Chương 77:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nếu là trước đây, Thôi Hành Chu đương nhiên cũng sẽ không vì chuyện này mà so đo cùng với biểu muội, còn cảm thấy cảm kích cùng nhớ thương dụng tâm của biểu muội.
Nhưng mà hắn hôm qua ở Bắc Nhai bị tiểu phụ nhân mở miệng trào phúng, hỏi bản thân bị vỗ mông thì có đau hay không, cho nên hiện tại lại nghe mấy lời “lời nói từ tận đáy lòng” của biểu muội, cũng chỉ nghe được tiếng vang “bôm bốp”.
Liêm biểu muội nếu là thật sự yêu chính mình vậy thì sao lại có thể tận tâm nạp thiếp cho hắn chứ? Trong lúc nhất thời, người làm biểu ca như hắn cảm thấy không có chút cảm động nào, chỉ cảm thấy nhàm chán vô cùng, một câu cũng không muốn nói.
Bất quá, hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân hắn chính là thánh nhân hiền đức.
Nếu bản thân đã động tâm tư thiết kế một tòa nhà ở bên ngoài cho Liễu phu nhân lại quá nghiêm khắc với biểu muội, khiển trách nàng làm loạn nạp thiếp cho bản thân cũng không thông tình đạt lý. Nếu Cao quản sự đã xử lý dọa người rồi thì cũng có thể ngăn chặn được những người sau này muốn thám thính sở thích của chính mình, thế là được rồi.
Biểu muội cũng là một người thông minh, sau buổi nhắc nhở ngày hôm nay, nàng cũng nên ngẫm lại cho thật tốt, tránh suy nghĩ nhiều rồi thêm phiền.
Nghĩ vậy, hẳn nhàn nhạt trả lời: “Muội cũng không có làm sai chuyện gì, có gì mà tha thứ hay không tha thứ, biểu muội không cần phải nghĩ nhiều.”
Vì thế hai người lại là cách xa nhau vài bước, yên lặng không nói gì mà đi hết một đoạn đường, rồi từng người một rời đi.
Liêm Bính Lan nhìn theo bóng dáng của Hoài Dương Vương, trong lòng đột nhiên xuất hiện một trận chua xót. Nàng tự hỏi đã làm vô cùng tận tâm, lại không biết nơi nào đắc tội với người tên Hạ Trân kia, thế nhưng lại nói biểu ca đến nhắc nhở nàng!
Cho nên vốn dĩ Liên Hương đang cầm bái thiếp của Hạ tam tiểu thư cẩn thận đưa cho Liêm Bính Lan, Liêm Bính Lan một tay đoạt lấy thiệp, xé tan thành từng mảnh, lạnh lùng nói: “Nói ta bị bệnh, không đến được!”
Thôi Hành Chu về nhà một chuyến, ngăn lại biểu muội vì bản thân hắn mà chiêu hiền nạp sĩ, tâm tư làm lớn mạnh hậu cung liền quay lại quân doanh dạo qua một vòng.
Lệnh cấm quân của triều đình đã được ban bố, các địa phương đều phải đem quân đội cùng binh khí của chính mình nộp cho triều đình, ngoại trừ phòng thủ cần thiết ở bên ngoài thì số quân còn lại đều phải cởi giáp về quê, không được vi phạm quy định đóng quân.
Chân Châu giảm binh cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ cần núi phản tặc ở Ngưỡng bắt đầu chiêu an vậy thì những tinh binh tinh nhuệ được hắn nuôi dưỡng nhiều năm liền không thể ở lại.
Bất quá hiện giờ Thôi Hành Chu đã có tính toán ở trong lòng, chỉ để cho nhóm quan văn ở phía dưới từng bước báo cáo việc chuẩn bị vũ khí nhưng thật ra là một bộ dáng vô cùng hợp tác với triều đình.
Sau khi ở quân doanh xử lý xong công vụ như thường lệ, Thôi Hành Chu liền nghĩ muốn trở về Bắc Nhai nghỉ trưa một chút.
Nhưng đến khi đứng trước cửa lớn của Bắc Nhai, Thôi Hành Chu liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng.
Phòng viện vẫn là phòng viện kia, trên tường viện phơi ớt cay khô, dưới giàn nho là hồ lô chuẩn bị hong khô, tràn đầy một bộ dáng hơi thở sinh hoạt đầm ấm. Nhưng thiếu đi duy nhất Liễu nương tử mỗi lần đều nhiệt tình chào đón.
Thôi Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía Lý ma ma, đang muốn hỏi Liễu Miên Đường có phải đã ra ngoài rồi hay không thì nha hoàn Bích Thảo vừa lúc từ trong phòng ra tới. Nàng thấy Thôi Hành Chu lập tức hướng về phía trong phòng hô: “Phu nhân, chủ nhân đã trở lại!”
Bất quá sau một tiếng hộ này, trong phòng cũng không thấy có người ra tới đón chào.
Thôi Hành Chu chỉ bước đi vào trong phòng, phát hiện Miên Đường đang ở bên hiên cửa sổ trong phòng luyện chữ.
Có lẽ là lúc rời giường có chút lười nhác cho nên nàng cũng không vắn tóc lên, chỉ tùy ý mà buông xõa, mái tóc dài sau đầu được dùng khăn xanh thắt lại thành hình con bướm. Bởi vì ở trong phòng cho nên nàng chỉ mặc áo ngắn tay, phía dưới mặc váy ở nhà, trên vai khoác thêm một cái áo khoác, một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra, cầm bút ở chậm rãi viết chữ. Trên dưới tràn đầy hơi thở của sự tùy hứng không trang điểm.
Nhưng mà dáng vẻ này của nàng từ khi sinh ra đã quá đẹp cho nên không sinh ra một chút cảm giác lôi thôi gì cả, ngược lại cảm thấy tùy ý như vậy cũng là một loại phong tình khác lạ.
Thôi Hành Chu thưởng thức một hồi cảnh đẹp giai nhân đang ngồi, liền bước đi đến.
Miên Đường đang dùng một tờ giấy mỏng mô tả nét chữ to. Chỉ là dùng bảng chữ mẫu cũng không phải là bảng chữ mà Thôi Hành Chu viết cách đây vài ngày, mà là ở cửa hàng thông thường mua về mà thôi.
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn một lúc, cảm thấy chữ tuy rằng có chút run rẩy nhưng cũng đã thấy được chút dáng vẻ, liền mở miệng tán dương: “Viết cũng không tồi, có chút tiến bộ…”
Nếu là ngày thường, khi hẳn mở miệng khen ngợi như vậy thì Liễu nương tử nhất định sẽ nhẹ nâng trán, nhướn mày, vẻ mặt kinh hỉ mà nói: “Tướng công, chàng nói thật sao?”
Nhưng hôm nay Liễu Miên Đường lại như một khối ngọc bích băng sương được người điêu khắc, ngay
đến nhìn Thôi Hành Chu cũng không thèm nhìn.
Thôi Hành Chu đương nhiên đã nhận ra điểm khác thường, đứng lại một lát, thấy nàng không để ý tới hắn, liền nhãn lại mày rậm, nói: “Làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào?”
Hắn từ trước đến nay nói chuyện làm việc vẫn là luôn tùy theo tâm ý của bản thân. Trước kia ở trong Vương phủ khi hướng người khác tức giận, có người nào mà không chờ đến lúc hắn không còn tức giận liền vội vàng khen tặng xu nịnh hắn. Ai dám hướng Vương gia tỏ thái độ không hài lòng chứ?
Sau khi Thôi Hành Chu đi ra ngoài một ngày, sớm đã đem chuyện bản thân đạp vỡ chén ở trong viện Bắc Nhai quên sạch.
Nhưng mà ở chỗ này của Miên Đường, phu quân đập vỡ chén, lại ghét bỏ nàng ăn canh, lại còn đi cả đêm không về, chuyện này quả thực là quá sức tưởng tượng, có lẽ là muốn hòa li!
Cho nên sau khi Thôi Hành Chu rời đi, nàng đóng lại cửa phòng của chính mình yên lặng chảy nước mắt một lúc. Cảm thấy phu quân chắc hẳn là bị tà hỏa, hắn cuối cùng vẫn là không chịu tha thứ cho bản thân nàng chuyện trước kia cùng Tử Du công tử tương giao.
Nếu là chuyện khác, đều có thể cầu phu quân tha thứ. Nhưng chuyện này hắn lại không thể cởi bỏ nút thắt trong lòng, nàng cũng không thể làm gì. Chi bằng thản nhiên mà đối mặt, miễn cho ngày sau khi hai người ở chung đều thấy không thoải mái.
Cho nên phu quân Thôi Cửu sau khi tiêu tan sự tức giận liền giống như không có việc gì mà trở lại, nàng lại không muốn nhìn thấy sau này hắn lại đạp vỡ chén, mắng chửi người, chỉ không phản ứng lại hẳn, cứ luôn làm chuyện của chính mình.
Nhưng mà Hoài Dương Vương làm sao có thể chịu được chuyện này, lẳng lặng ở phía sau Miên Đường đứng một hồi, sắc mặt liền trầm xuống phất tay áo đi ra ngoài.
Lý ma ma lúc này đang đứng chờ ở ngoài cửa, thấy vẻ mặt của Vương gia không tốt mà đi ra, vội vàng điều chỉnh là khuôn mặt, chờ Vương gia phân phó.
“Nàng ấy bị làm sao vậy?” Thôi Hành Chu nhướng mày hỏi đầy bất mãn.
Lý ma ma thật ra có thể lý giải được vì sao Vương gia lại dễ quên, liền thật cẩn thận nói: “Từ lúc ngài rời đi, phu nhân có lẽ là bị sự tức giận của ngài dọa sợ, khóc lóc một thời gian, vẫn luôn có dáng vẻ không muốn nói chuyện.”
Thôi Hành Chu dừng lại một chút, lúc này mới nhớ tới sự tình lúc hắn rời đi. Thật lòng mà nói, hiện tại nghĩ đến ở trước mặt hạ nhân khiển trách Miên Đường ăn uống không tốt, phàm là nữ tử thì ai sẽ không cảm thấy bị mất thể diện chứ?
Nàng dù sao cũng là nữ chủ nhân ở ngôi nhà phố Bắc Nhai, nhất thời bị xấu mặt, giận dỗi cũng là chuyện thường tình. Lý ma ma nói nàng khóc, mới vừa rồi xem vành mắt của nàng đúng là có chút phiếm hồng......
Thôi Hành Chu nhíu nhíu mày, nguyên bản muốn quay lại binh doanh nhưng mà khi đi tới cổng lớn lại dùng một chút, sau đó lại một lần nữa đi vào trong phòng.
Hắn thực ra không phải muốn dỗ dành nàng, trên thực tế Thôi Thành Chu lớn như vậy, ngoại trừ mẫu thân của hắn cũng chưa từng dỗ dành qua nữ tử nào cả.
Bất quá hắn không quen nhìn nàng không nói lời nào. Hơn nữa...... Trước mắt chuyện ở núi Ngưỡng còn chưa xong, hắn còn cần phải dùng nàng sau khi tìm được lý do hợp tình
hợp lý, Thôi Cửu quay lại, bước chân cũng đương nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
Chỉ là nên khuyên nhủ cùng dỗ dành Miên Đường như thế nào cũng là một chuyện thật khó giải quyết, hắn lại lần nữa vén mành lên đi vào trong phòng, suy nghĩ một lát lại duỗi tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Miên Đường, đem nàng kéo vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Đã khóc sao?”
Miên Đường không nói lời nào, chỉ nhấp nhấp làn môi phấn hồng giống như cánh hoa sau cơn mưa, hồng đến mê người....
Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn thấy, nguyên bản còn đang cảm thấy không biết nói gì lại tự động sinh ra lời nói: “Lúc ấy tâm trạng của ta không tốt, không phải là do nàng làm sai, đã dọa đến nàng rồi sao?”
Miên Đường lúc này đã nâng đôi mắt to lên nhìn hắn nói: “Phu quân luôn luôn ôn hòa có lễ, trước nay chưa cùng ta lớn tiếng nói chuyện, một trận ngày hôm qua, ta...... Ta cảm thấy phu quân chính là tức giận với ta. Nhưng mà ta lại không biết bản thân làm sai ở chỗ nào, phải sửa như thế nào, chàng một đêm không trở về nhà, ta cũng một đêm không ngủ, luôn lo lắng phu quân ở bên ngoài có nơi ấm áp để ngủ yên giấc chưa. Cho nên.....”
Miên Đường nói tới đây, dừng một chút, tiếp theo săn sóc nói: “Lần sau phu quân có lúc lại cảm thấy ta không vừa mắt vậy ta liền đi ra ngoài, chàng ở lại trong nhà. Cũng miễn để cho ta lo lắng chàng nóng hay lạnh, bớt đi chút vướng bận...”
Thôi Hành Chu cảm thấy nàng nói rất buồn cười, nàng là một nữ tử bơ vơ không nơi nương tựa lại muốn đi đâu? Ở lại khách điểm hay sao?
Nhưng mà hắn hôm qua ở Bắc Nhai bị tiểu phụ nhân mở miệng trào phúng, hỏi bản thân bị vỗ mông thì có đau hay không, cho nên hiện tại lại nghe mấy lời “lời nói từ tận đáy lòng” của biểu muội, cũng chỉ nghe được tiếng vang “bôm bốp”.
Liêm biểu muội nếu là thật sự yêu chính mình vậy thì sao lại có thể tận tâm nạp thiếp cho hắn chứ? Trong lúc nhất thời, người làm biểu ca như hắn cảm thấy không có chút cảm động nào, chỉ cảm thấy nhàm chán vô cùng, một câu cũng không muốn nói.
Bất quá, hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân hắn chính là thánh nhân hiền đức.
Nếu bản thân đã động tâm tư thiết kế một tòa nhà ở bên ngoài cho Liễu phu nhân lại quá nghiêm khắc với biểu muội, khiển trách nàng làm loạn nạp thiếp cho bản thân cũng không thông tình đạt lý. Nếu Cao quản sự đã xử lý dọa người rồi thì cũng có thể ngăn chặn được những người sau này muốn thám thính sở thích của chính mình, thế là được rồi.
Biểu muội cũng là một người thông minh, sau buổi nhắc nhở ngày hôm nay, nàng cũng nên ngẫm lại cho thật tốt, tránh suy nghĩ nhiều rồi thêm phiền.
Nghĩ vậy, hẳn nhàn nhạt trả lời: “Muội cũng không có làm sai chuyện gì, có gì mà tha thứ hay không tha thứ, biểu muội không cần phải nghĩ nhiều.”
Vì thế hai người lại là cách xa nhau vài bước, yên lặng không nói gì mà đi hết một đoạn đường, rồi từng người một rời đi.
Liêm Bính Lan nhìn theo bóng dáng của Hoài Dương Vương, trong lòng đột nhiên xuất hiện một trận chua xót. Nàng tự hỏi đã làm vô cùng tận tâm, lại không biết nơi nào đắc tội với người tên Hạ Trân kia, thế nhưng lại nói biểu ca đến nhắc nhở nàng!
Cho nên vốn dĩ Liên Hương đang cầm bái thiếp của Hạ tam tiểu thư cẩn thận đưa cho Liêm Bính Lan, Liêm Bính Lan một tay đoạt lấy thiệp, xé tan thành từng mảnh, lạnh lùng nói: “Nói ta bị bệnh, không đến được!”
Thôi Hành Chu về nhà một chuyến, ngăn lại biểu muội vì bản thân hắn mà chiêu hiền nạp sĩ, tâm tư làm lớn mạnh hậu cung liền quay lại quân doanh dạo qua một vòng.
Lệnh cấm quân của triều đình đã được ban bố, các địa phương đều phải đem quân đội cùng binh khí của chính mình nộp cho triều đình, ngoại trừ phòng thủ cần thiết ở bên ngoài thì số quân còn lại đều phải cởi giáp về quê, không được vi phạm quy định đóng quân.
Chân Châu giảm binh cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ cần núi phản tặc ở Ngưỡng bắt đầu chiêu an vậy thì những tinh binh tinh nhuệ được hắn nuôi dưỡng nhiều năm liền không thể ở lại.
Bất quá hiện giờ Thôi Hành Chu đã có tính toán ở trong lòng, chỉ để cho nhóm quan văn ở phía dưới từng bước báo cáo việc chuẩn bị vũ khí nhưng thật ra là một bộ dáng vô cùng hợp tác với triều đình.
Sau khi ở quân doanh xử lý xong công vụ như thường lệ, Thôi Hành Chu liền nghĩ muốn trở về Bắc Nhai nghỉ trưa một chút.
Nhưng đến khi đứng trước cửa lớn của Bắc Nhai, Thôi Hành Chu liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng.
Phòng viện vẫn là phòng viện kia, trên tường viện phơi ớt cay khô, dưới giàn nho là hồ lô chuẩn bị hong khô, tràn đầy một bộ dáng hơi thở sinh hoạt đầm ấm. Nhưng thiếu đi duy nhất Liễu nương tử mỗi lần đều nhiệt tình chào đón.
Thôi Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía Lý ma ma, đang muốn hỏi Liễu Miên Đường có phải đã ra ngoài rồi hay không thì nha hoàn Bích Thảo vừa lúc từ trong phòng ra tới. Nàng thấy Thôi Hành Chu lập tức hướng về phía trong phòng hô: “Phu nhân, chủ nhân đã trở lại!”
Bất quá sau một tiếng hộ này, trong phòng cũng không thấy có người ra tới đón chào.
Thôi Hành Chu chỉ bước đi vào trong phòng, phát hiện Miên Đường đang ở bên hiên cửa sổ trong phòng luyện chữ.
Có lẽ là lúc rời giường có chút lười nhác cho nên nàng cũng không vắn tóc lên, chỉ tùy ý mà buông xõa, mái tóc dài sau đầu được dùng khăn xanh thắt lại thành hình con bướm. Bởi vì ở trong phòng cho nên nàng chỉ mặc áo ngắn tay, phía dưới mặc váy ở nhà, trên vai khoác thêm một cái áo khoác, một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra, cầm bút ở chậm rãi viết chữ. Trên dưới tràn đầy hơi thở của sự tùy hứng không trang điểm.
Nhưng mà dáng vẻ này của nàng từ khi sinh ra đã quá đẹp cho nên không sinh ra một chút cảm giác lôi thôi gì cả, ngược lại cảm thấy tùy ý như vậy cũng là một loại phong tình khác lạ.
Thôi Hành Chu thưởng thức một hồi cảnh đẹp giai nhân đang ngồi, liền bước đi đến.
Miên Đường đang dùng một tờ giấy mỏng mô tả nét chữ to. Chỉ là dùng bảng chữ mẫu cũng không phải là bảng chữ mà Thôi Hành Chu viết cách đây vài ngày, mà là ở cửa hàng thông thường mua về mà thôi.
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn một lúc, cảm thấy chữ tuy rằng có chút run rẩy nhưng cũng đã thấy được chút dáng vẻ, liền mở miệng tán dương: “Viết cũng không tồi, có chút tiến bộ…”
Nếu là ngày thường, khi hẳn mở miệng khen ngợi như vậy thì Liễu nương tử nhất định sẽ nhẹ nâng trán, nhướn mày, vẻ mặt kinh hỉ mà nói: “Tướng công, chàng nói thật sao?”
Nhưng hôm nay Liễu Miên Đường lại như một khối ngọc bích băng sương được người điêu khắc, ngay
đến nhìn Thôi Hành Chu cũng không thèm nhìn.
Thôi Hành Chu đương nhiên đã nhận ra điểm khác thường, đứng lại một lát, thấy nàng không để ý tới hắn, liền nhãn lại mày rậm, nói: “Làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào?”
Hắn từ trước đến nay nói chuyện làm việc vẫn là luôn tùy theo tâm ý của bản thân. Trước kia ở trong Vương phủ khi hướng người khác tức giận, có người nào mà không chờ đến lúc hắn không còn tức giận liền vội vàng khen tặng xu nịnh hắn. Ai dám hướng Vương gia tỏ thái độ không hài lòng chứ?
Sau khi Thôi Hành Chu đi ra ngoài một ngày, sớm đã đem chuyện bản thân đạp vỡ chén ở trong viện Bắc Nhai quên sạch.
Nhưng mà ở chỗ này của Miên Đường, phu quân đập vỡ chén, lại ghét bỏ nàng ăn canh, lại còn đi cả đêm không về, chuyện này quả thực là quá sức tưởng tượng, có lẽ là muốn hòa li!
Cho nên sau khi Thôi Hành Chu rời đi, nàng đóng lại cửa phòng của chính mình yên lặng chảy nước mắt một lúc. Cảm thấy phu quân chắc hẳn là bị tà hỏa, hắn cuối cùng vẫn là không chịu tha thứ cho bản thân nàng chuyện trước kia cùng Tử Du công tử tương giao.
Nếu là chuyện khác, đều có thể cầu phu quân tha thứ. Nhưng chuyện này hắn lại không thể cởi bỏ nút thắt trong lòng, nàng cũng không thể làm gì. Chi bằng thản nhiên mà đối mặt, miễn cho ngày sau khi hai người ở chung đều thấy không thoải mái.
Cho nên phu quân Thôi Cửu sau khi tiêu tan sự tức giận liền giống như không có việc gì mà trở lại, nàng lại không muốn nhìn thấy sau này hắn lại đạp vỡ chén, mắng chửi người, chỉ không phản ứng lại hẳn, cứ luôn làm chuyện của chính mình.
Nhưng mà Hoài Dương Vương làm sao có thể chịu được chuyện này, lẳng lặng ở phía sau Miên Đường đứng một hồi, sắc mặt liền trầm xuống phất tay áo đi ra ngoài.
Lý ma ma lúc này đang đứng chờ ở ngoài cửa, thấy vẻ mặt của Vương gia không tốt mà đi ra, vội vàng điều chỉnh là khuôn mặt, chờ Vương gia phân phó.
“Nàng ấy bị làm sao vậy?” Thôi Hành Chu nhướng mày hỏi đầy bất mãn.
Lý ma ma thật ra có thể lý giải được vì sao Vương gia lại dễ quên, liền thật cẩn thận nói: “Từ lúc ngài rời đi, phu nhân có lẽ là bị sự tức giận của ngài dọa sợ, khóc lóc một thời gian, vẫn luôn có dáng vẻ không muốn nói chuyện.”
Thôi Hành Chu dừng lại một chút, lúc này mới nhớ tới sự tình lúc hắn rời đi. Thật lòng mà nói, hiện tại nghĩ đến ở trước mặt hạ nhân khiển trách Miên Đường ăn uống không tốt, phàm là nữ tử thì ai sẽ không cảm thấy bị mất thể diện chứ?
Nàng dù sao cũng là nữ chủ nhân ở ngôi nhà phố Bắc Nhai, nhất thời bị xấu mặt, giận dỗi cũng là chuyện thường tình. Lý ma ma nói nàng khóc, mới vừa rồi xem vành mắt của nàng đúng là có chút phiếm hồng......
Thôi Hành Chu nhíu nhíu mày, nguyên bản muốn quay lại binh doanh nhưng mà khi đi tới cổng lớn lại dùng một chút, sau đó lại một lần nữa đi vào trong phòng.
Hắn thực ra không phải muốn dỗ dành nàng, trên thực tế Thôi Thành Chu lớn như vậy, ngoại trừ mẫu thân của hắn cũng chưa từng dỗ dành qua nữ tử nào cả.
Bất quá hắn không quen nhìn nàng không nói lời nào. Hơn nữa...... Trước mắt chuyện ở núi Ngưỡng còn chưa xong, hắn còn cần phải dùng nàng sau khi tìm được lý do hợp tình
hợp lý, Thôi Cửu quay lại, bước chân cũng đương nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
Chỉ là nên khuyên nhủ cùng dỗ dành Miên Đường như thế nào cũng là một chuyện thật khó giải quyết, hắn lại lần nữa vén mành lên đi vào trong phòng, suy nghĩ một lát lại duỗi tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Miên Đường, đem nàng kéo vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Đã khóc sao?”
Miên Đường không nói lời nào, chỉ nhấp nhấp làn môi phấn hồng giống như cánh hoa sau cơn mưa, hồng đến mê người....
Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn thấy, nguyên bản còn đang cảm thấy không biết nói gì lại tự động sinh ra lời nói: “Lúc ấy tâm trạng của ta không tốt, không phải là do nàng làm sai, đã dọa đến nàng rồi sao?”
Miên Đường lúc này đã nâng đôi mắt to lên nhìn hắn nói: “Phu quân luôn luôn ôn hòa có lễ, trước nay chưa cùng ta lớn tiếng nói chuyện, một trận ngày hôm qua, ta...... Ta cảm thấy phu quân chính là tức giận với ta. Nhưng mà ta lại không biết bản thân làm sai ở chỗ nào, phải sửa như thế nào, chàng một đêm không trở về nhà, ta cũng một đêm không ngủ, luôn lo lắng phu quân ở bên ngoài có nơi ấm áp để ngủ yên giấc chưa. Cho nên.....”
Miên Đường nói tới đây, dừng một chút, tiếp theo săn sóc nói: “Lần sau phu quân có lúc lại cảm thấy ta không vừa mắt vậy ta liền đi ra ngoài, chàng ở lại trong nhà. Cũng miễn để cho ta lo lắng chàng nóng hay lạnh, bớt đi chút vướng bận...”
Thôi Hành Chu cảm thấy nàng nói rất buồn cười, nàng là một nữ tử bơ vơ không nơi nương tựa lại muốn đi đâu? Ở lại khách điểm hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.