Chương 97:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lưu Côn sau khi chuẩn bị tờ giấy kia thật tốt, đặt ở trong ống tay áo, liền cùng Lục gia đại gia cáo từ, ra khỏi ngôi miếu đổ nát, hướng Võ Ninh quan tiến đến. Khi đến cửa thành, hắn ta phát hiện cửa thành đã đóng chặt, không cho phép thông hành.
Lưu Côn đi tìm dân chúng hỏi thăm, nói là trong thành đang truy bắt đào phạm quan trọng nên phải đóng cửa thành.
Lưu Côn không có còn cách nào khác, đành phải một lần nữa vòng trở lại chùa miếu, tùy thời vào thành.
Trong thành đúng là đang truy bắt phạm nhân.
Thôi Hành Chu lần này tự mình mang binh đến, chính là để bắt ba ba trong hũ. Hắn lường trước không sai, quặng sắt kia quả nhiên cùng số người liên quan đến núi Ngưỡng có không ít quan hệ bí mật.
Bất quá hôm nay quặng sắt này đã đổi chủ, đổi thành người khác.
Theo mật thám của đốc công trà trộn vào quặng sắt hồi báo, thương nhân lúc trước quả nhiên là có liên quan đến núi Ngưỡng.
Nhưng hiện tại đám người mà Lục Văn sắp xếp đã bị nhổ cỏ tận gốc, thay vào đó là thương nhân có quan hệ tốt với A Cốt Phiến.
Hơn nữa quặng sắt kia hình như có dấu hiệu mở rộng khai thác.
Người Man khi chinh chiến, bắt được rất nhiều dân chúng biên thùy, để cho bọn họ đi quặng sắt làm cu li, bên kia ngày đêm không ngừng khai thác, người nếu mệt vì chết, liền mang ra bên ngoài, ném vào trong rừng hoang dã cho sói ăn, hôm nay ngoài quặng sắt hoang dã, bầy sói đều tụ tập, mỗi ngày đều không ngừng có đồ ăn...
Mật thám cố ý tới gần những thương nhân thần bí kia, những người đó nói chuyện khẩu âm, mang theo hương vị địa giới Huệ Châu, rất rõ ràng là người Huệ Châu. Tài nguyên quặng sắt ở Quan Ngoại luôn luôn phong phú.
Nhưng mà người Man không chịu khai thác lao khổ, lại không biết gì về tay nghề luyện kim, luyện chế không ra tinh cương, hơn nữa, bọn họ tự dùng có thể dùng bao nhiêu? Nếu có thể vận chuyển vào Trung Nguyên buôn bán mới có thể đổi được vàng bạc, đi mua vải vóc và lương thực mà bọn họ cần.
Mà người có bản lĩnh thông qua tầng tầng trở ngại buôn bán tinh thiết quan ngoại, tuyệt đối không phải thương nhân bình thường!
Thôi Hành Chu mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng cũng cân nhắc ra đại khái.
Có lẽ bị nhổ tận gốc, là bộ hạ cũ của núi Ngưỡng, bọn họ có quan hệ mật thiết với lão Đan Vu, nhưng bây giờ những người Man kia là do A Cốt Phiến cầm quyền, quặng sắt kia cũng đã thay đổi người, đổi thành thương nhân có giao hảo với A Cốt Phiến, mà có năng lực leo lên của A Cốt Phiến, cũng không phải người bình thường......
Huệ Châu?
Thôi Hành Chu nhất thời nghĩ tới vị Tuy Vương mang tóc tu hành, dị thường điệu thấp kia.
Từ biểu hiện ra, vô luận là họa loạn ở núi Ngưỡng, hay là chiến loạn ở biên thùy, đều không hề có quan hệ gì với Tuy Vương.
Nhưng theo Hoài Dương vương bí mật điều tra xâm nhập, lại dần dần phát hiện, từ núi Ngưỡng đến biên quan, đều tựa hồ có chút bút tích của Tuy vương. Thôi Hành Chu cân nhắc, nếu mình không thừa dịp lúc này mà bắt được nhược điểm của Tuy Vương thông đồng với địch, tương lai làm sao có thể bình thản tâm sự ôn chuyện với Tuy Vương, hảo hảo tính Sổ?
Vì thế liền tập trung nhân lực, chủ yếu là điều tra manh mối của Tuy Vương, ông trời đúng là không phụ lòng người, rốt cục đã tra được thương nhân cùng A Cốt Phiến mật hội rời khỏi bộ lạc Vương Kỳ, chuẩn bị đi Võ Ninh quan quay về Huệ Châu.
Cho nên khi đám thương nhân bí mật kia vừa vào Vũ Ninh quan, đã như cá trong chậu, khó có thể chạy thoát, bị Thổi Hành Chu bắt được.
Thôi Hành Chu ở trong tiệm thuốc của Liễu nương tử ăn uống cũng mất chút thời gian, khoảng một chén trà nhỏ, cũng đã bắt được hai người, mà hai người khác dựa vào võ công cao cường, còn ở trong thành chạy trốn.
Bất quá Hoài Dương vương cũng không nóng vội.
Dù sao cửa thành Vũ Ninh quan đóng chặt, bọn họ có chắp cánh cũng khó bay, xem còn có thể trốn bao lâu!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thôi Hành Chu, hai thương nhân còn lại khi chạy trốn liền chia làm hai đường, mỗi người chạy một đường.
Một người ở trong thành trốn đông trốn tây, chuyên môn chọn các nơi hẻo lánh, cùng truy binh chơi trốn tìm một trận, thẳng đến buổi trưa mới bị bắt được.
Một thương nhân khác lại không có tung tích.
Thì ra thương nhân này thật ra có tâm kế, sau khi bỏ qua truy binh, không ngờ chọn một gia đình thoạt nhìn gia cảnh khá tốt chạy vào.
Nhà này chỉ có hai vợ chồng, thương nhân sau khi vào nhà liền dùng chủy thủ uy hiếp đôi vợ chồng này, trói hai người lại chặn miệng, lại từ trong tủ quần áo chọn ra một bộ quần áo miễn cưỡng vừa người thay, liền ở trong phòng trốn đi, chuẩn bị tránh thoát cơn sóng gió này rồi mới chạy trốn.
Hắn trốn ở chỗ này, thần không biết quỷ không hay, cư nhiên chịu đựng qua một ngày. Các binh sĩ tìm khắp khách điếm, sòng bạc trong thành không tìm được người, bắt đầu phân đội lục soát từng nhà, lúc này mới bắt được hắn.
Sau khi bắt được phạm nhân, Thôi Hành Chu mượn phòng giam trong quan nội thẩm vấn ngay tại chỗ.
Vì thế mấy thương nhân bị áp giải vào nhà giam, đêm đó bắt đầu thẩm vấn. Quan thẩm vấn lệnh ngục tốt đem bốn người treo ở trên xà nhà, cái gì cũng không nói, giơ roi da trâu có gai, dính nước muối, ba ba ba mỗi người quất năm roi lớn. Roi này rất đặc biệt, gọi là Sát Uy Tiện. Roi chính là dùng da trâu tốt nhất cắt thành sợi nhỏ, cùng rèn sắt thép từng luồng từng luồng quấy hợp mà thành, vừa dẻo lại rắn chắc, một roi đáp xuống, liền có thể lấy đi một ít thịt trên người.
Quan thẩm vấn luyện roi đến xuất thần nhập hóa. Một roi quất xuống, chỉ rút đi một chút thịt, không tổn thương gân cốt cùng căn bản, lại có thể khiến cho người ta có cảm giác đau đớn lớn nhất, hơn nữa là máu chảy như suối.
Nếu là dùng roi điêu độc một chút, lại hướng bắp đùi, cánh tay xuống tay, làm cho người ta đau đớn khó nhịn, nước muối trên roi thấm vào miệng vết thương, càng làm cho người ta đau đến chết đi sống lại.
Nếu là thường ngày, sau năm roi, trên người phạm nhân da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn tựa hồ thương thế trầm trọng.
Phạm nhân đều cho là mình bị trọng thương, tiếp tục vài roi nữa liền có thể sẽ mất mạng, cũng bớt việc không cần hỏi nhiều, liền một mạch cái gì cũng nói ra. Nhưng hôm nay quan thẩm vấn hỏi một lần, lại không có một người nào chịu khai ra. Thấy không ai nói chuyện, hắn hừ một tiếng, nói: "Nhân thân như thiết, giả như thiết, quan pháp như lô, chân như lộ. Ta xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!" Nói xong ném roi xuống, lệnh cho mấy sai dịch thay quyền thứ, đem mấy thương nhân trở thành bao cát mà đánh.
Mấy thương nhân này biết mình liên quan đến chuyện lớn, hơn nữa người sau lưng quyền cao chức trọng.
Mình chỉ cần không khai ra, người chết chính là mình.
Nếu là khai, người chết không chỉ có một mà là cả nhà mình.
Cho nên mặc cho quan thẩm vấn dùng các loại đại hình hầu hạ, bọn họ vẫn cắn chặt răng không nói.
Quan thẩm vấn đánh từ chạng vạng đến khi mặt trời lên cao, mấy người bọn họ cả người đều là máu, té xỉu mấy lần.
Thôi Hành Chu nghe người phía dưới bẩm báo, thản nhiên nói: "Nếu cực hình không thể cạy miệng bọn họ, vậy thì đổi cái khác đi. Nói cho bọn họ biết, lần này nếu không khai, liền chặt đầu bọn họ, dùng với bọc lại, vận chuyển về Huệ Châu, hỏi thăm từng thôn xóm, cũng có thể tìm được người nhà của bọn họ. Đến lúc đó, tội danh tư thông man tộc trong thời chiến này, cũng đủ để cho cả nhà bọn họ chịu tội, cả nhà bị tịch thu tài sản. Nếu bọn họ thức thời, thành thật nói ra, bôn vương sẽ tận lực bảo vệ người nhà của bọn họ, không để xảy ra việc gì, chuyên ra ngoại hương ..."
Quả nhiên, sau khi quan thẩm vấn đem lời của Hoài Dương vương nói ra, mấy người đều có chút động tâm, sau khi cân nhắc thì đều mở miệng.
Khai ra người sau lưng bọn họ chính là Tuy Vương.
Thậm chí ngay cả lộ tuyến buôn lậu quặng sắt, còn có tiêu thụ như thế nào đều nhất nhất nói ra.
Thôi Hành Chu nhìn bọn họ vẽ ra đường đi, còn có biện pháp phân phối hàng hóa, đều là tinh diệu cao minh làm cho người ta không tưởng được, không khỏi cười lạnh nói: "Không nghĩ tới Tuy Vương còn là một cao thủ kinh doanh?"
Thuộc hạ phụ trách thẩm vấn phía dưới vội vàng bổ sung: "Nghe nói những người này đều là dùng biện pháp của thương nhân lúc trước ở núi Ngưỡng để lại, hình như là do Lục Văn tự mình an bài mọi chuyện, cũng bí mật cùng tùy tùng của lão Thiền Vu bàn bạc an bài...... Tuy Vương giả dối, biết nơi này có lợi lớn, vì thế thiết kế diệt trừ thế lực của Lục Văn, tự mình thay thế."
Thôi Hành Chu nhíu mày, lại là Lục Văn. Hắn nghe lần này là lần thứ mấy rồi? Đứa trẻ mồ cội của vị Thái tử này không chỉ có kỳ nghệ cao siêu, bày mưu nghĩ kế, hơn nữa còn rất có đầu óc kinh doanh, quả nhiên là một người toàn tài!
Ngay cả thê thiếp bên cạnh hắn, cũng bị hắn dạy dỗ đến có hình có dạng. Nhìn Miên Đường, hắn liền biết vị phu tử Lục Tử Du này tận tâm tận lực cỡ nào. Nếu là nữ tử, họ rất khó không chế tình cảm, có lẽ đối với nam nhân hoàn hảo không khiếm khuyết này rất động tâm đi?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Thôi Hành Chu lại lạnh lùng thêm vài phần.
Hắn biết, Miên Đường trước khi mất trí nhớ nhất định là đối với tên tặc tử kia phải trả giá thật lòng.
Điều này so với việc nàng thất thân cho tên tặc tử kia càng khiến người ta không thoải mái.
Nhưng mà khi bị tên tặc tử kia bắt đi, Miện Đường lúc ấy vẫn còn nhỏ, chưa từng thấy qua nam nhân nào, đối với tặc tử nắm đại quyền sinh tử của nàng có chút động tâm, cũng có thể tha thứ.
Thôi Hành Chu thật sự không cảm thấy mình kém hơn bại tướng Lục Văn kia. Miên Đường cho dù khôi phục trí nhớ, cũng nên thông minh mà biết lấy hay bỏ, tẩy sạch tiền trần, chủ động quên đi quá khứ với Lục Văn, hảo hảo theo hắn sống qua ngày...... Tuy rằng Hoài Dương vương cảm thấy mình không nên quá mức để ý tư tình nam nữ bậc này, nhưng ngày thứ hai, vẫn quyết định trở về tiệm thuốc tìm Miên Đường. Gần đây hắn chỉ lo cho chiến sự, ngược lại dùng rất ít thời gian bồi nàng. Nếu đã biết rõ chuyện về quặng sắt, Thôi Hành Chu dặn dò cho các bộ tướng những việc cần làm tiếp theo, có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, cho mình nghỉ ngơi một chút. Bởi vì hôm qua bế quan cả ngày, để quan binh trong thành bắt nghi phạm, cho nên hôm nay lúc mở cửa thành, người đi đường qua lại cũng ít đi.
Thế cho nên cửa hàng thuốc hiếm khi có chút vắng lặng.
Triệu thần y ăn sáng ở cửa hàng trà trong thành hưng phấn mang theo một bao bánh trái cây đến, chuẩn bị cho Miên Đường nếm thử mùi vị.
Không ngờ vừa vào cửa hàng đã thấy Thôi Hành Chu ngồi ngay ngắn sau quầy. Điều này làm cho Triệu thần y mang kích động mà đến liền rất mất hứng, liếc ngang liếc dọc nhìn Hoài Dương vương, tức giận hừ hừ nói: "Ngươi chiếm ghế của ta rồi!" Thôi Hành Chu lại nhíu mày: "Nơi này đều là sản nghiệp của Thôi gia, xin hỏi ngươi là tự mình mang ghế dua?"
Triệu Tuyền không thích nhìn Thôi thiên phu trưởng nhập diễn quá sâu, chỉ vung ống tay áo, ngồi xuống ghế đối diện, vểnh cằm hỏi: "Biên quan việc vặt bận rộn như vậy, ngươi luôn chạy đến Võ Ninh quan, còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, ta ở đây chính là chính sự cứu tế dân chúng, một hồi nếu bệnh hoạn tới, ngươi không phải còn phải nhường chỗ cho ta sao?"
Thôi Hành Chu lại không hề động đậy, chỉ nói: "Lát nữa cửa hàng thuốc sẽ đóng cửa, hôm nay không cần đến Triệu huynh, huynh cứ về nghỉ ngơi đi...... Đúng rồi, có một phong thư nhà của ngươi đưa đến trong doanh trướng của ta, là thư khẩn cấp, hẳn là trong phủ có việc gì gấp, ta mang đến cho ngươi."
Triệu Tuyền không yên lòng nhận thư, lại duỗi cổ nhìn một vòng, muốn nhìn xem Miên Đường ở nơi nào.
Nghe Lý ma ma ở một bên nói, phu nhân mấy ngày nay có chút mệt mỏi, hơn nữa sáng nay kiểm kê hàng hóa xong có chút mệt mỏi, đi vào sương phòng ngủ, ngay cả lúc Hoài Dương vương đến, cũng không có đứng dậy!
Triệu Hầu gia lúc này mới ngượng ngùng mở thư ra xem.
Vừa nghĩ đây không phải chuyện quan trọng, đọc thư xong cái mông Triệu Tuyền giống như bị bàn ủi nóng, từ trên ghế nhảy dựng lên.
Thôi Hành Chu đang ngồi đối diện hắn, không khỏi nhíu mày nhìn về phía hắn nói: "Làm sao vậy?"
Triệu Tuyền tức giận đến hai gò má đều đỏ, nói thẳng: "Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!"
Nói xong liền đưa thư cho Thôi Hành Chu, bản thân thì tức giận đến đảo quanh tại chỗ. Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn, có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn nói: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng Triệu huynh......"
Triệu Tuyền lúc này hoàn toàn không thấy vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, chỉ nắm chặt nắm tay nói: "Ta cùng nàng hai năm qua không có cùng phòng, có cái gì có thể chúc mừng?"
Thôi Hành Chu nghe nói như thế, lông mày cũng dần dần nhíu lại, không khỏi trách cứ Triệu Tuyền: "Đây là chuyện nhà của quân, ngươi tùy tiện cho ta xem thư như vậy, chẳng phải là tổn hại...... Danh dự của nhi nữ nhà người ta?"
Triệu Tuyển lúc này đã tức đến nổ tung, oán hận nói: "Nàng còn dư lại cái rắm của danh dự!"
Đây là chuyện nhà người ta, Thôi Hành Chu thật sự cũng không tiện nhiều lời, hắn thân là huynh đệ tốt, điều mà hắn có thể làm, chính là một đường an bài khoái mã cho Triệu Tuyền, nhanh chóng quay về Trấn Nam Hầu phủ, xử lý cục diện rối rắm trong nhà.
Mà Triệu Tuyền sở dĩ không chút kiêng kị mà cho Thôi Hành Chu xem, cũng là biết Thôi Hành Chu rất kín miệng, hắn cũng không sợ.
Nhưng nghĩ đến phong thư nhà kia là do mẫu thân không hề hay biết viết, còn là giọng điệu mừng rỡ như điên, Triệu Tuyền liền không khỏi một trận căm tức. Cuộc đời này hẳn sợ nhất chính là phiền toái, nghĩ đến nếu sau khi hắn nói ra chân tướng, trong nhà lại một trận gà bay chó sủa, khóc nháo không ngừng, cũng có chút hồi hương tình thiết.
Ngược lại hy vọng trên đường đi gặp phải người Man hay sơn phi chặn đường, hắn thân mang chút đau đớn trở về, những tục sự nhân gian kia cũng sẽ không đến phiền hẳn. Thôi Hành Chu phất tay gọi người tới, sai người lập tức chuẩn bị ngựa cho hắn, an bài Triệu Tuyền lên đường.
Hắn cũng biết Triệu Tuyền là người không có chủ ý, cho hẳn xem thư, cũng là hy vọng hẳn có chủ ý.
Cho nên trước khi đi Hoài Dương vương nói với Triệu Hầu gia: "Ngươi lần này trở về, chớ hành động theo cảm tình, càng không thể huyên náo cả phủ đều biết. Nếu là tháng nhỏ, ngươi biết y thuật, tự mình biết nên làm cái gì bây giờ...... Ngươi cùng nàng tuy rằng tình cảm nông cạn, nhưng phụ thân nàng chính là một trong những lão cáo già trong triều, đỗ sát viện ngự sử, nếu là huyện náo quá mức, nhà hắn trên mặt không ánh sáng, quý phủ người cũng khó được thanh tĩnh."
Triệu Tuyền biết Thôi Hành Chu là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hôm nay hắn nổi nóng, chỉ phất phất tay, liền tức giận vội vàng lên đường.
Thôi Hành Chu tiễn biệt hảo bằng hữu xong, liền lệnh thị vệ đóng chặt cửa thành, xoay người trở lại dược điểm.
Chỉ thấy Miên Đường đang nghỉ ngơi đã thức dậy, thái dương có chút tán loạn, hai gò má ngủ đến phấn hồng, một bộ dáng lười biếng chải đầu.
Nàng mới vừa rồi ở trong sương phòng mơ hồ nghe được phu quân cùng Triệu tiên sinh đang nói chuyện, nhưng là lúc đứng dậy, phát hiện hai người đều không có ở đây. Hiện tại thấy phu quân trở về, liền hỏi Triệu tiên sinh ở nơi nào.
Thôi Hành Chu lời ít mà ý nhiều: "Trong nhà hắn có việc gấp, tự về trước." Miên Đường sửng sốt, không nghĩ tới Triệu Tuyền đi đột nhiên như vậy, liền hỏi: "Trong nhà hắn xảy ra chuyện gì gấp?"
Thôi Hành Chu thản nhiên nói: "Thiếp thất trong phủ có tin vui, hắn trở về xem một chút......"
Miên Đường nghe nói qua Triệu tiên sinh trong nhà thê thiếp thành đàn, cho nên trong một năm nếu là làm phụ thân vài lần, cũng là có thể.
Thiếp có hỉ, đích thực là chuyện vui, hắn đương nhiên sẽ phải trở về.
Nhưng Miên Đường nghĩ đến phu quân cùng Triệu tiên sinh tuổi tác giống nhau, lại dưới gối chống trơn, nhịn không được lại là một trận áy náy, liền hỏi phu quân biết Triệu tiên sinh làm cha, trong lòng có phải có chút tư vị không thoải mái hay không?
Thôi Hành Chu lại ý vị thâm trường nói: "Cũng không phải là thể thiếp có tin vui, nam nhân cũng vui theo. Nàng đây nghĩ nhiều quá rồi ...'
Vì thế Miên Đường cũng không đề cập tới nữa.
""
Phu quân của nàng từ trước đến nay săn sóc như vậy, cho dù trong lòng thật sự khó chịu, cũng sẽ không nói với nàng.
May mà gần đây thân thể nàng điều dưỡng không tệ, cho dù ở Tây Bắc trời lạnh, cũng sẽ không giống trước kia tay chân phát lạnh, nghĩ đến nếu là muốn bảo bảo, cũng có thể thuận lợi chút ít......
Ngay khi nàng đang ôm bình thuốc miên man suy nghĩ, liền thấy Thôi Hành Chu lại bảo tiểu nhị đưa thuốc đến cửa, nàng mới ngăn lại nói: "Mặc dù không có tiên sinh, nhưng còn phải bốc thuốc, cửa hàng đóng cửa sớm như vậy làm gì?”
Thôi Hành Chu nói: "Hôm qua trong thành có đào phạm, hiện tại không biết có còn dư đảng hay không, nàng mở cửa buôn bán như vậy sẽ không ổn, đợi đến khi mặt đường sạch sẽ, cửa hàng của nàng hãy mở cửa lại như trước."
Miên Đường cảm thấy rất có lý, liền hỏi: "Vậy chúng ta về nhà đi?"
Thôi Hành Chu lại nói: "Hiếm khi rảnh rỗi, ta dẫn nàng ra khỏi thành giải sầu nhé." Hắn vẫn muốn mang Miên Đường đi chơi, nhưng chiến sự khẩn trương, vẫn không thể nhàn rỗi.
Sau đó ổn định Kim Giáp quan, nhưng mà trong tiệm thuốc lại có Triệu Hầu gia đến, cả ngày bày ra tư thế hắn mới là chưởng quỹ tiệm thuốc, thực là vướng bận. Hiện tại nhà Triệu Hầu gia thêm "Hỉ", Trấn Nam hầu về nhà dập lửa.
Thôi Hành Chu cũng mừng rỡ trước mắt đã thanh nhàn, liền muốn mang Miên Đường ra khỏi thành chơi.
Miên Đường nghe xong tất nhiên là nguyện ý.
Nàng tuy rằng làm việc lão luyện, nhưng đến cùng vẫn chưa đến mười chín tuổi, còn đang là thời điểm ham chơi, liền về nhà thay đổi một thân trang phục săn bắn ngắn thuận tiện cưỡi ngựa mặc.
Bộ quần áo này, chính là phục sức do người Hồ cải tiến mà thành, Miên Đường lần đầu tiên ở trong cửa hàng quần áo nhìn thấy cũng rất thích.
Sau khi mua, Lý ma ma khéo tay còn giúp nàng thêu hoa văn tinh xảo thanh lịch lên cổ tay áo và cổ áo.
Ngoài ra còn phối cho nàng một chiếc thắt lưng bằng sa tanh rộng.
Vì vậy, chiếc áo vốn có phần eo hơi rộng, dưới sự trói buộc của chiếc thắt lưng rộng, lộ ra những đường cong mê người.
Cặp đùi đẹp thon dài phối hợp với đôi giày da bò đế mềm, thật sự là tư thế oai hùng hiện ngang.
Khi Liễu Miên Đường chải xong bím tóc dài, cầm roi da nhỏ, đứng thẳng trước mặt Thôi Hành Chu đang đọc sách, Hoài Dương vương hít một hơi thật sâu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới nửa ngày.
Liễu Miên Đường có chút đoán không ra tâm tư của hắn, liền thấp thỏm hỏi: "Như thế nào? Không đẹp?"
Thôi Hành Chu vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nói: "Không có, rất đẹp." Hắn tất nhiên sẽ không nói, mới vừa rồi nhìn thấy Miên Đường mặc trang phục săn bắn đi ra một khắc kia, trên tay nàng vung roi tiêu sái, cùng loại khí tràng nói không nên lời này chợt làm cho người ta sinh ra một cỗ cảm xúc xa lạ, xa cách thế gian phàm tục.
Thật giống như mỗi ngày mèo con nằm ở trên khuỷu tay hắn, không phải nữ tử trước mắt này......
Thôi Hành Chu rất không thích loại cảm giác này, cho nên kéo tay nàng nói tiếp: "Đúng là rất đẹp, nhưng ta càng thích nhìn bộ dáng của nàng lúc mặc áo váy ..." Miên Đường vung roi ngựa đứng trước ngựa, mỉm cười nói: "Nhưng mặc váy không thể cưỡi ngựa được! Ta trở về liền thay váy cho tướng công ngươi xem."
Nói xong, nàng xoay người muốn tự mình lên ngựa.
Đáng tiếc chân bị thương lại không chống đỡ được khí lực, chỉ lên được một nửa liền lảo đảo, nếu không phải Thôi Hành Chu vươn cánh tay dài ra đỡ nàng, thiếu chút nữa đã ngã xuống rồi.
Thôi Hành Chu nhanh nhẹn lên ngựa trước, sau đó xoay người giữ chặt nàng, kéo nàng lên ngựa, dùng áo choàng dài bọc lại cho nàng, vung roi ngựa lên, thúc ngựa ra khỏi thành.
Chỉ là khi bọn họ rời đi không lâu, một hán tử dùng khăn quàng cổ che mặt vội vàng đi tới trước hiệu thuốc, nhưng nhìn thấy hiệu thuốc đóng cửa, sau khi bố cáo nghỉ ngơi mấy ngày, hắn gấp đến độ dậm chân một cái, cảm thấy sao lại gấp như vậy, vừa vặn đúng lúc đóng cửa!
Nhìn qua, ngược lại giống như là khách hàng vội vã mua thuốc......
Lại nói Hoài Dương vương, một tháng trước khi hắn suất lĩnh thủ hạ thăm dò địa hình bốn phía, trong lúc vô tình phát hiện một hang suối nước nóng trong sơn cốc gần đó. Suối nước nóng kia hơi nước mờ mịt, tuy là mùa đông, dưới hơi nóng bốc lên, nơi này thành thế ngoại đào nguyên, không bị gió lạnh xâm nhập, cỏ xanh hoa dại sum xuê. Thôi Hành Chu lúc mới phát hiện nơi này, liền nhớ tới Triệu Tuyền từng nói, nếu có điều kiện, để cho Liễu nương tử của hắn ngâm ôn tuyền, mới có thể dưỡng tay chân của nàng tốt hơn.
Cho nên mấy ngày nay Thôi Hành Chu kêu binh tốt vận chuyển đá, xây một cái ao nhỏ, lại dùng máng gỗ dẫn nước, vừa lúc có thể dùng để ngâm nước nóng. Khi Miên Đường xuống dưới nhìn thấy nơi này, ở trên lưng ngựa liền vui sướng kêu to ra tiếng: "Phu quân, người làm sao tìm được chỗ này?"
Nói xong, nàng liền đi xuống, vòng quanh cái ao nhỏ đi vài vòng, sau đó không thể chờ đợi được kêu Phương Hưu cầm giỏ đựng thức ăn, từ bên trong móc ra mấy quả trứng gà cùng trứng chim.
Lúc ở nhà, Thôi Hành Chu nói muốn dẫn nàng đi tắm suối nước nóng, nàng liền bảo Lý ma ma chuẩn bị trứng gà và trứng chim mang theo.
Lúc này liền phát huy công dụng lớn, chỉ lấy một cái chậu đồng nhỏ mỏng, múc nước ngâm trứng, sau đó để nó trôi nổi ở chỗ suối.
Thôi Hành Chu hỏi nàng đang làm gì, Miên Đường hưng trí bừng bừng nói: "Nấu trứng suối nước nóng ăn đi! Dùng nước suối này nấu, lòng đỏ trứng ngưng tụ ở một chỗ, nhưng lòng trắng trứng lại loãng chảy xuôi, rắc chút nước tương cả tươi lên ăn, là ngon nhất. Củi bình thường sẽ không thể nấu ra được mùi vị như vậy."
Hoài Dương vương tỉ mỉ chuẩn bị một chỗ như vậy, vốn là muốn Hoa Thanh Trì lười biếng vô lực tắm cảnh đẹp.
Nhưng ai ngờ, nàng lại chỉ muốn luộc trứng ăn trước!
Bất quá dẫn nàng đi ra ngoài, chính là vì để cho nàng vui vẻ, cho nên Thôi Hành Chu cũng là ở trên giường gấp do Mạc Như mang tới, ngồi cười nhìn nàng nói: "Nàng đúng là chỉ nhớ mỗi ăn thôi, đây là học từ ai vậy hả?"
Miên Đường đặt trứng xuống, nhận lấy khăn Phương Hưu đưa qua, lau tay nói: "Khi ta còn nhỏ, đại cữu cữu từng dẫn nương và ta đi Lợi Châu du ngoạn, nơi đó có nhiều suối nước nóng, nương thường nấu cho ta ăn."
Nói đến đây, Miên Đường lại mang theo chút phiền muộn.
Cũng không biết một nhà ngoại tổ hiện tại lưu lạc nơi nào, thân thể ngoại tổ phụ cùng các lão nhân gia có khỏe không?
Bất quá không đợi thương cảm của nàng kịp thành hình, liền bị một cảnh đẹp khác trước mắt hấp dẫn.
Thôi Hành Chu bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm suối nước nóng. Hắn tuy rằng dùng khăn dài bao lấy nửa người dưới, nhưng mà bắp thịt kiện mỹ cùng cánh tay eo hẹp, quả thực làm cho người ta nhìn không rời mắt...
Miên Đường là nữ tử nên cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được mà giương mắt nhìn. Sau khi Thôi Hành Chu vào hồ nước có nhiệt độ thích hợp, hơi nước bốc lên làm mặt hắn như ẩn như hiện trong biển mây.
"Nàng nếu muốn nấu trứng, ta liền ngâm trước một chút, một hồi lại nhường cho nàng ngâm vậy."
Không có biện pháp, cái ao này tu sửa vẫn là quá nhỏ, một lần chỉ có thể vào một người, nói cách khác, hai người cùng tắm cũng là một chuyện tốt.......
Hoài Dương vương không cẩn thận, suy nghĩ liền bay đi rất xa.
Miên Đường nhất thời chuẩn bị cơm canh, chuẩn bị cũng không yên lòng, thỉnh thoảng trộm nhìn phu quân nhà mình đang nhắm mắt dưỡng thần một cái.
Mũi của Thôi Hành Chu cao, thẳng, sườn mặt đặc biệt ưu mỹ đẹp mắt. Mà đôi môi mỏng kia, nhìn có chút lãnh tính bạc tình, nhưng khi hôn lên, khiến người ta e lệ không chịu nổi ...
Ngay khi Thôi Hành Chu chuẩn bị ra ngoài tắm, trứng suối nước nóng cũng đã nấu xong.
Lần này ra ngoài phải nấu cơm dã ngoại, chuẩn bị chính là cơm lạnh, nhưng cũng may Lý ma ma có chuẩn bị một miếng thịt mỏng, bỏ vào trong hộp cơm, dùng nồi nhỏ nấu nước luộc chín, lại thêm nước sốt và hành lá đã chuẩn bị sẵn là có thể ăn, cộng thêm trứng suối nước nóng tươi non mềm, quấy một chút, cơm cũng trở nên ấm áp, lúc này là có thể ăn rồi.
Sau khi Thôi Hành Chu đi ra, mặc áo bào rộng vào, Miên Đường đã dẫn nha hoàn bày đồ ăn ra một cái bàn nhỏ, phu quân thay quần áo xong là có thể ăn cơm. Miên Đường bảo Phương Hưu lấy một bầu rượu từ trong hộp ra, có chút trịnh trọng nói: "Đây là rượu thuốc mà ta nghiên cứu mấy ngày nay, đặc biệt pha cho chứng bệnh của phu quân, chàng uống thử xem có hợp với hương vị không."
Thôi Hành Chu nhíu mày nhìn rượu ly màu nâu nâu kia, nhất thời không biết, nàng muốn trị bệnh gì cho mình.
Lưu Côn đi tìm dân chúng hỏi thăm, nói là trong thành đang truy bắt đào phạm quan trọng nên phải đóng cửa thành.
Lưu Côn không có còn cách nào khác, đành phải một lần nữa vòng trở lại chùa miếu, tùy thời vào thành.
Trong thành đúng là đang truy bắt phạm nhân.
Thôi Hành Chu lần này tự mình mang binh đến, chính là để bắt ba ba trong hũ. Hắn lường trước không sai, quặng sắt kia quả nhiên cùng số người liên quan đến núi Ngưỡng có không ít quan hệ bí mật.
Bất quá hôm nay quặng sắt này đã đổi chủ, đổi thành người khác.
Theo mật thám của đốc công trà trộn vào quặng sắt hồi báo, thương nhân lúc trước quả nhiên là có liên quan đến núi Ngưỡng.
Nhưng hiện tại đám người mà Lục Văn sắp xếp đã bị nhổ cỏ tận gốc, thay vào đó là thương nhân có quan hệ tốt với A Cốt Phiến.
Hơn nữa quặng sắt kia hình như có dấu hiệu mở rộng khai thác.
Người Man khi chinh chiến, bắt được rất nhiều dân chúng biên thùy, để cho bọn họ đi quặng sắt làm cu li, bên kia ngày đêm không ngừng khai thác, người nếu mệt vì chết, liền mang ra bên ngoài, ném vào trong rừng hoang dã cho sói ăn, hôm nay ngoài quặng sắt hoang dã, bầy sói đều tụ tập, mỗi ngày đều không ngừng có đồ ăn...
Mật thám cố ý tới gần những thương nhân thần bí kia, những người đó nói chuyện khẩu âm, mang theo hương vị địa giới Huệ Châu, rất rõ ràng là người Huệ Châu. Tài nguyên quặng sắt ở Quan Ngoại luôn luôn phong phú.
Nhưng mà người Man không chịu khai thác lao khổ, lại không biết gì về tay nghề luyện kim, luyện chế không ra tinh cương, hơn nữa, bọn họ tự dùng có thể dùng bao nhiêu? Nếu có thể vận chuyển vào Trung Nguyên buôn bán mới có thể đổi được vàng bạc, đi mua vải vóc và lương thực mà bọn họ cần.
Mà người có bản lĩnh thông qua tầng tầng trở ngại buôn bán tinh thiết quan ngoại, tuyệt đối không phải thương nhân bình thường!
Thôi Hành Chu mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng cũng cân nhắc ra đại khái.
Có lẽ bị nhổ tận gốc, là bộ hạ cũ của núi Ngưỡng, bọn họ có quan hệ mật thiết với lão Đan Vu, nhưng bây giờ những người Man kia là do A Cốt Phiến cầm quyền, quặng sắt kia cũng đã thay đổi người, đổi thành thương nhân có giao hảo với A Cốt Phiến, mà có năng lực leo lên của A Cốt Phiến, cũng không phải người bình thường......
Huệ Châu?
Thôi Hành Chu nhất thời nghĩ tới vị Tuy Vương mang tóc tu hành, dị thường điệu thấp kia.
Từ biểu hiện ra, vô luận là họa loạn ở núi Ngưỡng, hay là chiến loạn ở biên thùy, đều không hề có quan hệ gì với Tuy Vương.
Nhưng theo Hoài Dương vương bí mật điều tra xâm nhập, lại dần dần phát hiện, từ núi Ngưỡng đến biên quan, đều tựa hồ có chút bút tích của Tuy vương. Thôi Hành Chu cân nhắc, nếu mình không thừa dịp lúc này mà bắt được nhược điểm của Tuy Vương thông đồng với địch, tương lai làm sao có thể bình thản tâm sự ôn chuyện với Tuy Vương, hảo hảo tính Sổ?
Vì thế liền tập trung nhân lực, chủ yếu là điều tra manh mối của Tuy Vương, ông trời đúng là không phụ lòng người, rốt cục đã tra được thương nhân cùng A Cốt Phiến mật hội rời khỏi bộ lạc Vương Kỳ, chuẩn bị đi Võ Ninh quan quay về Huệ Châu.
Cho nên khi đám thương nhân bí mật kia vừa vào Vũ Ninh quan, đã như cá trong chậu, khó có thể chạy thoát, bị Thổi Hành Chu bắt được.
Thôi Hành Chu ở trong tiệm thuốc của Liễu nương tử ăn uống cũng mất chút thời gian, khoảng một chén trà nhỏ, cũng đã bắt được hai người, mà hai người khác dựa vào võ công cao cường, còn ở trong thành chạy trốn.
Bất quá Hoài Dương vương cũng không nóng vội.
Dù sao cửa thành Vũ Ninh quan đóng chặt, bọn họ có chắp cánh cũng khó bay, xem còn có thể trốn bao lâu!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thôi Hành Chu, hai thương nhân còn lại khi chạy trốn liền chia làm hai đường, mỗi người chạy một đường.
Một người ở trong thành trốn đông trốn tây, chuyên môn chọn các nơi hẻo lánh, cùng truy binh chơi trốn tìm một trận, thẳng đến buổi trưa mới bị bắt được.
Một thương nhân khác lại không có tung tích.
Thì ra thương nhân này thật ra có tâm kế, sau khi bỏ qua truy binh, không ngờ chọn một gia đình thoạt nhìn gia cảnh khá tốt chạy vào.
Nhà này chỉ có hai vợ chồng, thương nhân sau khi vào nhà liền dùng chủy thủ uy hiếp đôi vợ chồng này, trói hai người lại chặn miệng, lại từ trong tủ quần áo chọn ra một bộ quần áo miễn cưỡng vừa người thay, liền ở trong phòng trốn đi, chuẩn bị tránh thoát cơn sóng gió này rồi mới chạy trốn.
Hắn trốn ở chỗ này, thần không biết quỷ không hay, cư nhiên chịu đựng qua một ngày. Các binh sĩ tìm khắp khách điếm, sòng bạc trong thành không tìm được người, bắt đầu phân đội lục soát từng nhà, lúc này mới bắt được hắn.
Sau khi bắt được phạm nhân, Thôi Hành Chu mượn phòng giam trong quan nội thẩm vấn ngay tại chỗ.
Vì thế mấy thương nhân bị áp giải vào nhà giam, đêm đó bắt đầu thẩm vấn. Quan thẩm vấn lệnh ngục tốt đem bốn người treo ở trên xà nhà, cái gì cũng không nói, giơ roi da trâu có gai, dính nước muối, ba ba ba mỗi người quất năm roi lớn. Roi này rất đặc biệt, gọi là Sát Uy Tiện. Roi chính là dùng da trâu tốt nhất cắt thành sợi nhỏ, cùng rèn sắt thép từng luồng từng luồng quấy hợp mà thành, vừa dẻo lại rắn chắc, một roi đáp xuống, liền có thể lấy đi một ít thịt trên người.
Quan thẩm vấn luyện roi đến xuất thần nhập hóa. Một roi quất xuống, chỉ rút đi một chút thịt, không tổn thương gân cốt cùng căn bản, lại có thể khiến cho người ta có cảm giác đau đớn lớn nhất, hơn nữa là máu chảy như suối.
Nếu là dùng roi điêu độc một chút, lại hướng bắp đùi, cánh tay xuống tay, làm cho người ta đau đớn khó nhịn, nước muối trên roi thấm vào miệng vết thương, càng làm cho người ta đau đến chết đi sống lại.
Nếu là thường ngày, sau năm roi, trên người phạm nhân da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn tựa hồ thương thế trầm trọng.
Phạm nhân đều cho là mình bị trọng thương, tiếp tục vài roi nữa liền có thể sẽ mất mạng, cũng bớt việc không cần hỏi nhiều, liền một mạch cái gì cũng nói ra. Nhưng hôm nay quan thẩm vấn hỏi một lần, lại không có một người nào chịu khai ra. Thấy không ai nói chuyện, hắn hừ một tiếng, nói: "Nhân thân như thiết, giả như thiết, quan pháp như lô, chân như lộ. Ta xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!" Nói xong ném roi xuống, lệnh cho mấy sai dịch thay quyền thứ, đem mấy thương nhân trở thành bao cát mà đánh.
Mấy thương nhân này biết mình liên quan đến chuyện lớn, hơn nữa người sau lưng quyền cao chức trọng.
Mình chỉ cần không khai ra, người chết chính là mình.
Nếu là khai, người chết không chỉ có một mà là cả nhà mình.
Cho nên mặc cho quan thẩm vấn dùng các loại đại hình hầu hạ, bọn họ vẫn cắn chặt răng không nói.
Quan thẩm vấn đánh từ chạng vạng đến khi mặt trời lên cao, mấy người bọn họ cả người đều là máu, té xỉu mấy lần.
Thôi Hành Chu nghe người phía dưới bẩm báo, thản nhiên nói: "Nếu cực hình không thể cạy miệng bọn họ, vậy thì đổi cái khác đi. Nói cho bọn họ biết, lần này nếu không khai, liền chặt đầu bọn họ, dùng với bọc lại, vận chuyển về Huệ Châu, hỏi thăm từng thôn xóm, cũng có thể tìm được người nhà của bọn họ. Đến lúc đó, tội danh tư thông man tộc trong thời chiến này, cũng đủ để cho cả nhà bọn họ chịu tội, cả nhà bị tịch thu tài sản. Nếu bọn họ thức thời, thành thật nói ra, bôn vương sẽ tận lực bảo vệ người nhà của bọn họ, không để xảy ra việc gì, chuyên ra ngoại hương ..."
Quả nhiên, sau khi quan thẩm vấn đem lời của Hoài Dương vương nói ra, mấy người đều có chút động tâm, sau khi cân nhắc thì đều mở miệng.
Khai ra người sau lưng bọn họ chính là Tuy Vương.
Thậm chí ngay cả lộ tuyến buôn lậu quặng sắt, còn có tiêu thụ như thế nào đều nhất nhất nói ra.
Thôi Hành Chu nhìn bọn họ vẽ ra đường đi, còn có biện pháp phân phối hàng hóa, đều là tinh diệu cao minh làm cho người ta không tưởng được, không khỏi cười lạnh nói: "Không nghĩ tới Tuy Vương còn là một cao thủ kinh doanh?"
Thuộc hạ phụ trách thẩm vấn phía dưới vội vàng bổ sung: "Nghe nói những người này đều là dùng biện pháp của thương nhân lúc trước ở núi Ngưỡng để lại, hình như là do Lục Văn tự mình an bài mọi chuyện, cũng bí mật cùng tùy tùng của lão Thiền Vu bàn bạc an bài...... Tuy Vương giả dối, biết nơi này có lợi lớn, vì thế thiết kế diệt trừ thế lực của Lục Văn, tự mình thay thế."
Thôi Hành Chu nhíu mày, lại là Lục Văn. Hắn nghe lần này là lần thứ mấy rồi? Đứa trẻ mồ cội của vị Thái tử này không chỉ có kỳ nghệ cao siêu, bày mưu nghĩ kế, hơn nữa còn rất có đầu óc kinh doanh, quả nhiên là một người toàn tài!
Ngay cả thê thiếp bên cạnh hắn, cũng bị hắn dạy dỗ đến có hình có dạng. Nhìn Miên Đường, hắn liền biết vị phu tử Lục Tử Du này tận tâm tận lực cỡ nào. Nếu là nữ tử, họ rất khó không chế tình cảm, có lẽ đối với nam nhân hoàn hảo không khiếm khuyết này rất động tâm đi?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Thôi Hành Chu lại lạnh lùng thêm vài phần.
Hắn biết, Miên Đường trước khi mất trí nhớ nhất định là đối với tên tặc tử kia phải trả giá thật lòng.
Điều này so với việc nàng thất thân cho tên tặc tử kia càng khiến người ta không thoải mái.
Nhưng mà khi bị tên tặc tử kia bắt đi, Miện Đường lúc ấy vẫn còn nhỏ, chưa từng thấy qua nam nhân nào, đối với tặc tử nắm đại quyền sinh tử của nàng có chút động tâm, cũng có thể tha thứ.
Thôi Hành Chu thật sự không cảm thấy mình kém hơn bại tướng Lục Văn kia. Miên Đường cho dù khôi phục trí nhớ, cũng nên thông minh mà biết lấy hay bỏ, tẩy sạch tiền trần, chủ động quên đi quá khứ với Lục Văn, hảo hảo theo hắn sống qua ngày...... Tuy rằng Hoài Dương vương cảm thấy mình không nên quá mức để ý tư tình nam nữ bậc này, nhưng ngày thứ hai, vẫn quyết định trở về tiệm thuốc tìm Miên Đường. Gần đây hắn chỉ lo cho chiến sự, ngược lại dùng rất ít thời gian bồi nàng. Nếu đã biết rõ chuyện về quặng sắt, Thôi Hành Chu dặn dò cho các bộ tướng những việc cần làm tiếp theo, có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, cho mình nghỉ ngơi một chút. Bởi vì hôm qua bế quan cả ngày, để quan binh trong thành bắt nghi phạm, cho nên hôm nay lúc mở cửa thành, người đi đường qua lại cũng ít đi.
Thế cho nên cửa hàng thuốc hiếm khi có chút vắng lặng.
Triệu thần y ăn sáng ở cửa hàng trà trong thành hưng phấn mang theo một bao bánh trái cây đến, chuẩn bị cho Miên Đường nếm thử mùi vị.
Không ngờ vừa vào cửa hàng đã thấy Thôi Hành Chu ngồi ngay ngắn sau quầy. Điều này làm cho Triệu thần y mang kích động mà đến liền rất mất hứng, liếc ngang liếc dọc nhìn Hoài Dương vương, tức giận hừ hừ nói: "Ngươi chiếm ghế của ta rồi!" Thôi Hành Chu lại nhíu mày: "Nơi này đều là sản nghiệp của Thôi gia, xin hỏi ngươi là tự mình mang ghế dua?"
Triệu Tuyền không thích nhìn Thôi thiên phu trưởng nhập diễn quá sâu, chỉ vung ống tay áo, ngồi xuống ghế đối diện, vểnh cằm hỏi: "Biên quan việc vặt bận rộn như vậy, ngươi luôn chạy đến Võ Ninh quan, còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, ta ở đây chính là chính sự cứu tế dân chúng, một hồi nếu bệnh hoạn tới, ngươi không phải còn phải nhường chỗ cho ta sao?"
Thôi Hành Chu lại không hề động đậy, chỉ nói: "Lát nữa cửa hàng thuốc sẽ đóng cửa, hôm nay không cần đến Triệu huynh, huynh cứ về nghỉ ngơi đi...... Đúng rồi, có một phong thư nhà của ngươi đưa đến trong doanh trướng của ta, là thư khẩn cấp, hẳn là trong phủ có việc gì gấp, ta mang đến cho ngươi."
Triệu Tuyền không yên lòng nhận thư, lại duỗi cổ nhìn một vòng, muốn nhìn xem Miên Đường ở nơi nào.
Nghe Lý ma ma ở một bên nói, phu nhân mấy ngày nay có chút mệt mỏi, hơn nữa sáng nay kiểm kê hàng hóa xong có chút mệt mỏi, đi vào sương phòng ngủ, ngay cả lúc Hoài Dương vương đến, cũng không có đứng dậy!
Triệu Hầu gia lúc này mới ngượng ngùng mở thư ra xem.
Vừa nghĩ đây không phải chuyện quan trọng, đọc thư xong cái mông Triệu Tuyền giống như bị bàn ủi nóng, từ trên ghế nhảy dựng lên.
Thôi Hành Chu đang ngồi đối diện hắn, không khỏi nhíu mày nhìn về phía hắn nói: "Làm sao vậy?"
Triệu Tuyền tức giận đến hai gò má đều đỏ, nói thẳng: "Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!"
Nói xong liền đưa thư cho Thôi Hành Chu, bản thân thì tức giận đến đảo quanh tại chỗ. Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn, có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn nói: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng Triệu huynh......"
Triệu Tuyền lúc này hoàn toàn không thấy vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, chỉ nắm chặt nắm tay nói: "Ta cùng nàng hai năm qua không có cùng phòng, có cái gì có thể chúc mừng?"
Thôi Hành Chu nghe nói như thế, lông mày cũng dần dần nhíu lại, không khỏi trách cứ Triệu Tuyền: "Đây là chuyện nhà của quân, ngươi tùy tiện cho ta xem thư như vậy, chẳng phải là tổn hại...... Danh dự của nhi nữ nhà người ta?"
Triệu Tuyển lúc này đã tức đến nổ tung, oán hận nói: "Nàng còn dư lại cái rắm của danh dự!"
Đây là chuyện nhà người ta, Thôi Hành Chu thật sự cũng không tiện nhiều lời, hắn thân là huynh đệ tốt, điều mà hắn có thể làm, chính là một đường an bài khoái mã cho Triệu Tuyền, nhanh chóng quay về Trấn Nam Hầu phủ, xử lý cục diện rối rắm trong nhà.
Mà Triệu Tuyền sở dĩ không chút kiêng kị mà cho Thôi Hành Chu xem, cũng là biết Thôi Hành Chu rất kín miệng, hắn cũng không sợ.
Nhưng nghĩ đến phong thư nhà kia là do mẫu thân không hề hay biết viết, còn là giọng điệu mừng rỡ như điên, Triệu Tuyền liền không khỏi một trận căm tức. Cuộc đời này hẳn sợ nhất chính là phiền toái, nghĩ đến nếu sau khi hắn nói ra chân tướng, trong nhà lại một trận gà bay chó sủa, khóc nháo không ngừng, cũng có chút hồi hương tình thiết.
Ngược lại hy vọng trên đường đi gặp phải người Man hay sơn phi chặn đường, hắn thân mang chút đau đớn trở về, những tục sự nhân gian kia cũng sẽ không đến phiền hẳn. Thôi Hành Chu phất tay gọi người tới, sai người lập tức chuẩn bị ngựa cho hắn, an bài Triệu Tuyền lên đường.
Hắn cũng biết Triệu Tuyền là người không có chủ ý, cho hẳn xem thư, cũng là hy vọng hẳn có chủ ý.
Cho nên trước khi đi Hoài Dương vương nói với Triệu Hầu gia: "Ngươi lần này trở về, chớ hành động theo cảm tình, càng không thể huyên náo cả phủ đều biết. Nếu là tháng nhỏ, ngươi biết y thuật, tự mình biết nên làm cái gì bây giờ...... Ngươi cùng nàng tuy rằng tình cảm nông cạn, nhưng phụ thân nàng chính là một trong những lão cáo già trong triều, đỗ sát viện ngự sử, nếu là huyện náo quá mức, nhà hắn trên mặt không ánh sáng, quý phủ người cũng khó được thanh tĩnh."
Triệu Tuyền biết Thôi Hành Chu là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hôm nay hắn nổi nóng, chỉ phất phất tay, liền tức giận vội vàng lên đường.
Thôi Hành Chu tiễn biệt hảo bằng hữu xong, liền lệnh thị vệ đóng chặt cửa thành, xoay người trở lại dược điểm.
Chỉ thấy Miên Đường đang nghỉ ngơi đã thức dậy, thái dương có chút tán loạn, hai gò má ngủ đến phấn hồng, một bộ dáng lười biếng chải đầu.
Nàng mới vừa rồi ở trong sương phòng mơ hồ nghe được phu quân cùng Triệu tiên sinh đang nói chuyện, nhưng là lúc đứng dậy, phát hiện hai người đều không có ở đây. Hiện tại thấy phu quân trở về, liền hỏi Triệu tiên sinh ở nơi nào.
Thôi Hành Chu lời ít mà ý nhiều: "Trong nhà hắn có việc gấp, tự về trước." Miên Đường sửng sốt, không nghĩ tới Triệu Tuyền đi đột nhiên như vậy, liền hỏi: "Trong nhà hắn xảy ra chuyện gì gấp?"
Thôi Hành Chu thản nhiên nói: "Thiếp thất trong phủ có tin vui, hắn trở về xem một chút......"
Miên Đường nghe nói qua Triệu tiên sinh trong nhà thê thiếp thành đàn, cho nên trong một năm nếu là làm phụ thân vài lần, cũng là có thể.
Thiếp có hỉ, đích thực là chuyện vui, hắn đương nhiên sẽ phải trở về.
Nhưng Miên Đường nghĩ đến phu quân cùng Triệu tiên sinh tuổi tác giống nhau, lại dưới gối chống trơn, nhịn không được lại là một trận áy náy, liền hỏi phu quân biết Triệu tiên sinh làm cha, trong lòng có phải có chút tư vị không thoải mái hay không?
Thôi Hành Chu lại ý vị thâm trường nói: "Cũng không phải là thể thiếp có tin vui, nam nhân cũng vui theo. Nàng đây nghĩ nhiều quá rồi ...'
Vì thế Miên Đường cũng không đề cập tới nữa.
""
Phu quân của nàng từ trước đến nay săn sóc như vậy, cho dù trong lòng thật sự khó chịu, cũng sẽ không nói với nàng.
May mà gần đây thân thể nàng điều dưỡng không tệ, cho dù ở Tây Bắc trời lạnh, cũng sẽ không giống trước kia tay chân phát lạnh, nghĩ đến nếu là muốn bảo bảo, cũng có thể thuận lợi chút ít......
Ngay khi nàng đang ôm bình thuốc miên man suy nghĩ, liền thấy Thôi Hành Chu lại bảo tiểu nhị đưa thuốc đến cửa, nàng mới ngăn lại nói: "Mặc dù không có tiên sinh, nhưng còn phải bốc thuốc, cửa hàng đóng cửa sớm như vậy làm gì?”
Thôi Hành Chu nói: "Hôm qua trong thành có đào phạm, hiện tại không biết có còn dư đảng hay không, nàng mở cửa buôn bán như vậy sẽ không ổn, đợi đến khi mặt đường sạch sẽ, cửa hàng của nàng hãy mở cửa lại như trước."
Miên Đường cảm thấy rất có lý, liền hỏi: "Vậy chúng ta về nhà đi?"
Thôi Hành Chu lại nói: "Hiếm khi rảnh rỗi, ta dẫn nàng ra khỏi thành giải sầu nhé." Hắn vẫn muốn mang Miên Đường đi chơi, nhưng chiến sự khẩn trương, vẫn không thể nhàn rỗi.
Sau đó ổn định Kim Giáp quan, nhưng mà trong tiệm thuốc lại có Triệu Hầu gia đến, cả ngày bày ra tư thế hắn mới là chưởng quỹ tiệm thuốc, thực là vướng bận. Hiện tại nhà Triệu Hầu gia thêm "Hỉ", Trấn Nam hầu về nhà dập lửa.
Thôi Hành Chu cũng mừng rỡ trước mắt đã thanh nhàn, liền muốn mang Miên Đường ra khỏi thành chơi.
Miên Đường nghe xong tất nhiên là nguyện ý.
Nàng tuy rằng làm việc lão luyện, nhưng đến cùng vẫn chưa đến mười chín tuổi, còn đang là thời điểm ham chơi, liền về nhà thay đổi một thân trang phục săn bắn ngắn thuận tiện cưỡi ngựa mặc.
Bộ quần áo này, chính là phục sức do người Hồ cải tiến mà thành, Miên Đường lần đầu tiên ở trong cửa hàng quần áo nhìn thấy cũng rất thích.
Sau khi mua, Lý ma ma khéo tay còn giúp nàng thêu hoa văn tinh xảo thanh lịch lên cổ tay áo và cổ áo.
Ngoài ra còn phối cho nàng một chiếc thắt lưng bằng sa tanh rộng.
Vì vậy, chiếc áo vốn có phần eo hơi rộng, dưới sự trói buộc của chiếc thắt lưng rộng, lộ ra những đường cong mê người.
Cặp đùi đẹp thon dài phối hợp với đôi giày da bò đế mềm, thật sự là tư thế oai hùng hiện ngang.
Khi Liễu Miên Đường chải xong bím tóc dài, cầm roi da nhỏ, đứng thẳng trước mặt Thôi Hành Chu đang đọc sách, Hoài Dương vương hít một hơi thật sâu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới nửa ngày.
Liễu Miên Đường có chút đoán không ra tâm tư của hắn, liền thấp thỏm hỏi: "Như thế nào? Không đẹp?"
Thôi Hành Chu vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nói: "Không có, rất đẹp." Hắn tất nhiên sẽ không nói, mới vừa rồi nhìn thấy Miên Đường mặc trang phục săn bắn đi ra một khắc kia, trên tay nàng vung roi tiêu sái, cùng loại khí tràng nói không nên lời này chợt làm cho người ta sinh ra một cỗ cảm xúc xa lạ, xa cách thế gian phàm tục.
Thật giống như mỗi ngày mèo con nằm ở trên khuỷu tay hắn, không phải nữ tử trước mắt này......
Thôi Hành Chu rất không thích loại cảm giác này, cho nên kéo tay nàng nói tiếp: "Đúng là rất đẹp, nhưng ta càng thích nhìn bộ dáng của nàng lúc mặc áo váy ..." Miên Đường vung roi ngựa đứng trước ngựa, mỉm cười nói: "Nhưng mặc váy không thể cưỡi ngựa được! Ta trở về liền thay váy cho tướng công ngươi xem."
Nói xong, nàng xoay người muốn tự mình lên ngựa.
Đáng tiếc chân bị thương lại không chống đỡ được khí lực, chỉ lên được một nửa liền lảo đảo, nếu không phải Thôi Hành Chu vươn cánh tay dài ra đỡ nàng, thiếu chút nữa đã ngã xuống rồi.
Thôi Hành Chu nhanh nhẹn lên ngựa trước, sau đó xoay người giữ chặt nàng, kéo nàng lên ngựa, dùng áo choàng dài bọc lại cho nàng, vung roi ngựa lên, thúc ngựa ra khỏi thành.
Chỉ là khi bọn họ rời đi không lâu, một hán tử dùng khăn quàng cổ che mặt vội vàng đi tới trước hiệu thuốc, nhưng nhìn thấy hiệu thuốc đóng cửa, sau khi bố cáo nghỉ ngơi mấy ngày, hắn gấp đến độ dậm chân một cái, cảm thấy sao lại gấp như vậy, vừa vặn đúng lúc đóng cửa!
Nhìn qua, ngược lại giống như là khách hàng vội vã mua thuốc......
Lại nói Hoài Dương vương, một tháng trước khi hắn suất lĩnh thủ hạ thăm dò địa hình bốn phía, trong lúc vô tình phát hiện một hang suối nước nóng trong sơn cốc gần đó. Suối nước nóng kia hơi nước mờ mịt, tuy là mùa đông, dưới hơi nóng bốc lên, nơi này thành thế ngoại đào nguyên, không bị gió lạnh xâm nhập, cỏ xanh hoa dại sum xuê. Thôi Hành Chu lúc mới phát hiện nơi này, liền nhớ tới Triệu Tuyền từng nói, nếu có điều kiện, để cho Liễu nương tử của hắn ngâm ôn tuyền, mới có thể dưỡng tay chân của nàng tốt hơn.
Cho nên mấy ngày nay Thôi Hành Chu kêu binh tốt vận chuyển đá, xây một cái ao nhỏ, lại dùng máng gỗ dẫn nước, vừa lúc có thể dùng để ngâm nước nóng. Khi Miên Đường xuống dưới nhìn thấy nơi này, ở trên lưng ngựa liền vui sướng kêu to ra tiếng: "Phu quân, người làm sao tìm được chỗ này?"
Nói xong, nàng liền đi xuống, vòng quanh cái ao nhỏ đi vài vòng, sau đó không thể chờ đợi được kêu Phương Hưu cầm giỏ đựng thức ăn, từ bên trong móc ra mấy quả trứng gà cùng trứng chim.
Lúc ở nhà, Thôi Hành Chu nói muốn dẫn nàng đi tắm suối nước nóng, nàng liền bảo Lý ma ma chuẩn bị trứng gà và trứng chim mang theo.
Lúc này liền phát huy công dụng lớn, chỉ lấy một cái chậu đồng nhỏ mỏng, múc nước ngâm trứng, sau đó để nó trôi nổi ở chỗ suối.
Thôi Hành Chu hỏi nàng đang làm gì, Miên Đường hưng trí bừng bừng nói: "Nấu trứng suối nước nóng ăn đi! Dùng nước suối này nấu, lòng đỏ trứng ngưng tụ ở một chỗ, nhưng lòng trắng trứng lại loãng chảy xuôi, rắc chút nước tương cả tươi lên ăn, là ngon nhất. Củi bình thường sẽ không thể nấu ra được mùi vị như vậy."
Hoài Dương vương tỉ mỉ chuẩn bị một chỗ như vậy, vốn là muốn Hoa Thanh Trì lười biếng vô lực tắm cảnh đẹp.
Nhưng ai ngờ, nàng lại chỉ muốn luộc trứng ăn trước!
Bất quá dẫn nàng đi ra ngoài, chính là vì để cho nàng vui vẻ, cho nên Thôi Hành Chu cũng là ở trên giường gấp do Mạc Như mang tới, ngồi cười nhìn nàng nói: "Nàng đúng là chỉ nhớ mỗi ăn thôi, đây là học từ ai vậy hả?"
Miên Đường đặt trứng xuống, nhận lấy khăn Phương Hưu đưa qua, lau tay nói: "Khi ta còn nhỏ, đại cữu cữu từng dẫn nương và ta đi Lợi Châu du ngoạn, nơi đó có nhiều suối nước nóng, nương thường nấu cho ta ăn."
Nói đến đây, Miên Đường lại mang theo chút phiền muộn.
Cũng không biết một nhà ngoại tổ hiện tại lưu lạc nơi nào, thân thể ngoại tổ phụ cùng các lão nhân gia có khỏe không?
Bất quá không đợi thương cảm của nàng kịp thành hình, liền bị một cảnh đẹp khác trước mắt hấp dẫn.
Thôi Hành Chu bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm suối nước nóng. Hắn tuy rằng dùng khăn dài bao lấy nửa người dưới, nhưng mà bắp thịt kiện mỹ cùng cánh tay eo hẹp, quả thực làm cho người ta nhìn không rời mắt...
Miên Đường là nữ tử nên cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được mà giương mắt nhìn. Sau khi Thôi Hành Chu vào hồ nước có nhiệt độ thích hợp, hơi nước bốc lên làm mặt hắn như ẩn như hiện trong biển mây.
"Nàng nếu muốn nấu trứng, ta liền ngâm trước một chút, một hồi lại nhường cho nàng ngâm vậy."
Không có biện pháp, cái ao này tu sửa vẫn là quá nhỏ, một lần chỉ có thể vào một người, nói cách khác, hai người cùng tắm cũng là một chuyện tốt.......
Hoài Dương vương không cẩn thận, suy nghĩ liền bay đi rất xa.
Miên Đường nhất thời chuẩn bị cơm canh, chuẩn bị cũng không yên lòng, thỉnh thoảng trộm nhìn phu quân nhà mình đang nhắm mắt dưỡng thần một cái.
Mũi của Thôi Hành Chu cao, thẳng, sườn mặt đặc biệt ưu mỹ đẹp mắt. Mà đôi môi mỏng kia, nhìn có chút lãnh tính bạc tình, nhưng khi hôn lên, khiến người ta e lệ không chịu nổi ...
Ngay khi Thôi Hành Chu chuẩn bị ra ngoài tắm, trứng suối nước nóng cũng đã nấu xong.
Lần này ra ngoài phải nấu cơm dã ngoại, chuẩn bị chính là cơm lạnh, nhưng cũng may Lý ma ma có chuẩn bị một miếng thịt mỏng, bỏ vào trong hộp cơm, dùng nồi nhỏ nấu nước luộc chín, lại thêm nước sốt và hành lá đã chuẩn bị sẵn là có thể ăn, cộng thêm trứng suối nước nóng tươi non mềm, quấy một chút, cơm cũng trở nên ấm áp, lúc này là có thể ăn rồi.
Sau khi Thôi Hành Chu đi ra, mặc áo bào rộng vào, Miên Đường đã dẫn nha hoàn bày đồ ăn ra một cái bàn nhỏ, phu quân thay quần áo xong là có thể ăn cơm. Miên Đường bảo Phương Hưu lấy một bầu rượu từ trong hộp ra, có chút trịnh trọng nói: "Đây là rượu thuốc mà ta nghiên cứu mấy ngày nay, đặc biệt pha cho chứng bệnh của phu quân, chàng uống thử xem có hợp với hương vị không."
Thôi Hành Chu nhíu mày nhìn rượu ly màu nâu nâu kia, nhất thời không biết, nàng muốn trị bệnh gì cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.