Chương 260: Phiên Ngoại
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mỗi năm Miên Đường đều phải về Tây Châu vấn an ngoại tổ , mười mấy năm qua, mưa gió không ngừng.
Đặc biệt là mấy năm gần đây, Thôi Hành Chu làm Nhiếp Chính Vương, bận rộn việc công vụ, nàng rảnh rỗi không có việc gì, việc kinh doanh làm càng thêm lớn, nên khi không có việc gì đi tới các nơi muốn đi, cuối cùng tám chín phần mười cũng là đi Tây Châu.
Ngoại tổ đừng nhìn tuổi tác đã cao, chính là người tập võ trời sinh cứng cáp, hiện giờ râu tóc bạc phơ, thắt lưng vẫn thẳng, việc kinh doanh trong nhà tuy rằng giao cho Đại cữu cữu, nhưng những chuyện khác vẫn do ngoại tổ làm chủ.
Nhìn thấy Miên Đường lúc nào cũng nhớ bọn họ, thỉnh thoảng lại chạy qua chạy lại, ngoại tổ liền vung tay, cả nhà đều dời đến Chân Châu.
Giờ đây, Thôi Linh Nhi lúc nào cũng có thể cùng mẫu thân chạy đền nhà tằng tổ phụ luyện tập đánh quyền và đánh côn.
Không có biện pháp, phụ vương nàng tuy rằng dạy đại ca Thôi Dập luyện tập công phu, nhưng đối với tiểu nữ nhi kiều mềm của mình là không kiên cường nổi, nhìn nàng áp chân khom lưng đều đau lòng, dứt khoát không cho nàng luyện.
Phương đông không sáng, phương tây sáng, Linh Nhi chỉ có thể lén học cùng mẫu thân. Mẫu thân từng nói, nữ hài tử sinh ra đã đẹp, trên tay còn phải biết một chút công phu mới không có hại.
Linh Nhi cảm thấy mẫu thân nói cực có đạo lý. Trước kia khi ở trong kinh thành, tiểu hoàng đế trong cung từng trộm muốn hôn nàng, bị nàng quăng qua bả vai ngã đập lưng vào hòn non bộ phía sau.
Nhưng mà tiểu hoàng đế nói đây là bí mật giữa hai người họ, không được nói cho cha mẹ, nếu không người bị đánh khả năng sẽ là nàng.
Nhớ lại tiểu hoàng đế nói, chờ hoa sen nở rộ, hắn liền tới Chân Châu thăm nàng, Linh Nhi trộm cười, sau đó tiếp tục luyện tập hắc hổ đào tâm vừa mới học được, khiến cho tiểu hoàng để kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn.
Nhưng nàng không nói cho ngoại tằng tổ phụ, lần này mẫu thân dẫn nàng tới là bởi vì cãi nhau với cha, rời nhà trốn đi.
Nương không cho nàng nói, cái cảm giác bí mật đầy minh này thực sự rất nhanh đói. Gần đây Linh Nhi đang lớn, quyết định lát nữa ăn thêm một con gà giòn để giữ bí mật.
Mà Miên Đường thì cùng với trưởng tẩu và mấy biểu muội cùng ngồi thêu giày, nhưng tại nàng lại dựng đứng lên nghe xem bao giờ có người tới gõ cửa phủ.
Kết quả nàng vừa ngồi không được bao lâu liền nghe thấy có người tới gõ cửa.
Nhưng khi người gác cổng mở cổng ra thấy lại là nhị gia Lục Mộ.
Năm đó chia nhà rất sòng phẳng, nhưng không được ba năm Lục Mộ đã hối hận.
Lúc trước tuy rằng ông ta tích lũy được không ít gia sản, nhưng vẫn không thể chịu nổi Tô gia mà nữ nhi gả qua là cái thùng rỗng kêu to.
Vị Tô công tử kia thật biết giả vờ siêng năng cần cù, cuối cùng công danh gì cũng không thi đậu được, mà bà bà Tô gia suốt ngày mắng bát tự Thanh Anh làm suy gia môn, không chỉ bá chiếm của hồi môn của nàng, lâu lâu còn bắt Thanh Anh tới xin tiền Lục nhị gia.
Lục nhị gia kia cũng không phải là người mặc kẻ khác chiếm tiện nghi. Lúc ban đầu cắn chết cũng không cho, lại sợ nữ nhi hoà ly, bị lão đại trong nhà chê cười, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo thê tử Toàn thị lâu lâu giúp đỡ một chút.
Sau khi phân nhà, việc kinh doanh của lão nhị vẫn không được thuận lợi, bồi thường không biết bao nhiêu tiền, kỳ thật số tiền có thể cho nữ nhi cũng không nhiều lắm, chỉ có thể cắn chặt răng nuốt máu xuống mà cứu vãn lại chút thể diện.
Cuối cùng phu quân Thanh Anh thế mà lại dám dùng bạc của nàng chuộc một kỹ nữ nổi danh ở ngõ Hoa Liễu về làm thiếp, khiến nàng tức giận chạy về nhà khóc, mà Lục nhị gia lại chỉ bảo nàng đừng làm quá lớn, truyền ra ngoài sẽ làm người ta chê cười. Nàng vì thế luẩn quẩn trong lòng, muốn tìm đến cái chết, nếu không phải nhi tử nàng nhìn thấy kịp thời thì sẽ không thể nào cứu sống được.
Cuối cùng tới khi Lục lão gia tử ra mặt, đầu tiên là mắng Lục nhị gia máu chó đầy đầu, mắng ông ta chỉ lo làm đẹp thể diện của mình, không hề để ý sống chết của nữ nhi.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn để Thanh Anh và Tô gia hoà li, lại mình một nam nhân trung niên goá vợ để tái giá.
Nhị gia Lục Mộ không thể giữ được thể diện, thế là thành da mặt dày, thường xuyên đến nhà đại ca ngồi, muốn cứu vãn lại kinh doanh trong nhà.
Nhưng Miên Đường lại trịnh trọng cảnh cáo Đại cữu cữu, nếu mà nhị phòng cứ tiếp tục như vậy, không khá lên được thì giúp đỡ một ít bạc là được rồi, việc kinh doanh trong nhà tốt nhất vẫn đừng để nhị phòng nhúng tay vào.
Tiếc rằng nhị gia trọng mặt mũi, luôn muốn ở trước mặt đại ca giữ lại một phần thể diện, mỗi lần tới vay tiền đều thường xuyên tới Lục phủ dàn dựng những trường hợp xấu hổ khác.
Hôm nay nhị phòng tới cửa, ước chừng lại phủ trạch không đủ tiền bạc đi.
Miên Đường thất vọng nhìn nhị cữu cữu mặt đầy tươi cười, nàng đứng lên đi tới hậu hoa viên.
Tính đến bây giờ, thành hôn được mấy năm, hắn thế mà càng ngày càng không có kiên nhẫn, cãi nhau xong cũng không tới dỗ nàng.
Miên Đường bất chợt cảm thấy thương cảm, mà rất hiếm khi thấy từ nàng, chỉ muốn đi ra ngoài phủ đi dạo.
Vì thế thay quần áo, chỉ mang theo một tiểu nha hoàn, còn có hai thị vệ đi ra ngoài.
Hôm nay phố xá hơi thiếu hơi người, Miên Đường lại muốn an tĩnh, chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng đi dạo.
Nhưng đợi đến khi nàng đi đường một nửa ngõ nhỏ, mới phát giác nha hoàn và thị vệ đi phía sau không biết khi nào đã không thấy đâu.
Đến khi nàng phản ứng lại, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gió của nắm đấm. Nàng quay đầu lại thì thấy lại là một người che mặt, nàng theo bản năng chặn đòn, định rút chuỷ thủ bên hông ra, lại bị người nọ nhanh hơn một bước, rút vũ khí ra.
Người nọ sử dụng quyền thuật quỷ dị, Miên Đường trước nay chưa từng thấy qua, dưới sự cả kinh vẫn dùng toàn lực để ứng phó.
Quyền thuật quỷ dị, Miên Đường thế nhưng trước nay chưa thấy qua, cả kinh dưới tự nhiên toàn lực ứng phó.
Tiếc rằng người nọ đánh cận chiến, từng chiêu đều bỉ ổi, mỗi một chiêu đều đang chiếm tiện nghi của nàng, có hơi giống như hái hoa tặc (dâm tặc, biến thái).
Miên Đường liên tục bị hắn đắc thủ, tóc mai cũng rối loạn, cổ áo hơi nới lỏng. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cắn răng hô: “Thôi tặc, cho rằng ta nhận không ra chàng sao!”
Người bịt mặt cao lớn kia đột nhiên bật cười, một bên đặt Miên Đường trên tường, một bên duỗi tay cởi khăn che mặt, thổi cái mũi nàng nói: “Ta cố ý đổi chiêu thức thế nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được!”
Miên Đường thấy quả thật là hắn, chỉ tức giận đến mặt đỏ bừng bừng: “Mùi hương trên cơ thể chàng, ta sao có thể không ngửi ra được! Lúc trước không biết, chàng thế mà còn có đam mê chặn đường nữ hài tử trong ngõ nhỏ.”
Thôi Hành Chu ôm lấy nàng nói: “Sao vẫn còn tức giận, chẳng lẽ hôm trước ta nói nàng là sai sao? Làm kinh doanh, cũng dám giả thành nam nhân dạo Thiêm Hương Lâu, còn một mình bao hai cô nương, nàng đây là muốn ta tức chết à?”
Miên Đường nửa ngẩng đầu nói: “Không phải là chàng mang đồng liêu (đồng nghiệp) tới đó trước à? Chàng đến, ta đương nhiên cũng được đến, nhìn xem cô nương nơi đó mê người tới mức nào.”
Hoài Dương Vương bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự là đi tra phản tặc, mới có thể tới nơi đó thăm dò, đâu giống nàng tới đó uống rượu hoa. Những thứ dung chi tục phấn đó, sao có thể so với nàng?”
Nói đến đây, Thôi Hành Chu cúi đầu liền hôn lên cái miệng nhỏ muốn mắng chửi người của nàng, trong miệng hàm hồ nói: “Khi nàng đi đường, vòng eo uốn éo mê người, sáng sớm ta đã muốn kéo nàng vào ngõ nhỏ rồi. Thế nào, tiểu nương tử có chịu cho nếm chút ngọt ngào không?”
Miên Đường đảo mắt, trở tay ôm cổ hắn nói: “Được thôi, chỉ vàn khẩn cầu vị gia này đừng có tạo ra tiếng vang quá lớn, ta sẽ làm theo ngươi . Ta đã là người gả ra ngoài, tuy rằng phu quân là tên đầu gỗ, nhưng nếu biết ta bị người trộm trong ngõ nhỏ cũng sẽ ghen tỵ. Chúng ta cứ gạt hắn, không cho hắn biết là được... Ngươi nếu mạnh mẽ hơn hẳn, về sau ban đêm ta giữ cửa cho ngươi được không?”
Hoài Dương Vương vốn đang mỉm cười đột nhiên cứng đờ, đột nhiên có một loại cảm giác tự đeo nón xanh cho mình. Nhìn phụ nhân tuyệt mỹ khẽ cắn môi đỏ, sóng mắt lưu chuyển trong lòng ngực mình, nghĩ lại nếu nàng giấu hẳn yêu đương vụng trộm với người khác. Cứ nghĩ thế, biển dấm chua loè dâng trào khiến ngay cả cổ hỏng đều trở nên chua chát.
“Liễu Miên Đường, nếu ngươi dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!”
Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ liên tục truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Miên Đường ngọt ngào nghĩ, các cô nương trong kia nói thật chuẩn, tiểu xảo di tình, lại xem lần sau nàng dùng chiêu thức gì nữa.
Tóm lại, phu quân, mời tiếp chiêu đi!
Đặc biệt là mấy năm gần đây, Thôi Hành Chu làm Nhiếp Chính Vương, bận rộn việc công vụ, nàng rảnh rỗi không có việc gì, việc kinh doanh làm càng thêm lớn, nên khi không có việc gì đi tới các nơi muốn đi, cuối cùng tám chín phần mười cũng là đi Tây Châu.
Ngoại tổ đừng nhìn tuổi tác đã cao, chính là người tập võ trời sinh cứng cáp, hiện giờ râu tóc bạc phơ, thắt lưng vẫn thẳng, việc kinh doanh trong nhà tuy rằng giao cho Đại cữu cữu, nhưng những chuyện khác vẫn do ngoại tổ làm chủ.
Nhìn thấy Miên Đường lúc nào cũng nhớ bọn họ, thỉnh thoảng lại chạy qua chạy lại, ngoại tổ liền vung tay, cả nhà đều dời đến Chân Châu.
Giờ đây, Thôi Linh Nhi lúc nào cũng có thể cùng mẫu thân chạy đền nhà tằng tổ phụ luyện tập đánh quyền và đánh côn.
Không có biện pháp, phụ vương nàng tuy rằng dạy đại ca Thôi Dập luyện tập công phu, nhưng đối với tiểu nữ nhi kiều mềm của mình là không kiên cường nổi, nhìn nàng áp chân khom lưng đều đau lòng, dứt khoát không cho nàng luyện.
Phương đông không sáng, phương tây sáng, Linh Nhi chỉ có thể lén học cùng mẫu thân. Mẫu thân từng nói, nữ hài tử sinh ra đã đẹp, trên tay còn phải biết một chút công phu mới không có hại.
Linh Nhi cảm thấy mẫu thân nói cực có đạo lý. Trước kia khi ở trong kinh thành, tiểu hoàng đế trong cung từng trộm muốn hôn nàng, bị nàng quăng qua bả vai ngã đập lưng vào hòn non bộ phía sau.
Nhưng mà tiểu hoàng đế nói đây là bí mật giữa hai người họ, không được nói cho cha mẹ, nếu không người bị đánh khả năng sẽ là nàng.
Nhớ lại tiểu hoàng đế nói, chờ hoa sen nở rộ, hắn liền tới Chân Châu thăm nàng, Linh Nhi trộm cười, sau đó tiếp tục luyện tập hắc hổ đào tâm vừa mới học được, khiến cho tiểu hoàng để kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn.
Nhưng nàng không nói cho ngoại tằng tổ phụ, lần này mẫu thân dẫn nàng tới là bởi vì cãi nhau với cha, rời nhà trốn đi.
Nương không cho nàng nói, cái cảm giác bí mật đầy minh này thực sự rất nhanh đói. Gần đây Linh Nhi đang lớn, quyết định lát nữa ăn thêm một con gà giòn để giữ bí mật.
Mà Miên Đường thì cùng với trưởng tẩu và mấy biểu muội cùng ngồi thêu giày, nhưng tại nàng lại dựng đứng lên nghe xem bao giờ có người tới gõ cửa phủ.
Kết quả nàng vừa ngồi không được bao lâu liền nghe thấy có người tới gõ cửa.
Nhưng khi người gác cổng mở cổng ra thấy lại là nhị gia Lục Mộ.
Năm đó chia nhà rất sòng phẳng, nhưng không được ba năm Lục Mộ đã hối hận.
Lúc trước tuy rằng ông ta tích lũy được không ít gia sản, nhưng vẫn không thể chịu nổi Tô gia mà nữ nhi gả qua là cái thùng rỗng kêu to.
Vị Tô công tử kia thật biết giả vờ siêng năng cần cù, cuối cùng công danh gì cũng không thi đậu được, mà bà bà Tô gia suốt ngày mắng bát tự Thanh Anh làm suy gia môn, không chỉ bá chiếm của hồi môn của nàng, lâu lâu còn bắt Thanh Anh tới xin tiền Lục nhị gia.
Lục nhị gia kia cũng không phải là người mặc kẻ khác chiếm tiện nghi. Lúc ban đầu cắn chết cũng không cho, lại sợ nữ nhi hoà ly, bị lão đại trong nhà chê cười, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo thê tử Toàn thị lâu lâu giúp đỡ một chút.
Sau khi phân nhà, việc kinh doanh của lão nhị vẫn không được thuận lợi, bồi thường không biết bao nhiêu tiền, kỳ thật số tiền có thể cho nữ nhi cũng không nhiều lắm, chỉ có thể cắn chặt răng nuốt máu xuống mà cứu vãn lại chút thể diện.
Cuối cùng phu quân Thanh Anh thế mà lại dám dùng bạc của nàng chuộc một kỹ nữ nổi danh ở ngõ Hoa Liễu về làm thiếp, khiến nàng tức giận chạy về nhà khóc, mà Lục nhị gia lại chỉ bảo nàng đừng làm quá lớn, truyền ra ngoài sẽ làm người ta chê cười. Nàng vì thế luẩn quẩn trong lòng, muốn tìm đến cái chết, nếu không phải nhi tử nàng nhìn thấy kịp thời thì sẽ không thể nào cứu sống được.
Cuối cùng tới khi Lục lão gia tử ra mặt, đầu tiên là mắng Lục nhị gia máu chó đầy đầu, mắng ông ta chỉ lo làm đẹp thể diện của mình, không hề để ý sống chết của nữ nhi.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn để Thanh Anh và Tô gia hoà li, lại mình một nam nhân trung niên goá vợ để tái giá.
Nhị gia Lục Mộ không thể giữ được thể diện, thế là thành da mặt dày, thường xuyên đến nhà đại ca ngồi, muốn cứu vãn lại kinh doanh trong nhà.
Nhưng Miên Đường lại trịnh trọng cảnh cáo Đại cữu cữu, nếu mà nhị phòng cứ tiếp tục như vậy, không khá lên được thì giúp đỡ một ít bạc là được rồi, việc kinh doanh trong nhà tốt nhất vẫn đừng để nhị phòng nhúng tay vào.
Tiếc rằng nhị gia trọng mặt mũi, luôn muốn ở trước mặt đại ca giữ lại một phần thể diện, mỗi lần tới vay tiền đều thường xuyên tới Lục phủ dàn dựng những trường hợp xấu hổ khác.
Hôm nay nhị phòng tới cửa, ước chừng lại phủ trạch không đủ tiền bạc đi.
Miên Đường thất vọng nhìn nhị cữu cữu mặt đầy tươi cười, nàng đứng lên đi tới hậu hoa viên.
Tính đến bây giờ, thành hôn được mấy năm, hắn thế mà càng ngày càng không có kiên nhẫn, cãi nhau xong cũng không tới dỗ nàng.
Miên Đường bất chợt cảm thấy thương cảm, mà rất hiếm khi thấy từ nàng, chỉ muốn đi ra ngoài phủ đi dạo.
Vì thế thay quần áo, chỉ mang theo một tiểu nha hoàn, còn có hai thị vệ đi ra ngoài.
Hôm nay phố xá hơi thiếu hơi người, Miên Đường lại muốn an tĩnh, chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng đi dạo.
Nhưng đợi đến khi nàng đi đường một nửa ngõ nhỏ, mới phát giác nha hoàn và thị vệ đi phía sau không biết khi nào đã không thấy đâu.
Đến khi nàng phản ứng lại, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gió của nắm đấm. Nàng quay đầu lại thì thấy lại là một người che mặt, nàng theo bản năng chặn đòn, định rút chuỷ thủ bên hông ra, lại bị người nọ nhanh hơn một bước, rút vũ khí ra.
Người nọ sử dụng quyền thuật quỷ dị, Miên Đường trước nay chưa từng thấy qua, dưới sự cả kinh vẫn dùng toàn lực để ứng phó.
Quyền thuật quỷ dị, Miên Đường thế nhưng trước nay chưa thấy qua, cả kinh dưới tự nhiên toàn lực ứng phó.
Tiếc rằng người nọ đánh cận chiến, từng chiêu đều bỉ ổi, mỗi một chiêu đều đang chiếm tiện nghi của nàng, có hơi giống như hái hoa tặc (dâm tặc, biến thái).
Miên Đường liên tục bị hắn đắc thủ, tóc mai cũng rối loạn, cổ áo hơi nới lỏng. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cắn răng hô: “Thôi tặc, cho rằng ta nhận không ra chàng sao!”
Người bịt mặt cao lớn kia đột nhiên bật cười, một bên đặt Miên Đường trên tường, một bên duỗi tay cởi khăn che mặt, thổi cái mũi nàng nói: “Ta cố ý đổi chiêu thức thế nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được!”
Miên Đường thấy quả thật là hắn, chỉ tức giận đến mặt đỏ bừng bừng: “Mùi hương trên cơ thể chàng, ta sao có thể không ngửi ra được! Lúc trước không biết, chàng thế mà còn có đam mê chặn đường nữ hài tử trong ngõ nhỏ.”
Thôi Hành Chu ôm lấy nàng nói: “Sao vẫn còn tức giận, chẳng lẽ hôm trước ta nói nàng là sai sao? Làm kinh doanh, cũng dám giả thành nam nhân dạo Thiêm Hương Lâu, còn một mình bao hai cô nương, nàng đây là muốn ta tức chết à?”
Miên Đường nửa ngẩng đầu nói: “Không phải là chàng mang đồng liêu (đồng nghiệp) tới đó trước à? Chàng đến, ta đương nhiên cũng được đến, nhìn xem cô nương nơi đó mê người tới mức nào.”
Hoài Dương Vương bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự là đi tra phản tặc, mới có thể tới nơi đó thăm dò, đâu giống nàng tới đó uống rượu hoa. Những thứ dung chi tục phấn đó, sao có thể so với nàng?”
Nói đến đây, Thôi Hành Chu cúi đầu liền hôn lên cái miệng nhỏ muốn mắng chửi người của nàng, trong miệng hàm hồ nói: “Khi nàng đi đường, vòng eo uốn éo mê người, sáng sớm ta đã muốn kéo nàng vào ngõ nhỏ rồi. Thế nào, tiểu nương tử có chịu cho nếm chút ngọt ngào không?”
Miên Đường đảo mắt, trở tay ôm cổ hắn nói: “Được thôi, chỉ vàn khẩn cầu vị gia này đừng có tạo ra tiếng vang quá lớn, ta sẽ làm theo ngươi . Ta đã là người gả ra ngoài, tuy rằng phu quân là tên đầu gỗ, nhưng nếu biết ta bị người trộm trong ngõ nhỏ cũng sẽ ghen tỵ. Chúng ta cứ gạt hắn, không cho hắn biết là được... Ngươi nếu mạnh mẽ hơn hẳn, về sau ban đêm ta giữ cửa cho ngươi được không?”
Hoài Dương Vương vốn đang mỉm cười đột nhiên cứng đờ, đột nhiên có một loại cảm giác tự đeo nón xanh cho mình. Nhìn phụ nhân tuyệt mỹ khẽ cắn môi đỏ, sóng mắt lưu chuyển trong lòng ngực mình, nghĩ lại nếu nàng giấu hẳn yêu đương vụng trộm với người khác. Cứ nghĩ thế, biển dấm chua loè dâng trào khiến ngay cả cổ hỏng đều trở nên chua chát.
“Liễu Miên Đường, nếu ngươi dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!”
Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ liên tục truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Miên Đường ngọt ngào nghĩ, các cô nương trong kia nói thật chuẩn, tiểu xảo di tình, lại xem lần sau nàng dùng chiêu thức gì nữa.
Tóm lại, phu quân, mời tiếp chiêu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.