Chương 153:
Samson
16/01/2024
– Chú, không thể gọi cho cảnh sát đến làm náo loạn thêm, cảnh sát đến đây cũng không giải quyết được vấn đề, với tình hình bây giờ, cháu thấy tai nạn đã xảy ra, lãnh đạo ở trên chưa có ai đến hỏi thăm, chia buồn, mà lại đưa cảnh sát tới, mâu thuẫn của thôn dân với mình sẽ nhanh chóng trở nên gay gắt, chú hiện là lãnh đạo cao nhất ở trấn Lâm Sơn lúc này, nếu xảy ra chuyện, khi cấp trên truy cứu trách nhiệm, thì hậu quả chú gánh hết, chú sẽ bị khép tội là xử trí bất lực!
Đinh Nhị Cẩu phân tích rất là hợp lý, trình độ lý luận khá tốt, xem ra những tờ báo mà hắn từng xem qua,cũng không uổng công ngồi đọc!
– Vậy cháu tính xem, nên làm cái gì bây giờ?
Nói xong câu này, Khấu Đại Bằng mồ hôi xuất đầy trên trán, đây đúng là vấn đề hắn lo lắng, tên khốn kiếp Điền Gia Lượng này, đương nhiên là chuồn mất rồi.
– Làm sao bây giờ? Chú cho chủ nhiệm Tần triệu tập tất cả các lãnh đạo hiện còn ở lại thị trấn, cùng nhau ngồi bàn tính, đến lúc đó, có gì cần hình thành nghị quyết thì cũng là do tập thể quyết định, cho dù bí thư Điền trở về, có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể sửa lại nghị quyết được, đó là do tập thể lãnh đạo cùng nhau nhận trách nhiệm mà.
– Haha, thằng nhóc này, nếu không làm quan chức nhà nước thì thật sự đáng tiếc!
Khấu Đại Bằng không phải là không có tâm cơ, chỉ vì lúc này là người trong cuộc, bị sốt ruột, nóng nảy nên đầu óc không sáng suốt mà thôi, Đinh Nhị Cẩu trầm tỉnh là bởi vì hắn là người ngoài cuộc, cho dù trời có sập đi nữa, cũng cùng không có quan hệ gì lớn đến với hắn, nếu nói về trách nhiệm của chủ nhiệm khu vực, thì hắn mới vừa nhận chức không đến một tuần, thì mắc đi lo chuyện bán lê, lúc trở về lại bị viện kiểm sát mang đi, cho nên vấn đề trách nhiệm không đáng kể gì cả, do đó Đinh Nhị Cẩu mới có đầy đủ sự sáng suốt nghĩ kế giùm cho Khấu Đại Bằng.
Đinh Nhị Cẩu chỉnh sữa lại quần áo của mình gọn gàng, khập khễnh đi xuống lầu, hướng về cánh cửa lớn của ủy ban bước thẳng đến.
– Bác mở cửa giùm cho cháu đi ra bên ngoài!
Đinh Nhị Cẩu đưa cho ông lão bảo vệ một điếu thuốc, sau khi nhìn ra sân, đánh giá tình huống bên ngoài, thì mới mở cửa ra.
– Chuyện gì thế này, chủ nhiệm Lưu Hương Lê đâu rồi?
Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang hỏi với mọi người, nhưng thật ra không có bao nhiêu người dân trong thôn biết mặt hắn, Đinh Nhị Cẩu mới vừa đến thôn Lê Viên, chỉ ở qua một ngày đã mang theo Lưu Hương Lê đi Thượng Hải tìm mối bán lê rồi.
– Cậu là ai, biến đi, chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của thị trấn, chúng tôi chỉ muốn lãnh đạo có một lời giải thích công bằng cho dân trong thôn Lệ Viên, chủ nhiệm thôn của chúng tôi đi lên huyện, vẫn chưa về!
– Đòi hỏi cái gì thì cứ nói ra? Tôi chính chủ nhiệm khu vực của mọi người ở trong thôn, tôi đã về và đang đứng ở đây này.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Thôn chúng tôi mới chết ba người đàn ông, đều là trụ cột trong gia đình, hôm nay bọn họ chết rồi, vợ con của bọn họ sẽ lâm vào cảnh khốn cùng, ở trên thị trấn lâu nay cứ hứa sẽ sửa đường, sửa đường, nhưng đến bây giờ thôn Lê Viên cũng không có được xếp vào kế hoạch sửa đường ở trên thị trấn, tôi là kế toán trong thôn, năm trước con trai tôi mang vợ nó đi thăm nhà cha vợ, cũng đến ngay cái vực ở hốc núi rơi xuống mất mạng, không trở về nữa, con đường này, nếu hôm nay không có lời hứa tu sữa thỏa đáng, dân trong thôn Lê Viên một bước cũng không rời khỏi cửa của ủy ban thị trấn đâu!
Một người đàn ông tuổi trung niên nói.
– Con đường này nhất định phải sữa, nhưng cầnphải có sự chuẩn bị, tôi là chủ nhiệm khu vực, mới đến thôn của mọi người, tên là Đinh Trường Sinh, tất cả mọi người gọi tôi là Đinh Nhị Cẩu cũng được, tôi cũng vừa trở về, sau khi đi tìm mối bán lê cho thôn Lệ Viên, bây giờ mọi người không trở về nhà vận chuyển lê đi bán, bộ trong nhà lê đã bán hết sạch rồi hay sao hả? Tôi cũng biết có ba người mới qua đời vì tai nạn, trời đất bao la rộng lớn, người chết thì thương tâm, đau đớn, nhưng từ thật xa mang đến nơi đây có ích lợi gì, ý của tôi là tốt nhất nhanh mau đem họ trở về nhập thổ vi an đi, tôi sẽ ở lại đây…
Đinh Nhị Cẩu còn chưa nói hết câu, thì thấy Lưu Hương Lê người đầy mồ hôi chen vào đám người, sau khi xem những khuôn mặt nằm trên băng ca, ba người đã chết, Lưu Hương Lê ngồi khóc rống lên.
Đinh Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm, bước tới gần, dùng bàn tay vỗ vỗ nhẹ nhàng sau lưng Lưu Hương Lê trấn tỉnh cô lại, rồi nhỏ giọng khuyên bảo.
– Lúc này lửa cháy sát đít rôì, chị lại khóc ầm lên, chẳng khác gì lửa đang cháy, lại đổ thêm dầu vào sao?
– Nín đi, đừng có khóc mà,kiên cường lên, tôi xin chị, bây giờ không phải là lúc chảy nước mắt!
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Lưu Hương Lê đau khổ cũng xót xa trong lòng, nhưng nếu cô vẫn còn tiếp tục khóc, thôn dân thì lâu nay đang đứng phía sau lưng ủng hộ người đàn bà chủ nhiệm thôn này, bọn họ sẽ dễ bị kích động chỉ cần có người quậy theo một phát, thì cục diện bùng nổ có thể không khống chế, khó mà vãn hồi được, vì thế hắn vội vàng đem Lưu Hương Lê kéo sang một bên.
– Chủ nhiệm Đinh, cậu… cậu đã trở lại, không sao chứ?
Lưu Hương Lê khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, so với gặp lại người thân, còn vui mừng hơn gấp bội, vừa rồi cô ưu tiên đưa lê của thôn dân mang đi bán, còn của nhà cô thì để lại bán sau, cho nên lê trong nhà cô, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn chất đống, cô có tấm lòng thành đối với dân chúng, nhưng bây giờ xảy ra tai họa như thế này, lập tức sự kiên cường, cứng rắn bề ngoài của Lưu Hương Lê bị đánh cho tan nát.
– Tôi không sao, chờ tôi nói xong cái đã, bây giờ đang có một cơ hội rất tốt, tôi hỏi chị, dân thôn Lê Viên có muốn sửa đường không?
– Đương nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn, chồng của tôi, chính là đã bị chết khi đi sửa đường ngay tại cái hốc núi ở bờ vực đó, nhưng tiền đâu mà sửa!
– Tôi đã suy nghĩ ra một cách, hiện tại đã có một cơ hội, chị lập tức đi ra, nói cho mọi người trong thôn, có thể kêu la, có thể khóc lóc, làm nháo nhào lộn xộn lên, nhưng tuyệt đối đừng tiến vào bên trong ủy ban thị trấn, không thể vượt qua cánh cửa đó, có thấy không, ở bên ngoài cửa,mọi người càng kêu gào to lớn thì càng tốt, chỉ cần đừng phát sinh chuyện ẩu đả đánh người là được, chị nhất định phải đảm bảo được điều này!
– Chủ nhiệm Đinh, ý của cậu là…!
– Muốn sửa đường! Không có tiền, thì lấy gì mà có thuốc nổ phá đá, chúng ta cũng không phải là Ngu Công dời núi, nhân cơ hội này, tôi tìm cách moi lãnh đạo thị trấn mớ tiền, rồi chúng ta trở về lo mà sửa đường!
– Ừ.. tôi hiểu rồi!
– Tôi ở bên trong ủy ban, làm áp lực với lãnh đạo, chị ở bên ngoài trợ giúp tôi, đợi cho thời cơ chín muồi, chị tìm thêm vài người nói chuyện lưu loát, đi vào trong ủy ban đàm phán, chị không cần nói, vì chị là chủ nhiệm thôn cũng là quan chức nhà nước, nhưng người dân thì có thể nói lên nguyện vọng của mình, lãnh đạo thị trấn không dám nặng nhẹ với chị đâu! Hiểu rõ lời nói của tôi chứ!
– Chủ nhiệm Đinh, tôi nhất định làm tốt chuyện này!
– Ha ha, giống như chúng ta đang cùng nhau cấu kết làm việc xấu quá!
Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, rồi thấp giọng cười nói.
– Hừ.. cái gì mà cấu kết với nhau làm việc xấu, nói gì khó nghe như vậy, thôi, để tôi đi bàn với mọi người trong thôn!
Nói xong, Lưu Hương Lê mặt đỏ bừng vì xấu hổ,đi về phía dân chúng.
Đinh Nhị Cẩu phân tích rất là hợp lý, trình độ lý luận khá tốt, xem ra những tờ báo mà hắn từng xem qua,cũng không uổng công ngồi đọc!
– Vậy cháu tính xem, nên làm cái gì bây giờ?
Nói xong câu này, Khấu Đại Bằng mồ hôi xuất đầy trên trán, đây đúng là vấn đề hắn lo lắng, tên khốn kiếp Điền Gia Lượng này, đương nhiên là chuồn mất rồi.
– Làm sao bây giờ? Chú cho chủ nhiệm Tần triệu tập tất cả các lãnh đạo hiện còn ở lại thị trấn, cùng nhau ngồi bàn tính, đến lúc đó, có gì cần hình thành nghị quyết thì cũng là do tập thể quyết định, cho dù bí thư Điền trở về, có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể sửa lại nghị quyết được, đó là do tập thể lãnh đạo cùng nhau nhận trách nhiệm mà.
– Haha, thằng nhóc này, nếu không làm quan chức nhà nước thì thật sự đáng tiếc!
Khấu Đại Bằng không phải là không có tâm cơ, chỉ vì lúc này là người trong cuộc, bị sốt ruột, nóng nảy nên đầu óc không sáng suốt mà thôi, Đinh Nhị Cẩu trầm tỉnh là bởi vì hắn là người ngoài cuộc, cho dù trời có sập đi nữa, cũng cùng không có quan hệ gì lớn đến với hắn, nếu nói về trách nhiệm của chủ nhiệm khu vực, thì hắn mới vừa nhận chức không đến một tuần, thì mắc đi lo chuyện bán lê, lúc trở về lại bị viện kiểm sát mang đi, cho nên vấn đề trách nhiệm không đáng kể gì cả, do đó Đinh Nhị Cẩu mới có đầy đủ sự sáng suốt nghĩ kế giùm cho Khấu Đại Bằng.
Đinh Nhị Cẩu chỉnh sữa lại quần áo của mình gọn gàng, khập khễnh đi xuống lầu, hướng về cánh cửa lớn của ủy ban bước thẳng đến.
– Bác mở cửa giùm cho cháu đi ra bên ngoài!
Đinh Nhị Cẩu đưa cho ông lão bảo vệ một điếu thuốc, sau khi nhìn ra sân, đánh giá tình huống bên ngoài, thì mới mở cửa ra.
– Chuyện gì thế này, chủ nhiệm Lưu Hương Lê đâu rồi?
Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang hỏi với mọi người, nhưng thật ra không có bao nhiêu người dân trong thôn biết mặt hắn, Đinh Nhị Cẩu mới vừa đến thôn Lê Viên, chỉ ở qua một ngày đã mang theo Lưu Hương Lê đi Thượng Hải tìm mối bán lê rồi.
– Cậu là ai, biến đi, chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của thị trấn, chúng tôi chỉ muốn lãnh đạo có một lời giải thích công bằng cho dân trong thôn Lệ Viên, chủ nhiệm thôn của chúng tôi đi lên huyện, vẫn chưa về!
– Đòi hỏi cái gì thì cứ nói ra? Tôi chính chủ nhiệm khu vực của mọi người ở trong thôn, tôi đã về và đang đứng ở đây này.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Thôn chúng tôi mới chết ba người đàn ông, đều là trụ cột trong gia đình, hôm nay bọn họ chết rồi, vợ con của bọn họ sẽ lâm vào cảnh khốn cùng, ở trên thị trấn lâu nay cứ hứa sẽ sửa đường, sửa đường, nhưng đến bây giờ thôn Lê Viên cũng không có được xếp vào kế hoạch sửa đường ở trên thị trấn, tôi là kế toán trong thôn, năm trước con trai tôi mang vợ nó đi thăm nhà cha vợ, cũng đến ngay cái vực ở hốc núi rơi xuống mất mạng, không trở về nữa, con đường này, nếu hôm nay không có lời hứa tu sữa thỏa đáng, dân trong thôn Lê Viên một bước cũng không rời khỏi cửa của ủy ban thị trấn đâu!
Một người đàn ông tuổi trung niên nói.
– Con đường này nhất định phải sữa, nhưng cầnphải có sự chuẩn bị, tôi là chủ nhiệm khu vực, mới đến thôn của mọi người, tên là Đinh Trường Sinh, tất cả mọi người gọi tôi là Đinh Nhị Cẩu cũng được, tôi cũng vừa trở về, sau khi đi tìm mối bán lê cho thôn Lệ Viên, bây giờ mọi người không trở về nhà vận chuyển lê đi bán, bộ trong nhà lê đã bán hết sạch rồi hay sao hả? Tôi cũng biết có ba người mới qua đời vì tai nạn, trời đất bao la rộng lớn, người chết thì thương tâm, đau đớn, nhưng từ thật xa mang đến nơi đây có ích lợi gì, ý của tôi là tốt nhất nhanh mau đem họ trở về nhập thổ vi an đi, tôi sẽ ở lại đây…
Đinh Nhị Cẩu còn chưa nói hết câu, thì thấy Lưu Hương Lê người đầy mồ hôi chen vào đám người, sau khi xem những khuôn mặt nằm trên băng ca, ba người đã chết, Lưu Hương Lê ngồi khóc rống lên.
Đinh Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm, bước tới gần, dùng bàn tay vỗ vỗ nhẹ nhàng sau lưng Lưu Hương Lê trấn tỉnh cô lại, rồi nhỏ giọng khuyên bảo.
– Lúc này lửa cháy sát đít rôì, chị lại khóc ầm lên, chẳng khác gì lửa đang cháy, lại đổ thêm dầu vào sao?
– Nín đi, đừng có khóc mà,kiên cường lên, tôi xin chị, bây giờ không phải là lúc chảy nước mắt!
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Lưu Hương Lê đau khổ cũng xót xa trong lòng, nhưng nếu cô vẫn còn tiếp tục khóc, thôn dân thì lâu nay đang đứng phía sau lưng ủng hộ người đàn bà chủ nhiệm thôn này, bọn họ sẽ dễ bị kích động chỉ cần có người quậy theo một phát, thì cục diện bùng nổ có thể không khống chế, khó mà vãn hồi được, vì thế hắn vội vàng đem Lưu Hương Lê kéo sang một bên.
– Chủ nhiệm Đinh, cậu… cậu đã trở lại, không sao chứ?
Lưu Hương Lê khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, so với gặp lại người thân, còn vui mừng hơn gấp bội, vừa rồi cô ưu tiên đưa lê của thôn dân mang đi bán, còn của nhà cô thì để lại bán sau, cho nên lê trong nhà cô, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn chất đống, cô có tấm lòng thành đối với dân chúng, nhưng bây giờ xảy ra tai họa như thế này, lập tức sự kiên cường, cứng rắn bề ngoài của Lưu Hương Lê bị đánh cho tan nát.
– Tôi không sao, chờ tôi nói xong cái đã, bây giờ đang có một cơ hội rất tốt, tôi hỏi chị, dân thôn Lê Viên có muốn sửa đường không?
– Đương nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn, chồng của tôi, chính là đã bị chết khi đi sửa đường ngay tại cái hốc núi ở bờ vực đó, nhưng tiền đâu mà sửa!
– Tôi đã suy nghĩ ra một cách, hiện tại đã có một cơ hội, chị lập tức đi ra, nói cho mọi người trong thôn, có thể kêu la, có thể khóc lóc, làm nháo nhào lộn xộn lên, nhưng tuyệt đối đừng tiến vào bên trong ủy ban thị trấn, không thể vượt qua cánh cửa đó, có thấy không, ở bên ngoài cửa,mọi người càng kêu gào to lớn thì càng tốt, chỉ cần đừng phát sinh chuyện ẩu đả đánh người là được, chị nhất định phải đảm bảo được điều này!
– Chủ nhiệm Đinh, ý của cậu là…!
– Muốn sửa đường! Không có tiền, thì lấy gì mà có thuốc nổ phá đá, chúng ta cũng không phải là Ngu Công dời núi, nhân cơ hội này, tôi tìm cách moi lãnh đạo thị trấn mớ tiền, rồi chúng ta trở về lo mà sửa đường!
– Ừ.. tôi hiểu rồi!
– Tôi ở bên trong ủy ban, làm áp lực với lãnh đạo, chị ở bên ngoài trợ giúp tôi, đợi cho thời cơ chín muồi, chị tìm thêm vài người nói chuyện lưu loát, đi vào trong ủy ban đàm phán, chị không cần nói, vì chị là chủ nhiệm thôn cũng là quan chức nhà nước, nhưng người dân thì có thể nói lên nguyện vọng của mình, lãnh đạo thị trấn không dám nặng nhẹ với chị đâu! Hiểu rõ lời nói của tôi chứ!
– Chủ nhiệm Đinh, tôi nhất định làm tốt chuyện này!
– Ha ha, giống như chúng ta đang cùng nhau cấu kết làm việc xấu quá!
Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, rồi thấp giọng cười nói.
– Hừ.. cái gì mà cấu kết với nhau làm việc xấu, nói gì khó nghe như vậy, thôi, để tôi đi bàn với mọi người trong thôn!
Nói xong, Lưu Hương Lê mặt đỏ bừng vì xấu hổ,đi về phía dân chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.