Chương 57:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Trải qua việc đào hố chôn tiền vừa nãy, sự ẩn nhẫn chịu đựng của Hoài Dương vương lại tăng thêm một chút. Nghe đến yêu cầu vô lực này của Miên Đường, hắn nhìn nàng nhưng lại không trả lời.
Vì thế sau khi ăn xong, nhân dịp hàng xóm về nhà ăn cơm trưa, Lý ma ma xách rổ đủ loại đặc sản đi theo phu thê Thôi Cửu đi đến từng nhà đưa tin. Bắc trấn lúc này đang chìm trong ánh nắng đầu mùa hạ, đủ loại hoa thơm trải dài trên khoảng tường trong sân viện của các hộ dân, phản chiếu lên sân viện.
Miên Đường mặc chiếc váy mỏng mới cắt, mái tóc đuôi ngựa đong đưa đứng bên cạnh nam nhân một thân vải sam nho nhã, vẻ mặt nho nhã cùng hàng xóm láng giềng chào hỏi. Thật đúng là đôi phu thê nhân gian quyến lữ.
Một màn ân ái mùa hè này lọt vào mắt của Vân Nương có chút chói mắt.
Mà tiểu nha hoàn Họa Bình bên cạnh của Vân Nương thấp giọng nói: “Tiểu thư, nàng...thế mà lại còn sống.”
Khuôn mặt dịu dàng của Vân Nương bỗng chốc lạnh đi, thì thầm nói: “Câm miệng!”
Đúng lúc này, nam nhân đứng bên cạnh Miên Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn đến chỗ các nàng, ánh mắt sắc bén. Vân Nương hoảng hốt, nhanh chóng bảo xa phu điều ngựa ra khỏi ngõ nhỏ.
Nha hoàn Họa Bình bị tiểu thư trách mắng, không dám tùy tiện mở miệng. Qua một lúc sau, Vân Nương hỏi xa phu: “Người xác định người bán đồ sứ trên phố ngày ấy là Liễu Miên Đường?”
Gã kéo xe chính là tâm phúc của Vân Nương, nhanh chóng gật đầu nói: “Ta đi theo công tử cả quãng đường cho đến khi nhìn thấy người ở sạp đồ sứ thì dừng lại. Nhìn công tử cùng nàng nói chuyện, tim ta như muốn nhảy, còn tưởng gặp phải quỷ.”
Vân Nương cùng Họa Bình liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Về sau gặp lại Liễu Miêu Đường thì bình tĩnh một chút. Nàng sống hay chết không chút liên hệ đến ta. Nếu các người làm ầm ĩ phải chăng là đang có tật giật mình?”
Họa Bình nhanh chóng cúi thấp đầu nhưng vẫn không yên tâm nói: “Nhưng nếu công tử nhất quyết muốn đi gặp nàng thì phải làm như thế nào?”
Trường giáp của Vân Nương hung hăng khảm vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Không phải Nghiễn Trì ngày đó chửi mắng công tử thậm tệ sao? Phỏng chừng sẽ không để tâm đến hắn nữa. Nếu ngươi không gặp hắn thì sao phải lo lắng? Hơn nữa hiện giờ nàng cũng đã gả cho người kia. Thương nhân kia có hơi ti tiện nhưng dáng vẻ vẫn rất tốt. Nữ nhân bị phế đi võ công, gả cho một người vậy chính là muốn yên ổn sinh sống. So với nàng, thứ nữ của Thạch tướng quân mới là người cần lo lắng. Liễu Miên Đường đã không chọn thì cứ để nàng ta sống yên ổn mấy ngày.”
Họa Bình chợt bừng tỉnh, vẫn là trong lòng tiểu thư tự có chừng mực.
Sắc mặt Vân Nương lạnh lùng như cũ, nghĩ đến ý cười trên mặt của Miên Đường.
Dáng vẻ kia của nàng như không hề có chút sa sút tinh thần nào, tùy ý tìm một thương nhân để chung sống qua ngày. Oán khí trên mặt của Vân Nương không khỏi tăng lên – tỷ tỷ tốt của ta, ngươi tình nguyện buông bỏ hết thảy, chấp nhận làm vợ thương nhân sao?
Xe ngựa giống như đi lạc đường. Đến đầu phố Bắc dừng lại một lát rồi lại một đường tiếp tục lặng lẽ đi xa.
Sau khi cùng hàng xóm vui vẻ hòa thuận, Thôi Cửu cuối cùng cũng có thể quay trở về nghỉ ngơi một chút.
Miên Đường sốt sắng pha trà cho phu quân sau đó ngồi dưới mép giường bóp chân cho hắn, cẩn thận dò hỏi: “Phu quân, không bằng chàng tạm thời đem y phục để ở Kỳ quán đi. Mặc dù chàng luôn phải thay quần áo ở đó nhưng ở nhà cũng phải chuẩn bị một chút nếu không ta không thể giặt giũ, nào có người nương tử nào như ta?”
Lời còn chưa nói xong, vành mắt đã phiếm hồng một mảng, tựa như ủy khuất vô cùng.
Thôi Hành Chu đưa mắt nhìn nàng một lát, nghi ngờ nàng chuẩn bị khóc.
Nghe Lý ma ma nói, tiểu nương tử ngày thường hung dữ vô cùng. Khi thợ thủ
công cắt xén nguyên vật liệu dùng để sửa chữa cửa hàng nàng liền tranh chấp với người ta. Một mình nàng mắng nhiếc ba đại nam nhân không hề chớp mắt, nói đến mức đối phương đành phải xin lỗi và không nhận tiền công. Nói đến hắn, chỉ cần vài bộ y phục lại khiến nàng rơi lệ? Khoảng thời gian trước, sau khi nàng khóc đến mức hoa lê đái vũ* đòi hưu thư thì phát hiện chỉ cần khóc thì hắn sẽ dễ dàng nói chuyện. Định giở trò cũ sao?
* Lê hoa đái vũ [#F]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Vì thế Thôi Hành Chu cố ý kéo dài một tiếng nói: “Không được, vẫn là quá phiền phức.”
Miên Đường không nói đến nữa. Đôi mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, bộ dáng kìm nén chịu đựng, vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện bóp chân hắn. Nhưng khi nàng cúi đầu, nước mắt vẫn không thể khống chế mà rơi xuống khiến trái tim hắn ấm áp.
Thôi Hành Chu nhịn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy vì chuyện vặt vãnh này khiến nàng khóc sướt mướt có chút nhàm chán. Vì thế hắn đổi tông giọng nói: “Nếu nàng không ngại chuyện giặt giũ, ta cho Mạc Như mang hai rương quần áo trở về, tiện cho ta ở chỗ này tắm giặt.”
Lời hắn nói ra lập tức khiến tiểu nương đang khóc lóc đột nhiên vui vẻ nói cười, nàng ân cần nhéo bả vai hắn, nói: “Ta đem cho hàng xóm đặc sản là được nhưng còn ân sư của phu quân thì sao? Phu quân có muốn ta cùng chàng đi đến Kỳ quán tặng lễ vật thể hiện lòng thành không?”
Thôi Hành Chu mấy ngày nay vô cùng quen thuộc với chuyện nói dối nhưng chuyện vì Kỳ quán mà lại lấp liếm nói dối thì quá hoang đường.
Vì thế, Miên Đường cố ý đi theo, hắn không chớp mắt nói: “Sư nương ta hay ghen, bình thường đều không cho phép sư phụ nói chuyện với nữ tử khác. Nếu nàng đi thì không hay cho lắm. Bộ bàn cờ nàng mua kia không tệ, dùng nó làm lễ vật tặng sư phụ đi.”
Bộ bàn cờ Thôi Hành Chu nói đến là bộ bàn cờ Dương Chi Mỹ Ngọc mà Miên Đường đã tốn ba lượng bạc để mua được. Nàng chần chừ nói: “Nhưng mà... Bàn cờ đó là ta mua tặng cho chàng.”
Vì thế sau khi ăn xong, nhân dịp hàng xóm về nhà ăn cơm trưa, Lý ma ma xách rổ đủ loại đặc sản đi theo phu thê Thôi Cửu đi đến từng nhà đưa tin. Bắc trấn lúc này đang chìm trong ánh nắng đầu mùa hạ, đủ loại hoa thơm trải dài trên khoảng tường trong sân viện của các hộ dân, phản chiếu lên sân viện.
Miên Đường mặc chiếc váy mỏng mới cắt, mái tóc đuôi ngựa đong đưa đứng bên cạnh nam nhân một thân vải sam nho nhã, vẻ mặt nho nhã cùng hàng xóm láng giềng chào hỏi. Thật đúng là đôi phu thê nhân gian quyến lữ.
Một màn ân ái mùa hè này lọt vào mắt của Vân Nương có chút chói mắt.
Mà tiểu nha hoàn Họa Bình bên cạnh của Vân Nương thấp giọng nói: “Tiểu thư, nàng...thế mà lại còn sống.”
Khuôn mặt dịu dàng của Vân Nương bỗng chốc lạnh đi, thì thầm nói: “Câm miệng!”
Đúng lúc này, nam nhân đứng bên cạnh Miên Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn đến chỗ các nàng, ánh mắt sắc bén. Vân Nương hoảng hốt, nhanh chóng bảo xa phu điều ngựa ra khỏi ngõ nhỏ.
Nha hoàn Họa Bình bị tiểu thư trách mắng, không dám tùy tiện mở miệng. Qua một lúc sau, Vân Nương hỏi xa phu: “Người xác định người bán đồ sứ trên phố ngày ấy là Liễu Miên Đường?”
Gã kéo xe chính là tâm phúc của Vân Nương, nhanh chóng gật đầu nói: “Ta đi theo công tử cả quãng đường cho đến khi nhìn thấy người ở sạp đồ sứ thì dừng lại. Nhìn công tử cùng nàng nói chuyện, tim ta như muốn nhảy, còn tưởng gặp phải quỷ.”
Vân Nương cùng Họa Bình liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Về sau gặp lại Liễu Miêu Đường thì bình tĩnh một chút. Nàng sống hay chết không chút liên hệ đến ta. Nếu các người làm ầm ĩ phải chăng là đang có tật giật mình?”
Họa Bình nhanh chóng cúi thấp đầu nhưng vẫn không yên tâm nói: “Nhưng nếu công tử nhất quyết muốn đi gặp nàng thì phải làm như thế nào?”
Trường giáp của Vân Nương hung hăng khảm vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Không phải Nghiễn Trì ngày đó chửi mắng công tử thậm tệ sao? Phỏng chừng sẽ không để tâm đến hắn nữa. Nếu ngươi không gặp hắn thì sao phải lo lắng? Hơn nữa hiện giờ nàng cũng đã gả cho người kia. Thương nhân kia có hơi ti tiện nhưng dáng vẻ vẫn rất tốt. Nữ nhân bị phế đi võ công, gả cho một người vậy chính là muốn yên ổn sinh sống. So với nàng, thứ nữ của Thạch tướng quân mới là người cần lo lắng. Liễu Miên Đường đã không chọn thì cứ để nàng ta sống yên ổn mấy ngày.”
Họa Bình chợt bừng tỉnh, vẫn là trong lòng tiểu thư tự có chừng mực.
Sắc mặt Vân Nương lạnh lùng như cũ, nghĩ đến ý cười trên mặt của Miên Đường.
Dáng vẻ kia của nàng như không hề có chút sa sút tinh thần nào, tùy ý tìm một thương nhân để chung sống qua ngày. Oán khí trên mặt của Vân Nương không khỏi tăng lên – tỷ tỷ tốt của ta, ngươi tình nguyện buông bỏ hết thảy, chấp nhận làm vợ thương nhân sao?
Xe ngựa giống như đi lạc đường. Đến đầu phố Bắc dừng lại một lát rồi lại một đường tiếp tục lặng lẽ đi xa.
Sau khi cùng hàng xóm vui vẻ hòa thuận, Thôi Cửu cuối cùng cũng có thể quay trở về nghỉ ngơi một chút.
Miên Đường sốt sắng pha trà cho phu quân sau đó ngồi dưới mép giường bóp chân cho hắn, cẩn thận dò hỏi: “Phu quân, không bằng chàng tạm thời đem y phục để ở Kỳ quán đi. Mặc dù chàng luôn phải thay quần áo ở đó nhưng ở nhà cũng phải chuẩn bị một chút nếu không ta không thể giặt giũ, nào có người nương tử nào như ta?”
Lời còn chưa nói xong, vành mắt đã phiếm hồng một mảng, tựa như ủy khuất vô cùng.
Thôi Hành Chu đưa mắt nhìn nàng một lát, nghi ngờ nàng chuẩn bị khóc.
Nghe Lý ma ma nói, tiểu nương tử ngày thường hung dữ vô cùng. Khi thợ thủ
công cắt xén nguyên vật liệu dùng để sửa chữa cửa hàng nàng liền tranh chấp với người ta. Một mình nàng mắng nhiếc ba đại nam nhân không hề chớp mắt, nói đến mức đối phương đành phải xin lỗi và không nhận tiền công. Nói đến hắn, chỉ cần vài bộ y phục lại khiến nàng rơi lệ? Khoảng thời gian trước, sau khi nàng khóc đến mức hoa lê đái vũ* đòi hưu thư thì phát hiện chỉ cần khóc thì hắn sẽ dễ dàng nói chuyện. Định giở trò cũ sao?
* Lê hoa đái vũ [#F]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Vì thế Thôi Hành Chu cố ý kéo dài một tiếng nói: “Không được, vẫn là quá phiền phức.”
Miên Đường không nói đến nữa. Đôi mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, bộ dáng kìm nén chịu đựng, vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện bóp chân hắn. Nhưng khi nàng cúi đầu, nước mắt vẫn không thể khống chế mà rơi xuống khiến trái tim hắn ấm áp.
Thôi Hành Chu nhịn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy vì chuyện vặt vãnh này khiến nàng khóc sướt mướt có chút nhàm chán. Vì thế hắn đổi tông giọng nói: “Nếu nàng không ngại chuyện giặt giũ, ta cho Mạc Như mang hai rương quần áo trở về, tiện cho ta ở chỗ này tắm giặt.”
Lời hắn nói ra lập tức khiến tiểu nương đang khóc lóc đột nhiên vui vẻ nói cười, nàng ân cần nhéo bả vai hắn, nói: “Ta đem cho hàng xóm đặc sản là được nhưng còn ân sư của phu quân thì sao? Phu quân có muốn ta cùng chàng đi đến Kỳ quán tặng lễ vật thể hiện lòng thành không?”
Thôi Hành Chu mấy ngày nay vô cùng quen thuộc với chuyện nói dối nhưng chuyện vì Kỳ quán mà lại lấp liếm nói dối thì quá hoang đường.
Vì thế, Miên Đường cố ý đi theo, hắn không chớp mắt nói: “Sư nương ta hay ghen, bình thường đều không cho phép sư phụ nói chuyện với nữ tử khác. Nếu nàng đi thì không hay cho lắm. Bộ bàn cờ nàng mua kia không tệ, dùng nó làm lễ vật tặng sư phụ đi.”
Bộ bàn cờ Thôi Hành Chu nói đến là bộ bàn cờ Dương Chi Mỹ Ngọc mà Miên Đường đã tốn ba lượng bạc để mua được. Nàng chần chừ nói: “Nhưng mà... Bàn cờ đó là ta mua tặng cho chàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.