Chương 259: Phiên Ngoại
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Trước mắt Thạch gia đã bị đánh đổ, những nữ nhi Thạch gia đang mang thai ở trong cung cũng không còn phong độ nữa. Nhưng Thạch thái hậu bởi vì mối quan hệ với Thạch gia luôn lạnh nhạt, ngược lại là người đứng ngoài cuộc.
Hiện giờ Lưu Dục nắm hoàng quyền trong tay, mấy bộ cũ ở núi Ngưỡng cũng bị hắn quét sạch, cuối cùng có thể thể hiện quyền cước, mở ra chỉ nguyện to lớn trong lòng.
Nhưng mà Thôi Hành Chu chỉ muốn cáo lão về quê, sống một cuộc sống yên bình với Miên Đường.
Miên Đường là một trái cây say lòng người, nếu cứ lắc lư trước mặt Lưu Dục, khó có thể đảm bảo hắn không có sinh dã tâm chiếm hữu.
Vì thế sau khi Lưu Dục quét sạch triều cương kinh thành, Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu xin từ chức, giao ra binh quyền thuỷ quân Bắc Hải, cùng thê tử trở về quê cũ.
Thôi Hành Chu trong lúc được long sủng nhất kịp thời toàn thân lui xuống, cũng coi như một đoạn giai thoại bảo toàn quân thần.
Khi ngồi trên thuyền lớn rời khỏi kinh thành, Thôi Hành Chu đứng ở mũi thuyền, ôm eo Miên Đường, nói nhỏ bên tai nàng: “Đợi khi trở về Chân Châu, ta mang nàng lần nữa trở về Bắc Nhai sinh hoạt, nàng nhất định phải lo liệu kinh doanh thật tốt đấy, như vậy mới có thể nuôi tướng công nàng.”
Miên Đường cảm thấy nàng hẳn là không có tiền đồ như vậy, thế nhưng có thể tiêu tiền vốn nuôi tiểu bạch kiểm!
Nhưng khi nàng ngoảnh đầu lại nhìn về phía phu quân Thôi Cửu, thấy mặt mày hắn như núi đen đằng xa, tuấn dật mê người thật sự, này mà nuôi ở trong sân nhỏ nhà nàng, đúng thật là rất tuyệt.
Vì thế nàng cũng ôm eo hắn, thấp giọng nói: “Nếu ăn cơm của ta, thì cũng phải ra sức mới được. Nếu ban đêm hầu hạ không tốt, đừng trách ta không nuôi chàng.”
Thôi Hành Chu cảm thấy nếu là vị Liễu nương tử trước kia chắc chắn sẽ không thể nói những lời đại nghịch bất đạo như này.
Khi đó, nàng chính là cam tâm tình nguyện mà nuôi hắn, thậm chí còn sợ làm tổn thương tự tôn nam nhi của hắn nữa!
Thê tử bất hảo như vậy, hắn là trượng phu đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ lại, cái tội nói lỡ này ít nhất phải bị dạy dỗ trên giường ba ngày ba đêm...
Nghĩ vậy, hắn bế Miên Đường vẫn còn cười khanh khách đi vào khoang thuyền, đồng thời thấp giọng nói: “Tiểu Dập Nhi cũng lớn, nương tử, nàng có phải nên sinh một muội muội ngoan ngoãn cho nó không?”
Miên Đường nghe vậy, chần chờ mà trừng to mắt nói: “Sinh hài tử... Có phải rất đau không?”
“Sẽ không, nàng sinh còn thoải mái hơn cả bò cái nữa!”
“Thôi Hành Chu, chàng dám mắng ta như vậy!”
“Không, đây là ở khen nàng, không tin, nàng lại sinh một đứa khác xem...”
Trong lúc nhất thời, trong khoang thuyền tiếng vui cười không ngừng, kèm theo tiếng sóng vỗ về đi về phương nam.
Đoạn lịch sử này cũng được người đời sau nhắc đến. Thậm chí, có người còn nhận xét rằng Hoài Dương Vương thật đúng là một viên phúc tướng hiếm có, thế mà qua vài lần cung biến lập trường vẫn luôn vững vàng, không lấy quân công làm kiêu ngạo, chính là một danh thần thiên cổ.
Sáu năm sau khi hắn từ chức, hoàng đế Lưu Dục không lâu sau đó vì không chịu được rượu độc độc hại, gan bị tổn thương, bệnh cũ khó trị, hơn nữa vất vả lâu ngày thành tật, bệnh nặng khó chữa. Khi băng hà, hạ di chỉ triệu Hoài Dương Vương là đại thần phụ chính đứng đầu, trở thành Nhiếp Chính Vương phụ tá thái tử Lưu Trọng.
Trong lúc phụ chính, Thôi Hành Chu cùng hai vị đại thần phụ chính khác cùng nhau kính cẩn phụng dưỡng, tận tâm tận lực phụ tá ấu đế.
Mà có người tung tin vịt Hoài Dương Vương rắp tâm khó lường, muốn độc tài quyền lực, Thạch thái hậu bất chấp mọi ý kiến, biểu hiện vô cùng thận trọng với Hoài Dương Vương.
Khi ấu để được mười sáu tuổi, Hoài Dương Vương chủ động trả lại quyền cho quân vương, dẫn tới quân vương nhỏ tuổi rơi lệ, suýt chút nữa là quỳ xuống muốn giữ lại Nhiếp Chính Vương.
Đoạn giai thoại tình cảm giữa quân thần này lại một lần nữa vang danh sách sử!
Mà Hoài Dương Vương lại lần nữa quy ẩn Chân Châu, vẫn ở tại Bắc Nhai trấn Linh Tuyền như những năm ở Chân Châu.
Sau giờ ngọ ở Bắc Nhai, tiếng ve kêu râm ran, hoa táo nở rộ, trong sân truyền đến mùi thơm của củ cải hầm.
Thôi Cửu tuy rằng đã đến tuổi trung niên, lại như rượu nguyên chất trầm hương, càng hiển lộ ra hương vị, chỉ một thân trường bào rộng thùng thình đã lộ ra vẻ tao nhã khó tả.
Ngồi đối diện người nho nhã đó là một phụ nhân đẹp đến mức không phân biệt được tuổi tác, một thân áo ngắn hồng cánh sen, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc búi lên, tai đeo hai viên trân châu hình giọt nước, cần cổ trắng đẹp như tuyết.
Chỉ là mỹ nữ xinh đẹp lại lông mày hơi nhíu lại, dường như gặp phải vấn đề nan giải nào đó, chỉ trừng mắt nhìn khăn thêu uyên ương trong tay bị thêu thành hình con vịt, phát hiện tay nghề thêu thùa của mình quả thật mà mười năm như một, không có chút tiến bộ nào.
Nàng nhanh chóng giương mắt nhìn người đối diện làm bộ làm tịch trích tiên gõ gõ bàn, phát hiện nửa ngày rồi mà hắn không hề ngẩng mặt lên nhìn nàng một cái, rốt cuộc nhịn không được lớn giọng nói: “Đừng ở chỗ đó giả vờ nghiêm túc nữa, được không Nhiếp Chính Vương? Cả ta đều mệt thay chàng đó!”
Thôi Hành Chu thong thả ung dung ngẩng đầu lên, tay nâng sổ sách nói: “Nàng không phải đã nói, chỉ cần ta thay nàng quản tốt sổ sách nàng sẽ không tức giận à!”
Liễu Miên Đường ném khăn tay đi, nhướng mày nói: “Ta nói vậy khi nào? Mất công trước kia ta gặp được ai đều người chàng đối xử chân thành với ta, không ngờ chàng lại là kẻ lừa đảo!”
Người a, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì trái với lương tâm, bằng không trời xanh sẽ tha thứ cho ai?
Thôi tặc đáng giận, thừa dịp nàng quên mất thời gian ba năm ở cùng hắn, thế mà nói dối vô số lần. Lúc trước mang nàng trở về Bắc Nhai, lừa nàng lúc trước thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hắn, không thể tự kiềm chế đêm tập kích hắn, bức hắn thất thân đi vào khuôn khổ.
Vì gợi lên ký ức của nàng, hắn cứ phải bắt nàng cùng hắn diễn lại cảnh lúc trước cưỡng bách hắn thất thân.
Nhớ lại cái quá trình đáng xấu hổ kia, Miên Đường hiện tại chỉ muốn lấy cái muỗng đè đoạn ký ức đó xuống. Mất công khi đó cô vẫn còn tin lời hắn nói, còn bởi vì ‘diễn lại không được chi tiết và thực tế mà phải diễn lại rất nhiều lần...
Hiện tại ngẫm lại, thật tiện nghi tên sắc lang miệng đầy lời nói dối đó!
Trừ cái này ra, còn có những đoạn kiềm diễm đổi trắng thay đen như vậy diễn ra, trải rộng khắp phòng bếp, bệ bếp, bàn làm việc và xích đu. Làm hại Miên Đường trong thời gian đó vô cùng nghi ngờ nhân cách của mình, tại sao có thể cơ khát làm những chuyện hoang đường đó?
Mấy ngày trước, nàng ngủ một giấc dậy, thế nhưng cảm thấy đầu óc cực kỳ minh mẫn, bài thuốc của tên lang băm Triệu Tuyền kia rốt cuộc phát huy tác dụng, nàng lập tức nhớ lại thời gian ba năm đó. Nghĩ lại mấy năm nay nàng sống trong lừa dối, thù mới hận cũ, trong lúc nhất thời chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hẳn.
Hại tiểu nữ nhi Thôi Linh Nhi mười ba tuổi tưởng là thật, bí mật lôi ca ca chạy đi cáo trạng với tổ mẫu, nói nương muốn ly thân phụ vương.
Thôi Cửu thấy nương tử lại tức, chỉ cười bế nàng lên nói: “Không phải đã nhận lỗi với nàng rồi sao? Với lại không phải mỗi lần nàng đều vô cùng hưởng thụ sao? Nếu nàng lại tức giận, chúng ta liền tới một lần nữa được không?”
Miên Đường cảm thấy Thôi Cửu mới là tên gian thương, nhưng hẳn cũng không quá xấu xa, không khỏi cười đấm đánh ngực hắn nói: “Chàng...
Thôi Hành Chu nhân cơ hội hôn lên đôi môi anh đào của kiều thê, hắn gần như mỗi ngày đều hôn nàng, lại chưa từng có khi nào chán ghét.
Sau khi hai người triền miên một lát, Liễu Miên Đường dựa vào trong lòng ngực hắn: “Nghe nói vài ngày trước đó, hoàng thượng lẻn ra ngoài hoàng cùng, gây sự muốn tới Chân Châu tìm chàng, là thật à?”
Thôi Hành Chu lạnh lùng hừ một tiếng: “Hắn luyến tiếc lão thần như ta làm gì, rõ ràng là đánh chủ ý lên người Linh Nhi nhà ta, tên sắc lang đó thật giống với lão tử đã chết của hắn mà!"
Đúng lúc này, ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy một nữ hài tử phấn điêu trác ngọc hưng phấn xách lồng chim tiến vào, la lớn: “Phụ vương, mẫu thân! Người xem Triệu Hi đệ đệ tặng cho ta cái gì này!”
Đi theo sau lưng nữ nhi Thôi Linh Nhi là tiểu ngốc tử vẻ mặt cười ngây ngô, đúng là con vợ cả Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền - Triệu Hi, chỉ nhỏ hơn Thôi Linh Nhi một tuổi.
Miên Đường buồn cười nhìn Thôi Hành Chu sắc mặt càng ngày càng thúi.
Nữ nhi ngày càng trưởng thành, Hoài Dương Vương khó tránh khỏi cảm thấy tiểu tử thúi trên thế gian này chợt tăng nhiều, xem ai cũng không vừa mắt.
Nữ nhi nàng được thừa hưởng nét đẹp của nương, thật sự rất triệu hoa ghẹo nguyệt!
Lúc này, trong sân khói bếp lượn lờ, lát nữa đại nhi tử đang học trong học viện Thôi Dập sẽ trở về ăn cơm cùng với biểu ca hắn.
Triệu Hi da mặt dày, nhìn dáng vẻ cũng muốn ở lại ăn cơm trực.
Năm tháng yên bình như vậy, trước kia hình như nàng đã từng gặp qua trong mộng, bây giờ thật sự đặt mình trong đó, chỉ nguyện nhân gian như thế, đơn giản là được...
Hiện giờ Lưu Dục nắm hoàng quyền trong tay, mấy bộ cũ ở núi Ngưỡng cũng bị hắn quét sạch, cuối cùng có thể thể hiện quyền cước, mở ra chỉ nguyện to lớn trong lòng.
Nhưng mà Thôi Hành Chu chỉ muốn cáo lão về quê, sống một cuộc sống yên bình với Miên Đường.
Miên Đường là một trái cây say lòng người, nếu cứ lắc lư trước mặt Lưu Dục, khó có thể đảm bảo hắn không có sinh dã tâm chiếm hữu.
Vì thế sau khi Lưu Dục quét sạch triều cương kinh thành, Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu xin từ chức, giao ra binh quyền thuỷ quân Bắc Hải, cùng thê tử trở về quê cũ.
Thôi Hành Chu trong lúc được long sủng nhất kịp thời toàn thân lui xuống, cũng coi như một đoạn giai thoại bảo toàn quân thần.
Khi ngồi trên thuyền lớn rời khỏi kinh thành, Thôi Hành Chu đứng ở mũi thuyền, ôm eo Miên Đường, nói nhỏ bên tai nàng: “Đợi khi trở về Chân Châu, ta mang nàng lần nữa trở về Bắc Nhai sinh hoạt, nàng nhất định phải lo liệu kinh doanh thật tốt đấy, như vậy mới có thể nuôi tướng công nàng.”
Miên Đường cảm thấy nàng hẳn là không có tiền đồ như vậy, thế nhưng có thể tiêu tiền vốn nuôi tiểu bạch kiểm!
Nhưng khi nàng ngoảnh đầu lại nhìn về phía phu quân Thôi Cửu, thấy mặt mày hắn như núi đen đằng xa, tuấn dật mê người thật sự, này mà nuôi ở trong sân nhỏ nhà nàng, đúng thật là rất tuyệt.
Vì thế nàng cũng ôm eo hắn, thấp giọng nói: “Nếu ăn cơm của ta, thì cũng phải ra sức mới được. Nếu ban đêm hầu hạ không tốt, đừng trách ta không nuôi chàng.”
Thôi Hành Chu cảm thấy nếu là vị Liễu nương tử trước kia chắc chắn sẽ không thể nói những lời đại nghịch bất đạo như này.
Khi đó, nàng chính là cam tâm tình nguyện mà nuôi hắn, thậm chí còn sợ làm tổn thương tự tôn nam nhi của hắn nữa!
Thê tử bất hảo như vậy, hắn là trượng phu đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ lại, cái tội nói lỡ này ít nhất phải bị dạy dỗ trên giường ba ngày ba đêm...
Nghĩ vậy, hắn bế Miên Đường vẫn còn cười khanh khách đi vào khoang thuyền, đồng thời thấp giọng nói: “Tiểu Dập Nhi cũng lớn, nương tử, nàng có phải nên sinh một muội muội ngoan ngoãn cho nó không?”
Miên Đường nghe vậy, chần chờ mà trừng to mắt nói: “Sinh hài tử... Có phải rất đau không?”
“Sẽ không, nàng sinh còn thoải mái hơn cả bò cái nữa!”
“Thôi Hành Chu, chàng dám mắng ta như vậy!”
“Không, đây là ở khen nàng, không tin, nàng lại sinh một đứa khác xem...”
Trong lúc nhất thời, trong khoang thuyền tiếng vui cười không ngừng, kèm theo tiếng sóng vỗ về đi về phương nam.
Đoạn lịch sử này cũng được người đời sau nhắc đến. Thậm chí, có người còn nhận xét rằng Hoài Dương Vương thật đúng là một viên phúc tướng hiếm có, thế mà qua vài lần cung biến lập trường vẫn luôn vững vàng, không lấy quân công làm kiêu ngạo, chính là một danh thần thiên cổ.
Sáu năm sau khi hắn từ chức, hoàng đế Lưu Dục không lâu sau đó vì không chịu được rượu độc độc hại, gan bị tổn thương, bệnh cũ khó trị, hơn nữa vất vả lâu ngày thành tật, bệnh nặng khó chữa. Khi băng hà, hạ di chỉ triệu Hoài Dương Vương là đại thần phụ chính đứng đầu, trở thành Nhiếp Chính Vương phụ tá thái tử Lưu Trọng.
Trong lúc phụ chính, Thôi Hành Chu cùng hai vị đại thần phụ chính khác cùng nhau kính cẩn phụng dưỡng, tận tâm tận lực phụ tá ấu đế.
Mà có người tung tin vịt Hoài Dương Vương rắp tâm khó lường, muốn độc tài quyền lực, Thạch thái hậu bất chấp mọi ý kiến, biểu hiện vô cùng thận trọng với Hoài Dương Vương.
Khi ấu để được mười sáu tuổi, Hoài Dương Vương chủ động trả lại quyền cho quân vương, dẫn tới quân vương nhỏ tuổi rơi lệ, suýt chút nữa là quỳ xuống muốn giữ lại Nhiếp Chính Vương.
Đoạn giai thoại tình cảm giữa quân thần này lại một lần nữa vang danh sách sử!
Mà Hoài Dương Vương lại lần nữa quy ẩn Chân Châu, vẫn ở tại Bắc Nhai trấn Linh Tuyền như những năm ở Chân Châu.
Sau giờ ngọ ở Bắc Nhai, tiếng ve kêu râm ran, hoa táo nở rộ, trong sân truyền đến mùi thơm của củ cải hầm.
Thôi Cửu tuy rằng đã đến tuổi trung niên, lại như rượu nguyên chất trầm hương, càng hiển lộ ra hương vị, chỉ một thân trường bào rộng thùng thình đã lộ ra vẻ tao nhã khó tả.
Ngồi đối diện người nho nhã đó là một phụ nhân đẹp đến mức không phân biệt được tuổi tác, một thân áo ngắn hồng cánh sen, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc búi lên, tai đeo hai viên trân châu hình giọt nước, cần cổ trắng đẹp như tuyết.
Chỉ là mỹ nữ xinh đẹp lại lông mày hơi nhíu lại, dường như gặp phải vấn đề nan giải nào đó, chỉ trừng mắt nhìn khăn thêu uyên ương trong tay bị thêu thành hình con vịt, phát hiện tay nghề thêu thùa của mình quả thật mà mười năm như một, không có chút tiến bộ nào.
Nàng nhanh chóng giương mắt nhìn người đối diện làm bộ làm tịch trích tiên gõ gõ bàn, phát hiện nửa ngày rồi mà hắn không hề ngẩng mặt lên nhìn nàng một cái, rốt cuộc nhịn không được lớn giọng nói: “Đừng ở chỗ đó giả vờ nghiêm túc nữa, được không Nhiếp Chính Vương? Cả ta đều mệt thay chàng đó!”
Thôi Hành Chu thong thả ung dung ngẩng đầu lên, tay nâng sổ sách nói: “Nàng không phải đã nói, chỉ cần ta thay nàng quản tốt sổ sách nàng sẽ không tức giận à!”
Liễu Miên Đường ném khăn tay đi, nhướng mày nói: “Ta nói vậy khi nào? Mất công trước kia ta gặp được ai đều người chàng đối xử chân thành với ta, không ngờ chàng lại là kẻ lừa đảo!”
Người a, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì trái với lương tâm, bằng không trời xanh sẽ tha thứ cho ai?
Thôi tặc đáng giận, thừa dịp nàng quên mất thời gian ba năm ở cùng hắn, thế mà nói dối vô số lần. Lúc trước mang nàng trở về Bắc Nhai, lừa nàng lúc trước thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hắn, không thể tự kiềm chế đêm tập kích hắn, bức hắn thất thân đi vào khuôn khổ.
Vì gợi lên ký ức của nàng, hắn cứ phải bắt nàng cùng hắn diễn lại cảnh lúc trước cưỡng bách hắn thất thân.
Nhớ lại cái quá trình đáng xấu hổ kia, Miên Đường hiện tại chỉ muốn lấy cái muỗng đè đoạn ký ức đó xuống. Mất công khi đó cô vẫn còn tin lời hắn nói, còn bởi vì ‘diễn lại không được chi tiết và thực tế mà phải diễn lại rất nhiều lần...
Hiện tại ngẫm lại, thật tiện nghi tên sắc lang miệng đầy lời nói dối đó!
Trừ cái này ra, còn có những đoạn kiềm diễm đổi trắng thay đen như vậy diễn ra, trải rộng khắp phòng bếp, bệ bếp, bàn làm việc và xích đu. Làm hại Miên Đường trong thời gian đó vô cùng nghi ngờ nhân cách của mình, tại sao có thể cơ khát làm những chuyện hoang đường đó?
Mấy ngày trước, nàng ngủ một giấc dậy, thế nhưng cảm thấy đầu óc cực kỳ minh mẫn, bài thuốc của tên lang băm Triệu Tuyền kia rốt cuộc phát huy tác dụng, nàng lập tức nhớ lại thời gian ba năm đó. Nghĩ lại mấy năm nay nàng sống trong lừa dối, thù mới hận cũ, trong lúc nhất thời chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hẳn.
Hại tiểu nữ nhi Thôi Linh Nhi mười ba tuổi tưởng là thật, bí mật lôi ca ca chạy đi cáo trạng với tổ mẫu, nói nương muốn ly thân phụ vương.
Thôi Cửu thấy nương tử lại tức, chỉ cười bế nàng lên nói: “Không phải đã nhận lỗi với nàng rồi sao? Với lại không phải mỗi lần nàng đều vô cùng hưởng thụ sao? Nếu nàng lại tức giận, chúng ta liền tới một lần nữa được không?”
Miên Đường cảm thấy Thôi Cửu mới là tên gian thương, nhưng hẳn cũng không quá xấu xa, không khỏi cười đấm đánh ngực hắn nói: “Chàng...
Thôi Hành Chu nhân cơ hội hôn lên đôi môi anh đào của kiều thê, hắn gần như mỗi ngày đều hôn nàng, lại chưa từng có khi nào chán ghét.
Sau khi hai người triền miên một lát, Liễu Miên Đường dựa vào trong lòng ngực hắn: “Nghe nói vài ngày trước đó, hoàng thượng lẻn ra ngoài hoàng cùng, gây sự muốn tới Chân Châu tìm chàng, là thật à?”
Thôi Hành Chu lạnh lùng hừ một tiếng: “Hắn luyến tiếc lão thần như ta làm gì, rõ ràng là đánh chủ ý lên người Linh Nhi nhà ta, tên sắc lang đó thật giống với lão tử đã chết của hắn mà!"
Đúng lúc này, ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy một nữ hài tử phấn điêu trác ngọc hưng phấn xách lồng chim tiến vào, la lớn: “Phụ vương, mẫu thân! Người xem Triệu Hi đệ đệ tặng cho ta cái gì này!”
Đi theo sau lưng nữ nhi Thôi Linh Nhi là tiểu ngốc tử vẻ mặt cười ngây ngô, đúng là con vợ cả Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền - Triệu Hi, chỉ nhỏ hơn Thôi Linh Nhi một tuổi.
Miên Đường buồn cười nhìn Thôi Hành Chu sắc mặt càng ngày càng thúi.
Nữ nhi ngày càng trưởng thành, Hoài Dương Vương khó tránh khỏi cảm thấy tiểu tử thúi trên thế gian này chợt tăng nhiều, xem ai cũng không vừa mắt.
Nữ nhi nàng được thừa hưởng nét đẹp của nương, thật sự rất triệu hoa ghẹo nguyệt!
Lúc này, trong sân khói bếp lượn lờ, lát nữa đại nhi tử đang học trong học viện Thôi Dập sẽ trở về ăn cơm cùng với biểu ca hắn.
Triệu Hi da mặt dày, nhìn dáng vẻ cũng muốn ở lại ăn cơm trực.
Năm tháng yên bình như vậy, trước kia hình như nàng đã từng gặp qua trong mộng, bây giờ thật sự đặt mình trong đó, chỉ nguyện nhân gian như thế, đơn giản là được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.