Chương 56:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn lấy Lý ma ma. Lý ma ma bất đắc dĩ chỉ đến cửa phòng đang đóng chặt: “Từ lúc sáng hôm nay, sau khi đến ngân hàng đổi ngân phiếu thì thành như vậy, ngay cả ăn uống cũng không chịu ra khỏi phòng.”
Thôi Hành Chu nhướng mày, đi thẳng một đường đến gian phòng kia. Hắn duỗi tay đẩy cửa nhưng bên trong đã cài then. Hoài Dương vương cho rằng tiểu phu nhân bên trong đang làm gì đó khó nói. Hắn định duỗi chân đá cửa, Liễu phu nhân bên trong hỏi: “Ai bên ngoài?”
Thôi Hành Chu đáp ngắn gọn: “Là ta...”
Ngay sau đó, then cửa bị mở ra, một cánh tay mảnh khảnh xuất hiện từ trong khe cửa kéo Thôi Hành Chu vào bên trong.
Chỉ thấy Liễu nương tử mặc y phục ngắn ngủi, tóc dài dùng mấy cây trâm tùy ý quấn lên, trên trán lấm tấm mồ hôi mà trong tay nàng còn cầm cây xẻng nhỏ.
Thôi Cửu bình tĩnh nhìn nàng từ trên xuống: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lúc này, Miên Đường đã mệt đến độ hai tay đau nhức. Nàng đang đau đầu phải nghĩ đến chuyện tiếp theo nên làm. vừa hay quan nhân trở về, nàng coi như gặp được cứu tinh.
Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, nàng liền kéo hắn vào bên trong, chỉ đến vị trí giường gỗ: “Ta muốn đào cái hố để giấu bạc, phu quân trở về vừa kịp, giúp ta tiếp tục đào đi!”
Thôi Hành Chu nhìn cái hố đã đào được phân nửa, lại nhìn hàng hàng nén bạc xếp ngay ngắn trên giường, nhẹ nói: “Nàng cũng biết là trữ bạc ở ngân hàng cũng sẽ sinh lời mà đúng không? Nếu chôn dưới giường, không nói đến chuyện hao hụt, cũng không có lấy một tí lời lãi.”
Miên Đường đi đến giường, nhẹ nhàng vuốt ve nén bạc lóng lánh, cười nhẹ nói:
“Ta đem bạc chia làm ba phần. Một phần trữ trong ngân hàng để sinh lời, một
phần làm tiền vốn mở cửa hàng. Tiền vốn dùng để mua chút hàng hóa tinh xảo. Phần còn lại sẽ dùng cho lúc nguy cấp. Tuy rằng thiên hạ thái bình nhưng nếu xảy ra chuyện nguy cấp, binh mã loạn lạc, ông chủ ngân hàng lúc đó sẽ ôm bạc chạy trốn. Ta không thể dùng ngân phiếu để đổi bánh ăn được... Phu quân, nhanh lên, mau mau giúp ta đào.” Thanh Chậu náo loạn khiến Miên Đường không thể không cảnh giác, cảm thấy vẫn nên sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Đó là lí do để nàng chôn bạc, vì thế dứt khoát không cần trợ giúp của bà tử, nàng tự mình làm hết.
Thôi Hành Chu mệt nhọc ở quân doanh nửa ngày cũng không muốn làm cu li. Chỉ vì Liễu nương tử sai bảo mà ồn ào đi đào hố? Hắn không trả lời, đem theo cuốn sách bên cạnh, dạt hết bạc qua một bên, duỗi thẳng chân, trầm mặc đọc sách.
Miên Đường thấy phu quân không có chút động tĩnh, cũng không thèm quan tâm đến. Chuyện đào hố giấu bạc này cũng chỉ có thổ hào nông thôn mới làm được, để phu quân làm quả thật có chút nhục nhã.
May thay, nàng đã nghỉ ngơi một lát, cố tay bị thương dần có khí lực. Vì thế nàng dứt khoát không quấy rầy phu quân chăm chỉ, vung tay vẫy vẫy cái xẻng rồi tiếp tục đào.
Thôi Hành Chu đọc sách một lát, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía nữ tử đang cầm xẻng múa may đào hố.
Đây gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dù nàng bị mất trí nhớ nhưng tính cách yêu tiền như mạng thì vẫn không đổi.
Nhớ trước đây lúc kéo nàng đang trọng thương từ dưới nước lên, nữ tử này không chỉ buộc hộp trang sức quanh thắt lưng mình mà còn có ngân phiếu được bịt kín trong giấy sáp dầu để nơi đế giày.
Dường như rất giống với cách giấu bạc của nàng thỏ xảo trá.
Thôi Hành Chu không phải là thổ phỉ. Sau khi cứu được người lên, hắn liền cho người để ngay bên dưới mép giường chỗ nàng nằm.
Nhớ lại chuyện đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy là lục lọi tìm kiếm đồ đạc, Hoài Dương vương chán nản cong cong khóe miệng.
Nền đất trong phòng rất thô và cứng. Cổ tay Liễu Miên Đường trước kia bị thương nghiêm trọng, ngay cả cầm bát ăn cơm mỗi ngày còn khó nói chi đến những việc như thế này.
Một lúc sau, thấy cánh tay khảnh mảnh khảnh của nàng run lên, đôi môi mím chặt, dùng xẻng nhỏ đào lại đào. Từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trên vầng trán trơn bóng chạy thẳng một đường xuôi theo làn da trắng ngần rồi biến mất ở nơi cổ áo lỏng lẻo.
Yết hầu Thôi Hành Chu bất giác chuyển động, ánh mắt lại nhìn về quyển sách trong tay.
Trong phòng cũng không yên tĩnh, Liễu nương tử làm việc nặng nhọc, mệt đến mức cổ họng hít thở không thông.
Có lẽ bị âm thanh của Liễu nương tử quấy rầy không thể yên tĩnh đọc sách, Thôi Hành Chu nhắm mắt chịu đựng. Hắn đột nhiên đứng dậy, cởi áo ngoài ra, nhét vào trong sau đó sải bước đi đến giật lấy cái xẻng trong tay Liễu nương tử rồi bắt đầu đào.
Nam nhân bao giờ cũng khỏe hơn nữ nhân cho nên một lúc sau Thôi Hành Chu đã đào xong một cái hố nhỏ. Hắn đưa xẻng nhỏ vào tay Liễu nương tử, ngữ điệu ôn nhu hỏi: “Thế này đủ chưa?”
Miên Đường đang chìm đắm trong sự dịu dàng của phu quân, lập tức ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đủ rồi, sau này nếu có chôn bạc nhiều hơn thì vẫn đủ.” Đáng tiếc lời nàng chưa nói xong, Thôi Cửu đã ném xẻng sắt xuống đất, đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Liễu Miên Đường lắc đầu bất đắc dĩ, khí chất thư sinh của phu quân nhà nàng quá nặng, làm những việc nặng thế có chút phiền chán. Về sau trữ tiền, vẫn là nàng tự mình làm thì tốt hơn.
Trưa nay, Lý ma ma nấu món cá vược, một con con vịt quay béo ú mỡ màng ngay cả canh cũng toàn là tôm. Hiện giờ Từ phường đã bắt đầu khai trương buôn bán, bàn ăn trong phố phường Bắc trấn bỗng chốc phong phú hơn, món củ cải muối nhà làm cũng không còn thấy nữa.
Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ đến đặc sản Thanh Châu mình mua tặng cho hàng xóm láng giềng, nói với Thôi Hành Chu: “Phu quân, một lát ăn cơm xong, đừng quên phải cùng ta đến từng nhà hàng xóm. Chúng ta ở xa nhà, đem chút đặc sản tặng họ coi như biểu thị chút thành ý, đa tạ bọn họ đã quan tâm chăm sóc chúng ta mấy ngày qua.”
Thôi Hành Chu nhướng mày, đi thẳng một đường đến gian phòng kia. Hắn duỗi tay đẩy cửa nhưng bên trong đã cài then. Hoài Dương vương cho rằng tiểu phu nhân bên trong đang làm gì đó khó nói. Hắn định duỗi chân đá cửa, Liễu phu nhân bên trong hỏi: “Ai bên ngoài?”
Thôi Hành Chu đáp ngắn gọn: “Là ta...”
Ngay sau đó, then cửa bị mở ra, một cánh tay mảnh khảnh xuất hiện từ trong khe cửa kéo Thôi Hành Chu vào bên trong.
Chỉ thấy Liễu nương tử mặc y phục ngắn ngủi, tóc dài dùng mấy cây trâm tùy ý quấn lên, trên trán lấm tấm mồ hôi mà trong tay nàng còn cầm cây xẻng nhỏ.
Thôi Cửu bình tĩnh nhìn nàng từ trên xuống: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lúc này, Miên Đường đã mệt đến độ hai tay đau nhức. Nàng đang đau đầu phải nghĩ đến chuyện tiếp theo nên làm. vừa hay quan nhân trở về, nàng coi như gặp được cứu tinh.
Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, nàng liền kéo hắn vào bên trong, chỉ đến vị trí giường gỗ: “Ta muốn đào cái hố để giấu bạc, phu quân trở về vừa kịp, giúp ta tiếp tục đào đi!”
Thôi Hành Chu nhìn cái hố đã đào được phân nửa, lại nhìn hàng hàng nén bạc xếp ngay ngắn trên giường, nhẹ nói: “Nàng cũng biết là trữ bạc ở ngân hàng cũng sẽ sinh lời mà đúng không? Nếu chôn dưới giường, không nói đến chuyện hao hụt, cũng không có lấy một tí lời lãi.”
Miên Đường đi đến giường, nhẹ nhàng vuốt ve nén bạc lóng lánh, cười nhẹ nói:
“Ta đem bạc chia làm ba phần. Một phần trữ trong ngân hàng để sinh lời, một
phần làm tiền vốn mở cửa hàng. Tiền vốn dùng để mua chút hàng hóa tinh xảo. Phần còn lại sẽ dùng cho lúc nguy cấp. Tuy rằng thiên hạ thái bình nhưng nếu xảy ra chuyện nguy cấp, binh mã loạn lạc, ông chủ ngân hàng lúc đó sẽ ôm bạc chạy trốn. Ta không thể dùng ngân phiếu để đổi bánh ăn được... Phu quân, nhanh lên, mau mau giúp ta đào.” Thanh Chậu náo loạn khiến Miên Đường không thể không cảnh giác, cảm thấy vẫn nên sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Đó là lí do để nàng chôn bạc, vì thế dứt khoát không cần trợ giúp của bà tử, nàng tự mình làm hết.
Thôi Hành Chu mệt nhọc ở quân doanh nửa ngày cũng không muốn làm cu li. Chỉ vì Liễu nương tử sai bảo mà ồn ào đi đào hố? Hắn không trả lời, đem theo cuốn sách bên cạnh, dạt hết bạc qua một bên, duỗi thẳng chân, trầm mặc đọc sách.
Miên Đường thấy phu quân không có chút động tĩnh, cũng không thèm quan tâm đến. Chuyện đào hố giấu bạc này cũng chỉ có thổ hào nông thôn mới làm được, để phu quân làm quả thật có chút nhục nhã.
May thay, nàng đã nghỉ ngơi một lát, cố tay bị thương dần có khí lực. Vì thế nàng dứt khoát không quấy rầy phu quân chăm chỉ, vung tay vẫy vẫy cái xẻng rồi tiếp tục đào.
Thôi Hành Chu đọc sách một lát, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía nữ tử đang cầm xẻng múa may đào hố.
Đây gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dù nàng bị mất trí nhớ nhưng tính cách yêu tiền như mạng thì vẫn không đổi.
Nhớ trước đây lúc kéo nàng đang trọng thương từ dưới nước lên, nữ tử này không chỉ buộc hộp trang sức quanh thắt lưng mình mà còn có ngân phiếu được bịt kín trong giấy sáp dầu để nơi đế giày.
Dường như rất giống với cách giấu bạc của nàng thỏ xảo trá.
Thôi Hành Chu không phải là thổ phỉ. Sau khi cứu được người lên, hắn liền cho người để ngay bên dưới mép giường chỗ nàng nằm.
Nhớ lại chuyện đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy là lục lọi tìm kiếm đồ đạc, Hoài Dương vương chán nản cong cong khóe miệng.
Nền đất trong phòng rất thô và cứng. Cổ tay Liễu Miên Đường trước kia bị thương nghiêm trọng, ngay cả cầm bát ăn cơm mỗi ngày còn khó nói chi đến những việc như thế này.
Một lúc sau, thấy cánh tay khảnh mảnh khảnh của nàng run lên, đôi môi mím chặt, dùng xẻng nhỏ đào lại đào. Từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trên vầng trán trơn bóng chạy thẳng một đường xuôi theo làn da trắng ngần rồi biến mất ở nơi cổ áo lỏng lẻo.
Yết hầu Thôi Hành Chu bất giác chuyển động, ánh mắt lại nhìn về quyển sách trong tay.
Trong phòng cũng không yên tĩnh, Liễu nương tử làm việc nặng nhọc, mệt đến mức cổ họng hít thở không thông.
Có lẽ bị âm thanh của Liễu nương tử quấy rầy không thể yên tĩnh đọc sách, Thôi Hành Chu nhắm mắt chịu đựng. Hắn đột nhiên đứng dậy, cởi áo ngoài ra, nhét vào trong sau đó sải bước đi đến giật lấy cái xẻng trong tay Liễu nương tử rồi bắt đầu đào.
Nam nhân bao giờ cũng khỏe hơn nữ nhân cho nên một lúc sau Thôi Hành Chu đã đào xong một cái hố nhỏ. Hắn đưa xẻng nhỏ vào tay Liễu nương tử, ngữ điệu ôn nhu hỏi: “Thế này đủ chưa?”
Miên Đường đang chìm đắm trong sự dịu dàng của phu quân, lập tức ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đủ rồi, sau này nếu có chôn bạc nhiều hơn thì vẫn đủ.” Đáng tiếc lời nàng chưa nói xong, Thôi Cửu đã ném xẻng sắt xuống đất, đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Liễu Miên Đường lắc đầu bất đắc dĩ, khí chất thư sinh của phu quân nhà nàng quá nặng, làm những việc nặng thế có chút phiền chán. Về sau trữ tiền, vẫn là nàng tự mình làm thì tốt hơn.
Trưa nay, Lý ma ma nấu món cá vược, một con con vịt quay béo ú mỡ màng ngay cả canh cũng toàn là tôm. Hiện giờ Từ phường đã bắt đầu khai trương buôn bán, bàn ăn trong phố phường Bắc trấn bỗng chốc phong phú hơn, món củ cải muối nhà làm cũng không còn thấy nữa.
Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ đến đặc sản Thanh Châu mình mua tặng cho hàng xóm láng giềng, nói với Thôi Hành Chu: “Phu quân, một lát ăn cơm xong, đừng quên phải cùng ta đến từng nhà hàng xóm. Chúng ta ở xa nhà, đem chút đặc sản tặng họ coi như biểu thị chút thành ý, đa tạ bọn họ đã quan tâm chăm sóc chúng ta mấy ngày qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.