Chương 32:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Thôi Giảo tuân theo lời đại công chúa mà đáp ứng.
Ngũ Công Chúa nói: "Ai biết trên người nàng ta có mang theo ám khí gì hay không!"
Nàng ta sai khiến người hầu đi theo mình: "Ngươi đi lục soát nàng."
Ngón tay Thôi Giảo siết chặt, Ngũ công chúa đây là đang cố ý nhục nhã nàng! Đợi lát nữa đá cầu, nàng phải cho Ngũ công chúa thấy được sự lợi hại của nàng!
Thôi Giảo là nữ quan nội phường Đông cung, cũng không phải nô tỳ, làm sao có thể tùy ý lục soát người, một khi chuyện này truyền ra ngoài không phải muốn nói nữ quan Đông cung ngay cả nô tỳ bình thường cũng không bằng hay sao.
"Ngũ muội nghịch ngợm thế nào cũng không thể quá đáng." Đại công chúa lạnh nhạt nói.
Ngũ công chúa lúc này mới miễn cưỡng ngậm miệng, đột nhiên nói: "Trưởng tỷ gọi ta tới rốt cuộc có đá cầu hay không, nếu không đá, ta còn có việc."
Đại công chúa liền vào trong phòng thay xiêm y, tỳ nữ dẫn mọi người đến sân cỏ rộng sau phòng, đã được thiết kế sẵn, đại công chúa cũng thay một bộ y phục và yêu cầu hầu gái mang đến một quả cầu trúc, quả cầu trúc được làm rất tinh xảo, Thôi Giảo trước đây chơi cầu trúc thường làm bằng tre, nhưng quả cầu này mềm như lụa, trên bề mặt khắc hoa mẫu đơn, các khe hở quấn tơ ngũ sắc, trên đó buộc những chiếc chuông nhỏ, tiếng chuông ngân nga dễ nghe.
"A Trà thật hào phóng, đây là quả cầu trúc phò mã tự làm đúng không, coi chừng đá hỏng." Một người nói.
Vừa nhắc tới phò mã, trên mặt Đại công chúa liền hiện lên nét dịu dàng của người phụ nữ có chồng: "Quả cầu trúc làm ra là để đá, để trong nhà chẳng phải là vô dụng sao."
Người khác thấy vậy, đều khen ngợi, các nữ nhân đều mong muốn có một người chồng yêu thương mình. Được sống hạnh phúc, yên ấm là mong muốn của các nữ nhân sau khi lấy chồng.
Thôi Giảo cũng nghe mà ngưỡng mộ, phò mã sẵn lòng làm quả cầu trúc cho Đại công chúa, việc nhỏ này không đáng kể, nhưng con cháu nhà thế gia thường kiêu căng tự mãn. Phò mã có thể hạ mình chiều chuộng vợ thật đáng quý. Điều duy nhất họ tiếc nuối có lẽ là đã sáu năm kết hôn nhưng chưa có con. Nhưng Đại công chúa và phò mã còn trẻ, việc có con cái sẽ đến tự nhiên trong tương lai.
Thôi Giảo nhịn không được nghĩ đến mình, nàng đã qua tuổi cập kê, nếu không phải vì Thôi thị và Trương gia giở trò, nàng đã không phải vào Đông cung, Thái tử khó hầu hạ không nói, lại còn phải giao thiệp với yêu ma quỷ quái, nàng cũng đến tuổi nghị thân, trước kia có nghĩ tới sẽ tìm một lang tử ổn trọng kiên định, không cầu hắn đại phú đại quý, chỉ cần có thể nâng đỡ lẫn nhau là tốt rồi, hiện tại thì tốt rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng không biết mình có thể sống sót hay không, sống được đã là may mắn rồi.
Ngũ Công Chúa nói: "Ai biết trên người nàng ta có mang theo ám khí gì hay không!"
Nàng ta sai khiến người hầu đi theo mình: "Ngươi đi lục soát nàng."
Ngón tay Thôi Giảo siết chặt, Ngũ công chúa đây là đang cố ý nhục nhã nàng! Đợi lát nữa đá cầu, nàng phải cho Ngũ công chúa thấy được sự lợi hại của nàng!
Thôi Giảo là nữ quan nội phường Đông cung, cũng không phải nô tỳ, làm sao có thể tùy ý lục soát người, một khi chuyện này truyền ra ngoài không phải muốn nói nữ quan Đông cung ngay cả nô tỳ bình thường cũng không bằng hay sao.
"Ngũ muội nghịch ngợm thế nào cũng không thể quá đáng." Đại công chúa lạnh nhạt nói.
Ngũ công chúa lúc này mới miễn cưỡng ngậm miệng, đột nhiên nói: "Trưởng tỷ gọi ta tới rốt cuộc có đá cầu hay không, nếu không đá, ta còn có việc."
Đại công chúa liền vào trong phòng thay xiêm y, tỳ nữ dẫn mọi người đến sân cỏ rộng sau phòng, đã được thiết kế sẵn, đại công chúa cũng thay một bộ y phục và yêu cầu hầu gái mang đến một quả cầu trúc, quả cầu trúc được làm rất tinh xảo, Thôi Giảo trước đây chơi cầu trúc thường làm bằng tre, nhưng quả cầu này mềm như lụa, trên bề mặt khắc hoa mẫu đơn, các khe hở quấn tơ ngũ sắc, trên đó buộc những chiếc chuông nhỏ, tiếng chuông ngân nga dễ nghe.
"A Trà thật hào phóng, đây là quả cầu trúc phò mã tự làm đúng không, coi chừng đá hỏng." Một người nói.
Vừa nhắc tới phò mã, trên mặt Đại công chúa liền hiện lên nét dịu dàng của người phụ nữ có chồng: "Quả cầu trúc làm ra là để đá, để trong nhà chẳng phải là vô dụng sao."
Người khác thấy vậy, đều khen ngợi, các nữ nhân đều mong muốn có một người chồng yêu thương mình. Được sống hạnh phúc, yên ấm là mong muốn của các nữ nhân sau khi lấy chồng.
Thôi Giảo cũng nghe mà ngưỡng mộ, phò mã sẵn lòng làm quả cầu trúc cho Đại công chúa, việc nhỏ này không đáng kể, nhưng con cháu nhà thế gia thường kiêu căng tự mãn. Phò mã có thể hạ mình chiều chuộng vợ thật đáng quý. Điều duy nhất họ tiếc nuối có lẽ là đã sáu năm kết hôn nhưng chưa có con. Nhưng Đại công chúa và phò mã còn trẻ, việc có con cái sẽ đến tự nhiên trong tương lai.
Thôi Giảo nhịn không được nghĩ đến mình, nàng đã qua tuổi cập kê, nếu không phải vì Thôi thị và Trương gia giở trò, nàng đã không phải vào Đông cung, Thái tử khó hầu hạ không nói, lại còn phải giao thiệp với yêu ma quỷ quái, nàng cũng đến tuổi nghị thân, trước kia có nghĩ tới sẽ tìm một lang tử ổn trọng kiên định, không cầu hắn đại phú đại quý, chỉ cần có thể nâng đỡ lẫn nhau là tốt rồi, hiện tại thì tốt rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng không biết mình có thể sống sót hay không, sống được đã là may mắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.