Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào
Chương 4
Quế Tiểu Vân
04/11/2014
Lê Chi Chi thế nhưng nghẹn lời.
Mặc kệ cô trả lời thế nào đều chứng minh là cô vẩn để ý đến hắn.
Không, cô một chút cũng không để ý hắn.
“Sự việc điều đã qua, đã là quá khứ không cần nhắc lại.”
“Vậy em ruốc cuộc tức giận cái gì?”
Đúng, cô làm gì mà vừa thấy anh ta đến liền tức giận phát hỏa, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi tức giận là do anh tự dưng phá hỏng cuộc hẹn của tôi, anh dựa vào cái gì?”
“Nhìn thấy vị hôn thê của mình cùng nam nhân khác hẹn hò, anh như thế nào có thể không hành động.” Đêm nay anh chính là ra uy một chút mà thôi, đạt được đãi ngộ như vậy anh nên cười trộm.
“Tôi không phải vị hôn thê của anh!”
“Là em, chính là em đào hôn .”
Lê Chi Chi lười cùng anh ta nói chuyện, cô thở phì phì tiến vào phòng ngủ.
Mà Quan Triển Lạc vẩn đi theo phía sau cô, tiếp theo một bàn tay to đem cô ôm lại, cằm thực tự nhiên để ở trên đỉnh đầu cô.
“Chi Chi, tiểu Chi Chi của anh, tha thứ anh được không?”
Nghe được lời nói từng rất quen thuộc, nickname từng cảm thấy thực ngọt ngào, Lê Chi Chi giật mình sững sờ vài giây.
Tiểu Chi Chi ── là cách xưng hô độc đáo của anh ta đối với cô, cho dù là cha mẹ hoặc người nhà cũng không kêu cô như vậy, cũng chỉ có anh ta , cô đã từng yêu thích biệt danh này.
Chính là, giờ này ngày này nghe thấy lại cảm thấy như bị châm chọc đến cực điểm.
“Không có cái gọi là không thể tha thứ, năm đó anh kiên trì ra đi, mặc kệ tôi cầu xin như thế nào cũng không được, lòng của tôi mười năm trước chính là chết như vậy .” Cho nên tâm không thể nào tha thứ .
Quan Triển Lạc thật sâu thở dài, kết quả như vậy từ mười năm trước anh xuất ngoại du học cũng đã đoán trước.
“Chi Chi, năm đó anh kiên trì rời đi cũng không phải là vì không thương em. . . . . .”
“Đúng vậy, ngay cả khi tôi cầu xin anh để cho tôi cùng anh xuất ngoại du học, anh cũng không nguyện ý liền nghiêm khắc cự tuyệt, cái này gọi là không phải không thương tôi ?!”
Nhớ tới mình năm mười tám tuổi quỳ rạp trên mặt đất khóc đến nổi ruột đau từng khúc, hình ảnh kia cho tới bây giờ như trước làm cho cô đau lòng không thôi. . . . . cô bất tri bất giác, lệ đã đầy mặt.
“Thực xin lỗi, tiểu Chi Chi. . . . . .” Quan Triển Lạc đem Lê Chi Chi xoay người lại đối mặt chính mình, đem cô ôm vào trong lòng, ngực gắt gao ôm cô, vỗ dành cô đang khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trước ngực anh, tay nhỏ bé nhanh thu cánh tay anh, cô thậm chí nghĩ muốn hung hăng đánh hắn một chút.
“Đừng khóc . . . . . .”Anh hôn lên những giọt nước mắt đang lăn trên má cô, nhất nhất liếm đi nổi thương tâm của cô.
Ở khóe miệng của cô lưu luyến trấn an, cuối cùng khẽ run hôn lên môi đỏ mọng của cô.
Cô không có cự tuyệt, ngược lại chủ động mở đôi môi ra cho anh an ủi.
Tình cảm mãnh liệt từ lâu của hai người qua bao nhiêu thời gian bùng nổ, tay của Quan Triển Lạc trượt đến mông của cô, khát vọng vuốt ve.
Đầu gối cạy mở hai chân của cô, vén chiếc váy đen bó sát người cô lên , tay anh không hề xuyên thấu qua vật liệu may mặc mà là trực tiếp xoa. . . . . .
Đáng chết! Cô thế nhưng không có mặc quần lót. . . . . . Không đúng, chỗ mê người là ở giữa đùi, đầu ngón tay của anh đụng vào đường cong kia ── cô có mặc, nhưng mặc loại này làm cho người khác muốn phạm tội, cùng không mặc có cái gì khác biệt sao?
Tưởng tượng đến cô đêm nay ăn mặc gợi cảm như vậy cùng Du Thừa Dụ hẹn hò, thì một mồi lửa không hiểu từ đâu nổi lên trong lòng anh.
Anh đem cô ôm lấy, trực tiếp ném lên giường, cởi cà- vạt, cúc áo, cởi áo sơmi, anh áp chế trên thân thể mềm mại của cô.
Xé bộ âu phục màu đen trên người cô xuống, nụ hôn của anh một đường từ lông mày, tai, xương quai xanh đi xuống, ở nơi tuyết trắng đẫy đà lưu luyến một thời gian dài, sau đó tới cái bụng bằng phẳng mẫn cảm của cô. . . . . .
Cô hai tay cầm lấy chăn đơn, khó nhịn rên rỉ trầm thấp kêu.
“Anhphải trừng phạt em. . . . . . em như thế nào có thể mặc thành như vậy đi theo nam nhân khác hẹn hò?”
Nâng lên cập mông của cô, rộng mở hai đùi tuyết trắng, ngăn chặn ở vị trí bí ẩn kia là một làn sa mõng hình tam giác, dùng lưỡi tham lam liếm mút . . . . . .
“Ác. . . . . . . . . Không. . . . . .” mật thủy chảy ra, cô tưởng niệm đến mùi vị của hắn.
Cởi chiếc quần khiêu gợi kia, vị trí sa mỏng che đi đã bị mật thủy thấm ướt, hướng dưới giường mà ném đi, anh dùng lưỡi tiếp tục tiến công chiếm đóng nhụy hoa mẫn cảm nhất của cô, thẳng đến cô chịu không nổi, liều mạng cầu xin tha thứ.
Cởi quần của chính mình, dâng trào như điên giống như cuồng long kiêu ngạo đứng thẳng,anh muốn cô, tới nổi muốn điên rồi.
Đầu tiên là day nhẹ hai cánh hoa phía trước, cuồng long tức khắc bị mật thủy của cô mê hoặc, đẩy ra đóa hoa dính đầy mật, cuồng long nhẹ nhàng thăm dò vào trong, ở trước hành lang nhỏ bé cong cong kéo ra đưa vào.
Làm cho cả thân mình điều bị dục vọng khơi mào, nhưng sao có thể nào thỏa mãn cô chứ?
Đùi đẹp ôm lấy mông hắn, dáng người của hắn cùng trước kia như nhau. . . . . . Không, phải nói so với mười năm trước càng thành thục mê người, khuôn ngực rộng lớn, bụng bằng phẳng, cánh tay to lớn, mông rắn chắc, toàn thân trên dưới không có một tia sẹo lồi, còn có cái kia của hắn ở trong cơ thể cô cứng rắn dò xét, dũng mãnh hung hãn cực đại, cô bức thiết muốn hắn cuồng dã tiến lên.
Kẹp lấy mông của hắn, đem thân mình về phía trước như muốn tặng, cuồng long không hề báo động trước dưới tình huống kia liền tiến quân thần tốc.
“A ──” hai người song song hô lên, trong thanh âm bí mật mang theo thỏa mãn.
Cuồng long thẳng đến chổ sâu nhất, mà nơi đó chật hẹp không thông lại ẩm ướt làm cho năng lực khống chế của hắn hầu như không còn, hắn điên cuồng hét lên rút ra rồi đâm vào, tình cảm mãnh liệt đã lâu củahai người bùng nổ mở ra. . . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lê Chi Chi nhất thời ngủ mê man, khi tỉnh lại đã là đêm khuya.
Cánh tay của hắn đặt trên eo của cô, cho dù đang ngủ, hắn đối với cô vẩn tham lam muốn giữ lấy.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trong lúc ngủ , cô chơi đùa với mấy sợi tóc bù xù phía trước trán anh , lòng của cô liền dao động, cho dù anh từng đối với cô vô tình, nhưng cô hiểu được, chính mình thủy chung yêu anh.
Hiện tại cô hiểu biết, vì cái gì cô cùng nhiều nam nhân như vậy hẹn hò, lại thủy chung không thể đem tâm trao cho người nào cả.
Hai người thanh mai trúc từ tình bạn cuối cùng chuyển thành tình yêu, cô từng một lần nghĩ đến tình yêu này sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, cô vĩnh viễn chính là tiểu Chi Chi mà anh trân yêu quí nhất.
Nhìn thấy anh , cô lại nhớ đến nỗi đau xót trong quá khứ. . . . . .
“Bà bà, nhà bên cạnh có phải hay không có người chuyển đến ?”
Lê Chi Chi, tám tuổi mới học tiểu học năm thứ nhất, mái tóc tự nhiên túm thành hai bím tóc, mày rậm mắt to, làn da phấn nộn như tượng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
Cô mặc một bộ âu phục màu thủy lam, cầm chiếc ghế nhỏ đứng ở cửa, nhìn bà quản gia cùng a di vội vàng chuẩn bị bữa tối.
“Đúng vậy, từ ngày hôm qua đã có nhân viên của công ty chuyển nhà đến sắp xếp .”
“Tòa nhà cách vách rất to lớn, đại khái to hơn nhà chúng ta vài lần.”
Lê Chi Chi rất ngây thơ, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai có người ở tại nơi to hơn nhà cô đến mấy lần.
“Chi Chi tiểu thư như thế nào biết nhà bên cạnh chúng ta lớn hơn mấy lần?” A di hỏi.
“Cháu . . . . . .Cháu nhìn từ trên tầng ba thấy.” Biết rõ ban công cấm trẻ nhỏ đi ra ngoài, nhưng cô không nhịn được mà tò mò.
“Chi Chi, cháu lại không ngoan.” Bà quản gia giọng nói cũng không nghiêm khắc, nhưng khuôn mặt nhìn ra được sự tức giận .”Lần sau không thể tiếp tục lại gần ban công ,biết không?”
“Vâng . . . . . .”
Ai kêu ba mẹ thường không ở nhà, mà anh trai lớn hơn nàng vài tuổi cũng chuẩn bị phải xuất ngoại đương nhiên không đếm xỉa tới cô .
“Bà bà, tòa nhà bên cạnh sẽ có vua, hoàng hậu cùng hoàng tử sống sao?” Lê Chi Chi tuổi nhỏ tâm lý mơ mộng, tòa nhà to lớn cùng nhân vật trong truyện tương đối hấp dẫn.
“Tòa nhà đó đương nhiên là có hoàng tử a.”
Ba của Lê Chi Chi sáng sớm xuất hiện trong phòng bếp, ôm lấy con gái mà ông yêu thương, ông véo véo cái mũi của cô, vui vẻ nói:
“Chi Chi có muốn đến tòa thành bên cạnh tham quan không ?”
Lê Chi Chi mãnh gật đầu, cô đương nhiên phi thường hi vọng “Kia , tối ngày mai ba ba mang con vào tòa thành đó tham quan nha? Ba sẽ nói mẹ giúp Chi Chi chuẩn bị một bộ âu phục đáng yêu, làm cho Chi Chi giống một tiểu công chúa, đến lúc đó hoàng tử ở tòa thành bên cạnh không chừng sẽ coi trọng tiểu công chúa.”
Sáng sớm vui vẻ là có nguyên nhân .
Khu đất trống bên cạnh từ năm trước bắt đầu xây dựng rầm rộ, khu nhà cao cấp rơi xuống, ông lập tức tìm hiểu, nhà sắp trở thành hàng xóm là tống tài của một tập đoàn —— Quan Trung Anh.
Tập đoàn Đằng Thị là một trong ba tập đòan lớn tại Đài Loan, bao hàm vận chuyển bằng đường thủy, hàng không và kinh doanh khách sạn, tài sản cá nhân của Quan Trung Anh đã nằm trong một trăm đại phú hào trên thế giới, ở thương giới Đài Loan bao nhiêu người muốn cùng ông bắt quan hệ.
Hiện tại cả nhà Quan Trung Anh chuyển đến bên cạnh , trở thành hàng xóm bọn họ, đây là “Vận may” từ trên trời rơi xuống thật sự là làm cho ông nằm mơ cũng cười!
Tuy rằng thân là chủ tịch xí nghiệp bách hóa cùng thẩm mỹ viên Lê Thị, nhưng ông so với Quan Trung Anh vẫn là kém xa, cho dù ông có thể được Quan tổng giám đốc mời tham dự buổi tiệc, tương đương yến hội của thương giới , nhưng đến khi có cơ hội giới thiệu quen biết vẫn là cơ hội vô cùng nhỏ.
Sáng nay vừa vào văn phòng, thư kí liền đưa lên một tấm thiệp mời tinh xảo, nghe nói là phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Đằng Thị phái người đưa tới, không nghĩ tới Quan Trung Anh tổ chức một yến hộ riêng ở khu nhà cao cấp mời gia đình ông đến, điều này làm cho mới sáng sớm ông đã cảm thấy vừa mừng lại vừa lo.
“Ba ba, tòa thành có phải có vị hòang tử rất tuấn tú không?”
Nếu ông nhớ không lầm, Quan Trung Anh có đọc nhất một người con trai mười một tuổi, tuổi cùng Chi Chi không sai biệt lắm, sáng sớm trấn an con gái : “Đương nhiên rất tuấn tú a, Chi Chi có xem qua đồng thoại nào có vị hòang tử bộ dạng không tuấn tú sao ?”
Lê Chi Chi khờ dại gật gật đầu, ba ba nói đúng, chuyện xưa trong sách viết các hòang tử đều rất tuấn tú, cô hảo chờ mong đến ngày mai , không những được tự mình đến tòa thành lớn tham quan, còn có thể nhìn thấy vương tử tuấn tú . . . . . .
Biệt thự họ Quan trên núi Dương Minh …
Quan Triển Lạc có thể xác định đây là một buổi tiệc cực nhàm chán, mới mười một tuổi anh nghiễm nhiên đã có tướng mạo cùng khí chất xuất chúng của tiểu đại nhân, hơn nữa gia thế to lớn hậu thuẫn, tất cả khách đến tham dự buổi tiệc không người nào không xu nịnh anh.
Nghe một đống lời nói vuốt mông ngựa, Quan Triển Lạc thầm nghĩ rời khỏi buổi tiệc ra sân thay đổi không khí .
Buồn cười chính là những vị khách đến tham gia buổi tiệc, có thể phi thường muốn theo chân Quan gia đặt quan hệ, bọn họ đem toàn bộ con gái trong nhà có độ tuổi không sai biệt với anh lắm đến gặp mặt, mặc kệ là con gái của mình hoặc là cháu gái, ngoại tôn, chất nữ, cháu họ. . . . . .
Please, anh mới mười một tuổi, những người đó cứ như ước gì đem một đống “Cô gái” đưa đến trong lòng anh thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Chuồn êm ra bên ngoài, Quan Triển Lạc cởi cái nơ trên cổ áo .
Mười một tuổi anh đã sớm trưởng thành, lại được nuôi dưỡng tốt, bao nhiêu ám chỉ, cử chỉ cùng ngôn ngữ anh đều rất rõ ràng .
Còn có “Tiểu thiên kim” bằng tuổi anh rõ ràng được nuông chiều từ bé, nhưng ở trước mặt anh lại ra vẻ rụt rè, làm cho anh nhìn thấy muốn đau dạ dày.
Bước vào mặt cỏ rộng lớn , trên bãi cỏ có vài cái chậu được cắt xén khéo léo và được ánh đèn chiếu sáng làm nên phong cảnh rất đẹp, trên mặt cỏ chỉ có một mình anh một người , quay đầu nhìn vào đại sảnh náo nhiệt ồn ào, âm nhạc tao nhã, mỹ thực tinh xảo, nam nữ hoa lệ . . . . . .
Anh ngược lại ưa một mình một người thảnh thơi, không có ai a dua nịnh hót, không có vẻ mặ giả dối tươi cười, thật tốt!
Bước chậm đến phía cuối mặt cỏ, ở một con đường bằng đá xây đến phía sau bức tường là một vườn hoa hồng, mà ở phía bên phải vườn hoa hồng có một đường mòn bằng đá cuội, anh không thích mùi hương của hoa hồng , quá nồng liệt mà kiêu sa, sẽ làm anh nhớ tới hỗn hợp các loại nước hoa hàng hiệu trong đại sảnh, anh hướng đường mòn đi đến. . . . . .
Cuối đường mòn có một động thiên.
Đây là cảnh đẹp chỉ có Quan gia mới được hưởng, bố anh đem một vị thiết kế cảnh quan nổi tiếng số một của Nhật Bản đến Đài Loan, thỉnh anh ta thiết kế, bước vào nơi này sẽ có cảm giác như bước vào một sân nhà rộng lớn truyền thống .
Cảnh sắc xinh đẹp, lịch sự tao nhã như vậy mà các vị khách bên trong không ai biết cách thưởng thức, thật sự là đáng tiếc .
Tầm mắt Quan Triển Lạc nhìn quanh sân nhà to rộng một vòng. . . . . . Từ từ, anh nhìn lại, ngay tại bên bờ của hồ sen xinh đẹp, có một cô bé mặc âu phục màu phấn hồng ngồi xổm bên bờ lẩm bẩm.
Anh nhíu mày, cha mẹ nhà ai mà không trông cô bé, để cô bé chạy loạn, còn chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu không xác định hồ nước an toàn, anh đã sớm chạy kêu cô bé kia lui ra phía sau.
Cô bé tựa hồ không chú ý tới anh xuất hiện, nguyên bản mái tóc cột vào hai bên có một bên đã muốn tuột ra, hai má bởi vì mồ hôi mà ướt đẫm.
Xem ra trước khi anh đến, cô bé đã một mình chơi đùa trước rồi, chính là không hiểu được hiện tại cô ngồi xổm trước hồ nước rốt cuộc đang đùa cái gì?
Cô còn phi thường thật sự, thật sự đến khi Quan Triển Lạc tới gần cô, còn không có phát hiện.
Quan Triển Lạc rốt cục nghe thấy lời thì thào tự nói của cô .
“Hoàng tử Ếch ngươi nhanh đi ra a, làm cho ta hôn môi ngươi một cái, ma chú của ngươi sẽ giải trừ trở thành một hoàngtử chân chính. . . . . .”
Mặc kệ cô trả lời thế nào đều chứng minh là cô vẩn để ý đến hắn.
Không, cô một chút cũng không để ý hắn.
“Sự việc điều đã qua, đã là quá khứ không cần nhắc lại.”
“Vậy em ruốc cuộc tức giận cái gì?”
Đúng, cô làm gì mà vừa thấy anh ta đến liền tức giận phát hỏa, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi tức giận là do anh tự dưng phá hỏng cuộc hẹn của tôi, anh dựa vào cái gì?”
“Nhìn thấy vị hôn thê của mình cùng nam nhân khác hẹn hò, anh như thế nào có thể không hành động.” Đêm nay anh chính là ra uy một chút mà thôi, đạt được đãi ngộ như vậy anh nên cười trộm.
“Tôi không phải vị hôn thê của anh!”
“Là em, chính là em đào hôn .”
Lê Chi Chi lười cùng anh ta nói chuyện, cô thở phì phì tiến vào phòng ngủ.
Mà Quan Triển Lạc vẩn đi theo phía sau cô, tiếp theo một bàn tay to đem cô ôm lại, cằm thực tự nhiên để ở trên đỉnh đầu cô.
“Chi Chi, tiểu Chi Chi của anh, tha thứ anh được không?”
Nghe được lời nói từng rất quen thuộc, nickname từng cảm thấy thực ngọt ngào, Lê Chi Chi giật mình sững sờ vài giây.
Tiểu Chi Chi ── là cách xưng hô độc đáo của anh ta đối với cô, cho dù là cha mẹ hoặc người nhà cũng không kêu cô như vậy, cũng chỉ có anh ta , cô đã từng yêu thích biệt danh này.
Chính là, giờ này ngày này nghe thấy lại cảm thấy như bị châm chọc đến cực điểm.
“Không có cái gọi là không thể tha thứ, năm đó anh kiên trì ra đi, mặc kệ tôi cầu xin như thế nào cũng không được, lòng của tôi mười năm trước chính là chết như vậy .” Cho nên tâm không thể nào tha thứ .
Quan Triển Lạc thật sâu thở dài, kết quả như vậy từ mười năm trước anh xuất ngoại du học cũng đã đoán trước.
“Chi Chi, năm đó anh kiên trì rời đi cũng không phải là vì không thương em. . . . . .”
“Đúng vậy, ngay cả khi tôi cầu xin anh để cho tôi cùng anh xuất ngoại du học, anh cũng không nguyện ý liền nghiêm khắc cự tuyệt, cái này gọi là không phải không thương tôi ?!”
Nhớ tới mình năm mười tám tuổi quỳ rạp trên mặt đất khóc đến nổi ruột đau từng khúc, hình ảnh kia cho tới bây giờ như trước làm cho cô đau lòng không thôi. . . . . cô bất tri bất giác, lệ đã đầy mặt.
“Thực xin lỗi, tiểu Chi Chi. . . . . .” Quan Triển Lạc đem Lê Chi Chi xoay người lại đối mặt chính mình, đem cô ôm vào trong lòng, ngực gắt gao ôm cô, vỗ dành cô đang khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trước ngực anh, tay nhỏ bé nhanh thu cánh tay anh, cô thậm chí nghĩ muốn hung hăng đánh hắn một chút.
“Đừng khóc . . . . . .”Anh hôn lên những giọt nước mắt đang lăn trên má cô, nhất nhất liếm đi nổi thương tâm của cô.
Ở khóe miệng của cô lưu luyến trấn an, cuối cùng khẽ run hôn lên môi đỏ mọng của cô.
Cô không có cự tuyệt, ngược lại chủ động mở đôi môi ra cho anh an ủi.
Tình cảm mãnh liệt từ lâu của hai người qua bao nhiêu thời gian bùng nổ, tay của Quan Triển Lạc trượt đến mông của cô, khát vọng vuốt ve.
Đầu gối cạy mở hai chân của cô, vén chiếc váy đen bó sát người cô lên , tay anh không hề xuyên thấu qua vật liệu may mặc mà là trực tiếp xoa. . . . . .
Đáng chết! Cô thế nhưng không có mặc quần lót. . . . . . Không đúng, chỗ mê người là ở giữa đùi, đầu ngón tay của anh đụng vào đường cong kia ── cô có mặc, nhưng mặc loại này làm cho người khác muốn phạm tội, cùng không mặc có cái gì khác biệt sao?
Tưởng tượng đến cô đêm nay ăn mặc gợi cảm như vậy cùng Du Thừa Dụ hẹn hò, thì một mồi lửa không hiểu từ đâu nổi lên trong lòng anh.
Anh đem cô ôm lấy, trực tiếp ném lên giường, cởi cà- vạt, cúc áo, cởi áo sơmi, anh áp chế trên thân thể mềm mại của cô.
Xé bộ âu phục màu đen trên người cô xuống, nụ hôn của anh một đường từ lông mày, tai, xương quai xanh đi xuống, ở nơi tuyết trắng đẫy đà lưu luyến một thời gian dài, sau đó tới cái bụng bằng phẳng mẫn cảm của cô. . . . . .
Cô hai tay cầm lấy chăn đơn, khó nhịn rên rỉ trầm thấp kêu.
“Anhphải trừng phạt em. . . . . . em như thế nào có thể mặc thành như vậy đi theo nam nhân khác hẹn hò?”
Nâng lên cập mông của cô, rộng mở hai đùi tuyết trắng, ngăn chặn ở vị trí bí ẩn kia là một làn sa mõng hình tam giác, dùng lưỡi tham lam liếm mút . . . . . .
“Ác. . . . . . . . . Không. . . . . .” mật thủy chảy ra, cô tưởng niệm đến mùi vị của hắn.
Cởi chiếc quần khiêu gợi kia, vị trí sa mỏng che đi đã bị mật thủy thấm ướt, hướng dưới giường mà ném đi, anh dùng lưỡi tiếp tục tiến công chiếm đóng nhụy hoa mẫn cảm nhất của cô, thẳng đến cô chịu không nổi, liều mạng cầu xin tha thứ.
Cởi quần của chính mình, dâng trào như điên giống như cuồng long kiêu ngạo đứng thẳng,anh muốn cô, tới nổi muốn điên rồi.
Đầu tiên là day nhẹ hai cánh hoa phía trước, cuồng long tức khắc bị mật thủy của cô mê hoặc, đẩy ra đóa hoa dính đầy mật, cuồng long nhẹ nhàng thăm dò vào trong, ở trước hành lang nhỏ bé cong cong kéo ra đưa vào.
Làm cho cả thân mình điều bị dục vọng khơi mào, nhưng sao có thể nào thỏa mãn cô chứ?
Đùi đẹp ôm lấy mông hắn, dáng người của hắn cùng trước kia như nhau. . . . . . Không, phải nói so với mười năm trước càng thành thục mê người, khuôn ngực rộng lớn, bụng bằng phẳng, cánh tay to lớn, mông rắn chắc, toàn thân trên dưới không có một tia sẹo lồi, còn có cái kia của hắn ở trong cơ thể cô cứng rắn dò xét, dũng mãnh hung hãn cực đại, cô bức thiết muốn hắn cuồng dã tiến lên.
Kẹp lấy mông của hắn, đem thân mình về phía trước như muốn tặng, cuồng long không hề báo động trước dưới tình huống kia liền tiến quân thần tốc.
“A ──” hai người song song hô lên, trong thanh âm bí mật mang theo thỏa mãn.
Cuồng long thẳng đến chổ sâu nhất, mà nơi đó chật hẹp không thông lại ẩm ướt làm cho năng lực khống chế của hắn hầu như không còn, hắn điên cuồng hét lên rút ra rồi đâm vào, tình cảm mãnh liệt đã lâu củahai người bùng nổ mở ra. . . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lê Chi Chi nhất thời ngủ mê man, khi tỉnh lại đã là đêm khuya.
Cánh tay của hắn đặt trên eo của cô, cho dù đang ngủ, hắn đối với cô vẩn tham lam muốn giữ lấy.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trong lúc ngủ , cô chơi đùa với mấy sợi tóc bù xù phía trước trán anh , lòng của cô liền dao động, cho dù anh từng đối với cô vô tình, nhưng cô hiểu được, chính mình thủy chung yêu anh.
Hiện tại cô hiểu biết, vì cái gì cô cùng nhiều nam nhân như vậy hẹn hò, lại thủy chung không thể đem tâm trao cho người nào cả.
Hai người thanh mai trúc từ tình bạn cuối cùng chuyển thành tình yêu, cô từng một lần nghĩ đến tình yêu này sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, cô vĩnh viễn chính là tiểu Chi Chi mà anh trân yêu quí nhất.
Nhìn thấy anh , cô lại nhớ đến nỗi đau xót trong quá khứ. . . . . .
“Bà bà, nhà bên cạnh có phải hay không có người chuyển đến ?”
Lê Chi Chi, tám tuổi mới học tiểu học năm thứ nhất, mái tóc tự nhiên túm thành hai bím tóc, mày rậm mắt to, làn da phấn nộn như tượng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
Cô mặc một bộ âu phục màu thủy lam, cầm chiếc ghế nhỏ đứng ở cửa, nhìn bà quản gia cùng a di vội vàng chuẩn bị bữa tối.
“Đúng vậy, từ ngày hôm qua đã có nhân viên của công ty chuyển nhà đến sắp xếp .”
“Tòa nhà cách vách rất to lớn, đại khái to hơn nhà chúng ta vài lần.”
Lê Chi Chi rất ngây thơ, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai có người ở tại nơi to hơn nhà cô đến mấy lần.
“Chi Chi tiểu thư như thế nào biết nhà bên cạnh chúng ta lớn hơn mấy lần?” A di hỏi.
“Cháu . . . . . .Cháu nhìn từ trên tầng ba thấy.” Biết rõ ban công cấm trẻ nhỏ đi ra ngoài, nhưng cô không nhịn được mà tò mò.
“Chi Chi, cháu lại không ngoan.” Bà quản gia giọng nói cũng không nghiêm khắc, nhưng khuôn mặt nhìn ra được sự tức giận .”Lần sau không thể tiếp tục lại gần ban công ,biết không?”
“Vâng . . . . . .”
Ai kêu ba mẹ thường không ở nhà, mà anh trai lớn hơn nàng vài tuổi cũng chuẩn bị phải xuất ngoại đương nhiên không đếm xỉa tới cô .
“Bà bà, tòa nhà bên cạnh sẽ có vua, hoàng hậu cùng hoàng tử sống sao?” Lê Chi Chi tuổi nhỏ tâm lý mơ mộng, tòa nhà to lớn cùng nhân vật trong truyện tương đối hấp dẫn.
“Tòa nhà đó đương nhiên là có hoàng tử a.”
Ba của Lê Chi Chi sáng sớm xuất hiện trong phòng bếp, ôm lấy con gái mà ông yêu thương, ông véo véo cái mũi của cô, vui vẻ nói:
“Chi Chi có muốn đến tòa thành bên cạnh tham quan không ?”
Lê Chi Chi mãnh gật đầu, cô đương nhiên phi thường hi vọng “Kia , tối ngày mai ba ba mang con vào tòa thành đó tham quan nha? Ba sẽ nói mẹ giúp Chi Chi chuẩn bị một bộ âu phục đáng yêu, làm cho Chi Chi giống một tiểu công chúa, đến lúc đó hoàng tử ở tòa thành bên cạnh không chừng sẽ coi trọng tiểu công chúa.”
Sáng sớm vui vẻ là có nguyên nhân .
Khu đất trống bên cạnh từ năm trước bắt đầu xây dựng rầm rộ, khu nhà cao cấp rơi xuống, ông lập tức tìm hiểu, nhà sắp trở thành hàng xóm là tống tài của một tập đoàn —— Quan Trung Anh.
Tập đoàn Đằng Thị là một trong ba tập đòan lớn tại Đài Loan, bao hàm vận chuyển bằng đường thủy, hàng không và kinh doanh khách sạn, tài sản cá nhân của Quan Trung Anh đã nằm trong một trăm đại phú hào trên thế giới, ở thương giới Đài Loan bao nhiêu người muốn cùng ông bắt quan hệ.
Hiện tại cả nhà Quan Trung Anh chuyển đến bên cạnh , trở thành hàng xóm bọn họ, đây là “Vận may” từ trên trời rơi xuống thật sự là làm cho ông nằm mơ cũng cười!
Tuy rằng thân là chủ tịch xí nghiệp bách hóa cùng thẩm mỹ viên Lê Thị, nhưng ông so với Quan Trung Anh vẫn là kém xa, cho dù ông có thể được Quan tổng giám đốc mời tham dự buổi tiệc, tương đương yến hội của thương giới , nhưng đến khi có cơ hội giới thiệu quen biết vẫn là cơ hội vô cùng nhỏ.
Sáng nay vừa vào văn phòng, thư kí liền đưa lên một tấm thiệp mời tinh xảo, nghe nói là phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Đằng Thị phái người đưa tới, không nghĩ tới Quan Trung Anh tổ chức một yến hộ riêng ở khu nhà cao cấp mời gia đình ông đến, điều này làm cho mới sáng sớm ông đã cảm thấy vừa mừng lại vừa lo.
“Ba ba, tòa thành có phải có vị hòang tử rất tuấn tú không?”
Nếu ông nhớ không lầm, Quan Trung Anh có đọc nhất một người con trai mười một tuổi, tuổi cùng Chi Chi không sai biệt lắm, sáng sớm trấn an con gái : “Đương nhiên rất tuấn tú a, Chi Chi có xem qua đồng thoại nào có vị hòang tử bộ dạng không tuấn tú sao ?”
Lê Chi Chi khờ dại gật gật đầu, ba ba nói đúng, chuyện xưa trong sách viết các hòang tử đều rất tuấn tú, cô hảo chờ mong đến ngày mai , không những được tự mình đến tòa thành lớn tham quan, còn có thể nhìn thấy vương tử tuấn tú . . . . . .
Biệt thự họ Quan trên núi Dương Minh …
Quan Triển Lạc có thể xác định đây là một buổi tiệc cực nhàm chán, mới mười một tuổi anh nghiễm nhiên đã có tướng mạo cùng khí chất xuất chúng của tiểu đại nhân, hơn nữa gia thế to lớn hậu thuẫn, tất cả khách đến tham dự buổi tiệc không người nào không xu nịnh anh.
Nghe một đống lời nói vuốt mông ngựa, Quan Triển Lạc thầm nghĩ rời khỏi buổi tiệc ra sân thay đổi không khí .
Buồn cười chính là những vị khách đến tham gia buổi tiệc, có thể phi thường muốn theo chân Quan gia đặt quan hệ, bọn họ đem toàn bộ con gái trong nhà có độ tuổi không sai biệt với anh lắm đến gặp mặt, mặc kệ là con gái của mình hoặc là cháu gái, ngoại tôn, chất nữ, cháu họ. . . . . .
Please, anh mới mười một tuổi, những người đó cứ như ước gì đem một đống “Cô gái” đưa đến trong lòng anh thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Chuồn êm ra bên ngoài, Quan Triển Lạc cởi cái nơ trên cổ áo .
Mười một tuổi anh đã sớm trưởng thành, lại được nuôi dưỡng tốt, bao nhiêu ám chỉ, cử chỉ cùng ngôn ngữ anh đều rất rõ ràng .
Còn có “Tiểu thiên kim” bằng tuổi anh rõ ràng được nuông chiều từ bé, nhưng ở trước mặt anh lại ra vẻ rụt rè, làm cho anh nhìn thấy muốn đau dạ dày.
Bước vào mặt cỏ rộng lớn , trên bãi cỏ có vài cái chậu được cắt xén khéo léo và được ánh đèn chiếu sáng làm nên phong cảnh rất đẹp, trên mặt cỏ chỉ có một mình anh một người , quay đầu nhìn vào đại sảnh náo nhiệt ồn ào, âm nhạc tao nhã, mỹ thực tinh xảo, nam nữ hoa lệ . . . . . .
Anh ngược lại ưa một mình một người thảnh thơi, không có ai a dua nịnh hót, không có vẻ mặ giả dối tươi cười, thật tốt!
Bước chậm đến phía cuối mặt cỏ, ở một con đường bằng đá xây đến phía sau bức tường là một vườn hoa hồng, mà ở phía bên phải vườn hoa hồng có một đường mòn bằng đá cuội, anh không thích mùi hương của hoa hồng , quá nồng liệt mà kiêu sa, sẽ làm anh nhớ tới hỗn hợp các loại nước hoa hàng hiệu trong đại sảnh, anh hướng đường mòn đi đến. . . . . .
Cuối đường mòn có một động thiên.
Đây là cảnh đẹp chỉ có Quan gia mới được hưởng, bố anh đem một vị thiết kế cảnh quan nổi tiếng số một của Nhật Bản đến Đài Loan, thỉnh anh ta thiết kế, bước vào nơi này sẽ có cảm giác như bước vào một sân nhà rộng lớn truyền thống .
Cảnh sắc xinh đẹp, lịch sự tao nhã như vậy mà các vị khách bên trong không ai biết cách thưởng thức, thật sự là đáng tiếc .
Tầm mắt Quan Triển Lạc nhìn quanh sân nhà to rộng một vòng. . . . . . Từ từ, anh nhìn lại, ngay tại bên bờ của hồ sen xinh đẹp, có một cô bé mặc âu phục màu phấn hồng ngồi xổm bên bờ lẩm bẩm.
Anh nhíu mày, cha mẹ nhà ai mà không trông cô bé, để cô bé chạy loạn, còn chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu không xác định hồ nước an toàn, anh đã sớm chạy kêu cô bé kia lui ra phía sau.
Cô bé tựa hồ không chú ý tới anh xuất hiện, nguyên bản mái tóc cột vào hai bên có một bên đã muốn tuột ra, hai má bởi vì mồ hôi mà ướt đẫm.
Xem ra trước khi anh đến, cô bé đã một mình chơi đùa trước rồi, chính là không hiểu được hiện tại cô ngồi xổm trước hồ nước rốt cuộc đang đùa cái gì?
Cô còn phi thường thật sự, thật sự đến khi Quan Triển Lạc tới gần cô, còn không có phát hiện.
Quan Triển Lạc rốt cục nghe thấy lời thì thào tự nói của cô .
“Hoàng tử Ếch ngươi nhanh đi ra a, làm cho ta hôn môi ngươi một cái, ma chú của ngươi sẽ giải trừ trở thành một hoàngtử chân chính. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.