Chương 53:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng khi lấy lại tinh thần, lại sám hối cầu nguyện: A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi, lại dám nhìn bóng dáng người nọ lâu như vậy! Tướng công, chàng không để ý tới ta, quả nhiên là ta đáng bị trừng phạt như vậy...
Bất quá kế tiếp liền không cho phép nàng suy nghĩ lung tung nữa.
Ngay sau khi đám người kia rời đi không lâu, người trên đường đột nhiên bắt đầu kinh hô nhảy dựng lên, tựa hồ phía trước có người nào đó đánh nhau, một đường hô to không ngừng, dân chúng cũng chạy tán loạn khắp nơi, trên đường rất loạn, thỉnh thoảng có sạp hàng bị người chạy trốn đẩy ngã xuống đất.
Trên quầy hàng của Miên Đường đều là đồ sứ không tránh khỏi cũng bị đụng vào, thấy tình hình này, cũng không rảnh nghe ngóng rõ ngọn ngành, vội vàng gọi bà tử tiểu nhị, trước tiên đem đồ sứ đặt hết vào trong rương trải cỏ khô, cất lên xe lừa.
Chờ các nàng vội vàng thu dọn sạp hàng xong, lại có rất nhiều quan binh tràn ra đầu đường, hướng chỗ hỗn loạn, vội vàng chạy tới.
Chờ Miên Đường thật vất vả mới trở lại được khách điểm, ở lầu một khách điểm còn có người tụ tập nghị luận. Nghe nói vừa rồi trên đường chết không ít người, máu tươi bắn tung tóe khắp mặt đất.
Nàng một bên hướng lỗ tai nghe một hồi, một bên nhanh nhẹn kiểm tra đồ sứ nhà mình có bị tổn thất gì hay không.
Đợi xem xong, rương tiền cũng vững vàng ôm vào trong ngực, nàng mới thở dài một hơi: “Ai da, mặt đường Thanh Châu thật là rối loạn... Đúng rồi, Mẹ ma ma, tướng công tới nơi nào gặp bằng hữu vậy? Có gặp phải cuộc bạo loạn trên đường phố không?”
Lý ma ma cũng mệt mỏi đến tê liệt. Mới vừa rồi Miên Đường thúc giục các nàng dọn hàng, trong lúc đó có một cái rương đập vào chân bà, hiện tại đau đến cực kì, chỉ có thể vừa xoa vừa nói: “Chủ nhân ra ngoài thành thăm bằng hữu, hẳn là không có gì đáng ngại...”
,,
Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, một bên kêu tiểu nhị Quý Sinh đi gọi lang trung tới xem chân cho Lý ma ma, một bên suy nghĩ: Trong thành náo loạn như vậy, nhất định sẽ đóng cửa thành sớm hơn lệnh giới nghiêm, cũng không biết đêm nay phu quân qua đêm ở nơi nào.
Nàng đoán không sai, đêm đó, Thôi Cửu quả nhiên không trở về.
Chỉ là so với những gì trong tưởng tượng của Miên Đường là ở tạm tại một nơi nông thôn hoang dã, chịu đựng ở suốt một đêm thì hoàn toàn ngược lại, Hoài Dương vương lúc này đang ở trên một con thuyền hoa mỹ ngoài thành, cùng mẫu thân, còn mời tới mấy vị gia quyến vương hầu cùng nhau ngồi trên du thuyền thưởng thức sông nước.
Thái phi mang theo con dâu tương lai Liêm U Lan, khi đến Thanh Châu, đã bỏ lỡ thời gian bắt đầu hội trà. Hoài Dương Vương có hiếu, cũng dứt khoát không tham gia hội trà, trực tiếp ra khỏi thành nghênh đón mẫu thân, tùy tiện mang theo mấy người vị bằng hữu tri kỷ của mẫu thân cùng nhau du ngoạn hồ Ánh Nhật Thái nổi danh Thanh Châu.
Lần du ngoạn này liền hết một ngày, mọi người đều vui vẻ đến quên trời quên đất, sắp đến lúc hoàng hôn, mới chuẩn bị trở về, nhưng vừa lên bờ lại nghe nói trong thành xảy ra rối loạn bị giới nghiêm.
Mắt thấy không vào được thành, đoàn người Thái phi liền nghỉ ngơi ở một hành quán mượn được từ bằng hữu tốt Trấn Nam Hầu ở ngoài thành thành.
Thái phi nửa ngày nay kỳ thật chơi cũng coi như tận hứng, nhưng nghĩ đến mình bỏ lỡ hội trà, vẫn có chút tiếc nuối, không khỏi hướng về phía quản gia của mình trách cứ nói: “Ngươi làm việc từ trước đến nay luôn trầm ổn, sao hôm nay lại lo đầu không để ý đuôi, vậy mà lại đi nhầm đường, hại chúng ta lại lượn vòng một vòng mới lên được thuyền, hội trà long trọng như vậy cũng không tới kịp.”
Trên mặt Cao quản sự mỉm cười, không dám nhìn Vương gia ở một bên, ông ta cũng không tiện nói thật, nói là Vương gia cố ý bảo ông ta làm như vậy a!
Tuy nhiên, Liêm Bính Lan ở một bên rất hiểu lòng người giải vây cho quản sự: “Thái phi, ngài đây là nhân họa đắc phúc*, vừa nghe người ta nói, trong thành rất loạn, có một số quan gia khi hội trà tan đi ngang qua đường phố kia, đều bị kinh hách không nhỏ.”
*Liêā (Nhân họa đắc phúc): Trong cái rủi có cái may, biến điều xấu thành điều tốt...
Mấy vị phu nhân từ Chân Châu tới cũng liên tiếp gật đầu, chỉ nói các nàng là nhờ hồng phúc của Thái phi, tránh được một hồi tai họa này, nói thẳng đến khi trên mặt Thái phi rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.
Thôi Hành Chu cũng ở một bên mang theo nụ cười lắng nghe, nhưng trong lòng nghĩ, lại là một chuyện khác.
Kỳ thật, hôm nay hắn ra hiệu quản sự đi sai đường, chính là vì muốn thân quyến của mình tránh đi trận hỗn loạn này ở Thanh Châu.
Dù sao thân quyến Hoài Dương vương phủ nếu không đến, Thôi Hành Chu hắn không tránh khỏi nguy cơ bị hiềm nghi quá lớn. Mà đi sai đường, lại là hành động bất đắc dĩ, trạm sai dịch bến thuyền đều có thể làm chứng, không ai có thể sờ ra sơ hở.
Chỉ là vốn tưởng rằng thích khách hắn phái đi chắc chắn một kích trúng mục tiêu, lấy đi tính mạng tên tặc tử kia, cũng tuyệt đối nhân cơ hội này diệt trừ phe cánh Chân Châu.
Thế nhưng lại ngàn vạn lần không nghĩ tới, hộ vệ cao thủ bên cạnh tặc tử kia lại nhiều như mây, hơn nữa còn liều mạng che chở.
Cuối cùng thích khách chỉ đâm vào lưng Tử Du công tử kia, nhưng cũng không thể lập tức giết chết hắn ở trên đường phố sầm uất hỗn loạn.
Theo bộ hạ trở về phục mệnh, chiêu thức hộ vệ của Tử Du công tử kia nhìn qua giống như một đám ám vệ được bồi dưỡng từ thời tiên hoàng, đều là chiêu thức liều mạng tới chết, phương pháp sẵn sàng xả thân bảo vệ chủ nhân quyết liệt.
Nghe được lời này trong lòng Thôi Hành Chu khẽ lật, ngược lại có chút tò mò lai lịch của vị Tử Du công tử này, cũng lệnh cho thuộc hạ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đáng tiếc người bên gối Lục Văn kia lại mất trí nhớ, bằng không tất nhiên có thể moi ra từ trong miệng Liễu tiểu nương tử.
Nghĩ đến chuyện Liễu nương tử ám vệ bẩm báo hôm nay ở trên đường mắng Tử Du kia đến máu chó phun trào, Thôi Hành Chu ngược lại có chút tiếc nuối nhàn nhạt…
Bất quá kế tiếp liền không cho phép nàng suy nghĩ lung tung nữa.
Ngay sau khi đám người kia rời đi không lâu, người trên đường đột nhiên bắt đầu kinh hô nhảy dựng lên, tựa hồ phía trước có người nào đó đánh nhau, một đường hô to không ngừng, dân chúng cũng chạy tán loạn khắp nơi, trên đường rất loạn, thỉnh thoảng có sạp hàng bị người chạy trốn đẩy ngã xuống đất.
Trên quầy hàng của Miên Đường đều là đồ sứ không tránh khỏi cũng bị đụng vào, thấy tình hình này, cũng không rảnh nghe ngóng rõ ngọn ngành, vội vàng gọi bà tử tiểu nhị, trước tiên đem đồ sứ đặt hết vào trong rương trải cỏ khô, cất lên xe lừa.
Chờ các nàng vội vàng thu dọn sạp hàng xong, lại có rất nhiều quan binh tràn ra đầu đường, hướng chỗ hỗn loạn, vội vàng chạy tới.
Chờ Miên Đường thật vất vả mới trở lại được khách điểm, ở lầu một khách điểm còn có người tụ tập nghị luận. Nghe nói vừa rồi trên đường chết không ít người, máu tươi bắn tung tóe khắp mặt đất.
Nàng một bên hướng lỗ tai nghe một hồi, một bên nhanh nhẹn kiểm tra đồ sứ nhà mình có bị tổn thất gì hay không.
Đợi xem xong, rương tiền cũng vững vàng ôm vào trong ngực, nàng mới thở dài một hơi: “Ai da, mặt đường Thanh Châu thật là rối loạn... Đúng rồi, Mẹ ma ma, tướng công tới nơi nào gặp bằng hữu vậy? Có gặp phải cuộc bạo loạn trên đường phố không?”
Lý ma ma cũng mệt mỏi đến tê liệt. Mới vừa rồi Miên Đường thúc giục các nàng dọn hàng, trong lúc đó có một cái rương đập vào chân bà, hiện tại đau đến cực kì, chỉ có thể vừa xoa vừa nói: “Chủ nhân ra ngoài thành thăm bằng hữu, hẳn là không có gì đáng ngại...”
,,
Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, một bên kêu tiểu nhị Quý Sinh đi gọi lang trung tới xem chân cho Lý ma ma, một bên suy nghĩ: Trong thành náo loạn như vậy, nhất định sẽ đóng cửa thành sớm hơn lệnh giới nghiêm, cũng không biết đêm nay phu quân qua đêm ở nơi nào.
Nàng đoán không sai, đêm đó, Thôi Cửu quả nhiên không trở về.
Chỉ là so với những gì trong tưởng tượng của Miên Đường là ở tạm tại một nơi nông thôn hoang dã, chịu đựng ở suốt một đêm thì hoàn toàn ngược lại, Hoài Dương vương lúc này đang ở trên một con thuyền hoa mỹ ngoài thành, cùng mẫu thân, còn mời tới mấy vị gia quyến vương hầu cùng nhau ngồi trên du thuyền thưởng thức sông nước.
Thái phi mang theo con dâu tương lai Liêm U Lan, khi đến Thanh Châu, đã bỏ lỡ thời gian bắt đầu hội trà. Hoài Dương Vương có hiếu, cũng dứt khoát không tham gia hội trà, trực tiếp ra khỏi thành nghênh đón mẫu thân, tùy tiện mang theo mấy người vị bằng hữu tri kỷ của mẫu thân cùng nhau du ngoạn hồ Ánh Nhật Thái nổi danh Thanh Châu.
Lần du ngoạn này liền hết một ngày, mọi người đều vui vẻ đến quên trời quên đất, sắp đến lúc hoàng hôn, mới chuẩn bị trở về, nhưng vừa lên bờ lại nghe nói trong thành xảy ra rối loạn bị giới nghiêm.
Mắt thấy không vào được thành, đoàn người Thái phi liền nghỉ ngơi ở một hành quán mượn được từ bằng hữu tốt Trấn Nam Hầu ở ngoài thành thành.
Thái phi nửa ngày nay kỳ thật chơi cũng coi như tận hứng, nhưng nghĩ đến mình bỏ lỡ hội trà, vẫn có chút tiếc nuối, không khỏi hướng về phía quản gia của mình trách cứ nói: “Ngươi làm việc từ trước đến nay luôn trầm ổn, sao hôm nay lại lo đầu không để ý đuôi, vậy mà lại đi nhầm đường, hại chúng ta lại lượn vòng một vòng mới lên được thuyền, hội trà long trọng như vậy cũng không tới kịp.”
Trên mặt Cao quản sự mỉm cười, không dám nhìn Vương gia ở một bên, ông ta cũng không tiện nói thật, nói là Vương gia cố ý bảo ông ta làm như vậy a!
Tuy nhiên, Liêm Bính Lan ở một bên rất hiểu lòng người giải vây cho quản sự: “Thái phi, ngài đây là nhân họa đắc phúc*, vừa nghe người ta nói, trong thành rất loạn, có một số quan gia khi hội trà tan đi ngang qua đường phố kia, đều bị kinh hách không nhỏ.”
*Liêā (Nhân họa đắc phúc): Trong cái rủi có cái may, biến điều xấu thành điều tốt...
Mấy vị phu nhân từ Chân Châu tới cũng liên tiếp gật đầu, chỉ nói các nàng là nhờ hồng phúc của Thái phi, tránh được một hồi tai họa này, nói thẳng đến khi trên mặt Thái phi rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.
Thôi Hành Chu cũng ở một bên mang theo nụ cười lắng nghe, nhưng trong lòng nghĩ, lại là một chuyện khác.
Kỳ thật, hôm nay hắn ra hiệu quản sự đi sai đường, chính là vì muốn thân quyến của mình tránh đi trận hỗn loạn này ở Thanh Châu.
Dù sao thân quyến Hoài Dương vương phủ nếu không đến, Thôi Hành Chu hắn không tránh khỏi nguy cơ bị hiềm nghi quá lớn. Mà đi sai đường, lại là hành động bất đắc dĩ, trạm sai dịch bến thuyền đều có thể làm chứng, không ai có thể sờ ra sơ hở.
Chỉ là vốn tưởng rằng thích khách hắn phái đi chắc chắn một kích trúng mục tiêu, lấy đi tính mạng tên tặc tử kia, cũng tuyệt đối nhân cơ hội này diệt trừ phe cánh Chân Châu.
Thế nhưng lại ngàn vạn lần không nghĩ tới, hộ vệ cao thủ bên cạnh tặc tử kia lại nhiều như mây, hơn nữa còn liều mạng che chở.
Cuối cùng thích khách chỉ đâm vào lưng Tử Du công tử kia, nhưng cũng không thể lập tức giết chết hắn ở trên đường phố sầm uất hỗn loạn.
Theo bộ hạ trở về phục mệnh, chiêu thức hộ vệ của Tử Du công tử kia nhìn qua giống như một đám ám vệ được bồi dưỡng từ thời tiên hoàng, đều là chiêu thức liều mạng tới chết, phương pháp sẵn sàng xả thân bảo vệ chủ nhân quyết liệt.
Nghe được lời này trong lòng Thôi Hành Chu khẽ lật, ngược lại có chút tò mò lai lịch của vị Tử Du công tử này, cũng lệnh cho thuộc hạ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đáng tiếc người bên gối Lục Văn kia lại mất trí nhớ, bằng không tất nhiên có thể moi ra từ trong miệng Liễu tiểu nương tử.
Nghĩ đến chuyện Liễu nương tử ám vệ bẩm báo hôm nay ở trên đường mắng Tử Du kia đến máu chó phun trào, Thôi Hành Chu ngược lại có chút tiếc nuối nhàn nhạt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.