Chương 73:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lời này nói ra, Lý ma ma có chút không tiếp nhận được. Vừa đúng lúc Hoài Dương Vương bái phỏng nguyên lão đã về quê trở về, vừa vén mành lên, không nhanh không chậm mà nghe được Miên Đường đang mắng hắn.
Lý ma mà bất đắc dĩ mà nhìn Liễu phu nhân đang vui mừng đi qua nghênh đón phu quân, khẽ thở dài một cái, chỉ nhanh chóng lui ra ngoài.
Bà tuổi tác đã lớn, làm việc lâu như vậy, cũng tích góp được không ít gia tài, còn chưa kịp về quê hưởng thụ. Mấy chuyện liên quan đến tính mạng như thế này vẫn là nên tránh xa một chút mới tốt.
Lại nói đến Thôi Hành Chu vừa vào cửa liền nghe thấy Miên Đường đang mắng bản thân hắn, vốn tưởng rằng nàng đột nhiên khôi phục ký ức muốn tìm chính mình thanh toán.
Không nghĩ tới nàng giống thỏ nhỏ vô cùng hăng hái hướng chính mình nhào tới, vội cởi y phục cùng lau mặt cho hắn, lại giống như không có nhớ ra cái gì.
Chờ đến khi hỏi tới, Thôi Hành Chu mới rõ ràng chuyện bản thân hắn vậy mà lại có nợ phong lưu ở trấn Linh Tuyền mà hắn cũng không biết.
Nhưng đối với vị Hạ tam tiểu thư gì đó, hẳn không hề có ấn tượng gì, lại nơi nào cố ý trêu chọc Hạ tam tiểu thư làm nàng không gả chồng, trông mong mà muốn làm thiếp của hắn chứ?
Bất quá Liễu Miên Đường cũng không biết bản thân đã vô tình mạo phạm phu quân. Chỉ một lòng một dạ nói hành trình hôm nay của nàng, để cho phu quân biết.
Thôi Hành Chu nhíu mày nghe chuyện Hạ tam cô nương si tình, cảm thấy muốn sửa lại thành kiến của Liễu nương tử.
Bởi vì hẳn cũng không có phạm phải sai lầm giống như những gì mà Liễu Miên Đường nói, nghe nàng hiểu lầm như vậy, trong lòng Hoài Dương Vương mạc danh có chút không thoải mái, vì thế liền nói: “Hạ tiểu thư là một nữ tử thương hộ làm sao có thể gặp được Hoài Dương Vương, hay là bị tên ăn chơi trác tán nào lừa gạt rồi nhận nhầm người rồi?”
Miên Đường vốn không đồng tình với lời của hắn nói nhưng thấy hắn nghiêm túc như thế, liền nói: “Hạ tam tiểu thư cũng không phải là tiểu thư khuê các cửa lớn không ra, cửa sau không lại, hẳn là không đến mức nhận sai người. Chỉ là không biết Hoài Dương Vương kia lớn lên có dáng vẻ gì, thế nhưng có thể làm cho Hạ Trân mê mẩn đến định nhầm chung thân đại sự? Theo ta nghĩ, nàng chính là chưa nhìn thấy được nam tử tốt nhiều, nếu thấy phu quân như vậy liền biết cái người tên Hoài Dương Vương kia cũng không đáng nhắc tới.”
Lời này của nàng đã làm cho sắc mặt của Thôi Cửu hơi dịu lại một chút. Chủ đề Hạ Trân không chịu thành thân cũng đã hạ màn.
Tuy nhiên sau khi xong việc, Hoài Dương Vương đã thừa dịp bản thân sẽ trở về Vương phủ dùng cơm vào cuối tháng để đem chuyện này hỏi Cao quân sự.
Cao quản sự đảo mắt suy nghĩ một lúc, thật sự là nghĩ ra được điểm giao thoa giữa Vương gia và Hạ gia. Hình như là trước lúc tỷ tỷ Thôi Phù của Thôi Hành Chu xuất giá, các cửa hàng đã đưa tới những món của hồi môn với màu sắc cùng kiểu dáng khác nhau, trong đó có cả Hạ gia.
Lúc ấy là vào thời điểm thế sự ở Chân Châu hỗn loạn, Hạ gia nửa đường gặp phải bọn cướp, may mán Vương gia lãnh binh tiện đường cứu được xe ngựa của Hạ gia.
Trí nhớ của Cao quản sự rất tốt, nếu nhớ không nhầm thì lúc ấy Hạ tam tiểu thư có lẽ cũng ở trên xe ngựa, thấy được tư thế oai hùng thiếu niên của Vương gia.....
Khi nói tới đây, quản sự còn cẩn thận dè dặt nhìn Vương gia, có chút không hiểu vì sao Vương gia lại đột nhiên nhớ tới rồi hỏi chuyện tình năm xưa này.
Bất quá các cửa hàng vì để có thể thuyết phục được một khách hàng lớn như Vương phủ thì vào những ngày lễ ngày tết cũng hiếu kính quản sự không ít đồ, cho nên Cao quản sự đương nhiên biết chuyện Hạ gia tam cô nương vẫn luôn chậm chạp không chịu xuất giá.
Hiện giờ nghe Vương gia đột nhiên hỏi, khó tránh khỏi lòng nghi ngờ là sao đỏ trên bầu trời đang chuyển động, vì một mảnh si tâm của Hạ tam tiểu thư mà dẫn dắt sợi tơ hồng này.
Nghĩ đến chuyện Vương gia vừa mới mệnh lệnh cho hắn đưa tới một tòa nhà ở phố Bắc Nhai trấn Linh Tuyển đồ bổ để bồi bổ thân mình, nói không chừng người bên kia đã có rồi, nếu thật là có đứa nhỏ rồi vậy thì sẽ không thể hầu hạ Vương gia được nữa.
Bên này Vương gia lại không nhàn rỗi, đây là đang muốn tìm vị hồng nhan tiếp theo hay sao!
Cửu gia đây là kế tục sự phong lưu y bát của lão Vương gia, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy a!
Nghĩ vậy, Cao quản sự không hỏi thay Liêm tiểu thư ở trong phủ âm thầm thở dài một tiếng, làm Vương phi ở trong Vương phủ cũng không dễ làm a! Không biết Cửu gia có thể thắng được phụ vương của ngài ấy hay không, tương lai ở trong Vương phủ có thể chứa được đám thị thiếp xếp thành đàn hay không...
Mà Liêm Bính Lan ở bên này cũng đã tìm hiểu được một số chuyện.
Nàng là chủ mẫu tương lai của Vương phủ, không cần cố tình làm gì cả mà sẽ có người chủ động muốn lấy lòng nịnh bợ nàng mà âm thầm mật báo.
Danh sách những thứ bổ dưỡng kia được đưa đến Bắc Nhai, trước khi được gửi đi thì danh sách đã được sao chép lại một bản y hệt và đưa tới tay của Liêm Binh Lan.
Nhìn những loại thuốc bổ dưỡng dùng để dưỡng thai đó, Liêm Sở thị gấp đến độ không nhịn được. Chỉ đập bàn hướng nữ nhi nói: “Những chuyện khác con so với ta chu đáo hơn nhiều nhưng đối với những thủ đoạn đối phó nam nhân con vẫn là kém quá xa! Con ngẫm lại một chút đi, Vương gia đang lúc tráng niên nhưng lại vẫn chậm chạp chưa chịu lập gia đình, con lại không hướng hắn an bài tốt thị thiếp bên người ngài ấy, hắn đương nhiên sẽ tự mình đi tìm. Lúc trước ta đã nói đến chuyện cất nhắc Liên Hương đưa đến trước mặt của Vương gia nhưng con lại không chịu, hiện giờ lại bị một con hồ ly tinh mê hoặc làm cho ngài ấy mất đi sự đúng mực...... Đây là muốn một nữ tử ngoại thất có đứa nhỏ trước chính thất là con có phải hay không?”
Trong lòng Liêm Bính Lan tràn đầy lửa giận nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Cái người ở phố Bắc Nhai đó không phải cũng bị tức giận rồi hay sao? Gã sai vặt bên người Cao quản sự đã đến nói với con, nói là Vương gia tựa hồ đối với Hạ gia tam tiểu thư kia càng có ý.....
Liêm Sở thị nghe xong lại càng thêm tức giận, lập tức liền muốn đi đến chỗ tỷ tỷ nói một câu rằng cháu ngoại trai làm ra chuyện hoang đường.
Nhưng mà Liêm Bính Lan lại ngăn cản mẫu thân: “Mẫu thân, người nói với Thái phi thì có tác dụng gì? Biểu ca căn bản không chịu theo sự quản lý của Thái phi. Người làm như vậy ngoại trừ chọc cho biểu ca tức giận lên người con thì cũng không có tác dụng gì khác.....
Liêm Sở thị kỳ thật cũng hiểu rõ điểm này, chỉ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu suy nghĩ nói: “Vậy con nói xem nên làm như thế nào đây?”
Liêm Bính Lan nhấp chặt miệng nói: “Lúc trước mẫu thân muốn đem Liên Hương đưa cho biểu ca nhưng biểu ca không có coi trọng đương nhiên cũng sẽ không thu nhận. Nếu như vậy, biểu ca coi trọng người nào vậy thì chúng ta liền giúp biểu ca một tay, trước tiên đem nàng chiêu nhập vào trong phủ là được. Thứ nhất cũng sẽ không để cho Vương gia mỗi ngày đều chạy ra ngoài, thứ hai, người thiếp này cũng có thể ở trước mặt thái phi học tập lễ nghi quy củ, đừng có giữ tâm tư không nên giữ, ảo tưởng những thứ không nên ảo tưởng”
Liêm Sở thị có chút hiểu ra ý tứ của nữ nhi nhưng vẫn nhíu mày giống như cũ nói: “Nữ nhân ở phố Bắc Nhai có xuất thân gì? Làm sao có thể đưa về đây chứ?”
Liêm Bính Lan khinh miệt cười nói: “Phố Bắc Nhai thì có chút không chịu được đương nhiên là không dễ tiếp nhận nếu không biểu ca cũng sẽ không an trí cho nàng một tòa nhà ở bên ngoài. Nhưng thật ra cái người tên Hạ Trân kia tuy rằng xuất thân là thương hộ nhưng nhà nàng chính là nhà cung cấp ngự cung hoàng gia cho Hoàng thượng, cùng Hi quý phi ở trong cung cũng có chút quan hệ. Tiểu thư như vậy tuy rằng không được coi là quý thiếp nhưng cũng không thể bỏ qua không quan tâm được, mẫu thân, người nói có phải là đạo lý này hay không?”
Liêm Sở thị cẩn thận suy nghĩ, bất chợt nhận ra: Vẫn là nữ nhi của bà phân rõ được nặng nhẹ. Nữ nhân ở phố Bắc Nhai kia cho dù được sủng ái thì như thế nào, đơn giản chỉ là Vương gia ân chuẩn cho nàng sinh đứa nhỏ để tương lai tuổi già có nơi nương tựa mà thôi.
Hơn nữa đứa nhỏ được ngoại thất sinh ra cho dù thế nào cũng không thể vào được gia phả của hoàng thất. Nhưng Hạ gia tiểu thư thì không giống như vậy, dù sao cũng là khuê tú đúng đắn, xuất thân lại thanh thanh bạch bạch, tương lai nếu thật sự được Vương gia sủng ái, mới là đại địch của nữ nhi. Vẫn nên chủ động xuất kích trước, thu phục nàng mới tốt nha!
Sau khi hai người thương nghị tốt xong, Liêm Bính Lan liền chuẩn bị đi đến hạ gia ở trấn Linh Tuyền để nhìn xem vị Hạ tam tiểu thư kia là nhân vật tú mỹ cỡ nào mà có thể để cho Vương gia cố ý về phủ hỏi tới.
Mà Thôi Hành Chu cũng không biết hiền thê tương lai của chính mình ở Vương phủ đã thay mình suy xét mọi chuyện chu đáo, chuẩn bị nghênh cái gia thế trong sạch thiếp tới hầu hạ hán.
Hai ngày này cưỡi ngựa phi như bay chạy tới địa giới của tỉnh Thanh Châu, tra xét hồ sơ của một số quan viên địa phương.
Đây không phải là do hắn tâm huyết dâng trào, trước đó vài ngày hắn đã có một cuộc nói chuyện dài với Mạnh các lão đã hồi hương hơn nữa hắn còn từ trong miệng của vị nguyên lão tam triều này biết được một ít bí mật kinh biến năm đó ở Đông Cung.
Nghe nói sau khi Hoàng hậu bị Hi quý phi hãm hại bị đày vào trong lãnh cung, Thái Tử từ sáng sớm đã chuẩn bị, hắn tuy rằng bị Hi quý phi giả truyền thánh chỉ lừa vào trong cung phải uống rượu độc chết thảm nhưng hai nhi tử của vợ cả đã được thân tín của Thái Tử cứu ra ngoài, bắt đầu từ đây không còn tra được tung tích nữa.
Cho tới tận bây giờ, hai đứa nhỏ đó chạy đi đâu cũng đã trở thành một khối tâm bệnh của thánh mẫu Hoàng thái hậu Hi quý phi.
Chính là năm đó thủ đoạn mà Hi quý phi dùng để nâng đỡ đương kim vạn tuế thượng vị quá mức độc ác, sau khi cầm quyền lại nâng đỡ vây cánh tàn hại trung lương, rất nhiều triều thần tức giận mà không dám nói gì, nội tâm đều vô cùng hoài niệm Thái Tử điện hạ nội tâm hiền đức lúc trước.
Luận theo tuổi tác của Mạnh các lão, kỳ thật là làm việc trong thời điểm chính trị đang thuần thục nhất nhưng ông lại không chịu thông đồng làm bậy, chỉ mượn cớ sinh bệnh sớm trở về quê.
Năm đó Thôi Hành Chu là môn sinh mà ông tâm đắc nhất, giao tình giữa hai thầy trò vô cùng bền chặt. Hiện giờ xem ra cậu học sinh này thật đúng là có tiền đồ, tuyệt đối không phải vương tôn chỉ biết dựa vào cái bóng của phụ vương mình.Cho nên Mạnh các lão cũng có điều ký thác ở trên người Thôi Hành Chu, hướng hắn nói ra hết những gì mà ông biết.
Lý ma mà bất đắc dĩ mà nhìn Liễu phu nhân đang vui mừng đi qua nghênh đón phu quân, khẽ thở dài một cái, chỉ nhanh chóng lui ra ngoài.
Bà tuổi tác đã lớn, làm việc lâu như vậy, cũng tích góp được không ít gia tài, còn chưa kịp về quê hưởng thụ. Mấy chuyện liên quan đến tính mạng như thế này vẫn là nên tránh xa một chút mới tốt.
Lại nói đến Thôi Hành Chu vừa vào cửa liền nghe thấy Miên Đường đang mắng bản thân hắn, vốn tưởng rằng nàng đột nhiên khôi phục ký ức muốn tìm chính mình thanh toán.
Không nghĩ tới nàng giống thỏ nhỏ vô cùng hăng hái hướng chính mình nhào tới, vội cởi y phục cùng lau mặt cho hắn, lại giống như không có nhớ ra cái gì.
Chờ đến khi hỏi tới, Thôi Hành Chu mới rõ ràng chuyện bản thân hắn vậy mà lại có nợ phong lưu ở trấn Linh Tuyền mà hắn cũng không biết.
Nhưng đối với vị Hạ tam tiểu thư gì đó, hẳn không hề có ấn tượng gì, lại nơi nào cố ý trêu chọc Hạ tam tiểu thư làm nàng không gả chồng, trông mong mà muốn làm thiếp của hắn chứ?
Bất quá Liễu Miên Đường cũng không biết bản thân đã vô tình mạo phạm phu quân. Chỉ một lòng một dạ nói hành trình hôm nay của nàng, để cho phu quân biết.
Thôi Hành Chu nhíu mày nghe chuyện Hạ tam cô nương si tình, cảm thấy muốn sửa lại thành kiến của Liễu nương tử.
Bởi vì hẳn cũng không có phạm phải sai lầm giống như những gì mà Liễu Miên Đường nói, nghe nàng hiểu lầm như vậy, trong lòng Hoài Dương Vương mạc danh có chút không thoải mái, vì thế liền nói: “Hạ tiểu thư là một nữ tử thương hộ làm sao có thể gặp được Hoài Dương Vương, hay là bị tên ăn chơi trác tán nào lừa gạt rồi nhận nhầm người rồi?”
Miên Đường vốn không đồng tình với lời của hắn nói nhưng thấy hắn nghiêm túc như thế, liền nói: “Hạ tam tiểu thư cũng không phải là tiểu thư khuê các cửa lớn không ra, cửa sau không lại, hẳn là không đến mức nhận sai người. Chỉ là không biết Hoài Dương Vương kia lớn lên có dáng vẻ gì, thế nhưng có thể làm cho Hạ Trân mê mẩn đến định nhầm chung thân đại sự? Theo ta nghĩ, nàng chính là chưa nhìn thấy được nam tử tốt nhiều, nếu thấy phu quân như vậy liền biết cái người tên Hoài Dương Vương kia cũng không đáng nhắc tới.”
Lời này của nàng đã làm cho sắc mặt của Thôi Cửu hơi dịu lại một chút. Chủ đề Hạ Trân không chịu thành thân cũng đã hạ màn.
Tuy nhiên sau khi xong việc, Hoài Dương Vương đã thừa dịp bản thân sẽ trở về Vương phủ dùng cơm vào cuối tháng để đem chuyện này hỏi Cao quân sự.
Cao quản sự đảo mắt suy nghĩ một lúc, thật sự là nghĩ ra được điểm giao thoa giữa Vương gia và Hạ gia. Hình như là trước lúc tỷ tỷ Thôi Phù của Thôi Hành Chu xuất giá, các cửa hàng đã đưa tới những món của hồi môn với màu sắc cùng kiểu dáng khác nhau, trong đó có cả Hạ gia.
Lúc ấy là vào thời điểm thế sự ở Chân Châu hỗn loạn, Hạ gia nửa đường gặp phải bọn cướp, may mán Vương gia lãnh binh tiện đường cứu được xe ngựa của Hạ gia.
Trí nhớ của Cao quản sự rất tốt, nếu nhớ không nhầm thì lúc ấy Hạ tam tiểu thư có lẽ cũng ở trên xe ngựa, thấy được tư thế oai hùng thiếu niên của Vương gia.....
Khi nói tới đây, quản sự còn cẩn thận dè dặt nhìn Vương gia, có chút không hiểu vì sao Vương gia lại đột nhiên nhớ tới rồi hỏi chuyện tình năm xưa này.
Bất quá các cửa hàng vì để có thể thuyết phục được một khách hàng lớn như Vương phủ thì vào những ngày lễ ngày tết cũng hiếu kính quản sự không ít đồ, cho nên Cao quản sự đương nhiên biết chuyện Hạ gia tam cô nương vẫn luôn chậm chạp không chịu xuất giá.
Hiện giờ nghe Vương gia đột nhiên hỏi, khó tránh khỏi lòng nghi ngờ là sao đỏ trên bầu trời đang chuyển động, vì một mảnh si tâm của Hạ tam tiểu thư mà dẫn dắt sợi tơ hồng này.
Nghĩ đến chuyện Vương gia vừa mới mệnh lệnh cho hắn đưa tới một tòa nhà ở phố Bắc Nhai trấn Linh Tuyển đồ bổ để bồi bổ thân mình, nói không chừng người bên kia đã có rồi, nếu thật là có đứa nhỏ rồi vậy thì sẽ không thể hầu hạ Vương gia được nữa.
Bên này Vương gia lại không nhàn rỗi, đây là đang muốn tìm vị hồng nhan tiếp theo hay sao!
Cửu gia đây là kế tục sự phong lưu y bát của lão Vương gia, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy a!
Nghĩ vậy, Cao quản sự không hỏi thay Liêm tiểu thư ở trong phủ âm thầm thở dài một tiếng, làm Vương phi ở trong Vương phủ cũng không dễ làm a! Không biết Cửu gia có thể thắng được phụ vương của ngài ấy hay không, tương lai ở trong Vương phủ có thể chứa được đám thị thiếp xếp thành đàn hay không...
Mà Liêm Bính Lan ở bên này cũng đã tìm hiểu được một số chuyện.
Nàng là chủ mẫu tương lai của Vương phủ, không cần cố tình làm gì cả mà sẽ có người chủ động muốn lấy lòng nịnh bợ nàng mà âm thầm mật báo.
Danh sách những thứ bổ dưỡng kia được đưa đến Bắc Nhai, trước khi được gửi đi thì danh sách đã được sao chép lại một bản y hệt và đưa tới tay của Liêm Binh Lan.
Nhìn những loại thuốc bổ dưỡng dùng để dưỡng thai đó, Liêm Sở thị gấp đến độ không nhịn được. Chỉ đập bàn hướng nữ nhi nói: “Những chuyện khác con so với ta chu đáo hơn nhiều nhưng đối với những thủ đoạn đối phó nam nhân con vẫn là kém quá xa! Con ngẫm lại một chút đi, Vương gia đang lúc tráng niên nhưng lại vẫn chậm chạp chưa chịu lập gia đình, con lại không hướng hắn an bài tốt thị thiếp bên người ngài ấy, hắn đương nhiên sẽ tự mình đi tìm. Lúc trước ta đã nói đến chuyện cất nhắc Liên Hương đưa đến trước mặt của Vương gia nhưng con lại không chịu, hiện giờ lại bị một con hồ ly tinh mê hoặc làm cho ngài ấy mất đi sự đúng mực...... Đây là muốn một nữ tử ngoại thất có đứa nhỏ trước chính thất là con có phải hay không?”
Trong lòng Liêm Bính Lan tràn đầy lửa giận nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Cái người ở phố Bắc Nhai đó không phải cũng bị tức giận rồi hay sao? Gã sai vặt bên người Cao quản sự đã đến nói với con, nói là Vương gia tựa hồ đối với Hạ gia tam tiểu thư kia càng có ý.....
Liêm Sở thị nghe xong lại càng thêm tức giận, lập tức liền muốn đi đến chỗ tỷ tỷ nói một câu rằng cháu ngoại trai làm ra chuyện hoang đường.
Nhưng mà Liêm Bính Lan lại ngăn cản mẫu thân: “Mẫu thân, người nói với Thái phi thì có tác dụng gì? Biểu ca căn bản không chịu theo sự quản lý của Thái phi. Người làm như vậy ngoại trừ chọc cho biểu ca tức giận lên người con thì cũng không có tác dụng gì khác.....
Liêm Sở thị kỳ thật cũng hiểu rõ điểm này, chỉ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu suy nghĩ nói: “Vậy con nói xem nên làm như thế nào đây?”
Liêm Bính Lan nhấp chặt miệng nói: “Lúc trước mẫu thân muốn đem Liên Hương đưa cho biểu ca nhưng biểu ca không có coi trọng đương nhiên cũng sẽ không thu nhận. Nếu như vậy, biểu ca coi trọng người nào vậy thì chúng ta liền giúp biểu ca một tay, trước tiên đem nàng chiêu nhập vào trong phủ là được. Thứ nhất cũng sẽ không để cho Vương gia mỗi ngày đều chạy ra ngoài, thứ hai, người thiếp này cũng có thể ở trước mặt thái phi học tập lễ nghi quy củ, đừng có giữ tâm tư không nên giữ, ảo tưởng những thứ không nên ảo tưởng”
Liêm Sở thị có chút hiểu ra ý tứ của nữ nhi nhưng vẫn nhíu mày giống như cũ nói: “Nữ nhân ở phố Bắc Nhai có xuất thân gì? Làm sao có thể đưa về đây chứ?”
Liêm Bính Lan khinh miệt cười nói: “Phố Bắc Nhai thì có chút không chịu được đương nhiên là không dễ tiếp nhận nếu không biểu ca cũng sẽ không an trí cho nàng một tòa nhà ở bên ngoài. Nhưng thật ra cái người tên Hạ Trân kia tuy rằng xuất thân là thương hộ nhưng nhà nàng chính là nhà cung cấp ngự cung hoàng gia cho Hoàng thượng, cùng Hi quý phi ở trong cung cũng có chút quan hệ. Tiểu thư như vậy tuy rằng không được coi là quý thiếp nhưng cũng không thể bỏ qua không quan tâm được, mẫu thân, người nói có phải là đạo lý này hay không?”
Liêm Sở thị cẩn thận suy nghĩ, bất chợt nhận ra: Vẫn là nữ nhi của bà phân rõ được nặng nhẹ. Nữ nhân ở phố Bắc Nhai kia cho dù được sủng ái thì như thế nào, đơn giản chỉ là Vương gia ân chuẩn cho nàng sinh đứa nhỏ để tương lai tuổi già có nơi nương tựa mà thôi.
Hơn nữa đứa nhỏ được ngoại thất sinh ra cho dù thế nào cũng không thể vào được gia phả của hoàng thất. Nhưng Hạ gia tiểu thư thì không giống như vậy, dù sao cũng là khuê tú đúng đắn, xuất thân lại thanh thanh bạch bạch, tương lai nếu thật sự được Vương gia sủng ái, mới là đại địch của nữ nhi. Vẫn nên chủ động xuất kích trước, thu phục nàng mới tốt nha!
Sau khi hai người thương nghị tốt xong, Liêm Bính Lan liền chuẩn bị đi đến hạ gia ở trấn Linh Tuyền để nhìn xem vị Hạ tam tiểu thư kia là nhân vật tú mỹ cỡ nào mà có thể để cho Vương gia cố ý về phủ hỏi tới.
Mà Thôi Hành Chu cũng không biết hiền thê tương lai của chính mình ở Vương phủ đã thay mình suy xét mọi chuyện chu đáo, chuẩn bị nghênh cái gia thế trong sạch thiếp tới hầu hạ hán.
Hai ngày này cưỡi ngựa phi như bay chạy tới địa giới của tỉnh Thanh Châu, tra xét hồ sơ của một số quan viên địa phương.
Đây không phải là do hắn tâm huyết dâng trào, trước đó vài ngày hắn đã có một cuộc nói chuyện dài với Mạnh các lão đã hồi hương hơn nữa hắn còn từ trong miệng của vị nguyên lão tam triều này biết được một ít bí mật kinh biến năm đó ở Đông Cung.
Nghe nói sau khi Hoàng hậu bị Hi quý phi hãm hại bị đày vào trong lãnh cung, Thái Tử từ sáng sớm đã chuẩn bị, hắn tuy rằng bị Hi quý phi giả truyền thánh chỉ lừa vào trong cung phải uống rượu độc chết thảm nhưng hai nhi tử của vợ cả đã được thân tín của Thái Tử cứu ra ngoài, bắt đầu từ đây không còn tra được tung tích nữa.
Cho tới tận bây giờ, hai đứa nhỏ đó chạy đi đâu cũng đã trở thành một khối tâm bệnh của thánh mẫu Hoàng thái hậu Hi quý phi.
Chính là năm đó thủ đoạn mà Hi quý phi dùng để nâng đỡ đương kim vạn tuế thượng vị quá mức độc ác, sau khi cầm quyền lại nâng đỡ vây cánh tàn hại trung lương, rất nhiều triều thần tức giận mà không dám nói gì, nội tâm đều vô cùng hoài niệm Thái Tử điện hạ nội tâm hiền đức lúc trước.
Luận theo tuổi tác của Mạnh các lão, kỳ thật là làm việc trong thời điểm chính trị đang thuần thục nhất nhưng ông lại không chịu thông đồng làm bậy, chỉ mượn cớ sinh bệnh sớm trở về quê.
Năm đó Thôi Hành Chu là môn sinh mà ông tâm đắc nhất, giao tình giữa hai thầy trò vô cùng bền chặt. Hiện giờ xem ra cậu học sinh này thật đúng là có tiền đồ, tuyệt đối không phải vương tôn chỉ biết dựa vào cái bóng của phụ vương mình.Cho nên Mạnh các lão cũng có điều ký thác ở trên người Thôi Hành Chu, hướng hắn nói ra hết những gì mà ông biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.