Chương 91:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mạc Như là người thông minh, xem xét cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của Vương gia, trước tiên chạy vội, đến cuối hàng trước, đem hết đám kỵ binh tản đi, chỉ để lại một hai cận vệ để phân phó, tránh khiến bọn họ lộ ra dấu vết.
Trong suốt cuộc hành trình ngắn ngủi, Thôi Hành Chu không biết điều gì đang trào dâng trong tâm trí mình, nhưng sau khi bàng hoàng, lại cảm thấy có một tia mừng rỡ.
Nhưng lại nghĩ nữ tử này chủ ý quá mức chính kiến! Thế nào lại dám đi theo đằng sau đội ngũ đang đi chinh chiến vùng Tây Bắc, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Một hồi gặp nàng, nhất định phải khiển trách nàng một trận!
Nhưng khi nhìn thấy một tiểu nương tử ngồi xổm bên tảng đá gần đống lửa để sưởi ấm, mặc một thân nam trang, búi tóc lộn xộn hơi chật vật, Thôi Cửu nhất thời không nhớ ra mình muốn mắng nàng cái gì.
Nàng đi theo một đường hẳn là rất vất vả, mặc dù có xe ngựa giúp đỡ đôi chân, nhưng trên đôi giày vải dính đầy bùn đất, khuôn mặt chưa thoa son phấn, trông có vẻ hơi tiều tụy tái nhợt.
Không biết làm thế nào mà thân thể mỏng manh yếu đuối như vậy lại có thể đuổi theo đại quân....
Hắn dừng lại bước chân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhìn nàng.
Lúc Miên Đường trông thấy hắn, đôi mắt to lúc đầu còn khó hiểu, sau đó từ từ trở nên sáng rực, từ từ bên cạnh đống lửa đứng dậy, bỗng nhiên lảo đảo chạy về phía hắn.
Nàng hớt hải chạy đến nỗi làm lòng Hoài Dương vương không kìm được nóng lên, duỗi ra hai tay muốn đỡ lấy tiểu nương tử đang nhào tới.
Thế mà ngàn lần không thể ngờ, vào lúc tiểu nương tử cuối cùng lảo đảo đúng trước mặt Thôi Hành Chu, chỉ thấy vòng tay mảnh khảnh vòng một đường, hung hăng tặng một cái bạt tai trên gương mặt tuấn mỹ của phu quân!
Thôi Hành Chu chưa kịp chuẩn bị, không hề trốn tránh, khuôn mặt bị đánh cũng hơi nghiêng qua một bên.
Mạc Như bị sốc đến mức không nhịn được bụm mặt, hít hà một hơi thật sâu, cùng mấy cận vệ mắt to trừng mắt nhỏ không biết có nên đi lên bảo vệ Vương gia hay không.
Thôi Hành Chu một lần nữa bị tiểu nương tử này làm cho kinh ngạc. Hắn có chút không tin quay đầu nhìn Miên Đường, hoài nghi bản thân vừa rồi hiểu sai ý.
Nữ nhân này, không phải là vì bị hưu mà thẹn quá hóa giận, khẩn cấp chạy đến để tặng thêm lời mắng nam nhân phụ bạc đúng không?
Miên Đường cũng không cảm nhận được luồng sát khí trên khuôn mặt phu quân của mình.
Mấy ngày nay đối với nàng dường như là mấy năm dài dằng dặc.
Suốt một chặng đường về phương Bắc, y phục nàng mang theo không đủ để tránh rét, ở trên xe ngựa, chỉ biết quấn mình trong chiếc chăn bông cùng với nha hoàn bà tử rúc vào nhau để sưởi ấm.
Vừa rồi có một quân lính tốt bụng, nhìn thấy bọn nàng quá lạnh, liền nhóm lửa ngay tại chỗ để bọn họ hơ ấm.
Ngay lúc trong khói lửa, nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn trong bộ quân phục, vai rộng eo thon, bước như bay đi về phía nàng.
Trong tức khắc, nàng còn không dám nhận — người nam nhân toàn thân tản ra khí phách oai hùng này thật sự là trượng phu Thôi Cửu của nàng?
Mãi cho đến khi hắn tới gần, chân mày như núi xa, mũi cao môi mỏng, đích thực là trượng phu của nàng Thôi Cửu.
Trong chớp mắt những ấm ức đã qua, giống như suối ngầm phá băng, từ đáy lòng cuồn cuộn trào lên, không chút nghĩ ngợi, bàn tay như có ma lực mà tự mình chào hỏi quá khứ (Thôi Ciru).
Một cái tát này trôi qua, nàng không nhập nhằng mà chửi cho sướng miệng: “Chàng tưởng mình cũng là Hoài Dương vương gia khó ưa rồi sao? Hắn tự mình làm ra chuyện xấu, suy nghĩ khác người viết thư từ hôn, phá bỏ hôn ước, ngược lại cũng chỉ mua danh chuộc tiếng mà thôi. Một dân thường như chàng không học cái nào tốt? Hết lần này tới lần khác lại học viết thư hưu, im hơi lặng tiếng đi tòng quân. Sao không nghĩ tới, Vương gia người ta cho dù đi tiền tuyến cũng không thiếu cung nữ hầu hạ bên người! Sau khi trở về sẽ được thăng quan tiến chức, mỹ thực lụa là gấm vóc! Còn chàng nhất thời vội vàng bỏ rơi thê tử, triệt để bỏ lại gia sản, một mình rời nhà, không lẽ sẽ có người khen ngợi chàng vì nước mà vứt bỏ gia đình sao? Có phải là đọc sách Thánh Hiền đọc đến ngốc rồi không!”
Tiểu nương tử tức giận thật to, chống nạnh mắng người, khí thế không thua Thôi Hành Chu
chút nào.
Vẫn là Lý ma ma nhanh chóng phản ứng lại, chỉ lầm bầm “tạo nghiệt”, gấp gáp chạy tới kéo Liễu nương tử lại, không để nàng tiếp tục tát tại Vương gia.
Nhưng mà Thôi Hành Chu lại xị mặt phất phất tay, không cho Lý ma ma đi qua.
Miên Đường móc thư hưu từ trong lồng ngực ra, xé thành mảnh giấy, ném cho Thôi Hành Chu: “Ta sinh ra là người Thôi gia, chết cũng là ma Thôi gia. Ta không phạm thất xuất*, chàng dựa vào cái gì mà hưu ta?”
*Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: Không sinh được con; ghen tuông; ác tật; dâm đãng; bất kính với cha mẹ, ông bà; bất hòa trong gia đình; trộm cắp.
Thôi Hành Chu đời này chưa bao giờ bị tát vào mặt, hôm nay coi như bị to gan phá giới, giận quá hóa cười: “Nàng từ khi vào cửa chưa từng nuôi dưỡng con cháu Thôi gia, ngày thường cũng không vâng nhận sự dạy dỗ, nay lại thêm bệnh đánh người, cái nào không phải là lý do để hưu nàng? Huống chi nàng không biết đại cục, đi phía sau quân đội là như thế nào? Còn không mau mau theo Mạc Như trở về, sống cuộc sống của mình cho tốt!”
Liễu Miên Đường bị miệng lưỡi độc địa của Thôi Hành Chu mắng đến chột dạ. Nghĩ kỹ lại, nàng xác thực không xứng làm một hiền thê, không lưu lại đời sau cho phu quân liền để hắn ra chiến trường... Thôi Hành Chu mắng xong, vành mắt nàng đỏ ửng, nước mắt chịu đựng mấy ngày qua thỏa thích mà tiết ra: “Chàng đi tòng quân thì đi tòng quân đi, đừng quản việc ta muốn đi nơi nào. Ta chỉ theo sau đoàn đội thôi, không đi đâu cả. Cứ đi sau lưng chàng... lỡ chàng chết trận, nếu ta còn sống.. thì ta có thể đưa chàng về nhà...” Nói xong, vậy mà tưởng Thôi Cửu thật sự chết trận, vì vậy thả lòng tâm tâm tình, “òa” khóc như một đứa trẻ.
Lúc này Thôi Hành Chu không còn cảm giác được gương mặt nóng bỏng, nước mắt nóng hổi lăn dài trên cặp mắt to đỏ hồng, tất cả đều đập vào trong lòng hẳn, đập đến nỗi quả tim đều đau.
Hắn không còn quan tâm đến những người đang đứng xung quanh nữa, một tay kéo Miên Đường vào lòng, ôm thật chặt, lúc này mới nhận ra tay nàng lạnh buốt, hắn gói nàng kỹ lưỡng trong áo choàng của mình, trầm giọng mà nói: “Là ta không đúng, đáng lẽ không nên vứt bỏ nàng... Được rồi, đừng khóc nữa, ở đây gió lớn, cẩn thận bị đông lạnh mặt...”
Miên Đường cũng ôm chặt quanh eo phu quân, trong lòng an tâm hơn nhiều.
Khoảnh khắc nhận được thư hưu, chỉ cảm thấy có sấm sét giữa trời quang xẹt ngang đỉnh đầu. Nhất thời không thể biết được thư hưu của phu quân là thật hay hắn gặp chuyện gì xảy ra, hưu thê tử mà không có lý do.
Vào ngày dân làng tiễn đưa binh lính Chân Châu, nàng cũng chạy đến đó, tìm cách chặn phu
quân hỏi cho rõ chuyện. Thế nhưng đến rồi mới biết, tin tức đại bộ đội đã rời đi.
Miên Đường có tính muốn nói ra lẽ mọi chuyện, sao có thể mặc cho phu quân tự quyết định, không rõ ràng mà đẩy nàng ra xa?
Thế là đẩy ra gã sai vặt vướng bận Mạc Như, không màng phản đối của Lý ma ma, mang đủ bạc và ngân phiếu, thay y phục nam nhân, gọi xe ngựa, thuê một người đánh xe lành nghề đuổi theo suốt một đường.
Dọc theo đường đi, nàng bỏ ra đủ bạc nhờ kẻ lại ở nhà trạm* dàn xếp, để nàng có thể đổi ngựa ở đó, đi cả ngày lẫn đêm, trải qua quanh co trắc trở, lúc này khó khăn lắm mới đuổi kip.
*Vào thời cổ đại, đây là nơi để những người đi ngang qua các văn bản của chính phủ và các quan chức thay ngựa hoặc nghỉ ngơi và ở lại giữa chừng.
Thấy phu quân mềm lại giọng, thu hồi tấm lòng yêu nước noi gương Hoài Dương Vương minh chí, tiếng khóc của Miên Đường dần dần ngừng lại.
Lúc này, Thôi Hành Chu mới có thời gian hỏi Lý ma ma: “Phu nhân sợ lạnh, tại sao chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh như vậy? Áo choàng lông của nàng ấy đâu?”
Lý ma ma nhìn thấy Vương gia trên mặt bị đánh, thế mà một mực không giận Liễu nương tử, trong lòng không ngừng đổ mồ hôi thay cho Liễu nương tử.
Vương gia thù dai thế nào, những người ở lâu trong Vương phủ đều nhớ rõ. Nếu Vương gia bạo phát tại chỗ, có khi còn tốt hơn. Nhưng này nhẫn mà không phát, tương lai là muốn thi triển lôi phong sét đánh trả thù sao?
Nghe Vương gia trách cứ, Lý ma ma nhanh nhảu nói: “Áo lông chồn có mang theo, mà ngày hôm qua... Phu nhân đưa cho người khác mượn...
Thôi Hành Chu nhìn theo hướng mà Lý ma ma nhìn, mới phát hiện đằng sau xe ngựa cư nhiên còn có một cỗ xe kéo. Một vài ám vệ mà hắn sai khiến lúc trước từng người không phải cánh tay quấn mảnh vải nhuốm máu thì là trên mặt nở đầy hoa, một mực đứng bên cạnh xe kéo, mặt mày xấu hổ, không biết có nên tiến lên nhận tội với Vương gia hay không.
Đợi Thôi Hành Chu bước tới còn phát hiện thêm thủ lĩnh ám vệ Phạm Hổ đang nằm trên xe kéo, và áo choàng lông giá trên trời của Miên Đường cũng cực kỳ bọc chặt lấy hắn.
Dở áo choàng lông ra xem xét, phát hiện giữa ngực hắn bị đâm một đao, mặc dù đã bôi thuốc vết thương nhưng vẫn còn rỉ máu.
“Phu quân, dọc đường đi ta gặp nguy hiểm, hôm qua may mà gặp phải các tráng sĩ chuẩn bị nhập ngũ này ra tay cứu nạn, nhưng vị Phạm huynh đệ này bị thương nặng vì cứu ta, trong quân chàng có người quân y nào giúp cứu chữa bọn họ hay không?”
Theo ý định ban đầu của Miên Đường, là muốn cách khoảng xa đi theo đại bộ đội, sau khi đến Tây Bắc sẽ cố gắng liên lạc với phu quân, miễn cho mạo phạm đến tướng sĩ, ảnh hưởng đến tiền đồ của phu quân.
Đến ngày hôm qua, một tên cướp bóc bất ngờ chặn đường đánh lén xe ngựa của nàng, may mà có mấy vị tráng sĩ chuẩn bị đi tòng quân này cũng đang đuổi theo đại bộ đội, vừa vặn đi ngang qua mới cứu được các nàng.
Miên Đường lúc ấy nhìn thấy vị nghĩa sĩ bị thương nặng kia, trực giác quen thuộc, thử chăm chú xác định, mới nhận ra đây không phải là vị đã từng giúp nàng mấy lần ở trấn Linh Tuyền sao!
Thấy hắn bị thương nặng, Miên Đường khiến người đánh xe vội vã đuổi theo xe ngựa, nghĩ đến việc mặt dày, lại dùng thêm chút bạc nhờ quân y trong quân doanh hỗ trợ, nếu không vị nghĩa sĩ họ Phạm chân thành nhiệt tình này, khát vọng chưa hoàn thành mà thân đã chết trước!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, việc này do chính Lý ma ma chủ trương, bắt bọn nàng nói ra danh tự Thôi Cửu với các quan sĩ binh lính!
Khi đó, Miên Đường đang bận cầu xin sự thương xót của quân gia, không để ý đến việc này, cũng không biết Lý ma ma đã nói cái gì, rốt cuộc kinh động đến phu quân, mà nếu như vậy, lỡ đầu liên lụy phu quân bị cấp trên quở trách trách thì sao...
Thật may phu quân nắm một số quyền lực trong tay, sau khi cau mày xem xét thương thế của Phạm huynh đệ, liền gọi người đi tìm quân y đến chẩn trị cho hắn.
Miên Đường trước kia chỉ thấy phu quân vận trường sam nho nhã, cực kỳ giống một quý công tử. Nhưng bây giờ nhìn lại hắn một thân áo giáp, càng làm lộ ra eo nhỏ chân dài mông vểnh của phu quân.
Hiện giờ, hắn đang đứng ở phía xa, đi theo mấy vị nghĩa sĩ nghe ngóng tình hình, thần sắc oai hùng chí khí, có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Chỉ có bộ quân phục này mới có thể cho thấy khía cạnh không ai biết của phu quân, anh tuấn soái khí đến mức mặt đỏ tim run...
Hơn nữa hắn thực sự có năng lực, tuy rằng lần đầu nhập ngũ, nhưng đã được tướng quân biết (nhìn) người đề bạt lên làm thiên phu trưởng*. Miên Đường nhìn phu quân vẫy tay gọi một đám quân lính, dáng vẻ trầm ổn phân phó bọn họ làm việc, trong lòng cảm thấy tự hào.
*Tên sĩ quan quân đội thời xưa, chỉ huy hàng nghìn người.
Nàng biết phu quân của nàng không phải ăn chơi trác táng mà! Cũng giống như Trang Vương của nước Sở trong sách, không lên tiếng thì thôi, chứ một khi đã lên tiếng thì nhất định làm người dậy sóng! Phu quân ngày hôm nay có thể coi như vực dậy tinh thần, mở ra sân khấu thể hiện những hoài bão cao cả của mình.
Vì vậy, khi quốc nạn rơi trên đầu, nắm đấm công phu của phu quân có đất dụng võ, nàng cũng không thể kéo chân sau của phu quân được...
Ngay lúc Miên Đường bọc chiếc áo choàng da của Thôi Hành Chu, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa sưởi ấm, Thôi Hành Chu đã được ám vệ bẩm báo, rốt cuộc biết được tại sao các ám vệ bảo vệ Miên Đường lại bị thương.
Hóa ra là kể từ khi Miên Đường và những người khác rời khỏi trấn Linh Tuyền, liền có ai đó lén lút theo dõi bọn họ.
Ban đầu, sau khi nhóm người Phạm Hổ phát hiện ra, đã bí mật thu phục kẻ đánh lén. Hỏi ra mới biết, hắn là người đã được Tuy Vương sắp đặt để theo dõi Liễu Miên Đường.
Kẻ lén theo dõi không chỉ có một người. Thời điểm Liễu Miên Đường rời đi, láng giềng xung quanh hỏi nàng muốn đi đâu. Khi đó, Miên Đường giải thích phu quân của mình đã đi tòng quân, nàng cũng muốn chuyển về phía Tây Bắc, vì vậy có người vội vàng chạy về âm thầm báo cáo với Tuy Vương.
Lúc đó, trong lòng Phạm Hổ biết không ổn, sợ là Tuy Vương nhất định phải xuống tay với nữ tử lạc đàn này.
Quả nhiên, khi xe ngựa chạy qua ranh giới của ba châu, đến vùng ngoại ô hoang vu, những người được Tuy Vương phái đến đột kích xe ngựa, muốn trói Liễu Miên Đường vào một cái bao tải.
Họ không còn có thể bảo vệ trong bí mật, chỉ có thể xuất hiện để bảo vệ.
Không biết liệu Tuy Vương có phát hiện ra ám vệ bọn họ hay không, những người cử đi đều là những cao thủ thân thủ không tầm thường. Mặc dù nhóm người Phạm Hổ đã cố gắng hết sức chiến đấu nhưng vẫn kém cỏi hơn.
Ngay khi Phạm Hổ bị đâm một đao, tính mạng lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là Liễu nương tử đã sớm có chuẩn bị, thế mà lấy ra một gói lớn bột thuốc từ trấn Linh Tuyền từ cánh tay của mình, lợi dụng gió xuôi quăng về phía đám người hỗn chiến.
Phạm Hổ biết Liễu nương tử đã phối thuốc trước khi rời khỏi thành, cũng không biết nàng kiếm được phương thuốc ở đâu, chỉ có một ít bột thuốc thông thường được trộn vào một chỗ, bá đạo lại cho thêm cả đống vôi bột vào.
Bột thuốc chui vào mũi miệng, đầu óc choáng váng, con mắt nóng rát không tài nào mở ra được!
Mấy tên cao thủ đối đầu đều bị loại bột đan dược cấp thấp này hạ gục chỉ trong chốc lát.
Sau khi bột thuốc bị gió thổi bay, Miên Đường liền để hai nha hoàn quấn khăn che mặt, dùng khăn che lại mũi miệng, đưa dầu hạt cải cho mấy ám vệ rửa sạch hai mắt.
Nhưng dù là như vậy, nhóm ám vệ cũng trải qua một đêm, tay chân mới dần dần có sức lực. Hên là Liễu nương tử đã nhờ người đánh xe tìm một cỗ xe kéo bị vứt bỏ ở một ngôi làng vắng vẻ gần đó, móc nó sau xe ngựa, như thế mới kéo được bọn họ suốt quãng đường.
Lúc Miên Đường đưa nhà hoàn bà tử đến băng bó cho họ, cõi lòng đầy áy náy nói lời xin lỗi: “Sợ lúc trước các ngươi cũng bị trúng chiêu, không dám ném thuốc, sớm biết các ngươi không phải là đối thủ của mấy tên cướp kia, liền đã ném ra rồi...”
Liễu nương tử quả thực rất áy náy — cho dù tráng sĩ bọn họ bị thuốc bột làm mê con mắt, còn hơn so với việc bị chém, cho nên nhóm nghĩa sĩ và Phạm đại huynh đệ bị thương là vì nàng do dự mà dẫn đến sai lầm.
Về phần mấy tên vô lại nằm đất lăn lộn hú hét không dậy nổi, cũng do đám người Liễu nương tử xử lý. Theo ý của ám vệ, nên là một đao kết liễu, kẻo bọn họ giải được thuốc mà đuổi theo.
Thế nhưng Liễu nương tử cũng không phải là người có thể giết người, lúc nhóm ám vệ đang nhắm mắt tìm cách, Liễu nương tử lại nghĩ ra chủ ý khác.
“Làm sao xã hội tuân thủ luật pháp phụ nhân trẻ em tốt có thể ra tay giết người được? Nhưng ta nghe thấy có tiếng sói tru ở đồng vắng hoang vu, cứ trói chúng lại rồi ném bên đường nuôi sói đói đi!”
Sau đó, họ còn nghe tiểu nha hoàn nói, Liễu nương tử sợ không thể thu hút được bầy sói, còn chu đáo cắt máu trên người của bọn xấu, chỉ trói siết dây thừng khiến cho bọn chúng khóc cha chửi mẹ mà thôi!
Nhưng với tư cách là ám vệ, việc mình được đối tượng bảo hộ quay ngược cứu lại tính mạng của mình, đã là một sự sỉ nhục rồi.
Bị người khác khinh thường vì học hành không tốt, ngược lại dám đi cản trở thời gian ứng thuốc của tiểu nương tử, càng là vô cùng nhục nhã!
Cuối cùng mấy người họ tay chân như nhũn ra, ngổn ngang ngã trên xe kéo tới gặp Vương gia, thật là tội đáng chết ngàn lần!
Lúc Phạm Hổ nằm trên xe kéo nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Vương gia mà rơm rớm nước mắt, nếu không vì bị thương nặng không gượng dậy được, thề đứng dậy rút kiếm tự vận, mới có thể rửa sạch nỗi thẹn này.
Thôi Hành Chu lắng nghe chuyện bọn họ trải qua, lòng bàn tay chậm rãi siết chặt lại.
Từ lâu hắn đã biết Tuy Vương có vẻ rất hứng thú đến Liễu Miên Đường, nhưng không ngờ hắn lại gan lớn như thế, ra lệnh cho thủ hạ giả làm giặc cướp bắt cóc một nữ tử yếu ớt như Liễu Miên Đường!
Nếu Liễu Miên Đường không chuẩn bị sẵn trước, e rằng bây giờ đã rơi vào tay tên Tuy Vương kia, không biết sẽ phải chịu bị làm nhục nào...
Hán quay đầu nhìn chỗ đống lửa, Liễu Miên Đường đang uống nước nóng do Lý ma ma đưa tới, khuôn mặt dường như có chút phiếm hồng.
Bởi vì hoàng hôn dần buông, đại bộ đội phía trước không xa đã dựng trại tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi Thôi Hành Chu sai binh lính tìm quân y để chữa trị cho Phạm Hổ, ra lệnh cho người đi tới đoàn xe phía trước lấy vài cái lều da trâu dày cho nhóm người Miên Đường quấn lên, đồng thời lấy lò than sưởi ấm vải, cuối cùng cũng cho Miên Đường một chỗ nghỉ qua đêm.
Bởi vì Miên Đường từng bị thương, cơ thể sợ lạnh, đặc biệt là tay chân không thông nhiều máu, lúc này tâm tình hoàn toàn buông xuống, cũng có chút lười biếng, khi ngã xuống đệm nỉ dày bằng lông dê trong lều nhỏ, đầu óc cũng hơi mê man, thân thể bắt đầu run rẩy phát sốt.
Nhưng nàng vẫn thò đầu ra khỏi chăn bông, giả vờ như không sao nói với Thôi Hành Chu, giả vờ như không sao: “Chàng mới nhập quân đã được đề bạt làm thiên phu trưởng, thật không dễ dàng, đừng để bị các tướng quân phía trên khiển trách vì ta. Đợi Phạm huynh đệ được cứu, tính mạng không nguy hiểm nữa, ta chỉ để xe ngựa đi xa xa theo đại bộ đội. Chờ đến cửa Kim Giáp, sẽ tìm ngôi làng gần đấy ở lại, không cần chàng quan tâm.”
Thôi Cửu sờ trán nàng, cảm thấy có thể luộc chín cả trứng gà, nhíu mày đút thuốc cho nàng uống: “Mấy ngày trước còn mới gặp cướp bóc, nàng còn dám sống một mình sao? Không sợ bị chúng bắt được mà áp chế...
Nói được nửa lời, Thôi Hành Chu vội vàng ngậm miệng, lúc này hắn không muốn nghĩ đến chuyện Miên Đường đã từng lên núi bị bắt cóc. Chỉ cần nghĩ đến Miên Đường đã từng bị nam nhân khác có được, trong lòng không khỏi có cảm giác bực bội và ghen tuông khó tả.
Nhưng Miên Đường không biết trong lòng Thôi Cửu đang khúc mắc, có chút tự đắc nói: “Phu quân không cần lo lắng cho ta, lúc ngoại tổ phụ của ta đang là hộ vệ xông xáo giang hồ, bọn trộm lông lá kia vẫn còn bú sữa, còn lão nhân gia ông ấy có rất nhiều cách chấn chỉnh mấy bọn đạo chích ngáng đường này! Ta thân là cháu gái của lão nhân gia, thuộc lòng được mấy thứ bổ ích. Bằng không, một nữ tử danh lưu như ta, làm sao dám tùy tiện lên đường?”
Thôi Hành Chu biết ngoại tổ phụ của nàng là vệ binh, cho nên việc nàng mang thuốc phòng thân cũng không có gì lạ.
Hắn không muốn tranh cãi với Miên Đường về việc sẽ đi đâu tiếp theo, chỉ muốn nàng nhanh chóng uống thuốc hạ sốt.
Nhưng Miên Đường nhất mực tránh né, cuối cùng chỉ núp mình trong chăn bông nói: “Ta không ốm nặng, chỉ cần uống thêm nước nóng là được. Không cần uống thuốc...”
Lúc trước nàng bị bệnh một năm, mỗi ngày đều thuốc thang không dùng, đối với loại cay đắng này thật là xin thứ lỗi cho kẻ bất tài. Vả lại cảm thấy mình bệnh không nặng, không cần làm quá uống thuốc như vậy.
Mới đầu, Thôi Hành Chu chỉ nghĩ nàng và hắn xa cách nhiều ngày, trong lòng chuyện nhiều không kể xiết, nhưng sau đó mới biết nàng mượn cớ trì hoãn, không chịu uống thuốc.
Dỗ dành mấy bận đều không có kết quả, rốt cuộc cũng biết được Miên Đường đang nghĩ gì, nhướng mày rậm, ngửa đầu uống một ngụm thuốc đắng rồi củi người về phía Miên Đường đang co ro dưới chăn....
Lần đầu tiên trong đời, Miên Đường còn biết có cách cho uống thuốc như vậy, nhưng cách cho uống này xấu hổ chết người như vậy, khiến ngón chân nàng thẹn mà đỏ bừng lên.
Chính vì vậy, sau khi được phu quân lấy miệng bón thuốc, Miên Đường chủ động đoạt lấy cái bát, đem thuốc đắng uống một hơi cạn sạch...
Thôi Hành Chu vẫn có chút chưa thỏa mãn, chỉ nói với nàng: “Sau này nếu nàng không thành thành thật thật uống thuốc, ta sẽ cho nàng uống như thế này...
Miên Đường cúi đầu dùng ngón tay gảy từng cúc áo giáp da trâu của hắn, ngượng ngùng nói: “Nếu không uống thuốc, cũng có thể làm như vậy được không? Nếu không sẽ có chút đắng*..."
*ý chỉ buồn rầu
Hoài Dương vương từ lúc ra khỏi Chân Châu vẫn luôn cau có, giờ này phút này, thật ra là bị tiểu kiều nương da mặt hơi dày chọc cười.
Sau khi súc miệng, hắn tuân theo ý muốn của nương tử, lại lần nữa nghiêng người cúi đầu, chân thực cùng nàng hôn nhau...
Thổi Hành Chu không ở trong lều của nàng quá lâu vào ngày hôm đó.
Rốt cuộc chính là hành quân, chủ soái không thể chậm trễ ở bên ôn nhu hương*
*Ôn nhu hương ( 3 ):
Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào. Ôn nhu ( ) có nghĩa là mềm mại. Hương (B) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.
Sau khi phu quân rời đi, hai má Miên Đường luôn ửng hồng. Không biết là do sốt cao hay do thẹn thùng nữa.
Chỉ cần nghĩ đến nụ hôn lưu luyến với phu quân vừa rồi, mọi khổ sở vất vả trên đường đi đều tan biến không còn.
Người ta đều nói Tây Bắc rừng thiên nước độc, nhất là vào mùa đông, là nơi lạnh giá không thể chịu nổi. Thế nhưng nếu có phu quân, dù nơi đó có lạnh lẽo đến đâu, nàng cũng phải dựng lên cửa nhà.
Con đường phía trước còn xa, nhưng giờ phút này, Miên Đường có thể giữa tiếng kêu khóc trong gió lớn ở vùng đồng nội, mang theo ngọt ngào khó tả mà mỉm cười sâu giấc....
Mặc dù Thôi Hành Chu không thể mang theo Liễu Miên Đường bên cạnh, nhưng đã điều động các cận vệ đáng tin cậy phụ trách bảo hộ tiểu đội nữ gia và những thương binh tàn tật đi theo phía sau đại bộ đội.
Ngựa kéo xe cũng được thay thế bằng những con ngựa mạnh mẽ của quân đội, và còn có một số xe ngựa khác, để Miên Đường và nha hoàn bà tử không phải chen chúc trong một cái xe.
Sau khi Miên Đường uống thuốc vào ngày hôm đó, thuốc phát huy tác dụng, ngủ vô cùng ngon. Ngày hôm sau, bởi vì muốn lên đường, đoàn tiểu đội gia đình cũng thức dậy rất sớm.
Lý ma ma là người đảm đang, chỉ cần cho bà một đống lửa là có thể khéo tay chế biến ra thức ăn mềm xốp tiện lợi.
Miên Đường ăn xong cháo loãng thịt bằm, cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, không còn bị sốt nữa.
Những binh lính do phu quân để lại rất tài giỏi, tay chân nhanh nhẹn thu dọn lều trại, chất lên xe ngựa, bắt đầu tiếp tục hành trình về phía Tây Bắc.
Miên Đường ôm chăn dày ngồi một chỗ trong xe ngựa, tha thiết nhìn về phía trước từ tấm rèm cửa cỗ xe — trong hàng ngũ không quá xa phía trước, có phu quân của nàng.
Mặc dù không thể nhìn thấy rõ hắn ở đâu, nhưng trái tim nàng cuối cùng cũng có thể an ổn.
Về phần Phạm Hổ, thủ lĩnh của đội ám vệ, mệnh không chết, vết đâm tuy sâu nhưng không làm tổn thương nội tạng, vết thương được băng bó đúng cách, uống canh nóng bổ máu, từ từ hồi phục lại. Còn những người khác chỉ bị xây xát nhẹ chứ không có gì đáng ngại.
Đám ám vệ này nói láo là muốn tòng quân, bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống*, lại khó chuyển từ ngoài sáng sang trong tối, vì vậy Vương gia phân phó bọn họ chỉ lấy cớ dưỡng thương, vừa lúc đi theo nhóm người Liễu nương tử.
Trong suốt cuộc hành trình ngắn ngủi, Thôi Hành Chu không biết điều gì đang trào dâng trong tâm trí mình, nhưng sau khi bàng hoàng, lại cảm thấy có một tia mừng rỡ.
Nhưng lại nghĩ nữ tử này chủ ý quá mức chính kiến! Thế nào lại dám đi theo đằng sau đội ngũ đang đi chinh chiến vùng Tây Bắc, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Một hồi gặp nàng, nhất định phải khiển trách nàng một trận!
Nhưng khi nhìn thấy một tiểu nương tử ngồi xổm bên tảng đá gần đống lửa để sưởi ấm, mặc một thân nam trang, búi tóc lộn xộn hơi chật vật, Thôi Cửu nhất thời không nhớ ra mình muốn mắng nàng cái gì.
Nàng đi theo một đường hẳn là rất vất vả, mặc dù có xe ngựa giúp đỡ đôi chân, nhưng trên đôi giày vải dính đầy bùn đất, khuôn mặt chưa thoa son phấn, trông có vẻ hơi tiều tụy tái nhợt.
Không biết làm thế nào mà thân thể mỏng manh yếu đuối như vậy lại có thể đuổi theo đại quân....
Hắn dừng lại bước chân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhìn nàng.
Lúc Miên Đường trông thấy hắn, đôi mắt to lúc đầu còn khó hiểu, sau đó từ từ trở nên sáng rực, từ từ bên cạnh đống lửa đứng dậy, bỗng nhiên lảo đảo chạy về phía hắn.
Nàng hớt hải chạy đến nỗi làm lòng Hoài Dương vương không kìm được nóng lên, duỗi ra hai tay muốn đỡ lấy tiểu nương tử đang nhào tới.
Thế mà ngàn lần không thể ngờ, vào lúc tiểu nương tử cuối cùng lảo đảo đúng trước mặt Thôi Hành Chu, chỉ thấy vòng tay mảnh khảnh vòng một đường, hung hăng tặng một cái bạt tai trên gương mặt tuấn mỹ của phu quân!
Thôi Hành Chu chưa kịp chuẩn bị, không hề trốn tránh, khuôn mặt bị đánh cũng hơi nghiêng qua một bên.
Mạc Như bị sốc đến mức không nhịn được bụm mặt, hít hà một hơi thật sâu, cùng mấy cận vệ mắt to trừng mắt nhỏ không biết có nên đi lên bảo vệ Vương gia hay không.
Thôi Hành Chu một lần nữa bị tiểu nương tử này làm cho kinh ngạc. Hắn có chút không tin quay đầu nhìn Miên Đường, hoài nghi bản thân vừa rồi hiểu sai ý.
Nữ nhân này, không phải là vì bị hưu mà thẹn quá hóa giận, khẩn cấp chạy đến để tặng thêm lời mắng nam nhân phụ bạc đúng không?
Miên Đường cũng không cảm nhận được luồng sát khí trên khuôn mặt phu quân của mình.
Mấy ngày nay đối với nàng dường như là mấy năm dài dằng dặc.
Suốt một chặng đường về phương Bắc, y phục nàng mang theo không đủ để tránh rét, ở trên xe ngựa, chỉ biết quấn mình trong chiếc chăn bông cùng với nha hoàn bà tử rúc vào nhau để sưởi ấm.
Vừa rồi có một quân lính tốt bụng, nhìn thấy bọn nàng quá lạnh, liền nhóm lửa ngay tại chỗ để bọn họ hơ ấm.
Ngay lúc trong khói lửa, nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn trong bộ quân phục, vai rộng eo thon, bước như bay đi về phía nàng.
Trong tức khắc, nàng còn không dám nhận — người nam nhân toàn thân tản ra khí phách oai hùng này thật sự là trượng phu Thôi Cửu của nàng?
Mãi cho đến khi hắn tới gần, chân mày như núi xa, mũi cao môi mỏng, đích thực là trượng phu của nàng Thôi Cửu.
Trong chớp mắt những ấm ức đã qua, giống như suối ngầm phá băng, từ đáy lòng cuồn cuộn trào lên, không chút nghĩ ngợi, bàn tay như có ma lực mà tự mình chào hỏi quá khứ (Thôi Ciru).
Một cái tát này trôi qua, nàng không nhập nhằng mà chửi cho sướng miệng: “Chàng tưởng mình cũng là Hoài Dương vương gia khó ưa rồi sao? Hắn tự mình làm ra chuyện xấu, suy nghĩ khác người viết thư từ hôn, phá bỏ hôn ước, ngược lại cũng chỉ mua danh chuộc tiếng mà thôi. Một dân thường như chàng không học cái nào tốt? Hết lần này tới lần khác lại học viết thư hưu, im hơi lặng tiếng đi tòng quân. Sao không nghĩ tới, Vương gia người ta cho dù đi tiền tuyến cũng không thiếu cung nữ hầu hạ bên người! Sau khi trở về sẽ được thăng quan tiến chức, mỹ thực lụa là gấm vóc! Còn chàng nhất thời vội vàng bỏ rơi thê tử, triệt để bỏ lại gia sản, một mình rời nhà, không lẽ sẽ có người khen ngợi chàng vì nước mà vứt bỏ gia đình sao? Có phải là đọc sách Thánh Hiền đọc đến ngốc rồi không!”
Tiểu nương tử tức giận thật to, chống nạnh mắng người, khí thế không thua Thôi Hành Chu
chút nào.
Vẫn là Lý ma ma nhanh chóng phản ứng lại, chỉ lầm bầm “tạo nghiệt”, gấp gáp chạy tới kéo Liễu nương tử lại, không để nàng tiếp tục tát tại Vương gia.
Nhưng mà Thôi Hành Chu lại xị mặt phất phất tay, không cho Lý ma ma đi qua.
Miên Đường móc thư hưu từ trong lồng ngực ra, xé thành mảnh giấy, ném cho Thôi Hành Chu: “Ta sinh ra là người Thôi gia, chết cũng là ma Thôi gia. Ta không phạm thất xuất*, chàng dựa vào cái gì mà hưu ta?”
*Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: Không sinh được con; ghen tuông; ác tật; dâm đãng; bất kính với cha mẹ, ông bà; bất hòa trong gia đình; trộm cắp.
Thôi Hành Chu đời này chưa bao giờ bị tát vào mặt, hôm nay coi như bị to gan phá giới, giận quá hóa cười: “Nàng từ khi vào cửa chưa từng nuôi dưỡng con cháu Thôi gia, ngày thường cũng không vâng nhận sự dạy dỗ, nay lại thêm bệnh đánh người, cái nào không phải là lý do để hưu nàng? Huống chi nàng không biết đại cục, đi phía sau quân đội là như thế nào? Còn không mau mau theo Mạc Như trở về, sống cuộc sống của mình cho tốt!”
Liễu Miên Đường bị miệng lưỡi độc địa của Thôi Hành Chu mắng đến chột dạ. Nghĩ kỹ lại, nàng xác thực không xứng làm một hiền thê, không lưu lại đời sau cho phu quân liền để hắn ra chiến trường... Thôi Hành Chu mắng xong, vành mắt nàng đỏ ửng, nước mắt chịu đựng mấy ngày qua thỏa thích mà tiết ra: “Chàng đi tòng quân thì đi tòng quân đi, đừng quản việc ta muốn đi nơi nào. Ta chỉ theo sau đoàn đội thôi, không đi đâu cả. Cứ đi sau lưng chàng... lỡ chàng chết trận, nếu ta còn sống.. thì ta có thể đưa chàng về nhà...” Nói xong, vậy mà tưởng Thôi Cửu thật sự chết trận, vì vậy thả lòng tâm tâm tình, “òa” khóc như một đứa trẻ.
Lúc này Thôi Hành Chu không còn cảm giác được gương mặt nóng bỏng, nước mắt nóng hổi lăn dài trên cặp mắt to đỏ hồng, tất cả đều đập vào trong lòng hẳn, đập đến nỗi quả tim đều đau.
Hắn không còn quan tâm đến những người đang đứng xung quanh nữa, một tay kéo Miên Đường vào lòng, ôm thật chặt, lúc này mới nhận ra tay nàng lạnh buốt, hắn gói nàng kỹ lưỡng trong áo choàng của mình, trầm giọng mà nói: “Là ta không đúng, đáng lẽ không nên vứt bỏ nàng... Được rồi, đừng khóc nữa, ở đây gió lớn, cẩn thận bị đông lạnh mặt...”
Miên Đường cũng ôm chặt quanh eo phu quân, trong lòng an tâm hơn nhiều.
Khoảnh khắc nhận được thư hưu, chỉ cảm thấy có sấm sét giữa trời quang xẹt ngang đỉnh đầu. Nhất thời không thể biết được thư hưu của phu quân là thật hay hắn gặp chuyện gì xảy ra, hưu thê tử mà không có lý do.
Vào ngày dân làng tiễn đưa binh lính Chân Châu, nàng cũng chạy đến đó, tìm cách chặn phu
quân hỏi cho rõ chuyện. Thế nhưng đến rồi mới biết, tin tức đại bộ đội đã rời đi.
Miên Đường có tính muốn nói ra lẽ mọi chuyện, sao có thể mặc cho phu quân tự quyết định, không rõ ràng mà đẩy nàng ra xa?
Thế là đẩy ra gã sai vặt vướng bận Mạc Như, không màng phản đối của Lý ma ma, mang đủ bạc và ngân phiếu, thay y phục nam nhân, gọi xe ngựa, thuê một người đánh xe lành nghề đuổi theo suốt một đường.
Dọc theo đường đi, nàng bỏ ra đủ bạc nhờ kẻ lại ở nhà trạm* dàn xếp, để nàng có thể đổi ngựa ở đó, đi cả ngày lẫn đêm, trải qua quanh co trắc trở, lúc này khó khăn lắm mới đuổi kip.
*Vào thời cổ đại, đây là nơi để những người đi ngang qua các văn bản của chính phủ và các quan chức thay ngựa hoặc nghỉ ngơi và ở lại giữa chừng.
Thấy phu quân mềm lại giọng, thu hồi tấm lòng yêu nước noi gương Hoài Dương Vương minh chí, tiếng khóc của Miên Đường dần dần ngừng lại.
Lúc này, Thôi Hành Chu mới có thời gian hỏi Lý ma ma: “Phu nhân sợ lạnh, tại sao chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh như vậy? Áo choàng lông của nàng ấy đâu?”
Lý ma ma nhìn thấy Vương gia trên mặt bị đánh, thế mà một mực không giận Liễu nương tử, trong lòng không ngừng đổ mồ hôi thay cho Liễu nương tử.
Vương gia thù dai thế nào, những người ở lâu trong Vương phủ đều nhớ rõ. Nếu Vương gia bạo phát tại chỗ, có khi còn tốt hơn. Nhưng này nhẫn mà không phát, tương lai là muốn thi triển lôi phong sét đánh trả thù sao?
Nghe Vương gia trách cứ, Lý ma ma nhanh nhảu nói: “Áo lông chồn có mang theo, mà ngày hôm qua... Phu nhân đưa cho người khác mượn...
Thôi Hành Chu nhìn theo hướng mà Lý ma ma nhìn, mới phát hiện đằng sau xe ngựa cư nhiên còn có một cỗ xe kéo. Một vài ám vệ mà hắn sai khiến lúc trước từng người không phải cánh tay quấn mảnh vải nhuốm máu thì là trên mặt nở đầy hoa, một mực đứng bên cạnh xe kéo, mặt mày xấu hổ, không biết có nên tiến lên nhận tội với Vương gia hay không.
Đợi Thôi Hành Chu bước tới còn phát hiện thêm thủ lĩnh ám vệ Phạm Hổ đang nằm trên xe kéo, và áo choàng lông giá trên trời của Miên Đường cũng cực kỳ bọc chặt lấy hắn.
Dở áo choàng lông ra xem xét, phát hiện giữa ngực hắn bị đâm một đao, mặc dù đã bôi thuốc vết thương nhưng vẫn còn rỉ máu.
“Phu quân, dọc đường đi ta gặp nguy hiểm, hôm qua may mà gặp phải các tráng sĩ chuẩn bị nhập ngũ này ra tay cứu nạn, nhưng vị Phạm huynh đệ này bị thương nặng vì cứu ta, trong quân chàng có người quân y nào giúp cứu chữa bọn họ hay không?”
Theo ý định ban đầu của Miên Đường, là muốn cách khoảng xa đi theo đại bộ đội, sau khi đến Tây Bắc sẽ cố gắng liên lạc với phu quân, miễn cho mạo phạm đến tướng sĩ, ảnh hưởng đến tiền đồ của phu quân.
Đến ngày hôm qua, một tên cướp bóc bất ngờ chặn đường đánh lén xe ngựa của nàng, may mà có mấy vị tráng sĩ chuẩn bị đi tòng quân này cũng đang đuổi theo đại bộ đội, vừa vặn đi ngang qua mới cứu được các nàng.
Miên Đường lúc ấy nhìn thấy vị nghĩa sĩ bị thương nặng kia, trực giác quen thuộc, thử chăm chú xác định, mới nhận ra đây không phải là vị đã từng giúp nàng mấy lần ở trấn Linh Tuyền sao!
Thấy hắn bị thương nặng, Miên Đường khiến người đánh xe vội vã đuổi theo xe ngựa, nghĩ đến việc mặt dày, lại dùng thêm chút bạc nhờ quân y trong quân doanh hỗ trợ, nếu không vị nghĩa sĩ họ Phạm chân thành nhiệt tình này, khát vọng chưa hoàn thành mà thân đã chết trước!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, việc này do chính Lý ma ma chủ trương, bắt bọn nàng nói ra danh tự Thôi Cửu với các quan sĩ binh lính!
Khi đó, Miên Đường đang bận cầu xin sự thương xót của quân gia, không để ý đến việc này, cũng không biết Lý ma ma đã nói cái gì, rốt cuộc kinh động đến phu quân, mà nếu như vậy, lỡ đầu liên lụy phu quân bị cấp trên quở trách trách thì sao...
Thật may phu quân nắm một số quyền lực trong tay, sau khi cau mày xem xét thương thế của Phạm huynh đệ, liền gọi người đi tìm quân y đến chẩn trị cho hắn.
Miên Đường trước kia chỉ thấy phu quân vận trường sam nho nhã, cực kỳ giống một quý công tử. Nhưng bây giờ nhìn lại hắn một thân áo giáp, càng làm lộ ra eo nhỏ chân dài mông vểnh của phu quân.
Hiện giờ, hắn đang đứng ở phía xa, đi theo mấy vị nghĩa sĩ nghe ngóng tình hình, thần sắc oai hùng chí khí, có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Chỉ có bộ quân phục này mới có thể cho thấy khía cạnh không ai biết của phu quân, anh tuấn soái khí đến mức mặt đỏ tim run...
Hơn nữa hắn thực sự có năng lực, tuy rằng lần đầu nhập ngũ, nhưng đã được tướng quân biết (nhìn) người đề bạt lên làm thiên phu trưởng*. Miên Đường nhìn phu quân vẫy tay gọi một đám quân lính, dáng vẻ trầm ổn phân phó bọn họ làm việc, trong lòng cảm thấy tự hào.
*Tên sĩ quan quân đội thời xưa, chỉ huy hàng nghìn người.
Nàng biết phu quân của nàng không phải ăn chơi trác táng mà! Cũng giống như Trang Vương của nước Sở trong sách, không lên tiếng thì thôi, chứ một khi đã lên tiếng thì nhất định làm người dậy sóng! Phu quân ngày hôm nay có thể coi như vực dậy tinh thần, mở ra sân khấu thể hiện những hoài bão cao cả của mình.
Vì vậy, khi quốc nạn rơi trên đầu, nắm đấm công phu của phu quân có đất dụng võ, nàng cũng không thể kéo chân sau của phu quân được...
Ngay lúc Miên Đường bọc chiếc áo choàng da của Thôi Hành Chu, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa sưởi ấm, Thôi Hành Chu đã được ám vệ bẩm báo, rốt cuộc biết được tại sao các ám vệ bảo vệ Miên Đường lại bị thương.
Hóa ra là kể từ khi Miên Đường và những người khác rời khỏi trấn Linh Tuyền, liền có ai đó lén lút theo dõi bọn họ.
Ban đầu, sau khi nhóm người Phạm Hổ phát hiện ra, đã bí mật thu phục kẻ đánh lén. Hỏi ra mới biết, hắn là người đã được Tuy Vương sắp đặt để theo dõi Liễu Miên Đường.
Kẻ lén theo dõi không chỉ có một người. Thời điểm Liễu Miên Đường rời đi, láng giềng xung quanh hỏi nàng muốn đi đâu. Khi đó, Miên Đường giải thích phu quân của mình đã đi tòng quân, nàng cũng muốn chuyển về phía Tây Bắc, vì vậy có người vội vàng chạy về âm thầm báo cáo với Tuy Vương.
Lúc đó, trong lòng Phạm Hổ biết không ổn, sợ là Tuy Vương nhất định phải xuống tay với nữ tử lạc đàn này.
Quả nhiên, khi xe ngựa chạy qua ranh giới của ba châu, đến vùng ngoại ô hoang vu, những người được Tuy Vương phái đến đột kích xe ngựa, muốn trói Liễu Miên Đường vào một cái bao tải.
Họ không còn có thể bảo vệ trong bí mật, chỉ có thể xuất hiện để bảo vệ.
Không biết liệu Tuy Vương có phát hiện ra ám vệ bọn họ hay không, những người cử đi đều là những cao thủ thân thủ không tầm thường. Mặc dù nhóm người Phạm Hổ đã cố gắng hết sức chiến đấu nhưng vẫn kém cỏi hơn.
Ngay khi Phạm Hổ bị đâm một đao, tính mạng lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là Liễu nương tử đã sớm có chuẩn bị, thế mà lấy ra một gói lớn bột thuốc từ trấn Linh Tuyền từ cánh tay của mình, lợi dụng gió xuôi quăng về phía đám người hỗn chiến.
Phạm Hổ biết Liễu nương tử đã phối thuốc trước khi rời khỏi thành, cũng không biết nàng kiếm được phương thuốc ở đâu, chỉ có một ít bột thuốc thông thường được trộn vào một chỗ, bá đạo lại cho thêm cả đống vôi bột vào.
Bột thuốc chui vào mũi miệng, đầu óc choáng váng, con mắt nóng rát không tài nào mở ra được!
Mấy tên cao thủ đối đầu đều bị loại bột đan dược cấp thấp này hạ gục chỉ trong chốc lát.
Sau khi bột thuốc bị gió thổi bay, Miên Đường liền để hai nha hoàn quấn khăn che mặt, dùng khăn che lại mũi miệng, đưa dầu hạt cải cho mấy ám vệ rửa sạch hai mắt.
Nhưng dù là như vậy, nhóm ám vệ cũng trải qua một đêm, tay chân mới dần dần có sức lực. Hên là Liễu nương tử đã nhờ người đánh xe tìm một cỗ xe kéo bị vứt bỏ ở một ngôi làng vắng vẻ gần đó, móc nó sau xe ngựa, như thế mới kéo được bọn họ suốt quãng đường.
Lúc Miên Đường đưa nhà hoàn bà tử đến băng bó cho họ, cõi lòng đầy áy náy nói lời xin lỗi: “Sợ lúc trước các ngươi cũng bị trúng chiêu, không dám ném thuốc, sớm biết các ngươi không phải là đối thủ của mấy tên cướp kia, liền đã ném ra rồi...”
Liễu nương tử quả thực rất áy náy — cho dù tráng sĩ bọn họ bị thuốc bột làm mê con mắt, còn hơn so với việc bị chém, cho nên nhóm nghĩa sĩ và Phạm đại huynh đệ bị thương là vì nàng do dự mà dẫn đến sai lầm.
Về phần mấy tên vô lại nằm đất lăn lộn hú hét không dậy nổi, cũng do đám người Liễu nương tử xử lý. Theo ý của ám vệ, nên là một đao kết liễu, kẻo bọn họ giải được thuốc mà đuổi theo.
Thế nhưng Liễu nương tử cũng không phải là người có thể giết người, lúc nhóm ám vệ đang nhắm mắt tìm cách, Liễu nương tử lại nghĩ ra chủ ý khác.
“Làm sao xã hội tuân thủ luật pháp phụ nhân trẻ em tốt có thể ra tay giết người được? Nhưng ta nghe thấy có tiếng sói tru ở đồng vắng hoang vu, cứ trói chúng lại rồi ném bên đường nuôi sói đói đi!”
Sau đó, họ còn nghe tiểu nha hoàn nói, Liễu nương tử sợ không thể thu hút được bầy sói, còn chu đáo cắt máu trên người của bọn xấu, chỉ trói siết dây thừng khiến cho bọn chúng khóc cha chửi mẹ mà thôi!
Nhưng với tư cách là ám vệ, việc mình được đối tượng bảo hộ quay ngược cứu lại tính mạng của mình, đã là một sự sỉ nhục rồi.
Bị người khác khinh thường vì học hành không tốt, ngược lại dám đi cản trở thời gian ứng thuốc của tiểu nương tử, càng là vô cùng nhục nhã!
Cuối cùng mấy người họ tay chân như nhũn ra, ngổn ngang ngã trên xe kéo tới gặp Vương gia, thật là tội đáng chết ngàn lần!
Lúc Phạm Hổ nằm trên xe kéo nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Vương gia mà rơm rớm nước mắt, nếu không vì bị thương nặng không gượng dậy được, thề đứng dậy rút kiếm tự vận, mới có thể rửa sạch nỗi thẹn này.
Thôi Hành Chu lắng nghe chuyện bọn họ trải qua, lòng bàn tay chậm rãi siết chặt lại.
Từ lâu hắn đã biết Tuy Vương có vẻ rất hứng thú đến Liễu Miên Đường, nhưng không ngờ hắn lại gan lớn như thế, ra lệnh cho thủ hạ giả làm giặc cướp bắt cóc một nữ tử yếu ớt như Liễu Miên Đường!
Nếu Liễu Miên Đường không chuẩn bị sẵn trước, e rằng bây giờ đã rơi vào tay tên Tuy Vương kia, không biết sẽ phải chịu bị làm nhục nào...
Hán quay đầu nhìn chỗ đống lửa, Liễu Miên Đường đang uống nước nóng do Lý ma ma đưa tới, khuôn mặt dường như có chút phiếm hồng.
Bởi vì hoàng hôn dần buông, đại bộ đội phía trước không xa đã dựng trại tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi Thôi Hành Chu sai binh lính tìm quân y để chữa trị cho Phạm Hổ, ra lệnh cho người đi tới đoàn xe phía trước lấy vài cái lều da trâu dày cho nhóm người Miên Đường quấn lên, đồng thời lấy lò than sưởi ấm vải, cuối cùng cũng cho Miên Đường một chỗ nghỉ qua đêm.
Bởi vì Miên Đường từng bị thương, cơ thể sợ lạnh, đặc biệt là tay chân không thông nhiều máu, lúc này tâm tình hoàn toàn buông xuống, cũng có chút lười biếng, khi ngã xuống đệm nỉ dày bằng lông dê trong lều nhỏ, đầu óc cũng hơi mê man, thân thể bắt đầu run rẩy phát sốt.
Nhưng nàng vẫn thò đầu ra khỏi chăn bông, giả vờ như không sao nói với Thôi Hành Chu, giả vờ như không sao: “Chàng mới nhập quân đã được đề bạt làm thiên phu trưởng, thật không dễ dàng, đừng để bị các tướng quân phía trên khiển trách vì ta. Đợi Phạm huynh đệ được cứu, tính mạng không nguy hiểm nữa, ta chỉ để xe ngựa đi xa xa theo đại bộ đội. Chờ đến cửa Kim Giáp, sẽ tìm ngôi làng gần đấy ở lại, không cần chàng quan tâm.”
Thôi Cửu sờ trán nàng, cảm thấy có thể luộc chín cả trứng gà, nhíu mày đút thuốc cho nàng uống: “Mấy ngày trước còn mới gặp cướp bóc, nàng còn dám sống một mình sao? Không sợ bị chúng bắt được mà áp chế...
Nói được nửa lời, Thôi Hành Chu vội vàng ngậm miệng, lúc này hắn không muốn nghĩ đến chuyện Miên Đường đã từng lên núi bị bắt cóc. Chỉ cần nghĩ đến Miên Đường đã từng bị nam nhân khác có được, trong lòng không khỏi có cảm giác bực bội và ghen tuông khó tả.
Nhưng Miên Đường không biết trong lòng Thôi Cửu đang khúc mắc, có chút tự đắc nói: “Phu quân không cần lo lắng cho ta, lúc ngoại tổ phụ của ta đang là hộ vệ xông xáo giang hồ, bọn trộm lông lá kia vẫn còn bú sữa, còn lão nhân gia ông ấy có rất nhiều cách chấn chỉnh mấy bọn đạo chích ngáng đường này! Ta thân là cháu gái của lão nhân gia, thuộc lòng được mấy thứ bổ ích. Bằng không, một nữ tử danh lưu như ta, làm sao dám tùy tiện lên đường?”
Thôi Hành Chu biết ngoại tổ phụ của nàng là vệ binh, cho nên việc nàng mang thuốc phòng thân cũng không có gì lạ.
Hắn không muốn tranh cãi với Miên Đường về việc sẽ đi đâu tiếp theo, chỉ muốn nàng nhanh chóng uống thuốc hạ sốt.
Nhưng Miên Đường nhất mực tránh né, cuối cùng chỉ núp mình trong chăn bông nói: “Ta không ốm nặng, chỉ cần uống thêm nước nóng là được. Không cần uống thuốc...”
Lúc trước nàng bị bệnh một năm, mỗi ngày đều thuốc thang không dùng, đối với loại cay đắng này thật là xin thứ lỗi cho kẻ bất tài. Vả lại cảm thấy mình bệnh không nặng, không cần làm quá uống thuốc như vậy.
Mới đầu, Thôi Hành Chu chỉ nghĩ nàng và hắn xa cách nhiều ngày, trong lòng chuyện nhiều không kể xiết, nhưng sau đó mới biết nàng mượn cớ trì hoãn, không chịu uống thuốc.
Dỗ dành mấy bận đều không có kết quả, rốt cuộc cũng biết được Miên Đường đang nghĩ gì, nhướng mày rậm, ngửa đầu uống một ngụm thuốc đắng rồi củi người về phía Miên Đường đang co ro dưới chăn....
Lần đầu tiên trong đời, Miên Đường còn biết có cách cho uống thuốc như vậy, nhưng cách cho uống này xấu hổ chết người như vậy, khiến ngón chân nàng thẹn mà đỏ bừng lên.
Chính vì vậy, sau khi được phu quân lấy miệng bón thuốc, Miên Đường chủ động đoạt lấy cái bát, đem thuốc đắng uống một hơi cạn sạch...
Thôi Hành Chu vẫn có chút chưa thỏa mãn, chỉ nói với nàng: “Sau này nếu nàng không thành thành thật thật uống thuốc, ta sẽ cho nàng uống như thế này...
Miên Đường cúi đầu dùng ngón tay gảy từng cúc áo giáp da trâu của hắn, ngượng ngùng nói: “Nếu không uống thuốc, cũng có thể làm như vậy được không? Nếu không sẽ có chút đắng*..."
*ý chỉ buồn rầu
Hoài Dương vương từ lúc ra khỏi Chân Châu vẫn luôn cau có, giờ này phút này, thật ra là bị tiểu kiều nương da mặt hơi dày chọc cười.
Sau khi súc miệng, hắn tuân theo ý muốn của nương tử, lại lần nữa nghiêng người cúi đầu, chân thực cùng nàng hôn nhau...
Thổi Hành Chu không ở trong lều của nàng quá lâu vào ngày hôm đó.
Rốt cuộc chính là hành quân, chủ soái không thể chậm trễ ở bên ôn nhu hương*
*Ôn nhu hương ( 3 ):
Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào. Ôn nhu ( ) có nghĩa là mềm mại. Hương (B) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.
Sau khi phu quân rời đi, hai má Miên Đường luôn ửng hồng. Không biết là do sốt cao hay do thẹn thùng nữa.
Chỉ cần nghĩ đến nụ hôn lưu luyến với phu quân vừa rồi, mọi khổ sở vất vả trên đường đi đều tan biến không còn.
Người ta đều nói Tây Bắc rừng thiên nước độc, nhất là vào mùa đông, là nơi lạnh giá không thể chịu nổi. Thế nhưng nếu có phu quân, dù nơi đó có lạnh lẽo đến đâu, nàng cũng phải dựng lên cửa nhà.
Con đường phía trước còn xa, nhưng giờ phút này, Miên Đường có thể giữa tiếng kêu khóc trong gió lớn ở vùng đồng nội, mang theo ngọt ngào khó tả mà mỉm cười sâu giấc....
Mặc dù Thôi Hành Chu không thể mang theo Liễu Miên Đường bên cạnh, nhưng đã điều động các cận vệ đáng tin cậy phụ trách bảo hộ tiểu đội nữ gia và những thương binh tàn tật đi theo phía sau đại bộ đội.
Ngựa kéo xe cũng được thay thế bằng những con ngựa mạnh mẽ của quân đội, và còn có một số xe ngựa khác, để Miên Đường và nha hoàn bà tử không phải chen chúc trong một cái xe.
Sau khi Miên Đường uống thuốc vào ngày hôm đó, thuốc phát huy tác dụng, ngủ vô cùng ngon. Ngày hôm sau, bởi vì muốn lên đường, đoàn tiểu đội gia đình cũng thức dậy rất sớm.
Lý ma ma là người đảm đang, chỉ cần cho bà một đống lửa là có thể khéo tay chế biến ra thức ăn mềm xốp tiện lợi.
Miên Đường ăn xong cháo loãng thịt bằm, cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, không còn bị sốt nữa.
Những binh lính do phu quân để lại rất tài giỏi, tay chân nhanh nhẹn thu dọn lều trại, chất lên xe ngựa, bắt đầu tiếp tục hành trình về phía Tây Bắc.
Miên Đường ôm chăn dày ngồi một chỗ trong xe ngựa, tha thiết nhìn về phía trước từ tấm rèm cửa cỗ xe — trong hàng ngũ không quá xa phía trước, có phu quân của nàng.
Mặc dù không thể nhìn thấy rõ hắn ở đâu, nhưng trái tim nàng cuối cùng cũng có thể an ổn.
Về phần Phạm Hổ, thủ lĩnh của đội ám vệ, mệnh không chết, vết đâm tuy sâu nhưng không làm tổn thương nội tạng, vết thương được băng bó đúng cách, uống canh nóng bổ máu, từ từ hồi phục lại. Còn những người khác chỉ bị xây xát nhẹ chứ không có gì đáng ngại.
Đám ám vệ này nói láo là muốn tòng quân, bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống*, lại khó chuyển từ ngoài sáng sang trong tối, vì vậy Vương gia phân phó bọn họ chỉ lấy cớ dưỡng thương, vừa lúc đi theo nhóm người Liễu nương tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.