Chương 52:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mấy ngày nay Trần tiên sinh ăn thịt lợn Lý ma ma nấu, lại không thấy cửa hàng khai trương, có lẽ trong lòng còn hổ thẹn, thế nhưng không cần Miên Đường phải phân phó, liền lấp đầy màu sắc cho nhóm đồ sứ này, hoàn toàn không giống với kiểu dáng của cửa hàng khác, vẽ không những độc đáo, mà lại còn rất đáng yêu.
Trong lúc nhất thời, những phong cách đáng yêu mà sang trọng này ngược lại thu hút không ít người đến xem.
Miên Đường quyết định tẩu tán một lượng nhỏ hàng hóa, liền để cho tiểu nhị hét giá mua một tặng một, mua một mặt hàng đồ gốm trắng có thể được tặng một món đồ trang trí cầm tinh nho nhỏ, nếu là mua trọn bộ chén đĩa, liền được tặng trọn bộ đồ trang trí cầm tinh.
Trong lúc nhất thời, ngược lại có không ít người lớn dẫn theo con nhỏ đến mua. Thứ nhất có bày bán rất nhiều tượng sứ trắng có hình thù trẻ con với phần bụng lớn, nhìn có vẻ ngụy trang rất tốt, mua về để cho đám trẻ trong nhà tích góp tiền, thứ hai đám đồ trang trí cầm tinh kia cũng được đám hài tử rất yêu thích.
Thậm chí có người có sở thích sưu tầm, vì một bộ trang trí cầm tinh kia, mà mua
rất nhiều bộ chén đĩa. Miên Đường cùng với hai bà tử đều vội vàng dùng giấy vàng bọc đồ sứ, chén đĩa lại, rồi dùng dây cỏ buộc chặt, thuận tiện cho khách hàng có thể xách đi, bận rộn đến tối mày tối mặt.
Cho đến giữa trưa, phần lớn người đi dạo phố tìm chỗ ăn cơm, trên đường phố mới có chút vắng vẻ.
Miên Đường lau mồ hôi trên trán, nghỉ tay ăn bánh hấp thịt kho mà Lý ma ma mua có chút hứng thú đếm tiền trong rương tiền. Nhân tiện, xâu chuỗi tiền thành một chuỗi bằng một sợi dây thừng mỏng.
Loại cảm giác nhìn hòm tiền dần dần đầy lên thật sung sướng. Tư vị đếm tiền, so với ăn cơm còn thơm hơn...
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trước quầy hàng lại có khách.
Dư quang Miên Đường quét tới thấy có khách, vội vàng đặt rương tiền đứng dậy nghênh đón.
Nhưng vẻ mặt tươi cười khi thấy rõ người tới, liền dần dần ngưng đọng lại.
Người tới không phải người lạ, mà chính là “Nhân tình” Tử Du công tử mà Lý ma ma nói. Hắn vẫn là bộ dáng tuấn tú nhưng trong mắt lại hàm chứa ưu sầu, ở phía sau hắn, có năm sáu tùy tùng đi theo, nhìn rất không tầm thường.
Miên Đường thật sự lá gan lớn của vị công tự này làm cho khiếp sợ cực độ luôn rồi. Cho dù trước kia nàng thật sự có chút gì đó với hắn, hắn thân là “Nhân tình” thì cũng phải có chút tự trọng chứ, sao lại không biết xấu hổ ban ngày ban mặt ban mặt tìm mình như vậy?
Đúng lúc này, vị công tử kia gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng đau lòng phiền não nói: “Miên Đường, nàng rời khỏi ta, chính là vì một sống cuộc sống như vậy?”
Nghe ý tứ của hắn, xem ra là cực kỳ coi thường thương nhân, chẳng lẽ hắn tự cảm thấy xuất thân của mình so với nhà thương nhân tốt hơn, nên liền lên tiếng chế nhạo nàng?
Nghe nói như vậy, Miên Đường nhất thời không còn tức giận nữa, nghiêng một đôi mắt to vũ mị nói: “Cuộc sống như vậy thì sao? Có nhà ở, có thịt ăn, kiếm được tiền tài mỗi một đồng đều chân chính sạch sẽ, sao có thể lọt được vào ánh mắt của công tử đây?”
Bị nàng trào phúng như vậy, công tử kia nhất thời lộ ra vẻ thống khổ, chậm rãi nói:
“Đúng vậy, những ngày tháng như vậy vẫn luôn là những gì mà nàng khao khát ... Nhưng mà, nàng cứ tùy tiện bằng lòng đi theo nam nhân kia như vậy sao?” Miên Đường không biết lúc trước mình vì sao lại không muốn vạch ra giới hạn rõ ràng với nam nhân này, nhưng hôm nay nàng lại muốn nói hết, giết chết tà tâm của hắn, chặt đứt lá gan kia của hắn.
“Vị công tử này, ta gả cho người nào, không đến phiên ngươi khoa tay múa chân, nhìn bộ dáng của ngươi cũng là người đàng hoàng, vì cái gì lại cứ đỏ mắt chờ mong cùng một phụ nhân đã kết hôn lôi đông kéo tây, là do cha mẹ ngươi chết sớm, không ai dạy ngươi quy củ làm người sao?”
Đúng lúc này, một tùy tùng râu dài bên cạnh công tử kia nhịn không được, thấp giọng quát: “Liễu Miên Đường, sao ngươi dám nói chuyện với gia như vậy!”
Miên Đường không chút khách khí đem bã trà trên tay hắt ra ngoài, hắt đầy người bọn họ, nhao nhao giậm chân né tránh, sau đó hướng về phía tùy tùng kia nói: “Từ nay về sau, ta cũng đã nói như vậy rồi, đấy là gia của ngươi, chứ không phải ta, còn dám đến lôi đông tây kéo, lần sau ta liền xách thùng phân ngựa hắt lên người các ngươi! Quý Sinh! Lấy chổi quét sạch phía trước quầy hàng đi, mùi hôi thối bẩn thỉu ám vào đất, lát nữa phải đón khách kiểu gì?”
Quý Sinh làm việc nhanh nhẹn, thấy nương tử của chủ tử không muốn gặp những người này, liền đem chổi vung vẩy hùng hổ ra uy, trong miệng không khách khí quát: “Tránh ra! Tránh ra! Chớ làm ô uế quầy hàng của chủ tử nhà chúng ta!”
Bọn thị vệ phía sau Tử Du công tử đương nhiên rất ngang tàng, thấy Miên Đường vô lễ như vậy, nhao nhao tức giận trừng mắt, muốn xông lên lý luận với nàng.
Nhưng Tử Du công tử mặt lại tái nhợt, lập tức quát bọn họ dừng lại, sau đó nói với Miên Đường: “Nếu nàng không muốn gặp ta, sau này ta đương nhiên sẽ không tới quấy rầy nàng, những nàng phải biết rằng, trong lòng ta vẫn chỉ có một mình nàng, là nàng hiểu lầm ta cùng Vân Nương…” Miên Đường căn bản không có tâm tư nghe hắn nói cái gì cả, chỉ khẩn trương hề hề nhìn Lý ma ma trên mặt nhiễm nước sơn đen hay không. Hôm nay công tử chết tiệt này lại tới cửa câu dẫn, những lời không biết xấu hổ này nếu bị Lý ma ma nói cho phu quân nghe thì nên làm thế nào cho phải đây?
Vừa xem xét như vậy, Lý ma ma quả nhiên sắc mặt quỷ dị, ánh mắt không ngừng bơi đi trên người Tử Du công tử kia, trong đầu óc cứng nhắc lại lại thiết lập kịch bản gian tình gì không chừng! Miên Đường lập tức như cha chết mẹ chết, không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn yêu Nương nào thì Nương, liên quan gì đến ta! Còn không mau đi đi, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi!”
Lời này của nàng, dĩ nhiên so với một năm trước xuống núi rời đi còn quyết tuyệt hơn, đôi môi thiếu niên văn nhã đều nhè nhẹ run rẩy.
Đôi môi nhợt nhạt của hắn dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại quay người rời đi.
Miên Đường có cảm giác đau lòng trước đây chưa từng có, nhìn bóng lưng Tử Du kia, trong lòng tựa hồ có một cỗ chua xót nói không nên lời dâng lên...
Trong lúc nhất thời, những phong cách đáng yêu mà sang trọng này ngược lại thu hút không ít người đến xem.
Miên Đường quyết định tẩu tán một lượng nhỏ hàng hóa, liền để cho tiểu nhị hét giá mua một tặng một, mua một mặt hàng đồ gốm trắng có thể được tặng một món đồ trang trí cầm tinh nho nhỏ, nếu là mua trọn bộ chén đĩa, liền được tặng trọn bộ đồ trang trí cầm tinh.
Trong lúc nhất thời, ngược lại có không ít người lớn dẫn theo con nhỏ đến mua. Thứ nhất có bày bán rất nhiều tượng sứ trắng có hình thù trẻ con với phần bụng lớn, nhìn có vẻ ngụy trang rất tốt, mua về để cho đám trẻ trong nhà tích góp tiền, thứ hai đám đồ trang trí cầm tinh kia cũng được đám hài tử rất yêu thích.
Thậm chí có người có sở thích sưu tầm, vì một bộ trang trí cầm tinh kia, mà mua
rất nhiều bộ chén đĩa. Miên Đường cùng với hai bà tử đều vội vàng dùng giấy vàng bọc đồ sứ, chén đĩa lại, rồi dùng dây cỏ buộc chặt, thuận tiện cho khách hàng có thể xách đi, bận rộn đến tối mày tối mặt.
Cho đến giữa trưa, phần lớn người đi dạo phố tìm chỗ ăn cơm, trên đường phố mới có chút vắng vẻ.
Miên Đường lau mồ hôi trên trán, nghỉ tay ăn bánh hấp thịt kho mà Lý ma ma mua có chút hứng thú đếm tiền trong rương tiền. Nhân tiện, xâu chuỗi tiền thành một chuỗi bằng một sợi dây thừng mỏng.
Loại cảm giác nhìn hòm tiền dần dần đầy lên thật sung sướng. Tư vị đếm tiền, so với ăn cơm còn thơm hơn...
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trước quầy hàng lại có khách.
Dư quang Miên Đường quét tới thấy có khách, vội vàng đặt rương tiền đứng dậy nghênh đón.
Nhưng vẻ mặt tươi cười khi thấy rõ người tới, liền dần dần ngưng đọng lại.
Người tới không phải người lạ, mà chính là “Nhân tình” Tử Du công tử mà Lý ma ma nói. Hắn vẫn là bộ dáng tuấn tú nhưng trong mắt lại hàm chứa ưu sầu, ở phía sau hắn, có năm sáu tùy tùng đi theo, nhìn rất không tầm thường.
Miên Đường thật sự lá gan lớn của vị công tự này làm cho khiếp sợ cực độ luôn rồi. Cho dù trước kia nàng thật sự có chút gì đó với hắn, hắn thân là “Nhân tình” thì cũng phải có chút tự trọng chứ, sao lại không biết xấu hổ ban ngày ban mặt ban mặt tìm mình như vậy?
Đúng lúc này, vị công tử kia gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng đau lòng phiền não nói: “Miên Đường, nàng rời khỏi ta, chính là vì một sống cuộc sống như vậy?”
Nghe ý tứ của hắn, xem ra là cực kỳ coi thường thương nhân, chẳng lẽ hắn tự cảm thấy xuất thân của mình so với nhà thương nhân tốt hơn, nên liền lên tiếng chế nhạo nàng?
Nghe nói như vậy, Miên Đường nhất thời không còn tức giận nữa, nghiêng một đôi mắt to vũ mị nói: “Cuộc sống như vậy thì sao? Có nhà ở, có thịt ăn, kiếm được tiền tài mỗi một đồng đều chân chính sạch sẽ, sao có thể lọt được vào ánh mắt của công tử đây?”
Bị nàng trào phúng như vậy, công tử kia nhất thời lộ ra vẻ thống khổ, chậm rãi nói:
“Đúng vậy, những ngày tháng như vậy vẫn luôn là những gì mà nàng khao khát ... Nhưng mà, nàng cứ tùy tiện bằng lòng đi theo nam nhân kia như vậy sao?” Miên Đường không biết lúc trước mình vì sao lại không muốn vạch ra giới hạn rõ ràng với nam nhân này, nhưng hôm nay nàng lại muốn nói hết, giết chết tà tâm của hắn, chặt đứt lá gan kia của hắn.
“Vị công tử này, ta gả cho người nào, không đến phiên ngươi khoa tay múa chân, nhìn bộ dáng của ngươi cũng là người đàng hoàng, vì cái gì lại cứ đỏ mắt chờ mong cùng một phụ nhân đã kết hôn lôi đông kéo tây, là do cha mẹ ngươi chết sớm, không ai dạy ngươi quy củ làm người sao?”
Đúng lúc này, một tùy tùng râu dài bên cạnh công tử kia nhịn không được, thấp giọng quát: “Liễu Miên Đường, sao ngươi dám nói chuyện với gia như vậy!”
Miên Đường không chút khách khí đem bã trà trên tay hắt ra ngoài, hắt đầy người bọn họ, nhao nhao giậm chân né tránh, sau đó hướng về phía tùy tùng kia nói: “Từ nay về sau, ta cũng đã nói như vậy rồi, đấy là gia của ngươi, chứ không phải ta, còn dám đến lôi đông tây kéo, lần sau ta liền xách thùng phân ngựa hắt lên người các ngươi! Quý Sinh! Lấy chổi quét sạch phía trước quầy hàng đi, mùi hôi thối bẩn thỉu ám vào đất, lát nữa phải đón khách kiểu gì?”
Quý Sinh làm việc nhanh nhẹn, thấy nương tử của chủ tử không muốn gặp những người này, liền đem chổi vung vẩy hùng hổ ra uy, trong miệng không khách khí quát: “Tránh ra! Tránh ra! Chớ làm ô uế quầy hàng của chủ tử nhà chúng ta!”
Bọn thị vệ phía sau Tử Du công tử đương nhiên rất ngang tàng, thấy Miên Đường vô lễ như vậy, nhao nhao tức giận trừng mắt, muốn xông lên lý luận với nàng.
Nhưng Tử Du công tử mặt lại tái nhợt, lập tức quát bọn họ dừng lại, sau đó nói với Miên Đường: “Nếu nàng không muốn gặp ta, sau này ta đương nhiên sẽ không tới quấy rầy nàng, những nàng phải biết rằng, trong lòng ta vẫn chỉ có một mình nàng, là nàng hiểu lầm ta cùng Vân Nương…” Miên Đường căn bản không có tâm tư nghe hắn nói cái gì cả, chỉ khẩn trương hề hề nhìn Lý ma ma trên mặt nhiễm nước sơn đen hay không. Hôm nay công tử chết tiệt này lại tới cửa câu dẫn, những lời không biết xấu hổ này nếu bị Lý ma ma nói cho phu quân nghe thì nên làm thế nào cho phải đây?
Vừa xem xét như vậy, Lý ma ma quả nhiên sắc mặt quỷ dị, ánh mắt không ngừng bơi đi trên người Tử Du công tử kia, trong đầu óc cứng nhắc lại lại thiết lập kịch bản gian tình gì không chừng! Miên Đường lập tức như cha chết mẹ chết, không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn yêu Nương nào thì Nương, liên quan gì đến ta! Còn không mau đi đi, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi!”
Lời này của nàng, dĩ nhiên so với một năm trước xuống núi rời đi còn quyết tuyệt hơn, đôi môi thiếu niên văn nhã đều nhè nhẹ run rẩy.
Đôi môi nhợt nhạt của hắn dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại quay người rời đi.
Miên Đường có cảm giác đau lòng trước đây chưa từng có, nhìn bóng lưng Tử Du kia, trong lòng tựa hồ có một cỗ chua xót nói không nên lời dâng lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.