Chương 7:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Lão bà mặt đen chính là Lý ma ma, người đáng lẽ ra phải theo phu nhân về Bắc nhai nhóm lửa nấu cơm.
Sau chuyện xảy ra trong hẻm tối, Liễu Miên Đường cũng không còn tâm trạng nào đến tiệm vải, nên đã cùng Lý ma ma về sớm.
Đi đường mệt nhọc, thân thể nàng bệnh lâu ngày không chịu nổi, nàng lăn ra ngủ như ngày thường.
Lý ma ma thấy nàng ngủ say không tỉnh, liền ra ngoài lên xe ngựa, đến đây bẩm báo cho chủ tử.
Nghe vương gia hỏi, bà liền cung kính trả lời: “Bẩm có chút chuyện, đặc biệt đến bẩm báo vương gia.”
Nói xong liền đem chuyện gặp lưu manh trên phố, một năm một mười kể hết.
Lông mày Thôi Cửu không động đậy, khuôn mặt anh tuấn không để lộ chút cảm xúc gì, chỉ điềm tĩnh nghe bà kể lại chuyện trong hẻm tối.
Triệu Tuyền đứng một bên, chỉ thấy đau lòng cho một nữ tử chỉ có thể ráng sức tự vệ. Nhưng nghe Liễu Miên Đường trong hẻm tối cầm trâm bạc đâm tên lưu manh, hắn ta không khỏi nhướng mày ngạc nhiên, không nhịn được liền hỏi: “Vậy sau đó nàng ấy có tha cho lũ lưu manh đó không?”
Lý ma ma nhớ lại cảnh lúc đó, nhịn không được phải nôn khan một tiếng, lập tức nén lại: “Tha rồi...”
“Nàng ấy làm gì bọn chúng rồi?” Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở lời.
Lý ma ma biến sắc, cơ hồ như lại muốn nôn ra, mặt mày tím tái, cố nén: “Phu nhân để hai tên tiểu tử đó ăn phân chó trong hẻm...”
Nghĩ đến cảnh hai tên lâu la dìu công tử chúng chạy như điên ra khỏi hẻm, tìm nước súc miệng, Lý ma ma cảm thấy bữa cơm của cả năm nay đã không ngon lành gì nữa rồi.
Câu trả lời như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán, khiến người ta không biết nói gì hơn.
Triệu Tuyền vốn đang gắp đồ ăn, nghe lão bà nói vậy, đột nhiên cũng hết muốn ăn, lập tức gác đũa.
Thôi Hành chu nghe Lý ma ma bẩm báo xong, phất phất tay, lệnh bà lui xuống.
Nhưng Lý ma ma vẫn còn chuyện muốn bẩm báo, nhanh chóng nói thêm: “Phu nhân luôn hỏi nô gia, hỏi cửa tiệm của quan nhân ở đâu, xem ra muốn đích thân đến...giờ xem ra nữ tử này quá nguy hiểm, theo nô gia thấy, vương gia vẫn nên nói hết mọi chuyện, đừng để nàng làm càng, cũng đừng để nàng đến gần...”
Hoài Dương Vương ngẩn đầu nhìn Lý ma ma, chân mày không chút động đậy, khẩu khí điềm tĩnh: “Lý ma ma, làm tốt chuyện bổn vương phân phó cho bà.”
m lượng không lớn, nhưng Lý ma ma đã biến sắc, sợ hãi quỳ xuống, tuy bà nhìn vương gia lớn lên, nhưng bà cũng là người hiểu vương gia nhất, từ bé đến lớn đều không để người khác quản thúc, bà thân là hạ nhân, quả thật đã nhiều lời.
Lúc này, Thôi Hành Chu phân phó thị vệ bên cạnh: “Lên trấn mua một cửa hiệu, mua thêm ít đồ gốm bày ra, trở về nói địa chỉ cho Lý ma ma.”
Thuộc hạ bên cạnh nghe vương gia phân phó xong, liền theo lệnh xuống núi. Lý ma ma cũng quay trở về Bắc nhai trên trấn.
Trấn Nam hầu cười khổ: “Hành Chu, nàng ấy đã mất trí nhớ, không còn nhớ tên phản tặc Lục Văn nữa, huynh lấy nữ tử mềm yếu ra làm mồi nhử, sẽ mất mặt quân tử lắm.”
Thôi Hành Chu cũng không thèm liếc nhìn bạn tốt Triệu Tuyền một cái, chỉ nhấc chén rượu lên, lạnh giọng: “Huynh là người khởi xướng, là Triệu huynh khiến nàng hiểu lầm bổn vương là phu quân đấy?”
Triệu Tuyền nào biết rằng một câu bông đùa hôm đó, lại thành sự việc hôm nay.
Hắn ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thôi gia của tôi ơi, lúc đó là huynh phái ta cấp bách đến chữa trị cho nàng ta. Hỏi nàng là ai, huynh lại không chịu nói. Ta thấy nàng ấy xinh đẹp, ta cũng chỉ nghĩ huynh gặp được hồng nhan ở chốn nào. Sau đó lúc nàng có thể nói chuyện, huynh lại không có ở đó, nàng nghe ta gọi đùa huynh là Thôi Cửu gia, liền hỏi ta Thôi Cửu gia là gì của nàng, liền thuận miệng nói là người trong lòng của cô nương... chuyện sau này, Cửu gia huynh cũng không phủ nhận a?”
Thôi Hành Chu nhìn thời gian, đặt chén rượu xuống, chuẩn bị xuống núi lên thuyền, mấy ngày nay, chiến sự diệt phỉ căn thẳng, hắn phải trở về soái trướng chủ trương đại cục. Lần này đến trấn Linh Tuyền, trừ nhân danh mẫu thân, đích thân vì bà tuyển chọn một số đồ dâng tặng Thái Hậu, cũng là để ổn định vị thê tử phản tặc Liễu Miên Đường.
Trước đây vô ý bắt được nử tử bị trọng thương, vì muốn che mắt thiên hạ, Thôi Hành Chu liền tựu địa thủ tài, liền đến tìm người bạn nhàn rỗi tinh thông y thuật Triệu Tuyền tiếp ứng khẩn cấp.
Nào ngờ sau khi nữ tử kia tỉnh dậy, lại vì chiếc túi hắn đeo, cộng thêm lời nói đùa của Triệu Tuyền, liền nhận nhầm hắn là ông chồng thương gia Thôi Cửu mà nàng phải gả.
Sau này, đâm lao thì phải theo lao. Hắn trước giờ chưa từng nói hắn là chồng nàng, bất quá nữ tử kia bị ngã đến đầu óc ngốc nghếch tư mình nhận nhầm thôi.
Suy cho cũng cũng chỉ là một nữ tử trong lòng mang địch ý, chẳng có tí sức lực, nhưng khó tránh khỏi việc gây trở ngại. Thà để nàng nghĩ rằng mình là con dâu Thôi gia, chuyển đến trấn Linh Tuyền, như vậy cũng đơn giản hơn nhiều.
Sau chuyện xảy ra trong hẻm tối, Liễu Miên Đường cũng không còn tâm trạng nào đến tiệm vải, nên đã cùng Lý ma ma về sớm.
Đi đường mệt nhọc, thân thể nàng bệnh lâu ngày không chịu nổi, nàng lăn ra ngủ như ngày thường.
Lý ma ma thấy nàng ngủ say không tỉnh, liền ra ngoài lên xe ngựa, đến đây bẩm báo cho chủ tử.
Nghe vương gia hỏi, bà liền cung kính trả lời: “Bẩm có chút chuyện, đặc biệt đến bẩm báo vương gia.”
Nói xong liền đem chuyện gặp lưu manh trên phố, một năm một mười kể hết.
Lông mày Thôi Cửu không động đậy, khuôn mặt anh tuấn không để lộ chút cảm xúc gì, chỉ điềm tĩnh nghe bà kể lại chuyện trong hẻm tối.
Triệu Tuyền đứng một bên, chỉ thấy đau lòng cho một nữ tử chỉ có thể ráng sức tự vệ. Nhưng nghe Liễu Miên Đường trong hẻm tối cầm trâm bạc đâm tên lưu manh, hắn ta không khỏi nhướng mày ngạc nhiên, không nhịn được liền hỏi: “Vậy sau đó nàng ấy có tha cho lũ lưu manh đó không?”
Lý ma ma nhớ lại cảnh lúc đó, nhịn không được phải nôn khan một tiếng, lập tức nén lại: “Tha rồi...”
“Nàng ấy làm gì bọn chúng rồi?” Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở lời.
Lý ma ma biến sắc, cơ hồ như lại muốn nôn ra, mặt mày tím tái, cố nén: “Phu nhân để hai tên tiểu tử đó ăn phân chó trong hẻm...”
Nghĩ đến cảnh hai tên lâu la dìu công tử chúng chạy như điên ra khỏi hẻm, tìm nước súc miệng, Lý ma ma cảm thấy bữa cơm của cả năm nay đã không ngon lành gì nữa rồi.
Câu trả lời như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán, khiến người ta không biết nói gì hơn.
Triệu Tuyền vốn đang gắp đồ ăn, nghe lão bà nói vậy, đột nhiên cũng hết muốn ăn, lập tức gác đũa.
Thôi Hành chu nghe Lý ma ma bẩm báo xong, phất phất tay, lệnh bà lui xuống.
Nhưng Lý ma ma vẫn còn chuyện muốn bẩm báo, nhanh chóng nói thêm: “Phu nhân luôn hỏi nô gia, hỏi cửa tiệm của quan nhân ở đâu, xem ra muốn đích thân đến...giờ xem ra nữ tử này quá nguy hiểm, theo nô gia thấy, vương gia vẫn nên nói hết mọi chuyện, đừng để nàng làm càng, cũng đừng để nàng đến gần...”
Hoài Dương Vương ngẩn đầu nhìn Lý ma ma, chân mày không chút động đậy, khẩu khí điềm tĩnh: “Lý ma ma, làm tốt chuyện bổn vương phân phó cho bà.”
m lượng không lớn, nhưng Lý ma ma đã biến sắc, sợ hãi quỳ xuống, tuy bà nhìn vương gia lớn lên, nhưng bà cũng là người hiểu vương gia nhất, từ bé đến lớn đều không để người khác quản thúc, bà thân là hạ nhân, quả thật đã nhiều lời.
Lúc này, Thôi Hành Chu phân phó thị vệ bên cạnh: “Lên trấn mua một cửa hiệu, mua thêm ít đồ gốm bày ra, trở về nói địa chỉ cho Lý ma ma.”
Thuộc hạ bên cạnh nghe vương gia phân phó xong, liền theo lệnh xuống núi. Lý ma ma cũng quay trở về Bắc nhai trên trấn.
Trấn Nam hầu cười khổ: “Hành Chu, nàng ấy đã mất trí nhớ, không còn nhớ tên phản tặc Lục Văn nữa, huynh lấy nữ tử mềm yếu ra làm mồi nhử, sẽ mất mặt quân tử lắm.”
Thôi Hành Chu cũng không thèm liếc nhìn bạn tốt Triệu Tuyền một cái, chỉ nhấc chén rượu lên, lạnh giọng: “Huynh là người khởi xướng, là Triệu huynh khiến nàng hiểu lầm bổn vương là phu quân đấy?”
Triệu Tuyền nào biết rằng một câu bông đùa hôm đó, lại thành sự việc hôm nay.
Hắn ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thôi gia của tôi ơi, lúc đó là huynh phái ta cấp bách đến chữa trị cho nàng ta. Hỏi nàng là ai, huynh lại không chịu nói. Ta thấy nàng ấy xinh đẹp, ta cũng chỉ nghĩ huynh gặp được hồng nhan ở chốn nào. Sau đó lúc nàng có thể nói chuyện, huynh lại không có ở đó, nàng nghe ta gọi đùa huynh là Thôi Cửu gia, liền hỏi ta Thôi Cửu gia là gì của nàng, liền thuận miệng nói là người trong lòng của cô nương... chuyện sau này, Cửu gia huynh cũng không phủ nhận a?”
Thôi Hành Chu nhìn thời gian, đặt chén rượu xuống, chuẩn bị xuống núi lên thuyền, mấy ngày nay, chiến sự diệt phỉ căn thẳng, hắn phải trở về soái trướng chủ trương đại cục. Lần này đến trấn Linh Tuyền, trừ nhân danh mẫu thân, đích thân vì bà tuyển chọn một số đồ dâng tặng Thái Hậu, cũng là để ổn định vị thê tử phản tặc Liễu Miên Đường.
Trước đây vô ý bắt được nử tử bị trọng thương, vì muốn che mắt thiên hạ, Thôi Hành Chu liền tựu địa thủ tài, liền đến tìm người bạn nhàn rỗi tinh thông y thuật Triệu Tuyền tiếp ứng khẩn cấp.
Nào ngờ sau khi nữ tử kia tỉnh dậy, lại vì chiếc túi hắn đeo, cộng thêm lời nói đùa của Triệu Tuyền, liền nhận nhầm hắn là ông chồng thương gia Thôi Cửu mà nàng phải gả.
Sau này, đâm lao thì phải theo lao. Hắn trước giờ chưa từng nói hắn là chồng nàng, bất quá nữ tử kia bị ngã đến đầu óc ngốc nghếch tư mình nhận nhầm thôi.
Suy cho cũng cũng chỉ là một nữ tử trong lòng mang địch ý, chẳng có tí sức lực, nhưng khó tránh khỏi việc gây trở ngại. Thà để nàng nghĩ rằng mình là con dâu Thôi gia, chuyển đến trấn Linh Tuyền, như vậy cũng đơn giản hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.