Chương 74:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Hai thầy trò ngồi nói chuyện rất lâu ở trong mật thất, lúc sắp chia tay, Mạnh các lão hướng hắn nói ra những lời chân tình: “Lão hủ nhìn sự việc cũng không tính là thông thấu nhưng hiện giờ trên Cửu Trọng Thiên chướng khí tràn ngập, những kẻ tiểu nhân thì đang khởi vũ, tuyệt đối hông phải là kế sách trị quốc lâu dài, mong rằng Hành Chu xem xét thời thế, không cần quá mức cổ hủ, bảo tồn thực lực. Một khi trong triều sinh ra biến loạn, liền cần trung lương ngăn cơn sóng dữ, định hải vạn dặm ở bên ngoài......”
Thôi Hành Chu chắp tay tỏ vẻ nhớ kỹ lời dạy bảo của ân sư và cáo biệt.
Sau đó hắn liền đi tới Thanh Châu điều ra hồ sơ.
Cuộc điều tra này thật ra cũng đã phát hiện ra một chút dấu vết để lại, chỉ là có mấy cuốn hồ sơ của quan viên rõ ràng thiếu mất mấy trang cũng không biết bị người nào xé đi.
Khi hắn trở lại trấn Linh Tuyền thì trời đã đầy sao. Lúc trở lại toàn nhà ở phố Bắc Nhai, hắn vốn nghĩ muốn gọi Lý ma ma làm chút đồ ăn.
Nhưng mà Miên Đường lại một bên khoác xiêm y một bên nói với hắn: “Sáng sớm khi Lý ma ma thức dậy có chút khó chịu, hình như là ngày hôm qua ăn dưa lê bị lạnh, mới vừa rồi lang trung tới nhìn qua bệnh tình cho bà ấy, đã uống thuốc đi ngủ rồi, phu quân có muốn ăn chút gì không? Ta đi làm cho chàng là được.”
Thôi Hành Chu cảm thấy ngoài phòng vào ban đêm lạnh lẽo, Miên Đường nếu cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, liền hỏi: “Hai nha đầu mới được đưa tới đâu? Nói các nàng đi làm là được rồi.”
Miên Đường bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu nói: “Phương Hiết cùng Bích Thảo nhìn thì cũng coi như là chân tay lanh lẹ, chỉ là ma ma huấn luyện người mới quá mức nghiêm khắc, chỉ có một việc rót nước cũng bắt các nàng phải luyện một buổi trưa, đáng thương cho hai tiểu nha đầu, cổ tay đều bị sưng hết lên. May mắn Lý ma ma hôm nay bị bệnh, ta muốn để cho các nàng ngủ một giấc thật tốt, ngày mai ma ma sẽ giao thêm bài tập mới!”
Kỳ thật Thôi gia cũng không tính là gia đình giàu có nhưng quy củ của Lý ma ma lại rất nhiều, những bài học đó cũng không biết là từ nơi nào học được. Lúc rót nước vậy mà lại muốn vô thanh vô tức, không thể bắn ra ngoài một giọt nước nào, hơn nữa sống lưng phải hết sức chú ý.
Thật lòng mà nói, lúc trước khi Miên Đường xuất giá, phụ thân cũng mời đến cho nàng một nữ phu tử cũng không quy củ nhiều như Lý ma ma. Miên Đường mới đầu là ngăn đón Lý ma ma không cho bà chú ý tới nhưng mà Lý ma ma nhìn hai tiểu nha hoàn không có dáng vẻ cùng quy củ, thật sự là trong lòng không thể chịu được, chỉ nhìn thẳng về phía trước, mặt đen lại giống như mực, một bộ dáng chính là “Nếu còn không nói ra thì lão thân sẽ nghẹn chết mất”, ngay cả nấu cơm cũng không thèm nấu nữa.
Cuối cùng Miên Đường cũng phải tay chuyên tâm làm chưởng quầy, mặc cho bà ấy lăn lộn với hai tiểu nha đầu kia, mới xem như đổi lấy gia trạch hài hòa, ba bữa cơm đúng giờ ba món mặn, một món canh.
Hiện tại Lý ma ma đã ngủ rồi, hai tiểu nha hoàn cũng thật đáng thương. Phu quân lại vẫn luôn ghét bỏ những bà tử thô sơ, cũng không ăn những món mà bọn họ làm. Nói đi nói lại cũng chỉ có thể để nàng tự mình làm.
Thôi Hành Chu thật ra cũng biết được tay nghề của Miên Đường, chỉ ngẫu nhiên làm ra được món ăn có dáng vẻ của món ăn, một số món ăn ở nhà cũng nấu không ngon lắm, kỹ thuật dùng dao cũng ở mức bình thường, còn cần đến người tới giúp đỡ nàng. Vì thế hắn đang nằm nghiêng người trên trường kỷ hỏi: “Nàng làm cho ta món gì vậy?”
Miên Đường nhớ tới còn có một cái sọt tôm sông, liền nói: “Làm tôm chiên có được hay không? Ta học được từ chỗ Lý ma ma, chiên đến xốp giòn một chút, rắc chút muối tiêu là có thể ăn được với cơm.”
Thôi Hành Chu cũng đang đói bụng, suy nghĩ chỉ cần nấu chín là được, vì thế liền gật gật đầu.
Nhìn thấy phu quân gật đầu, Liễu Miên Đường liền vui sướng mà ngẩng đầu lên, dùng khăn quấn lại tóc, sau đó lôi kéo Thôi Cửu ngồi ở cạnh cái bàn phía trước cửa sổ, thắp nến lên rồi mài mực để cho phu quân viết chữ.
Chữ mà phu quân viết ra đặc biệt đẹp cho nên nàng gần đây cũng năn nỉ phu quân viết cho nàng một bảng chữ mẫu để bản thân có thể tập viết trong lúc rảnh rỗi.
An bài ổn thỏa cho phu quân, nàng buộc chiếc tạp dề lên người rồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở hành lang ngoài cửa sổ, trên đùi có chậu đồng nhỏ để cắt râu tôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một bên mặt của phu quân đang viết chữ.
Thôi Hành Chụ thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đang rộng mở, nhìn nàng cầm cây kéo cắt cắt, dáng vẻ có chút muốn nghỉ ngơi.
Cổ tay của nàng không kiên nhẫn, loại việc giống như thế này ngày thường đều là do các bà tử đi làm.
Lại nhìn thấy Miên Đường có vài lần vô lực buông cây kéo ra, Thôi Cửu cuối cùng cũng đặt bút xuống, đi nhanh ra bên ngoài, cũng thuận thế ngồi xuống băng ghế, tiếp nhận cây kéo của nàng, lưu loát mà cắt sạch râu tôm.
Miên Đường cảm thấy thích nhất phu quân của nàng ở điểm này, cái gì cũng không nói nhưng nhất cử nhất động đều đang đau lòng cho nàng. Nhìn những ngón tay thon dài của hắn vốn nên cầm bút viết chữ lại đang làm việc của nữ nhân, thật là làm cho nàng cảm thấy tự thẹn bản thân mình quá vô năng, không thể để cho phu quân ăn được đồ ăn nóng hổi khi về đến nhà.
Sau khi tôm đã được cắt bỏ râu sạch sẽ, Miên Đường học theo bộ dáng thường ngày của Lý ma ma đánh trứng và làm vỏ, sau đó bọc tôm vàm lớp bột rồi cho chúng lên chảo chiên.
May mắn nàng ngày thường cùng học với Lý ma ma cho nên lần này tuy là lần đầu tiên nàng làm nhưng cũng rất giống rồi.
Tôm sông được chiên chín vàng, sau khi rắc gia vị muối tiêu, chan nước ăn với cơm vô cùng vừa miệng.
Thôi Hành Chu đã ăn hai chén cơm với tôm chiên còn có hai đĩa rau ướp, Miên Đường nghĩ đến bản thân là hiền thê thì vô cùng thỏa mãn, ân cần mà gắp tôm cho phu quân.
Lúc Lý ma ma đi tiểu ban đêm đi ngang qua nội viện thấy hiện cửa sổ chiếu ra một cặp hình ảnh, đột nhiên cảm thấy hết sức đăng đối!
Bà lắc lắc đầu, trong lòng nghi ngờ chính mình vì bụng hông tốt mới dẫn đến đầu óc không thanh tỉnh.
Hiện giờ mùa hè đã qua đi, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh. Miên Đường cảm thấy chính mình có chút không có cách nào thích ứng được với thời tiết mùa đông ở phương nam. Chỉ khi trong phòng lạnh lẽo mới thấy được trong chăn có một người nam nhân thật tốt, ấm áp đến độ không cần rót bình nước nóng.
Miên Đường ôm cánh tay của phu quân, có chút muốn ngủ nướng.
Nhưng mà hôm nay là cuộc tụ hội được mở thêm của thương hội, hôm qua Hạ gia đã cố ý truyền tin, ngày mai mỗi nhà đều phải có người tới họp, nàng cũng không thể chậm trễ được.
Vì vậy sau một hồi trì hoãn Miên Đường cuối cùng vẫn là cắn răng đứng dậy.
Đêm hôm qua Thôi Hành Chu thừa dịp lúc Miên Đường đi vào giấc ngủ liền vội vã viết mấy phong thư để Mạc Như phải người đưa ra ngoài cho nên hắn thật sự ngủ rất muộn, lúc này vừa nhắm mắt vừa thuận tay kéo tay của Miên Đường lại nói: “Sao lại dậy sớm như vậy, nằm cùng ta một lúc đi......
Miên Đường cũng không muốn tách phu quân ra quá sớm, đáng tiếc công việc quấn thân, nàng cần phải kiếm tiền nuôi gia đình nha! Không khỏi ôn tồn dỗ dành phu quân buông tay, nàng mới có thể đứng dậy rửa mặt thay y phục.
Tinh thần của Lý ma ma hôm nay đã tốt hơn một chút liền đem việc giao hết xuống dưới. Việc hầu hạ trong hà của phu thê chủ nhân giao cho tiểu nha hoàn Phương Hiết mà việc ở phòng bếp thì giao cho Bích Thảo am hiểu nấu cơm.
Thân thể của bà còn có chút yếu, cần nằm ở trên giường mấy ngày.
Bởi vì Lý ma ma bệnh đến mức không thể ra hỏi giường cho nên hai tiểu nha hoàn không cần phải học tập quy củ lễ nghi, trong lòng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Các nàng đều được chủ nhân mua lại cả khế thân đương nhiên là vẫn luôn thấp thỏm lo lắng về tâm tình của chủ nhân.
May mắn nhà này ngoại trừ lão mụ tử khó đối phó thì hai vị chủ nhân đều có vẻ rất hào phóng. Không cần phải nói thì chủ nhân là một người vô cùng tuấn mỹ làm cho người ta nhìn thấy đều luyến tiếc chớp mắt, nhất cử nhất động đều là tiêu sái phong lưu, vừa nhìn chính là đại gia công tử đọc qua sách. Nhưng mà lại là một người không thích nói chuyện, chưa bao giờ đưa mắt nhìn thẳng đám nha hoàn các nàng.
Mà phu nhân càng là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, lúc đầu nhìn thì có chút lạnh lùng nhưng sau khi quen thân mới phát hiện nàng thật ra vô cùng hòa ái lại thích cười, so với Lý ma ma kia thì dễ nói chuyện hơn nhiều..
Chủ nhân cùng phu nhân là người tốt, trong nhà lại giàu có, ngày nào cũng đều có canh thịt cá tôm để ăn, hai tiểu nha hoàn cảm thấy may mắn vì bản thân được bán cho gia đình trong sạch đương nhiên là luôn ân cần làm việc.
Miên Đường tiếp nhận ấm thuốc bổ ấm áp tử trong tay của nha đầu Phương Hiết, một hơi uống hết. Thuốc bổ này mang theo hương thơm thoang thoảng, hương vị ngọt lành, cũng không khó uống, chỉ là mỗi ngày đều phải uống cũng khó tránh hỏi có chút phiền chán.
Nhưng mà phu quân lại nói nàng nhất định phải uống thuốc đúng giờ mới có thể xua tan được hàn khí, bằng không tương lai nếu có đứa nhỏ thì sẽ có chút trắc trở.
Miên Đường vừa nghe tới chuyện này, vì hương khói của Thôi gia, cho dù là đắng chát cũng phải cố mà uống vào! Nàng thật ra không bỏ thuốc một ngày nào, vẫn luôn cố gắng uống.
Nhưng mà những dược liệu đó nhìn qua thì rất quý báu, cũng không biết phu quân gần đây thắng mấy ván cờ, bạc lại tiêu nhiều như vậy, đồ trong nhà cũng sắm sửa không ít, nhìn qua chính là vô cùng dư dả.
Nghĩ đến đây, nàng cầm bộ trang sức mới thêm trên bàn trang điểm lên, xoay người hướng phu quân ở trên giường nói: “Phu quân, trang sức của ta có đủ rồi, chàng đừng mua thêm nữa.”
“Những món đồ này vốn không ngại có nhiều, nàng chỉ cần dùng nó với những bộ đồ thích hợp là được.”
Thôi Cửu lúc này cũng đứng dậy, một thân nội y không che giấu được cơ ngực cường tráng cùng vòng eo, vừa thấy liền biết là mỗi ngày đều luyện võ.
Phương Hiết mới vừa mới chải tóc xong cho phu nhân, liền đỏ mặt muốn đi qua thay y phục cho chủ nhân. Nhưng mà Liễu Miên Đường lại đi trước Phương Hiết một bước đến trước mặt của phu quân.
Loại việc riêng tư giống như thay y phục này Miên Đường không muốn giao cho người khác. Nam nhân của chính mình thì chính mình hầu hạ là tốt rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Thôi Cửu muốn đi luyện quyền thư giãn gân cốt ở trong viện. Miên Đường ở một bên uống cháo thịt nạc một bên nhìn phu quân luyện quyền.
Nàng từ nhỏ đã thích tập võ đương nhiên là nhìn ra phu quân mỗi ngày đều luyện ra những quyền khác nhau, lại bởi vì sân viện có hạn cho nên chỉ luyện những công phu nhỏ mà thôi.
Đợi đến khi kiếm được nhiều bạc hơn cũng nên đổi một cái nhà lớn hơn một chút, đến lúc đó tu sửa cho phu quân một võ đài, mới có thể thi triển quyền cước được tốt hơn.
Trong lòng của Miên Đường tính toán như vậy rồi một đường đi thằng đến cửa thương hội.
Thôi Hành Chu chắp tay tỏ vẻ nhớ kỹ lời dạy bảo của ân sư và cáo biệt.
Sau đó hắn liền đi tới Thanh Châu điều ra hồ sơ.
Cuộc điều tra này thật ra cũng đã phát hiện ra một chút dấu vết để lại, chỉ là có mấy cuốn hồ sơ của quan viên rõ ràng thiếu mất mấy trang cũng không biết bị người nào xé đi.
Khi hắn trở lại trấn Linh Tuyền thì trời đã đầy sao. Lúc trở lại toàn nhà ở phố Bắc Nhai, hắn vốn nghĩ muốn gọi Lý ma ma làm chút đồ ăn.
Nhưng mà Miên Đường lại một bên khoác xiêm y một bên nói với hắn: “Sáng sớm khi Lý ma ma thức dậy có chút khó chịu, hình như là ngày hôm qua ăn dưa lê bị lạnh, mới vừa rồi lang trung tới nhìn qua bệnh tình cho bà ấy, đã uống thuốc đi ngủ rồi, phu quân có muốn ăn chút gì không? Ta đi làm cho chàng là được.”
Thôi Hành Chu cảm thấy ngoài phòng vào ban đêm lạnh lẽo, Miên Đường nếu cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, liền hỏi: “Hai nha đầu mới được đưa tới đâu? Nói các nàng đi làm là được rồi.”
Miên Đường bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu nói: “Phương Hiết cùng Bích Thảo nhìn thì cũng coi như là chân tay lanh lẹ, chỉ là ma ma huấn luyện người mới quá mức nghiêm khắc, chỉ có một việc rót nước cũng bắt các nàng phải luyện một buổi trưa, đáng thương cho hai tiểu nha đầu, cổ tay đều bị sưng hết lên. May mắn Lý ma ma hôm nay bị bệnh, ta muốn để cho các nàng ngủ một giấc thật tốt, ngày mai ma ma sẽ giao thêm bài tập mới!”
Kỳ thật Thôi gia cũng không tính là gia đình giàu có nhưng quy củ của Lý ma ma lại rất nhiều, những bài học đó cũng không biết là từ nơi nào học được. Lúc rót nước vậy mà lại muốn vô thanh vô tức, không thể bắn ra ngoài một giọt nước nào, hơn nữa sống lưng phải hết sức chú ý.
Thật lòng mà nói, lúc trước khi Miên Đường xuất giá, phụ thân cũng mời đến cho nàng một nữ phu tử cũng không quy củ nhiều như Lý ma ma. Miên Đường mới đầu là ngăn đón Lý ma ma không cho bà chú ý tới nhưng mà Lý ma ma nhìn hai tiểu nha hoàn không có dáng vẻ cùng quy củ, thật sự là trong lòng không thể chịu được, chỉ nhìn thẳng về phía trước, mặt đen lại giống như mực, một bộ dáng chính là “Nếu còn không nói ra thì lão thân sẽ nghẹn chết mất”, ngay cả nấu cơm cũng không thèm nấu nữa.
Cuối cùng Miên Đường cũng phải tay chuyên tâm làm chưởng quầy, mặc cho bà ấy lăn lộn với hai tiểu nha đầu kia, mới xem như đổi lấy gia trạch hài hòa, ba bữa cơm đúng giờ ba món mặn, một món canh.
Hiện tại Lý ma ma đã ngủ rồi, hai tiểu nha hoàn cũng thật đáng thương. Phu quân lại vẫn luôn ghét bỏ những bà tử thô sơ, cũng không ăn những món mà bọn họ làm. Nói đi nói lại cũng chỉ có thể để nàng tự mình làm.
Thôi Hành Chu thật ra cũng biết được tay nghề của Miên Đường, chỉ ngẫu nhiên làm ra được món ăn có dáng vẻ của món ăn, một số món ăn ở nhà cũng nấu không ngon lắm, kỹ thuật dùng dao cũng ở mức bình thường, còn cần đến người tới giúp đỡ nàng. Vì thế hắn đang nằm nghiêng người trên trường kỷ hỏi: “Nàng làm cho ta món gì vậy?”
Miên Đường nhớ tới còn có một cái sọt tôm sông, liền nói: “Làm tôm chiên có được hay không? Ta học được từ chỗ Lý ma ma, chiên đến xốp giòn một chút, rắc chút muối tiêu là có thể ăn được với cơm.”
Thôi Hành Chu cũng đang đói bụng, suy nghĩ chỉ cần nấu chín là được, vì thế liền gật gật đầu.
Nhìn thấy phu quân gật đầu, Liễu Miên Đường liền vui sướng mà ngẩng đầu lên, dùng khăn quấn lại tóc, sau đó lôi kéo Thôi Cửu ngồi ở cạnh cái bàn phía trước cửa sổ, thắp nến lên rồi mài mực để cho phu quân viết chữ.
Chữ mà phu quân viết ra đặc biệt đẹp cho nên nàng gần đây cũng năn nỉ phu quân viết cho nàng một bảng chữ mẫu để bản thân có thể tập viết trong lúc rảnh rỗi.
An bài ổn thỏa cho phu quân, nàng buộc chiếc tạp dề lên người rồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở hành lang ngoài cửa sổ, trên đùi có chậu đồng nhỏ để cắt râu tôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một bên mặt của phu quân đang viết chữ.
Thôi Hành Chụ thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đang rộng mở, nhìn nàng cầm cây kéo cắt cắt, dáng vẻ có chút muốn nghỉ ngơi.
Cổ tay của nàng không kiên nhẫn, loại việc giống như thế này ngày thường đều là do các bà tử đi làm.
Lại nhìn thấy Miên Đường có vài lần vô lực buông cây kéo ra, Thôi Cửu cuối cùng cũng đặt bút xuống, đi nhanh ra bên ngoài, cũng thuận thế ngồi xuống băng ghế, tiếp nhận cây kéo của nàng, lưu loát mà cắt sạch râu tôm.
Miên Đường cảm thấy thích nhất phu quân của nàng ở điểm này, cái gì cũng không nói nhưng nhất cử nhất động đều đang đau lòng cho nàng. Nhìn những ngón tay thon dài của hắn vốn nên cầm bút viết chữ lại đang làm việc của nữ nhân, thật là làm cho nàng cảm thấy tự thẹn bản thân mình quá vô năng, không thể để cho phu quân ăn được đồ ăn nóng hổi khi về đến nhà.
Sau khi tôm đã được cắt bỏ râu sạch sẽ, Miên Đường học theo bộ dáng thường ngày của Lý ma ma đánh trứng và làm vỏ, sau đó bọc tôm vàm lớp bột rồi cho chúng lên chảo chiên.
May mắn nàng ngày thường cùng học với Lý ma ma cho nên lần này tuy là lần đầu tiên nàng làm nhưng cũng rất giống rồi.
Tôm sông được chiên chín vàng, sau khi rắc gia vị muối tiêu, chan nước ăn với cơm vô cùng vừa miệng.
Thôi Hành Chu đã ăn hai chén cơm với tôm chiên còn có hai đĩa rau ướp, Miên Đường nghĩ đến bản thân là hiền thê thì vô cùng thỏa mãn, ân cần mà gắp tôm cho phu quân.
Lúc Lý ma ma đi tiểu ban đêm đi ngang qua nội viện thấy hiện cửa sổ chiếu ra một cặp hình ảnh, đột nhiên cảm thấy hết sức đăng đối!
Bà lắc lắc đầu, trong lòng nghi ngờ chính mình vì bụng hông tốt mới dẫn đến đầu óc không thanh tỉnh.
Hiện giờ mùa hè đã qua đi, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh. Miên Đường cảm thấy chính mình có chút không có cách nào thích ứng được với thời tiết mùa đông ở phương nam. Chỉ khi trong phòng lạnh lẽo mới thấy được trong chăn có một người nam nhân thật tốt, ấm áp đến độ không cần rót bình nước nóng.
Miên Đường ôm cánh tay của phu quân, có chút muốn ngủ nướng.
Nhưng mà hôm nay là cuộc tụ hội được mở thêm của thương hội, hôm qua Hạ gia đã cố ý truyền tin, ngày mai mỗi nhà đều phải có người tới họp, nàng cũng không thể chậm trễ được.
Vì vậy sau một hồi trì hoãn Miên Đường cuối cùng vẫn là cắn răng đứng dậy.
Đêm hôm qua Thôi Hành Chu thừa dịp lúc Miên Đường đi vào giấc ngủ liền vội vã viết mấy phong thư để Mạc Như phải người đưa ra ngoài cho nên hắn thật sự ngủ rất muộn, lúc này vừa nhắm mắt vừa thuận tay kéo tay của Miên Đường lại nói: “Sao lại dậy sớm như vậy, nằm cùng ta một lúc đi......
Miên Đường cũng không muốn tách phu quân ra quá sớm, đáng tiếc công việc quấn thân, nàng cần phải kiếm tiền nuôi gia đình nha! Không khỏi ôn tồn dỗ dành phu quân buông tay, nàng mới có thể đứng dậy rửa mặt thay y phục.
Tinh thần của Lý ma ma hôm nay đã tốt hơn một chút liền đem việc giao hết xuống dưới. Việc hầu hạ trong hà của phu thê chủ nhân giao cho tiểu nha hoàn Phương Hiết mà việc ở phòng bếp thì giao cho Bích Thảo am hiểu nấu cơm.
Thân thể của bà còn có chút yếu, cần nằm ở trên giường mấy ngày.
Bởi vì Lý ma ma bệnh đến mức không thể ra hỏi giường cho nên hai tiểu nha hoàn không cần phải học tập quy củ lễ nghi, trong lòng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Các nàng đều được chủ nhân mua lại cả khế thân đương nhiên là vẫn luôn thấp thỏm lo lắng về tâm tình của chủ nhân.
May mắn nhà này ngoại trừ lão mụ tử khó đối phó thì hai vị chủ nhân đều có vẻ rất hào phóng. Không cần phải nói thì chủ nhân là một người vô cùng tuấn mỹ làm cho người ta nhìn thấy đều luyến tiếc chớp mắt, nhất cử nhất động đều là tiêu sái phong lưu, vừa nhìn chính là đại gia công tử đọc qua sách. Nhưng mà lại là một người không thích nói chuyện, chưa bao giờ đưa mắt nhìn thẳng đám nha hoàn các nàng.
Mà phu nhân càng là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, lúc đầu nhìn thì có chút lạnh lùng nhưng sau khi quen thân mới phát hiện nàng thật ra vô cùng hòa ái lại thích cười, so với Lý ma ma kia thì dễ nói chuyện hơn nhiều..
Chủ nhân cùng phu nhân là người tốt, trong nhà lại giàu có, ngày nào cũng đều có canh thịt cá tôm để ăn, hai tiểu nha hoàn cảm thấy may mắn vì bản thân được bán cho gia đình trong sạch đương nhiên là luôn ân cần làm việc.
Miên Đường tiếp nhận ấm thuốc bổ ấm áp tử trong tay của nha đầu Phương Hiết, một hơi uống hết. Thuốc bổ này mang theo hương thơm thoang thoảng, hương vị ngọt lành, cũng không khó uống, chỉ là mỗi ngày đều phải uống cũng khó tránh hỏi có chút phiền chán.
Nhưng mà phu quân lại nói nàng nhất định phải uống thuốc đúng giờ mới có thể xua tan được hàn khí, bằng không tương lai nếu có đứa nhỏ thì sẽ có chút trắc trở.
Miên Đường vừa nghe tới chuyện này, vì hương khói của Thôi gia, cho dù là đắng chát cũng phải cố mà uống vào! Nàng thật ra không bỏ thuốc một ngày nào, vẫn luôn cố gắng uống.
Nhưng mà những dược liệu đó nhìn qua thì rất quý báu, cũng không biết phu quân gần đây thắng mấy ván cờ, bạc lại tiêu nhiều như vậy, đồ trong nhà cũng sắm sửa không ít, nhìn qua chính là vô cùng dư dả.
Nghĩ đến đây, nàng cầm bộ trang sức mới thêm trên bàn trang điểm lên, xoay người hướng phu quân ở trên giường nói: “Phu quân, trang sức của ta có đủ rồi, chàng đừng mua thêm nữa.”
“Những món đồ này vốn không ngại có nhiều, nàng chỉ cần dùng nó với những bộ đồ thích hợp là được.”
Thôi Cửu lúc này cũng đứng dậy, một thân nội y không che giấu được cơ ngực cường tráng cùng vòng eo, vừa thấy liền biết là mỗi ngày đều luyện võ.
Phương Hiết mới vừa mới chải tóc xong cho phu nhân, liền đỏ mặt muốn đi qua thay y phục cho chủ nhân. Nhưng mà Liễu Miên Đường lại đi trước Phương Hiết một bước đến trước mặt của phu quân.
Loại việc riêng tư giống như thay y phục này Miên Đường không muốn giao cho người khác. Nam nhân của chính mình thì chính mình hầu hạ là tốt rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Thôi Cửu muốn đi luyện quyền thư giãn gân cốt ở trong viện. Miên Đường ở một bên uống cháo thịt nạc một bên nhìn phu quân luyện quyền.
Nàng từ nhỏ đã thích tập võ đương nhiên là nhìn ra phu quân mỗi ngày đều luyện ra những quyền khác nhau, lại bởi vì sân viện có hạn cho nên chỉ luyện những công phu nhỏ mà thôi.
Đợi đến khi kiếm được nhiều bạc hơn cũng nên đổi một cái nhà lớn hơn một chút, đến lúc đó tu sửa cho phu quân một võ đài, mới có thể thi triển quyền cước được tốt hơn.
Trong lòng của Miên Đường tính toán như vậy rồi một đường đi thằng đến cửa thương hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.