Chương 76:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ tới chuyện ban ngày, Hạ Trân kia nói về giai thoại kỳ lại là hai tỷ muội cùng thờ một chồng ở trên xe ngựa, liền nhàn nhạt mà kể cho phu quân của nàng nghe.
Ban đầu Thôi Hành Chu cũng yên lặng lắng nghe nhưng mà càng nghe đến cuối cùng sắc mặt của hắn càng ngưng trọng, ẩn ẩn có chút dáng vẻ mờ mịt, rất giống với Lý ma ma.
Miên Đường vẫn luôn chuyên tâm ăn thịt nai và các món ăn kèm, căn bản không chú ý tới sắc mặt của phu quân, lập tức nói: “Ta lúc ấy nói ra vô cùng thống khoái nhưng sau khi trở về lại có chút hối hận. Chàng nói xem vị Hạ tam tiểu thư này nếu thật sự vào Vương phủ, vậy Hạ gia kia chính là quý thích của Chân Châu, ta lúc trước chèn ép Hạ gia, lại không nghĩ nhà hắn lại có thể phi thăng nhanh đến như vậy. Phu quân nói xem, ta có nên cùng Hạ gia tu bổ quan hệ thật tốt hay không?”
“Hoang đường! Liêm tiểu thư sao có thể hành sự như vậy chứ? Còn không phải là do Hạ tam tiểu thư kia bị bệnh tâm thần, suốt ngày nói ra những lời hoang đường hay sao?” Thôi Cửu đặt đũa xuống, ngữ khí không vui nói.
Liễu Miên Đường thay phu quân gắp một tảng thịt nai lớn, nói: “Bị rối loạn tâm thần sao? Cũng không đến mức đó, ta nhìn thấy Hạ Trân tiểu thư vẫn bình thường mà. Nhưng thật ra ta vẫn luôn cảm thấy không thoải mái vì không hiểu được những tiểu thư khuê tú đó nghĩ như thế nào? Cho dù là muốn củng cố địa vị chính thất của chính mình cũng không tránh khỏi có chút quá quá vội vàng không phải sao?”
Mày rậm của Thôi Hành Chu đều nhăn lại, hắn cẩn thận suy ngẫm lại cũng hiểu rõ tâm tư của biểu muội. Nhất định là lần trước hẳn trở về hỏi chuyện của Hạ Trân, lại không biết như thế nào mà truyền tới lỗ tai của biểu muội, nàng liền hiểu lầm ý tứ của hắn rồi nóng lòng thay hắn nạp thiếp....
Liễu Miên Đường vẫn nói: “Bất quá vị Vương gia kia cũng thật đáng thương, người ta đều nói hắn cùng vị biểu muội kia của hắn là thanh mai trúc mã, ta còn tưởng rằng là hai người chính là vô cùng thân thiết, tình nồng ý đậm cơ. Nguyên lai cũng bất quá chỉ là một cuộc hôn sự được định đoạt mà thôi.”
Thôi Cửu dài giọng nói: “Nàng cũng không phải là người ở trong Vương phủ, sao lại biết được chuyện này chứ?”
Liễu Miên Đường vừa ăn canh vừa nói: “Nàng còn chưa có gả chồng đã vội vàng nạp thiếp cho phu quân để lấy lòng. Hành sự như vậy, cùng với nhóm đại quan phía dưới a dua nịnh hót lại có chỗ nào khác nhau chứ, ta nhìn không ra chân tình, chỉ cảm thấy Vương gia mỗi ngày bị người ta vuốt mông ngựa như vậy, mông của hắn không đau sao?”
Lời của nàng còn chưa có nói xong thì Thôi Cửu đã đập vỡ cái chén ở trong tay mình.
Miên Đường bất giác ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh mét của phu quân, có chút mờ mịt. Mới vừa rồi bất quá là phu thê nói chút chuyện phiếm mà thôi, sao đột nhiên hắn lại tức giận chứ?
Thôi Hành Chu nhất thời cảm thấy khó thở, đập nát chén ở trong tay, sắc mặt vẫn tính là bình thường nhưng lúc nói chuyện ngữ khí lại vô cùng gượng ép: “Uống canh cũng phát ra thanh âm lớn như vậy, ta cảm thấy nàng cũng nên đến chỗ Lý ma ma học quy củ đi!”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy vén vạt áo lên đi nhanh ra cửa.
Mạc Như bất chấp bản thân bị nghẹn bởi miếng bánh mà một đường đuổi theo Vương gia.
Chỉ còn lại Miên Đường đang cầm cái chén trên tay á khẩu không nói được gì, trừng mắt mờ mịt mà nhìn về phía Lý ma ma đang đứng ở một bên.
Tạo nghiệt a! Năng lực ứng biến hiện giờ của Lý ma ma vô cùng tốt, chỉ thở dài một hơi, hướng Liễu Miên Đường nói: “Phu nhân, thanh âm ăn canh vừa rồi của ngài...... Thật đúng là có chút lớn......”
Lại nói đến Hoài Dương Vương, hắn cũng đã chịu đựng đủ những lời mắng chửi thẳng mặt của một tiểu phụ vô tri, chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, một đường cưỡi ngựa chạy về Vương phủ ở Chân Châu.
Lúc này cũng không phải là cuối tháng, Vương gia lại đột nhiên nửa đêm chạy về, những người ở trong phủ cũng là trở tay không kịp. Nha hoàn bà tử nối đuôi nhau mà ở trong sân đi ra đi vào, giúp Vương gia thay y phục đã bị nước làm ướt, trải giường chiếu cùng huân hương.
Nhưng mà Vương gia lại phất tay kêu mọi người lui hết xuống, chỉ để lại một mình Cao quản sự.
Cao quản sự đã làm việc lâu trong phủ, xem thần sắc của Vương gia tối nay có chút không đúng, trong lúc nhất thời cũng vô cùng thấp thỏm, chỉ yên lặng nghe Vương gia thong thả ung dung mà hỏi.
Kết quả Vương gia vừa hỏi, lại là một chút chuyện hàng ngày ở trong phủ. Thí dụ như ngày gần đây Liêm tiểu thư cử hành tiệc trà, người tới gồm những ai, vân vân.
Cao quản sự kể chi tiết lại từng chuyện một, nghĩ tới Vương gia lúc trước tựa hồ lưu ý đến chuyện của Hạ gia tam tiểu thư còn cố ý cường điệu nói Liêm tiểu thư cùng Hạ tiểu thư kia trò chuyện với nhau thật vui.
Không nghĩ tới sắc mặt của Vương gia lại càng ngày càng không có biểu cảm, cuối cùng hắn một bên gõ mặt bàn, một bên gõ Cao quản sự: “Từ lúc phụ vương còn cho tới nay, người vẫn luôn là quản sự của Vương phủ, có biết lý do vì sao không?”
Vẻ mặt của Cao quản sự kính cẩn mà chờ Vương gia nói rõ, Hoài Dương Vương nói tiếp: “Đây là bởi vì ta cùng phụ vương đều coi trọng ngươi, ngươi biết nông sâu nặng nhẹ, chuyện mà chủ tử phân phó cũng không lan truyền lung tung. Càng biết rõ đương gia của Vương phủ này là ai, tuyệt đối sẽ không làm bạn cùng đám tiểu nhân nịnh nọt.”
Cao quản sự nghe được lời này thì trên đầu đã toát mồ hôi lạnh. Hắn biết Vương gia đây là đang nói đến chuyện của lão Vương gia cùng Thái phi và Vương gia bị rất nhiều người trong Vương phủ khi dễ. May khi đó hắn được lão phụ thân nhắc nhở, không có đi theo người ta làm chuyện ác. Cho nên về sau khi Vương gia làm chủ sự, trong Vương phủ liền dọn sạch một đám nô tài mà bản thân hắn lại được thăng chức, trở thành quản sự của Vương phů.
Thôi Hành Chu nhìn thần sắc của hắn, liền hiểu rõ hắn đã hiểu ý tứ của bản thân, sau đó nhàn nhạt nói: “Đi xuống tra xét một chút, lần trước khi ta cùng ngươi nói chuyện, có những ai ở đó truyền ra ngoài những lời không nên truyền.”
Sau khi Cao quản sự được Vương gia phân phó liền lập tức lui ra ngoài, trong đầu nhanh chóng chuyển động, nghĩ lại hai cuộc trò chuyện gần đây, trong lòng tức khắc rõ ràng mọi chuyện.
Có thể ở trong Vương phủ nơi nhà cao cửa rộng đứng vững, người nào không phải là người lợi hại chứ? Sau khi tinh tế cân nhắc một hồi, sau lưng Cao quản sự lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vương gia hỏi chuyện, cần gì người khác phải nghiền ngẫm cùng suy đoán tâm tư của ngài ấy chứ? Còn nữa Liêm tiểu thư đang êm đẹp, sao đột nhiên lại giao hảo với một nữ tử thương hộ có quăng tám cái sào cũng không tới. Lời này...... Có phải là do từ miệng của hắn chảy ra ngoài mới chọc cho Vương gia không vui?
Nghĩ thông suốt điểm này, một đêm này của Cao quản sự chính là không ngủ được, lập tức thẩm vấn từng gã sai vặt một. Những người này, ngày thường cũng là nhìn nhau chằm chằm, dẫm lên nhau mà thượng vị, không đến hai canh giờ liền tra xét được rõ ràng mọi chuyện.
Cao quản sự ra lệnh một tiếng, chỉ đem những tên nô tài dám đi vào trong nội viện nói chuyện trói lại đưa lên.
Một đêm này, ở một nơi cách xa nội viện tiếng bản tử vang lên không ngừng. Bởi vì sợ làm kinh động đến các vị chủ tử, những tên nô tài đó đều bị nhét giẻ vào miệng, sau khi đánh xong một trận tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, khi Thôi Hành Chu tới chỗ mẫu thân thỉnh an, Sở thái phi mới từ trong miệng của bà tử bên người biết được chuyện tối hôm qua.
“Cao quản sự, ngươi sao lại làm đến mức trong viện gà bay chó sủa, bọn hạ nhân nếu là không tốt cũng không cần ban đêm đánh người, làm ầm ĩ như vậy là muốn người khác cho rằng Vương phủ của chúng ta đều là ác nhân hay sao!” Sở thái phi một bên gắp đồ ăn cho nhi tử, một bên không nhẹ không nặng mà quở trách Cao quản sự đang đứng ở một bên.
Cao quản sự một đêm không ngủ, sáng tinh mơ lại bị Thái phi gọi tới trước mặt giáo huấn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khổ sở nhưng trên mặt lại luôn mỉm cười, đang nghĩ tới phải đáp lời như thế nào thì Hoài Dương Vương lại mở miệng nói: “Tuy rằng không phải là nha môn nhưng cũng không thiếu được có chút người không biết nặng nhẹ mà dò hỏi chuyện của nhi tử. Nếu là những chuyện như đồ ăn yêu thích mấy ngày nay thì còn tốt nhưng vạn nhất người có dụng tâm kín đáo trốn ở bên người nhi tử tới dò hỏi quân tình, vậy thì sẽ xảy ra đại sự. Cho nên quản sự ước thúc nhóm sai vặt kín miệng hiểu quy củ một chút, cũng là chuyện tốt.”
Bắt đầu từ hôm qua trên mặt của Thôi Hành Chu đã không thấy tươi cười. Cho tới bây giờ nhìn mẫu thân của hắn mới hơi dịu lại một chút. Lúc nói ra lời này, mắt của hắn nhìn thẳng vào đồ ăn ở trong chén.
Tuy nhiên biểu muội Liêm Bính Lan ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm lại nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Bất quá nàng vẫn luôn vô cùng trấn định, sau khi nhanh chóng nhìn thoáng qua cũng chỉ cúi đầu ăn cơm cũng không nói lời nào, chỉ là sắc mặt tựa hồ trắng hơn vài phần.
Thái phi không biết sự tình bên trong, phàm là những lời mà nhi tử bà nói thì bà đều nghe theo, lập tức cũng lười giáo huấn quản sự nữa, chỉ nói đến chút chuyện vui vài ngày trước lúc thăm thú vườn hoa.
Thôi Hành Chu cũng mỉm cười nghe. Đợi cùng mẫu thân dùng xong cơm sáng, hắn lại còn có thời gian rảnh rỗi cùng biểu muội Liêm Bính Lan cùng nhau đi ra khỏi phòng ăn.
Biểu muội này của hắn thật ra là một nữ tử ngoan ngoãn, tuy rằng hôm qua khi đánh trượng ở ngoại viện có người nhìn thấy nha hoàn bên người nàng ở bên ngoài tường ngoại viện nghe ngóng thanh âm nhưng mà hôm nay lại một câu cũng không hỏi tới, thật giống như là không có chút hiếu kỳ nào vậy.
Thôi Hành Chu nguyên bản là muốn nhắc nhở biểu muội một chút. Nàng thân là Vương phi tương lai của hắn, tâm tư nên đặt đúng chỗ, bây giờ đến cửa còn chưa bước qua đã nghĩ đến việc mượn sức người nhập phủ, để cho thị thiếp nhận ân tình của nàng là ý gì chứ?
Không nghĩ tới hắn còn chưa nói, biểu muội của hắn lại mở miệng trước: “Đã nhiều ngày trong lòng phiền muộn, chính là trong nhà lại vội vã quyết định đồ sứ dùng cho hôn sự, ta liền đi theo người nhà đến trấn Linh Tuyền......”
Thôi Hành Chu khô cằn mà “Ừm” một tiếng, nàng lại nói tiếp: “Nguyên bản cũng không có ý gì, bất quá là kết giao thêm một vài người bạn thân, cảm thấy nhất kiến như cổ, liền mời các nàng tới trong phủ làm khách...... Cũng không biết có làm ổn đến Thái phi hay không.”
Mắt của Thôi Hành Chu mở lớn, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Mẫu thân thích náo nhiệt, muội nếu tổ chức thêm nhiều buổi yến tiệc hơn cũng là chuyện tốt, chỉ là muội dù sao cũng là nữ tử của gia đình quan tuyến, hẳn là nên kết giao với những vị tiểu thư có những điểm tương đồng, không cần quá mức thân hòa, kết giao với vài người không liên quan.”
Liêm Bính Lan nghe hiểu lời nhắc nhở này của biểu ca, càng thêm chắc chắn Thôi Hành Chu cùng vị Hạ tiểu thư kia có quan hệ cá nhân. Bằng không lời này sao có thể lan truyền nhanh chóng
rồi tới được tại của biểu ca nhanh như vậy chứ?
“Biểu ca, mẫu thân luôn luôn dạy dỗ ta phải lấy phu vi tôn, ta chỉ nghĩ huynh một mình ở bên ngoài không có người quan tâm, bản thân muội cho dù có tâm cũng không tiện đi theo đến quân doanh, chỉ ngóng trông có người vừa ý chiếu cố, nhất thời mất đi sự đúng mực, còn mong biêu ca thứ lỗi.”
Lúc nói lời này, hốc mắt của Liêm Binh Lan đã ướt, lại không rơi ra ngoài chỉ nhu nhược bất lực, cực kỳ giống với bộ dáng khi còn trẻ của Sở thái phi.
Ban đầu Thôi Hành Chu cũng yên lặng lắng nghe nhưng mà càng nghe đến cuối cùng sắc mặt của hắn càng ngưng trọng, ẩn ẩn có chút dáng vẻ mờ mịt, rất giống với Lý ma ma.
Miên Đường vẫn luôn chuyên tâm ăn thịt nai và các món ăn kèm, căn bản không chú ý tới sắc mặt của phu quân, lập tức nói: “Ta lúc ấy nói ra vô cùng thống khoái nhưng sau khi trở về lại có chút hối hận. Chàng nói xem vị Hạ tam tiểu thư này nếu thật sự vào Vương phủ, vậy Hạ gia kia chính là quý thích của Chân Châu, ta lúc trước chèn ép Hạ gia, lại không nghĩ nhà hắn lại có thể phi thăng nhanh đến như vậy. Phu quân nói xem, ta có nên cùng Hạ gia tu bổ quan hệ thật tốt hay không?”
“Hoang đường! Liêm tiểu thư sao có thể hành sự như vậy chứ? Còn không phải là do Hạ tam tiểu thư kia bị bệnh tâm thần, suốt ngày nói ra những lời hoang đường hay sao?” Thôi Cửu đặt đũa xuống, ngữ khí không vui nói.
Liễu Miên Đường thay phu quân gắp một tảng thịt nai lớn, nói: “Bị rối loạn tâm thần sao? Cũng không đến mức đó, ta nhìn thấy Hạ Trân tiểu thư vẫn bình thường mà. Nhưng thật ra ta vẫn luôn cảm thấy không thoải mái vì không hiểu được những tiểu thư khuê tú đó nghĩ như thế nào? Cho dù là muốn củng cố địa vị chính thất của chính mình cũng không tránh khỏi có chút quá quá vội vàng không phải sao?”
Mày rậm của Thôi Hành Chu đều nhăn lại, hắn cẩn thận suy ngẫm lại cũng hiểu rõ tâm tư của biểu muội. Nhất định là lần trước hẳn trở về hỏi chuyện của Hạ Trân, lại không biết như thế nào mà truyền tới lỗ tai của biểu muội, nàng liền hiểu lầm ý tứ của hắn rồi nóng lòng thay hắn nạp thiếp....
Liễu Miên Đường vẫn nói: “Bất quá vị Vương gia kia cũng thật đáng thương, người ta đều nói hắn cùng vị biểu muội kia của hắn là thanh mai trúc mã, ta còn tưởng rằng là hai người chính là vô cùng thân thiết, tình nồng ý đậm cơ. Nguyên lai cũng bất quá chỉ là một cuộc hôn sự được định đoạt mà thôi.”
Thôi Cửu dài giọng nói: “Nàng cũng không phải là người ở trong Vương phủ, sao lại biết được chuyện này chứ?”
Liễu Miên Đường vừa ăn canh vừa nói: “Nàng còn chưa có gả chồng đã vội vàng nạp thiếp cho phu quân để lấy lòng. Hành sự như vậy, cùng với nhóm đại quan phía dưới a dua nịnh hót lại có chỗ nào khác nhau chứ, ta nhìn không ra chân tình, chỉ cảm thấy Vương gia mỗi ngày bị người ta vuốt mông ngựa như vậy, mông của hắn không đau sao?”
Lời của nàng còn chưa có nói xong thì Thôi Cửu đã đập vỡ cái chén ở trong tay mình.
Miên Đường bất giác ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh mét của phu quân, có chút mờ mịt. Mới vừa rồi bất quá là phu thê nói chút chuyện phiếm mà thôi, sao đột nhiên hắn lại tức giận chứ?
Thôi Hành Chu nhất thời cảm thấy khó thở, đập nát chén ở trong tay, sắc mặt vẫn tính là bình thường nhưng lúc nói chuyện ngữ khí lại vô cùng gượng ép: “Uống canh cũng phát ra thanh âm lớn như vậy, ta cảm thấy nàng cũng nên đến chỗ Lý ma ma học quy củ đi!”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy vén vạt áo lên đi nhanh ra cửa.
Mạc Như bất chấp bản thân bị nghẹn bởi miếng bánh mà một đường đuổi theo Vương gia.
Chỉ còn lại Miên Đường đang cầm cái chén trên tay á khẩu không nói được gì, trừng mắt mờ mịt mà nhìn về phía Lý ma ma đang đứng ở một bên.
Tạo nghiệt a! Năng lực ứng biến hiện giờ của Lý ma ma vô cùng tốt, chỉ thở dài một hơi, hướng Liễu Miên Đường nói: “Phu nhân, thanh âm ăn canh vừa rồi của ngài...... Thật đúng là có chút lớn......”
Lại nói đến Hoài Dương Vương, hắn cũng đã chịu đựng đủ những lời mắng chửi thẳng mặt của một tiểu phụ vô tri, chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, một đường cưỡi ngựa chạy về Vương phủ ở Chân Châu.
Lúc này cũng không phải là cuối tháng, Vương gia lại đột nhiên nửa đêm chạy về, những người ở trong phủ cũng là trở tay không kịp. Nha hoàn bà tử nối đuôi nhau mà ở trong sân đi ra đi vào, giúp Vương gia thay y phục đã bị nước làm ướt, trải giường chiếu cùng huân hương.
Nhưng mà Vương gia lại phất tay kêu mọi người lui hết xuống, chỉ để lại một mình Cao quản sự.
Cao quản sự đã làm việc lâu trong phủ, xem thần sắc của Vương gia tối nay có chút không đúng, trong lúc nhất thời cũng vô cùng thấp thỏm, chỉ yên lặng nghe Vương gia thong thả ung dung mà hỏi.
Kết quả Vương gia vừa hỏi, lại là một chút chuyện hàng ngày ở trong phủ. Thí dụ như ngày gần đây Liêm tiểu thư cử hành tiệc trà, người tới gồm những ai, vân vân.
Cao quản sự kể chi tiết lại từng chuyện một, nghĩ tới Vương gia lúc trước tựa hồ lưu ý đến chuyện của Hạ gia tam tiểu thư còn cố ý cường điệu nói Liêm tiểu thư cùng Hạ tiểu thư kia trò chuyện với nhau thật vui.
Không nghĩ tới sắc mặt của Vương gia lại càng ngày càng không có biểu cảm, cuối cùng hắn một bên gõ mặt bàn, một bên gõ Cao quản sự: “Từ lúc phụ vương còn cho tới nay, người vẫn luôn là quản sự của Vương phủ, có biết lý do vì sao không?”
Vẻ mặt của Cao quản sự kính cẩn mà chờ Vương gia nói rõ, Hoài Dương Vương nói tiếp: “Đây là bởi vì ta cùng phụ vương đều coi trọng ngươi, ngươi biết nông sâu nặng nhẹ, chuyện mà chủ tử phân phó cũng không lan truyền lung tung. Càng biết rõ đương gia của Vương phủ này là ai, tuyệt đối sẽ không làm bạn cùng đám tiểu nhân nịnh nọt.”
Cao quản sự nghe được lời này thì trên đầu đã toát mồ hôi lạnh. Hắn biết Vương gia đây là đang nói đến chuyện của lão Vương gia cùng Thái phi và Vương gia bị rất nhiều người trong Vương phủ khi dễ. May khi đó hắn được lão phụ thân nhắc nhở, không có đi theo người ta làm chuyện ác. Cho nên về sau khi Vương gia làm chủ sự, trong Vương phủ liền dọn sạch một đám nô tài mà bản thân hắn lại được thăng chức, trở thành quản sự của Vương phů.
Thôi Hành Chu nhìn thần sắc của hắn, liền hiểu rõ hắn đã hiểu ý tứ của bản thân, sau đó nhàn nhạt nói: “Đi xuống tra xét một chút, lần trước khi ta cùng ngươi nói chuyện, có những ai ở đó truyền ra ngoài những lời không nên truyền.”
Sau khi Cao quản sự được Vương gia phân phó liền lập tức lui ra ngoài, trong đầu nhanh chóng chuyển động, nghĩ lại hai cuộc trò chuyện gần đây, trong lòng tức khắc rõ ràng mọi chuyện.
Có thể ở trong Vương phủ nơi nhà cao cửa rộng đứng vững, người nào không phải là người lợi hại chứ? Sau khi tinh tế cân nhắc một hồi, sau lưng Cao quản sự lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vương gia hỏi chuyện, cần gì người khác phải nghiền ngẫm cùng suy đoán tâm tư của ngài ấy chứ? Còn nữa Liêm tiểu thư đang êm đẹp, sao đột nhiên lại giao hảo với một nữ tử thương hộ có quăng tám cái sào cũng không tới. Lời này...... Có phải là do từ miệng của hắn chảy ra ngoài mới chọc cho Vương gia không vui?
Nghĩ thông suốt điểm này, một đêm này của Cao quản sự chính là không ngủ được, lập tức thẩm vấn từng gã sai vặt một. Những người này, ngày thường cũng là nhìn nhau chằm chằm, dẫm lên nhau mà thượng vị, không đến hai canh giờ liền tra xét được rõ ràng mọi chuyện.
Cao quản sự ra lệnh một tiếng, chỉ đem những tên nô tài dám đi vào trong nội viện nói chuyện trói lại đưa lên.
Một đêm này, ở một nơi cách xa nội viện tiếng bản tử vang lên không ngừng. Bởi vì sợ làm kinh động đến các vị chủ tử, những tên nô tài đó đều bị nhét giẻ vào miệng, sau khi đánh xong một trận tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, khi Thôi Hành Chu tới chỗ mẫu thân thỉnh an, Sở thái phi mới từ trong miệng của bà tử bên người biết được chuyện tối hôm qua.
“Cao quản sự, ngươi sao lại làm đến mức trong viện gà bay chó sủa, bọn hạ nhân nếu là không tốt cũng không cần ban đêm đánh người, làm ầm ĩ như vậy là muốn người khác cho rằng Vương phủ của chúng ta đều là ác nhân hay sao!” Sở thái phi một bên gắp đồ ăn cho nhi tử, một bên không nhẹ không nặng mà quở trách Cao quản sự đang đứng ở một bên.
Cao quản sự một đêm không ngủ, sáng tinh mơ lại bị Thái phi gọi tới trước mặt giáo huấn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khổ sở nhưng trên mặt lại luôn mỉm cười, đang nghĩ tới phải đáp lời như thế nào thì Hoài Dương Vương lại mở miệng nói: “Tuy rằng không phải là nha môn nhưng cũng không thiếu được có chút người không biết nặng nhẹ mà dò hỏi chuyện của nhi tử. Nếu là những chuyện như đồ ăn yêu thích mấy ngày nay thì còn tốt nhưng vạn nhất người có dụng tâm kín đáo trốn ở bên người nhi tử tới dò hỏi quân tình, vậy thì sẽ xảy ra đại sự. Cho nên quản sự ước thúc nhóm sai vặt kín miệng hiểu quy củ một chút, cũng là chuyện tốt.”
Bắt đầu từ hôm qua trên mặt của Thôi Hành Chu đã không thấy tươi cười. Cho tới bây giờ nhìn mẫu thân của hắn mới hơi dịu lại một chút. Lúc nói ra lời này, mắt của hắn nhìn thẳng vào đồ ăn ở trong chén.
Tuy nhiên biểu muội Liêm Bính Lan ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm lại nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Bất quá nàng vẫn luôn vô cùng trấn định, sau khi nhanh chóng nhìn thoáng qua cũng chỉ cúi đầu ăn cơm cũng không nói lời nào, chỉ là sắc mặt tựa hồ trắng hơn vài phần.
Thái phi không biết sự tình bên trong, phàm là những lời mà nhi tử bà nói thì bà đều nghe theo, lập tức cũng lười giáo huấn quản sự nữa, chỉ nói đến chút chuyện vui vài ngày trước lúc thăm thú vườn hoa.
Thôi Hành Chu cũng mỉm cười nghe. Đợi cùng mẫu thân dùng xong cơm sáng, hắn lại còn có thời gian rảnh rỗi cùng biểu muội Liêm Bính Lan cùng nhau đi ra khỏi phòng ăn.
Biểu muội này của hắn thật ra là một nữ tử ngoan ngoãn, tuy rằng hôm qua khi đánh trượng ở ngoại viện có người nhìn thấy nha hoàn bên người nàng ở bên ngoài tường ngoại viện nghe ngóng thanh âm nhưng mà hôm nay lại một câu cũng không hỏi tới, thật giống như là không có chút hiếu kỳ nào vậy.
Thôi Hành Chu nguyên bản là muốn nhắc nhở biểu muội một chút. Nàng thân là Vương phi tương lai của hắn, tâm tư nên đặt đúng chỗ, bây giờ đến cửa còn chưa bước qua đã nghĩ đến việc mượn sức người nhập phủ, để cho thị thiếp nhận ân tình của nàng là ý gì chứ?
Không nghĩ tới hắn còn chưa nói, biểu muội của hắn lại mở miệng trước: “Đã nhiều ngày trong lòng phiền muộn, chính là trong nhà lại vội vã quyết định đồ sứ dùng cho hôn sự, ta liền đi theo người nhà đến trấn Linh Tuyền......”
Thôi Hành Chu khô cằn mà “Ừm” một tiếng, nàng lại nói tiếp: “Nguyên bản cũng không có ý gì, bất quá là kết giao thêm một vài người bạn thân, cảm thấy nhất kiến như cổ, liền mời các nàng tới trong phủ làm khách...... Cũng không biết có làm ổn đến Thái phi hay không.”
Mắt của Thôi Hành Chu mở lớn, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Mẫu thân thích náo nhiệt, muội nếu tổ chức thêm nhiều buổi yến tiệc hơn cũng là chuyện tốt, chỉ là muội dù sao cũng là nữ tử của gia đình quan tuyến, hẳn là nên kết giao với những vị tiểu thư có những điểm tương đồng, không cần quá mức thân hòa, kết giao với vài người không liên quan.”
Liêm Bính Lan nghe hiểu lời nhắc nhở này của biểu ca, càng thêm chắc chắn Thôi Hành Chu cùng vị Hạ tiểu thư kia có quan hệ cá nhân. Bằng không lời này sao có thể lan truyền nhanh chóng
rồi tới được tại của biểu ca nhanh như vậy chứ?
“Biểu ca, mẫu thân luôn luôn dạy dỗ ta phải lấy phu vi tôn, ta chỉ nghĩ huynh một mình ở bên ngoài không có người quan tâm, bản thân muội cho dù có tâm cũng không tiện đi theo đến quân doanh, chỉ ngóng trông có người vừa ý chiếu cố, nhất thời mất đi sự đúng mực, còn mong biêu ca thứ lỗi.”
Lúc nói lời này, hốc mắt của Liêm Binh Lan đã ướt, lại không rơi ra ngoài chỉ nhu nhược bất lực, cực kỳ giống với bộ dáng khi còn trẻ của Sở thái phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.