Chương 40:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Nàng thấy hắn chạy vội vàng, liền đứng lên, vội vàng đi về phía trước mấy bước.
Còn Trần tiên sinh vì đi rất gấp, cộng thêm tâm tình kích động, nói chuyện đến run không thành lời: "Thôi... Thôi nương tử, xong... Xong rồi!"
Vừa nói, hắn vừa lấy một miếng vải bông trong ngực ra, thứ được bọc bên trong là một đĩa sứ.
Liễu Miên Đường vội vàng cầm lấy nó và xem xét, chỉ thấy trên đó có một con chuồn chuồn, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra bên trong đó là hình bóng rõ ràng của một nữ tử xinh đẹp – Trần tiên sinh rốt cục đã có thể vẽ hình thành công lên chiếc đĩa sứ trơn bóng.
Chỉ tiếc rằng, không biết có phải do nhiệt độ lò nung có vấn đề hay không mà đĩa vẽ tay đã bị bung ra khi nó được hoàn thiện. Nhưng vì Trần tiên sinh đã thành thạo kỹ thuật nhúng màu vẽ vào tranh nên việc làm lại không thành vấn đề.
Ngay lúc này, những lo lắng đã cố thủ trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể được quét sạch sành sanh. Liễu Miên Đường cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thể hiện sức mạnh của mình.
Sáng hôm sau, Miên Đường dậy rất sớm và đến hầm lò nơi Trần tiên sinh tạm trú. Trần tiên sinh liền vội vàng chế ra ba cái đĩa, chia ra hai lò để nung, định màu.
Khi mặt trời lặn, một cái bị đốt rách, hai đĩa còn lại đã ổn định về màu sắc và hoạ tác ra màu hoàn hảo.
Liễu Miên Đường đã sống ở trấn Linh Tuyền hơn một tháng nay, và khi nàng đến thăm các xưởng đồ sứ khác nhau, nàng cũng đã gặp gỡ nhiều người rành nghề và biết được nhiều quy tắc bất thành văn trong buôn bán.
Bán đồ sứ, có ba phần phụ thuộc vào chất lượng đồ sứ, ba phần khác tùy thuộc vào tên cửa hàng, bốn phần còn lại phụ thuộc vào việc người bán hàng có hét giá hay không.
Cái gọi là hét giá là dùng những lời ám chỉ. Ví dụ, Hạ gia lão hào số một ở trấn Linh Tuyền, năm đó lò nung đồ sứ nhà hắn đã được đích thân Hi quý phi, người được tiên hoàng sủng ái tự mình bình giám qua.
Nghe nói quý phi năm đó khi chưa vào cung, nàng rất ham chơi. Một lần theo cha đi vào lò nung mua đồ sứ, nàng nhớ đến chuyện vợ chồng Can Tương Mạc Tà đúc kiểm, nàng cũng bắt chước làm theo, nghịch ngợm cắt một lọn tóc rồi ném vào lò nung, không nghĩ tới lúc mở lò, vậy mà lại đốt ra thượng phẩm lưu quang bảy sắc.
Tiên đế sủng ái Hi quý phi, thậm chí còn say mê luôn cả đồ sứ bảy sắc trấn Linh Tuyền, từ đó về sau Hạ gia lão hào liền trở thành phường tác cung cấp cho Hoàng gia.
Tuy nhiên, vị tiên đế đã phế bỏ Thái tử, và thay thế Lưu Đường, con trai của Hi quý phi lên làm Thái tử, cũng thuận lợi đăng cơ trở thành đương kim vạn tuế.
Từ đó về sau, địa vị của Hạo gia lão hào ở trấn Linh Tuyền càng thêm vững chắc, không ai có thể lay chuyển được.
Liễu Miên Đường thì không muốn đánh bại Hạ gia, trở thành số một của trấn Linh Tuyền, nàng chỉ hy vọng những chiếc đĩa này sẽ được bán được với giá hời và đưa tên tuổi của nó bay xa.
Tuy nhiên, dựa trên danh tiếng của những hiệu nổi tiếng ở thị trấn Linh Tuyền, 'xưởng sứ nung ngọc' của nhà nàng đã sẵn sàng mọi thứ, chỉ còn thiếu những lời ám chỉ đến tên tuổi.
Trong lúc nhất thời, Miên Đường không thể tìm thấy móng tay của Tần Thủy Hoàng, hay tóc của Ngọc Hoàn nương nương. Nàng chỉ có thể trịnh trọng đặt hai chiếc đĩa trên một giá gỗ đàn hương tốt, chờ một vị cao nhân nào đó đến xem bảo vật và phát hiện ra chỗ tinh xảo của vật này.
Thật tiếc khi những người có thể chủ động vào cửa hàng của nàng chỉ là những người dân bình thường. Mặc dù, Miên Đường cố gắng giải thích và hướng họ nhìn vào mắt chuồn chuồn, nhưng bọn họ cũng không nói gì khác ngoài vài tiếng "ồ" kinh ngạc.
Bởi vì, mức giá họ đưa ra quá thấp, thực sự xin lỗi những nỗ lực vất vả của Trần tiên sinh trong những ngày qua.
Nhất thời đầu óc Liễu Miên Đường nghĩ ra Vô số thị ý thích hợp cho cửa hàng của mình, mặc dù tình tiết đặc sắc nhưng chỉ thiểu một quý nhân duy nhất, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Buổi trưa ngày hôm đó ánh nắng vừa vặn, trong sân tràn ngập mùi cơm chín, trong trạch viền Bắc Nhai bày ra hai bàn cao thấp.
Miên Đường và Thôi Cửu ngồi trên bàn cao. Còn Mạc Như và Lý ma ma ăn ở chiếc bàn thấp gần lối vào của căn bếp nhỏ.
Chủ tớ cũng dùng cơm, rõ ràng là không phù hợp với quy tắc của Vương phủ.
Nhưng ở nhà Liễu nương tử, nàng nói đã đến giờ cơm thì chia hai bàn ra, không phải cứ nhất định đợi chủ tử ăn xong rồi mới người hầu mới được ăn. Lại phải hâm nóng, lãng phí hết một bó củi, một gia đình nhỏ không cần có quá nhiều quy củ như vậy.
Thôi Cửu ra hiệu cho bạn ha nhân cứ theo ý Miên Đường nương tử mà làm.
Mấy ngày nay hắn rảnh, đến giữa trưa liền trở về ăn cơm, điều này cũng do người đầu bếp trong doanh trại ép buộc. Kể từ khi Vương gia lấy ra vài trứng con gián từ nồi thức ăn lớn trong doanh trại vài ngày trước, ngoài việc phạt đánh mạnh bằng gậy vào đầu bếp, hắn cũng không muốn ăn cơm của doanh trại nữa.
Nhưng thân là tướng soái, không thể làm ảnh hưởng đến tập thể, sau khi suy nghĩ xong, Thôi Cửu liền đến trấn Linh Tuyền gần đó ăn trưa, thuận tiện mua thêm một hộp thức ăn cho buổi tối.
Cho nên những ngày này, buổi trưa Thôi Hành Chu đều cùng ăn cơm với Miên Đường. Dù sao hắn cũng muốn cho Lục Văn đội nón xanh nên phải giả bộ giống một chút, mới có thể khiến Lục Văn mắc câu được chứ?
Miên Đường nghe phu quân bảo sư nương dạy cờ ngã bệnh nên ban ngày không đến đưa cơm được, tôi lại còn phải nghiên cứu sách dạy chơi cờ trong quán cờ bèn đồng ý mang hộp đựng đi.
Đã là đồ đệ thì không nên bỏ mặc sư phụ, không thể chỉ mang cho người củ cải khô được, thế là nàng cho thêm cá vào và cố gắng xếp cho thẳng thớm.
Có điều mỗi lần Miên Đường kiểm tra căn bếp nhỏ rồi quay lại gảy bàn tỉnh đều hết hồn, nàng lập tức hỏi Lý ma ma lấy tiền mua thịt thà ở đâu ra.
Lý ma ma trợn to mắt toan viện cớ thì Mạc Như đang giúp giao củi nhanh trí, đáp rằng đó là tiền thưởng vì đã phá được thế cờ của Đông gia.
Miên Đường nghe vậy thì bội phục gật đầu.
Mặc dù đánh cờ và đánh bạc chỉ khác nhau một chữ nhưng bên thì đi các nước cờ, bên thì lắc xúc xắc, hoàn toàn là hai khí chất khác biệt.
Phu quân tư duy thông minh, hạ cờ rất giỏi, có thể phá vỡ thế cục nuôi sống gia đình!
Nhất thời lúc đó, nàng vừa thẹn mình vô dụng, không thể lập tức kiếm tiền để phu quân an tâm học cờ, không cần làm những việc tầm thường để kiếm tiền.
Liễu Miên Đường trái lo phải nghĩ, rốt cục
trên bàn cơm nhịn không được liền cảm khái: "Phu quân, chàng nói xem ta đi cản xe ngựa của Hoài Dương vương được không?"
Mạc Như ngồi chỗ bàn thấp bên kia đang nuốt một quả trứng mặn, vừa nghe Liễu nương tử nói muốn ngăn xe ngựa của Hạ vương gia thì giật cả mình. Còn chưa kịp thưởng thức, đã nuốt trọn cả vào, khiến hắn nghẹn đến mắt trợn trắng, hù Lý ma ma sợ hãi vội vàng rót nước và vỗ lưng cho hån.
Riêng chính chủ Thôi Cửu thì rất bình tĩnh,
mỉm cười hỏi Miên Đường vì sao muốn chặn xe?
Miên Đường bỏ một con tôm đã bóc vỏ vào bát Thôi Cửu, ra sức giải thích nói: "Phu quân không biết, Hoài Dương vương này là một người con hiếu thuận. Nghe nói hồi trước lúc sinh thần của thái phi, vương gia đã đặt mua một bộ đồ sứ ở Hạ gia. Chỉ là một bộ uống trà thôi, vậy mà giá trị tận năm trăm lượng! Bằng này có thể mua được mấy trạch viện đấy!
Còn Trần tiên sinh vì đi rất gấp, cộng thêm tâm tình kích động, nói chuyện đến run không thành lời: "Thôi... Thôi nương tử, xong... Xong rồi!"
Vừa nói, hắn vừa lấy một miếng vải bông trong ngực ra, thứ được bọc bên trong là một đĩa sứ.
Liễu Miên Đường vội vàng cầm lấy nó và xem xét, chỉ thấy trên đó có một con chuồn chuồn, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra bên trong đó là hình bóng rõ ràng của một nữ tử xinh đẹp – Trần tiên sinh rốt cục đã có thể vẽ hình thành công lên chiếc đĩa sứ trơn bóng.
Chỉ tiếc rằng, không biết có phải do nhiệt độ lò nung có vấn đề hay không mà đĩa vẽ tay đã bị bung ra khi nó được hoàn thiện. Nhưng vì Trần tiên sinh đã thành thạo kỹ thuật nhúng màu vẽ vào tranh nên việc làm lại không thành vấn đề.
Ngay lúc này, những lo lắng đã cố thủ trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể được quét sạch sành sanh. Liễu Miên Đường cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thể hiện sức mạnh của mình.
Sáng hôm sau, Miên Đường dậy rất sớm và đến hầm lò nơi Trần tiên sinh tạm trú. Trần tiên sinh liền vội vàng chế ra ba cái đĩa, chia ra hai lò để nung, định màu.
Khi mặt trời lặn, một cái bị đốt rách, hai đĩa còn lại đã ổn định về màu sắc và hoạ tác ra màu hoàn hảo.
Liễu Miên Đường đã sống ở trấn Linh Tuyền hơn một tháng nay, và khi nàng đến thăm các xưởng đồ sứ khác nhau, nàng cũng đã gặp gỡ nhiều người rành nghề và biết được nhiều quy tắc bất thành văn trong buôn bán.
Bán đồ sứ, có ba phần phụ thuộc vào chất lượng đồ sứ, ba phần khác tùy thuộc vào tên cửa hàng, bốn phần còn lại phụ thuộc vào việc người bán hàng có hét giá hay không.
Cái gọi là hét giá là dùng những lời ám chỉ. Ví dụ, Hạ gia lão hào số một ở trấn Linh Tuyền, năm đó lò nung đồ sứ nhà hắn đã được đích thân Hi quý phi, người được tiên hoàng sủng ái tự mình bình giám qua.
Nghe nói quý phi năm đó khi chưa vào cung, nàng rất ham chơi. Một lần theo cha đi vào lò nung mua đồ sứ, nàng nhớ đến chuyện vợ chồng Can Tương Mạc Tà đúc kiểm, nàng cũng bắt chước làm theo, nghịch ngợm cắt một lọn tóc rồi ném vào lò nung, không nghĩ tới lúc mở lò, vậy mà lại đốt ra thượng phẩm lưu quang bảy sắc.
Tiên đế sủng ái Hi quý phi, thậm chí còn say mê luôn cả đồ sứ bảy sắc trấn Linh Tuyền, từ đó về sau Hạ gia lão hào liền trở thành phường tác cung cấp cho Hoàng gia.
Tuy nhiên, vị tiên đế đã phế bỏ Thái tử, và thay thế Lưu Đường, con trai của Hi quý phi lên làm Thái tử, cũng thuận lợi đăng cơ trở thành đương kim vạn tuế.
Từ đó về sau, địa vị của Hạo gia lão hào ở trấn Linh Tuyền càng thêm vững chắc, không ai có thể lay chuyển được.
Liễu Miên Đường thì không muốn đánh bại Hạ gia, trở thành số một của trấn Linh Tuyền, nàng chỉ hy vọng những chiếc đĩa này sẽ được bán được với giá hời và đưa tên tuổi của nó bay xa.
Tuy nhiên, dựa trên danh tiếng của những hiệu nổi tiếng ở thị trấn Linh Tuyền, 'xưởng sứ nung ngọc' của nhà nàng đã sẵn sàng mọi thứ, chỉ còn thiếu những lời ám chỉ đến tên tuổi.
Trong lúc nhất thời, Miên Đường không thể tìm thấy móng tay của Tần Thủy Hoàng, hay tóc của Ngọc Hoàn nương nương. Nàng chỉ có thể trịnh trọng đặt hai chiếc đĩa trên một giá gỗ đàn hương tốt, chờ một vị cao nhân nào đó đến xem bảo vật và phát hiện ra chỗ tinh xảo của vật này.
Thật tiếc khi những người có thể chủ động vào cửa hàng của nàng chỉ là những người dân bình thường. Mặc dù, Miên Đường cố gắng giải thích và hướng họ nhìn vào mắt chuồn chuồn, nhưng bọn họ cũng không nói gì khác ngoài vài tiếng "ồ" kinh ngạc.
Bởi vì, mức giá họ đưa ra quá thấp, thực sự xin lỗi những nỗ lực vất vả của Trần tiên sinh trong những ngày qua.
Nhất thời đầu óc Liễu Miên Đường nghĩ ra Vô số thị ý thích hợp cho cửa hàng của mình, mặc dù tình tiết đặc sắc nhưng chỉ thiểu một quý nhân duy nhất, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Buổi trưa ngày hôm đó ánh nắng vừa vặn, trong sân tràn ngập mùi cơm chín, trong trạch viền Bắc Nhai bày ra hai bàn cao thấp.
Miên Đường và Thôi Cửu ngồi trên bàn cao. Còn Mạc Như và Lý ma ma ăn ở chiếc bàn thấp gần lối vào của căn bếp nhỏ.
Chủ tớ cũng dùng cơm, rõ ràng là không phù hợp với quy tắc của Vương phủ.
Nhưng ở nhà Liễu nương tử, nàng nói đã đến giờ cơm thì chia hai bàn ra, không phải cứ nhất định đợi chủ tử ăn xong rồi mới người hầu mới được ăn. Lại phải hâm nóng, lãng phí hết một bó củi, một gia đình nhỏ không cần có quá nhiều quy củ như vậy.
Thôi Cửu ra hiệu cho bạn ha nhân cứ theo ý Miên Đường nương tử mà làm.
Mấy ngày nay hắn rảnh, đến giữa trưa liền trở về ăn cơm, điều này cũng do người đầu bếp trong doanh trại ép buộc. Kể từ khi Vương gia lấy ra vài trứng con gián từ nồi thức ăn lớn trong doanh trại vài ngày trước, ngoài việc phạt đánh mạnh bằng gậy vào đầu bếp, hắn cũng không muốn ăn cơm của doanh trại nữa.
Nhưng thân là tướng soái, không thể làm ảnh hưởng đến tập thể, sau khi suy nghĩ xong, Thôi Cửu liền đến trấn Linh Tuyền gần đó ăn trưa, thuận tiện mua thêm một hộp thức ăn cho buổi tối.
Cho nên những ngày này, buổi trưa Thôi Hành Chu đều cùng ăn cơm với Miên Đường. Dù sao hắn cũng muốn cho Lục Văn đội nón xanh nên phải giả bộ giống một chút, mới có thể khiến Lục Văn mắc câu được chứ?
Miên Đường nghe phu quân bảo sư nương dạy cờ ngã bệnh nên ban ngày không đến đưa cơm được, tôi lại còn phải nghiên cứu sách dạy chơi cờ trong quán cờ bèn đồng ý mang hộp đựng đi.
Đã là đồ đệ thì không nên bỏ mặc sư phụ, không thể chỉ mang cho người củ cải khô được, thế là nàng cho thêm cá vào và cố gắng xếp cho thẳng thớm.
Có điều mỗi lần Miên Đường kiểm tra căn bếp nhỏ rồi quay lại gảy bàn tỉnh đều hết hồn, nàng lập tức hỏi Lý ma ma lấy tiền mua thịt thà ở đâu ra.
Lý ma ma trợn to mắt toan viện cớ thì Mạc Như đang giúp giao củi nhanh trí, đáp rằng đó là tiền thưởng vì đã phá được thế cờ của Đông gia.
Miên Đường nghe vậy thì bội phục gật đầu.
Mặc dù đánh cờ và đánh bạc chỉ khác nhau một chữ nhưng bên thì đi các nước cờ, bên thì lắc xúc xắc, hoàn toàn là hai khí chất khác biệt.
Phu quân tư duy thông minh, hạ cờ rất giỏi, có thể phá vỡ thế cục nuôi sống gia đình!
Nhất thời lúc đó, nàng vừa thẹn mình vô dụng, không thể lập tức kiếm tiền để phu quân an tâm học cờ, không cần làm những việc tầm thường để kiếm tiền.
Liễu Miên Đường trái lo phải nghĩ, rốt cục
trên bàn cơm nhịn không được liền cảm khái: "Phu quân, chàng nói xem ta đi cản xe ngựa của Hoài Dương vương được không?"
Mạc Như ngồi chỗ bàn thấp bên kia đang nuốt một quả trứng mặn, vừa nghe Liễu nương tử nói muốn ngăn xe ngựa của Hạ vương gia thì giật cả mình. Còn chưa kịp thưởng thức, đã nuốt trọn cả vào, khiến hắn nghẹn đến mắt trợn trắng, hù Lý ma ma sợ hãi vội vàng rót nước và vỗ lưng cho hån.
Riêng chính chủ Thôi Cửu thì rất bình tĩnh,
mỉm cười hỏi Miên Đường vì sao muốn chặn xe?
Miên Đường bỏ một con tôm đã bóc vỏ vào bát Thôi Cửu, ra sức giải thích nói: "Phu quân không biết, Hoài Dương vương này là một người con hiếu thuận. Nghe nói hồi trước lúc sinh thần của thái phi, vương gia đã đặt mua một bộ đồ sứ ở Hạ gia. Chỉ là một bộ uống trà thôi, vậy mà giá trị tận năm trăm lượng! Bằng này có thể mua được mấy trạch viện đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.