Chương 34:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Ngũ công chúa muốn mắng nàng nhưng lại không có can đảm, nhất thời tức đỏ mắt, nàng ta đưa mắt ra hiệu cho nhũ mẫu bên cạnh, nhũ mẫu liền tìm cớ nói Vương quý phi còn chờ nàng ta hồi cung, liền vội vàng rời đi.
Thôi Giảo nắm chặt khăn lau mồ hôi, lần này coi như đắc tội hoàn toàn với cả Vương quý phi, Tương Vương, Ngũ công chúa, đều do hai tỷ đệ Đại công chúa và Thái tử này, muốn giáo huấn người ta mà bản thân mình không ra tay, lại đi gây khó dễ cho nàng, ngày sau gặp phải những người này nàng càng phải làm việc cẩn thận hơn mới được.
Sau một hồi đá cầu, các quý nữ cả người đổ mồ hôi đầm đìa, chia nhau đến sương phòng thay quần áo, sau đó ngồi xuống uống chén trà rồi mới cáo từ rời đi.
Thôi Giảo ở lại cuối cùng, đại công chúa vỗ vỗ tay nàng, thổ lộ tình cảm với nàng: "Có thể ngươi không biết, mấy năm nay không ai chăm sóc Tam lang, mẹ ta đã gửi cung nữ đến, nhưng Tam lang rất cô độc, không thích người khác gần gũi, cung nữ đều bị hắn đuổi đi."
Trên mặt Thôi Giảo còn hơi ửng đỏ, như thể ngượng ngùng, lặng lẽ lắng nghe những lời mà nàng ấy nói.
"Thực ra đó là do bệnh trong lòng hắn." Đại công chúa thở dài.
Thôi Giảo nghĩ, đây không phải là tâm bệnh, rõ ràng là bệnh điên, , khi phát điên còn có thể giết người, người hầu hạ hắn mới có thể bị dọa đến phát bệnh.
Tỳ nữ mới dâng trà và bánh lên bàn trà, Đại công chúa hỏi tỳ nữ: "Ngươi gọi người đến thiếu phủ giám một chuyến, nói với phò mã không cần về nhà dùng bữa trưa."
Thôi Giảo ngồi không yên, Đại công chúa thật là người nói nhiều, nhìn ý nàng còn muốn nói chuyện đến trưa, nhưng nàng không có hứng thú với chuyện của Thái tử, nghe cũng không thích.
"... Phò mã cũng không thể nhịn đói làm nhiệm vụ." Thôi Giảo bày ra bộ dáng rất khó xử.
Đại công chúa khoát tay: "Thiếu phủ giám có cơm trưa, không về ăn cũng không đói được."
Thôi Giảo đành phải tiếp tục nghe nàng ấy lải nhải về những chuyện cũ năm xưa của Thái tử: "Phụ hoàng có nhiều con cái, luôn có đứa được thiên vị, nhưng lại rất nghiêm khắc với Tam lang. Khi đó Tam lang mới mười tuổi, chưa có những thói quen kỳ quái như bây giờ, luôn muốn làm những việc khiến phụ hoàng chú ý. Một năm nọ khi đi săn mùa thu, Tam lang giành được giải nhất, khiến phụ hoàng vui mừng, ban cho con chim bồ câu trắng yêu thích của ngài, đặt tên là Phi tướng quân, Tam Lang mỗi lần đi săn đều mang theo Phi tướng quân kia bên người, nhưng không lâu sau, Tam Lang bị nhũ mẫu chăm sóc mình cầm đao đâm, khi A Nương chạy tới, trên mặt đất là xác của Phi Tướng Quân và nhũ mẫu, đầy máu, hắn ngất xỉu trên giường, từ đó về sau, hắn liền trở thành bộ dáng lạnh lùng, xa cách người khác như bây giờ."
Thôi Giảo nắm chặt khăn lau mồ hôi, lần này coi như đắc tội hoàn toàn với cả Vương quý phi, Tương Vương, Ngũ công chúa, đều do hai tỷ đệ Đại công chúa và Thái tử này, muốn giáo huấn người ta mà bản thân mình không ra tay, lại đi gây khó dễ cho nàng, ngày sau gặp phải những người này nàng càng phải làm việc cẩn thận hơn mới được.
Sau một hồi đá cầu, các quý nữ cả người đổ mồ hôi đầm đìa, chia nhau đến sương phòng thay quần áo, sau đó ngồi xuống uống chén trà rồi mới cáo từ rời đi.
Thôi Giảo ở lại cuối cùng, đại công chúa vỗ vỗ tay nàng, thổ lộ tình cảm với nàng: "Có thể ngươi không biết, mấy năm nay không ai chăm sóc Tam lang, mẹ ta đã gửi cung nữ đến, nhưng Tam lang rất cô độc, không thích người khác gần gũi, cung nữ đều bị hắn đuổi đi."
Trên mặt Thôi Giảo còn hơi ửng đỏ, như thể ngượng ngùng, lặng lẽ lắng nghe những lời mà nàng ấy nói.
"Thực ra đó là do bệnh trong lòng hắn." Đại công chúa thở dài.
Thôi Giảo nghĩ, đây không phải là tâm bệnh, rõ ràng là bệnh điên, , khi phát điên còn có thể giết người, người hầu hạ hắn mới có thể bị dọa đến phát bệnh.
Tỳ nữ mới dâng trà và bánh lên bàn trà, Đại công chúa hỏi tỳ nữ: "Ngươi gọi người đến thiếu phủ giám một chuyến, nói với phò mã không cần về nhà dùng bữa trưa."
Thôi Giảo ngồi không yên, Đại công chúa thật là người nói nhiều, nhìn ý nàng còn muốn nói chuyện đến trưa, nhưng nàng không có hứng thú với chuyện của Thái tử, nghe cũng không thích.
"... Phò mã cũng không thể nhịn đói làm nhiệm vụ." Thôi Giảo bày ra bộ dáng rất khó xử.
Đại công chúa khoát tay: "Thiếu phủ giám có cơm trưa, không về ăn cũng không đói được."
Thôi Giảo đành phải tiếp tục nghe nàng ấy lải nhải về những chuyện cũ năm xưa của Thái tử: "Phụ hoàng có nhiều con cái, luôn có đứa được thiên vị, nhưng lại rất nghiêm khắc với Tam lang. Khi đó Tam lang mới mười tuổi, chưa có những thói quen kỳ quái như bây giờ, luôn muốn làm những việc khiến phụ hoàng chú ý. Một năm nọ khi đi săn mùa thu, Tam lang giành được giải nhất, khiến phụ hoàng vui mừng, ban cho con chim bồ câu trắng yêu thích của ngài, đặt tên là Phi tướng quân, Tam Lang mỗi lần đi săn đều mang theo Phi tướng quân kia bên người, nhưng không lâu sau, Tam Lang bị nhũ mẫu chăm sóc mình cầm đao đâm, khi A Nương chạy tới, trên mặt đất là xác của Phi Tướng Quân và nhũ mẫu, đầy máu, hắn ngất xỉu trên giường, từ đó về sau, hắn liền trở thành bộ dáng lạnh lùng, xa cách người khác như bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.