Chương 54:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lúc này, Thái phi nhìn nhi tử không yên lòng, lại nhìn Liêm Bính Lan, cười cười nói: “Hành Chu, ngày thường con bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đậu, hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi. Mấy lão bà tử chúng ta nói chuyện phiếm, các con cũng không thích nghe. Đi đi! Tiếp đãi biểu muội Bình Lan của con đi dạo trong biệt viện. Hôm nay khi ta tiến vào, cảm thấy hoa kia nở không tệ.”
Mẫu thân mở miệng, Thôi Hành Chu đương nhiên phải nhận mệnh, chỉ dẫn theo gã sai vặt còn có một đám tùy tùng, mời biểu muội cùng thưởng thức viện tử.
Liêm Bính Lan nhìn bộ dáng tươi cười ấm áp tuấn dật của Hoài Dương Vương, trong lòng cũng rung động, liền cùng biểu ca cách nhau một bước, cùng nhau vào vườn thưởng thức hoa quỳnh dưới ánh trăng.
Từ lần trước sau khi đưa túi gạch cua, Liêm Bình Lam lại nhiều lần đến quân doanh đưa đồ ăn cho biểu ca.
Có một hai lần như vậy, nàng ta phát hiện trên bàn trong doanh trướng của biểu ca có nguyên một bộ hộp cơm, chỉ là màu sắc bên trong cũng không giống kiểu dáng trong khách điểm.
Nàng ta bảo nha hoàn Liên Hương đi câu lời nói của Mạc Như, nhưng tiểu tử Mạc
Như này lại kín miệng cơ trí. Liên Hương vô luận nói những lời khách sáo như thế nào thì cũng như giọt nước không lọt tai.
Nhưng Mạc Như không nói, ngược lại Liêm Bính Lan càng thêm chắc chắn, cái hộp cơm này ước chừng là từ căn nhà bên ngoài trấn Linh Tuyền phố Bắc đưa tới.
Liên Hương nghe tiểu thư khẳng định, tức giận không chịu nổi, mắng Liễu nương tử kia dù sao cũng từ ở trong ổ sơn phỉ hầu hạ nam nhân, tâm tư tinh tế, biết Hoài Dương Vương say mê công việc, liền dựa vào việc ăn uống đến câu dẫn.
Mẫu thân Sở Liêm thị cũng tức giận đập bàn, nhất định phải cùng Thái phi tỷ tỷ làm rõ chuyện hoang đường của cháu trai không thể để yên như thế được!
Liêm Bính Lan nghe Liên Hương nói xong, cười lạnh không nói, chỉ cảm thấy tiểu nương tử ở phố Bắc này thật đúng là không phải là đèn cạn dầu. Chỉ là không biết bản lĩnh câu dẫn người của nàng, có thể làm cho Hoài Dương vương thấy sắc liền mờ con mắt hay không, mang theo một người danh tiết đã bị tổn hại như nàng bước vào ngưỡng cửa vương phủ hay không.
Đáp án tất nhiên là không thể. Biểu ca làm việc chu đáo nghiêm chỉnh nhất, há có thể công nhiên cùng loại người đạo đức bị khuyết thiếu này dây dưa với nhau? Nàng ta tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không muốn làm ầm ĩ với biểu ca. Dù sao nàng đưa đồ ăn săn sóc, tựa hồ rốt cuộc cũng làm cho Vương gia mềm lòng.
“Thư nhà” do phụ thân gửi đi cũng có hồi âm, đám con cháu Liêm gia đều được an bài không tồi.
Người khác có thể không biết, đối với nam tử như Hoài Dương Vương, nếu dùng chiêu thức cứng rắn sẽ vô dụng, nếu không ngươi càng muốn hắn làm cái gì, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Chi bằng cứ ôn nhu mà đối đãi, từ từ mưu tính.
Liêm Bính Lan cảm thấy mình còn chưa gả vào vương phủ, cho dù Vương gia sủng ái ngoại thất, nàng ta cũng không tiện mở miệng quản. Đồng thời cũng khuyên phục mẫu thân tuyệt đối không được hành động không sáng suốt, ngông cuồng đòi quản thúc Vương gia!
Sở Liêm thị từ trước đến nay đều rất nghe lời nữ nhi, đương nhiên là cố gắng nhẫn nại, không đi chọc lộ chuyện Vương gia nuôi ngoại thất.
Bất quá bà ta trịnh trọng nhắc nhở nữ nhi, tuy rằng hai người bọn họ đã định hôn sự, theo lý không cần quá mức chủ động làm chuyện quyến rũ gì đó, nhưng ở trước mặt Vương gia cũng đừng quá câu nệ, mất đi sự quyến rũ mà nữ nhân nên có, ngược lại làm nên cho hoa dại bên ngoài trở nên hết sức thơm ngọt.
Liêm Bính Lan hiểu được ý tứ của mẫu thân, nhưng nàng ta thân là danh môn khuê tú, cho dù có ý thân cận với biểu ca cũng phải chú ý chừng mực không phải sao?
Khó có được hôm nay Thái phi có lòng, an bài nàng ta cùng biểu ca cùng nhau tản bộ dưới ánh trăng, nàng ta e lệ một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Biểu ca, muội mấy ngày nay có viết một bài thơ, nhưng vẫn không thể nghĩ ra vần chân thích hợp, không biết biểu ca có rảnh hay không, thay muội trau chuốt một phen.”
Thôi Hành Chu nhìn một tờ giấy viết thư được lấy ra từ trong ống tay áo của biểu muội, nhướng mày, đưa tay nhận lấy.
Lúc mở ra nhìn, hắn mới phát hiện đây là một bài thơ lớn mật biểu đạt tấm lòng tương tư, vô luận là dùng từ hay là vần điệu, đều thỏa đáng đúng chỗ, cộng thêm bút tích thanh lệ xinh đẹp của biểu muội, càng làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy vui mắt.
Chỉ tiếc, Thôi Hành Chu đã sớm qua tuổi xanh ngắm hoa dưới ánh trăng cùng cô nương tặng thơ tình cho nhau. Hắn hiện giờ trong đầu đầy đao quang kiếm ảnh, trù tính mưu kế. Trong lúc rảnh rỗi, nói những lời vô tư không có mục đích lại thoải mái hơn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn thích cùng Triệu Tuyền nói nhảm như vậy những con người đồng điệu gặp nhau rồi kết bạn.
Cho nên Vương gia nhìn bài thơ tình biểu lộ tâm ý này, còn phải hao tổn tâm trí cân nhắc nên đáp lại phần tình cảm này của biểu muội như thế nào, trong lòng thật ra có chút phiền muộn, ngược lại cảm thấy Liêm Bính Lan vì sao không thể an tĩnh cùng hắn tản bộ một lúc, bỏ phí cảnh sắc hoa quỳnh dưới trăng này?
Hoài Dương Vương miết miết tờ giấy, kéo dài thời gian lại chậm rãi nhìn một lần, lúc này mới mỉm cười ngẩng đầu, khen ngợi tài văn chương của biểu muội, trong số những nữ tử hắn từng gặp qua, không ai có thể sánh kịp.
Liêm Bính Lan bị Thôi Hành Chu nói đến đỏ mặt, chỉ mỉm cười nói: “Ở trước mặt biểu ca múa rìu qua mắt thợ, ai không biết biểu ca năm đó tham gia thi khảo, được dự đoán là trang nguyên. Nếu không phải tiên đế rút bài thi. Huỳnh vốn nên là Trạng Nguyên Lang năm đó mới đúng. Còn có...”
Thôi Hành Chu mỉm cười, cắt đứt lời khen ngợi của Liêm Bính Lan nói: “Đó là chuyện hoang đường khi bổn vương còn trẻ, đánh cược với người khác, háo thắng, liền ghi danh tham gia thi. Tiên để anh minh, nói đệ tử vương hầu thế gia, cần gì phải chiếm long môn* của Hàn môn tử**, trách cứ bổn vương một trận liền rút hủy bài thi. Mà sau khi bổn vương hồi phủ, còn bị phụ thân hung hăng đánh một trận. Hiện tại hồi tưởng lại, còn tự toát mồ hôi hột, cảm tạ tiền để khoan dung... Chuyện tuổi trẻ không hiểu biết như vậy, biểu muội không cần nhắc tới làm gì."
*ti] (Long môn): cổng rồng ý chỉ cửa ngõ dẫn đến thành công, danh tiếng, vinh quang...) ** |]7 (Hàn môn tử): chỉ những người có xuất thân bần hàn, thấp kém.
Mẫu thân mở miệng, Thôi Hành Chu đương nhiên phải nhận mệnh, chỉ dẫn theo gã sai vặt còn có một đám tùy tùng, mời biểu muội cùng thưởng thức viện tử.
Liêm Bính Lan nhìn bộ dáng tươi cười ấm áp tuấn dật của Hoài Dương Vương, trong lòng cũng rung động, liền cùng biểu ca cách nhau một bước, cùng nhau vào vườn thưởng thức hoa quỳnh dưới ánh trăng.
Từ lần trước sau khi đưa túi gạch cua, Liêm Bình Lam lại nhiều lần đến quân doanh đưa đồ ăn cho biểu ca.
Có một hai lần như vậy, nàng ta phát hiện trên bàn trong doanh trướng của biểu ca có nguyên một bộ hộp cơm, chỉ là màu sắc bên trong cũng không giống kiểu dáng trong khách điểm.
Nàng ta bảo nha hoàn Liên Hương đi câu lời nói của Mạc Như, nhưng tiểu tử Mạc
Như này lại kín miệng cơ trí. Liên Hương vô luận nói những lời khách sáo như thế nào thì cũng như giọt nước không lọt tai.
Nhưng Mạc Như không nói, ngược lại Liêm Bính Lan càng thêm chắc chắn, cái hộp cơm này ước chừng là từ căn nhà bên ngoài trấn Linh Tuyền phố Bắc đưa tới.
Liên Hương nghe tiểu thư khẳng định, tức giận không chịu nổi, mắng Liễu nương tử kia dù sao cũng từ ở trong ổ sơn phỉ hầu hạ nam nhân, tâm tư tinh tế, biết Hoài Dương Vương say mê công việc, liền dựa vào việc ăn uống đến câu dẫn.
Mẫu thân Sở Liêm thị cũng tức giận đập bàn, nhất định phải cùng Thái phi tỷ tỷ làm rõ chuyện hoang đường của cháu trai không thể để yên như thế được!
Liêm Bính Lan nghe Liên Hương nói xong, cười lạnh không nói, chỉ cảm thấy tiểu nương tử ở phố Bắc này thật đúng là không phải là đèn cạn dầu. Chỉ là không biết bản lĩnh câu dẫn người của nàng, có thể làm cho Hoài Dương vương thấy sắc liền mờ con mắt hay không, mang theo một người danh tiết đã bị tổn hại như nàng bước vào ngưỡng cửa vương phủ hay không.
Đáp án tất nhiên là không thể. Biểu ca làm việc chu đáo nghiêm chỉnh nhất, há có thể công nhiên cùng loại người đạo đức bị khuyết thiếu này dây dưa với nhau? Nàng ta tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không muốn làm ầm ĩ với biểu ca. Dù sao nàng đưa đồ ăn săn sóc, tựa hồ rốt cuộc cũng làm cho Vương gia mềm lòng.
“Thư nhà” do phụ thân gửi đi cũng có hồi âm, đám con cháu Liêm gia đều được an bài không tồi.
Người khác có thể không biết, đối với nam tử như Hoài Dương Vương, nếu dùng chiêu thức cứng rắn sẽ vô dụng, nếu không ngươi càng muốn hắn làm cái gì, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Chi bằng cứ ôn nhu mà đối đãi, từ từ mưu tính.
Liêm Bính Lan cảm thấy mình còn chưa gả vào vương phủ, cho dù Vương gia sủng ái ngoại thất, nàng ta cũng không tiện mở miệng quản. Đồng thời cũng khuyên phục mẫu thân tuyệt đối không được hành động không sáng suốt, ngông cuồng đòi quản thúc Vương gia!
Sở Liêm thị từ trước đến nay đều rất nghe lời nữ nhi, đương nhiên là cố gắng nhẫn nại, không đi chọc lộ chuyện Vương gia nuôi ngoại thất.
Bất quá bà ta trịnh trọng nhắc nhở nữ nhi, tuy rằng hai người bọn họ đã định hôn sự, theo lý không cần quá mức chủ động làm chuyện quyến rũ gì đó, nhưng ở trước mặt Vương gia cũng đừng quá câu nệ, mất đi sự quyến rũ mà nữ nhân nên có, ngược lại làm nên cho hoa dại bên ngoài trở nên hết sức thơm ngọt.
Liêm Bính Lan hiểu được ý tứ của mẫu thân, nhưng nàng ta thân là danh môn khuê tú, cho dù có ý thân cận với biểu ca cũng phải chú ý chừng mực không phải sao?
Khó có được hôm nay Thái phi có lòng, an bài nàng ta cùng biểu ca cùng nhau tản bộ dưới ánh trăng, nàng ta e lệ một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Biểu ca, muội mấy ngày nay có viết một bài thơ, nhưng vẫn không thể nghĩ ra vần chân thích hợp, không biết biểu ca có rảnh hay không, thay muội trau chuốt một phen.”
Thôi Hành Chu nhìn một tờ giấy viết thư được lấy ra từ trong ống tay áo của biểu muội, nhướng mày, đưa tay nhận lấy.
Lúc mở ra nhìn, hắn mới phát hiện đây là một bài thơ lớn mật biểu đạt tấm lòng tương tư, vô luận là dùng từ hay là vần điệu, đều thỏa đáng đúng chỗ, cộng thêm bút tích thanh lệ xinh đẹp của biểu muội, càng làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy vui mắt.
Chỉ tiếc, Thôi Hành Chu đã sớm qua tuổi xanh ngắm hoa dưới ánh trăng cùng cô nương tặng thơ tình cho nhau. Hắn hiện giờ trong đầu đầy đao quang kiếm ảnh, trù tính mưu kế. Trong lúc rảnh rỗi, nói những lời vô tư không có mục đích lại thoải mái hơn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn thích cùng Triệu Tuyền nói nhảm như vậy những con người đồng điệu gặp nhau rồi kết bạn.
Cho nên Vương gia nhìn bài thơ tình biểu lộ tâm ý này, còn phải hao tổn tâm trí cân nhắc nên đáp lại phần tình cảm này của biểu muội như thế nào, trong lòng thật ra có chút phiền muộn, ngược lại cảm thấy Liêm Bính Lan vì sao không thể an tĩnh cùng hắn tản bộ một lúc, bỏ phí cảnh sắc hoa quỳnh dưới trăng này?
Hoài Dương Vương miết miết tờ giấy, kéo dài thời gian lại chậm rãi nhìn một lần, lúc này mới mỉm cười ngẩng đầu, khen ngợi tài văn chương của biểu muội, trong số những nữ tử hắn từng gặp qua, không ai có thể sánh kịp.
Liêm Bính Lan bị Thôi Hành Chu nói đến đỏ mặt, chỉ mỉm cười nói: “Ở trước mặt biểu ca múa rìu qua mắt thợ, ai không biết biểu ca năm đó tham gia thi khảo, được dự đoán là trang nguyên. Nếu không phải tiên đế rút bài thi. Huỳnh vốn nên là Trạng Nguyên Lang năm đó mới đúng. Còn có...”
Thôi Hành Chu mỉm cười, cắt đứt lời khen ngợi của Liêm Bính Lan nói: “Đó là chuyện hoang đường khi bổn vương còn trẻ, đánh cược với người khác, háo thắng, liền ghi danh tham gia thi. Tiên để anh minh, nói đệ tử vương hầu thế gia, cần gì phải chiếm long môn* của Hàn môn tử**, trách cứ bổn vương một trận liền rút hủy bài thi. Mà sau khi bổn vương hồi phủ, còn bị phụ thân hung hăng đánh một trận. Hiện tại hồi tưởng lại, còn tự toát mồ hôi hột, cảm tạ tiền để khoan dung... Chuyện tuổi trẻ không hiểu biết như vậy, biểu muội không cần nhắc tới làm gì."
*ti] (Long môn): cổng rồng ý chỉ cửa ngõ dẫn đến thành công, danh tiếng, vinh quang...) ** |]7 (Hàn môn tử): chỉ những người có xuất thân bần hàn, thấp kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.