Chương 92:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường biết ơn Phạm đại huynh đệ ba lần bốn lượt ra tay tương trợ, đối xử với hẳn như huynh đệ ruột. Nghe nói hắn còn chưa cưới vợ, khi còn chưa chắc chắn, đã dự định lúc trở về trấn Linh Tuyển, sẽ sắp xếp các khuê nữ vừa độ tuổi ở láng giềng thành một danh sách, chọn một người hiền lành nhất để hắn tới cửa làm mai.
Phạm Hổ vốn không giỏi ăn nói, càng sợ chính mình làm lộ ra nội tình của vương gia, cho nên chỉ trầm mặc gật đầu, kẻo nương tử lại đến dông dài với hắn.
Mà đoạn đường hành quân này, mỗi lúc về đêm, Thôi Cửu vẫn cứ mặc áo giáp bọc lấy khí lạnh cả người chui vào túp lều nhỏ bằng da trâu của Miên Đường.
Từ sau lần mớm thuốc ngọt ngào lần trước, phu quân dường như mới thành hôn với nàng vậy, trở nên rất dính người, nhất là thích hôn nàng.
Chính bản thân Miên Đường cũng đã quên sạch những chuyện sau khi thành hôn. Mặc dù nàng cũng biết vợ chồng phải thân mật với nhau, mới có thể có con. Thế nhưng phu quân nói thân thể của nàng không tốt, không thích hợp để có con, nên tất nhiên là không thể thân mật rồi.
Điều này đối với người hoàn toàn không biết gì cả về cuộc sống vợ chồng sau khi thành hôn là Miên Đường mà nói, là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ nàng muốn nói, cứ cho là không phải vì mang thai đứa bé, thì việc thân mật như vậy cũng rất tốt!
Hôm nay, vào đêm khuya, lúc phu quân lại lần nữa chui vào lều trại, Miên Đường đang vừa may y phục cho hắn, vừa nói ra sự khó hiểu trong lòng: "Chiếc áo màu xanh mà hôm qua chàng mặc vẫn còn mới, sao hôm nay đã trở nên cũ như vậy? Phần khuỷu tay cũng bị rách. . ."
Thôi Cửu trầm mặc một chút, hắn mỗi lần tới đều tùy lúc bắt lấy một Thiên phu trưởng* đến thay quần áo, nào có chú ý tới có phải là cùng một người hay không?
*Thiên phu trưởng: là một chức võ quan, chỉ huy một đơn vị gồm một ngàn quân.
Hắn thuận miệng nói: "Ban đêm các đồng liêu ở chung một lều, sáng sớm thức dậy thỉnh thoảng cũng sẽ mặc nhầm y phục. . ."
Miên Đường không chút nghi ngờ gật gật đầu. Chuyện này nếu ở đường phía Bắc trấn Linh Tuyền, quan nhân ở lại bên ngoài mặc y phục khác trở về, chắc chắn là có giấu cô nương xinh đẹp ở bên ngoài.
Thế nhưng bây giờ phu quân lại ở trong quân doanh, ngủ cùng một đám hán tử cẩu thả không thích tắm rửa, thật là làm khó cho những quan nhân vẫn luôn sống an nhàn sung sướng!
Cho nên sau khi vá quần áo có vẻ hơi vụng về xong, Miên Đường còn cẩn thận dặn dò tướng công: "Bị người khác mặc nhầm áo ngoài cũng không sao, nhưng là quần áo bên trong phải cẩn thận, chớ có mặc nhầm đồ lót lung tung của người khác. . ."
Thôi Hành Chu trầm mặc gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy cái lời nói dối sứt sẹo kia có thể chấm dứt được rồi.
Miên Đường là cô nương tốt, đối xử với người mình yêu mến luôn thành tâm thành ý, tội gì hắn phải lừa gạt nàng như vậy?
Thế là hắn quyết định thẳng thắn, nói ra thân phận của mình. Chỉ là nói những lời thì phải có cái gì đó làm nền cái đã, cho nên sau một hồi cân nhắc Thôi Hành Chu mới hỏi: "Nàng cảm thấy Hoài Dương vương như thế nào?"
Miên Đường đang điều chỉnh nước nóng cho phu quân ngâm chân, nghe thấy hắn đột nhiên nhắc tới vị chủ soái Tây Bắc không có bất kỳ liên quan nào kia, cũng không thèm để ý, nói theo tình hình thực tế: "Đối với Đại Yến mà nói, tất nhiên là nhân tài trụ cột hiếm có. . ."
Nghe được lời này, Thôi Hành Chu mỉm cười, mở miệng nói: "Thật ra. . ."
Còn không chờ hắn nói xong, thì đã nghe Miên Đường nói tiếp: "Nhưng nếu người vương gia này làm chồng, thì nữ tử gả cho hắn thật đúng là xui xẻo tám đời!"
Thôi Hành Chu nhìn bên mặt tuyệt mỹ của Miên Đường, nhịn một chút, mới không đạp ngã chậu nước dưới chân, kìm nén bực bội hỏi: ". . . Sao lại nói như vậy?"
Lúc này trong lều vải không có người khác, Miên Đường ngược lại cũng không sợ bàn luận chuyện quan gia, nói theo đúng sự thật: "Vị vương gia này có quá nhiều kiện cáo phong lưu, trêu chọc các thương nữ ở trấn Linh Tuyền nhưng lại không chịu phụ trách, làm cho Hạ tiểu thư lo được lo mất, đòi sống đòi chết. Bây giờ chẳng qua chỉ là đánh một trận, còn từ hôn với vị hôn thê đã được định hôn từ lâu, làm đủ mánh lới mua danh chuộc tiếng. Chàng nói xem vị Liêm tiểu thư kia đã trêu ai ghẹo ai, vậy mà lại đáng thương như vậy, đang êm đang đẹp lại bị từ hôn. . . Nếu ta là Liêm tiểu thư, sẽ thắp hương trước ngựa của cái vị vương gia
kia!"
Nói đến đây, trong lòng Miên Đường càng tức giận, tội đáng chết nhất của cái tên cẩu vương gia này chính là làm náo loạn Chân Châu, thậm chí còn nhấc lên chuyện hòa ly mới có thể oai phong ra trận giết địch!
Thật sự là khiến người ta nổi nóng!
Chỉ là sau khi nàng nói xong, bên trong lều nhỏ bằng da trâu là một mảnh trầm mặc. Đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của tướng công mặt, phát hiện sắc mặt của hắn ủ dột, dáng vẻ không được vui lắm.
"Phu quân, vừa rồi chàng muốn nói với ta cái gì vậy?" Miên Đường lúc này mới hậu tri hậu giác mà hỏi thăm.
Thôi Hành Chu rũ lông mi đen dài xuống, chóp mũi cao thẳng lóe hàn quang, lạnh lùng nói: "Nước có chút nóng. . ."
Miên Đường vội vàng ân cần múc nước điều nhiệt độ, thế nhưng vừa quay người lại, liền bị Thôi Hành Chu ôm chặt lấy, lôi kéo nàng ngồi vào trong ngực hắn, nhưng hắn cũng không nói chuyện, cánh tay sắt ôm chặt lấy nàng rồi nhìn chăm chú vào nàng.
Miên Đường khẽ khép mắt, nhìn hắn qua khoé mắt, ngượng ngùng nói: "Phu quân. . . Chàng đang nhìn gì vậy?"
Thôi Hành Chu chậm rãi thở dài một hơi, cúi đầu chiếm lấy môi nàng . . .
Sau một phen nồng nhiệt ngọt ngào, Thôi Hành Chu phải trở về trước khi đại doanh tuần tra
ban đêm.
Lúc ra khỏi lều nhỏ bằng da trâu, hắn trông thấy Lý ma ma ở cách đó không xa đang nấu canh thịt trên đống lửa, chuẩn bị để ăn trên đường vào ban ngày.
Bây giờ đã dần tiến về Tây Bắc, thời tiết rét lạnh, canh thịt đậm đặc này có thể làm thành thịt đông lạnh, đến lúc đó chia ra dùng, nấu mì ăn cũng tiện hơn.
Lý ma ma ngồi kề bên cái lều nhỏ kia, thỉnh thoảng có thể mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh nhi nữ vui đùa ầm ĩ.
Bây giờ đã ra khỏi trấn Linh Tuyền, tiểu nương tử Miên Đường cũng không thể bị phản đặc bắt đi được, vì sao vương gia vẫn cứ lừa gạt mà còn ngày càng có dáng vẻ bị nghiện như vậy?
Bà nghi ngờ vương gia mê luyến sắc đẹp của Liễu Miên Đường, dự định chơi giả làm thật.
Có lẽ ở trong mắt vương gia, người giống như Liễu nương tử, đã không có phụ huynh cường thế che chở, lại lẻ loi hiu quạnh một mình, thật sự là cực kỳ dễ bắt nạt. Cho dù về sau nương tử phát hiện ra mình bị lừa cũng không có cách nào cầu cứu, ít phiền phức đi rất nhiều.
Thế nhưng bà vạn vạn không ngờ tới, vương gia từ trước đến nay không trầm mê nữ sắc thế mà cũng có suy nghĩ như vậy. Đáng thương cho Liễu nương tử ngàn dặm truy phu, cuối cùng khi có được rồi, chẳng qua cũng chỉ là làm thị thiếp của vương gia trong quân thôi, cũng không biết trong tương lai sau khi chiến sự kết thúc, cái vương phủ vọng tộc kia có cho phép Liễu nương tử bước vào hay không!
Lý ma ma đang chuẩn bị thở dài một hơi, không ngờ vương gia vừa mới ra khỏi doanh trướng thế mà lại đứng trước bà một bước, bùi ngùi thở dài một tiếng. Thanh niên cao lớn tuấn soái gác tay ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đầy sao, tựa hồ đang suy tư chuyện quân cơ nan giải quan trọng nào đó trong quân. . .
Thôi Hành Chu hoàn toàn chính xác là đang rầu rĩ.
Từ trước đến nay hắn làm việc ra quyết định rất nhanh, nhưng ban nãy trong lều nhỏ bằng da trâu, hắn lại không biết nên làm rõ tình hình thực tế với Miên Đường như thế nào.
Đáng hận nhất chính là, trong trấn Lịnh Tuyền, thương nữ Hạ gia tự dưng lại hắt cho hắn bát nước bẩn, khiến tiểu nương tử hiểu lầm hắn là người hoa tâm, nếu lúc này lại nói chính mình giấu giếm chuyện của nàng, thì chính là ngồi vững cái tội danh vương gia phóng đãng này rồi.
Dựa vào tính tình không quan tâm này của Liễu Miên Đường, rất có thể sẽ lập tức thu dọn đồ đạc lên xe ngựa rời đi.
Thế nhưng người của Tuy Vương đã để mắt tới nàng. Nếu nàng không ở bên cạnh hắn, một khi Tuy Vương lần nữa phái người tới, rất có thể nàng sẽ bị bắt đi, để cho cái tên vương gia háo sắc chân chính đó DD. . .
Thôi Hành Chu trái lo phải nghĩ, vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, cũng nên chờ tới khi ấn tượng của Liễu Miên Đường đối với Hoài Dương Vương thay đổi, lại từ từ mưu tính, đem chân tướng tiết lộ từng chút cho nàng biết.
Về phần sau khi chiến sự kết thúc, liên quan tới con đường sau này của Miên Đường, hắn cũng đã nghĩ xong rồi, nếu muốn mang theo nàng bên người, thì cho một cỗ kiệu nâng vào trong vương phủ mới ổn thỏa.
Còn về việc Miên Đường thất thân, người biết rõ nội tình cũng không nhiều. Đến lúc đó, hắn sẽ nghĩ cách để cho huynh trưởng đang bị lưu vong sung quân của nàng lần nữa khôi phục công danh, rửa sạch vết bẩn, làm chức Thái Bình tiểu lại. Đến lúc đó Miên Đường có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, thì chính là cô nương trong sạch nhà người ta, có thể làm quý thiếp.
Cũng không thể để đến khi nàng sinh dưỡng hài tử, còn không thể vào gia phả Thôi gia!
Nhìn bầu trời đầy sao, Thôi Hành Chu nhất thời suy nghĩ rất xa, thậm chí còn tưởng tượng đến bào thai thứ nhất của Miên Đường trong tương lai sẽ là con trai, hay là con gái. . .
Nghĩ như vậy một hồi, tâm tình phiền muộn của Thôi Hành Chu không hiểu thế nào lại tốt hơn một chút, đạp lên đám sương trắng trong đêm tối, dẫn gã sai vặt Mạc Như cùng vài tên hầu cận, nhanh chóng đi về hướng đại doanh. . .
Cùng là vương gia cao quý, tâm trạng của Tuy vương Lưu Bái ở Huệ Châu lại không thể nào thoải mái được.
Hắn vừa mới nhận được tin tức, đám người hẳn phái đi bắt cóc Liễu Miên Đường đều nửa đường gãy kích. Theo lời của người đi tìm nói, tử trạng của những người kia vô cùng thê thảm, bị đàn sói gặm đến mức lộ ra từng chồng xương trắng.
Tuy vương nghe xong mày rậm nhăn lại, âm thầm kinh ngạc không thôi.
Lúc trước khi nghe nói trượng phu trên danh nghĩa của Liễu Miên Đường đã đi tòng quân, nàng cũng một đường đuổi theo, Tuy vương cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để đem nữ tặc đang gặp khó khăn mà nản lòng này thu vào tay, cho nên liền phái người đi cản nàng lại.
Bởi vì lo lắng cháu trai của Ngưỡng Sơn là Lưu Dục cũng có tâm tư như vậy, hắn còn cố ý phái tên thủ hạ có võ nghệ cao cường đi.
Thật không ngờ, nữ tử kia lại lợi hại như vậy, trói mấy tên cao thủ kia lại, đem đi đút cho đàn sói. Gần tay chân của nàng đã bị đứt, võ công không phải đã mất hết rồi sao?
Tuy vương lại muốn phải người đi theo, nhưng xe ngựa của nữ tử kia lại ở rất gần đại quân, hai nhóm thám tử hắn phái đi dường như cũng bị kỵ binh tuần tra đào binh trong quân đội của Hoài Dương Vương phát hiện, có đi không về.
Tuy Vương không còn cách nào, chỉ có thể nhất thời từ bỏ. Thế nhưng cứ như vậy, lòng hiếu kỳ của hắn lại trở nên nồng đậm. Đồng thời một nghi vấn dâng lên trong lòng trượng phu của Liễu Miên Đường bây giờ thật sự là thương nhân sao?
Dù hắn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có ý muốn tìm hiểu. Mặc kệ trượng phu của nàng là người như thế nào, đã vào trong quân, thì kết cục đã được định sẵn, đèo Kim Giáp chính là quỷ môn quan, dù sao cũng là có đi không về.
Hắn biết rõ tình hình thực tế, triều đình hiện tại đã thành mớ hỗn loạn, cũng không chuẩn bị chu toàn, ngay cả lương thảo quân đội cũng không đặt mua chỉnh tề, đến bóng dáng của viện binh cũng không thấy đâu. Lần này đi Tây Bắc phải nói là một thân một mình, bên trong không lương thảo, bên ngoài không viện binh.
Thôi Hành Chu cùng với binh đội của hắn sẽ trở thành vật tế trời, được định sẵn là phải trở thành vật trải đường giúp triều đình thuận lý thành chương nghị hòa. . . Chỉ là cứ như vậy, thì thật đáng tiếc cho Liễu Miên Đường. . . Nử tử hoa dung nguyệt mạo như vậy, nếu rơi vào trong tay của Man nhân, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Tuy vương nghĩ đến đây, chính mình cũng nên ra tay trước Man nhân, bắt được Liễu nương tử.
Lại nói đến quân đội Hoài Dương Vương, trải qua một đường lặn lội xa xôi, cuối cùng trước kỳ hạn mà vạn tuế quy định thì đến được trấn quan trọng của Tây Bắc, đèo Võ Ninh, lại đi về phía trước không xa chính là đèo Kim Giáp đang diễn ra kịch chiến.
Thôi Hành Chu biết rõ Liễu Miên Đường không thể tiếp tục cùng chính mình đi tiếp nữa, liền căn dặn nàng tạm thời ở lại đèo Võ Ninh.
Nơi đây bốn phương đều thông suốt, một khi đèo Kim Giáp thất thủ, nàng có thể ngồi xe ngựa chạy trốn từ đường nhỏ, vào trong núi ẩn nấp.
Thôi Hành Chu thậm chí còn mượn bản đồ cầm tay của quân đội, vẽ đường chạy trốn kỹ càng cho Liễu Miên Đường.
Loại chu đáo này, khiến cho Liễu nương tử cũng không thể tiếp tục đứng nhìn nữa rồi.
"Phu quân. . . Tướng quân cho chàng bản đồ quân đội, là để chàng thuận tiện trong việc dò xét địa hình, điều hành quân đội, nếu hắn biết chàng lại đi nghiên cứu đường chạy trốn trước, chỉ sợ. . . sẽ dao động lòng quân!"
Miên Đường ngại hỏi phu quân có phải muốn làm đào binh hay không, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở hắn.
Thôi Hành Chu nghiêm mặt nói: "Nếu nàng không đến, ta đương nhiên sẽ không nghiên cứu những cái này, nhớ kỹ! Một khi đèo Kim Giáp thất thủ, Man binh tới, đừng quan tâm đến những thứ như châu báu trang sức, cứ trốn vào trên núi trước rồi tính sau!"
Liễu Miên Đường mím môi không nói lời nào. Nàng biết, hắn cũng không phải là đang nói đùa. Một khi đèo Kim Giáp thất thủ, thì đồng nghĩa với việc cho hổ lang tiến quân vào cửa lớn Trung Nguyên.
Những tướng sĩ thủ thành giống như phu quân, trên cơ bản đều rất khó có thể sống sót. . .
Thôi Hành Chu không thể căn dặn Miên Đường quá nhiều, hắn phải lập tức đưa các tướng sĩ vào đèo Kim Giáp ngăn địch. Đến lúc đó, chỉ sợ rất khó có thể giống như lúc trên đường đi, hàng đêm đều đến bồi bạn với Miên Đường nữa.
Tuy vậy Liễu Miên Đường cũng không cảm thấy chính mình cô đơn nhàm chán.
Miên Đường vốn tưởng rằng chỉ có mình nàng là phu nhân nội quyến một đường đuổi theo đại quân đến đây. Ai biết được khi đến đèo Võ Ninh mới phát hiện những người không rời không bỏ phu quân, không ngại đường xá xa xôi mà đi theo cũng không phải chỉ có một mình nàng.
Vốn dĩ tráng đinh tòng quân lần này, rất nhiều người đều không có nhiều tiền tài, chỉ có một gian nhà rách nát, còn có không ít người có tay nghề. Tuy rằng phu quân được triệu tập nhập ngũ, những người vợ có chút tình cảm với phu quân mình cũng nghĩ thông, cảm thấy so với việc ở Chân Châu không biết tình hình của phu quân, ngày ngày lo lắng hãi hùng, còn không bằng theo đến, còn có thể thỉnh thoảng gặp một lần.
Cho nên sau khi Miên Đường đến đèo Võ Ninh vài ngày, lần lượt có không ít người dân ở Chân Châu dò theo tung tích của đại quân mà tìm đến.
Sau đó mấy ngày các phụ nhân đi cùng cũng lục tục đặt chân vào đèo Võ Ninh.
Trong lúc nhất thời, thôn trại ở thâm sơn cùng cốc này lập tức có vẻ náo nhiệt hơn.
Phu quân Thổi Cửu của Liễu Miên Đường cũng là người có năng lực, sau khi đến đèo Võ Ninh, ngày kế tiếp liền lập tức bố trí ổn thỏa cho nàng một trạch viện — bởi vì chiến trường cách đèo Võ Ninh không xa, rất nhiều dân bản xứ lo lắng đèo Võ Ninh bị ảnh hưởng, nhao nhao nương nhờ họ hàng bạn bè, rất nhiều phủ trạch bị trống đi.
Bởi vì mua vội vàng, so với phủ trạch ở trấn Linh Tuyền, trạch viện vừa mới mua này đơn sơ thô ráp hơn một chút, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với lều vải đơn sơ, màn trời chiếu đất.
Những người thân của quân lính đi tìm trượng phu rõ ràng đều nói giọng ở nơi khác, thu xếp xong nhà ở, khi ra đường chào hỏi nhau, rất nhanh liền trò chuyện thân thiết với nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí thân thiện của hàng xóm láng giềng không thua gì phố Bắc của trấn Linh Tuyền.
Những người có thể rời bỏ nhà cửa nghề nghiệp, đều là những phụ nhân có tay nghề, ở quê cũng không có ruộng đất gì. Mặc dù lúc đi vội vàng, chỉ mang theo cái sọt, nhưng chỉ cần dựng gian hàng lên, là có thể mở cửa kiếm sống. Như là cái loại tay nghề hàn nồi này, khá hiếm ở nơi này, dân làng từ khắp nơi đều đến xếp hàng để hàn nồi, sau khi kiếm tiền ngay tại chỗ, liền có thể thuê phòng ở.
Mặc dù chiến sự căng thẳng, nhưng ở hậu phương, cuộc sống của bách tính vẫn phải tiếp tục, hàn nồi có lợi nhuận rất cao.
Liễu Miên Đường cực kỳ hâm mộ những nữ quyến có loại tay nghề này. Lúc trước nàng rời trấn Linh Tuyền vội vàng, cũng không bàn giao gì nhiều về quầy hàng, tất cả chỉ có thể xem xem chưởng quỹ mà nàng mời về có lương tâm, kinh doanh trung thực, nộp lên trên cho đủ lợi nhuận hay không.
Nếu nàng có tay nghề, chẳng phải là đi khắp thiên hạ cũng không cần phải bận tâm sao? May mà nàng mang theo nhiều tiền bạc, cho dù có nửa năm hay một năm không đi làm, cũng đủ ăn đủ uống...
Mấy ngày này Liễu Miên Đường cũng đã quen biết không ít phụ nhân, bởi vì biết đối phương cũng là gia quyến của quân lính, nên cũng có chút chiếu cổ lẫn nhau.
Mà Liễu nương tử bởi vì tới trước một bước, đã thu xếp thỏa đáng, liền nhiệt tình giúp đỡ những phụ nhân khác dàn xếp lại.
Gặp phải phụ nhân trên đường đi bị bệnh, Miên Đường cũng cho mượn xe ngựa của mình, giúp phụ nhân đến những vùng lân cận tìm lang trung xem bệnh.
Thường xuyên qua lại với nhau, mười mấy phụ nhân ở Chân Châu, tất cả đều xem Liễu nương tử là người dẫn đầu của quân quyến, trong lúc nhất thời hội quân quyến đồng hương được chuẩn bị chỉnh tề, chính thức khai trương.
Nơi mà hội quân quyến tụ tập mỗi ngày, chính là một đầu của dòng suối trong đèo. Mọi người ôm một đống quần áo bẩn, vừa giặt vừa nói chuyện, cũng rất náo nhiệt.
Tay chân của Miên Đường sợ lạnh, không chạm được nước lạnh, nhưng nàng vẫn luôn mang theo hai tiểu nha đầu đi cùng, thuận tiện trông coi hài tử của những phụ nhân mang
theo con cái.
Nơi có nhiều nữ nhân, tất nhiên cũng sẽ có nhiều tin tức. Trong quân quyến có nữ tử mà trượng phu của nàng ấy chính là đầu bếp trong doanh trướng của quân đội.
Tranh thủ lúc rời quan ải đến hậu phương lấy rau, nhân cơ hội gặp nương tử của mình một lát. Thế là vị nương tử họ Ôn này liền có chút tin tức mới mẻ nóng bỏng chia sẻ với chúng phụ nhân.
Khi Ôn nương tử nghe thấy có người cảm khái các tướng sĩ ở đèo Kim Giáp không có nữ nhân ở bên cạnh chăm sóc, không biết sẽ trải qua như thế nào, nàng nhếch miệng, nói: "Binh lính bình thường mới không được chăm sóc, nếu là tướng soái, tới nơi nào cũng không thể thiếu ăn thiếu mặc được. Nghe nói, người đứng đầu là Hoài Dương Vương còn mang theo thị thiếp đến, Hoài Dương Vương hàng đêm ngủ cùng phòng với người thị thiếp xinh đẹp kia, ngày tháng trôi qua rất dễ chịu thoải mái đấy!"
Đám người nghe xong, đều trợn tròn mắt, có chút tiếc hận thay cho vị Liêm tiểu thư bị từ hôn kia. Nhưng mà theo các nàng, người quyền cao chức trọng giống như Hoài Dương vương bực này, có tam thê tứ thiếp cũng là bình thường. Cho dù thân ở chiến trường, quý nhân cũng không thể thiếu người chăm sóc không phải hay sao?
Miên Đường đã từng bởi vì lời nói bất cẩn của mình, bị phu quân khiển trách, cho nên rất chú ý cái này, nàng cảm thấy lúc này đang tác chiến, nếu vị chủ soái có nhiều tin đồn thất thiệt, thì tốt hơn hết vẫn là không nên truyền đi.
Thế là nàng ngồi trên tảng đá lớn bên dòng suối, vừa chia quả cho mấy đứa trẻ ăn, vừa nói: "Nếu đã là nghe nói, thì chứng minh rằng đó chỉ là chuyện vô căn cứ, vẫn nên đừng truyền đi lung tung thì hơn, hơn nữa, nếu thị thiếp của Hoài Dương Vương thật sự theo tới, nói không chừng là ở ngay trong số chúng ta, các ngươi cứ nói khoác như vậy, để chính chủ nghe được, há phải xấu hổ hay sao?"
Những nương tử kia nghe xong, cười ha ha một trận: "Nếu là thị thiếp của vương gia, sao lại ở cùng với những người như chúng ta chứ? Nói ra thì, trong số chúng ta, chỉ có Liễu nương tử ngươi có dáng vẻ nổi bật nhất, lại mang theo tỳ nữ, bà tử và phu xe, nếu thật sự có, thì chính là ngươi! Đến lúc đó chở cáo trạng chúng ta với vương gia đấy!"
Liễu Miên Đường cười mắng: "Ta sẽ làm đấy, tuyệt đối không tha cho những nương tử hay nói khoác như các ngươi, bảo vương gia vả miệng đánh gậy các ngươi, từng người từng người một, đều trốn không thoát!"
Bên cạnh suối nước trong lúc nhất thời, tiếng cười vang lên không ngừng, mãi cho đến khi tất cả mọi người giặt xong quần áo, lúc này mới tản đi ai về nhà nấy.
Lúc Miên Đường về đến nhà, Lý ma ma đã làm cơm xong, sau khi cơm nước xong, Miên Đường không có việc gì làm bèn cầm bản đồ quân đội mà phu quân vẽ cho nàng xem.
Đèo Kim Giáp đích thực là nơi địa thế hiểm yếu, rất có khí thế một người giữ ải vạn người không thể qua. Nếu có tướng giỏi trấn thủ, dưới tình huống không cần phải lo lương thảo, cũng có thể giữ vững.
Chuyện nàng có thể làm không nhiều, chỉ có thể tận lực an tâm ở trong đèo Võ Ninh, chờ tin tức quân đội phu quân chiến thắng truyền đến.
Mà bên phía Thôi Hành Chu, không được hoà hợp an tường như đèo Võ Ninh.
Hắn bên này có thể nói là tin dữ liên tục. Triều đình đã phái sứ giả tới đưa tin, lương thảo của quân đội không thể cung ứng được trong một thời gian rất dài sau đầu xuân, cần hắn tự nghĩ biện pháp.
Lời nói vô trách nhiệm như này, khiến tướng sĩ bên dưới nghe được tức giận tới mức vỗ bàn.
Thế nhưng Thôi Hành Chu đã sớm đoán trước việc triều đình không đáng tin. Cho nên lúc đầu khi hắn rời Chân châu, ngoại trừ mang theo một phần lương thảo, còn bảo quân lính đến sau lại tiếp tục vận chuyển một phần đến Tây Bắc.
Nếu ăn uống tiết kiệm, miễn cưỡng có thể sống qua mùa đông và mùa xuân thiếu hụt lương thực này.
Chỉ cần không có nguy cơ cạn kiệt lương thực, ổn định lại quân tâm, cho dù là kéo, hắn cũng có thể đem những tên Man binh kia lỗi chết.
Cho nên sau khi hắn vào đèo, mặc cho địch nhân dưới thành chửi rủa như thế nào. Hắn chỉ mệnh lệnh quân lính bảo vệ cửa thành, mà không đi ra nghênh chiến.
Cho dù địch nhân giả vờ thối lui, để trống một thành trì, cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không chút nào tham công liều lĩnh, càng không đưa binh mã tiến đến chiếm lĩnh tiếp quản.
Cái dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi này, khiến Man binh mất hết biện pháp. Chỉ có thể phái binh lính am hiểu tiếng Trung Nguyên ra quát mắng mỗi ngày, trong lúc nhất thời, vậy mà lại mắng cả gia phả của Hoài Dương vương đến mấy lần.
Bên phía đèo Kim Giáp cũng có binh lính thông hiểu tiếng Man, được Hoài Dương Vương ủy thác trách nhiệm quan trọng, biên soạn một bài cho phụ thân vua Thiền Vu của quân Man, khí thế mắng lại như cầu vòng, thể hiện rõ sự bát đại tinh thông trong việc chửi mắng của Trung Nguyên.
Chỉ là thời gian kéo dài, cổ họng bị thương tổn, dược liệu trong quân doanh cũng không nhiều, cho nên không thể không đến hậu phương mua chút thuốc nhuận hầu để uống.
Miên Đường ở đèo Võ Ninh đã sắp hơn một tháng, không thấy trượng phu rời khỏi đèo, nàng lại rảnh rỗi đến nhàm chán, bèn đánh bạo mua một tiệm thuốc, làm chút chuyện làm ăn mua bán dược liệu, cuối cùng cũng xem như là có nghề kiếm tiền.
Thôi Hành Chu mượn cớ việc mua thuốc, cải trang thành thiên phu trưởng, lại dùng khăn trùm đầu che mặt, đi tới đèo Võ Ninh thì dừng lại.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, mua dược liệu cho tướng sĩ của đèo Kim Giáp, vậy mà lại đến phải tiệm thuốc mà Liễu nương tử mở.
"Nàng cũng không biết khám bệnh, trong tiệm cũng không có ai có vẻ là người trong ngành, sao có thể mở tiệm thuốc bốc thuốc cho người khác?"
Liễu Miên Đường vừa ra vẻ ước lượng dược liệu vừa nói: "Trong đèo không có lang trung, ngay cả ông chủ trước đây của tiệm thuốc duy nhất trong đèo cũng đã chạy nạn. Bách tính trong đèo cũng cần phải khám bệnh khi bị bệnh. Sao có thể không có tiệm thuốc được? Ta mua lại nó, rồi lại nhập thêm chút dược liệu, dược liệu ở tiền tuyến hết rồi, phu quân không có thuốc để dùng, ta cũng có thể ra chút sức đấy! Yên tâm, lúc trước sách mà Triệu thần y đê lại cho ta đều ở đây. Trong lúc rảnh rỗi ta đều đã nhớ kỹ. Cái gọi là bệnh lâu thành y, tuy ta không có bảy phần, nhưng cũng có ba phần y thuật đấy!"
Miên Đường nương tử vừa khoe khoang khoác lác xong, liền có một người hàng xóm tới cửa: "Ai u, Liễu nương tử, ngươi lại giúp ta nhìn xem, sao hôm qua uống thuốc của ngươi xong, bệnh tiêu chảy của ta lại còn nặng hơn vậy?"
Liễu Miên Đường nghe xong, không quan tâm phụ quân mình, vội vàng mở bọc giấy ra nhìn thuốc mà chính mình bốc, lại lật quyển sách thuốc đặt ở bên cạnh, sau vài lần xác nhận, thì rất bình tĩnh thản nhiên lựa ra một vài dược liệu từ bên trong, sau đó lại cho thêm vào một chút, gói lại đưa cho người hàng xóm người: "Mạnh thúc, bản thân ngươi trong người có hỏa khí, tiêu chảy một chút, vừa vặn bài độc, ngươi bây giờ về nhà tiếp tục uống, nhất định làm ít công to, dược tính càng được thể hiện rõ."
Lúc nàng nói chuyện, mang theo sự tự tin khó nói, giống như một lão y có kinh nghiệm phong phú vậy, vị đại thúc kia không nghi ngờ gì, hơn nữa nương tử không thu tiền của hắn, tất nhiên là thiên ân vạn tạ mà rời đi.
Thế nhưng Thôi Hành Chu ở một bên lại nhìn thấy rõ ràng, trong phần thuốc trước kia, rõ ràng là có một loại thuốc xổ là ba đậu cái tiểu nương tử gan to bằng trời này, không sợ mình bốc thuốc cho người ta, sẽ gây ra mạng người sao?
Thế nhưng Miên Đường lại thản nhiên: "Triệu thần y nói, lúc hắn vừa mới bắt đầu xem bệnh
bốc thuốc cho người khác, cũng sẽ có nhầm lẫn. Lang trung tốt cũng là học tiếng từ thấp lên, huống chi nếu có bệnh nặng, ta căn bản sẽ không tiếp, tướng công chớ có lo lắng!"
Thôi Hành Chu bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn gói thuốc trong tay mình, nhất thời cũng đắn đo khó định, vị lang trung sứt sẹo này có phải cũng kê cho quân lính nhà hắn loại thuốc đáng sợ nào không.
Phạm Hổ vốn không giỏi ăn nói, càng sợ chính mình làm lộ ra nội tình của vương gia, cho nên chỉ trầm mặc gật đầu, kẻo nương tử lại đến dông dài với hắn.
Mà đoạn đường hành quân này, mỗi lúc về đêm, Thôi Cửu vẫn cứ mặc áo giáp bọc lấy khí lạnh cả người chui vào túp lều nhỏ bằng da trâu của Miên Đường.
Từ sau lần mớm thuốc ngọt ngào lần trước, phu quân dường như mới thành hôn với nàng vậy, trở nên rất dính người, nhất là thích hôn nàng.
Chính bản thân Miên Đường cũng đã quên sạch những chuyện sau khi thành hôn. Mặc dù nàng cũng biết vợ chồng phải thân mật với nhau, mới có thể có con. Thế nhưng phu quân nói thân thể của nàng không tốt, không thích hợp để có con, nên tất nhiên là không thể thân mật rồi.
Điều này đối với người hoàn toàn không biết gì cả về cuộc sống vợ chồng sau khi thành hôn là Miên Đường mà nói, là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ nàng muốn nói, cứ cho là không phải vì mang thai đứa bé, thì việc thân mật như vậy cũng rất tốt!
Hôm nay, vào đêm khuya, lúc phu quân lại lần nữa chui vào lều trại, Miên Đường đang vừa may y phục cho hắn, vừa nói ra sự khó hiểu trong lòng: "Chiếc áo màu xanh mà hôm qua chàng mặc vẫn còn mới, sao hôm nay đã trở nên cũ như vậy? Phần khuỷu tay cũng bị rách. . ."
Thôi Cửu trầm mặc một chút, hắn mỗi lần tới đều tùy lúc bắt lấy một Thiên phu trưởng* đến thay quần áo, nào có chú ý tới có phải là cùng một người hay không?
*Thiên phu trưởng: là một chức võ quan, chỉ huy một đơn vị gồm một ngàn quân.
Hắn thuận miệng nói: "Ban đêm các đồng liêu ở chung một lều, sáng sớm thức dậy thỉnh thoảng cũng sẽ mặc nhầm y phục. . ."
Miên Đường không chút nghi ngờ gật gật đầu. Chuyện này nếu ở đường phía Bắc trấn Linh Tuyền, quan nhân ở lại bên ngoài mặc y phục khác trở về, chắc chắn là có giấu cô nương xinh đẹp ở bên ngoài.
Thế nhưng bây giờ phu quân lại ở trong quân doanh, ngủ cùng một đám hán tử cẩu thả không thích tắm rửa, thật là làm khó cho những quan nhân vẫn luôn sống an nhàn sung sướng!
Cho nên sau khi vá quần áo có vẻ hơi vụng về xong, Miên Đường còn cẩn thận dặn dò tướng công: "Bị người khác mặc nhầm áo ngoài cũng không sao, nhưng là quần áo bên trong phải cẩn thận, chớ có mặc nhầm đồ lót lung tung của người khác. . ."
Thôi Hành Chu trầm mặc gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy cái lời nói dối sứt sẹo kia có thể chấm dứt được rồi.
Miên Đường là cô nương tốt, đối xử với người mình yêu mến luôn thành tâm thành ý, tội gì hắn phải lừa gạt nàng như vậy?
Thế là hắn quyết định thẳng thắn, nói ra thân phận của mình. Chỉ là nói những lời thì phải có cái gì đó làm nền cái đã, cho nên sau một hồi cân nhắc Thôi Hành Chu mới hỏi: "Nàng cảm thấy Hoài Dương vương như thế nào?"
Miên Đường đang điều chỉnh nước nóng cho phu quân ngâm chân, nghe thấy hắn đột nhiên nhắc tới vị chủ soái Tây Bắc không có bất kỳ liên quan nào kia, cũng không thèm để ý, nói theo tình hình thực tế: "Đối với Đại Yến mà nói, tất nhiên là nhân tài trụ cột hiếm có. . ."
Nghe được lời này, Thôi Hành Chu mỉm cười, mở miệng nói: "Thật ra. . ."
Còn không chờ hắn nói xong, thì đã nghe Miên Đường nói tiếp: "Nhưng nếu người vương gia này làm chồng, thì nữ tử gả cho hắn thật đúng là xui xẻo tám đời!"
Thôi Hành Chu nhìn bên mặt tuyệt mỹ của Miên Đường, nhịn một chút, mới không đạp ngã chậu nước dưới chân, kìm nén bực bội hỏi: ". . . Sao lại nói như vậy?"
Lúc này trong lều vải không có người khác, Miên Đường ngược lại cũng không sợ bàn luận chuyện quan gia, nói theo đúng sự thật: "Vị vương gia này có quá nhiều kiện cáo phong lưu, trêu chọc các thương nữ ở trấn Linh Tuyền nhưng lại không chịu phụ trách, làm cho Hạ tiểu thư lo được lo mất, đòi sống đòi chết. Bây giờ chẳng qua chỉ là đánh một trận, còn từ hôn với vị hôn thê đã được định hôn từ lâu, làm đủ mánh lới mua danh chuộc tiếng. Chàng nói xem vị Liêm tiểu thư kia đã trêu ai ghẹo ai, vậy mà lại đáng thương như vậy, đang êm đang đẹp lại bị từ hôn. . . Nếu ta là Liêm tiểu thư, sẽ thắp hương trước ngựa của cái vị vương gia
kia!"
Nói đến đây, trong lòng Miên Đường càng tức giận, tội đáng chết nhất của cái tên cẩu vương gia này chính là làm náo loạn Chân Châu, thậm chí còn nhấc lên chuyện hòa ly mới có thể oai phong ra trận giết địch!
Thật sự là khiến người ta nổi nóng!
Chỉ là sau khi nàng nói xong, bên trong lều nhỏ bằng da trâu là một mảnh trầm mặc. Đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của tướng công mặt, phát hiện sắc mặt của hắn ủ dột, dáng vẻ không được vui lắm.
"Phu quân, vừa rồi chàng muốn nói với ta cái gì vậy?" Miên Đường lúc này mới hậu tri hậu giác mà hỏi thăm.
Thôi Hành Chu rũ lông mi đen dài xuống, chóp mũi cao thẳng lóe hàn quang, lạnh lùng nói: "Nước có chút nóng. . ."
Miên Đường vội vàng ân cần múc nước điều nhiệt độ, thế nhưng vừa quay người lại, liền bị Thôi Hành Chu ôm chặt lấy, lôi kéo nàng ngồi vào trong ngực hắn, nhưng hắn cũng không nói chuyện, cánh tay sắt ôm chặt lấy nàng rồi nhìn chăm chú vào nàng.
Miên Đường khẽ khép mắt, nhìn hắn qua khoé mắt, ngượng ngùng nói: "Phu quân. . . Chàng đang nhìn gì vậy?"
Thôi Hành Chu chậm rãi thở dài một hơi, cúi đầu chiếm lấy môi nàng . . .
Sau một phen nồng nhiệt ngọt ngào, Thôi Hành Chu phải trở về trước khi đại doanh tuần tra
ban đêm.
Lúc ra khỏi lều nhỏ bằng da trâu, hắn trông thấy Lý ma ma ở cách đó không xa đang nấu canh thịt trên đống lửa, chuẩn bị để ăn trên đường vào ban ngày.
Bây giờ đã dần tiến về Tây Bắc, thời tiết rét lạnh, canh thịt đậm đặc này có thể làm thành thịt đông lạnh, đến lúc đó chia ra dùng, nấu mì ăn cũng tiện hơn.
Lý ma ma ngồi kề bên cái lều nhỏ kia, thỉnh thoảng có thể mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh nhi nữ vui đùa ầm ĩ.
Bây giờ đã ra khỏi trấn Linh Tuyền, tiểu nương tử Miên Đường cũng không thể bị phản đặc bắt đi được, vì sao vương gia vẫn cứ lừa gạt mà còn ngày càng có dáng vẻ bị nghiện như vậy?
Bà nghi ngờ vương gia mê luyến sắc đẹp của Liễu Miên Đường, dự định chơi giả làm thật.
Có lẽ ở trong mắt vương gia, người giống như Liễu nương tử, đã không có phụ huynh cường thế che chở, lại lẻ loi hiu quạnh một mình, thật sự là cực kỳ dễ bắt nạt. Cho dù về sau nương tử phát hiện ra mình bị lừa cũng không có cách nào cầu cứu, ít phiền phức đi rất nhiều.
Thế nhưng bà vạn vạn không ngờ tới, vương gia từ trước đến nay không trầm mê nữ sắc thế mà cũng có suy nghĩ như vậy. Đáng thương cho Liễu nương tử ngàn dặm truy phu, cuối cùng khi có được rồi, chẳng qua cũng chỉ là làm thị thiếp của vương gia trong quân thôi, cũng không biết trong tương lai sau khi chiến sự kết thúc, cái vương phủ vọng tộc kia có cho phép Liễu nương tử bước vào hay không!
Lý ma ma đang chuẩn bị thở dài một hơi, không ngờ vương gia vừa mới ra khỏi doanh trướng thế mà lại đứng trước bà một bước, bùi ngùi thở dài một tiếng. Thanh niên cao lớn tuấn soái gác tay ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đầy sao, tựa hồ đang suy tư chuyện quân cơ nan giải quan trọng nào đó trong quân. . .
Thôi Hành Chu hoàn toàn chính xác là đang rầu rĩ.
Từ trước đến nay hắn làm việc ra quyết định rất nhanh, nhưng ban nãy trong lều nhỏ bằng da trâu, hắn lại không biết nên làm rõ tình hình thực tế với Miên Đường như thế nào.
Đáng hận nhất chính là, trong trấn Lịnh Tuyền, thương nữ Hạ gia tự dưng lại hắt cho hắn bát nước bẩn, khiến tiểu nương tử hiểu lầm hắn là người hoa tâm, nếu lúc này lại nói chính mình giấu giếm chuyện của nàng, thì chính là ngồi vững cái tội danh vương gia phóng đãng này rồi.
Dựa vào tính tình không quan tâm này của Liễu Miên Đường, rất có thể sẽ lập tức thu dọn đồ đạc lên xe ngựa rời đi.
Thế nhưng người của Tuy Vương đã để mắt tới nàng. Nếu nàng không ở bên cạnh hắn, một khi Tuy Vương lần nữa phái người tới, rất có thể nàng sẽ bị bắt đi, để cho cái tên vương gia háo sắc chân chính đó DD. . .
Thôi Hành Chu trái lo phải nghĩ, vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, cũng nên chờ tới khi ấn tượng của Liễu Miên Đường đối với Hoài Dương Vương thay đổi, lại từ từ mưu tính, đem chân tướng tiết lộ từng chút cho nàng biết.
Về phần sau khi chiến sự kết thúc, liên quan tới con đường sau này của Miên Đường, hắn cũng đã nghĩ xong rồi, nếu muốn mang theo nàng bên người, thì cho một cỗ kiệu nâng vào trong vương phủ mới ổn thỏa.
Còn về việc Miên Đường thất thân, người biết rõ nội tình cũng không nhiều. Đến lúc đó, hắn sẽ nghĩ cách để cho huynh trưởng đang bị lưu vong sung quân của nàng lần nữa khôi phục công danh, rửa sạch vết bẩn, làm chức Thái Bình tiểu lại. Đến lúc đó Miên Đường có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, thì chính là cô nương trong sạch nhà người ta, có thể làm quý thiếp.
Cũng không thể để đến khi nàng sinh dưỡng hài tử, còn không thể vào gia phả Thôi gia!
Nhìn bầu trời đầy sao, Thôi Hành Chu nhất thời suy nghĩ rất xa, thậm chí còn tưởng tượng đến bào thai thứ nhất của Miên Đường trong tương lai sẽ là con trai, hay là con gái. . .
Nghĩ như vậy một hồi, tâm tình phiền muộn của Thôi Hành Chu không hiểu thế nào lại tốt hơn một chút, đạp lên đám sương trắng trong đêm tối, dẫn gã sai vặt Mạc Như cùng vài tên hầu cận, nhanh chóng đi về hướng đại doanh. . .
Cùng là vương gia cao quý, tâm trạng của Tuy vương Lưu Bái ở Huệ Châu lại không thể nào thoải mái được.
Hắn vừa mới nhận được tin tức, đám người hẳn phái đi bắt cóc Liễu Miên Đường đều nửa đường gãy kích. Theo lời của người đi tìm nói, tử trạng của những người kia vô cùng thê thảm, bị đàn sói gặm đến mức lộ ra từng chồng xương trắng.
Tuy vương nghe xong mày rậm nhăn lại, âm thầm kinh ngạc không thôi.
Lúc trước khi nghe nói trượng phu trên danh nghĩa của Liễu Miên Đường đã đi tòng quân, nàng cũng một đường đuổi theo, Tuy vương cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để đem nữ tặc đang gặp khó khăn mà nản lòng này thu vào tay, cho nên liền phái người đi cản nàng lại.
Bởi vì lo lắng cháu trai của Ngưỡng Sơn là Lưu Dục cũng có tâm tư như vậy, hắn còn cố ý phái tên thủ hạ có võ nghệ cao cường đi.
Thật không ngờ, nữ tử kia lại lợi hại như vậy, trói mấy tên cao thủ kia lại, đem đi đút cho đàn sói. Gần tay chân của nàng đã bị đứt, võ công không phải đã mất hết rồi sao?
Tuy vương lại muốn phải người đi theo, nhưng xe ngựa của nữ tử kia lại ở rất gần đại quân, hai nhóm thám tử hắn phái đi dường như cũng bị kỵ binh tuần tra đào binh trong quân đội của Hoài Dương Vương phát hiện, có đi không về.
Tuy Vương không còn cách nào, chỉ có thể nhất thời từ bỏ. Thế nhưng cứ như vậy, lòng hiếu kỳ của hắn lại trở nên nồng đậm. Đồng thời một nghi vấn dâng lên trong lòng trượng phu của Liễu Miên Đường bây giờ thật sự là thương nhân sao?
Dù hắn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có ý muốn tìm hiểu. Mặc kệ trượng phu của nàng là người như thế nào, đã vào trong quân, thì kết cục đã được định sẵn, đèo Kim Giáp chính là quỷ môn quan, dù sao cũng là có đi không về.
Hắn biết rõ tình hình thực tế, triều đình hiện tại đã thành mớ hỗn loạn, cũng không chuẩn bị chu toàn, ngay cả lương thảo quân đội cũng không đặt mua chỉnh tề, đến bóng dáng của viện binh cũng không thấy đâu. Lần này đi Tây Bắc phải nói là một thân một mình, bên trong không lương thảo, bên ngoài không viện binh.
Thôi Hành Chu cùng với binh đội của hắn sẽ trở thành vật tế trời, được định sẵn là phải trở thành vật trải đường giúp triều đình thuận lý thành chương nghị hòa. . . Chỉ là cứ như vậy, thì thật đáng tiếc cho Liễu Miên Đường. . . Nử tử hoa dung nguyệt mạo như vậy, nếu rơi vào trong tay của Man nhân, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Tuy vương nghĩ đến đây, chính mình cũng nên ra tay trước Man nhân, bắt được Liễu nương tử.
Lại nói đến quân đội Hoài Dương Vương, trải qua một đường lặn lội xa xôi, cuối cùng trước kỳ hạn mà vạn tuế quy định thì đến được trấn quan trọng của Tây Bắc, đèo Võ Ninh, lại đi về phía trước không xa chính là đèo Kim Giáp đang diễn ra kịch chiến.
Thôi Hành Chu biết rõ Liễu Miên Đường không thể tiếp tục cùng chính mình đi tiếp nữa, liền căn dặn nàng tạm thời ở lại đèo Võ Ninh.
Nơi đây bốn phương đều thông suốt, một khi đèo Kim Giáp thất thủ, nàng có thể ngồi xe ngựa chạy trốn từ đường nhỏ, vào trong núi ẩn nấp.
Thôi Hành Chu thậm chí còn mượn bản đồ cầm tay của quân đội, vẽ đường chạy trốn kỹ càng cho Liễu Miên Đường.
Loại chu đáo này, khiến cho Liễu nương tử cũng không thể tiếp tục đứng nhìn nữa rồi.
"Phu quân. . . Tướng quân cho chàng bản đồ quân đội, là để chàng thuận tiện trong việc dò xét địa hình, điều hành quân đội, nếu hắn biết chàng lại đi nghiên cứu đường chạy trốn trước, chỉ sợ. . . sẽ dao động lòng quân!"
Miên Đường ngại hỏi phu quân có phải muốn làm đào binh hay không, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở hắn.
Thôi Hành Chu nghiêm mặt nói: "Nếu nàng không đến, ta đương nhiên sẽ không nghiên cứu những cái này, nhớ kỹ! Một khi đèo Kim Giáp thất thủ, Man binh tới, đừng quan tâm đến những thứ như châu báu trang sức, cứ trốn vào trên núi trước rồi tính sau!"
Liễu Miên Đường mím môi không nói lời nào. Nàng biết, hắn cũng không phải là đang nói đùa. Một khi đèo Kim Giáp thất thủ, thì đồng nghĩa với việc cho hổ lang tiến quân vào cửa lớn Trung Nguyên.
Những tướng sĩ thủ thành giống như phu quân, trên cơ bản đều rất khó có thể sống sót. . .
Thôi Hành Chu không thể căn dặn Miên Đường quá nhiều, hắn phải lập tức đưa các tướng sĩ vào đèo Kim Giáp ngăn địch. Đến lúc đó, chỉ sợ rất khó có thể giống như lúc trên đường đi, hàng đêm đều đến bồi bạn với Miên Đường nữa.
Tuy vậy Liễu Miên Đường cũng không cảm thấy chính mình cô đơn nhàm chán.
Miên Đường vốn tưởng rằng chỉ có mình nàng là phu nhân nội quyến một đường đuổi theo đại quân đến đây. Ai biết được khi đến đèo Võ Ninh mới phát hiện những người không rời không bỏ phu quân, không ngại đường xá xa xôi mà đi theo cũng không phải chỉ có một mình nàng.
Vốn dĩ tráng đinh tòng quân lần này, rất nhiều người đều không có nhiều tiền tài, chỉ có một gian nhà rách nát, còn có không ít người có tay nghề. Tuy rằng phu quân được triệu tập nhập ngũ, những người vợ có chút tình cảm với phu quân mình cũng nghĩ thông, cảm thấy so với việc ở Chân Châu không biết tình hình của phu quân, ngày ngày lo lắng hãi hùng, còn không bằng theo đến, còn có thể thỉnh thoảng gặp một lần.
Cho nên sau khi Miên Đường đến đèo Võ Ninh vài ngày, lần lượt có không ít người dân ở Chân Châu dò theo tung tích của đại quân mà tìm đến.
Sau đó mấy ngày các phụ nhân đi cùng cũng lục tục đặt chân vào đèo Võ Ninh.
Trong lúc nhất thời, thôn trại ở thâm sơn cùng cốc này lập tức có vẻ náo nhiệt hơn.
Phu quân Thổi Cửu của Liễu Miên Đường cũng là người có năng lực, sau khi đến đèo Võ Ninh, ngày kế tiếp liền lập tức bố trí ổn thỏa cho nàng một trạch viện — bởi vì chiến trường cách đèo Võ Ninh không xa, rất nhiều dân bản xứ lo lắng đèo Võ Ninh bị ảnh hưởng, nhao nhao nương nhờ họ hàng bạn bè, rất nhiều phủ trạch bị trống đi.
Bởi vì mua vội vàng, so với phủ trạch ở trấn Linh Tuyền, trạch viện vừa mới mua này đơn sơ thô ráp hơn một chút, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với lều vải đơn sơ, màn trời chiếu đất.
Những người thân của quân lính đi tìm trượng phu rõ ràng đều nói giọng ở nơi khác, thu xếp xong nhà ở, khi ra đường chào hỏi nhau, rất nhanh liền trò chuyện thân thiết với nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí thân thiện của hàng xóm láng giềng không thua gì phố Bắc của trấn Linh Tuyền.
Những người có thể rời bỏ nhà cửa nghề nghiệp, đều là những phụ nhân có tay nghề, ở quê cũng không có ruộng đất gì. Mặc dù lúc đi vội vàng, chỉ mang theo cái sọt, nhưng chỉ cần dựng gian hàng lên, là có thể mở cửa kiếm sống. Như là cái loại tay nghề hàn nồi này, khá hiếm ở nơi này, dân làng từ khắp nơi đều đến xếp hàng để hàn nồi, sau khi kiếm tiền ngay tại chỗ, liền có thể thuê phòng ở.
Mặc dù chiến sự căng thẳng, nhưng ở hậu phương, cuộc sống của bách tính vẫn phải tiếp tục, hàn nồi có lợi nhuận rất cao.
Liễu Miên Đường cực kỳ hâm mộ những nữ quyến có loại tay nghề này. Lúc trước nàng rời trấn Linh Tuyền vội vàng, cũng không bàn giao gì nhiều về quầy hàng, tất cả chỉ có thể xem xem chưởng quỹ mà nàng mời về có lương tâm, kinh doanh trung thực, nộp lên trên cho đủ lợi nhuận hay không.
Nếu nàng có tay nghề, chẳng phải là đi khắp thiên hạ cũng không cần phải bận tâm sao? May mà nàng mang theo nhiều tiền bạc, cho dù có nửa năm hay một năm không đi làm, cũng đủ ăn đủ uống...
Mấy ngày này Liễu Miên Đường cũng đã quen biết không ít phụ nhân, bởi vì biết đối phương cũng là gia quyến của quân lính, nên cũng có chút chiếu cổ lẫn nhau.
Mà Liễu nương tử bởi vì tới trước một bước, đã thu xếp thỏa đáng, liền nhiệt tình giúp đỡ những phụ nhân khác dàn xếp lại.
Gặp phải phụ nhân trên đường đi bị bệnh, Miên Đường cũng cho mượn xe ngựa của mình, giúp phụ nhân đến những vùng lân cận tìm lang trung xem bệnh.
Thường xuyên qua lại với nhau, mười mấy phụ nhân ở Chân Châu, tất cả đều xem Liễu nương tử là người dẫn đầu của quân quyến, trong lúc nhất thời hội quân quyến đồng hương được chuẩn bị chỉnh tề, chính thức khai trương.
Nơi mà hội quân quyến tụ tập mỗi ngày, chính là một đầu của dòng suối trong đèo. Mọi người ôm một đống quần áo bẩn, vừa giặt vừa nói chuyện, cũng rất náo nhiệt.
Tay chân của Miên Đường sợ lạnh, không chạm được nước lạnh, nhưng nàng vẫn luôn mang theo hai tiểu nha đầu đi cùng, thuận tiện trông coi hài tử của những phụ nhân mang
theo con cái.
Nơi có nhiều nữ nhân, tất nhiên cũng sẽ có nhiều tin tức. Trong quân quyến có nữ tử mà trượng phu của nàng ấy chính là đầu bếp trong doanh trướng của quân đội.
Tranh thủ lúc rời quan ải đến hậu phương lấy rau, nhân cơ hội gặp nương tử của mình một lát. Thế là vị nương tử họ Ôn này liền có chút tin tức mới mẻ nóng bỏng chia sẻ với chúng phụ nhân.
Khi Ôn nương tử nghe thấy có người cảm khái các tướng sĩ ở đèo Kim Giáp không có nữ nhân ở bên cạnh chăm sóc, không biết sẽ trải qua như thế nào, nàng nhếch miệng, nói: "Binh lính bình thường mới không được chăm sóc, nếu là tướng soái, tới nơi nào cũng không thể thiếu ăn thiếu mặc được. Nghe nói, người đứng đầu là Hoài Dương Vương còn mang theo thị thiếp đến, Hoài Dương Vương hàng đêm ngủ cùng phòng với người thị thiếp xinh đẹp kia, ngày tháng trôi qua rất dễ chịu thoải mái đấy!"
Đám người nghe xong, đều trợn tròn mắt, có chút tiếc hận thay cho vị Liêm tiểu thư bị từ hôn kia. Nhưng mà theo các nàng, người quyền cao chức trọng giống như Hoài Dương vương bực này, có tam thê tứ thiếp cũng là bình thường. Cho dù thân ở chiến trường, quý nhân cũng không thể thiếu người chăm sóc không phải hay sao?
Miên Đường đã từng bởi vì lời nói bất cẩn của mình, bị phu quân khiển trách, cho nên rất chú ý cái này, nàng cảm thấy lúc này đang tác chiến, nếu vị chủ soái có nhiều tin đồn thất thiệt, thì tốt hơn hết vẫn là không nên truyền đi.
Thế là nàng ngồi trên tảng đá lớn bên dòng suối, vừa chia quả cho mấy đứa trẻ ăn, vừa nói: "Nếu đã là nghe nói, thì chứng minh rằng đó chỉ là chuyện vô căn cứ, vẫn nên đừng truyền đi lung tung thì hơn, hơn nữa, nếu thị thiếp của Hoài Dương Vương thật sự theo tới, nói không chừng là ở ngay trong số chúng ta, các ngươi cứ nói khoác như vậy, để chính chủ nghe được, há phải xấu hổ hay sao?"
Những nương tử kia nghe xong, cười ha ha một trận: "Nếu là thị thiếp của vương gia, sao lại ở cùng với những người như chúng ta chứ? Nói ra thì, trong số chúng ta, chỉ có Liễu nương tử ngươi có dáng vẻ nổi bật nhất, lại mang theo tỳ nữ, bà tử và phu xe, nếu thật sự có, thì chính là ngươi! Đến lúc đó chở cáo trạng chúng ta với vương gia đấy!"
Liễu Miên Đường cười mắng: "Ta sẽ làm đấy, tuyệt đối không tha cho những nương tử hay nói khoác như các ngươi, bảo vương gia vả miệng đánh gậy các ngươi, từng người từng người một, đều trốn không thoát!"
Bên cạnh suối nước trong lúc nhất thời, tiếng cười vang lên không ngừng, mãi cho đến khi tất cả mọi người giặt xong quần áo, lúc này mới tản đi ai về nhà nấy.
Lúc Miên Đường về đến nhà, Lý ma ma đã làm cơm xong, sau khi cơm nước xong, Miên Đường không có việc gì làm bèn cầm bản đồ quân đội mà phu quân vẽ cho nàng xem.
Đèo Kim Giáp đích thực là nơi địa thế hiểm yếu, rất có khí thế một người giữ ải vạn người không thể qua. Nếu có tướng giỏi trấn thủ, dưới tình huống không cần phải lo lương thảo, cũng có thể giữ vững.
Chuyện nàng có thể làm không nhiều, chỉ có thể tận lực an tâm ở trong đèo Võ Ninh, chờ tin tức quân đội phu quân chiến thắng truyền đến.
Mà bên phía Thôi Hành Chu, không được hoà hợp an tường như đèo Võ Ninh.
Hắn bên này có thể nói là tin dữ liên tục. Triều đình đã phái sứ giả tới đưa tin, lương thảo của quân đội không thể cung ứng được trong một thời gian rất dài sau đầu xuân, cần hắn tự nghĩ biện pháp.
Lời nói vô trách nhiệm như này, khiến tướng sĩ bên dưới nghe được tức giận tới mức vỗ bàn.
Thế nhưng Thôi Hành Chu đã sớm đoán trước việc triều đình không đáng tin. Cho nên lúc đầu khi hắn rời Chân châu, ngoại trừ mang theo một phần lương thảo, còn bảo quân lính đến sau lại tiếp tục vận chuyển một phần đến Tây Bắc.
Nếu ăn uống tiết kiệm, miễn cưỡng có thể sống qua mùa đông và mùa xuân thiếu hụt lương thực này.
Chỉ cần không có nguy cơ cạn kiệt lương thực, ổn định lại quân tâm, cho dù là kéo, hắn cũng có thể đem những tên Man binh kia lỗi chết.
Cho nên sau khi hắn vào đèo, mặc cho địch nhân dưới thành chửi rủa như thế nào. Hắn chỉ mệnh lệnh quân lính bảo vệ cửa thành, mà không đi ra nghênh chiến.
Cho dù địch nhân giả vờ thối lui, để trống một thành trì, cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không chút nào tham công liều lĩnh, càng không đưa binh mã tiến đến chiếm lĩnh tiếp quản.
Cái dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi này, khiến Man binh mất hết biện pháp. Chỉ có thể phái binh lính am hiểu tiếng Trung Nguyên ra quát mắng mỗi ngày, trong lúc nhất thời, vậy mà lại mắng cả gia phả của Hoài Dương vương đến mấy lần.
Bên phía đèo Kim Giáp cũng có binh lính thông hiểu tiếng Man, được Hoài Dương Vương ủy thác trách nhiệm quan trọng, biên soạn một bài cho phụ thân vua Thiền Vu của quân Man, khí thế mắng lại như cầu vòng, thể hiện rõ sự bát đại tinh thông trong việc chửi mắng của Trung Nguyên.
Chỉ là thời gian kéo dài, cổ họng bị thương tổn, dược liệu trong quân doanh cũng không nhiều, cho nên không thể không đến hậu phương mua chút thuốc nhuận hầu để uống.
Miên Đường ở đèo Võ Ninh đã sắp hơn một tháng, không thấy trượng phu rời khỏi đèo, nàng lại rảnh rỗi đến nhàm chán, bèn đánh bạo mua một tiệm thuốc, làm chút chuyện làm ăn mua bán dược liệu, cuối cùng cũng xem như là có nghề kiếm tiền.
Thôi Hành Chu mượn cớ việc mua thuốc, cải trang thành thiên phu trưởng, lại dùng khăn trùm đầu che mặt, đi tới đèo Võ Ninh thì dừng lại.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, mua dược liệu cho tướng sĩ của đèo Kim Giáp, vậy mà lại đến phải tiệm thuốc mà Liễu nương tử mở.
"Nàng cũng không biết khám bệnh, trong tiệm cũng không có ai có vẻ là người trong ngành, sao có thể mở tiệm thuốc bốc thuốc cho người khác?"
Liễu Miên Đường vừa ra vẻ ước lượng dược liệu vừa nói: "Trong đèo không có lang trung, ngay cả ông chủ trước đây của tiệm thuốc duy nhất trong đèo cũng đã chạy nạn. Bách tính trong đèo cũng cần phải khám bệnh khi bị bệnh. Sao có thể không có tiệm thuốc được? Ta mua lại nó, rồi lại nhập thêm chút dược liệu, dược liệu ở tiền tuyến hết rồi, phu quân không có thuốc để dùng, ta cũng có thể ra chút sức đấy! Yên tâm, lúc trước sách mà Triệu thần y đê lại cho ta đều ở đây. Trong lúc rảnh rỗi ta đều đã nhớ kỹ. Cái gọi là bệnh lâu thành y, tuy ta không có bảy phần, nhưng cũng có ba phần y thuật đấy!"
Miên Đường nương tử vừa khoe khoang khoác lác xong, liền có một người hàng xóm tới cửa: "Ai u, Liễu nương tử, ngươi lại giúp ta nhìn xem, sao hôm qua uống thuốc của ngươi xong, bệnh tiêu chảy của ta lại còn nặng hơn vậy?"
Liễu Miên Đường nghe xong, không quan tâm phụ quân mình, vội vàng mở bọc giấy ra nhìn thuốc mà chính mình bốc, lại lật quyển sách thuốc đặt ở bên cạnh, sau vài lần xác nhận, thì rất bình tĩnh thản nhiên lựa ra một vài dược liệu từ bên trong, sau đó lại cho thêm vào một chút, gói lại đưa cho người hàng xóm người: "Mạnh thúc, bản thân ngươi trong người có hỏa khí, tiêu chảy một chút, vừa vặn bài độc, ngươi bây giờ về nhà tiếp tục uống, nhất định làm ít công to, dược tính càng được thể hiện rõ."
Lúc nàng nói chuyện, mang theo sự tự tin khó nói, giống như một lão y có kinh nghiệm phong phú vậy, vị đại thúc kia không nghi ngờ gì, hơn nữa nương tử không thu tiền của hắn, tất nhiên là thiên ân vạn tạ mà rời đi.
Thế nhưng Thôi Hành Chu ở một bên lại nhìn thấy rõ ràng, trong phần thuốc trước kia, rõ ràng là có một loại thuốc xổ là ba đậu cái tiểu nương tử gan to bằng trời này, không sợ mình bốc thuốc cho người ta, sẽ gây ra mạng người sao?
Thế nhưng Miên Đường lại thản nhiên: "Triệu thần y nói, lúc hắn vừa mới bắt đầu xem bệnh
bốc thuốc cho người khác, cũng sẽ có nhầm lẫn. Lang trung tốt cũng là học tiếng từ thấp lên, huống chi nếu có bệnh nặng, ta căn bản sẽ không tiếp, tướng công chớ có lo lắng!"
Thôi Hành Chu bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn gói thuốc trong tay mình, nhất thời cũng đắn đo khó định, vị lang trung sứt sẹo này có phải cũng kê cho quân lính nhà hắn loại thuốc đáng sợ nào không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.