Kiều

Chương 2:

Samson

12/01/2024

Đêm xuống, sao sáng lấp lánh trên trời, điểm từng đốm sáng nhỏ cho tấm thảm nhung đen mượt.

Nàng nằm gọn trong lòng y, tay nghịch nghịch mai tóc của y. Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của y, nàng rất muốn trêu trọc. Tiểu Kiều dùng mai tóc chọc vào mặt y, hỏi:

– Con mèo của muội, đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?

Y kéo nàng sát vào người y hơn, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng. Mỗi khi y làm vậy, tim của nàng đều đập liên hồi.

Y cười, nói:

– Ta đang nghĩ một chuyện quan trọng lắm.

Nàng vòng tay qua cổ y:

– Chuyện gì cơ?

Y hạ đầu xuống, nói thầm vào tai nàng:

– Chuyện về một tiểu hài nhi đó.

Nàng đỏ mặt, đẩy y ra:

– Phản đối, trẫm phản đối.

Nhưng nàng vừa nhảy khỏi lòng y thì ngã ngay xuống giường. Trong phút chốc, dưới lưng nàng là giường, trước mặt nàng là y.

Y chống tay xuống giường, mặt ghé sát vào mặt nàng, y nói:



– Phản đối vô hiệu. Bãi bỏ thánh chỉ.

Tim nàng đập loạn nhịp, Tiểu Kiều nhìn vào mắt y, thấy người nóng bừng lên. Nhưng đối với vị tướng công này, nàng vẫn muốn chống đối:

– Khi quân phạm thượng. Trẫm sẽ chém đầu khanh.

Y hôn nàng. Nàng bỗng chốc không còn sức phản kháng nữa. Sự ngọt ngào của nụ hôn khiến nàng như tan ra trong vòng tay y. Tay y khẽ khàng luồn vào tóc nàng, kéo tuột sợi dây yếm mỏng manh quàng hờ trên đôi vai tròn lẳn. Tim Tiểu Kiều đập nhanh liên hồi. Y nhẹ nhàng kéo chiếc yếm lụa xuống, đặt tay lên tim nàng, thì thầm khẽ khàng vào tai nàng câu gì đó nàng không thể nghe rõ. Lồng ngực vững chãi của y chạm vào cơ thể nàng. Sự tiếp xúc thân mật ấy khiến nàng nóng bừng toàn thân. Từng cái vuốt nhẹ nhàng, từng cái ôm, từng cái hôn, nàng đều nhớ rất rõ nhưng lại không hề minh bạch được mình đang làm gì. Những ngón tay mỏng manh của nàng rờ trên tấm lưng trần rất rộng, rất ấm áp của y. Tiểu Kiều ôm lấy y, bắt đầu đáp trả lại những gì y trao cho nàng….

Trăng sáng vằng vặc, tò mò bước vào tư phòng nhà ai…

Mặt trời từ từ nhô lên nơi trời đông, những đợt nắng yếu ớt của ngày mới đan vào nhau cùng hơ nóng làn sương buổi sớm. Không khí vẫn mát mẻ, gió hiu hiu đùa các tán lá. Những trận mưa lá thu lả tả rơi khiến khung cảnh tràn đầy ý thơ.

Tiểu Kiều sửa lại cổ áo cho chồng trong khi ánh mắt của y không rời khỏi nàng. Biết vậy, nàng nói với y:

– Huynh thường nói nhìn muội mỏi cổ lắm cơ mà, sao còn thích nhìn?

Y lém lỉnh:

– Cái gì cũng có giá của nó cơ mà. Muốn ngắm mĩ nhân thì đành chịu cực thôi.

Nàng búng vào mũi y:

– Phạt huynh cái tội khi quân phạm thượng.

Y nhăn nhó đưa tay lên rờ mũi rồi bảo:

– Dữ thế này thảo nào ta không dám bỏ.

Tiểu Kiều hếch mũi, cười:



– Đã bảo rồi, có làm ma muội cũng không buông tha huynh.

Y bỗng kéo nàng vào lòng, trông y như một đứa trẻ đang làm nũng:

– Có chút không nỡ xa đó.

Tiểu Kiều bật cười, cốc nhẹ lên đầu y:

– Ngoan đi, đi mau rồi về. Còn chần chừ thì biết tay muội đấy.

Y buông nàng ra, đáp:

– Ta sợ rồi. Đi đây.

Y cười hiền rồi quay mình đi.

Vào thời khắc y bước chân ra khỏi căn nhà, một thứ cảm giác bất an bất chợt dấy lên trong lòng y. Y dợm bước rồi dừng chân, quay lại nhìn nàng. Tiểu Kiều đã rời khỏi chỗ đứng khi nãy mà đi xuống bếp. Y thở hắt ra, tự trấn an mình rồi bước tiếp về phía trước. Y biết y là ai, nhiệm vụ của y là gì. Trời sinh ra y chỉ để thực hiện nhiệm vụ ấy.

Vì vậy y không được phép vướng bận. Nếu vướng bận y sẽ có điểm yếu. Điểm yếu đó sẽ huỷ hoại chính y. Không chỉ thế, đó còn là phạm vào luật trời. Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Y nắm rõ những điều đó. Nhưng y lại không thể cưỡng lại Tiểu Kiều, cưỡng lại việc giữ nàng là của riêng mình. Y chỉ có thể làm mọi cách để giữ an toàn cho nàng, vì nàng là báu vật quan trọng nhất trong đời của y.

Chỉ cần Tiểu Kiều hạnh phúc, mọi thứ khác đều có thể không quan trọng…

Y dồn tất cả tâm tư vào biệt cốc này. Y đã lập trận pháp trùng trùng điệp điệp xung quanh để bảo vệ. Dù là yêu quái hung hãn cỡ nào cũng khó lòng vượt qua được các trận pháp do y bày ra. Chốn này cũng hết sức hẻo lánh, trong vòng năm trăm dặm xung quanh không có lấy một bóng người ở.

Đây là nơi an toàn.

Y có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Y ngửa mặt lên trời. Gió vẫn vô tư đùa các tán lá làm thành những tiếng xào xạc. Đâu đó một vài cành cây lá chưa úa vàng khẽ đung đưa theo nhịp của thu phong, hờ hững nửa nuối tiếc cây cành, nửa muốn buông mình trôi theo dòng gió… Trời sắp sáng. Có lẽ y đã quá lo lắng dư thừa. Từ khi có Tiểu Kiều, trong lòng y dần xuất hiện những nỗi bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook