Chương 11:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
15/08/2024
Phù Diễm đưa tay nắm lấy cằm nàng, khẽ nhấc lên, để vết thương lộ ra, dấu vết còn chưa tiêu tan, ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa: "Còn đau không?”
Thôi Giảo nhìn hắn chớp mắt: "Đau, cầu điện hạ thương tiếc thiếp, thiếp sợ đau nhất.”
Ánh mắt đưa tình, giống như hắn là phu lang nàng có thể phó thác cả đời.
Trên đường trở về Trường An, Phù Diễm gặp thích khách, đúng lúc thuyền của Thôi Giảo bị hải tặc tập kích vào ban đêm, Dực Vệ của hắn được phân công đi cứu nàng, thích khách lợi dụng sơ hở này đến hành thích hắn, mới khiến hắn bị thương.
Cũng may những thích khách kia chỉ muốn cứu Ngưu Công Vi đi, không rảnh vây công hắn, nhưng Ngưu Công Vi đã sớm bị chuyển lên một chiếc thuyền vận chuyển khác, đi về Trường An trước, các thích khách bổ nhào vào không trung, cuối cùng bị nhóm Dực Vệ chém giết.
Thôi Giảo không phải người vong ân phụ nghĩa, Phù Diễm cứu nàng, còn bởi vậy mà bị thương, trong lòng nàng rất cảm kích, nghe gia lệnh nói trên thuyền không có nữ sử có thể dùng, liền xung phong nhận việc giúp đỡ Phù Diễm tẩy rửa xử lý vết thương, vết thương băng bó được một nửa, Phù Diễm vốn đang suy yếu chợt phát tác, đưa tay bóp chặt cổ nàng, lực đạo kia giống như thật sự muốn nàng chết, không thể thở được, đau đớn muốn chết khiến nàng cầu xin sống sót, nàng dùng ngữ điệu thân mật nhất lừa gạt hắn, giống như yêu hắn đến tận xương tủy.
Phù Diễm nghe lọt những lời đó, nàng may mắn sống sót, sau đó gia lệnh nói cho nàng biết, nàng là người có phúc khí, Phù Diễm muốn giữ nàng bên cạnh để hầu hạ, Phù Diễm cũng không thích người khác gần gũi, cũng chỉ có nàng được ở lại.
Nam Tinh cũng đã nói qua những lời này, có thể thấy được Phù Diễm có bệnh điên, ai sẽ nguyện ý hầu hạ một chủ nhân tùy thời sẽ nổi điên giết người, nhưng vừa nghĩ tới hầu hạ tốt hắn thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt, Thôi Giảo liền nguyện ý lấy lòng hắn, cho dù nàng sợ muốn chết.
Thôi Giảo cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực Phù Diễm, cách vải vóc, đó là vết thương, nàng thì thào nhỏ nhẹ: "Điện hạ đau ở nơi này, thiếp cũng thương tiếc điện hạ.”
Thái tử cần gì người thương tiếc? Những lời này đã đi quá giới hạn, nàng chỉ là cô nương mồ côi không cha không mẹ, không quyền không thế, Phù Diễm bảo nàng làm chưởng thư, Phù Diễm cũng là chủ quân của nàng, lời này ngược lại giống như hắn là một phế vật vô dụng nhu nhược, còn muốn nàng đến bố thí thương hại.
Thôi Giảo nhìn hắn chớp mắt: "Đau, cầu điện hạ thương tiếc thiếp, thiếp sợ đau nhất.”
Ánh mắt đưa tình, giống như hắn là phu lang nàng có thể phó thác cả đời.
Trên đường trở về Trường An, Phù Diễm gặp thích khách, đúng lúc thuyền của Thôi Giảo bị hải tặc tập kích vào ban đêm, Dực Vệ của hắn được phân công đi cứu nàng, thích khách lợi dụng sơ hở này đến hành thích hắn, mới khiến hắn bị thương.
Cũng may những thích khách kia chỉ muốn cứu Ngưu Công Vi đi, không rảnh vây công hắn, nhưng Ngưu Công Vi đã sớm bị chuyển lên một chiếc thuyền vận chuyển khác, đi về Trường An trước, các thích khách bổ nhào vào không trung, cuối cùng bị nhóm Dực Vệ chém giết.
Thôi Giảo không phải người vong ân phụ nghĩa, Phù Diễm cứu nàng, còn bởi vậy mà bị thương, trong lòng nàng rất cảm kích, nghe gia lệnh nói trên thuyền không có nữ sử có thể dùng, liền xung phong nhận việc giúp đỡ Phù Diễm tẩy rửa xử lý vết thương, vết thương băng bó được một nửa, Phù Diễm vốn đang suy yếu chợt phát tác, đưa tay bóp chặt cổ nàng, lực đạo kia giống như thật sự muốn nàng chết, không thể thở được, đau đớn muốn chết khiến nàng cầu xin sống sót, nàng dùng ngữ điệu thân mật nhất lừa gạt hắn, giống như yêu hắn đến tận xương tủy.
Phù Diễm nghe lọt những lời đó, nàng may mắn sống sót, sau đó gia lệnh nói cho nàng biết, nàng là người có phúc khí, Phù Diễm muốn giữ nàng bên cạnh để hầu hạ, Phù Diễm cũng không thích người khác gần gũi, cũng chỉ có nàng được ở lại.
Nam Tinh cũng đã nói qua những lời này, có thể thấy được Phù Diễm có bệnh điên, ai sẽ nguyện ý hầu hạ một chủ nhân tùy thời sẽ nổi điên giết người, nhưng vừa nghĩ tới hầu hạ tốt hắn thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt, Thôi Giảo liền nguyện ý lấy lòng hắn, cho dù nàng sợ muốn chết.
Thôi Giảo cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực Phù Diễm, cách vải vóc, đó là vết thương, nàng thì thào nhỏ nhẹ: "Điện hạ đau ở nơi này, thiếp cũng thương tiếc điện hạ.”
Thái tử cần gì người thương tiếc? Những lời này đã đi quá giới hạn, nàng chỉ là cô nương mồ côi không cha không mẹ, không quyền không thế, Phù Diễm bảo nàng làm chưởng thư, Phù Diễm cũng là chủ quân của nàng, lời này ngược lại giống như hắn là một phế vật vô dụng nhu nhược, còn muốn nàng đến bố thí thương hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.