Chương 8:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Nghe đồn, phản tặc Lục Văn rất yêu nữ tử này, nếu nàng ấy xuất hiện ở Linh Tuyền trấn cách không xa hang ổ của tên phản tặc, nhất định có thể dụ rắn ra khỏi ổ. Nhưng không ngờ, nữ tử kia còn giấu một chiêu, loại công phu để khống chế kẻ địch bằng huyệt đạo mất vài năm để luyện tập.
Nghĩ đến nữ tử tên Miên Đường duyên dáng lương thiện kia trước mắt, nhìn không ra là một bông hồng có gai.
Ý lạnh trên khóe miệng Hoài Dương Vương Thôi Hành Châu càng sâu, Triệu Quân nhìn vẻ mặt của Thôi Hành Châu, thầm đổ mồ hôi lạnh thay nữ tử mất trí đáng thương kia.
Triệu Tuyền vì hổ thẹn, cố làm quân tử: “Hành Chu, không phải huynh đã sớm phái người điều tra nội tình của nàng ta rồi sao? Nàng bất quá là con gái nhà lành, tuy theo mẫu thân học chút côn bổng quyền cước, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nữ tử yểu điệu mảnh mai, nhìn được chứ không dùng được mà thôi. Trước đây nàng được gả vào kinh thành, nửa đường bị bọn đạo tặc thổ phỉ cướp đoạt, mới trở thành áp trại phu nhân của tên tặc tử kia, vốn đã rất đáng thương... giờ kinh mạch nàng bất ổn, thật sự là mạch tượng cho thấy thiếu máu cục bộ, đối với những chuyện đã từng xảy ra đều quên hết... đợi bắt được tặc tử, vương gia định sắp xếp nàng thế nào?”
Thôi Hành Chu dường như không muốn nói đến chuyện này nữa, chỉ đứng dây nhàn nhạt nói: “Con gái của tội nhân, lại còn là thê tử của phản tặc, Triệu huynh việc gì phải suy nghĩ cho nàng?”
Nói xong, hắn đứng dậy, cáo từ rời đi.
Triệu Tuyền thở dài nhìn bóng lưng Hoài Dương Vương rảo bước, trong lòng lại cảm khái: Khanh khanh giai nhân, không biết thế nào vận số không tốt, trước thì bị phản tặc cướp đi danh tiết, sau lại rơi vào tay Hoài Dương Vương không hiểu phong tình, tính tình tàn ác, không biết thương hoa tiếc ngọc...
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, cảm thấy vận mệnh nhiều chông gai của gia nhân kia bản thân hắn cũng có một phần trách nhiệm.
Nhưng xem Thôi Hành Chu sau khi tiêu diệt thổ phỉ, không chừng tâm tình thư lãng, pháp ngoại khai ân. Đến lúc đó, hắn nhất định đem Tiểu Miên Đường thu làm thê thiếp, an bài ổn thỏa nửa đời sau của nàng là được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Tuyền thật sự nhẹ nhõm, cầm lấy chung rượu tự rót tự uống. Không giống với Hành Chu trụ cột của triều đình, hắn ngoài cuộc sống của một hầu gia nhàn rỗi còn nghiên cứu thêm y lý, thích nhất vẫn là chung rượu này.
Giờ bán nguyệt đã lên cao, sóng nước mênh mông, rượu ngon trên tay, lại thiếu gia nhân bầu bạn, thật đáng tiếc a!
Lại nói Hoài Dương Vương xuống núi ra bến tàu, lúc bước chân lên thuyền, đột nhiên khựng lại, đinh đinh nhìn mặt nước một hồi, quay sang nói với tiểu tử bên cạnh: “Cho người chuẩn bị xe ngựa trở về Linh Tuyền trấn.”
Lúc xe ngựa về tới trấn, cũng đã canh đầu, trăng sáng sao thưa, phía trước mấy ngôi nhà ngói xanh ở Bắc nhai đã được thắp sáng đèn lồng.
Mạc Như đầy tớ của Thôi Hành Chu gõ cửa, Lý ma ma ra mở bị dọa một phen.
Bà thật sự không ngờ rằng chủ tử sẽ quay lại.
Còn chưa kịp nói gì, trong viện truyền đến thanh âm của Liễu Miên Đường: “Lý ma ma, quan nhân trở về sao?”
Không còn cách nào khác, trạch viện không lớn, âm thanh từ cửa trước nội viện đều nghe rất rõ ràng. Lý ma ma nhìn nhìn sắc mặt vương gia, cũng chỉ bất đắc dĩ lên tiếng: “Vâng, chủ tử trở về rồi.”
Đúng lúc này, nội viện có tiếng sột soạt, kèm theo thanh âm hoảng loạn của Miên Đường truyền đến: “Quan nhân đợi đã, trong nhà bừa bộn lắm, để ta thu dọn một chút...”
Đáng tiếc, Miên Đường chưa kịp dứt câu, Thôi Hành Chu đã vén rèm đẩy cửa bước vào.
Miên Đường đang ngâm chân trong chậu, tóc tai rơi lòa xòa, trên người mặc áo ngủ rộng phùng phình, bộ dạng không được chỉnh tề cho lắm.
Vừa nãy nghe thấy thanh âm ngoài cửa trước, liền vội vàng lau chân, chải chuốt dung mạo chỉnh tề đón tiếp quan nhân. Nào ngờ đâu quan nhân chân dài bước lớn, thậm chí không được mấy bước, đã vào đến phòng rồi.
Thôi Hành Chu bước chân vào phòng hẳn là muốn dò xét nữ tử này.
Nàng nếu đã nhớ được khả năng trát huyệt, có thể nào cũng nhớ được một chút chuyện?
Hơn nữa, Liễu Miên Đường nếu hồi phục trí nhớ, hoặc là bỏ trốn, hoặc là âm thầm rình rập với mưu đồ bất chính.
Như vậy cũng tốt, nếu nàng bỏ trốn, liền có thể “thuận đằng mạc hoa”, phái người lén theo dõi nàng.
*Thuận đằng mạc hoa: mò theo dây sờ được quả, tìm được chân tướng.
Nhưng nếu nàng muốn ám sát, hắn cũng sẽ cho nàng cơ hội, để nàng có lòng tin. Đến lúc đó, đôi bên nhâm nhi tán gẫu, dò la tình hình của tên phản tặc từ miệng nàng cũng dễ dàng hơn..
Thôi Hành Chu trước giờ là người hành sự quyết đoán. Thẩm tra nữ tử này thế nào, trong lòng đã sớm có chủ ý.
Nhưng lúc ánh mắt lãnh đạm lướt vào trong phòng, liền khựng lại.
Trước mắt người đẹp như ngọc, trên người chỉ khoác một áo choàng rộng màu trắng, mái tóc đen dày rối tung, để lộ ra khuôn mặt cơ hồ như nhỏ đi vài phần, đặc biệt là đôi chân dài bị lộ một nửa trong bồn ngâm, trắng sáng đến nỗi khiến người ta không muốn rời mắt...
Nghĩ đến nữ tử tên Miên Đường duyên dáng lương thiện kia trước mắt, nhìn không ra là một bông hồng có gai.
Ý lạnh trên khóe miệng Hoài Dương Vương Thôi Hành Châu càng sâu, Triệu Quân nhìn vẻ mặt của Thôi Hành Châu, thầm đổ mồ hôi lạnh thay nữ tử mất trí đáng thương kia.
Triệu Tuyền vì hổ thẹn, cố làm quân tử: “Hành Chu, không phải huynh đã sớm phái người điều tra nội tình của nàng ta rồi sao? Nàng bất quá là con gái nhà lành, tuy theo mẫu thân học chút côn bổng quyền cước, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nữ tử yểu điệu mảnh mai, nhìn được chứ không dùng được mà thôi. Trước đây nàng được gả vào kinh thành, nửa đường bị bọn đạo tặc thổ phỉ cướp đoạt, mới trở thành áp trại phu nhân của tên tặc tử kia, vốn đã rất đáng thương... giờ kinh mạch nàng bất ổn, thật sự là mạch tượng cho thấy thiếu máu cục bộ, đối với những chuyện đã từng xảy ra đều quên hết... đợi bắt được tặc tử, vương gia định sắp xếp nàng thế nào?”
Thôi Hành Chu dường như không muốn nói đến chuyện này nữa, chỉ đứng dây nhàn nhạt nói: “Con gái của tội nhân, lại còn là thê tử của phản tặc, Triệu huynh việc gì phải suy nghĩ cho nàng?”
Nói xong, hắn đứng dậy, cáo từ rời đi.
Triệu Tuyền thở dài nhìn bóng lưng Hoài Dương Vương rảo bước, trong lòng lại cảm khái: Khanh khanh giai nhân, không biết thế nào vận số không tốt, trước thì bị phản tặc cướp đi danh tiết, sau lại rơi vào tay Hoài Dương Vương không hiểu phong tình, tính tình tàn ác, không biết thương hoa tiếc ngọc...
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, cảm thấy vận mệnh nhiều chông gai của gia nhân kia bản thân hắn cũng có một phần trách nhiệm.
Nhưng xem Thôi Hành Chu sau khi tiêu diệt thổ phỉ, không chừng tâm tình thư lãng, pháp ngoại khai ân. Đến lúc đó, hắn nhất định đem Tiểu Miên Đường thu làm thê thiếp, an bài ổn thỏa nửa đời sau của nàng là được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Tuyền thật sự nhẹ nhõm, cầm lấy chung rượu tự rót tự uống. Không giống với Hành Chu trụ cột của triều đình, hắn ngoài cuộc sống của một hầu gia nhàn rỗi còn nghiên cứu thêm y lý, thích nhất vẫn là chung rượu này.
Giờ bán nguyệt đã lên cao, sóng nước mênh mông, rượu ngon trên tay, lại thiếu gia nhân bầu bạn, thật đáng tiếc a!
Lại nói Hoài Dương Vương xuống núi ra bến tàu, lúc bước chân lên thuyền, đột nhiên khựng lại, đinh đinh nhìn mặt nước một hồi, quay sang nói với tiểu tử bên cạnh: “Cho người chuẩn bị xe ngựa trở về Linh Tuyền trấn.”
Lúc xe ngựa về tới trấn, cũng đã canh đầu, trăng sáng sao thưa, phía trước mấy ngôi nhà ngói xanh ở Bắc nhai đã được thắp sáng đèn lồng.
Mạc Như đầy tớ của Thôi Hành Chu gõ cửa, Lý ma ma ra mở bị dọa một phen.
Bà thật sự không ngờ rằng chủ tử sẽ quay lại.
Còn chưa kịp nói gì, trong viện truyền đến thanh âm của Liễu Miên Đường: “Lý ma ma, quan nhân trở về sao?”
Không còn cách nào khác, trạch viện không lớn, âm thanh từ cửa trước nội viện đều nghe rất rõ ràng. Lý ma ma nhìn nhìn sắc mặt vương gia, cũng chỉ bất đắc dĩ lên tiếng: “Vâng, chủ tử trở về rồi.”
Đúng lúc này, nội viện có tiếng sột soạt, kèm theo thanh âm hoảng loạn của Miên Đường truyền đến: “Quan nhân đợi đã, trong nhà bừa bộn lắm, để ta thu dọn một chút...”
Đáng tiếc, Miên Đường chưa kịp dứt câu, Thôi Hành Chu đã vén rèm đẩy cửa bước vào.
Miên Đường đang ngâm chân trong chậu, tóc tai rơi lòa xòa, trên người mặc áo ngủ rộng phùng phình, bộ dạng không được chỉnh tề cho lắm.
Vừa nãy nghe thấy thanh âm ngoài cửa trước, liền vội vàng lau chân, chải chuốt dung mạo chỉnh tề đón tiếp quan nhân. Nào ngờ đâu quan nhân chân dài bước lớn, thậm chí không được mấy bước, đã vào đến phòng rồi.
Thôi Hành Chu bước chân vào phòng hẳn là muốn dò xét nữ tử này.
Nàng nếu đã nhớ được khả năng trát huyệt, có thể nào cũng nhớ được một chút chuyện?
Hơn nữa, Liễu Miên Đường nếu hồi phục trí nhớ, hoặc là bỏ trốn, hoặc là âm thầm rình rập với mưu đồ bất chính.
Như vậy cũng tốt, nếu nàng bỏ trốn, liền có thể “thuận đằng mạc hoa”, phái người lén theo dõi nàng.
*Thuận đằng mạc hoa: mò theo dây sờ được quả, tìm được chân tướng.
Nhưng nếu nàng muốn ám sát, hắn cũng sẽ cho nàng cơ hội, để nàng có lòng tin. Đến lúc đó, đôi bên nhâm nhi tán gẫu, dò la tình hình của tên phản tặc từ miệng nàng cũng dễ dàng hơn..
Thôi Hành Chu trước giờ là người hành sự quyết đoán. Thẩm tra nữ tử này thế nào, trong lòng đã sớm có chủ ý.
Nhưng lúc ánh mắt lãnh đạm lướt vào trong phòng, liền khựng lại.
Trước mắt người đẹp như ngọc, trên người chỉ khoác một áo choàng rộng màu trắng, mái tóc đen dày rối tung, để lộ ra khuôn mặt cơ hồ như nhỏ đi vài phần, đặc biệt là đôi chân dài bị lộ một nửa trong bồn ngâm, trắng sáng đến nỗi khiến người ta không muốn rời mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.