Kiều

Chương 1:

Samson

12/01/2024

18 năm trước….

Tiếng lá rơi nhè nhẹ trên mặt đất, khẽ khàng chạm xuống nền đất, khẽ khàng đến mức như sợ nền đất đau. Gió hiu hiu thổi, phả vào không gian mùi ngai ngái của lớp lá mục.

Một sớm đầu thu.

Sắc trời trong vắt không một gợn mây, soi mình xuống dòng suối xanh biêng biếc. Tiếng nước rả rích luồn qua kẽ đá, dịu dàng như hơi thở thiếu nữ. Hương hoa rừng nhẹ nhàng toả lan trong không khí, đưa hương dịu ngọt thấm vào đất trời. Ngay hôm đó, đất trời cũng như lung linh trong lớp hương ấy.

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng như ngọc, cánh tay trắng ngần khỏa nước thành những vòng cung nối tiếp nhau. Nước sông lịm mát, trong ngọt tựa cam lộ. Từng giọt ngọc lóng lánh nhỏ xuống từ tay của thiếu nữ. Nắng lấp loáng trên bờ vai của nàng như một lớp áo choàng màu vàng nhạt. Nàng vốc một vốc nước, tung lên trên. Bóng hình nàng in trong từng giọt nước, soi rõ từng chút của khuôn mặt hoàn hảo vô khuyết. Từ cặp mày lá liễu đến đôi mắt sâu thăm thẳm, chiếc mũi nhỏ xinh, hai gò má đỏ hây hây, đôi môi hồng chúm chím ngọt ngào, tất cả đều khiến vạn vật ngây ngất. Nước thấm từ làn tóc thả xoã trên vai xuống thân, lấp lánh trên đôi nhũ hoa căng phồng. Thiếu nữ này đích thực là một vưu vật của trời đất, y như cả thế gian đều dồn vẻ đẹp vào nơi nàng.

Tiểu Kiều lim dim mắt, nước buổi sớm khiến nàng thấy cả người nhẹ nhõm. Nàng hít một hơi thật dài, tất cả sự mệt nhọc còn sót lại đều tan biến. Mái tóc đen nhánh của nàng như tan vào dòng nước, bồng bềnh trôi với lớp sóng nhẹ. Nàng khẽ khàng chạm nhẹ vào bờ vai mình, thả hồn vào dòng nước, vào hương hoa. Khung cảnh tuyệt mĩ, mĩ nhân hiển hiện, đất trời cũng quay cuồng theo những vòng nước nàng tạo ra…

Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên những tán lá. Cước bộ của y nhẹ đến độ không một chiếc lá rung lên, tuyệt nhiên cũng không thể tạo ra tiếng động nào. Nhân ảnh tiến đến phía sau Tiểu Kiều như một chiếc bóng. Thiếu nữ không hề hay biết, vẫn say mê ôm lấy dòng nước mát.

Bóng người đó tiến lại gần nàng hơn. Tịnh không tiếng động.

Bỗng.

Một bàn tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, kéo giật nàng vào lòng.

Thiếu nữ giật thót mình.

Tiểu Kiều lộ vẻ hốt hoảng, cánh tay vừa đưa lên thì đã bị y khóa chặt. Tay trái của y đã ôm trọn lấy người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ cao, trắng muốt của nàng, khoé môi mỉm cười tán thưởng làn da mịn màng của thiếu nữ. Đến khi y đặt nhẹ một nụ hôn lên tóc nàng thì Tiểu Kiểu đã mất hẳn vẻ hoảng hốt. Nàng nhận ra mùi cơ thể y. Mùi vị này quá đỗi quen thuộc với nàng…

Đôi mày liễu giãn ra, nàng nhẹ nhàng nói:

– Lần nào cũng vậy, muội tưởng là sơn tặc chứ?

Vừa nói nàng vừa giật khuỷu tay về sau, thúc mạnh vào mạn sườn của nam nhân kia. Y thót bụng lại, lộn mèo về phía trước, hai tay vừa buông ra đã ôm lại nàng cứng ngắc từ đằng trước. Tiểu Kiều vùng ra, lùi về sau ba bước, cong ngón tay trỏ lại, bắn ra một chỉ. Chiêu này của nàng là đệ tứ chiêu trong Bách Hoa Lạc Chỉ, chỉ quang bắn ra mang màu hồng, thoang thoảng hương hoa bách hợp. Khoảng cách của nam nhân và nàng vốn rất gần, theo lý thì chỉ bắn ra nhất định trúng y. Tình thế nguy cấp là vậy, song y hoàn toàn không rối loạn. Cánh tay y tựa như dài ra, nhằm đúng lúc Tiểu Kiều tung chỉ liền ôm chặt lấy eo lưng thon nhỏ của nàng. Tiểu Kiều bị bất ngờ, hoảng hốt chỉ tay lên trời, chỉ lực cũng theo đó mà bắn lên cao, xuyên qua tán lá. Mùi bách hợp lan toả trong không gian dìu dịu. Nam nhân lập tức sáp lại gần, hôn nhẹ lên má nàng, đoạn bật cười, đùa lại nàng:

– Không, ta là đào hoa tặc.

Nàng vờ giận dỗi, quay người lại sau. Y vòng tay ôm thật chặt lấy nàng. Nàng dịu dàng ngả đầu ra sau, tựa hẳn vào ngực y, nói:

– Đào hoa tặc nào lại cả gan đụng vào phu nhân của Miêu đại hiệp nhỉ?

Y điềm nhiên đáp:

– Chính là tại hạ đây.

Nàng ngửa mặt lên nhìn y. Trên khuôn mặt ấy, nàng thích nhất là đôi mắt. Sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao. Y là một trang nam tử tuấn tú. Nét đẹp của y hiền lành với nụ cười làm sáng bừng cả khuôn mặt.



Y đã nơi lỏng vòng tay, nàng lách mình, quay người về phía y. Tiểu Kiều tát nhẹ vào má y, giọng hơi hờn dỗi:

– Con mèo lười, sáng sớm muội gọi thì không dậy, giờ còn mò ra giở trò chòng ghẹo. Có tin ta cho huynh nhịn đói hai tháng không?

Y liền chắp tay:

– Nương tử đao hạ lưu nhân, kẻ hèn này từ giờ không dám tái phạm nữa.

Tiểu Kiều mỉm cười đắc thắng. Nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng chợt thay đổi. Cặp mày chau lại, nàng hắng giọng:

– Bỏ hai tay xuống cho muội.

Y ngước cặp mắt trong veo nhìn nàng:

– Làm gì?

Tiểu Kiều nét mặt giận dữ, đáp lời:

– Bỏ xuống.

Y không hiểu lắm nhưng cũng bỏ xuống.

Tiểu Kiều lập tức xáp lại, bàn tay rờ lấy vết thương trên ngực y. Nàng rõ ràng không bằng lòng, nói với y:

– Vết thương này từ đâu mà có? Nói.

Y đưa tay gãi gãi đầu:

– Ta thường xuyên bị thương, làm sao nhớ được.

Nàng thở dài, giọng lo lắng:

– Lúc nào cũng tự làm mình bị thương, hay là muội trói huynh ở trong nhà, không cho đi đâu hết.

Y bật cười, tiếng cười của y làm khung cảnh xung quanh bỗng sống động hẳn lên:

– Biến ta thành phi tần cấm cung sao? Muội tự phong vương từ bao giờ vậy?

Tay rút cây trâm trên đầu, Tiểu Kiều nói:

– Từ bây giờ có được không. Trẫm ra lệnh khanh đứng yên để trẫm xức thuốc.

Y cao hơn nàng một cái đầu, vì thế nước ở đây chỉ ngập đến ngang ngực y. Nàng bóp đầu cây trâm để lấy thuốc, tỉ mẩn thoa lên vết thương của y. Y không ngừng xuýt xoa, ra chiều đau đớn lắm.



Vừa thoa thuốc, nàng vừa nói:

– Sát thủ gì mà lần nào muội thoa thuốc cũng rên la.

Y hấp háy mắt:

– Ta cũng không hiểu nữa. Có lẽ tại công lực của muội thâm hậu hơn bọn chúng gấp nhiều lần.

Nàng cố nén để không phì cười trước sự pha trò của y. Bách Hoa Lạc Chỉ của nàng vốn chỉ luyện đến chiêu thứ tư, đừng nói cao xa gì, đến cao thủ cấp ba cấp bốn e rằng nàng cũng đấu không nổi quá ba chiêu. Đối thủ của y không phải là cao thủ cấp một cũng là siêu cường cao thủ, nói chúng công lực thua nàng dĩ nhiên chỉ là nói đùa. Tiểu Kiều cắm lại cây trâm lên đầu, nhận thấy y đang dán mắt vào cơ thể mình, thiếu nữ mặt hơi ửng đỏ. Nàng nói:

– Nhìn gì nữa, huynh nhìn bao lâu nay vẫn chưa chán sao?

Y đáp, chỉ vào ngực rồi nhăn mặt:

– Như mọi lần, ta vẫn chưa hết đau.

Tiểu Kiều hạ tay xuống, hiểu ý của y nhưng nàng vẫn cố hỏi:

– Vậy huynh muốn gì?

Y cười:

– Như mọi lần, thuốc giảm đau.

Nàng bĩu môi, lắc đầu:

– Chỉ được nước làm tới, đồ cơ hội.

Y cũng lúc lắc đầu, nhăn vờ mặt làm vẻ, luôn miệng nói:

– Ta đau thật mà. Đau thật đấy. Đau quá. Đau…

Nàng bất thần ôm lấy y khiến y im bặt. Y choàng tay ôm trọn nàng vào lòng, vòng tay của y khiến nàng cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.

Y bỗng nói, giọng dịu hẳn lại:

– A Kiều, nếu như có kiếp sau, ta vẫn muốn ở cùng muội.

Tiểu Kiều bật cười, nói đùa y:

– Huynh chớ lo, có làm ma muội cũng không buông tha huynh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook