Chương 89:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Khi hắn trở lại phòng, tiểu nương tử trong màn che đang nghiêng đầu ngủ, mái tóc đen rũ xuống, cánh tay trắng nõn nà đặt ở ngoài chăn, tư thế ngủ trông không được tốt lắm.
May mắn thay nàng đã mặc lại nội y... Thôi Hành Chu nhất thời không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng?
Miên Đường không biết rằng hắn không phải là trượng phu của nàng, vì vậy hắn không thể mơ màng hồ đồ mà tiếp nhận nàng như vậy.
Thôi Hành Chu không làm theo cách của một quý ông, mà hắn tôn trọng sự kiêu hãnh của một người đàn ông. Hắn không phải là một kẻ lưu manh trên đường phố, phải hãm hại lừa gạt để được ngủ cùng nữ nhân.
Nếu lợi dụng chuyện nàng không biết gì, để chiếm lấy nàng, điều này thực sự sẽ làm tổn hại đến sur kiêu ngao của Thôi Hành Chu.
Vì Miên Đường sợ lạnh, hắn ngồi ở mép giường một lúc, cho thân thể ấm lên, sau đó mới lên giường.
Chỉ là khi tiểu cô nương này có theo thói quen nghiêng người trong lúc ngủ, vẫn là mùi thơm ấy, tràn ngập khắp cơ thể. Thôi Hành Chu hít sâu một hơi, nhíu mày nhắm mắt lại ... Một lúc sau, vẫn không nhịn được liền ôm lấy nàng, sợi tóc quấn vào nhau, dựa vào nhau ngu...
Cổ nhân ám chỉ việc dưỡng thân đều có nguyên nhân.
Cứ nửa đêm lại tắm nước lạnh hành hạ bản thân như vậy, thân làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Ngày thứ hai, cả một đêm không ngủ, khi Thôi Hành Chu tỉnh dậy vào buổi sáng hắn cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Miên Đường phát hiện sự khác lạ của người đang nằm bên cạnh, đưa tay ra sờ, nóng hầm hập.
Đã phát bệnh thành như thế này, hắn còn muốn đi ra ngoài hẹn bạn cờ nào đó, Miên Đường đè hắn xuống giường nói: "Cho dù hôm nay hoàng thượng có tới tìm chàng, chàng cũng phải thành thật ở trên giường! '
་་
Nói xong, liền lấy cái khăn lạnh đặt lên trán hắn.
Thôi Hành Chu rất ít khi sinh bệnh, lúc này lại đang sốt cao, xương khớp đau nhức. Nhất thời cũng trở lên lười biếng, liền làm theo ý của tiểu nương tử, nằm ở trên giường.
Miên Đường thấy tướng công của mình cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, nàng liền yên tâm bước xuống giường, vừa buộc tóc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi Mạc Như đi tìm lang trung đến xem bệnh.
Dưới con mắt của Mạc Như, Vương gia sinh bệnh không thể đi chân không đi mời lang trung tới xem bệnh. Nhưng nếu mời trung lang trong Vương phủ, đây gọi là “Ngoại trạch tử” truyền đến tai của thái phi không phải sẽ khiến lão nhân gia tức giận sao?
Mạc Như cũng rất khôn khéo, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đi tìm Trấn Nam hầu gia.
Thế nhưng gần đây, Trấn Nam Hầu và Hoài Dương Vương có chút xích mích, nghe nói thằng nhãi này ở Bắc Nhai sinh bệnh, nghi ngờ là hắn giả bệnh để lấy lòng thương hại của kiều nương, trong lòng liền nguyền rủa.
Nhưng hắn ta không thể kìm lòng trước những lời tốt đẹp và sự thuyết phục của Mạc Như, vì vậy hắn ta đã thay y phục và đi ra ngoài với hộp y tế của Hầu phủ.
Triệu Tuyền trước đó đã từng tới đây, hắn luôn cảm thấy căn nhà ở Bắc Nhãi này lạnh như băng. Nhưng đó chỉ là cách trang trí nhà cửa mà thôi, vốn đây chỉ là điểm cậu. Hắn ta lúc đó còn cảm thấy tội nghiệp cho Liễu nương tử, chỉ ăn củ cải khô, thật đau khổ, làm sao có thể chịu đựng được?
Sau đó, hắn đã rất lâu rồi không đến Bắc Nhãi, nhưng Miên Đường cũng không cho người mở cửa cho hắn ta.
Lúc này bước vào sân, Triệu Tuyền chỉ cảm thấy mùi pháo hoa trước mặt "Bạch bạch".
Đập vào mắt hắn ta là một vài chiếc áo dài nam đã được giặt sạch, tung bay trong gió trên dây phơi quần áo bên cạnh quần áo nữ, phơi mình dưới nắng ấm.
Dưới mái hiên là những dây ớt và quả hồng khô. Trên chiếc ghế xích đu đan bằng mây tre, có một con mèo hình như vừa mới được cai sữa, nó cuộn lại thành một quả bóng nhỏ, cảnh giác nhìn Triệu Tuyển, một người lạ đến.
Không hiểu vì sao, Triệu Tuyền lại cảm thấy nơi này không còn vẻ hoang vắng chiếu lệ như trước đây, có vẻ như nó muốn giữ mãi bộ dáng này ...
Miên Đường thấy Mạc Như đã mời Triệu Tuyển tới, liền vội vàng chạy vào trong nhà bếp nhỏ trốn, cùng Lý ma ma nấu canh gừng cho tướng công. Để Triệu Tuyền vào trong phòng xem bệnh cho Thôi Hành Chu.
Triệu Tuyền thô lỗ kéo tay áo của Thôi Hành Chu lên, đặt tay lên bắt mạch, một lúc sau tức giận nói: "Mỗi ngày đều rúc vào nhau ôn hương nhuyễn ngọc, giả làm tướng công chiếm tiện nghi của nương tử, sao lại để cho nội hỏa hư cao, tinh huyết cuồn cuộn?"
Thôi Hành Chu bỏ ngoài tai những lời chua ngoa của bạn mình, chỉ nhắm mắt nói: "Có phương thuốc nào chữa trị nhanh không? Ngày mai, trong triều có các quan lớn tới, ta phải đến tiếp đón.”
Đây chỉ là cảm lạnh thông thường, đương nhiên không thể làm khó được Triệu Tuyển, chỉ là hắn ta muốn sau khi kê thuốc xong, lại muốn giúp hắn châm cứu để loại hỏa khí.
Khi đặt kim, Triệu Tuyền vu vơ nói: Hôm qua, họ hàng của ta tới kinh thành. Nghe nói bây giờ ở Tây Bắc đang rất loạn, bọn man nhân đã xé bỏ điều khoản giải hòa với tiên đế, hơn nữa còn giết chết Tĩnh An công chúa người mười năm qua được gả đi hòa thân phải phơi thấy ở ngoài. Thể diện của Đại Yến chúng ta đang bị bọn chúng chà đạp dưới chân. Trong triều các quan viên đưa ra nghị định giải hòa, hiện giờ bước ra cửa đều bị bá tánh ném trứng thối. Cho nên vì loại chuyện vớ vẩn mà đến quân doanh phía Nam tuần tra, đều trở thành mỹ soa, bọn quan viên còn đang muốn trốn khỏi kinh! Cho nên cuộc tuần tra lần này cũng chỉ là hình thức, ngươi chỉ dẫn đãi thịt ngon rượu ngon là được rồi. "
Những điều Triệu Tuyền nói Thôi Hành Chu đều biết, theo tai mắt của hắn trong kinh thành gửi chim bồ câu đưa thư tới, tình hình thực tế ở biên quan còn tồi tệ hơn so những gì bá tánh được biết.
Quân đội Đại Yến sống trong nhung lụa nhiều năm, sớm đã không còn thời kì hùng hổ như thời tiên đế trước đây. Từng ngày một đang dần đi xuống thiếu hụt quân lương, bỏ đi lợi nhuận. Nghe nói binh khí đều không được làm từ sắt nguyên, dùng sức một chút đao kích đều bị nứt rạn. Ở biên quan mất liên tiếp năm quận. Bây giờ đang cố gắng bảo vệ Kim Giáp Quan, nhưng chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm trở để chống đỡ.
Một khi Kim Giáp Quan bị phá vỡ, Đại Yến sẽ giống như một chiếc vỏ sò bị mở nắp, để cho bọn man nhân mổ thịt tươi, tiến quân thần tốc ...
Nghĩ đến đứa cô nhi của Thái Tử vẫn còn sống, và cả vua người không biết phải làm gì, Thôi Hành Chu thực sự cảm thấy Đại Yến bây giờ đang loạn trong giặc ngoài, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Chính là lúc tiên đế xây dựng thời kì phồn hoa đã làm mê hoặc con mắt nhân thế, giống như ếch luộc trong nước ấm, làm người không biết đấu tranh.
Nghĩ đến trước kia trong triều chỉ là Hi phi, hiện giờ lại là Ngô Thái Hậu cao cao tại thượng, hiện tại một lòng một dạ muốn phân chia đất đai, Thôi Hành Chu không khỏi cười lạnh.
Nếu thật sự có ngày thành phá quốc vong, không biết Ngô thái phi người ngày xưa được tiên đế sủng ái mà rơi vào tay bọn man nhân, thì sẽ có kết cục như thế nào?
Sau khi Triệu Tuyền kê xong đơn thuốc, lại châm cứu, cơn đau đầu của Thôi Hành Chu đã thuyên giảm rất nhiều. Miên Đường sai Phương Hiết lấy bạc đưa cho Triệu Tuyền xem như tiền tạ ơn đến tận nhà để khám bệnh.
Triệu Tuyền nhìn chằm chằm túi bạc trong tay, hậm hực ném lại cho Phương Hiết, miễn cưỡng vươn cổ về phía Liễu Miêu Đường đang trốn ở trong phòng bếp nhỏ nói: "Triệu chứng cảm lạnh của hắn vẫn chưa biến mất, nương tử chú ý cách xa hắn một chút, đừng để bị lây bệnh của hắn...... Ngươi sau này nếu bị phụ lòng, có thể tới tìm ta, mặc dù ta với Thôi Chu Hành là bạn, nhưng con người của ta sẽ không giống hắn......"
Miên Đường không ngờ rằng phu quân nàng vẫn còn ở nhà, mà vị thần y này trong miệng toàn lời nói bậy, nhất thời tức giận đi đến bếp nhấc nồi canh nóng lên. Lý ma ma sợ đến mức phải nhanh chóng giật lấy nó, nếu không, môn lập trụ Trấn Nam Hầu phủ sẽ bị trọc da.
Sau khi Triệu Tuyền rời đi, Miên Đường vẫn tức giận đến mức hai má đỏ bừng, vừa đút thuốc cho Thôi Chu Hành vừa nói: “Hắn bị làm sao vậy? Có phải đầu óc có vấn đề hay không?”
Thôi Hành Chu ôn hòa cười nói: "Là con trai duy nhất trong nhà, nên bị sủng hư mà thôi, nàng không cần để ý đến hắn là được."
Miên Đường lần đầu tiên trừng mắt nhìn phu quân: "Không phải chỉ mình ta không quan tâm, mà ngươi cũng đừng quan tâm, ở chung với một người như vậy thì có thể học được gi?"
Thôi Hành Chu cười nhẹ: "Vốn dĩ đã không mong đợi học được điều gì, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Miên Đường cảm thấy rằng đây là một cái cớ của phu quân nàng, vừa đưa thìa vừa nói: "Đi theo hắn ta cũng có thể học được nhiều điều, học được cách ăn nói trơn tru, dụ dỗ nương của người khác, còn có thể học được cách không coi ai ra gì, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ nói linh tinh rồi bị người ta đánh chết ở ngoài đường ... "
Thôi Hành Chu nhíu mày uống thêm một ngụm, nhịn không được, chậm rãi nói: "Nàng là vì nghĩ ta nhục nhã, nên mới đút từng thìa cho ta sao?"
Miên Đường lúc này mới nhận ra, khi ngửi thấy mùi thuốc trong bát quả thật rất đắng.
Thôi Hành Chu cầm lấy cái bát đem phần thuốc còn lạ trong bát uống hết một hơi. Nói đúng ra, vị cô nương này và Triệu Tuyền đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nếu thật sự là người hầu hạ, chắc chắn sẽ bị kéo xuống đánh chết ở trong vương phủ.
Miên Đường thấy tướng công của mình đã uống hết thuốc, luống cuống tay chân lúc hộp đồ ăn vặt của mình, lấy ra một ít kẹo hoa quả, đưa đến miệng của tướng công, sau đó thận trọng nói: "Ta đã quên mất trước kia hầu hạ phu quân uống thuốc như thế nào rồi, mong rằng tướng quân đừng trách, nếu lần tới chàng bị bệnh, ta sẽ biết cách chăm sóc... "
Thôi Hành Chu nhéo nhéo mũi nàng: "Nàng còn muốn ta sinh bệnh?"
Miên Đường thẹn thùng trong vòng tay của hắn: "Cũng đừng sinh bệnh quá nặng, chỉ cần để chàng không cần phải ra ngoài, cứ ở nhà với ta nhiều là tốt rồi..."
Thời gian này, nàng vẫn không bước ra ngoài cửa, không giống như trước đây luôn ra ngoài làm việc, nhìn vào mặt tiền cửa hiệu. Nhất thời được nhàn rỗi, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thôi Hành Chu hiểu được nàng mấy ngày nay buồn chán như thế nào, vì vậy hắn ôm nàng, cúi đầu dỗ dành: "... Chờ đến khi ta hiểu rõ được sự tình, sẽ đưa nàng ra ngoài thị trấn chơi, để nàng tiêu tan tâm tình..."
Nhà cửa ở Bắc Nhai thực sự quá nhỏ. Chờ thêm một thời gian nữa, hắn sẽ nói cho Miên Đường biết tình hình thực tế, rồi đưa nàng đến Châu Thành.
Nơi đó là nơi phụ thân hắn xây dựng để tới giải nhiệt mùa hè, cạnh một ngọn núi, có đầy đủ các phòng, người hầu người hạ cũng nuôi rất nhiều, ngoài ra còn có một cái trang viên ở trong viện, trồng rất nhiều trái cây.
Nàng thích quản lý mọi chuyện, tới nơi đó chắc chắn sẽ rất bận, hơn nữa đồ ăn ở đấy cũng không thua kém gì trong vương phủ. Quan trọng nhất là, Biệt Viện cách Vương phủ không xa lắm, hắn có thể đến đó bất cứ lúc nào, cũng không thiếu sự chăm sóc ...
Thôi Hành Chu cảm thấy rằng sự sắp xếp này, còn lâu hơn khi hắn thành hôn, để nàng một mình lẻ loi ở trấn Linh Tuyền cũng tốt.
Nghĩ như vậy, ngày hôm sau khi Thôi Hành Chu đi ra ngoài, hắn dặn Mạc Như nhớ thông báo cho quản sự ở viện Châu Biệt một tiếng, thêm nhiều địa long ở thính đường và phỏng của chủ nhân.
Miên Đường sợ lạnh, cho nhiều địa long mới thoải mái.
Chờ khi hắn trở lại quân doanh, đặc sứ ở trong kinh thành đã tới từ sớm, đi cùng với một vài vị tham tướng, thị sát quân doanh.
Khi Thôi Hành Chu nhìn thấy nhân tài mới biết, lần này xuống, thực ra từng là hi phi, hiện tại là đệ đệ của Ngô thái hậu—— đương kim thái uý Ngô Tuấn Thanh.
Thôi Hành Chu thấy vị khách tới hóa ra lại là một đường đường quốc cữu, liền đoán được người tới không có ý tốt.
Tuy nhiên so với lúc ở trong triều hùng hổ dọa người hạ thánh chỉ giải trừ quân bị quốc cữu gia lần này giọng điệu ôn hòa rất nhiều.
Khen ngợi Hoài Dương Vương quản lý quân nghiêm khắc, điều hành có hiệu quả, là lương đống* của nước Đại Yển, xã tắc yên ổn không thể thiếu soái tài.
(lương đống: ví với người đảm nhiệm chức trách nặng nề của quốc gia.)
Thôi Hành Chu nghe xong nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn có dự cảm không tốt, chỉ sợ vị đại sứ này tới là có ý đồ không tốt, muốn làm khó dễ cho người khác.
Quả nhiên, đến lúc tổ chức yến hội, quốc cữu gia uống được ba chén rượu, liền nhắc tới bọn man nhân ở biên quan gây náo động. Nói thẳng, trong triều không có người tài để phái đi.
Mà mấy năm qua, ở trong triều không có nhiều vị tướng giàu kinh nghiệm, Hoài Dương Vương đương nhiên là người giỏi nhất, nếu lần này Hoài Dương Vương vì nước mà xuất chiến, nhất định sẽ lập được công lớn, được ghi danh vào sử sách, truyền lại cho muôn đời.
Thôi Hành Chu thật không ngờ triều đình lại có ý tứ như vậy.
Chưa nói đến việc triều đình muốn tước đi họ Vương, giờ còn muốn hắn dừng tử đệ binh của mình ra tiền tuyến để chiến đấu, quả thật là nói chuyện viễn vông
Nhưng Ngô Tuấn Thanh trước khi đến đây đã chuẩn bị đầy đủ.
Tây Bắc đang rất nguy cấp, Kim Giáp Quan cũng không thể chống đỡ được lâu, trong triều đã liên tiếp phải ba viện binh đi tiếp viện, muốn đoạt lại năm quận đã mất, nhưng đáng tiếc những binh tướng đó đều vô dụng, bị bọn man binh dùng thủ đoạn dụ vào vòng vây, lương thảo đều mất hết.
Rơi vào đường cùng, Vạn Tuế chỉ có thể tiếp thu chiến lược của Cảnh lão thần, là để Thôi Hành Chu, người đã có vô số chiến diệt trừ thổ phỉ, ra tiền tuyến chống lại kẻ thù.
Thứ nhất, là xem hắn có thể hỗ trợ trấn thủ Kim Giáp Quan hay không; thứ hai, kế cả hắn không thể thắng, nhưng binh lính của hắn cũng tiêu hao một nửa.
Đối với triều đình mà nói, chỉ có lợi không có hại!
Nhưng Thôi Hành Chu không phải là võ tướng trong triều, mà là người thừa kế phong vương, để hắn rời khỏi đất phong, không phải là chuyện dễ dàng?
Nhưng Ngô Tuấn Thanh đến đây, hắn ta đã đi qua Huệ Châu và Thanh Châu, đã an bài hết mọi chuyện. Lúc đầu, tiên đế cũng sợ họ Vương khác sẽ ngạo mạn hơn, cho nên xung quanh w Châu đều là trọng binh.
Nếu người họ Vương kia biết cảm nhớ hoàng ân, an thủ bổn phận là tốt rồi. Bằng không, sẽ là chuột trong thùng rượu, chỉ có thể chờ lũ bao vây, tuyệt đối không còn đường thoát.
Trên thực tế, vào thời kỳ của tiên đế, số lượng quân đội của họ Vương đều được quản chế. Thôi Hành Chu nhân cơ hội trấn áp thổ phỉ tăng cường binh mã, kỳ thực đã vượt qua tổ chế.
Nếu hắn thành thành thật thất ra tiền tuyến thì không sao.
Nhưng nếu hắn không muốn đi, tin tức này lan ra ngoài sẽ bị coi là người tham sống sợ chết, bá tánh sẽ chửi mắng Hoài Dương Vương không thể canh nhà giữ nước, đến lúc đó triều đình sẽ có danh nghĩa để xuất binh. Thanh Châu và Huệ Châu đều là hạ bảo thư, chắc chắn sẽ không để tiểu vương gia này có thể sống dễ dàng.
Cho nên thấy Thôi Hành Chu không trả lời, Ngô Tuấn Thanh này cũng không sợ hẳn sẽ trở mặt. Chỉ miệng thơn thớt*, nhặt vài người lợi hại kể cho Hoài Dương Vương nghe.
( Miệng thơn thớt: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)
Ngày hôm đó sau khi tiệc tàn, Hoài Dương Vương cũng chẳng đi đâu, cả một đêm đi dạo dọc bờ sông.
Hiện giờ W Châu, một bên đã ổn định, việc đào kênh cũng sắp hoàn thành, đến lúc đó các thành trấn ở đấy sẽ càng thêm phồn hoa.
Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây đều là tâm huyết hai đời của Thôi gia, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn bá tánh trăm dặm rơi vào biển lửa.
Nhưng bây giờ triều đình lại coi hắn là một con lợn béo cần phải giết lấy thịt, hận không thể giết để lấy thịt ngay lập tức.
Trong yến hội hôm nay, Ngô Tuấn Thanh rất nham hiểm, miệng lưỡi sắc sảo. Nếu có thể, Thôi Hành Chu lúc ấy muốn lật ngược thế cờ và giết chết lão tặc Ngô Tuấn Thanh.
Nhưng hắn cũng biết rằng thời gian của mình không còn nhiều.
Một khi hắn và triều đình trở mặt, cho dù có là Thái Tử cô nhi ở Ngưỡng Sơn, hay là Tuy Vương ở Huệ Châu, đều sẽ dẫm lên xác của hắn để thượng vị, trước sau đều có địch, không có chút cơ hội thành công.
Hơn nữa, nếu hắn cứ tiếp tục ở lại W Châu, chắc chắn sẽ bị cuốn vào truyện cấu kết và mưu phản của Thái Tử cô nhi và Tuy Vương.
Nếu hắn báo cho Ngô gia biết chân tướng chuyện phản tặc ở Ngưỡng Sơn, nói không chừng có thể bị giữ lại, bị Ngô gia lợi dụng để tiêu diệt Thái Tử cô nhi của Ngưỡng Sơn.
Nhưng một khi thân phận của Lưu U bị bại lộ, Thôi Hành Chu sẽ trở thành quỷ thiếp, thành kẻ phản bội, tàn hại cốt nhục thái tử ruột thịt của mình...
Trong nhất thời, Thôi Hành Chu đem tất cả mọi suy luận gạt sang một bên, đột nhiên phát hiện, việc đem quân chinh phạt Tây Bắc không phải là tình trạng xấu nhất.
Nhìn những ngôi sao trên bầu trời, Thôi Hành Chu nhớ lại vài ngày trước đó cũng các lão ân sư mật đàm, lão nhân gia của hắn nói - " Loạn thế sinh anh hùng, để xem về sau có bản lĩnh hay không.
Bây giờ đang "loạn thế" nhưng đó chỉ là sự khởi đầu, nhưng làm thế nào để thể hiện bản lĩnh này ... Chỉ có thể phụ thuộc vào lựa chọn của hắn.
Ngô Tuấn Thanh đã nói thẳng, chỉ mấy ngày nữa triều đình sẽ hạ thánh chỉ yêu cầu Thôi Hành Chu tiến tới Tây Bắc tiêu diệt bọn man nhân. Bây giờ bốn phía W Châu đều đang rất kích động, xem hắn có thuận theo tiếp chỉ hay không...
Thôi Hành Chu cứ như vậy đứng bất động ở bên bờ kênh đào, mãi đến khi mặt trời mọc, hẳn mới hạ quyết tâm.
Hai ngày sau, thánh chỉ của triều đình đến phủ của Hoài Dương Vương.
Trên dưới Vương phủ đều cùng nhau quỳ xuống tiếp chỉ.
Khi đại sứ trong cung đọc thánh chỉ chỉ định Thôi Hành Chu vì chinh Tây làm chủ soái, thái phi bất ngờ nghe được tin tức nhi tử của mình phải lao vào chiến trường Tây Bắc, ngất lịm đi thân thể co ro, nếu không phải có ma ma ở bên cạnh đỡ, suýt chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Thế nhưng Thôi Hành Chu không màng hơn thua, thong dong tiếp chỉ khấu tạ long ân. Sau đó phân phó cao quản sự cấp cho công công hồng bao phân phát tiền thưởng, nên làm các nghi thức như vậy.
Lần này công công tới truyền chỉ nhìn thấy phản ứng của Thôi Hành Chu, rất hài lòng gật đâu.
Tới khi phân phó Ngô Thái Hậu, nếu Hoài Dương Vương nửa điểm không hài lòng, hoặc từ chối chấp nhận mệnh lệnh, thì phải lập tức vâng chịu giao mười dặm W Châu ở đại doanh Hoài Đông.
Chỉ trong một đêm, quản giáo W Châu bị vây quanh chật như nêm cối!
Đến lúc đó, cho dù Thôi Hành Chu có muốn tiếp nhận thánh chỉ, hắn cũng sẽ không thể tiếp nhận!
Đợi đến khi đại sứ trong cung rời đi, Sở thái phi khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc.
Vương phủ bọn họ so với người dân hiểu rõ tình hình hơn rất nhiều. Kim Giáp Quan đã thành bộ dạng như thế nào chứ? Đó là hố không đáy nuốt chửng thịt người!
Nghe nói trước đó không lâu, mãnh tướng trong triều Tưởng Khanh cũng ở Kim Giáp Quan chết trận.
Tưởng tướng quân lúc đầu rất thuận lợi, với kinh nghiệm dày dặn thoát khỏi chuyện thất thủ thêm một quận. Nhưng sau đó đã chứng minh rằng đây chỉ là một trò lừa bịp của bọn man nhân để dụ hắn vào bẫy mà thôi. Sau đó bọn man nhân đánh lén soái doanh của hắn, lôi Tưởng tướng quân trong doanh trướng đang mơ ngủ kéo ra ngoài, dùng móc câu vàng móc vào bụng hắn, chạy ba vòng quanh Kim Giáp Quan, người đàn ông đó mới bị kéo chết.
Tất cả thủ vệ trong thành đều đứng nhìn, trên mặt đất toàn là máu đỏ, thật sự là vô cùng kinh khủng!
Chính vì cái chết bi thảm của Tưởng tướng quân, đã làm chấn động triều đình và nhân dân, những nhà có con cháu, ai cũng không muốn đi. Thế nhưng lần này, lại để cho đứa con trai Hành Chu đi đánh bọn man binh, đây chẳng phải là một đi không trở lại sao?
Sở thái phi chỉ có một đứa con trai này, hắn còn chưa lập gia đình để nối tiếp hương hỏa, nếu phải chết trên chiến trường, chẳng phải là chỉ còn lại một mình bà lẻ loi hiu quạnh? Trong lúc nhất thời, Sở thái phi bật khóc như mưa.
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại ôn tồn khuyên bảo, chỉ nói rằng tình hình trận chiến không quá khủng khiếp như những gì mẫu thân nghe thấy.
Nhưng Sở thái phi không nghe lời giải thích của nhi tử, sai người đi tìm muội muội của bà Liêm Sở Thị tới. Sau đó khóc lóc kể lể với muội muội về chuyện này: "Muội muội, không thể trì hoãn lâu hơn nữa, phải mau chóng để U Lan và Hành Chu thành thân đi. Nếu trời xanh có mắt, phù hộ cho U Lan sớm ngày mang thai cốt nhục của Sở gia, bằng không có xảy ra chuyện gì ... huyết thống của Thôi gia, chẳng phải sẽ bị gián đoạn sao? "
Sở thái phi khóc rất đáng thương, muội muội của bà Liêm Sơt Thị nghe được cũng cảm thấy kinh hãi.
Cái này gọi là gì? Ồ. Thôi gia của bà có thể kéo dài hương khói, nhưng nữ nhi của bà sẽ trở thành góa phụ?
Liêm Sở Thị rất có dã tâm, cũng không dám lên tiếng, chỉ một mực khuyên nhủ thái phi đừng quá đau buồn, nhưng cũng không nói về chuyện cho thành hôn trước.
Bà quay người và lấy cớ là thân thể không khỏe, vội vã ngồi lên xe ngựa trở về nhà.
Chỉ nói chuyện Hoài Dương Vương muốn đi tới Kim Giáp Quan cho phu quân Liêm Hàm Sơn, nhi tử và và cả nữ nhi Liêm U Lan nghe.
iêm Hàm Sơn vài ngày trước đó đã vào kinh để nhậm chức, đã nghe các đồng liêu nói về việc này, chỉ nói triều đình đã làm nghị hòa cổng nạp, giao nộp tiền bạc hằng năm. Nhưng nếu không kháng cự, cứ thế mà đầu hàng, như vậy sẽ không được lòng dân.
Cho nên lúc này phái tướng soái đi, đại khái là lấy bánh bao thịt đập chó, lễ vật hiến tế không bao giờ trở lại.
Mẹ con Liêm gia sau khi nghe điều này đều ngã ngồi lên ghế.
Liên U Lan vành mắt đỏ hoe, run giọng nói: "Nếu đã như vậy, tại sao biểu ca không giả ốm mà đẩy việc này đi?"
Đại ca Liêm Hiên cau mày nói: "Giang sơn xã hội gặp nguy, nếu Hoài Dương Vương khánh chỉ không tuân lệnh thì làm sao xứng làm thừa tướng? Chẳng phải để lại ô nhục muôn đời sao?"
Liêm Sở Thị nhìn đứa con trai và lão tử cổ hủ, giận không thể rèn sắt thành thép nói: "Nơi này không có trong ngự sử của triều đình, ngươi thể hiện trung thành như vậy, cũng không có ai khen thưởng cho ngươi! Tốt hơn hết là hãy thay muội muội của ngươi nghĩ biện pháp, thái phi muốn nhanh chóng xử lý hôn sự của bọn họ, muội muội của ngươi sắp thành quả phụ tới nơi rồi. "
Liêm Hàm Sơn cũng lo lắng cho con gái, nhưng lại cảm thấy phu nhân mình có chút khoa trương, nên nói: "Xem ngươi nói kìa, giống như cứ ra chiến trường là nhất định sẽ chết vậy, nếu để người khác nghe thấy, chẳng phải sẽ nói ngươi là ích kỷ, thiên vị sao? "
Liêm Sở Thị trừng mắt nói: "Kim Giáp Quan đã giết chết bao nhiêu người rồi? Ngươi mới từ kinh thành trở về, làm sao có thể không biết? Bây giờ tướng sĩ đi tới Kim Giáp Quan, người thân khi tiễn đưa đều mặc áo trắng, đưa minh tang. Tiếng khóc không ngớt từ cửa thành đến ngã rẽ mười dặm. Thôi Hành Chu có ba đầu sáu tay hay sao? Chẳng qua chỉ là giết được một hai tên thổ phỉ mà thôi, thế mà lại được đồn đại như chiến công hiển hách! Một khi Kim Giáp Quan thất thủ, dù hắn có thể bình an trở về, cũng sẽ bị Vạn Tuế trừng trị vì tội bất tài, đến lúc đó không chỉ nữ nhi của ta thành góa phụ, mà tiền đồ của cha con các ngươi rồi cũng sẽ kết thúc! "
Câu nói này đã nói ra tiếng lòng của cha con nhà họ Liêm, cả nhà ngồi vây quanh trầm mặc không dám nói lời nào, chỉ nghe Liêm Sở Thị thao thao bất tuyệt kể về lợi hại can hệ.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, Liên U Lan cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện. Nghĩ rằng biểu ca của mình có thể chết trong trận chiến, mắt nàng đã đau vì khóc. Nhưng chuyện thái phi muốn nàng nhanh chóng gả vào vương phủ, thực sự không thích đáng.
Thôi gia chỉ có một đích tử là Thôi Hành Chu, nếu sau khi nàng nhập môn mà không thể mang thai, biểu ca thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Sở thái phi nhất định sẽ chọn một trong những đứa con trai và cháu trai của thê thiếp, đứng trên danh nghĩa của nàng, nhận làm đích tử, như vậy cũng chặt đứt con đường tái giá của nàng.
Đến lúc đó, nàng vẫn ở độ tuổi thiếu niên, nhưng lại trở thành góa phụ và phải nuôi con của người khác ... Những ngày như vậy, cho dù có phú quý giàu sang thì có ích lợi gì?
May mắn thay nàng đã mặc lại nội y... Thôi Hành Chu nhất thời không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng?
Miên Đường không biết rằng hắn không phải là trượng phu của nàng, vì vậy hắn không thể mơ màng hồ đồ mà tiếp nhận nàng như vậy.
Thôi Hành Chu không làm theo cách của một quý ông, mà hắn tôn trọng sự kiêu hãnh của một người đàn ông. Hắn không phải là một kẻ lưu manh trên đường phố, phải hãm hại lừa gạt để được ngủ cùng nữ nhân.
Nếu lợi dụng chuyện nàng không biết gì, để chiếm lấy nàng, điều này thực sự sẽ làm tổn hại đến sur kiêu ngao của Thôi Hành Chu.
Vì Miên Đường sợ lạnh, hắn ngồi ở mép giường một lúc, cho thân thể ấm lên, sau đó mới lên giường.
Chỉ là khi tiểu cô nương này có theo thói quen nghiêng người trong lúc ngủ, vẫn là mùi thơm ấy, tràn ngập khắp cơ thể. Thôi Hành Chu hít sâu một hơi, nhíu mày nhắm mắt lại ... Một lúc sau, vẫn không nhịn được liền ôm lấy nàng, sợi tóc quấn vào nhau, dựa vào nhau ngu...
Cổ nhân ám chỉ việc dưỡng thân đều có nguyên nhân.
Cứ nửa đêm lại tắm nước lạnh hành hạ bản thân như vậy, thân làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Ngày thứ hai, cả một đêm không ngủ, khi Thôi Hành Chu tỉnh dậy vào buổi sáng hắn cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Miên Đường phát hiện sự khác lạ của người đang nằm bên cạnh, đưa tay ra sờ, nóng hầm hập.
Đã phát bệnh thành như thế này, hắn còn muốn đi ra ngoài hẹn bạn cờ nào đó, Miên Đường đè hắn xuống giường nói: "Cho dù hôm nay hoàng thượng có tới tìm chàng, chàng cũng phải thành thật ở trên giường! '
་་
Nói xong, liền lấy cái khăn lạnh đặt lên trán hắn.
Thôi Hành Chu rất ít khi sinh bệnh, lúc này lại đang sốt cao, xương khớp đau nhức. Nhất thời cũng trở lên lười biếng, liền làm theo ý của tiểu nương tử, nằm ở trên giường.
Miên Đường thấy tướng công của mình cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, nàng liền yên tâm bước xuống giường, vừa buộc tóc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi Mạc Như đi tìm lang trung đến xem bệnh.
Dưới con mắt của Mạc Như, Vương gia sinh bệnh không thể đi chân không đi mời lang trung tới xem bệnh. Nhưng nếu mời trung lang trong Vương phủ, đây gọi là “Ngoại trạch tử” truyền đến tai của thái phi không phải sẽ khiến lão nhân gia tức giận sao?
Mạc Như cũng rất khôn khéo, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đi tìm Trấn Nam hầu gia.
Thế nhưng gần đây, Trấn Nam Hầu và Hoài Dương Vương có chút xích mích, nghe nói thằng nhãi này ở Bắc Nhai sinh bệnh, nghi ngờ là hắn giả bệnh để lấy lòng thương hại của kiều nương, trong lòng liền nguyền rủa.
Nhưng hắn ta không thể kìm lòng trước những lời tốt đẹp và sự thuyết phục của Mạc Như, vì vậy hắn ta đã thay y phục và đi ra ngoài với hộp y tế của Hầu phủ.
Triệu Tuyền trước đó đã từng tới đây, hắn luôn cảm thấy căn nhà ở Bắc Nhãi này lạnh như băng. Nhưng đó chỉ là cách trang trí nhà cửa mà thôi, vốn đây chỉ là điểm cậu. Hắn ta lúc đó còn cảm thấy tội nghiệp cho Liễu nương tử, chỉ ăn củ cải khô, thật đau khổ, làm sao có thể chịu đựng được?
Sau đó, hắn đã rất lâu rồi không đến Bắc Nhãi, nhưng Miên Đường cũng không cho người mở cửa cho hắn ta.
Lúc này bước vào sân, Triệu Tuyền chỉ cảm thấy mùi pháo hoa trước mặt "Bạch bạch".
Đập vào mắt hắn ta là một vài chiếc áo dài nam đã được giặt sạch, tung bay trong gió trên dây phơi quần áo bên cạnh quần áo nữ, phơi mình dưới nắng ấm.
Dưới mái hiên là những dây ớt và quả hồng khô. Trên chiếc ghế xích đu đan bằng mây tre, có một con mèo hình như vừa mới được cai sữa, nó cuộn lại thành một quả bóng nhỏ, cảnh giác nhìn Triệu Tuyển, một người lạ đến.
Không hiểu vì sao, Triệu Tuyền lại cảm thấy nơi này không còn vẻ hoang vắng chiếu lệ như trước đây, có vẻ như nó muốn giữ mãi bộ dáng này ...
Miên Đường thấy Mạc Như đã mời Triệu Tuyển tới, liền vội vàng chạy vào trong nhà bếp nhỏ trốn, cùng Lý ma ma nấu canh gừng cho tướng công. Để Triệu Tuyền vào trong phòng xem bệnh cho Thôi Hành Chu.
Triệu Tuyền thô lỗ kéo tay áo của Thôi Hành Chu lên, đặt tay lên bắt mạch, một lúc sau tức giận nói: "Mỗi ngày đều rúc vào nhau ôn hương nhuyễn ngọc, giả làm tướng công chiếm tiện nghi của nương tử, sao lại để cho nội hỏa hư cao, tinh huyết cuồn cuộn?"
Thôi Hành Chu bỏ ngoài tai những lời chua ngoa của bạn mình, chỉ nhắm mắt nói: "Có phương thuốc nào chữa trị nhanh không? Ngày mai, trong triều có các quan lớn tới, ta phải đến tiếp đón.”
Đây chỉ là cảm lạnh thông thường, đương nhiên không thể làm khó được Triệu Tuyển, chỉ là hắn ta muốn sau khi kê thuốc xong, lại muốn giúp hắn châm cứu để loại hỏa khí.
Khi đặt kim, Triệu Tuyền vu vơ nói: Hôm qua, họ hàng của ta tới kinh thành. Nghe nói bây giờ ở Tây Bắc đang rất loạn, bọn man nhân đã xé bỏ điều khoản giải hòa với tiên đế, hơn nữa còn giết chết Tĩnh An công chúa người mười năm qua được gả đi hòa thân phải phơi thấy ở ngoài. Thể diện của Đại Yến chúng ta đang bị bọn chúng chà đạp dưới chân. Trong triều các quan viên đưa ra nghị định giải hòa, hiện giờ bước ra cửa đều bị bá tánh ném trứng thối. Cho nên vì loại chuyện vớ vẩn mà đến quân doanh phía Nam tuần tra, đều trở thành mỹ soa, bọn quan viên còn đang muốn trốn khỏi kinh! Cho nên cuộc tuần tra lần này cũng chỉ là hình thức, ngươi chỉ dẫn đãi thịt ngon rượu ngon là được rồi. "
Những điều Triệu Tuyền nói Thôi Hành Chu đều biết, theo tai mắt của hắn trong kinh thành gửi chim bồ câu đưa thư tới, tình hình thực tế ở biên quan còn tồi tệ hơn so những gì bá tánh được biết.
Quân đội Đại Yến sống trong nhung lụa nhiều năm, sớm đã không còn thời kì hùng hổ như thời tiên đế trước đây. Từng ngày một đang dần đi xuống thiếu hụt quân lương, bỏ đi lợi nhuận. Nghe nói binh khí đều không được làm từ sắt nguyên, dùng sức một chút đao kích đều bị nứt rạn. Ở biên quan mất liên tiếp năm quận. Bây giờ đang cố gắng bảo vệ Kim Giáp Quan, nhưng chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm trở để chống đỡ.
Một khi Kim Giáp Quan bị phá vỡ, Đại Yến sẽ giống như một chiếc vỏ sò bị mở nắp, để cho bọn man nhân mổ thịt tươi, tiến quân thần tốc ...
Nghĩ đến đứa cô nhi của Thái Tử vẫn còn sống, và cả vua người không biết phải làm gì, Thôi Hành Chu thực sự cảm thấy Đại Yến bây giờ đang loạn trong giặc ngoài, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Chính là lúc tiên đế xây dựng thời kì phồn hoa đã làm mê hoặc con mắt nhân thế, giống như ếch luộc trong nước ấm, làm người không biết đấu tranh.
Nghĩ đến trước kia trong triều chỉ là Hi phi, hiện giờ lại là Ngô Thái Hậu cao cao tại thượng, hiện tại một lòng một dạ muốn phân chia đất đai, Thôi Hành Chu không khỏi cười lạnh.
Nếu thật sự có ngày thành phá quốc vong, không biết Ngô thái phi người ngày xưa được tiên đế sủng ái mà rơi vào tay bọn man nhân, thì sẽ có kết cục như thế nào?
Sau khi Triệu Tuyền kê xong đơn thuốc, lại châm cứu, cơn đau đầu của Thôi Hành Chu đã thuyên giảm rất nhiều. Miên Đường sai Phương Hiết lấy bạc đưa cho Triệu Tuyền xem như tiền tạ ơn đến tận nhà để khám bệnh.
Triệu Tuyền nhìn chằm chằm túi bạc trong tay, hậm hực ném lại cho Phương Hiết, miễn cưỡng vươn cổ về phía Liễu Miêu Đường đang trốn ở trong phòng bếp nhỏ nói: "Triệu chứng cảm lạnh của hắn vẫn chưa biến mất, nương tử chú ý cách xa hắn một chút, đừng để bị lây bệnh của hắn...... Ngươi sau này nếu bị phụ lòng, có thể tới tìm ta, mặc dù ta với Thôi Chu Hành là bạn, nhưng con người của ta sẽ không giống hắn......"
Miên Đường không ngờ rằng phu quân nàng vẫn còn ở nhà, mà vị thần y này trong miệng toàn lời nói bậy, nhất thời tức giận đi đến bếp nhấc nồi canh nóng lên. Lý ma ma sợ đến mức phải nhanh chóng giật lấy nó, nếu không, môn lập trụ Trấn Nam Hầu phủ sẽ bị trọc da.
Sau khi Triệu Tuyền rời đi, Miên Đường vẫn tức giận đến mức hai má đỏ bừng, vừa đút thuốc cho Thôi Chu Hành vừa nói: “Hắn bị làm sao vậy? Có phải đầu óc có vấn đề hay không?”
Thôi Hành Chu ôn hòa cười nói: "Là con trai duy nhất trong nhà, nên bị sủng hư mà thôi, nàng không cần để ý đến hắn là được."
Miên Đường lần đầu tiên trừng mắt nhìn phu quân: "Không phải chỉ mình ta không quan tâm, mà ngươi cũng đừng quan tâm, ở chung với một người như vậy thì có thể học được gi?"
Thôi Hành Chu cười nhẹ: "Vốn dĩ đã không mong đợi học được điều gì, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Miên Đường cảm thấy rằng đây là một cái cớ của phu quân nàng, vừa đưa thìa vừa nói: "Đi theo hắn ta cũng có thể học được nhiều điều, học được cách ăn nói trơn tru, dụ dỗ nương của người khác, còn có thể học được cách không coi ai ra gì, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ nói linh tinh rồi bị người ta đánh chết ở ngoài đường ... "
Thôi Hành Chu nhíu mày uống thêm một ngụm, nhịn không được, chậm rãi nói: "Nàng là vì nghĩ ta nhục nhã, nên mới đút từng thìa cho ta sao?"
Miên Đường lúc này mới nhận ra, khi ngửi thấy mùi thuốc trong bát quả thật rất đắng.
Thôi Hành Chu cầm lấy cái bát đem phần thuốc còn lạ trong bát uống hết một hơi. Nói đúng ra, vị cô nương này và Triệu Tuyền đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nếu thật sự là người hầu hạ, chắc chắn sẽ bị kéo xuống đánh chết ở trong vương phủ.
Miên Đường thấy tướng công của mình đã uống hết thuốc, luống cuống tay chân lúc hộp đồ ăn vặt của mình, lấy ra một ít kẹo hoa quả, đưa đến miệng của tướng công, sau đó thận trọng nói: "Ta đã quên mất trước kia hầu hạ phu quân uống thuốc như thế nào rồi, mong rằng tướng quân đừng trách, nếu lần tới chàng bị bệnh, ta sẽ biết cách chăm sóc... "
Thôi Hành Chu nhéo nhéo mũi nàng: "Nàng còn muốn ta sinh bệnh?"
Miên Đường thẹn thùng trong vòng tay của hắn: "Cũng đừng sinh bệnh quá nặng, chỉ cần để chàng không cần phải ra ngoài, cứ ở nhà với ta nhiều là tốt rồi..."
Thời gian này, nàng vẫn không bước ra ngoài cửa, không giống như trước đây luôn ra ngoài làm việc, nhìn vào mặt tiền cửa hiệu. Nhất thời được nhàn rỗi, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thôi Hành Chu hiểu được nàng mấy ngày nay buồn chán như thế nào, vì vậy hắn ôm nàng, cúi đầu dỗ dành: "... Chờ đến khi ta hiểu rõ được sự tình, sẽ đưa nàng ra ngoài thị trấn chơi, để nàng tiêu tan tâm tình..."
Nhà cửa ở Bắc Nhai thực sự quá nhỏ. Chờ thêm một thời gian nữa, hắn sẽ nói cho Miên Đường biết tình hình thực tế, rồi đưa nàng đến Châu Thành.
Nơi đó là nơi phụ thân hắn xây dựng để tới giải nhiệt mùa hè, cạnh một ngọn núi, có đầy đủ các phòng, người hầu người hạ cũng nuôi rất nhiều, ngoài ra còn có một cái trang viên ở trong viện, trồng rất nhiều trái cây.
Nàng thích quản lý mọi chuyện, tới nơi đó chắc chắn sẽ rất bận, hơn nữa đồ ăn ở đấy cũng không thua kém gì trong vương phủ. Quan trọng nhất là, Biệt Viện cách Vương phủ không xa lắm, hắn có thể đến đó bất cứ lúc nào, cũng không thiếu sự chăm sóc ...
Thôi Hành Chu cảm thấy rằng sự sắp xếp này, còn lâu hơn khi hắn thành hôn, để nàng một mình lẻ loi ở trấn Linh Tuyền cũng tốt.
Nghĩ như vậy, ngày hôm sau khi Thôi Hành Chu đi ra ngoài, hắn dặn Mạc Như nhớ thông báo cho quản sự ở viện Châu Biệt một tiếng, thêm nhiều địa long ở thính đường và phỏng của chủ nhân.
Miên Đường sợ lạnh, cho nhiều địa long mới thoải mái.
Chờ khi hắn trở lại quân doanh, đặc sứ ở trong kinh thành đã tới từ sớm, đi cùng với một vài vị tham tướng, thị sát quân doanh.
Khi Thôi Hành Chu nhìn thấy nhân tài mới biết, lần này xuống, thực ra từng là hi phi, hiện tại là đệ đệ của Ngô thái hậu—— đương kim thái uý Ngô Tuấn Thanh.
Thôi Hành Chu thấy vị khách tới hóa ra lại là một đường đường quốc cữu, liền đoán được người tới không có ý tốt.
Tuy nhiên so với lúc ở trong triều hùng hổ dọa người hạ thánh chỉ giải trừ quân bị quốc cữu gia lần này giọng điệu ôn hòa rất nhiều.
Khen ngợi Hoài Dương Vương quản lý quân nghiêm khắc, điều hành có hiệu quả, là lương đống* của nước Đại Yển, xã tắc yên ổn không thể thiếu soái tài.
(lương đống: ví với người đảm nhiệm chức trách nặng nề của quốc gia.)
Thôi Hành Chu nghe xong nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn có dự cảm không tốt, chỉ sợ vị đại sứ này tới là có ý đồ không tốt, muốn làm khó dễ cho người khác.
Quả nhiên, đến lúc tổ chức yến hội, quốc cữu gia uống được ba chén rượu, liền nhắc tới bọn man nhân ở biên quan gây náo động. Nói thẳng, trong triều không có người tài để phái đi.
Mà mấy năm qua, ở trong triều không có nhiều vị tướng giàu kinh nghiệm, Hoài Dương Vương đương nhiên là người giỏi nhất, nếu lần này Hoài Dương Vương vì nước mà xuất chiến, nhất định sẽ lập được công lớn, được ghi danh vào sử sách, truyền lại cho muôn đời.
Thôi Hành Chu thật không ngờ triều đình lại có ý tứ như vậy.
Chưa nói đến việc triều đình muốn tước đi họ Vương, giờ còn muốn hắn dừng tử đệ binh của mình ra tiền tuyến để chiến đấu, quả thật là nói chuyện viễn vông
Nhưng Ngô Tuấn Thanh trước khi đến đây đã chuẩn bị đầy đủ.
Tây Bắc đang rất nguy cấp, Kim Giáp Quan cũng không thể chống đỡ được lâu, trong triều đã liên tiếp phải ba viện binh đi tiếp viện, muốn đoạt lại năm quận đã mất, nhưng đáng tiếc những binh tướng đó đều vô dụng, bị bọn man binh dùng thủ đoạn dụ vào vòng vây, lương thảo đều mất hết.
Rơi vào đường cùng, Vạn Tuế chỉ có thể tiếp thu chiến lược của Cảnh lão thần, là để Thôi Hành Chu, người đã có vô số chiến diệt trừ thổ phỉ, ra tiền tuyến chống lại kẻ thù.
Thứ nhất, là xem hắn có thể hỗ trợ trấn thủ Kim Giáp Quan hay không; thứ hai, kế cả hắn không thể thắng, nhưng binh lính của hắn cũng tiêu hao một nửa.
Đối với triều đình mà nói, chỉ có lợi không có hại!
Nhưng Thôi Hành Chu không phải là võ tướng trong triều, mà là người thừa kế phong vương, để hắn rời khỏi đất phong, không phải là chuyện dễ dàng?
Nhưng Ngô Tuấn Thanh đến đây, hắn ta đã đi qua Huệ Châu và Thanh Châu, đã an bài hết mọi chuyện. Lúc đầu, tiên đế cũng sợ họ Vương khác sẽ ngạo mạn hơn, cho nên xung quanh w Châu đều là trọng binh.
Nếu người họ Vương kia biết cảm nhớ hoàng ân, an thủ bổn phận là tốt rồi. Bằng không, sẽ là chuột trong thùng rượu, chỉ có thể chờ lũ bao vây, tuyệt đối không còn đường thoát.
Trên thực tế, vào thời kỳ của tiên đế, số lượng quân đội của họ Vương đều được quản chế. Thôi Hành Chu nhân cơ hội trấn áp thổ phỉ tăng cường binh mã, kỳ thực đã vượt qua tổ chế.
Nếu hắn thành thành thật thất ra tiền tuyến thì không sao.
Nhưng nếu hắn không muốn đi, tin tức này lan ra ngoài sẽ bị coi là người tham sống sợ chết, bá tánh sẽ chửi mắng Hoài Dương Vương không thể canh nhà giữ nước, đến lúc đó triều đình sẽ có danh nghĩa để xuất binh. Thanh Châu và Huệ Châu đều là hạ bảo thư, chắc chắn sẽ không để tiểu vương gia này có thể sống dễ dàng.
Cho nên thấy Thôi Hành Chu không trả lời, Ngô Tuấn Thanh này cũng không sợ hẳn sẽ trở mặt. Chỉ miệng thơn thớt*, nhặt vài người lợi hại kể cho Hoài Dương Vương nghe.
( Miệng thơn thớt: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)
Ngày hôm đó sau khi tiệc tàn, Hoài Dương Vương cũng chẳng đi đâu, cả một đêm đi dạo dọc bờ sông.
Hiện giờ W Châu, một bên đã ổn định, việc đào kênh cũng sắp hoàn thành, đến lúc đó các thành trấn ở đấy sẽ càng thêm phồn hoa.
Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây đều là tâm huyết hai đời của Thôi gia, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn bá tánh trăm dặm rơi vào biển lửa.
Nhưng bây giờ triều đình lại coi hắn là một con lợn béo cần phải giết lấy thịt, hận không thể giết để lấy thịt ngay lập tức.
Trong yến hội hôm nay, Ngô Tuấn Thanh rất nham hiểm, miệng lưỡi sắc sảo. Nếu có thể, Thôi Hành Chu lúc ấy muốn lật ngược thế cờ và giết chết lão tặc Ngô Tuấn Thanh.
Nhưng hắn cũng biết rằng thời gian của mình không còn nhiều.
Một khi hắn và triều đình trở mặt, cho dù có là Thái Tử cô nhi ở Ngưỡng Sơn, hay là Tuy Vương ở Huệ Châu, đều sẽ dẫm lên xác của hắn để thượng vị, trước sau đều có địch, không có chút cơ hội thành công.
Hơn nữa, nếu hắn cứ tiếp tục ở lại W Châu, chắc chắn sẽ bị cuốn vào truyện cấu kết và mưu phản của Thái Tử cô nhi và Tuy Vương.
Nếu hắn báo cho Ngô gia biết chân tướng chuyện phản tặc ở Ngưỡng Sơn, nói không chừng có thể bị giữ lại, bị Ngô gia lợi dụng để tiêu diệt Thái Tử cô nhi của Ngưỡng Sơn.
Nhưng một khi thân phận của Lưu U bị bại lộ, Thôi Hành Chu sẽ trở thành quỷ thiếp, thành kẻ phản bội, tàn hại cốt nhục thái tử ruột thịt của mình...
Trong nhất thời, Thôi Hành Chu đem tất cả mọi suy luận gạt sang một bên, đột nhiên phát hiện, việc đem quân chinh phạt Tây Bắc không phải là tình trạng xấu nhất.
Nhìn những ngôi sao trên bầu trời, Thôi Hành Chu nhớ lại vài ngày trước đó cũng các lão ân sư mật đàm, lão nhân gia của hắn nói - " Loạn thế sinh anh hùng, để xem về sau có bản lĩnh hay không.
Bây giờ đang "loạn thế" nhưng đó chỉ là sự khởi đầu, nhưng làm thế nào để thể hiện bản lĩnh này ... Chỉ có thể phụ thuộc vào lựa chọn của hắn.
Ngô Tuấn Thanh đã nói thẳng, chỉ mấy ngày nữa triều đình sẽ hạ thánh chỉ yêu cầu Thôi Hành Chu tiến tới Tây Bắc tiêu diệt bọn man nhân. Bây giờ bốn phía W Châu đều đang rất kích động, xem hắn có thuận theo tiếp chỉ hay không...
Thôi Hành Chu cứ như vậy đứng bất động ở bên bờ kênh đào, mãi đến khi mặt trời mọc, hẳn mới hạ quyết tâm.
Hai ngày sau, thánh chỉ của triều đình đến phủ của Hoài Dương Vương.
Trên dưới Vương phủ đều cùng nhau quỳ xuống tiếp chỉ.
Khi đại sứ trong cung đọc thánh chỉ chỉ định Thôi Hành Chu vì chinh Tây làm chủ soái, thái phi bất ngờ nghe được tin tức nhi tử của mình phải lao vào chiến trường Tây Bắc, ngất lịm đi thân thể co ro, nếu không phải có ma ma ở bên cạnh đỡ, suýt chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Thế nhưng Thôi Hành Chu không màng hơn thua, thong dong tiếp chỉ khấu tạ long ân. Sau đó phân phó cao quản sự cấp cho công công hồng bao phân phát tiền thưởng, nên làm các nghi thức như vậy.
Lần này công công tới truyền chỉ nhìn thấy phản ứng của Thôi Hành Chu, rất hài lòng gật đâu.
Tới khi phân phó Ngô Thái Hậu, nếu Hoài Dương Vương nửa điểm không hài lòng, hoặc từ chối chấp nhận mệnh lệnh, thì phải lập tức vâng chịu giao mười dặm W Châu ở đại doanh Hoài Đông.
Chỉ trong một đêm, quản giáo W Châu bị vây quanh chật như nêm cối!
Đến lúc đó, cho dù Thôi Hành Chu có muốn tiếp nhận thánh chỉ, hắn cũng sẽ không thể tiếp nhận!
Đợi đến khi đại sứ trong cung rời đi, Sở thái phi khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc.
Vương phủ bọn họ so với người dân hiểu rõ tình hình hơn rất nhiều. Kim Giáp Quan đã thành bộ dạng như thế nào chứ? Đó là hố không đáy nuốt chửng thịt người!
Nghe nói trước đó không lâu, mãnh tướng trong triều Tưởng Khanh cũng ở Kim Giáp Quan chết trận.
Tưởng tướng quân lúc đầu rất thuận lợi, với kinh nghiệm dày dặn thoát khỏi chuyện thất thủ thêm một quận. Nhưng sau đó đã chứng minh rằng đây chỉ là một trò lừa bịp của bọn man nhân để dụ hắn vào bẫy mà thôi. Sau đó bọn man nhân đánh lén soái doanh của hắn, lôi Tưởng tướng quân trong doanh trướng đang mơ ngủ kéo ra ngoài, dùng móc câu vàng móc vào bụng hắn, chạy ba vòng quanh Kim Giáp Quan, người đàn ông đó mới bị kéo chết.
Tất cả thủ vệ trong thành đều đứng nhìn, trên mặt đất toàn là máu đỏ, thật sự là vô cùng kinh khủng!
Chính vì cái chết bi thảm của Tưởng tướng quân, đã làm chấn động triều đình và nhân dân, những nhà có con cháu, ai cũng không muốn đi. Thế nhưng lần này, lại để cho đứa con trai Hành Chu đi đánh bọn man binh, đây chẳng phải là một đi không trở lại sao?
Sở thái phi chỉ có một đứa con trai này, hắn còn chưa lập gia đình để nối tiếp hương hỏa, nếu phải chết trên chiến trường, chẳng phải là chỉ còn lại một mình bà lẻ loi hiu quạnh? Trong lúc nhất thời, Sở thái phi bật khóc như mưa.
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại ôn tồn khuyên bảo, chỉ nói rằng tình hình trận chiến không quá khủng khiếp như những gì mẫu thân nghe thấy.
Nhưng Sở thái phi không nghe lời giải thích của nhi tử, sai người đi tìm muội muội của bà Liêm Sở Thị tới. Sau đó khóc lóc kể lể với muội muội về chuyện này: "Muội muội, không thể trì hoãn lâu hơn nữa, phải mau chóng để U Lan và Hành Chu thành thân đi. Nếu trời xanh có mắt, phù hộ cho U Lan sớm ngày mang thai cốt nhục của Sở gia, bằng không có xảy ra chuyện gì ... huyết thống của Thôi gia, chẳng phải sẽ bị gián đoạn sao? "
Sở thái phi khóc rất đáng thương, muội muội của bà Liêm Sơt Thị nghe được cũng cảm thấy kinh hãi.
Cái này gọi là gì? Ồ. Thôi gia của bà có thể kéo dài hương khói, nhưng nữ nhi của bà sẽ trở thành góa phụ?
Liêm Sở Thị rất có dã tâm, cũng không dám lên tiếng, chỉ một mực khuyên nhủ thái phi đừng quá đau buồn, nhưng cũng không nói về chuyện cho thành hôn trước.
Bà quay người và lấy cớ là thân thể không khỏe, vội vã ngồi lên xe ngựa trở về nhà.
Chỉ nói chuyện Hoài Dương Vương muốn đi tới Kim Giáp Quan cho phu quân Liêm Hàm Sơn, nhi tử và và cả nữ nhi Liêm U Lan nghe.
iêm Hàm Sơn vài ngày trước đó đã vào kinh để nhậm chức, đã nghe các đồng liêu nói về việc này, chỉ nói triều đình đã làm nghị hòa cổng nạp, giao nộp tiền bạc hằng năm. Nhưng nếu không kháng cự, cứ thế mà đầu hàng, như vậy sẽ không được lòng dân.
Cho nên lúc này phái tướng soái đi, đại khái là lấy bánh bao thịt đập chó, lễ vật hiến tế không bao giờ trở lại.
Mẹ con Liêm gia sau khi nghe điều này đều ngã ngồi lên ghế.
Liên U Lan vành mắt đỏ hoe, run giọng nói: "Nếu đã như vậy, tại sao biểu ca không giả ốm mà đẩy việc này đi?"
Đại ca Liêm Hiên cau mày nói: "Giang sơn xã hội gặp nguy, nếu Hoài Dương Vương khánh chỉ không tuân lệnh thì làm sao xứng làm thừa tướng? Chẳng phải để lại ô nhục muôn đời sao?"
Liêm Sở Thị nhìn đứa con trai và lão tử cổ hủ, giận không thể rèn sắt thành thép nói: "Nơi này không có trong ngự sử của triều đình, ngươi thể hiện trung thành như vậy, cũng không có ai khen thưởng cho ngươi! Tốt hơn hết là hãy thay muội muội của ngươi nghĩ biện pháp, thái phi muốn nhanh chóng xử lý hôn sự của bọn họ, muội muội của ngươi sắp thành quả phụ tới nơi rồi. "
Liêm Hàm Sơn cũng lo lắng cho con gái, nhưng lại cảm thấy phu nhân mình có chút khoa trương, nên nói: "Xem ngươi nói kìa, giống như cứ ra chiến trường là nhất định sẽ chết vậy, nếu để người khác nghe thấy, chẳng phải sẽ nói ngươi là ích kỷ, thiên vị sao? "
Liêm Sở Thị trừng mắt nói: "Kim Giáp Quan đã giết chết bao nhiêu người rồi? Ngươi mới từ kinh thành trở về, làm sao có thể không biết? Bây giờ tướng sĩ đi tới Kim Giáp Quan, người thân khi tiễn đưa đều mặc áo trắng, đưa minh tang. Tiếng khóc không ngớt từ cửa thành đến ngã rẽ mười dặm. Thôi Hành Chu có ba đầu sáu tay hay sao? Chẳng qua chỉ là giết được một hai tên thổ phỉ mà thôi, thế mà lại được đồn đại như chiến công hiển hách! Một khi Kim Giáp Quan thất thủ, dù hắn có thể bình an trở về, cũng sẽ bị Vạn Tuế trừng trị vì tội bất tài, đến lúc đó không chỉ nữ nhi của ta thành góa phụ, mà tiền đồ của cha con các ngươi rồi cũng sẽ kết thúc! "
Câu nói này đã nói ra tiếng lòng của cha con nhà họ Liêm, cả nhà ngồi vây quanh trầm mặc không dám nói lời nào, chỉ nghe Liêm Sở Thị thao thao bất tuyệt kể về lợi hại can hệ.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, Liên U Lan cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện. Nghĩ rằng biểu ca của mình có thể chết trong trận chiến, mắt nàng đã đau vì khóc. Nhưng chuyện thái phi muốn nàng nhanh chóng gả vào vương phủ, thực sự không thích đáng.
Thôi gia chỉ có một đích tử là Thôi Hành Chu, nếu sau khi nàng nhập môn mà không thể mang thai, biểu ca thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Sở thái phi nhất định sẽ chọn một trong những đứa con trai và cháu trai của thê thiếp, đứng trên danh nghĩa của nàng, nhận làm đích tử, như vậy cũng chặt đứt con đường tái giá của nàng.
Đến lúc đó, nàng vẫn ở độ tuổi thiếu niên, nhưng lại trở thành góa phụ và phải nuôi con của người khác ... Những ngày như vậy, cho dù có phú quý giàu sang thì có ích lợi gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.