Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Chương 3

Quế Tiểu Vân

04/11/2014

“Sao ông không cho tôi biết?” Du Thừa Dụ tò mò hỏi, là ai ra tay hào phóng như vậy.

“Ha ha, vốn là phải báo cho Du tiên sinh ngài biết , nhưng trợ lý của Quan tiên sinh có dặn dò, nói Du tiên sinh ngài là một trong những nhà máy hợp tác với phó tổng của công ty bọn họ, cho nên không được hủy bỏ buổi hẹn của ngài.”

Về phần Quan tiên sinh như thế nào biết được bọn họ đêm nay tiếp một vị khách tên Du Thừa Dụ, không phải là việc mà quản lí là ông có thể tò mò hỏi .

“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ không nghĩ tới mình có danh khí tốt như vậy , khiến cho anh ta kiêu ngạo hẳn lên.

Anh không chú ý tới khi quản lí nhà hàng nói đến ba chữ “Quan tiên sinh”, Lê Chi Chi đầu tiên là không thể tin sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn sầm xuống, mắt hạnh tràn ngập tức giận.

” Vị Quan tiên sinh này rôt cuộc là thần thánh phương nào ? Quản lí biết anh ta không ?” Du Thừa Dụ nghĩ nghĩ, vẫn là nghĩ không ra , công ty có hợp tác với vị nào họ Quan sao .

“Quan tiên sinh chính là. . . . . .” Quản lí muốn nói ra đáp án, nhưng theo tầm mắt của ông , người vừa bước vào nhà hàng không phải là . . . . .

” Quan tổng giám đốc !”Quản lí nhà hàng bất chấp lời nói mới nói một nửa, bỏ lại Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi nhanh đến cửa nhà hàng chào đón người mới bước vào .

Khách quý tới cửa, ai còn có rảnh mà để ý tới những chuyện nhỏ khác.

Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi nhìn theo hướng quản lí rời đi .

Du Thừa Dụ cho dù nhìn như thế nào cũng thấy vị Quan tiên sinh kia không quen mặt .

Nhưng Lê Chi Chi lại không như vậy, gần mười năm không nhìn thấy Quan Triển Lạc, nhưng hình dáng của anh ta đã khắc thật sâu trong đầu cô .

Cô không hề thắc mắc vì sao anh ta xuất hiện ở đây, nếu cô không nhớ lầm buổi sáng hôm nay cô đã không cẩn thận nói toàn bộ cho anh ta nghe .

Tốt lắm, anh ta xuất hiện tại đây chỉ có thể tự trách mình miệng rộng.

Quan Triển Lạc không để ý tới quản lí nhà hàng đang vuốt mông ngựa, anh phất tay trực tiếp đi tới chỗ Lê Chi Chi.

Thấy anh ta càng lúc càng gần, Du Thừa Dụ rốt cuộc nhận ra thân phận của Quan Triển Lạc , anh mừng rỡ như điên vội vàng đứng dậy, mở miệng nói ,thanh âm run run .

Không nghĩ tới người sắp xếp cho hắn lại là tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Thị , trời ạ ! Anh có phúc đức gì sao, đúng vậy, bọn họ cùng tập đoàn Đằng Thị từng hợp tác làm ăn, nhưng mà từ đầu tới đuôi anh đều chưa từng nhìn thấy Quan Triển Lạc. . . . . . Vô nghĩa, có thể một mình gặp tổng giám đốc kí hiệp ước trong khách sạn là một điều đáng để cười trộm, huống chi người đó lại là Quan Triển Lạc .

Mà anh sở dĩ nhận ra Quan Triển Lạc ……. chính là vì anh ta là danh nhân có tiếng trong giới kinh doanh, không có khả năng anh không biết.

“Quan. . . Tổng giám đốc, ngài. . . . . . Ngài khỏe!” Run , run, run, ngay cả bàn ở giữa không trung chờ Quan Triển Lạc nắm cũng phát run không ngừng.

Nhưng Quan Triển Lạc liếc mắt một cái cũng không để ý đến Du Thừa Dụ , mặc cho anh ta đang giơ tay ở giữa không trung, quản hắn phải cử bao lâu, hắn phiêu xem xét Lê Chi Chi liếc mắt một cái, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nhưng lúc này thật sự rất khó coi giống như đăng mắc đại tiện vậy.

Quan Triển Lạc bất động thanh sắc, ngoài cười nhưng trong không cười, tuấn dật tựa như quý công tử đích khuôn mặt lộ vẻ người bên ngoài áp cái nhìn không ra đến không có hảo ý đích cười.

“Du phó tổng xin chào , đã nghe danh từ lâu.”

“A? Quan tổng giám đốc biết tôi?” Du Thừa Dụ vui vẻ đến mức hoa chân múa tay,một đại nhân vật lừng lẫy như Quan Triển Lạc thế nhưng lại nghe qua tên của anh, ô ô ~ quá cảm động!

Quan Triển Lạc vuốt cằm, “Tôi đã từng nghe qua từ vị hôn thê của tôi.”

Vừa nói chuyện anh vừa cố ý vô tình liếc nhìn Lê Chi Chi một cái.

Khuôn mặt của cô càng lúc càng thối , ha hả a!

“Vị hôn thê? Quan tổng giám đốc đã có vị hôn thê ?”

Trời ạ! Đây chính là một tin tức vô cùng trọng đại, quả nhiên lời đồn đãi không nói sai, Quan Triển Lạc xác thực có một vị hôn thê .

Lê Chi Chi im lặng nghe hai người nói chuyện , nhưng huyệt thái dương bỗng dưng kịch liệt đau đớn .

Cô thật sự không thể trách tội Du Thừa Dụ, nên tự trách mình nói nhiều với người gian xảo như Quan Triển Lạc , anh ta thiết kế buổi tối này làm cho Du Thừa Dụ như một con thỏ nhảy vào bẫy.

Anh ta kỳ thật là nhắm vào cô nên mới tới, Du Thừa Dụ hoàn toàn vô tội.

“Đúng vậy, tôi có vị hôn thê, mà vị hôn thê của tôi đêm nay nhận được sự chiếu cố của anh , không biết hai người dùng cơm có vui vẻ không ? Có bị tôi đến quấy rầy không?” Quan Triển Lạc thân thiết cười, nhẹ giọng hỏi.

“Không có, không có. . . . . . . . . A? Cái gì? Vị hôn thê của ngài . . . . . . . . .”

Du Thừa Dụ ngay từ đầu còn chưa tiêu hóa được lời nói của Quan Triển Lạc , mãi một lúc sau anh mới tiêu hóa được thì há hốc miệng cả buổi nói không ra lời.

Anh nhìn về phía Lê Chi Chi, lại nhìn về phía Quan Triển Lạc, “Cô là . . . . . . Chi Chi là vị hôn thê . . . . . .” Bộ dáng cực kỳ ngốc nghếch .

“Đúng vậy, Du phó tổng, Chi Chi là vị hôn thê của tôi , bất quá Chi Chi không phải là tên mà anh có thể gọi ,phiền anh về sau xưng hô với cô ấy là Lê tiểu thư.”



Du Thừa Dụ rốt cục cũng phát hiện,khuôn mặt tuấn tú của Quan Triển Lạc luôn nở nụ cười vô hại, nhưng ý cười kỳ thật chưa từng xuất hiện tạo đáy mắt anh ta .

Con ngươi đen của anh mang đầy hàn ý, tựa như tẳng băng ngàn năm (dưới 15 độ)

Du Thừa Dụ đến giờ lại chịu thêm một trận run rẩy nữa , anh thật sự vô cùng sợ hãi, dám mơì vị hôn thê của Quan Triển Lạc ăn cơm , nếu Quan Triển Lạc tức giận , bằng sự ảnh hưởng của anh ta trong giới kinh doanh ,đảm bảo ngay ngày mai anh có thể lập tức bị nghỉ việc , hơn nữa vĩnh viễn không tìm thấy việc làm.

Cho nên bữa tối hôm nay làm sao còn dám ăn nữa ?

Đương nhiên không thể ăn.

Du Thừa Dụ thức thời tìm cớ nhanh chóng rời đi, tốc độ của anh có thể sánh bằng tốc độ của tàu cao tốc ,thậm chí ngay cả thời gian nói tiếng tạm biệt Lê Chi Chi cũng không có.

Cứ như vậy. . . . . . Lê Chi Chi bị người ta để lại nhà hàng.

Cô trừng mắt nhìn Quan Triển Lạc, dùng ánh mắt khiển trách anh.

Quan Triển Lạc nhún nhún vai,tìm vị trí ngồi xuống, thảnh thơi gọi phục vụ đưa đồ ăn tới .

“Chi Chi thân mến, cái loại đàn ông này không cần cũng được , nào , đã lâu không gặp nhau chúng ta hãy vui vẻ hưởng thụ bữa tối đi !”

Lê Chi Chi không trả lời , trực tiếp cầm lấy cốc nước trước mặt hướng về phía Quan Triển Lạc, sau đó oán hận buông cốc nước vào người anh, quay người bỏ chạy !

Tức giận rời đi , Lê Chi Chi một mình ở đầu đường hồi lâu mới về nhà.

Cô tức muốn điên rồi, ước gì đem mỗi cây cột điện trên đường trở thành Quan Triển Lạc, hung hăng đấm đá mấy cái mới có thể phát tiết mối hận trong lòng được.

Chính là quên đi, làm hử hỏng của công sẽ bị đưa về cục cảnh sát mất , có khi đánh cột điện, cột điện không có việc gì mà người bị thương lại chính là mình, vậy là không được rồi.

Đều tại cái tên đáng giận Quan Triển Lạc kia, hắn dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà mười năm trước vỗ mông chạy lấy người, ra nước ngoài du học bỏ lại cô, mặc kệ cô cầu xin cùng khóc lóc như thế nào. . .

Dựa vào cái gì ba năm trước đây về nước liền trực tiếp “Hạ mệnh lệnh” nói muốn kết hôn với cô, thậm chí mặc kệ cô đào hôn trốn đi, kiên trì đính hôn, trở thành vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô…

Dựa vào cái gì ba năm nay không quan tâm đến sự sống chết của cô, không rõ điều gì buổi sáng vừa gọi điện liền hẹn cô ăn tối, còn phi thường đáng giận ngăn cản cuộc hẹn hò của cô, làm hoa đào của cô chạy mất. . . . . .

Hắn, đến, để, làm, cái, gì?

Lê Chi Chi cắn chặt răng, nếu Quan Triển Lạc hiện tại ở ngay trước mặt cô, cô nhất định sẽ ăn xương uống máu hắn!

“Chi Chi em rốt cục đã trở lại.”

Vừa mới đến cửa nhà, một người đứng ở góc khuất như bóng ma, cô giật mình, một giây sau liền nguyền rủ ai đó, Quan Triển Lạc bỗng dưng hiện thân.

“Anh, anh , anh. . . . . .” Lê Chi Chi mãnh vỗ ngực, “Anh là đầu heo a! Không có chuyện gì thì chạy đến đây dọa người!”

Quan Triển Lạc không ngại bị mắng, nhìn thấy Chi Chi tâm tình anh thật sự rất tốt.

Anh đối với cô từ trước đến nay là yêu thích cùng sủng nịch, người khác đừng mơ mà chia sẻ.

Ở bên ngoài ,anh bảo trì hình tượng tổng giám đốc tập đoàn Đằng Thị kiên nghị chuyên nghiệp trong làm ăn; đối với người bên ngoài cùng cấp dưới, anh luôn là người gương mẫu.

Đối với bằng hữu, anh luôn quan tâm; đối với tình địch, anh không chỉnh cho đối phương chạy trối chết tuyệt không thôi.

Nhưng đối với vợ ── anh lại giống như một người bạn nhỏ thích chơi xấu, cho dù bị mắng , thậm chí bị đánh, anh đều không sao cả.

(A Tử: anh này bt thật a… sao tới h mềnh mới phát hiện thế này. Mà cách xưng hô giửa 2 ng ta làm theo tình huống nhá nên đừng ai théc méc cách xưng hô.)

“Anh gọi điện thoại cho em mà không thấy em bắt máy, anh thật sự rất lo lắng.”

“Lo lắng cái đầu anh a.” Ba năm nay rõ ràng ở Đài Loan, cũng không thấy hắn ân cần thăm hỏi một tiếng, hiện tại lại nói quan tâm, ai mà tin cho nổi.”Tránh ra mau!” Lê Chi Chi biểu tình hung ác trừng mắt nhìn anh một cái.

Chính là, cô tự cho là “Hung ác” , nhưng trong mắt Quan Triển Lạc, tựa như bộ dạng con thỏ nhỏ đáng yêu, anh một chút cũng không sợ. (A Tử: haiz… đúng là bt thật mà… cơ mờ ta thik. *hắc hắc*)

Bất quá, anh vẫn là ngoan ngoãn tránh ra, bởi vì anh không có thẻ ra vào mà trên tay Lê Chi Chi đang cầm cái thẻ đó.

Anh đắc ý chờ Lê Chi Chi đem thẻ ra vào hướng lại chỗ cảnh vệ sau đó chà vào cửa cổng, tách một tiếng cổng mở ra, sau đó mới có thể đi theo cô từ phía sau tiến vào.

Lê Chi Chi thấy Quan Triển Lạc nghe lời cảm thấy hồ nghi, nhưng hiện tại cô thầm nghĩ chạy nhanh thoát khỏi hắn, cô nhẹ nhàng chà thẻ lên cửa, cửa sắt mở ra cô đẩy cửa vào. . .

Nhưng cửa lại đóng không được, bởi vì phía sau có người kéo.



“Anh đang làm cái gì, mau cút đi!” cô thấp giọng đe dọa, muốn đóng cửa lại, nhưng khí lực của anh ta so với cô lớn hơn.

“Anh đêm nay không có chổ ngủ , đương nhiên nên đến chỗ của vị hôn thê mà ngủ rồi.”

Nghe vậy,hai mắt Lê Chi Chi không khỏi toát ra lửa.

Dám đem cô ra làm trò đùa!

Nội thành Cao Hùng rất náo nhiệt, có rất nhiều kiến trúc cao ngất, chính là tập đoàn Đằng Thị ở đây cũng có khách sạn 5 sao.

Anh ta đường đường một tổng giám đốc lại nói không có chỗ ngủ? !

Rõ ràng là nói dối không chớp mắt .

“Không có chỗ ngủ phải tới ngủ công viên hoặc nhà ga.”

“Em bỏ mặc anh như vậy sao?”

“Bỏ được, phi thường bỏ được.”

Kéo anh ta không được, cô đành phải thay đổi sách lược, muốn hắn bỏ đi.

Trời ạ, hắn vừa mới ăn ngàn cân thép hay sao? Như thế nào lại bất động như vậy!

Lúc này, một cảnh vệ trong phòng cảnh vệ đã chú ý tới bọn họ, để ý tới chổ này.

“Lê tiểu thư, có chuyện gì cần hỗ trợ không?” Cảnh vệ dùng quốc ngữ Đài Loan hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì, vị hôn thê đang giận ta, mặc kệ ta như thế nào cũng không chịu tha thứ cho ta, nữ nhân ~” Quan Triển Lạc giành trước từng bước lên tiếng, còn lộ ra vẻ mặt thực ủy khuất.

“Quan Triển Lạc anh. . . . . .”

“Bảo bối, ngoan, tha thứ cho anh được không, anh yêu em nhất . . . . . .”

Quan Triển Lạc thật sự là không sợ chết, lại dùng từ ngữ ghê tởm đến như vậy, ngay cả mặt mày cũng không nhăn một chút.

Lê Chi Chi líu lưỡi, trừng mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa buồn nôn.

Cảnh vệ tiên sinh tin lời nói của Quan Triển Lạc, hắn cười cùng Lê Chi Chi nói: “Lê tiểu thư, vị hôn phu của cô đã yêu cô như vậy, nên đừng tức giận nửa tha thứ cho anh ta đi.”

Lê Chi Chi trừng mắt nhìn người cảnh vệ năm mươi mấy tuổi nói.”Anh ta không phải. . . . . .”

“Em tận lực phủ nhận tốt lắm, dù sao anh sẽ không đi, hoặc là kêu cảnh sát đến, đến lúc đó chúng ta hai người có thể cùng nhau lên tin tức đầu đề. . . . . .” Quan Triển Lạc khuynh đang ở Lê Chi Chi bên tai nhẹ giọng nói.

Tin tức đầu đề? Đích xác mới có thể, lấy thân phận Quan Triển Lạc, truyền thông cùng phóng viên như thế nào có thể buông tha hắn, đến lúc đó quan hệ của bọn họ khẳng định sẽ bị đem ra ánh sáng. . . . . .

Lê Chi Chi ngừng sắp nói ra khẩu trong lời nói.

“Ngươi có thể xấu xa hơn một chút cũng không quan hệ. . . . . .” Lê Chi Chi nghiến răng nghiến lợi.

Quan Triển Lạc không sao cả nhún nhún vai.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Quan Triển Lạc hiện tại khẳng định vết thương chồng chất.

Lê Chi Chi buông tha không chặn đường của Quan Triển Lạc nửa, cô lập tức hướng thang máy đi đến.

Quan Triển Lạc tức khắc đuổi kịp, ân cần giúp cô ấn nút thang máy.

M à bi ểu tình trên mặt hai người như là kh ông đội trời chung ──

Quan Triển Lạc cười giống như thành công trộm được mèo, Lê Chi Chi thì vẻ mặt không vui đến nổi trong vòng phạm vi trăm thuước người khác vẩn có thể nhìn ra.

Quan Triển Lạc đi theo Lê Chi Chi tiến vào phòng ở.

Vừa vào cửa Lê Chi Chi liền khách khí , dù sao đây là nhà cô, cô muốn thế nào cũng không có người quản.

“Quan Triển Lạc, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Quan Triển Lạc ý đồ tới gần Lê Chi Chi, lại bị cô một phen đẩy ra.

“Chi Chi, em còn tại giận anh? Là bởi vì cho anh về nước ba năm cũng chưa đi tìm em, vẫn là năm đó anh kiên trì xuất ngoại du học bỏ lại em?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook