Chương 41:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Nói đến đây, Liễu Miên Đường hít một hơi thật sâu: “Cũng may tiệc mừng thọ của thái phi hàng năm đều tổ chức, mặc dù năm nay “Ngọc thiếu sứ phường” của chúng ta đã bỏ lỡ, nhưng vẫn còn năm sau. Chỉ là Vương gia quyền quý, không biết lúc nào mới đến trấn Linh Tuyền chúng ta. Chi bằng ta hỏi thăm lộ trình của hắn, nửa đường đi ngắn đón, dâng cống bảo vật trong cửa hàng chúng ta. Nếu được Vương gia đánh giá cao, sang năm ta sẽ đặc biệt giúp thái phi nung một chiếc đĩa gốm, vẽ chân dung Vương gia lên, lại thêm hai chữ thọ nho nhỏ trong hai con mắt, nhất định sẽ chiếm được niềm vui của thái phi...”
Thôi Hành Chu nghe thấy sáng kiến thọ lễ khác người của Miên Đường, quả nhiên cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười có chút ý vị thâm trường.
Nhưng nụ cười này của hắn cũng khiến Lý ma ma và Mạc Như ở bên kia âm thầm đổ mồ hôi lạnh dùm Liễu nương tử thiếu hiểu biết.
Nụ cười của Thôi Hành Chu khẽ nhạt đi,
ôn hòa nói: “Nàng cũng không phải là cướp bóc thổ phỉ, nào có đạo lý ngang nhiên ngăn xe quan được? Đến lúc đó, e rằng đĩa còn chưa được trình lên đã bị đánh mấy gậy sát uy bổng rồi. Hơn nữa, những lời như nàng nói về bức tranh có chữ thọ trong mắt ... Sợ là chỉ có Vương gia bằng lòng, còn vị Trần tiên sinh cao ngạo kia không chịu làm việc thô tục thế này đâu!”
Mặc dù ý tưởng của Miên Đường bị bác bỏ, nàng vẫn kính cẩn lột thêm một con tôm rồi bỏ nó vào chén của tướng công.
Đừng nhìn việc phu quân không hỏi chuyện mấy chuyện vặt thường ngày, hắn vẫn có thể phân tích vấn đề một cách rõ ràng lại chu đáo, quả là đáng khâm phục!
Nghe Lý ma ma kể phu quân là người có học, nhưng hắn lại ở trong một gia đình thương gia, điều này làm trễ nải con đường sự nghiệp của hắn, nếu không, dựa vào tính cách điềm tĩnh và tài học của phu quân, cũng đã có thể đi thi quan huyện rồi.
Sở dĩ Thôi Cửu cười là vì cảm thấy nữ tử này hư hỏng đầu óc, đôi khi hành động rất bạo gan, không giống nữ tử khuê các được nuôi bởi nhà quan.
Bây giờ nàng gật đầu nói đồng ý với mình.... Lỡ như xoay người một cái lại đi cản cỗ kiệu thì sao?
Hơn nữa, Liễu tiểu nương tử này đã từng ở trong hang thổ phỉ, đôi khi lời nói bị nhiễm sự thô lỗ, sợ rằng nếu không hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ của nàng thì không thể sửa được. Nói không chừng nàng sẽ lại như lần trước thình lình ngăn đầu xe ngựa hắn ở trước cửa tửu lâu như vậy.
Nghĩ vậy, Thôi Cửu uống cạn chén cháo cá thơm ngon rồi chậm rãi nói: “Vài ngày nữa, tổng binh Thạch Nghĩa Khoan ở Thanh Châu sẽ tổ chức một bữa tiệc trà để thưởng thức thư pháp và hội họa, cuộc đời của hắn yêu thích nhất là họa sư, nếu Trần tiên sinh có thể vào tiệc trà này mà dâng đĩa lên cho Thạch tổng binh, tất nhiên có thể được hắn khen thưởng.”
Nếu như Lục Văn đã có ý muốn tìm Thạch Nghĩa Khoan làm chỗ dựa, hắn không ngại gọi Miên Đường đi dạo quanh Thanh Châu một chút, xem liệu có thể dẫn Lục Văn xuất hiện hay không.
Nhưng điều mà hắn không ngờ chính là Miên Đường không chút do dự mà tiếp lời: “Ta đã hỏi chuyện này từ sớm rồi, phu quân có thể chàng không biết, Thạch Nghĩa Khoan ngoại trừ thích sưu tầm tranh chữ còn có đam mê cất giữ mỹ nhân, người này có đến tận chín phòng thiếp thất... Theo ta thấy, thà chặn đường xe ngựa Hoài Dương vương còn hơn! Hoài Dương vương kia mặc dù có hơi mê muội nhưng chưa từng nghe qua có hành động bắt nạt nam nhân nữ nhân gì cả...”
Lúc trước vì dung mạo của nàng, dẫn đến trộm trèo qua tường, việc này không thể không khiến nàng cảnh giác. Rốt cuộc, sau khi nàng bị thương đã sớm không còn là Liễu Miên Đường thân thủ nhanh nhẹn như ngày trước nữa ...
Chỉ là lời nói vừa dứt, gã sai vặt Mạc Như ngồi bàn thấp bên kia ho khan một trận, hiển nhiên là bị nửa quả trứng kho làm cho nghẹn.
Thực ra, bản thân Thôi Cửu cũng đắn đo khó quyết định, đến cùng không biết là nên nhẹ nhõm vì Liễu nương tử công nhận phẩm hạnh của mình, hay nên vì một câu “mê muội mà trừng trị nàng.
Chân mày hắn không nhúc nhích, trái lại điềm đạm nói: “Loại tiệc trà xem tranh này không phải thường dân áo vải nói đi là được, nhất định phải có danh nhân tiến cử. Nàng đi bất quá là tham gia náo nhiệt, nhìn xem có thể có cơ hội hay không mà thôi...... Cho dù không được chính thức tham gia tiệc trà tranh chữ này, nhưng trước khi bắt đầu tiệc trà, có một phiên chợ sân vườn đông đúc rất sôi động. Nếu nàng đến mấy quầy hàng đó, biết đâu có thể mua được chút hàng hóa. Hơn nữa vải vóc của thôn Tích ở Thanh Châu cũng không tồi, hiện tại đang là thời điểm kéo tơ dệt vải, nếu tìm được vải phù hợp, vừa vặn cho nàng đo vải may sam y.”
Liễu Miên Đường trong lòng khẽ động, cảm thấy tướng công thật là chu đáo! Thật ra còn nghĩ đến việc đưa nàng đi ra ngoài chơi, liền mềm mại nói cảm ơn: “Phu quân, chàng có tâm là tốt rồi, quần áo ta nhiều lắm, không cần tốn tiền tốn bạc may thêm đâu.”
Thôi Hành Chu liếc nhìn ống tay áo đã sờn cũ của nàng: “Không sao, mấy ngày nay ta đã thẳng thêm mấy ván cờ.Vừa lúc mua cho nàng một ít vải tốt.”
Nói rồi hắn đặt chiếc túi bạc mà Mạc Như đã chuẩn bị lúc nãy lên bàn ăn.
Nghe Mạc Như nói, nhà bình thường gọi cái này là “phí sinh hoạt”. Số tiền nam tử kiếm được khi ra ngoài làm việc phải nên giao một ít cho nữ nhân trong nhà, nếu không giao tiền mà nhà cửa lại chi tiêu vô số, sẽ làm Liễu Miên Đường sinh nghi.
Nàng thật là một người nhạy bén, dù nghe nói hắn kiếm bạc từ chơi cờ, nhưng xưa nay cũng chưa từng mở miệng hỏi hắn phí sinh hoạt, có thể thấy lúc trước nàng bị thủ lĩnh phản tác quản thúc đã quen mới không dám nói thôi.
Kể từ khi Mạc Như nhắc nhở hắn, hắn tự nhiên cũng có ý nghĩ đưa nàng một ít, để trong tay nàng có chút xa xỉ, không đến nỗi quá vất vả cười khanh khách.
Vì vậy, Thôi Hành Chu sai Mạc Như chuẩn bị một phần.
Tuy nhiên, khi thấy Liễu nương tử cầm túi tiền trên tay vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, vẫn cảm thấy nàng thật là dễ xúc động, chỉ vậy mà đôi mắt cũng đỏ hoe, ầng ậc nước mắt.
Chẳng lẽ là... oán trách hắn nộp quá muộn, trong lòng cảm thấy ấm ức sao?
Lại nói Miên Đường cầm số bạc phí sinh hoạt mà phu quân giao cho nàng, trong lòng cảm thấy trĩu nặng đến mức bàn tay vô lực suýt chút nữa không cầm được.
Nàng đã từng nghe Mạc Như nói phu quân cược cờ kiếm bạc, coi như kiểm chút tiền tiêu vặt thôi, ai mà ngờ cái túi lại dày nặng như vậy!
Lúc Liễu Miên Đường rảnh rỗi thường hay cắn hạt dưa ngồi tán gẫu với hàng xóm, nghe nói về những sở thích xấu của nhiều danh nhân trong xóm, như đi du ngoạn trên thuyền hoa, uống rượu ban đêm... Còn có những người bên ngoài kiếm được rất nhiều tiền nhưng không nộp phí sinh hoạt, mù quáng đi phụ cấp cho tình nhân, chẳng hạn như Trương quan nhân ở vựa gạo bị hồ ly tinh quấn lấy kia.
Tướng công kiếm được bạc không có trên sổ sách, thật ra có thể thoải mái tiêu xài thế mà lại toàn bộ giao hết vào tay nàng, có thể thấy tướng công tuy có khuôn mặt hút hoa đào, hấp dẫn trêu người nhưng thật sự là một người thành thật có trách nhiệm với cuộc sống.
Liễu Miên Đường không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì những suy đoán của mình về tướng công cách đây vài ngày. Một quân tử hiền lành ôn nhu như tướng công, chỉ nghĩ xấu hắn một chút thôi đều là vấy bẩn tim phổi, hỏng gan hỏng ruột, phải đáng bị đánh!
Trong lúc nhất thời, nàng nhìn vào đôi mắt mê hoặc của Thôi Cửu, thế mà rơi nước mắt xấu hổ.
Đúng lúc này, tướng công lại nhẹ nhàng mở lời: “Là ta nộp quá ít.... Về sau cho nàng thêm nhiều hơn.”
Thôi Hành Chu nghe thấy sáng kiến thọ lễ khác người của Miên Đường, quả nhiên cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười có chút ý vị thâm trường.
Nhưng nụ cười này của hắn cũng khiến Lý ma ma và Mạc Như ở bên kia âm thầm đổ mồ hôi lạnh dùm Liễu nương tử thiếu hiểu biết.
Nụ cười của Thôi Hành Chu khẽ nhạt đi,
ôn hòa nói: “Nàng cũng không phải là cướp bóc thổ phỉ, nào có đạo lý ngang nhiên ngăn xe quan được? Đến lúc đó, e rằng đĩa còn chưa được trình lên đã bị đánh mấy gậy sát uy bổng rồi. Hơn nữa, những lời như nàng nói về bức tranh có chữ thọ trong mắt ... Sợ là chỉ có Vương gia bằng lòng, còn vị Trần tiên sinh cao ngạo kia không chịu làm việc thô tục thế này đâu!”
Mặc dù ý tưởng của Miên Đường bị bác bỏ, nàng vẫn kính cẩn lột thêm một con tôm rồi bỏ nó vào chén của tướng công.
Đừng nhìn việc phu quân không hỏi chuyện mấy chuyện vặt thường ngày, hắn vẫn có thể phân tích vấn đề một cách rõ ràng lại chu đáo, quả là đáng khâm phục!
Nghe Lý ma ma kể phu quân là người có học, nhưng hắn lại ở trong một gia đình thương gia, điều này làm trễ nải con đường sự nghiệp của hắn, nếu không, dựa vào tính cách điềm tĩnh và tài học của phu quân, cũng đã có thể đi thi quan huyện rồi.
Sở dĩ Thôi Cửu cười là vì cảm thấy nữ tử này hư hỏng đầu óc, đôi khi hành động rất bạo gan, không giống nữ tử khuê các được nuôi bởi nhà quan.
Bây giờ nàng gật đầu nói đồng ý với mình.... Lỡ như xoay người một cái lại đi cản cỗ kiệu thì sao?
Hơn nữa, Liễu tiểu nương tử này đã từng ở trong hang thổ phỉ, đôi khi lời nói bị nhiễm sự thô lỗ, sợ rằng nếu không hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ của nàng thì không thể sửa được. Nói không chừng nàng sẽ lại như lần trước thình lình ngăn đầu xe ngựa hắn ở trước cửa tửu lâu như vậy.
Nghĩ vậy, Thôi Cửu uống cạn chén cháo cá thơm ngon rồi chậm rãi nói: “Vài ngày nữa, tổng binh Thạch Nghĩa Khoan ở Thanh Châu sẽ tổ chức một bữa tiệc trà để thưởng thức thư pháp và hội họa, cuộc đời của hắn yêu thích nhất là họa sư, nếu Trần tiên sinh có thể vào tiệc trà này mà dâng đĩa lên cho Thạch tổng binh, tất nhiên có thể được hắn khen thưởng.”
Nếu như Lục Văn đã có ý muốn tìm Thạch Nghĩa Khoan làm chỗ dựa, hắn không ngại gọi Miên Đường đi dạo quanh Thanh Châu một chút, xem liệu có thể dẫn Lục Văn xuất hiện hay không.
Nhưng điều mà hắn không ngờ chính là Miên Đường không chút do dự mà tiếp lời: “Ta đã hỏi chuyện này từ sớm rồi, phu quân có thể chàng không biết, Thạch Nghĩa Khoan ngoại trừ thích sưu tầm tranh chữ còn có đam mê cất giữ mỹ nhân, người này có đến tận chín phòng thiếp thất... Theo ta thấy, thà chặn đường xe ngựa Hoài Dương vương còn hơn! Hoài Dương vương kia mặc dù có hơi mê muội nhưng chưa từng nghe qua có hành động bắt nạt nam nhân nữ nhân gì cả...”
Lúc trước vì dung mạo của nàng, dẫn đến trộm trèo qua tường, việc này không thể không khiến nàng cảnh giác. Rốt cuộc, sau khi nàng bị thương đã sớm không còn là Liễu Miên Đường thân thủ nhanh nhẹn như ngày trước nữa ...
Chỉ là lời nói vừa dứt, gã sai vặt Mạc Như ngồi bàn thấp bên kia ho khan một trận, hiển nhiên là bị nửa quả trứng kho làm cho nghẹn.
Thực ra, bản thân Thôi Cửu cũng đắn đo khó quyết định, đến cùng không biết là nên nhẹ nhõm vì Liễu nương tử công nhận phẩm hạnh của mình, hay nên vì một câu “mê muội mà trừng trị nàng.
Chân mày hắn không nhúc nhích, trái lại điềm đạm nói: “Loại tiệc trà xem tranh này không phải thường dân áo vải nói đi là được, nhất định phải có danh nhân tiến cử. Nàng đi bất quá là tham gia náo nhiệt, nhìn xem có thể có cơ hội hay không mà thôi...... Cho dù không được chính thức tham gia tiệc trà tranh chữ này, nhưng trước khi bắt đầu tiệc trà, có một phiên chợ sân vườn đông đúc rất sôi động. Nếu nàng đến mấy quầy hàng đó, biết đâu có thể mua được chút hàng hóa. Hơn nữa vải vóc của thôn Tích ở Thanh Châu cũng không tồi, hiện tại đang là thời điểm kéo tơ dệt vải, nếu tìm được vải phù hợp, vừa vặn cho nàng đo vải may sam y.”
Liễu Miên Đường trong lòng khẽ động, cảm thấy tướng công thật là chu đáo! Thật ra còn nghĩ đến việc đưa nàng đi ra ngoài chơi, liền mềm mại nói cảm ơn: “Phu quân, chàng có tâm là tốt rồi, quần áo ta nhiều lắm, không cần tốn tiền tốn bạc may thêm đâu.”
Thôi Hành Chu liếc nhìn ống tay áo đã sờn cũ của nàng: “Không sao, mấy ngày nay ta đã thẳng thêm mấy ván cờ.Vừa lúc mua cho nàng một ít vải tốt.”
Nói rồi hắn đặt chiếc túi bạc mà Mạc Như đã chuẩn bị lúc nãy lên bàn ăn.
Nghe Mạc Như nói, nhà bình thường gọi cái này là “phí sinh hoạt”. Số tiền nam tử kiếm được khi ra ngoài làm việc phải nên giao một ít cho nữ nhân trong nhà, nếu không giao tiền mà nhà cửa lại chi tiêu vô số, sẽ làm Liễu Miên Đường sinh nghi.
Nàng thật là một người nhạy bén, dù nghe nói hắn kiếm bạc từ chơi cờ, nhưng xưa nay cũng chưa từng mở miệng hỏi hắn phí sinh hoạt, có thể thấy lúc trước nàng bị thủ lĩnh phản tác quản thúc đã quen mới không dám nói thôi.
Kể từ khi Mạc Như nhắc nhở hắn, hắn tự nhiên cũng có ý nghĩ đưa nàng một ít, để trong tay nàng có chút xa xỉ, không đến nỗi quá vất vả cười khanh khách.
Vì vậy, Thôi Hành Chu sai Mạc Như chuẩn bị một phần.
Tuy nhiên, khi thấy Liễu nương tử cầm túi tiền trên tay vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, vẫn cảm thấy nàng thật là dễ xúc động, chỉ vậy mà đôi mắt cũng đỏ hoe, ầng ậc nước mắt.
Chẳng lẽ là... oán trách hắn nộp quá muộn, trong lòng cảm thấy ấm ức sao?
Lại nói Miên Đường cầm số bạc phí sinh hoạt mà phu quân giao cho nàng, trong lòng cảm thấy trĩu nặng đến mức bàn tay vô lực suýt chút nữa không cầm được.
Nàng đã từng nghe Mạc Như nói phu quân cược cờ kiếm bạc, coi như kiểm chút tiền tiêu vặt thôi, ai mà ngờ cái túi lại dày nặng như vậy!
Lúc Liễu Miên Đường rảnh rỗi thường hay cắn hạt dưa ngồi tán gẫu với hàng xóm, nghe nói về những sở thích xấu của nhiều danh nhân trong xóm, như đi du ngoạn trên thuyền hoa, uống rượu ban đêm... Còn có những người bên ngoài kiếm được rất nhiều tiền nhưng không nộp phí sinh hoạt, mù quáng đi phụ cấp cho tình nhân, chẳng hạn như Trương quan nhân ở vựa gạo bị hồ ly tinh quấn lấy kia.
Tướng công kiếm được bạc không có trên sổ sách, thật ra có thể thoải mái tiêu xài thế mà lại toàn bộ giao hết vào tay nàng, có thể thấy tướng công tuy có khuôn mặt hút hoa đào, hấp dẫn trêu người nhưng thật sự là một người thành thật có trách nhiệm với cuộc sống.
Liễu Miên Đường không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì những suy đoán của mình về tướng công cách đây vài ngày. Một quân tử hiền lành ôn nhu như tướng công, chỉ nghĩ xấu hắn một chút thôi đều là vấy bẩn tim phổi, hỏng gan hỏng ruột, phải đáng bị đánh!
Trong lúc nhất thời, nàng nhìn vào đôi mắt mê hoặc của Thôi Cửu, thế mà rơi nước mắt xấu hổ.
Đúng lúc này, tướng công lại nhẹ nhàng mở lời: “Là ta nộp quá ít.... Về sau cho nàng thêm nhiều hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.