Chương 51:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghĩ tới đây, cuộc sống của Miên Đường lại có một khởi đầu mới. Cho dù phu quân rời giường có chút tức giận, không thích mở miệng đáp lời, nàng cũng hòa nhã làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chỉ thay hắn sửa sang lại góc áo, dùng khăn lau mặt cho hắn.
Chỉ là khi nàng đến gần hắn, luôn có thể nghe được phu quân hơi hơi hít vào, sau đó lại thở dài, không biết là đang luyện công phu dưỡng khí gì.
Phu quân có ngoại hình đẹp mắt, cho dù mím môi tức giận, cũng làm cho người ta không rời mắt được.
Bất quá hôm qua vị Tử Du công tử kia tặng tiền thưởng, nàng tuyệt đối sẽ không nhân. Tuy rằng ngưỡng cửa hội trà thư họa rất cao, nhưng nhận đại lễ của công tử kia, chẳng phải sẽ khiến tướng công cảm thấy khó chịu sao?
Nghe nói nàng quyết định từ bỏ cơ hội được vào sân kia, Thôi Hành Chu rất hài lòng, sau khi rời giường khuôn mặt vẫn căng thẳng cuối cùng cũng có ý cười, hơn nữa nói cho nàng biết, nếu đã muốn dùng bạc đổi quầy hàng ở chợ Thanh Châu, nàng có thể đến quầy hàng canh giữ, xem có Bá Nhạc* tới thưởng thức đồ sứ nhà mình hay không. *44J (Bá Lạc): người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, Bá Lạc’ không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.*
Miên Đường ghe lời gật gật đầu, quyết định vì đồ sứ nhà mình ra sức gào lớn.
Sau khi an bài xong tất cả, Thôi Hành Chu mới yên tâm ra cửa, lên xe ngựa. Sau đó có thể dựa vào đệm ghế, buông lỏng thần kinh đã căng thẳng suốt một đêm.
Dù sao tiệc trà của quan lại chính thức kia, nếu nàng cũng đi, chẳng phải sẽ làm rối loạn, phá vỡ bố cục mà hắn trù tính đã lâu sao?
Hiện tại Miên Đường có việc để làm, sẽ không chạy loạn, mà nàng ngồi trong phố sầm uất, mới có thể dẫn dụ Lục Văn lộ đầu.
Tên tặc tử kia rụt cổ trong khách điểm có quan binh canh giữ, Thôi Hành Chu đương nhiên không tiện hành động, nhưng một khi hắn lộ diện, thân ở nơi phố xá sầm uất, cùng với những âm thanh hô hào nói chuyện ầm ĩ, bị một tên hán tử lỗ mãng dùng đao chém chết, liền thuận lý thành chương... Thạch Tổng Binh không phải muốn giành được mỹ danh hiền đức sao? Vậy thì nhìn xem, tên thủ lĩnh phản tặc mà hắn ta một lòng bảo vệ nếu chết ở trên địa bàn của hắn ta, sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào... Thủ đoạn tính toán kỹ lưỡng, muốn chặt đứt phe cánh, nhìn mà xem có phải rất dễ dàng hay không...
Liễu nương tử kia ngủ đúng là không có nề nếp, dính người giống như một đứa trẻ, cũng không biết nàng dùng loại huân hương gì, thế nhưng lại mang theo một cỗ mùi vị ngọt ngào của đào mật...
Không biết tại sao, Thôi Hành Chu một đường suy nghĩ, lại dần dần nghĩ tới nơi khác...
Hắn xuất thần suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát giác mình thất thổ, không khỏi khế nhíu mày, không hề suy nghĩ lung tung nữa, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần…
Nhưng Hoài Dương Vương phát hiện cho dù có ngủ nửa giấc, mùi hương ngọt ngào của hơi thở kia vẫn không tan đi... Quả thực có chút phiền não...
Vì thế những ngày còn lại của quan nhân Thôi Cửu ở Thanh Châu, đều là ra ngoài thăm bạn bè suốt đêm không về. Đến ngày hội trà thư họa, trên đường phố Thanh Châu đột nhiên có rất nhiều xe ngựa long trọng quý giá, hai bên đường cũng được chật kín người.
Miên Đường ra khỏi cửa muộn, liền đứng ở tầng hai của khách điếm, dựa vào lan can nhìn xuống, nhìn từng chiếc xe ngựa chạy qua.
Thành thật mà nói, mặc dù nàng xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng lại là một gia đình quý tộc xuống dốc, nhưng với hư danh của tổ tiên, nàng chưa có những ngày tháng nhàn nhã giàu có, dạo quanh các buổi hội trà.
Hiện giờ nàng gả vào một gia đình thương nhân, ngay cả chút hư danh quan lại kia cũng không bảo toàn được.
Phụ thân khi còn nhỏ, đã cảm nhận được hưởng sự phú quý lúc Liễu gia còn ở thời kỳ đỉnh cao, cứ như vậy ôm chặt không chịu buông, luôn muốn một lần nữa làm rạng rỡ cửa nhà, giáo dục con cái, cũng đem câu chuyện “Liễu gia ngày xưa như thế nào” treo ở bên miệng.
Nhưng ông phí tâm luồn cúi cả đời đổi lại được gì chứ? Kết cục rơi vào lao ngục, bị hành hình cho tới chết.
Mà vị huynh trưởng khác mẹ kia của nàng, chính là do vị đại phu nhân đã mất trước kia sinh ra, mẹ đẻ của hắn xuất thân cũng coi như không tầm thường, cho nên huynh trưởng khắp nơi xem thường kế mẫu mới vào cửa, thỉnh thoảng còn trào phúng muội muội Miên Đường của mình làm việc thô tục.
Điều này ngược lại làm cho Liễu Miên Đường đối với dạng cuộc sống nhà cao cửa rộng vườn sâu có một sự phản cảm tự nhiên. Nhìn những chiếc xe ngựa dưới lầu được chạm trổ tinh xảo, khảm ngọc mạ vàng, các tiểu thư đầu cắm đầy châu báu, cũng không thấy hâm mộ.
Tuy rằng xe ngựa nhà mình kiểu dáng đơn giản, cũng chỉ hơn cuộc sống của dân chúng bình thường một chút, nhưng nàng cảm thấy tương đối thoải mái như khi ở nhà mẹ đẻ. Các phu nhân tiểu thư có thể nhàn nhã tham gia hội trà thư họa, nàng có thể tới khu chợ kinh doanh nhà mình.
Bởi vì phải bày biện quầy hàng, Miên Đường không muốn ăn mặc quá mức mỹ diễm, rước đến chút nổi bật không cần thiết.
Vì thế nàng chỉ mặc một thân váy vải màu xanh, dùng vải xanh quấn lấy trán cùng với tóc, bộ dáng làm việc khéo léo thuần thục.
Gã sai vặt Mạc Như cũng rất có năng lực, lựa chọn được quầy hàng này, rất náo nhiệt, một điểm cộng nữa là nằm ở một ngã ba, cơ hồ người đi dạo phố đều sẽ đi qua chỗ này.
Miên Đường chỉ huy hai bà tử, đem đồ sứ của cửa hàng nhà mình bày ra trên mặt bàn, lại để cho tiểu nhị Quý Sinh, treo cờ hiệu “Phường gốm ngọc” lên.
Hiện giờ nàng coi như là mới nhập đạo, không thể một mực đi theo con đường nhạc cao ít người họa*, cho nên lần này còn thêm một gian hàng đồ trang trí cầm tinh** cùng với đồ sứ trắng.
*thist: nhạc cao ít người hoạ; uyên thâm quá ít người hiểu; cao siêu quá ít người hiểu (ví với tác phẩm sản phẩm không bình dị, không được quần chúng thưởng thức)*
*H#ix: Đồ trang trí cầm tinh, loại đồ trang trí có hình mười hai con giáp. *
Chỉ là khi nàng đến gần hắn, luôn có thể nghe được phu quân hơi hơi hít vào, sau đó lại thở dài, không biết là đang luyện công phu dưỡng khí gì.
Phu quân có ngoại hình đẹp mắt, cho dù mím môi tức giận, cũng làm cho người ta không rời mắt được.
Bất quá hôm qua vị Tử Du công tử kia tặng tiền thưởng, nàng tuyệt đối sẽ không nhân. Tuy rằng ngưỡng cửa hội trà thư họa rất cao, nhưng nhận đại lễ của công tử kia, chẳng phải sẽ khiến tướng công cảm thấy khó chịu sao?
Nghe nói nàng quyết định từ bỏ cơ hội được vào sân kia, Thôi Hành Chu rất hài lòng, sau khi rời giường khuôn mặt vẫn căng thẳng cuối cùng cũng có ý cười, hơn nữa nói cho nàng biết, nếu đã muốn dùng bạc đổi quầy hàng ở chợ Thanh Châu, nàng có thể đến quầy hàng canh giữ, xem có Bá Nhạc* tới thưởng thức đồ sứ nhà mình hay không. *44J (Bá Lạc): người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, Bá Lạc’ không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.*
Miên Đường ghe lời gật gật đầu, quyết định vì đồ sứ nhà mình ra sức gào lớn.
Sau khi an bài xong tất cả, Thôi Hành Chu mới yên tâm ra cửa, lên xe ngựa. Sau đó có thể dựa vào đệm ghế, buông lỏng thần kinh đã căng thẳng suốt một đêm.
Dù sao tiệc trà của quan lại chính thức kia, nếu nàng cũng đi, chẳng phải sẽ làm rối loạn, phá vỡ bố cục mà hắn trù tính đã lâu sao?
Hiện tại Miên Đường có việc để làm, sẽ không chạy loạn, mà nàng ngồi trong phố sầm uất, mới có thể dẫn dụ Lục Văn lộ đầu.
Tên tặc tử kia rụt cổ trong khách điểm có quan binh canh giữ, Thôi Hành Chu đương nhiên không tiện hành động, nhưng một khi hắn lộ diện, thân ở nơi phố xá sầm uất, cùng với những âm thanh hô hào nói chuyện ầm ĩ, bị một tên hán tử lỗ mãng dùng đao chém chết, liền thuận lý thành chương... Thạch Tổng Binh không phải muốn giành được mỹ danh hiền đức sao? Vậy thì nhìn xem, tên thủ lĩnh phản tặc mà hắn ta một lòng bảo vệ nếu chết ở trên địa bàn của hắn ta, sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào... Thủ đoạn tính toán kỹ lưỡng, muốn chặt đứt phe cánh, nhìn mà xem có phải rất dễ dàng hay không...
Liễu nương tử kia ngủ đúng là không có nề nếp, dính người giống như một đứa trẻ, cũng không biết nàng dùng loại huân hương gì, thế nhưng lại mang theo một cỗ mùi vị ngọt ngào của đào mật...
Không biết tại sao, Thôi Hành Chu một đường suy nghĩ, lại dần dần nghĩ tới nơi khác...
Hắn xuất thần suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát giác mình thất thổ, không khỏi khế nhíu mày, không hề suy nghĩ lung tung nữa, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần…
Nhưng Hoài Dương Vương phát hiện cho dù có ngủ nửa giấc, mùi hương ngọt ngào của hơi thở kia vẫn không tan đi... Quả thực có chút phiền não...
Vì thế những ngày còn lại của quan nhân Thôi Cửu ở Thanh Châu, đều là ra ngoài thăm bạn bè suốt đêm không về. Đến ngày hội trà thư họa, trên đường phố Thanh Châu đột nhiên có rất nhiều xe ngựa long trọng quý giá, hai bên đường cũng được chật kín người.
Miên Đường ra khỏi cửa muộn, liền đứng ở tầng hai của khách điếm, dựa vào lan can nhìn xuống, nhìn từng chiếc xe ngựa chạy qua.
Thành thật mà nói, mặc dù nàng xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng lại là một gia đình quý tộc xuống dốc, nhưng với hư danh của tổ tiên, nàng chưa có những ngày tháng nhàn nhã giàu có, dạo quanh các buổi hội trà.
Hiện giờ nàng gả vào một gia đình thương nhân, ngay cả chút hư danh quan lại kia cũng không bảo toàn được.
Phụ thân khi còn nhỏ, đã cảm nhận được hưởng sự phú quý lúc Liễu gia còn ở thời kỳ đỉnh cao, cứ như vậy ôm chặt không chịu buông, luôn muốn một lần nữa làm rạng rỡ cửa nhà, giáo dục con cái, cũng đem câu chuyện “Liễu gia ngày xưa như thế nào” treo ở bên miệng.
Nhưng ông phí tâm luồn cúi cả đời đổi lại được gì chứ? Kết cục rơi vào lao ngục, bị hành hình cho tới chết.
Mà vị huynh trưởng khác mẹ kia của nàng, chính là do vị đại phu nhân đã mất trước kia sinh ra, mẹ đẻ của hắn xuất thân cũng coi như không tầm thường, cho nên huynh trưởng khắp nơi xem thường kế mẫu mới vào cửa, thỉnh thoảng còn trào phúng muội muội Miên Đường của mình làm việc thô tục.
Điều này ngược lại làm cho Liễu Miên Đường đối với dạng cuộc sống nhà cao cửa rộng vườn sâu có một sự phản cảm tự nhiên. Nhìn những chiếc xe ngựa dưới lầu được chạm trổ tinh xảo, khảm ngọc mạ vàng, các tiểu thư đầu cắm đầy châu báu, cũng không thấy hâm mộ.
Tuy rằng xe ngựa nhà mình kiểu dáng đơn giản, cũng chỉ hơn cuộc sống của dân chúng bình thường một chút, nhưng nàng cảm thấy tương đối thoải mái như khi ở nhà mẹ đẻ. Các phu nhân tiểu thư có thể nhàn nhã tham gia hội trà thư họa, nàng có thể tới khu chợ kinh doanh nhà mình.
Bởi vì phải bày biện quầy hàng, Miên Đường không muốn ăn mặc quá mức mỹ diễm, rước đến chút nổi bật không cần thiết.
Vì thế nàng chỉ mặc một thân váy vải màu xanh, dùng vải xanh quấn lấy trán cùng với tóc, bộ dáng làm việc khéo léo thuần thục.
Gã sai vặt Mạc Như cũng rất có năng lực, lựa chọn được quầy hàng này, rất náo nhiệt, một điểm cộng nữa là nằm ở một ngã ba, cơ hồ người đi dạo phố đều sẽ đi qua chỗ này.
Miên Đường chỉ huy hai bà tử, đem đồ sứ của cửa hàng nhà mình bày ra trên mặt bàn, lại để cho tiểu nhị Quý Sinh, treo cờ hiệu “Phường gốm ngọc” lên.
Hiện giờ nàng coi như là mới nhập đạo, không thể một mực đi theo con đường nhạc cao ít người họa*, cho nên lần này còn thêm một gian hàng đồ trang trí cầm tinh** cùng với đồ sứ trắng.
*thist: nhạc cao ít người hoạ; uyên thâm quá ít người hiểu; cao siêu quá ít người hiểu (ví với tác phẩm sản phẩm không bình dị, không được quần chúng thưởng thức)*
*H#ix: Đồ trang trí cầm tinh, loại đồ trang trí có hình mười hai con giáp. *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.