Kiều Tàng

Chương 96:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Người Man có A Cốt Phiến lợi hại như vậy, hổ lang lại không biết lười biếng, còn các Thiền Vu thống trị giỏi, biên quan nhất thời rất khó an bình.

Thôi Hành Chu biết rõ điểm này, cũng làm tốt mọi thứ sợ sẽ phải giằng co kéo dài. Bởi vì phải ổn định Kim Giáp quan nên triều đình tạm thời sẽ không có thánh chỉ thúc chiến đưa đén.

Nghe nói sinh thần của Ngô thái hậu sắp đến, văn võ bá quan trong triều dốc hết sức lực vì cả nước, để ăn mừng việc này, vạn tuế cố gắng tận hiếu, tin rằng bọn họ cũng không rảnh bận tâm đến biên quan, hoặc là để Thôi Hành Chu có thể rảnh tay làm chút việc khác.

Có một điều mấy ngày gần đây làm cho hắn có chút để ý - đó chính là chuyện Miên Đường biết tiếng Man.

Hơn nữa ngay cả Miên Đường cũng không biết mình biết tiếng Man, có thể thấy là trong khoảng thời gian nàng mất trí nhớ nên chẳng may đã học được khi ở bên cạnh Lục Văn ...

Điều này làm cho người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa, tên Lục Văn kia rốt cuộc là làm nghề gì, thân phận hắn như thế nào mà cần phải tiếp xúc với những người ở Man tộc? Thôi Hành Chu lật xem những thứ do tình báo thu thập được trong khoảng thời gian này, trong đó chỉ nói bộ lạc của người Man mấy năm nay vẫn có qua lại làm ăn với quan nội. Có thương nhân Đại Yến đang khai thác quặng sắt phong phú ở vùng đất người Man. Bởi vì người Man không biết luyện kim, cho nên thương nhân kia dễ dàng hợp tác với bọn họ, một mình hẳn có thể đầu cơ trục lợi từ việc đó mà tạo ra một khoản tiền lớn...... Thôi Hành Chu khi nghe được chuyện này, lại liên tưởng đến lúc núi Ngưỡng bị loạn, giặc cướp trên núi cuồn cuộn không ngừng, phải tiêu bao nhiêu tiền tài cùng binh khí, luôn cảm thấy trong việc đó có chút manh mối.

Nếu là vị Lưu U Hoàng Tôn kia thật sự âm thầm liên hệ với tộc người Man, nắm lấy đặc quyền khai thác quặng sắt, hắn như vậy nhất định thường xuyên cùng người Man có lui tới. Miên Đường lúc trước có thể giúp hắn ta cùng Lục Văn quản lý sổ sách, tự nhiên cũng có tiếp xúc với người Man, biết chút tiếng Man cũng rất bình thường.

Nhưng quặng sắt kia rốt cuộc bây giờ đã vận chuyển đến nơi nào, thương nhân thần bí mà núi Ngưỡng phái tới là ai, đó lại là một vấn đề khác.

Mặc kệ tên Lưu U kia liệu có phải là thương nhân thần bí của núi Ngưỡng hay không, Thôi Hành Chu đều cảm thấy không nên để cuộc giao dịch này tiếp tục. Cho nên một khi đã nghĩ đến điểm này, Thôi Hành Chu luôn biết kế tiếp mình nên làm như thế nào, chỉ cần an bài nhân thủ, thừa dịp hắn lục đục thu phục thành trấn, đem những thương nhân thần bí kia xử lý sạch sẽ.

Nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu bắt đầu giăng lưới, phái rất nhiều mật thám đi tới đất Man điều tra chuyện quặng sắt.

Nếu quặng sắt thật sự có liên quan đến Lưu U thì con cháu của vị thái tử gia này quả thật cũng có bản lĩnh, nghĩ đến lúc trước Lục Văn cùng hắn đấu đến khó phân thắng bại, Thôi Hành Chu cảm thấy tương lai nếu cuộc khiêu chiến này xảy ra vẫn rất có hi vọng.

Nhưng vô luận Tử Du công tử là người bên Lục Văn, hay là của hoàng tử Lưu U,cuối cùng vẫn không thể lưu lại.

Thôi Hành Chu biết mình và Lục Văn tuyệt đối không hợp nhau. Nếu kẻ đối đầu ngày xưa thật sự làm hoàng đế, vậy trên dưới châu, từ trong ra ngoài chẳng phải sẽ bị tàn sát hầu như không còn?

Mà hắn hiện tại lại cái gì cũng không dễ làm, chỉ có thể ở Kim Giáp quan âm thầm tích súc lực lượng. (Nâng cao và mở rộng lực lượng)

Hiện giờ bởi vì là thời chiến, không bị hạn chế số lượng đóng quân của Phong Vương, binh lính Chân Châu so với lúc ở Giang Nam, nhân số mở rộng gấp mấy lần. Số lượng nhiều không xuể.

,

Hắn tuy đã rời xa triều đình nơi giang hồ, chỉ cần yên lặng theo dõi biến cố về lực cùng biến động về người, nhưng, không ai biết trước được điều gì...

Khác với phu quân, Thôi Cửu thì lòng lúc nào cũng tràn đầy mưu kế vĩ đại còn tâm tư Miên Đường đơn giản hơn nhiều. Nàng cứ như thỏ con, ngơ ngơ ngác ngác. Làm quân thuộc biên cương, sau khi chiếu cố tốt vấn đề áo cơm ăn áo mặc cho phu quân, lại có thể kiếm thêm chút tiền, ngày nào cũng khác nhau, quả thực phong phú vô cùng!

Cuộc sống ở trấn nhỏ biên cương của nàng so với ở trấn Linh Tuyền thì tuy yên tĩnh nhưng bận rộn hơn nhiều.

Bởi vì Miên Đường không chỉ phải chăm sóc hiệu thuốc, mà còn phải chăm sóc cả búp bê sữa. (Em bé á)

Lâm nương tử bởi vì trước khi sinh con không có chỗ ở cố định, ăn uống cũng không được tốt, lúc đầu còn không đủ sữa.

Tiểu oa nhi kia khi cơn đói đến đều oa oa kêu, khóc đến cái trán cũng đỏ bừng theo. Mà Thịnh ma ma chăm sóc Lâm nương tử cảm thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, liền cùng Lâm nương tử cáo từ rời đi.

Lâm nương tử mặc dù có sương thất của tiệm thuốc ở nhờ, nhưng cũng không tiện làm phiền người trong tiệm thuốc luôn chiếu cố nàng trong những tháng này. Thấy đứa nhỏ đói đến mức vừa khóc vừa thở, liền dùng cơm thừa thêm nước nấu thành canh, đút cho tiểu oa nhi đang gào khóc đòi ăn.

Miên Đường mặc dù chưa từng sinh con, nhưng cảm thấy không nên cho đứa bé ở cữ ăn cái này.

Vì thế, nàng phân phó tiểu nhị, đi vào trong trấn bỏ giá cao mua một con dê núi có lượng sữa dồi dào, để cho đứa bé kia có thể có sữa uống.

Đương nhiên, Miên Đường dặn dò Lâm nương tử nên uống nhiều sữa một chút, thân thể nàng ấy cũng phải được điều dưỡng tốt hơn, mới có thể có sữa đầy đủ, tiểu oa nhi vẫn phải ăn sữa của mẫu thân mới có thể lớn lên tốt được.

Lâm nương tử kỳ thật vẫn có chút lo lắng về việc Liễu Miên Đường đem nàng ấy giao cho quân gia.

Bởi vì nàng ấy phát hiện, quan nhân của Liễu nương tử lại chính là thiên phu trưởng thủ hạ của Hoài Dương vương!

Tụy phu quân của nàng đúng là nhìn qua có chút lạnh lùng nhưng hắn chưa từng tới thẩm vấn nàng, mà Miên Đường cũng chưa bao giờ hỏi nàng ấy về chuyện của bộ lạc người Man.

Sau khi Lâm Tư Nguyệt phát hiện Miên Đường thật sự là một người tốt bụng, cũng buông xuống rất nhiều cảnh giác, ngược lại, nàng thường xuyên cùng Miên Đường dùng ngôn ngữ của người Man nói chuyện trên trời dưới đất.

Miên Đường tuy rằng không biết mình học tiếng Man như thế nào và ra làm sao, nhưng là tuân theo nguyên tắc thuần thục nhất kỹ chi trường, thêm vào sau này có thể dùng nó để giúp đỡ phu quân trong nhiều việc, ngược lại rất thích củng Lâm Tư Nguyệt dùng tiếng Man nói chuyện. Đôi khi hai người nói chuyện không biết giờ giấc, có thể khỏi ăn khỏi ngủ.

Theo Lâm nương tử nói, mặc dù quan ngoại đều là người Man. Nhưng bộ lạc bất đồng, tâm tư cũng bất đồng theo.

So với lần này làm lớn chuyện, chẳng qua là A Cốt Phiến chuẩn bị suất lĩnh Vương Kỳ nên rất nhiều bộ lạc cũng bị buộc phải làm theo.

Miên Đường hỏi, vì sao trước đó vài ngày nàng có ở trong chợ nhìn thấy hai thương nhân người Man định cư ở bản địa, nhưng nàng lại nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Lâm nương tử cười cười nói: "Kỳ thật người của các bộ lạc khác nhau thì nói chuyện cũng sẽ có khẩu âm khác nhau. Mà Miên Đường, khẩu âm của ngươi, chính là âm thuần khiết nên chỉ có người của bộ lạc Đại Kỳ mới có thể nói."

Miên Đường nghe xong, có chút tò mò nói: "Thì ra là như vậy a, nhiều chuyện như vậy, ta trước kia thật đúng là không biết. Nhưng mà Lâm nương tử, lúc trước ngươi nói người là người của bộ lạc Cổ Lệ, nhưng mà sao ta lại cảm thấy khẩu âm của người có chút giống như người ở nơi có khẩu âm giống ta vậy."

Lâm Tư Nguyệt sửng sốt cười một tiếng, xấu hổ mỉm cười nói: "Ta bất quá là sau này mới học được, lúc trước khẩu âm cùng với người ở đó có chút giống......" Bất quá Miên Đường lại chú ý tới một chi tiết khác.

Theo Lâm Tư Nguyệt nói, con dân của bộ lạc Đại Kỳ chính là hậu nhân của vương tộc chính tông trên thảo nguyên, là từ phía bắc của núi Tuyết di chuyển đến. Cho nên bọn họ có mũi cao cùng với hốc mắt sâu, đối với những người Man kia, nếu ai có mũi tẹt cũng sẽ bị họ khinh thường.

Mà vị A Cốt Phiến xuất hiện vào hôm nay, nghe nói là hắn có một cái mũi tẹt, mà bộ dáng đó không phải để miêu tả người Man.

Liễu Miên Đường khi nghe đến đó, củi xuống nhìn nhìn tiểu oa nhi mà nàng đang ôm trong lòng.

Tiểu oa nhi vừa mới được cho uống một chén sữa dê nhỏ, sau khi ợ được một cái, trên khuôn mặt nho nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào, sống mũi cũng giống như mẫu thân bé vậy, vừa cao vừa thẳng.

Bởi vì đầu của cục cưng thật sự là khá lớn, cho nên Miên Đường giúp Lâm nương tử đặt cho đứa bé một cái nhũ danh là Tiêu Hạch Đào.

Miên Đường ôm cục cưng thơm thơm mấy cái, cảm thấy đứa trẻ cứ mềm mềm mịn mịn như bánh ấy, ngược lại, nàng cũng bớt chút thời gian suy nghĩ nếu về sau có hài nhi thì đứa nhỏ sẽ như thế nào, giống phụ thân hay giống mẫu thân.

Nhưng khi nghĩ đến hài nhi của nàng cũng sẽ có sống mũi cao, bởi vì phụ thân mẫu thân hài nhi có sống mũi cũng không thấp!

Nghĩ như vậy, Miên Đường lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Mấy ngày nay, nàng chăm chú chọn vải mềm, lúc làm quần áo cho nhi tử của Lâm nương tử là Tiểu Hạch Đào, không nhịn được cũng để dành cho mình một bộ quần áo nhỏ khác, dù sao tướng công cũng nói với nàng, đợi lúc trở về, gia đình bọn họ sẽ đón bảo bảo. Chuẩn bị trước, luôn luôn không thừa.



Lúc này dược phòng cũng sắp đóng cửa, tiểu nhị bắt đầu dọn dẹp trước khi ra về, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người đạp cửa tới.

Tiểu oa nhi trong lòng Miên Đường vừa muốn ngủ, bị tiếng vang kia dọa đến run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn nghẹn một cái liền khóc toáng lên.

Miên Đường chớp mắt nhìn qua, chỉ thấy sau khi hai người kia đạp cửa, một nữ tử trẻ tuổi cao gầy được lão mụ tử nâng đỡ, vẻ mặt căng thẳng đi vào cửa.

Lão mụ tử kia vừa giương mắt liền đánh giá bốn phía, giương mắt lần nữa liền thấy được Miên Đường đang ôm hài nhi, sau đó đối với nữ tử cao gầy kia nói: "Tiểu thư, hẳn là nàng......"

Hóa ra đây là nữ tử mang theo hai người kia đạp cửa vào, đây cũng chính là kiều nương mới cưới của Hồ nhị thiếu gia.

Lúc trước chiến sự của biên quan căng thẳng, cả nhà Hồ gia chạy nạn, Hồ phu nhân rất sợ sống trong những năm tháng binh hoang mã loạn, một thương gia như mình không có che chở sẽ phải chịu thiệt, vì thế liền làm chủ để cho nhi tử thứ hai cưới nữ nhi của một phó tướng họ Chu trong quan nội.

Sau khi thành thân, Hồ phu nhân liền mặt dày mời quan binh điều hành bảo hộ an nguy cho cả nhà bọn họ.

Chỉ là không nghĩ tới, nguy cơ biên quan lại có thể giải quyết nhanh như vậy. Lúc trước mọi người đều lo lắng cùng hoảng sợ, tất cả bọn họ đều cho rằng ba năm hoặc tới năm năm cũng không thể trở về nhà.

Nhưng ai ngờ, vị Hoài Dương vương kia từ Giang Nam điều động tới tuổi tuy còn trẻ, lại có thể đánh giỏi hơn cả lão tướng lúc trước.

Không chỉ giải trừ vây khốn Kim Giáp quan, còn đem chiến tuyến đẩy về phía trước không ít.

Người Man nhất thời không quen được khí hậu ở đó, những người đó rời đi không bao lâu đều nhao nhao trở về.

Ví dụ những nhà to như Hồ gia, tất nhiên sẽ có không ít tài sản cùng đại viện ở Quảng trạch không thể dứt bỏ được.

Cho nên đợi sau khi thế cục đã được an ổn, người nhà bọn họ thương lượng xong, cũng dẹp đường hồi phủ.

Vị nương tử Chu thị mới nhập môn này nghe nói tướng công của mình lúc trước có một thị thiếp dị tộc.

Nhưng mà trước khi nàng ta đi qua cửa, đã bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến thị thiếp kia hình như cũng mang thai đi, trong lòng Chu thị đã sớm không thoải mái.

Hơn nữa sau khi nàng phát hiện tướng công nàng chạy nạn trở về, lại âm thầm cho người tìm hiểu tung tích của Lâm tiểu thiếp kia, rồi muốn ở bên ngoài mua trạch viện an trí cho Lâm nương tử đã sinh xong, nhất thời nổi trận lôi đình.

Hôm qua nàng ở trong phòng mình đã đại náo một hồi, vị Hồ nhị thiếu gia kia bị mẫu thân quát lớn bắt quỳ ở Phật đường.

Mà Chu thị càng nghĩ càng tức, chỉ cảm thấy là con hồ ly bị đuổi ra ngoài kia mới là người âm thầm câu dẫn trượng phu của nàng cũng không chừng.

Lập tức liền thẩm tra gã sai vặt của trượng phu, sau khi nàng ta tìm hiểu được Lâm nương tử đang ở đâu, lại dẫn theo bà tử cùng nha hoàn hồi môn của mình, còn có thêm hai tên binh tốt mà cha nàng phái tới. Đám người bọn họ một đường hùng hùng hổ hổ tìm tới nơi này.

Chờ Chu thị vào dược điếm, vừa thấy Miên Đường đang quấn vải xanh, trong ngực ôm một đứa bé đáng yêu mới sinh, nàng mang một dung mạo xinh đẹp động lòng người, thân hình cao gầy hơn so với nữ tử Trung Nguyên bình thường, liền lập tức nhận định nàng chính là Lâm Tư Nguyệt.

Sau khi hai tên kia đạp cửa, liền chia ra canh giữ cửa, một bộ tư thế không chịu thả người. Mà bà tử kia hướng về phía Liễu Miên Đường nói: "Ngươi chính là Lâm Tư Nguyệt?"

Liễu Miên Đường vừa thấy tư thế của đám người bọn họ khi vào đây rất không đúng, mơ hồ có thể đoán được lai giả bất thiện, nàng đem đứa trẻ đang khóc nỉ non không ngừng giao cho Phương Hưu ở một bên, để nha hoàn đưa đứa nhỏ cho Lâm nương tử, sau đó xoay người bất động thanh sắc nói: "Các ngươi là người phương nào?"

Bà tử nhíu mày nói: "Tiểu thư nhà chúng ta chính là phu nhân mới nhập môn của Hồ nhị thiếu gia, ngươi thật vô lễ, còn không mau mau tới đây chào hỏi?" Liễu Miên Đường nghe bà ta nói thì có chút buồn cười, ra là phu nhân của vị Hồ nhị thiếu gia, nàng nói: "Vậy cho hỏi vị phu nhân này có nào không chu toàn, muốn tới mua thuốc hay tới khám bệnh?"

Bà tử kia nghe xong hung hăng phi một cái nói: "Ngươi, cái đồ tiểu tiện tỳ này, há mồm liền dám nguyền rủa chính thất sẽ sinh bệnh, ngươi rốt cuộc đang an tâm cái gì? Đại phu nhân cũng đã đuổi ngươi ra ngoài, ngươi cũng đã không còn là người của Hồ gia, mà cũng không biết mang dã chủng nhà ai, đã muốn sống chết dựa vào thiếu gia chúng ta, còn muốn dụ dỗ thiếu gia mua nhà cho ngươi, thật sự là một tiện nhân!"

Hôm nay Chu thị đến, là muốn trút giận.

Nàng ta nhìn tư thế ngồi của người gọi là Lâm nương tử này, giống như đang tự cho mình là người mở hiệu thuốc, coi mình làm chủ nhân nơi này, ha, chẳng phải cái đống chi phí tiền bạc kia...... đều là của tướng công nàng ta sao?

Nghĩ đến đây, nàng ta hận không thể dùng chính tay mình đánh chết con tiện nhân Lâm nương tử đã quyến rũ tướng công nàng ta, lại mang đứa nhỏ hoang dã kia đi! Tướng công không phải là lấy cớ cốt nhục Hồ gia không thể để lưu lạc bên ngoài, muốn tìm người sao?

Vậy nàng ta liền đem tiểu tử kia mang về, xem tướng công còn muốn tìm cái lý do nào để ra ngoài tìm cái con hồ ly này như thế nào!

Chu thị cũng không muốn nhiều lời lại vô nghĩa, nàng ta chỉ oán hận nói: "Người đâu, đánh chết con hồ ly này cho ta!"

Nghe tiểu thư nhà mình quát mắng xong, bà tử kia liền muốn đi lên cho Liễu Miên Đường một cái tát, nhất tâm dạy cho nàng một trận, cho nàng biết thế nào là ra oai, biết cái gì nên đụng và cái gì không nên đụng.

Nhưng không ai nghĩ tới, bà ta mới vừa xông lên vài bước, tiểu nhị ở một bên đang ôm cánh tay xem náo nhiệt, cư nhiên bất chấp tất cả, chỉ cần một quyền đánh tới đã có thể cho bà ta ăn một chưởng vào bụng, đánh cho bà ta phải bịch bịch lui lại, "Ai u" một tiếng, sau đó ngã quỵ trên mặt đất.

Hai tên tay sai kia vừa thấy một tiểu nhị của tiệm thuốc lại có thể đưa tay đánh người, nhất thời xông tới muốn đánh tiểu nhị kia.

Bọn tiểu nhị của hiệu thuốc này vốn đều là ám vệ lúc trước, bọn họ là một đám hán tử tinh thông võ nghệ, trên đường đến Tây Bắc cũng đã chịu đủ uất ức.

Nếu như hai tên ô hợp này mà không thể thu thập được, như vậy bọn họ thật sự có thể tìm dây thừng đi tự sát rồi.

Kết quả hai binh tốt kia chỉ kịp ai u một tiếng, đã bị mấy tiểu nhị từ sau cửa hàng đi ra đẩy ngã xuống đất, rút dây thừng trói thật chặt.

Liễu Miên Đường bình tĩnh uống một ngụm nước trà, sau khi nhấm nháp được một chút, nàng lúc này mới hướng Chu thị đang há hốc mồm nói: "Ta tưởng Hồ gia bọn họ sẽ cưới được hiền thê thiên tiên mang bộ dạng gì, mới có thể đến cả luật lệ cũng không thèm để ý tới, mà cốt nhục cũng không cần, đem một phụ nhân đang mang thai đuổi ra ngoài! Nhưng hôm nay khi ta nhìn bộ dạng người như vậy, quả thật là mở mang tầm mắt"

Nàng thở dài: "Ải, ngươi đúng là, muốn bề ngoài không có bề ngoài, muốn đức hạnh cũng không có đức hạnh, ngươi cùng với đám người Hồ gia, đặc biệt là tên phu quân mất lương tâm kia của ngươi ngược lại rất xứng đôi ấy chứ, cá thối cùng tôm thối đặt ở trong một cái nồi cũng chả làm sao cả. Nhưng mà, ngươi lấy đâu ra mặt mũi, còn không biết xấu hổ tới cửa cướp hài tử của người khác, hay là mặt ngươi dày từ trong trứng rồi? Bây giờ

cho ta hỏi, ta và hài nhi kia là ăn mất cái gì của nhà ngươi, hay là uống hớp nước nào của ngươi? Cùng Hồ gia các ngươi có cái quan hệ gì?"

Chu thị lúc trước từng nghe người hầu của Hồ gia nói, Lâm nương tử tuy rằng biết nói tiếng Hán, nhưng cũng không phải là người giỏi nói chuyện, giỏi cãi tay đôi. Nhưng mà, mấy ngày gần đây nàng ta điều tra cùng với việc hôm nay được tận mắt chứng kiến, Lâm tiểu thiếp này lại là người nhanh mềm nhanh miệng, không chỉ biết nói móc người ta một cách lợi hại mà còn khiến người ta không thể phản bác lại được, bộ dáng nhíu mày nhìn người kia của nàng tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngược lại giống như chính thất phu nhân cao cao tại thượng, thật sự là tức chết người!

Chu thị không nghĩ tới Lâm nương tử lại dám kiêu ngạo như vậy, nhất thời tức giận nói: "Cha ta chính là Chu phó tướng lâm, là quan lớn, hai người này là thủ hạ của cha ta, các ngươi dám động thủ đánh quân gia Đại Yến."

"Cứ xác định ngồi tù đi!"

Nếu như nàng ta đây là hù dọa dân chúng bình thường, có lẽ chiêu này còn có chút hiệu quả.

Đáng tiếc, hiện tại tiểu nhị bắt người khắp phòng đều không phải là dân chúng đầu húi cua.



Chỉ đem mỗi vấn đề quan chức ra mà nói, Phạm Hổ so với lão cha của Chu thị này cao hơn nhiều!

Một tiểu võ tướng biên thuỳ lương trấn, cũng có thể có dũng khí lấy ra hù dọa bọn họ? Cho nên không đợi Liễu Miên Đường mở miệng nói chuyện, Phạm Hổ đã lập tức trầm giọng nói: "Hiện giờ chính là thời kỳ phòng thủ biên cương, binh tốt trong quân doanh phương viên trăm dặm đều không thể tự tiện rời khỏi cương vị, xuất doanh đi lại. Huống chi Lâm Quan lại là nơi dự trữ lương thảo, binh tốt nơi đó đều phải ngày đêm đề phòng, không thể khinh thường. Cha ngươi chỉ là Chu phó tướng nhỏ bé mà quân uy thật lớn, cũng dám tùy ý sai khiến binh tốt xuất doanh, mặc cho nữ nhi của hắn ta sai phái, đập nát cửa hàng bách tính! Dựa theo luật pháp Đại Yến, ngươi cứ ở đấy chờ nhặt xác cho cha ngươi đi!" Chu thị không nghĩ tới một tiểu nhị được điểm nho nhỏ, thế nhưng lại có thể nói ra những điều như vậy, mơ mơ hồ hồ giống như thật sự đây là đạo lý vậy. Nàng ta nhất thời luống cuống, ngay khi Liễu Miên Đường gọi tiểu nhị định đưa bọn họ đến quan phủ báo quan liền lập tức hét lên: "Ta chẳng qua là đến đây mua thuốc, thuận tiện nói với người có vài câu, ngươi dựa vào cái gì mà bắt người của ta không tha, bọn họ chẳng qua là mấy gia đình, căn bản không phải binh tốt gì......"

Chu thị tiếp: "Ngươi còn không mau buông bọn họ ra, lần sau ta sẽ không mua thuốc ở chỗ ngươi nữa."

Liễu Miên Đường thấy nàng ta đã thu liễm lại, liền ra hiệu cho Phạm Hổ buông hai binh tốt* kia ra, mặc cho bọn họ xám xịt rời đi.

*Binh tốt: có thể gọi là tay sai hoặc binh lính,... (Hong biết lắm ( 1 Om

Nhưng khi Chu thị quay đầu lại trừng mắt, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng, cũng không biết sau này nàng ta sẽ tìm cho nàng phiền toái gì.

Miên Đường xử lý xong phiền toái trong cửa hàng, liền quay đầu đi tìm Lâm nương tử, lại phát hiện nàng đang bọc kín đứa bé trong chăn.

Miên Đường nhíu mày hỏi: "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"

Lâm nương tử thấp giọng nói: "Hôm nay có phiền toái ập đến, là do mẫu tử chúng ta rước lấy, ta cũng không thể lại để cho người rước thêm phiên toái nữa." "Phụ thân của nữ nhân kia chính là quân gia, nếu như hắn ta trị tội danh thông đồng với địch của ta, chẳng phải là sẽ liên lụy đến các ngươi?"

Miên Đường biết Lâm Tư Nguyệt nói cũng không khỏi lo lắng cho nàng, nếu như Chu thị kia thật sự sau khi trở về sẽ cân nhắc đến việc này, lập ý muốn lấy thân phận dị tộc của Lâm Tư Nguyệt ra làm văn chương, nhất định sẽ rước lấy không ít phiền toái.

Cũng không phải Miên Đường sợ, mà là sợ sẽ liên lụy đến tướng công nàng đang ở trong quân.

Nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Lâm Tư Nguyệt đi như vậy, hiện tại thời tiết đã se lạnh, nàng dù sao cũng chỉ là một nữ tử mảnh mai yếu đuối, lại không có người thân, trên tay còn mang theo hài nhi chưa đầy tháng, có thể đi đến nơi nào?

Miên Đường nhíu mày suy nghĩ một hồi, quyết định để Phạm Hổ đưa Lâm Tư Nguyệt ra khỏi quan ngoại.

Đúng lúc ngày hôm sau tướng sĩ Kim Giáp quan luân phiên nhau nghỉ ngơi, trên đường ngoài quan đều có binh tốt qua lại, cho nên sáng sớm hôm sau Lâm nương tử liền lên đường.

Hiện giờ trấn nhỏ bên ngoài Kim Giáp quan đã thu phục được một ít.

Dận biên giới ở đó rất hỗn tạp, vừa có người Hán, vừa có người Man. Để Lâm Tư Nguyệt đến đó định cư, ít nhất sẽ không gây sự chú ý.

Về phần chi phí ăn mặc, còn có bạc của An gia, Miên Đường cũng chuẩn bị đầy đủ, ngay cả chăn bao lấy quả hạch đào nhỏ (đứa bé á), đều là Miên Đường trải bông tự mình làm.

Mặc dù đường may tuy có chút lộn xộn, nhưng sợi bông cũng đủ dày, tổng cộng bốn cái, cho dù một ngày cục cưng đi tiểu nhiều, cũng đủ đổi.

Khi Lý ma ma mang hai túi đồ lớn lên xe ngựa, Lâm Tư Nguyệt ở một bên yên lặng nhìn, đột nhiên mở miệng nói với Miên Đường: "Người của bộ lạc thảo nguyên Quan Ngoại chúng ta, từ nhỏ đã nhớ kỹ một điểm, chính là đại ân không có lời nào có thể cảm tạ được, phải dùng hành động. Liễu cô nương đối với mẫu tử hai người chúng ta giúp đỡ như thế nào, ta sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau tất nhiên sẽ trả gấp bội phần hậu tình này của Liễu cô nương...... Mặt khác, hài tử trong bộ lạc chúng ta đều có tập tục nhận nghĩa mẫu từ khi còn nhỏ, không biết Liễu cô nương có nguyện ý làm nghĩa mẫu của con ta không?"

Miên Đường nghe Lâm Tư Nguyệt nói xong, không thèm để ý mà cười: "Ta giúp người cũng không phải là ngươi phải báo đáp ta, ta không cần, ngươi nếu có thể đem Tiểu Hạch Đào bình an nuôi lớn là điều tốt hơn bao giờ hết, mà tự dưng có thể có thêm một đứa con trai mềm mềm phấn nộn như vậy, ta tất nhiên là nguyện ý rồi, từ nay về sau, nó chính là nghĩa tử của Liễu Miên Đường ta!" (in)

Nếu là nghĩa mẫu, dù sao cũng phải lấy chút lễ gặp mặt, cho nên Liễu Miên Đường đưa tay lên trên cổ tháo xuống một cái ngọc bội nhỏ của mình, đem nó treo ở trên cổ Tiểu Hạch Đào.

Lâm Tư Nguyệt cười cười với Liễu Miên Đường, ôm hài nhi lên xe ngựa, để Phạm Hổ hộ tống hai mẫu tử bọn họ ra khỏi quan ngoại.

Nhìn cả đứa nhỏ mềm mềm phấn nộn mình nuôi không được bao lâu kia đang đi xa, trong lòng Miên Đường kỳ thật có bao nhiêu là không nỡ, vì thế nàng dừng chân ở trước cửa hàng quan sát thật lâu mới xoay người quay lại cửa hàng.

Đúng lúc này, Thôi Hành Chu cũng cưỡi ngựa đi tới bên ngoài tiệm thuốc của nàng. Miên Đường xoay người cười híp mắt nhìn phu quân nhà mình đội mũ, cảm thấy hắn thật hiểu lòng nàng, không thích để cho cô nương khác nhìn mặt hắn sợ nàng ghen, cho nên mỗi lần trở về Vũ Ninh quan, hắn đều đội mũ.

Đợi Thôi Hành Chu xuống ngựa, Miên Đường thân thiết kéo tay hắn: "Phu quân, chàng đây là tới đón thiếp về nhà à?"

Thôi Hành Chu nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh mặt trời, đưa tay giúp nàng chỉnh lại tóc mái ở thái dương nói: "Bộ tướng mới vừa rồi báo lại, nói gần thôn trấn có người khả nghi, ta liền lo lắng cho nàng, liền đến xem......"

Miên Đường quay đầu nhìn, đúng là có một đội quan binh đang đi lại đây. Nàng nhân tiện nói: "Nếu phu quân đang làm việc, vậy thì vào cửa hàng uống chút nước giải khát rồi đi ...

Thôi Hành Chu gật đầu, kéo tay Miên Đường đi vào hiệu thuốc.

Miên Đường chỉ một lòng nhìn tướng công của mình, cũng không có nhìn bốn phía, càng không có lưu ý tới, ở góc đường đối diện, có một nam tử quấn khăn quàng cổ dày cộm đang trừng to mắt, không dám tin nhìn Liễu Miên Đường.

Sau khi Liễu Miên Đường quay lại cửa hàng, nam tử kia nhìn Thôi Hành Chu ngồi trên ghế uống trà.

Liễu Miên Đường ở trên quầy tính toán sổ sách, hắn ta liền ngẩng đầu nhớ kỹ tên cửa hàng, xoay người lại, nhanh chóng rời đi.

Tên nam nhân này kỳ thật đi đến nơi cũng không tính là quá xa, sau khi ra khỏi Vũ Ninh quan, đến một ngôi miếu hoang ở vùng ngoại ô, hắn ta liền vội vội vàng vàng chạy vào. Trong ngôi miếu đổ nát kia có ba người đang ngồi trên một cái chiếu nghỉ ngơi, có một người đang nằm.

Người tới hướng về phía trung niên nam tử đang nằm nói: "Đại...... Đại thiếu gia, ta vừa rồi ở phố xá Võ Ninh quan, thấy được Liễu cô nương......"

Nam tử kia tên là Lục Tiễn, chân tựa hồ như đang bị thương, nhất thời không thể đứng lên,

chỉ có thể nửa nằm trên chiếu, nghe xong liền nửa chống người dậy, trợn to mắt nói: "Ngươi nói cái gì? Nhìn thấy ai cơ?"

Lão tiêu sư Lưu Côn của Thần Uy tiêu cục liều mạng thở hổn hển một hơi nói: "Ta nói ta nhìn thấy con gái của đại cô nương - Liễu Miên Đường"

Lục Tiễn nghe xong, ánh mắt trùng lớn: "Nói bậy! Không phải ở núi Ngưỡng gửi thư nói Miên Đường rơi xuống sông sao ... Chết rồi sao?"

Lưu Côn vội vàng nói: "Ta cũng sợ nhìn lầm, chỉ nhéo bắp đùi của mình nhìn hồi lâu, Liễu cô nương lớn lên cực kỳ giống đại cô nương nhà chúng ta, có mấy người có thể trưởng thành mà bộ dáng nổi bật như vậy?"

Lục Tiễn nghe xong, nước mắt nhất thời trào ra: "Muội muội, muội trên trời có linh thiêng có nghe thấy không, nhị nữ của muội, Miên Đường vẫn còn sống, nó không chết!" Kích động rất nhiều, hắn muốn đứng lên, nhưng chân lại truyền đến đau đớn quá thể đáng, căn bản không thể đứng thẳng được, chỉ có thể vội vàng nói: "Vậy sao ngươi không đi nhận Miên Đường, để nàng tới gặp ta?"

Lưu Côn nói: "Hôm nay trong quan nội Vũ Ninh, quan binh đầy đường, cũng không biết có phải tới bắt chúng ta hay không. Hơn nữa...... Liễu cô nương còn rất thân thiết nắm tay một tên thiên phu trưởng, ta ... Ta căn bản không dám tiến lên a!"

Lục Tiện vừa nghe cũng có chút kinh nghi bất định: "Ngươi có phải hay không vẫn là nhận lầm người? Miên Đường đứa nhỏ kia từ nhỏ đã một lòng nhào vào trên người Tử Du công tử, làm sao có thể cùng người khác thân thiết nắm tay?"

Lưu Côn thật hận không thể móc tròng mắt của mình ra cho Lục gia đại gia xem: "Thiên chân vạn xác, chính là Liễu cô nương, nàng ở trong thành mở một tiệm thuốc......" "Thật sự không được, ta phải làm bộ bốc thuốc, đưa tiền cho Liễu cô nương, để nàng biết ngài đang ở đây."

Lục Tiễn bởi vì biết cháu gái của mình còn sống, trong lòng tất nhiên rất cao hứng, khó chịu trên người cũng giảm bớt một chút, nhưng hắn vẫn không quên dặn dò Lưu Côn: "Ngươi đi truyền tin, mọi sự cẩn thận một chút, phải biết rằng chúng ta hiện tại đã bị nhân

mã của A Cổ Phiến đuổi giết, lại bị ám sát của Tuy Vương đuổi sát không tha, nhưng ngàn vạn lần đừng rước lấy tai họa gì cho đứa nhỏ Miên Đường kia."

Lưu Cộn liên tục gật đầu, lấy giấy bút trong túi hành lý bên cạnh, sau khi điều chỉnh mực, cân nhắc một chút, liền nhanh chóng viết một tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook