Chương 154:
Samson
16/01/2024
Trong phòng hội nghị của ủy ban thị trấn, mười mấy người đang ngồi, hôm nay cũng đúng dịp, ngoại trừ bí thư đảng ủy Điền Gia Lượng không có ở thị trấn, tất cả lãnh đạo đều có mặt đầy đủ, chủ tịch Khấu Đại Bàng, phó bí thư Vương Bạch Lệ, phó chủ tịch Ngô Bách Quý, chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương, còn có chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương, chỉ thiếu thị đội trưởng lực lượng vũ trang không có mặt ở văn phòng.
– Mọi người có ý kiến đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Điền Gia Lượng không có mặt, nên chủ trì hội nghị là Khấu Đại Bằng.
Không có ai dám lên tiếng, ai cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn làm đầu đàn lãnh đạn, dù sao đây là chuyện lớn, quan hệ đến cả trăm người đang đứng ở trước cửa ủy ban, còn mang theo ba người chết, nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ làm thành một sự kiện ầm ĩ lan tỏa khắp nơi, không ai kham nổi trách nhiệm lớn như thế này đâu.
– Phó bí thư Vương, cô nói ý kiến trước đi !
Khấu Đại Bằng chỉa mũi dùi vào Vương Bạch Lệ, người đàn bà này là thân tín của bí thư Điền Gia Lượng, bên đảng ủy, phó bí thư cùng bí thư đảng kết thành liên minh, làm cho Khấu Đại Bằng bên ủy ban thị trấn không ngóc đầu lên nổi, hôm nay bí thư Điền Gia Lượng không có mặt ở đây, Vương Bạch Lệ là một cái bia sống dùng để ngắm tên, cơ hội tốt như thế này, Khấu Đại Bằng đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
– Nếu chủ tịch Khấu mở lời, thì tôi có ý kiến, chúng ta có thể cùng với thôn dân nói vấn đề phân biệt phải trái, nhưng sẽ không có khả năng hoàn toàn dựa theo ý kiến của bọn họ mà xử lý, nếu lần này thuận theo bọn họ, đến lúc đó dân những thôn khác, nếu có chuyện gì xảy ra đều đến ủy ban thị trấn đòi hỏi, chúng ta sẽ làm sao bây giờ? Chúng ta là đại diện cho chính phủ, cho nhà nước, vì thế tôi cho rằng có thể thương lượng nói chuyện, nhưng việc sửa đường thì không phải là một ngày, hai ngày là xử lý được, không phải ủy ban thị trấn bỏ ít tiền ra, là có thể giải quyết vấn đề sửa đường, cho nên tôi không đồng ý phương án sữa đường cho thôn Lê Viên!
– Tôi có ý kiến!
Chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương luôn luôn là một phe với Khấu Đại Bằng, cho nên nghe được Vương Bạch Lệ nói như thế, hắn liền mở miệng ngay:
– Nếu phó bí thư Vương ý kiến đề xuất xử lý như thế, thì tôi đề nghị phó bí thư Vương toàn quyền đứng ra chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, chúng ta sẽ hổ trợ, như thế được không mọi người?
Hướng Cương không thèm lảng tránh ánh mắt của Vương Bạch Lệ đang khó chịu trợn trừng nhìn mình, tự ông ta cũng nhìn chung quanh mọi người một vòng, như là đang trưng cầu ý kiến.
– Trước mắt, sẽ không có người nào chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng nếu bên ngoài vây quanh tụ tập nhiều thôn dân, chúng ta chắc cũng phải nghe nghe ý kiến, nguyện vọng của bọn họ xem như thế nào đã!
Phó chủ tịch Ngô Bách Quý là người trung lập, am hiểu thời thế không nghe theo bên này cũng không bỏ bên kia, cho nên nhìn thấy cuộc họp sắp sửa nóng lên, nên đề nghị ôn hòa.
Khấu Đại Bằng cũng không muốn cứng rắn quá nên dịu giọng:
– Phó chủ tịch nói cũng đúng, vậy chủ nhiệm Tần, cô đi tìm Đinh Trường Sinh kêu hắn lại đây, hắn là chủ nhiệm khu vực các thôn, nói hắn mang theo chủ nhiệm thôn Lê Viên cùng vào đây nói chuyện!
Khấu Đại Bằng vừa dứt lời, thì phía ngoài tiềng ồn ào lộn xộn lớn lên, còn có nghe được có tiếng đập phá ngoài cửa ủy ban, tiếng cửa sắt kêu vang động, tất cả các lãnh đạo thị trấn đều đứng lên, tuôn ra về hướng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa,bọn họ mọi người trong phòng có vẻ mất bình tĩnh vì sợ hãi rồi.
– Mau đi nhanh lên! Nhanh chút đi !
Tần Nga Hương sợ tới mức đứng yên chết trân không biết làm sao, chợt Khấu Đại Bằng la to thúc giục, cô mới hoảng hốt giựt mình như tỉnh lại, chạy vội ra gọi Đinh Nhị Cẩu.
Chỉ chốc lát sau, Đinh Nhị Cẩu sải bước dài vào phòng họp, đi theo sau lưng là Lưu Hương Lê.
– Đinh Trường Sinh, chuyện gì mới xảy ra vậy, mới vừa còn trật tự thật tốt mà, vì sao bây giờ lại nhốn nháo um sùm?
– Chủ tịch, hồi nãy thân nhân của người chết chưa có tới, hiện tại người nhà họ hàng người chết nghe nói xảy ra chuyện, tụ tập từ thôn Lê Viên chạy đến đây, bọn họ khóc lóc um sùm, dân chúng trong thôn không nhịn nổi, cho nên ồn ào muốn xông vào đây!
– Mau báo cho đồn cảnh sát!
Phó bí thư Vương Bạch Lệ cũng bắt đầu run sợ khi thấy dân chúng đã muốn nổi loạn, cô thầm nghĩ trong ủy ban chỉ có một cánh cửa lớn, chỉ cần cánh cửa bị ngăn chặn lại, tất cả mọi người ở bên trong ủy ban đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát, trước kia khá lâu, trong ủy ban cũng có lần bị đốt cháy chết mấy người, trong lòng Vương Bạch Lệ bắt đầu thấp thỏm, bàng quang bụng dưới tự nhiên căng cứng lên mót tiểu, lổ tiểu dưới âm hộ dường như không kiểm soát được, dưới dám lông đen dày của âm hộ cô đã bắt đầu ướt át vì nước tiểu thấm ra, cô giờ đã sợ đến mức muốn đái ra trong quần.
– Không thể gọi cho cảnh sát bây giờ được, nếu bọn họ đến đây thì tình hình trở nên thêm gay gắt mâu thuẫn với dân chúng, ta cảm thấy duy nhất hiện giờ là cùng thôn dân thảo luận chuyện này, ai muốn cảnh sát đến đây, nếu xảy ra sự cố thương vong con người, người đó có dám chịu trách nhiệm hay không?
Khấu Đại Bằng luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Đinh Nhị Cẩu, cho nên kiên quyết bác bỏ lời đề nghị của Vương Bạch Lệ báo động cho cảnh sát, mà đồn cảnh sát cách ủy ban chưa đến một cây số, phỏng chừng từ đồn cảnh sát sớm đã đã biết có xảy ra chuyện, nhưng không ai biết là Đinh Nhị Cẩu đã gọi điện thoại trước đó cho Hoắc Lã Mậu, nói với ông ta không nên dính vào việc khó xử này, chỉ khi nào hắn gọi điện thoại cho Hoắc Lã Mậu, thì lúc đó hãy đến cũng không muộn.
Nếu Đinh Nhị Cẩu đã nói như vậy, Hoắc Lã Mậu cũng không muốn quàng vào cổ chuyện từ trên trời rơi xuống đầu mình, cho nên mừng rỡ đồng ý nghe theo lời Đinh Nhị Cẩu ngay.
Cuộc trao đổi chóng vánh thông qua giữa Đinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê và Khấu Đại Bằng, cuối cùng đồng ý để cho vài người dân đại diện cho dân trong thôn vào trong đối thoại, Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Lưu Hương Lê nháy mắt, ra hiệu chuẩn bị mọi việc, Lưu Hương Lê giả vờ làm ra vẻ ủ rủ chẳng đặng đừng, không nhìn ai, bước đi ra ngoài cửa gọi người.
– Tất cả mọi người chú ý, có chuyện gì, từ từ chúng ta trao đổi thẳng thắn với nhau, mọi người cứ vây quanh ở cửa chính ủy ban, đây là quấy nhiễu nơi công cộng, làm trái với luật pháp…
Khấu Đại Bằng cố khuyên bảo, nhưng ông ta đã quên một điều, người mà ông ta đối mặt là dân chúng, bọn họ không cần nghe lời giải thích suông, bọn họ chỉ yêu cầu giải quyết vấn đề, vấn đề không giải quyết, có nói cả ngày cũng không làm nên chuyện gì.
– Thưa Chủ tịch và các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây, trong đó có vài vị lãnh đạo tôi cũng đã từng gặp mặt qua, ở trong thôn tôi đang làm kế toán, mấy năm trước, các vị lãnh đạo chắc vẫn còn nhớ chuyện của nhà tôi, vợ chồng con trai tôi cũng đã ngã té rơi vào trong hốc núi chết, hiện tại hai vợ chồng già của tôi rất vất vả kiếm sống qua ngày từ khi con trai mất, xin hỏi vài vị lãnh đạo ở đây, đã có được mấy người lãnh đạo đi đến thôn Lê Viên ? Ai đã từng tới? Các người bận quá không thời gian đi, hay là không dám?
Ông lão kế toán Trần Tuệ hỏi dồn dập, lời nói bóng gió rất rõ ràng, các vị lãnh đạo sợ chết, đường đi đến Lê Viên thôn cũng không dám đi, các người nói con đường hiểm trở kia không có tiền tu sửa, chỉ có thôn dân Lê Viên nếu cần gì thì phải tự rời khỏi núi đi ra ngoài thị trấn gặp mặt lãnh đạo!
– Ông Trần, nói cái gì tầm bậy tầm bạ vậy, giống như chúng tôi rất là sợ chết vậy!
Từ khi một vài thôn dân bước vào, Vương Bạch Lệ tạm thời ổn định lại tinh thần, không còn sợ đến mức mót tiểu nữa, nhưng dù sao cũng đã ẩm ướt bên dưới háng khá khó chịu, lúc này lại tuôn ra câu nói không đúng lúc.
– Phó bí thư Vương, tôi không ý đó, ý tôi nói, nếu các lãnh đạo thường đi trên con đường đó, thì đường kia đã sớm sửa xong, mục đích chúng tôi hôm nay rất rõ ràng, chỉ muốn ủy ban bỏ tiền ra sửa con đường nguy hiểm này, nếu không, chúng tôi đành phải sẽ ở lỳ trước cửa ủy ban, đến khi nào được mới thôi, nơi này đi ra đi vào rất gần và tiện lợi hơn!
Trần Tuệ cũng là một người lọc lõi, khôn ngoan ở trong thôn, cũng không phải là người hiền lành, nói mấy câu làm Vương Bạch Lệ cứng họng, nói không nên lời.
Lưu Hương Lê không tiện lên tiếng, vì nếu nói sẽ mang tiếng xúi giục dân thôn mình gây loạn, Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình nóng lên rồi, hắn nếu không ra mặt, thì Khấu Đại Bằng cũng khó mà giữ được thể diện.
– Các vị lãnh đạo, tôi có thể nói vài câu được không?
Đinh Nhị Cẩu biểu hiện khiêm tốn, giơ tay lên xin ý kiến mọi người
Vương Bạch Lệ và Ngô Bách Quý đối với Đinh Nhị Cẩu không phải là rất quen thuộc, chẳng qua là vì tình hình thôn Lê Viên quá tệ, không ai muốn đến làm chủ nhiệm, nên bọn họ có xem sơ qua lý lịch của Đinh Nhị Cẩu, lúc này Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng đều đã đã đạt thành hiệp nghị thỏa thuận, cho nên cũng không có ai đưa ra ý kiến gì, đồng ý cho hắn làm chủ nhiệm ở thôn đó, giờ hầu như đã quên mất, không để ý đến sự hiện diện Đinh Nhị Cẩu, hắn lại đột nhiên lại nhô ra.
– Mọi người có ý kiến đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Điền Gia Lượng không có mặt, nên chủ trì hội nghị là Khấu Đại Bằng.
Không có ai dám lên tiếng, ai cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn làm đầu đàn lãnh đạn, dù sao đây là chuyện lớn, quan hệ đến cả trăm người đang đứng ở trước cửa ủy ban, còn mang theo ba người chết, nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ làm thành một sự kiện ầm ĩ lan tỏa khắp nơi, không ai kham nổi trách nhiệm lớn như thế này đâu.
– Phó bí thư Vương, cô nói ý kiến trước đi !
Khấu Đại Bằng chỉa mũi dùi vào Vương Bạch Lệ, người đàn bà này là thân tín của bí thư Điền Gia Lượng, bên đảng ủy, phó bí thư cùng bí thư đảng kết thành liên minh, làm cho Khấu Đại Bằng bên ủy ban thị trấn không ngóc đầu lên nổi, hôm nay bí thư Điền Gia Lượng không có mặt ở đây, Vương Bạch Lệ là một cái bia sống dùng để ngắm tên, cơ hội tốt như thế này, Khấu Đại Bằng đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
– Nếu chủ tịch Khấu mở lời, thì tôi có ý kiến, chúng ta có thể cùng với thôn dân nói vấn đề phân biệt phải trái, nhưng sẽ không có khả năng hoàn toàn dựa theo ý kiến của bọn họ mà xử lý, nếu lần này thuận theo bọn họ, đến lúc đó dân những thôn khác, nếu có chuyện gì xảy ra đều đến ủy ban thị trấn đòi hỏi, chúng ta sẽ làm sao bây giờ? Chúng ta là đại diện cho chính phủ, cho nhà nước, vì thế tôi cho rằng có thể thương lượng nói chuyện, nhưng việc sửa đường thì không phải là một ngày, hai ngày là xử lý được, không phải ủy ban thị trấn bỏ ít tiền ra, là có thể giải quyết vấn đề sửa đường, cho nên tôi không đồng ý phương án sữa đường cho thôn Lê Viên!
– Tôi có ý kiến!
Chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương luôn luôn là một phe với Khấu Đại Bằng, cho nên nghe được Vương Bạch Lệ nói như thế, hắn liền mở miệng ngay:
– Nếu phó bí thư Vương ý kiến đề xuất xử lý như thế, thì tôi đề nghị phó bí thư Vương toàn quyền đứng ra chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, chúng ta sẽ hổ trợ, như thế được không mọi người?
Hướng Cương không thèm lảng tránh ánh mắt của Vương Bạch Lệ đang khó chịu trợn trừng nhìn mình, tự ông ta cũng nhìn chung quanh mọi người một vòng, như là đang trưng cầu ý kiến.
– Trước mắt, sẽ không có người nào chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng nếu bên ngoài vây quanh tụ tập nhiều thôn dân, chúng ta chắc cũng phải nghe nghe ý kiến, nguyện vọng của bọn họ xem như thế nào đã!
Phó chủ tịch Ngô Bách Quý là người trung lập, am hiểu thời thế không nghe theo bên này cũng không bỏ bên kia, cho nên nhìn thấy cuộc họp sắp sửa nóng lên, nên đề nghị ôn hòa.
Khấu Đại Bằng cũng không muốn cứng rắn quá nên dịu giọng:
– Phó chủ tịch nói cũng đúng, vậy chủ nhiệm Tần, cô đi tìm Đinh Trường Sinh kêu hắn lại đây, hắn là chủ nhiệm khu vực các thôn, nói hắn mang theo chủ nhiệm thôn Lê Viên cùng vào đây nói chuyện!
Khấu Đại Bằng vừa dứt lời, thì phía ngoài tiềng ồn ào lộn xộn lớn lên, còn có nghe được có tiếng đập phá ngoài cửa ủy ban, tiếng cửa sắt kêu vang động, tất cả các lãnh đạo thị trấn đều đứng lên, tuôn ra về hướng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa,bọn họ mọi người trong phòng có vẻ mất bình tĩnh vì sợ hãi rồi.
– Mau đi nhanh lên! Nhanh chút đi !
Tần Nga Hương sợ tới mức đứng yên chết trân không biết làm sao, chợt Khấu Đại Bằng la to thúc giục, cô mới hoảng hốt giựt mình như tỉnh lại, chạy vội ra gọi Đinh Nhị Cẩu.
Chỉ chốc lát sau, Đinh Nhị Cẩu sải bước dài vào phòng họp, đi theo sau lưng là Lưu Hương Lê.
– Đinh Trường Sinh, chuyện gì mới xảy ra vậy, mới vừa còn trật tự thật tốt mà, vì sao bây giờ lại nhốn nháo um sùm?
– Chủ tịch, hồi nãy thân nhân của người chết chưa có tới, hiện tại người nhà họ hàng người chết nghe nói xảy ra chuyện, tụ tập từ thôn Lê Viên chạy đến đây, bọn họ khóc lóc um sùm, dân chúng trong thôn không nhịn nổi, cho nên ồn ào muốn xông vào đây!
– Mau báo cho đồn cảnh sát!
Phó bí thư Vương Bạch Lệ cũng bắt đầu run sợ khi thấy dân chúng đã muốn nổi loạn, cô thầm nghĩ trong ủy ban chỉ có một cánh cửa lớn, chỉ cần cánh cửa bị ngăn chặn lại, tất cả mọi người ở bên trong ủy ban đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát, trước kia khá lâu, trong ủy ban cũng có lần bị đốt cháy chết mấy người, trong lòng Vương Bạch Lệ bắt đầu thấp thỏm, bàng quang bụng dưới tự nhiên căng cứng lên mót tiểu, lổ tiểu dưới âm hộ dường như không kiểm soát được, dưới dám lông đen dày của âm hộ cô đã bắt đầu ướt át vì nước tiểu thấm ra, cô giờ đã sợ đến mức muốn đái ra trong quần.
– Không thể gọi cho cảnh sát bây giờ được, nếu bọn họ đến đây thì tình hình trở nên thêm gay gắt mâu thuẫn với dân chúng, ta cảm thấy duy nhất hiện giờ là cùng thôn dân thảo luận chuyện này, ai muốn cảnh sát đến đây, nếu xảy ra sự cố thương vong con người, người đó có dám chịu trách nhiệm hay không?
Khấu Đại Bằng luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Đinh Nhị Cẩu, cho nên kiên quyết bác bỏ lời đề nghị của Vương Bạch Lệ báo động cho cảnh sát, mà đồn cảnh sát cách ủy ban chưa đến một cây số, phỏng chừng từ đồn cảnh sát sớm đã đã biết có xảy ra chuyện, nhưng không ai biết là Đinh Nhị Cẩu đã gọi điện thoại trước đó cho Hoắc Lã Mậu, nói với ông ta không nên dính vào việc khó xử này, chỉ khi nào hắn gọi điện thoại cho Hoắc Lã Mậu, thì lúc đó hãy đến cũng không muộn.
Nếu Đinh Nhị Cẩu đã nói như vậy, Hoắc Lã Mậu cũng không muốn quàng vào cổ chuyện từ trên trời rơi xuống đầu mình, cho nên mừng rỡ đồng ý nghe theo lời Đinh Nhị Cẩu ngay.
Cuộc trao đổi chóng vánh thông qua giữa Đinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê và Khấu Đại Bằng, cuối cùng đồng ý để cho vài người dân đại diện cho dân trong thôn vào trong đối thoại, Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Lưu Hương Lê nháy mắt, ra hiệu chuẩn bị mọi việc, Lưu Hương Lê giả vờ làm ra vẻ ủ rủ chẳng đặng đừng, không nhìn ai, bước đi ra ngoài cửa gọi người.
– Tất cả mọi người chú ý, có chuyện gì, từ từ chúng ta trao đổi thẳng thắn với nhau, mọi người cứ vây quanh ở cửa chính ủy ban, đây là quấy nhiễu nơi công cộng, làm trái với luật pháp…
Khấu Đại Bằng cố khuyên bảo, nhưng ông ta đã quên một điều, người mà ông ta đối mặt là dân chúng, bọn họ không cần nghe lời giải thích suông, bọn họ chỉ yêu cầu giải quyết vấn đề, vấn đề không giải quyết, có nói cả ngày cũng không làm nên chuyện gì.
– Thưa Chủ tịch và các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây, trong đó có vài vị lãnh đạo tôi cũng đã từng gặp mặt qua, ở trong thôn tôi đang làm kế toán, mấy năm trước, các vị lãnh đạo chắc vẫn còn nhớ chuyện của nhà tôi, vợ chồng con trai tôi cũng đã ngã té rơi vào trong hốc núi chết, hiện tại hai vợ chồng già của tôi rất vất vả kiếm sống qua ngày từ khi con trai mất, xin hỏi vài vị lãnh đạo ở đây, đã có được mấy người lãnh đạo đi đến thôn Lê Viên ? Ai đã từng tới? Các người bận quá không thời gian đi, hay là không dám?
Ông lão kế toán Trần Tuệ hỏi dồn dập, lời nói bóng gió rất rõ ràng, các vị lãnh đạo sợ chết, đường đi đến Lê Viên thôn cũng không dám đi, các người nói con đường hiểm trở kia không có tiền tu sửa, chỉ có thôn dân Lê Viên nếu cần gì thì phải tự rời khỏi núi đi ra ngoài thị trấn gặp mặt lãnh đạo!
– Ông Trần, nói cái gì tầm bậy tầm bạ vậy, giống như chúng tôi rất là sợ chết vậy!
Từ khi một vài thôn dân bước vào, Vương Bạch Lệ tạm thời ổn định lại tinh thần, không còn sợ đến mức mót tiểu nữa, nhưng dù sao cũng đã ẩm ướt bên dưới háng khá khó chịu, lúc này lại tuôn ra câu nói không đúng lúc.
– Phó bí thư Vương, tôi không ý đó, ý tôi nói, nếu các lãnh đạo thường đi trên con đường đó, thì đường kia đã sớm sửa xong, mục đích chúng tôi hôm nay rất rõ ràng, chỉ muốn ủy ban bỏ tiền ra sửa con đường nguy hiểm này, nếu không, chúng tôi đành phải sẽ ở lỳ trước cửa ủy ban, đến khi nào được mới thôi, nơi này đi ra đi vào rất gần và tiện lợi hơn!
Trần Tuệ cũng là một người lọc lõi, khôn ngoan ở trong thôn, cũng không phải là người hiền lành, nói mấy câu làm Vương Bạch Lệ cứng họng, nói không nên lời.
Lưu Hương Lê không tiện lên tiếng, vì nếu nói sẽ mang tiếng xúi giục dân thôn mình gây loạn, Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình nóng lên rồi, hắn nếu không ra mặt, thì Khấu Đại Bằng cũng khó mà giữ được thể diện.
– Các vị lãnh đạo, tôi có thể nói vài câu được không?
Đinh Nhị Cẩu biểu hiện khiêm tốn, giơ tay lên xin ý kiến mọi người
Vương Bạch Lệ và Ngô Bách Quý đối với Đinh Nhị Cẩu không phải là rất quen thuộc, chẳng qua là vì tình hình thôn Lê Viên quá tệ, không ai muốn đến làm chủ nhiệm, nên bọn họ có xem sơ qua lý lịch của Đinh Nhị Cẩu, lúc này Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng đều đã đã đạt thành hiệp nghị thỏa thuận, cho nên cũng không có ai đưa ra ý kiến gì, đồng ý cho hắn làm chủ nhiệm ở thôn đó, giờ hầu như đã quên mất, không để ý đến sự hiện diện Đinh Nhị Cẩu, hắn lại đột nhiên lại nhô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.