Chương 88:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghĩ đến vị Liêm tiểu thư trong vương phủ kia, Lý ma ma lắc lắc đầu. Thiếp thất đời trước trong vương phủ lục đục với nhau xem đã quá nhiều, bà đã mệt mỏi.
Cho dù là Liêm tiểu thư có thể bao dung Liễu nương tử, chỉ sợ vị Liêm phu nhân chanh chua kia cũng không thể dung nàng, nhất định là sẽ khuyến khích vương phi tương lại chỉnh đốn Liễu nương tů.
Đến lúc đó, Liễu nương tử bị bôi nhọ danh tiết, lại không thể dựa vào nhà chồng thì phải sống sao đây!!!
Phải biết rằng trong vương phủ nam tử yêu sủng, cũng không nhất định là nhất sinh nhất thế!
Lúc này Lý ma ma thực sự lo lắng cho tương lai Liễu nương tử, nhưng bà lại không nhìn thấy một tia sáng nào.
Trong phòng vẫn truyền đến tiếng cười đùa vô ưu vô lo, chỉ chốc lát đã không có động tĩnh nào, không biết hai người đang đùa cái gì...
Không ngoài dự đoán của Thôi Hành Chu, người Tuy Vương đi gặp đúng là chất tôn Lưu Dục của hắn ta.
Trong con thuyền dưới núi Ngưỡng, Lưu Dục bước lên du thuyền trong hồ.
Sáng sớm Lưu Bái đã hâm nóng rượu nguyên chất, chờ cô nhi của thái tử đến.
Tuy rằng hắn ta có bối phận là gia gia, nhưng mà luận về tuổi tác càng như là tiểu thúc của Lưu Dục mới đúng.
Lưu Dục vứt bỏ họ hoàng thất nhiều năm, chợt nhìn thấy trưởng bối hoàng thất, nhất thời không biết gọi là gì mới đúng.
May mà Lưu Bái thực bình dị gần gũi, dường như nhìn thấy Tử Du khó xử, chỉ cười cười nói: “Nếu hiện tại ngươi vẫn chưa nhận tổ quy tông, cũng không cần câu nệ xưng hô thế tục làm gì, cứ gọi phong hào của bổn vương là được.”
Tử Du chắp tay nói: “Vậy Tử Du càn rỡ vô lễ, gọi ngài là Tuy Vương.”
Nói xong, Lưu Bái không để bụng mà vẫy vẫy tay, chỉ kêu Lưu Dục ngồi xuống, thay hắn đổ một ly rượu ấm, sau đó tiếc nuối vô cùng nói: “Lần cuối cùng gặp ngươi, ngươi vẫn là hài tử, chi chớp mắt mà đã lớn thế này rồi. Thái tử dưới suối vàng có biết cũng vui mừng, không uổng công năm đó ta cứu ngươi....
Nhắc tới đây, vành mắt Tử Du cũng hơi hoe đỏ, nhưng hắn đã trải qua quá nhiều bị thương như vậy trong mấy năm nay, nên không còn muốn rơi lệ trước mắt người khác. Chỉ lại cảm tạ ân cứu mạng năm đó của Tuy Vương.
Năm đó hắn độc phát, tuy rằng thân tín mang hai hài nhi khất cái ở trên đường có tướng mạo giống hắn và đệ đệ để thể thân, cứu bọn họ ra đông cung, nhưng độc tính của ly rượu độc kia quá bá đạo. Nếu không có lương y cũng đi đời nhà ma.
May mà Tôn tướng quân có chút quan hệ cá nhân với Tuy Vương, lúc ấy Tuy Vương vẫn là thiếu niên, lá gan lớn, thế mà tìm vị ngự y phối ra phương pháp giải độc cứu sống hắn.
n tình này, Tử Du trong lòng cảm nhớ, cho nên lúc trước Miên Đường nói Tuy Vương rắp tâm bất an, hắn còn không nặng không nhẹ khiển trách Miên Đường một trận...
Nhưng Tuy Vương tới đây cũng không phải leo lên thân tỉnh, cho nên nói ngắn gọn chỉ hỏi tính toán kế tiếp của hắn.
Tử Du tự nhiên nhắc tới chuyện liên hôn với Thạch Tổng Binh. Lưu Bái cảm thấy đây là một đoạn lương duyên, cảm khái nói Tử Du cũng nên kết hôn sinh con. Bất luận tương lai đại sự có thể thành hay không, một mạch hương khói còn lại của thái tử này tuyệt đối không thể đứt.
Đợi đến ngày thành hôn của hắn và Thạch tiểu thư, Tuy Vương phủ của hắn ta cũng sẽ ra lễ chúc mừng.
Kế tiếp, Tuy Vương phân tích tình hình trong triều hiện giờ, nhà nương của thái phi Hi Phi, Ngô gia phi dương ương ngạnh, thích cầm giữ triều chính, rất không được lòng người. Hiện giờ lão thần trong triều vẫn còn ở, còn nhớ rõ hiền đức của tiền thái tử.
Tâm phúc của hắn trong triều đã trải xong đường đi cho Lưu Dục, chỉ đợi sau khi chiêu an, hắn vào kinh lĩnh chức quan, đến lúc đó lại chờ đợi thời cơ, cử binh cung biến, diệt trừ đảng gian phi.
Lưu Dục bình tĩnh nghe hoàng gia gia vẽ ra cái bánh nướng lớn, nhàn nhạt nói: “Mưu đồ nghiệp lớn vẫn còn xa, tại hạ nếu có thể tự tay đâm kẻ thù, báo thù rửa hận cho ấu đệ và phụ vương, tâm nguyện liền được trọn vẹn. Về phần tài lược trị quốc, tại hạ tự biết kém cỏi, thật sự không được trọng dụng, còn cần Tuy Vương bình định, cứu lại giang sơn Đại Yến...”
Khi Lưu Dục từ biệt Tuy Vương, rời thuyền mà đi, có lẽ bởi vì khí lạnh mà không ngừng họ khan, bộ dáng yếu đuối mong manh.
Sau khi hắn lên xe ngựa, Tần tiên sinh nhỏ giọng nói: “Tuy Vương tuy rằng có quan hệ huyết thống với công tử, nhưng mà công tử không thể không đề phòng!”
Lưu Dục gật gật đầu, sau vụ án tham ô trên núi, hắn lập tức thanh minh không ít.
Hắn có phần quá coi trọng tình cũ, luôn cảm nhớ ân cứu mạng lúc trước, mà không muốn nghĩ quá xấu.
Nhưng trên thực tế, nhân tâm sẽ thay đổi, những bộ hạ cũ của hắn, kỳ thật mỗi người đều có bản tính của chính mình.
Miên Đường trốn đi, làm Lưu Dục thấy rõ không ít thế sự.
Tuy Vương là cái thứ gì, sáng sớm Miên Đường đã phân tích cho hắn, càng cực lực phản đối ý kiến liên thủ giữa Tôn tướng quân và Tuy Vương.
Chỉ là dựa vào ý của Miên Đường thì thật sự quá mức bảo thủ, huyết hải thâm thù đến bao giờ mới có thể báo?
Kỳ thật hắn cũng biết, Miên Đường tuy rằng thông tuệ lại không có dã tâm quá lớn, nếu không phải vì hắn, lúc trước có lẽ nàng sẽ không lưu lại núi Ngưỡng.
Hiện giờ Miên Đường rời đi, Lưu Dục cũng không cần phải thuyết phục nàng, mà sau khi đã cân nhắc lợi hại, hắn quyết định mạo hiểm thử một lần.
Hắn quá nóng lòng thành công. Nửa đời trước lưng hắn đeo quá nhiều cực khổ vốn không nên có, hiện tại cũng chỉ có đập nồi dìm thuyền mới có thể thắng lại tất cả những gì thuộc về hán bao gồm cả Miên Đường.
Nghĩ vậy, hắn nắm chặt tay, phía trước là bụi gai, sau lưng là biển lửa mênh mang, hắn đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước...
Mà Tuy Vương nhìn theo chất tôn ốm yếu rời đi, trên mặt vẫn giữ nụ cười nghiền ngẫm.
Thân thể yếu ớt như vậy, chỉ sợ không chịu nổi phúc vận quá lớn.
Mẫu hậu Tuy Vương chính là người Cung gia, một trong những thế gia của Đại Yến, mẫu thân hắn ta là thái hoàng thái hậu tôn quý, tôn vinh cỡ nào chứ. Yêu phi cũng chỉ là con dâu bà ta mà thôi, há có thể để ngoại thích của yêu phi là Ngô gia vô pháp vô thiên chứ?
Nếu Cung gia muốn vặn ngã Ngô gia, liền đặt kỳ vọng cao ở trên người Lưu Bái hắn ta.
Nhưng mà như lời mẫu hậu nói, hiện giờ thời cơ chưa tới, cứ để Ngô gia tiếp tục kiêu ngạo một thời gian, đợi đến oán khí ngập trời, chính là lúc Lưu Bái hắn ta trở về kinh thành.
Mà hiện tại, hắn ta còn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, lại nghỉ ngơi một thời gian. Mà Lưu Dục cũng được, còn có Hoài Dương vương kia cũng thế, đều là lợi thế lôi kéo Ngô gia, hắn ta không vội...
Nhưng mà trong thời gian nhàn hạ này, vẫn phải làm chút việc giết thời gian, không biết tại sao, một khuôn mặt với đôi má ửng hồng xuất hiện trước mắt Lưu Bái.
Nữ thủ lĩnh thổ phỉ, võ công lại hoàn toàn biến mất... Cố tình lại có một khuôn mặt làm người vừa nhìn đã thương.
Sự tươi mới này thật sự là gợi lên của khẩu vị Lưu Bái.
Cho nên ngay khi vừa trở về, Lưu Bái cố ý đi ngang qua trấn Linh Tuyền, muốn gặp lại tiểu nương tử này.
Nhưng mà người ngồi ở vị trí chưởng quầy kia thế nhưng là một lão nhân râu ria lôi thôi, hỏi ra mới biết, nương tử kia bệnh cũ tái phát, chủ nhân đau lòng nương tử, không cho nàng lên quản lý nữa.
Lưu Bái nghe xong nhướng mày, ngược lại cũng không thèm để ý. Trái phải cũng chỉ là đoá hoa bị rút gai được thương nhân cứu từ trong sông lên, hắn phải là dẫm vào vận cứt chó mới có thể uống được bát canh ngọt đấy.
Nhưng mà Lưu Bái là hoàng tử tôn quý, tự nhiên sẽ không làm chuyện cưỡng đoạt dân nữ, cái cách này chẳng phải là thành lưu manh vô lại?
Khi quay về hắn ta sẽ dặn dò quản sự của mình, lấy cớ đặt đồ sứ, nghĩ biện pháp đuổi thương nhân kia đến Huệ Châu, tìm một tội danh rồi nhốt vào đại lao.
Xem Liễu nương tử kia có tới cứu trượng phu trên danh nghĩa của nàng không! Đến lúc đó, nếu mà đến cầu Tuy Vương phủ, hắn ta thật có thể mở cửa sau cho Liễu nương tử tiến vào, cẩn thận thương lượng...
Mà Liễu Miên Đường đang không biết có người đánh chủ ý lên người nàng. Hiện giờ nàng đang tham gia tiệc trà trong phủ Hạ gia, thuận tiện chia một số loại vải khác nhau do đại gia Hạ gia mang từ trong kinh thành đến.
Trấn Linh Tuyển không thể so với kinh thành, tuy rằng so với hương trấn hẻo lánh tốt hơn rất nhiều, nhưng mà có nhiều đồ hiếm lạ đều phải mang từ trong kinh thành đến bằng các phương pháp khác.
Đại gia Hạ gia đưa hàng tới cửa hàng trong kinh thành, thuyền về không có hàng, liền mang về những vải dệt hương liệu và son phấn quý báu trong kinh về để chia cho nữ quyến các phòng trong nhà, đương nhiên còn có nhóm quan quyến (thê tử vợ con gái quan) có hợp tác kinh doanh nữa.
Nhưng mà bằng hữu của Hạ tam tiểu thư bởi vì phần tình nghĩa này mà được chút ưu đãi, có thể từ chỗ tam tiểu thư lấy được một số vải dệt, son phấn dư thừa.
Trong đám hảo bằng hữu, Hạ Trân cảm nhớ người đã khuyên răn cô lúc trước, có phần thiên vị Liễu nương tử, vì thế nàng ta cầm một chiếc khăn ba màu muốn đưa cho Liễu nương tử trước.
Nhưng chiếc khăn được được may bằng vải quá mức xuất sắc, có vài vị phu nhân sớm đã nhìn trúng. Thấy Hạ Trân cho Liễu Miên Đường trước, không khỏi cảm thấy tình nghĩa giữa mình và Hạ Trân bị tổn hại, sinh ra cảm giác bị cô phụ.
“Tam tiểu thư, ngươi không phải quá bất công rồi chứ, chỉ một chiếc khăn lụa này, ngươi không hỏi đã cho Thôi phu nhân, không sợ chúng ta đều muốn chiếc khăn đó, nếu không lấy được liền chặn cửa không quay về sao?” Trong đó, một vị phu nhân da mặt dày hỏi thẳng ra.
Hạ Trân cũng có chút hối hận vì không lén đưa cho Liễu Miên Đường, chỉ vội vàng nói: “Khăn này là Liễu nương tử đã nhờ ta từ sớm, không phải là không màng tới các ngươi, thật sự chất vải này có đắt, bá phụ ta cũng không mua được quá nhiều...”
“Thôi đi, khi bá phụ ngươi vào kinh, Thôi phu nhân vừa mới đặt chân vào trấn, nào có giao tình gì mà nhờ tiểu thư ngươi? Không bằng ngươi nói thẳng là, cảm thấy màu da chúng ta không hợp với chiếc khăn này đó!”
Vị phu nhân kia cũng nhanh mềm dẻo miệng, ỷ vào bản thân quen biết Hạ Trân, nói chuyện không cố kỵ gì, lập ý muốn Hạ Trân đưa chiếc khăn kia cho bà ta.
Hạ Trân không ngờ Triệu phu nhân không cho nàng ta mặt mũi như vậy, nhất thời nghẹn lời, nhớ tới lần trước ở hòn non bộ, khi nghị luận thị phi về nàng ta, cũng có Triệu phu nhân lưỡi dải này, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ buồn bực.
Khi Hạ Trân tặng đồ, Miên Đường căn bản không chen vào, chỉ nửa nằm trên trưởng kỷ ở một bên lò sưởi.
Vào đông, trấn Linh Tuyền bước vào những ngày tháng giá lạnh, tay chân Miên Đường có thương tích, không chịu được lạnh. Cho nên nàng giống như miêu nhi, thích chui vào nơi ấm áp.
Thấy các nàng nhắc tới mình, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, tay ôm lò sửa đi đến. Nàng không muốn nói đâu, nhưng những phụ nhân này lại không phải nội quyến thợ thủ công ở Bắc Nhai, cũng quá không có mắt, chỉ một cái khăn tay mà đáng để tranh giành như vậy à?
Vì không muốn khiến Hạ Trân khó xử, nàng rộng lượng nói: “Cảm ơn ý tốt của Hạ tiểu thư, nếu Triệu phu nhân muốn thì cứ cho đi. Nhà ta cũng có nguyên liệu tương tự như vậy, không cần nghĩ cho ta.
Triệu phu nhân cũng hăng hái, Miên Đường vừa dứt lời, lại bắt đầu cười nói: “Thôi phu nhân, sao ngươi nói chuyện cũng không có đầu óc như vậy? Vải dệt ba màu này được thêu từ tơ tằm Nam Dương Miên, được nhuộm bằng nước hoa Kim Đường, mới ra năm nay, dán vào da thịt có thể sinh ra hương thơm nhàn nhạt tựa như hoa. Ở kinh thành, chỉ một mảnh nhỏ đều có thể bán ra với giá trên trời. Ngươi thế mà nói nhà ngươi có? Không phải là bị gian thương vô lượng lừa bịp đó chứ?”
Miên Đường nghe xong sửng sốt, xoay người kêu Phương Hiết lấy áo khoác lông chồn treo một bên của nàng tới. Áo lông chồn này là nguyên liệu da mới được phu quân mang về, nàng chọn một cuộn vải phu quân cho nàng làm thành lớp lót bên trong áo khoác, số vải còn lại làm thành yếm và khố.
Nếu nàng nhớ không lầm, cuộn vải kia chất liệu không khác chiếc khăn này lắm!
Đến khi Phương Hiết rũ áo khoác, tất cả phu nhân tiểu thư đều im lặng.
Cái gì kêu khoe giàu? Tuyệt không phải là vàng bạc đầy đầu, mà là kẹo mạch nha trần nổi, sáp được thành củi.
Lại giống như Liễu nương tử vậy, đếm vải dệt giá trị ngàn vàng tuỳ tuỳ tiện tiện làm thành lớp lót áo choàng.
Hạ Trân tuy rằng sớm đã đoán ra Thôi gia có chút bối cảnh, nhưng không ngờ Liễu nương tử thế nhưng đều xa hoa lãng phí hơn vị Vương phi Liêm tiểu thư kia, không khỏi cứng họng: “Vẫn là Thôi phu nhân phô trương...
Triệu phu nhân tranh đoạt chiếc khăn kia cũng ngượng ngùng, cảm thấy bản thân quá mức.
Mà Liễu Miên Đường hậu tri hậu giác phát hiện bản thân đạp hỏng vải dệt quý báu, trong lòng nóng như lửa đốt, không còn tâm tư nghe lời khen của các phu nhân.
Chờ khi trở lại Bắc Nhai, Miên Đường rốt cuộc chờ được phu quân trở về vào ban đêm, lập tức sám hối tội nghiệt ngập trời của mình với phu quân.
Kỳ thật Thôi Hành Chu cũng không quá để tâm chuyện này. Hiện giờ đồ vật trong nhà ở Bắc Nhai, đều là Cao quản sự đưa tới.
Hắn thương tiếc Miên Đường ăn quá nhiều khổ sở, chỉ phân phó quản sự đưa đồ tốt nhất tới.
Miên Đường hỏi xem phu quân đã mất bao nhiêu tiền mua đống vải dệt này. Mà Thôi Hành Chu còn không thèm nháy mắt: “Tâm đầu ý hợp được tặng mà thôi, không biết giá bao nhiêu.”
Miên Đường hít hà một hơi, vừa thay phu quân chải tóc vừa hỏi: “Giao tình thế nào mà tặng chàng vải dệt giá trị trăm ngàn lượng?”
Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc nói: “Cũng không tính là tương tặng, hắn thua cược, cho nên ta liền lấy vải dệt đó làm tiền cược...”
Miên Đường biết phu quân có thể kết giao đều là những phủ hào combo bại gia tử tiêu trăm lượng bạc để để mua một bức tranh như Triệu thần y, cho nên cũng không nghi ngờ lời Thôi Hành Chu nói.=))))
Vì vậy biết phu quân không tiêu tiền lung tung, thời gian còn lại nàng liền có thể toàn tâm toàn ý sám hối vì đã đạp hư nhiều tiền như vậy.
Thôi Hành Chu không muốn nhìn thấy bộ dáng mặt mày ủ ê này của nàng, liền nói: “Một ít vải mà thôi, dùng ở đâu đều không phải là dùng sao?”
Miên Đường nhìn thoáng qua phu quận một thân áo choàng dài màu trắng, tóc đen dài rối tung sau lưng tựa như trích tiên, lại lần nữa than thở phu quân không dính khói lửa phàm tục, sau đó u oán nói: “Triệu phu nhân nói, vải dệt này dựa gần da thịt sẽ sinh hương, màu sắc có thể thay đổi đương nhiên hiếm có, dùng để làm xiêm y mới đúng. Nhưng ta lại dùng nó làm lót và yếm...”
Nghe xong lời này, Thôi Cửu mới lấy lại tinh thần: “Yếm? Chưa thấy nàng mặc bao giờ...”
Miên Đường mặt đỏ lên. Yếm là nàng mới làm, còn chưa kịp mặc nữa! Phu quân đương nhiên chưa từng thấy.
Hơn nữa tuy rằng nàng chung chăn chung gối với phu quân, nhưng đều mặc áo trong, che đến kín mít mới ngủ...
Nhưng vải dệt giá trị trăm kim sao có thể để nó mai một chứ? Phải có người thưởng thức mới nên.
Đêm hôm đó, sau khi Miên Đường tắm rửa xong, nàng trốn sau bình phong thay tân sam mới.
Thôi Cửu vẫn như thường ngày, đọc sách đến tận khuya, mãi đến khi Miên Đường ngủ sau mới trở về, nhưng khi vén màn lên, một mùi hương hoa đào ngọt nịm ập vào mặt.
Mà tiểu nương tử đôi mắt sáng như sao, không hề có chút buồn ngủ.
Chỉ nghe thấy trong màn gấm truyền đến giọng nói hơi mang chút thẹn thùng: “Tướng công, chàng xem vải dệt này có đẹp không?”
Ngày đó, Miên Đường nhận được đáp án từ trong miệng phu quân.
Chỉ thấy phu quân nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng lại gần... Nhưng Miên Đường vẫn chưa ổn định thân mình, hắn lại buông tay ra, đẩy nàng ngã xuống giường, sau đó đi ra ngoài.
Đã hơn nửa đêm, tướng công muốn đi đâu?
Miên Đường vội vàng hỏi: “Tướng công, ngoài phòng trời lạnh, chàng không mặc áo ngoài ra ngoài làm gì?”
“Mới nhớ tới hôm nay vẫn chưa tập quyền cước, ta muốn luyện một bộ quyền...” Chỉ trong chốc lát ngoài sân truyền đến tiếng quyền cước mạnh mẽ oai phong.
Miên Đường lúc này mới yên tâm nằm xuống ổ chăn, thoải mái dịch chăn lên cao, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa phu quân trở về, cơ thể chắc sẽ lạnh buốt, nàng muốn làm ấm ổ chắn...
Chỉ là Lý ma ma nghe thấy động tĩnh từ nhà chính truyền đến, liền đi ra nhìn xem thì thấy hơn nửa đêm vương gia đột nhiên luyện quyền, thỉnh thoảng còn múc nước lạnh từ lu nước lên uống, thật sự là tuổi trẻ lửa nóng mà!
Cho dù là Liêm tiểu thư có thể bao dung Liễu nương tử, chỉ sợ vị Liêm phu nhân chanh chua kia cũng không thể dung nàng, nhất định là sẽ khuyến khích vương phi tương lại chỉnh đốn Liễu nương tů.
Đến lúc đó, Liễu nương tử bị bôi nhọ danh tiết, lại không thể dựa vào nhà chồng thì phải sống sao đây!!!
Phải biết rằng trong vương phủ nam tử yêu sủng, cũng không nhất định là nhất sinh nhất thế!
Lúc này Lý ma ma thực sự lo lắng cho tương lai Liễu nương tử, nhưng bà lại không nhìn thấy một tia sáng nào.
Trong phòng vẫn truyền đến tiếng cười đùa vô ưu vô lo, chỉ chốc lát đã không có động tĩnh nào, không biết hai người đang đùa cái gì...
Không ngoài dự đoán của Thôi Hành Chu, người Tuy Vương đi gặp đúng là chất tôn Lưu Dục của hắn ta.
Trong con thuyền dưới núi Ngưỡng, Lưu Dục bước lên du thuyền trong hồ.
Sáng sớm Lưu Bái đã hâm nóng rượu nguyên chất, chờ cô nhi của thái tử đến.
Tuy rằng hắn ta có bối phận là gia gia, nhưng mà luận về tuổi tác càng như là tiểu thúc của Lưu Dục mới đúng.
Lưu Dục vứt bỏ họ hoàng thất nhiều năm, chợt nhìn thấy trưởng bối hoàng thất, nhất thời không biết gọi là gì mới đúng.
May mà Lưu Bái thực bình dị gần gũi, dường như nhìn thấy Tử Du khó xử, chỉ cười cười nói: “Nếu hiện tại ngươi vẫn chưa nhận tổ quy tông, cũng không cần câu nệ xưng hô thế tục làm gì, cứ gọi phong hào của bổn vương là được.”
Tử Du chắp tay nói: “Vậy Tử Du càn rỡ vô lễ, gọi ngài là Tuy Vương.”
Nói xong, Lưu Bái không để bụng mà vẫy vẫy tay, chỉ kêu Lưu Dục ngồi xuống, thay hắn đổ một ly rượu ấm, sau đó tiếc nuối vô cùng nói: “Lần cuối cùng gặp ngươi, ngươi vẫn là hài tử, chi chớp mắt mà đã lớn thế này rồi. Thái tử dưới suối vàng có biết cũng vui mừng, không uổng công năm đó ta cứu ngươi....
Nhắc tới đây, vành mắt Tử Du cũng hơi hoe đỏ, nhưng hắn đã trải qua quá nhiều bị thương như vậy trong mấy năm nay, nên không còn muốn rơi lệ trước mắt người khác. Chỉ lại cảm tạ ân cứu mạng năm đó của Tuy Vương.
Năm đó hắn độc phát, tuy rằng thân tín mang hai hài nhi khất cái ở trên đường có tướng mạo giống hắn và đệ đệ để thể thân, cứu bọn họ ra đông cung, nhưng độc tính của ly rượu độc kia quá bá đạo. Nếu không có lương y cũng đi đời nhà ma.
May mà Tôn tướng quân có chút quan hệ cá nhân với Tuy Vương, lúc ấy Tuy Vương vẫn là thiếu niên, lá gan lớn, thế mà tìm vị ngự y phối ra phương pháp giải độc cứu sống hắn.
n tình này, Tử Du trong lòng cảm nhớ, cho nên lúc trước Miên Đường nói Tuy Vương rắp tâm bất an, hắn còn không nặng không nhẹ khiển trách Miên Đường một trận...
Nhưng Tuy Vương tới đây cũng không phải leo lên thân tỉnh, cho nên nói ngắn gọn chỉ hỏi tính toán kế tiếp của hắn.
Tử Du tự nhiên nhắc tới chuyện liên hôn với Thạch Tổng Binh. Lưu Bái cảm thấy đây là một đoạn lương duyên, cảm khái nói Tử Du cũng nên kết hôn sinh con. Bất luận tương lai đại sự có thể thành hay không, một mạch hương khói còn lại của thái tử này tuyệt đối không thể đứt.
Đợi đến ngày thành hôn của hắn và Thạch tiểu thư, Tuy Vương phủ của hắn ta cũng sẽ ra lễ chúc mừng.
Kế tiếp, Tuy Vương phân tích tình hình trong triều hiện giờ, nhà nương của thái phi Hi Phi, Ngô gia phi dương ương ngạnh, thích cầm giữ triều chính, rất không được lòng người. Hiện giờ lão thần trong triều vẫn còn ở, còn nhớ rõ hiền đức của tiền thái tử.
Tâm phúc của hắn trong triều đã trải xong đường đi cho Lưu Dục, chỉ đợi sau khi chiêu an, hắn vào kinh lĩnh chức quan, đến lúc đó lại chờ đợi thời cơ, cử binh cung biến, diệt trừ đảng gian phi.
Lưu Dục bình tĩnh nghe hoàng gia gia vẽ ra cái bánh nướng lớn, nhàn nhạt nói: “Mưu đồ nghiệp lớn vẫn còn xa, tại hạ nếu có thể tự tay đâm kẻ thù, báo thù rửa hận cho ấu đệ và phụ vương, tâm nguyện liền được trọn vẹn. Về phần tài lược trị quốc, tại hạ tự biết kém cỏi, thật sự không được trọng dụng, còn cần Tuy Vương bình định, cứu lại giang sơn Đại Yến...”
Khi Lưu Dục từ biệt Tuy Vương, rời thuyền mà đi, có lẽ bởi vì khí lạnh mà không ngừng họ khan, bộ dáng yếu đuối mong manh.
Sau khi hắn lên xe ngựa, Tần tiên sinh nhỏ giọng nói: “Tuy Vương tuy rằng có quan hệ huyết thống với công tử, nhưng mà công tử không thể không đề phòng!”
Lưu Dục gật gật đầu, sau vụ án tham ô trên núi, hắn lập tức thanh minh không ít.
Hắn có phần quá coi trọng tình cũ, luôn cảm nhớ ân cứu mạng lúc trước, mà không muốn nghĩ quá xấu.
Nhưng trên thực tế, nhân tâm sẽ thay đổi, những bộ hạ cũ của hắn, kỳ thật mỗi người đều có bản tính của chính mình.
Miên Đường trốn đi, làm Lưu Dục thấy rõ không ít thế sự.
Tuy Vương là cái thứ gì, sáng sớm Miên Đường đã phân tích cho hắn, càng cực lực phản đối ý kiến liên thủ giữa Tôn tướng quân và Tuy Vương.
Chỉ là dựa vào ý của Miên Đường thì thật sự quá mức bảo thủ, huyết hải thâm thù đến bao giờ mới có thể báo?
Kỳ thật hắn cũng biết, Miên Đường tuy rằng thông tuệ lại không có dã tâm quá lớn, nếu không phải vì hắn, lúc trước có lẽ nàng sẽ không lưu lại núi Ngưỡng.
Hiện giờ Miên Đường rời đi, Lưu Dục cũng không cần phải thuyết phục nàng, mà sau khi đã cân nhắc lợi hại, hắn quyết định mạo hiểm thử một lần.
Hắn quá nóng lòng thành công. Nửa đời trước lưng hắn đeo quá nhiều cực khổ vốn không nên có, hiện tại cũng chỉ có đập nồi dìm thuyền mới có thể thắng lại tất cả những gì thuộc về hán bao gồm cả Miên Đường.
Nghĩ vậy, hắn nắm chặt tay, phía trước là bụi gai, sau lưng là biển lửa mênh mang, hắn đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước...
Mà Tuy Vương nhìn theo chất tôn ốm yếu rời đi, trên mặt vẫn giữ nụ cười nghiền ngẫm.
Thân thể yếu ớt như vậy, chỉ sợ không chịu nổi phúc vận quá lớn.
Mẫu hậu Tuy Vương chính là người Cung gia, một trong những thế gia của Đại Yến, mẫu thân hắn ta là thái hoàng thái hậu tôn quý, tôn vinh cỡ nào chứ. Yêu phi cũng chỉ là con dâu bà ta mà thôi, há có thể để ngoại thích của yêu phi là Ngô gia vô pháp vô thiên chứ?
Nếu Cung gia muốn vặn ngã Ngô gia, liền đặt kỳ vọng cao ở trên người Lưu Bái hắn ta.
Nhưng mà như lời mẫu hậu nói, hiện giờ thời cơ chưa tới, cứ để Ngô gia tiếp tục kiêu ngạo một thời gian, đợi đến oán khí ngập trời, chính là lúc Lưu Bái hắn ta trở về kinh thành.
Mà hiện tại, hắn ta còn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, lại nghỉ ngơi một thời gian. Mà Lưu Dục cũng được, còn có Hoài Dương vương kia cũng thế, đều là lợi thế lôi kéo Ngô gia, hắn ta không vội...
Nhưng mà trong thời gian nhàn hạ này, vẫn phải làm chút việc giết thời gian, không biết tại sao, một khuôn mặt với đôi má ửng hồng xuất hiện trước mắt Lưu Bái.
Nữ thủ lĩnh thổ phỉ, võ công lại hoàn toàn biến mất... Cố tình lại có một khuôn mặt làm người vừa nhìn đã thương.
Sự tươi mới này thật sự là gợi lên của khẩu vị Lưu Bái.
Cho nên ngay khi vừa trở về, Lưu Bái cố ý đi ngang qua trấn Linh Tuyền, muốn gặp lại tiểu nương tử này.
Nhưng mà người ngồi ở vị trí chưởng quầy kia thế nhưng là một lão nhân râu ria lôi thôi, hỏi ra mới biết, nương tử kia bệnh cũ tái phát, chủ nhân đau lòng nương tử, không cho nàng lên quản lý nữa.
Lưu Bái nghe xong nhướng mày, ngược lại cũng không thèm để ý. Trái phải cũng chỉ là đoá hoa bị rút gai được thương nhân cứu từ trong sông lên, hắn phải là dẫm vào vận cứt chó mới có thể uống được bát canh ngọt đấy.
Nhưng mà Lưu Bái là hoàng tử tôn quý, tự nhiên sẽ không làm chuyện cưỡng đoạt dân nữ, cái cách này chẳng phải là thành lưu manh vô lại?
Khi quay về hắn ta sẽ dặn dò quản sự của mình, lấy cớ đặt đồ sứ, nghĩ biện pháp đuổi thương nhân kia đến Huệ Châu, tìm một tội danh rồi nhốt vào đại lao.
Xem Liễu nương tử kia có tới cứu trượng phu trên danh nghĩa của nàng không! Đến lúc đó, nếu mà đến cầu Tuy Vương phủ, hắn ta thật có thể mở cửa sau cho Liễu nương tử tiến vào, cẩn thận thương lượng...
Mà Liễu Miên Đường đang không biết có người đánh chủ ý lên người nàng. Hiện giờ nàng đang tham gia tiệc trà trong phủ Hạ gia, thuận tiện chia một số loại vải khác nhau do đại gia Hạ gia mang từ trong kinh thành đến.
Trấn Linh Tuyển không thể so với kinh thành, tuy rằng so với hương trấn hẻo lánh tốt hơn rất nhiều, nhưng mà có nhiều đồ hiếm lạ đều phải mang từ trong kinh thành đến bằng các phương pháp khác.
Đại gia Hạ gia đưa hàng tới cửa hàng trong kinh thành, thuyền về không có hàng, liền mang về những vải dệt hương liệu và son phấn quý báu trong kinh về để chia cho nữ quyến các phòng trong nhà, đương nhiên còn có nhóm quan quyến (thê tử vợ con gái quan) có hợp tác kinh doanh nữa.
Nhưng mà bằng hữu của Hạ tam tiểu thư bởi vì phần tình nghĩa này mà được chút ưu đãi, có thể từ chỗ tam tiểu thư lấy được một số vải dệt, son phấn dư thừa.
Trong đám hảo bằng hữu, Hạ Trân cảm nhớ người đã khuyên răn cô lúc trước, có phần thiên vị Liễu nương tử, vì thế nàng ta cầm một chiếc khăn ba màu muốn đưa cho Liễu nương tử trước.
Nhưng chiếc khăn được được may bằng vải quá mức xuất sắc, có vài vị phu nhân sớm đã nhìn trúng. Thấy Hạ Trân cho Liễu Miên Đường trước, không khỏi cảm thấy tình nghĩa giữa mình và Hạ Trân bị tổn hại, sinh ra cảm giác bị cô phụ.
“Tam tiểu thư, ngươi không phải quá bất công rồi chứ, chỉ một chiếc khăn lụa này, ngươi không hỏi đã cho Thôi phu nhân, không sợ chúng ta đều muốn chiếc khăn đó, nếu không lấy được liền chặn cửa không quay về sao?” Trong đó, một vị phu nhân da mặt dày hỏi thẳng ra.
Hạ Trân cũng có chút hối hận vì không lén đưa cho Liễu Miên Đường, chỉ vội vàng nói: “Khăn này là Liễu nương tử đã nhờ ta từ sớm, không phải là không màng tới các ngươi, thật sự chất vải này có đắt, bá phụ ta cũng không mua được quá nhiều...”
“Thôi đi, khi bá phụ ngươi vào kinh, Thôi phu nhân vừa mới đặt chân vào trấn, nào có giao tình gì mà nhờ tiểu thư ngươi? Không bằng ngươi nói thẳng là, cảm thấy màu da chúng ta không hợp với chiếc khăn này đó!”
Vị phu nhân kia cũng nhanh mềm dẻo miệng, ỷ vào bản thân quen biết Hạ Trân, nói chuyện không cố kỵ gì, lập ý muốn Hạ Trân đưa chiếc khăn kia cho bà ta.
Hạ Trân không ngờ Triệu phu nhân không cho nàng ta mặt mũi như vậy, nhất thời nghẹn lời, nhớ tới lần trước ở hòn non bộ, khi nghị luận thị phi về nàng ta, cũng có Triệu phu nhân lưỡi dải này, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ buồn bực.
Khi Hạ Trân tặng đồ, Miên Đường căn bản không chen vào, chỉ nửa nằm trên trưởng kỷ ở một bên lò sưởi.
Vào đông, trấn Linh Tuyền bước vào những ngày tháng giá lạnh, tay chân Miên Đường có thương tích, không chịu được lạnh. Cho nên nàng giống như miêu nhi, thích chui vào nơi ấm áp.
Thấy các nàng nhắc tới mình, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, tay ôm lò sửa đi đến. Nàng không muốn nói đâu, nhưng những phụ nhân này lại không phải nội quyến thợ thủ công ở Bắc Nhai, cũng quá không có mắt, chỉ một cái khăn tay mà đáng để tranh giành như vậy à?
Vì không muốn khiến Hạ Trân khó xử, nàng rộng lượng nói: “Cảm ơn ý tốt của Hạ tiểu thư, nếu Triệu phu nhân muốn thì cứ cho đi. Nhà ta cũng có nguyên liệu tương tự như vậy, không cần nghĩ cho ta.
Triệu phu nhân cũng hăng hái, Miên Đường vừa dứt lời, lại bắt đầu cười nói: “Thôi phu nhân, sao ngươi nói chuyện cũng không có đầu óc như vậy? Vải dệt ba màu này được thêu từ tơ tằm Nam Dương Miên, được nhuộm bằng nước hoa Kim Đường, mới ra năm nay, dán vào da thịt có thể sinh ra hương thơm nhàn nhạt tựa như hoa. Ở kinh thành, chỉ một mảnh nhỏ đều có thể bán ra với giá trên trời. Ngươi thế mà nói nhà ngươi có? Không phải là bị gian thương vô lượng lừa bịp đó chứ?”
Miên Đường nghe xong sửng sốt, xoay người kêu Phương Hiết lấy áo khoác lông chồn treo một bên của nàng tới. Áo lông chồn này là nguyên liệu da mới được phu quân mang về, nàng chọn một cuộn vải phu quân cho nàng làm thành lớp lót bên trong áo khoác, số vải còn lại làm thành yếm và khố.
Nếu nàng nhớ không lầm, cuộn vải kia chất liệu không khác chiếc khăn này lắm!
Đến khi Phương Hiết rũ áo khoác, tất cả phu nhân tiểu thư đều im lặng.
Cái gì kêu khoe giàu? Tuyệt không phải là vàng bạc đầy đầu, mà là kẹo mạch nha trần nổi, sáp được thành củi.
Lại giống như Liễu nương tử vậy, đếm vải dệt giá trị ngàn vàng tuỳ tuỳ tiện tiện làm thành lớp lót áo choàng.
Hạ Trân tuy rằng sớm đã đoán ra Thôi gia có chút bối cảnh, nhưng không ngờ Liễu nương tử thế nhưng đều xa hoa lãng phí hơn vị Vương phi Liêm tiểu thư kia, không khỏi cứng họng: “Vẫn là Thôi phu nhân phô trương...
Triệu phu nhân tranh đoạt chiếc khăn kia cũng ngượng ngùng, cảm thấy bản thân quá mức.
Mà Liễu Miên Đường hậu tri hậu giác phát hiện bản thân đạp hỏng vải dệt quý báu, trong lòng nóng như lửa đốt, không còn tâm tư nghe lời khen của các phu nhân.
Chờ khi trở lại Bắc Nhai, Miên Đường rốt cuộc chờ được phu quân trở về vào ban đêm, lập tức sám hối tội nghiệt ngập trời của mình với phu quân.
Kỳ thật Thôi Hành Chu cũng không quá để tâm chuyện này. Hiện giờ đồ vật trong nhà ở Bắc Nhai, đều là Cao quản sự đưa tới.
Hắn thương tiếc Miên Đường ăn quá nhiều khổ sở, chỉ phân phó quản sự đưa đồ tốt nhất tới.
Miên Đường hỏi xem phu quân đã mất bao nhiêu tiền mua đống vải dệt này. Mà Thôi Hành Chu còn không thèm nháy mắt: “Tâm đầu ý hợp được tặng mà thôi, không biết giá bao nhiêu.”
Miên Đường hít hà một hơi, vừa thay phu quân chải tóc vừa hỏi: “Giao tình thế nào mà tặng chàng vải dệt giá trị trăm ngàn lượng?”
Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc nói: “Cũng không tính là tương tặng, hắn thua cược, cho nên ta liền lấy vải dệt đó làm tiền cược...”
Miên Đường biết phu quân có thể kết giao đều là những phủ hào combo bại gia tử tiêu trăm lượng bạc để để mua một bức tranh như Triệu thần y, cho nên cũng không nghi ngờ lời Thôi Hành Chu nói.=))))
Vì vậy biết phu quân không tiêu tiền lung tung, thời gian còn lại nàng liền có thể toàn tâm toàn ý sám hối vì đã đạp hư nhiều tiền như vậy.
Thôi Hành Chu không muốn nhìn thấy bộ dáng mặt mày ủ ê này của nàng, liền nói: “Một ít vải mà thôi, dùng ở đâu đều không phải là dùng sao?”
Miên Đường nhìn thoáng qua phu quận một thân áo choàng dài màu trắng, tóc đen dài rối tung sau lưng tựa như trích tiên, lại lần nữa than thở phu quân không dính khói lửa phàm tục, sau đó u oán nói: “Triệu phu nhân nói, vải dệt này dựa gần da thịt sẽ sinh hương, màu sắc có thể thay đổi đương nhiên hiếm có, dùng để làm xiêm y mới đúng. Nhưng ta lại dùng nó làm lót và yếm...”
Nghe xong lời này, Thôi Cửu mới lấy lại tinh thần: “Yếm? Chưa thấy nàng mặc bao giờ...”
Miên Đường mặt đỏ lên. Yếm là nàng mới làm, còn chưa kịp mặc nữa! Phu quân đương nhiên chưa từng thấy.
Hơn nữa tuy rằng nàng chung chăn chung gối với phu quân, nhưng đều mặc áo trong, che đến kín mít mới ngủ...
Nhưng vải dệt giá trị trăm kim sao có thể để nó mai một chứ? Phải có người thưởng thức mới nên.
Đêm hôm đó, sau khi Miên Đường tắm rửa xong, nàng trốn sau bình phong thay tân sam mới.
Thôi Cửu vẫn như thường ngày, đọc sách đến tận khuya, mãi đến khi Miên Đường ngủ sau mới trở về, nhưng khi vén màn lên, một mùi hương hoa đào ngọt nịm ập vào mặt.
Mà tiểu nương tử đôi mắt sáng như sao, không hề có chút buồn ngủ.
Chỉ nghe thấy trong màn gấm truyền đến giọng nói hơi mang chút thẹn thùng: “Tướng công, chàng xem vải dệt này có đẹp không?”
Ngày đó, Miên Đường nhận được đáp án từ trong miệng phu quân.
Chỉ thấy phu quân nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng lại gần... Nhưng Miên Đường vẫn chưa ổn định thân mình, hắn lại buông tay ra, đẩy nàng ngã xuống giường, sau đó đi ra ngoài.
Đã hơn nửa đêm, tướng công muốn đi đâu?
Miên Đường vội vàng hỏi: “Tướng công, ngoài phòng trời lạnh, chàng không mặc áo ngoài ra ngoài làm gì?”
“Mới nhớ tới hôm nay vẫn chưa tập quyền cước, ta muốn luyện một bộ quyền...” Chỉ trong chốc lát ngoài sân truyền đến tiếng quyền cước mạnh mẽ oai phong.
Miên Đường lúc này mới yên tâm nằm xuống ổ chăn, thoải mái dịch chăn lên cao, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa phu quân trở về, cơ thể chắc sẽ lạnh buốt, nàng muốn làm ấm ổ chắn...
Chỉ là Lý ma ma nghe thấy động tĩnh từ nhà chính truyền đến, liền đi ra nhìn xem thì thấy hơn nửa đêm vương gia đột nhiên luyện quyền, thỉnh thoảng còn múc nước lạnh từ lu nước lên uống, thật sự là tuổi trẻ lửa nóng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.