Chương 12:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
15/08/2024
Phù Diễm buông tay.
Thôi Giảo cắn cắn môi, sợ hãi nhìn hắn, không thấy sự tức giận trên mặt hắn, liền nhu thuận rút tay khỏi ngực hắn, cầm lấy nghiên mực. mắt nhìn mũi nhìn tim, chăm chú mài mực.
Ngoài cửa sổ có tiếng trống vang lên, đây là tiếng chuông cổ bên kia truyền đến, toàn bộ Thái Cực cung được chia làm ba phần bởi hai bức tường cung điện, phía đông chính là Đông cung, trung tâm là nơi Thiên Tử quản lý, Dịch Đình cung dựa vào phía tây không chỉ có cung nữ ở, mà còn có cả những nữ quyến của phạm quan bị đày vào nô tịch sống ở đây.
Nghe Nam Tinh nói, hai đời đế vương trước đây đều cư trú trong Thái Cực cung, Thánh Thượng năm xưa cũng từng ngủ tại đây và lâm triều xử lý chính sự, trong cung có hai tòa lầu trống, nằm phân biệt ở hai góc Đông Nam và Tây Nam của Thái Cực điện, dùng để báo giờ cho các buổi triều sớm và triều muộn, nhưng sau đó Thánh Thượng mắc bệnh thấp khớp, nội đình Thái Cực cung có thế trũng mà ẩm ướt, không thích hợp với bệnh tình của Thánh Thượng, Thánh Thượng liền mang theo hậu cung di cư đến Đại Minh cung, hiện tại trong Thái Cực cung này chỉ có Đông cung là nơi Phù Diễm ở, còn lại phần lớn đều bỏ trống.
Cung đình lớn như vậy chỉ có một mình hắn ở, cũng không biết hắn có tịch mịch hay không?
Ý niệm này vừa nảy ra đã bị Thôi Giảo ngăn lại, Phù Diễm vốn không thích người lạ, làm sao có thể cảm thấy cô đơn được, cung đình rộng rãi yên tĩnh này, chính là hợp ý hắn mới đúng.
Thôi Giảo mài mực xong, yên lặng lui sang bên cạnh.
Phù Diễm hơi nghiêng mặt: "Ngươi biết chữ không?”
Thôi Giảo dịu dàng đáp, chính vì biết chữ nên nàng không dám nhìn loạn vào công văn trong tay hắn, sợ bị hắn phát hiện, đến lúc đó lại sinh sự.
Phù Diễm nheo mắt lại, sau khi nàng được cứu lên liền thẳng thắn thừa nhận thân thế của mình, là chi nhánh xa của nhà họ Thôi, tuy có danh tiếng là gia đình sĩ tộc, nhưng thực chất cũng không khác gì người dân bình thường, việc đọc sách, biết chữ hay sử dụng bút mực, giấy mực đều tương đối tốn tiền bạc, người trong bách tính có thể đọc sách vốn là số ít, bọn họ nguyện ý đem hết tiền tài cung cấp cho con trai trong nhà, là ngóng trông bọn họ có thể thi cử đỗ đạt, có thể làm rạng rỡ gia môn, nhưng nữ lang không thể tham gia khoa thi, hiếm khi lãng phí tiền bạc giáo dưỡng các nàng biết chữ đọc sách, nữ lang sau khi đến tuổi cập kê thì nghị thân lập gia đình, cần học thêu thùa nội trợ nhiều hơn.
Thôi Giảo cắn cắn môi, sợ hãi nhìn hắn, không thấy sự tức giận trên mặt hắn, liền nhu thuận rút tay khỏi ngực hắn, cầm lấy nghiên mực. mắt nhìn mũi nhìn tim, chăm chú mài mực.
Ngoài cửa sổ có tiếng trống vang lên, đây là tiếng chuông cổ bên kia truyền đến, toàn bộ Thái Cực cung được chia làm ba phần bởi hai bức tường cung điện, phía đông chính là Đông cung, trung tâm là nơi Thiên Tử quản lý, Dịch Đình cung dựa vào phía tây không chỉ có cung nữ ở, mà còn có cả những nữ quyến của phạm quan bị đày vào nô tịch sống ở đây.
Nghe Nam Tinh nói, hai đời đế vương trước đây đều cư trú trong Thái Cực cung, Thánh Thượng năm xưa cũng từng ngủ tại đây và lâm triều xử lý chính sự, trong cung có hai tòa lầu trống, nằm phân biệt ở hai góc Đông Nam và Tây Nam của Thái Cực điện, dùng để báo giờ cho các buổi triều sớm và triều muộn, nhưng sau đó Thánh Thượng mắc bệnh thấp khớp, nội đình Thái Cực cung có thế trũng mà ẩm ướt, không thích hợp với bệnh tình của Thánh Thượng, Thánh Thượng liền mang theo hậu cung di cư đến Đại Minh cung, hiện tại trong Thái Cực cung này chỉ có Đông cung là nơi Phù Diễm ở, còn lại phần lớn đều bỏ trống.
Cung đình lớn như vậy chỉ có một mình hắn ở, cũng không biết hắn có tịch mịch hay không?
Ý niệm này vừa nảy ra đã bị Thôi Giảo ngăn lại, Phù Diễm vốn không thích người lạ, làm sao có thể cảm thấy cô đơn được, cung đình rộng rãi yên tĩnh này, chính là hợp ý hắn mới đúng.
Thôi Giảo mài mực xong, yên lặng lui sang bên cạnh.
Phù Diễm hơi nghiêng mặt: "Ngươi biết chữ không?”
Thôi Giảo dịu dàng đáp, chính vì biết chữ nên nàng không dám nhìn loạn vào công văn trong tay hắn, sợ bị hắn phát hiện, đến lúc đó lại sinh sự.
Phù Diễm nheo mắt lại, sau khi nàng được cứu lên liền thẳng thắn thừa nhận thân thế của mình, là chi nhánh xa của nhà họ Thôi, tuy có danh tiếng là gia đình sĩ tộc, nhưng thực chất cũng không khác gì người dân bình thường, việc đọc sách, biết chữ hay sử dụng bút mực, giấy mực đều tương đối tốn tiền bạc, người trong bách tính có thể đọc sách vốn là số ít, bọn họ nguyện ý đem hết tiền tài cung cấp cho con trai trong nhà, là ngóng trông bọn họ có thể thi cử đỗ đạt, có thể làm rạng rỡ gia môn, nhưng nữ lang không thể tham gia khoa thi, hiếm khi lãng phí tiền bạc giáo dưỡng các nàng biết chữ đọc sách, nữ lang sau khi đến tuổi cập kê thì nghị thân lập gia đình, cần học thêu thùa nội trợ nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.