Chương 212:
Samson
19/01/2024
– Hì, chưa từng tới đây, nhưng cảm giác giống như là đã đến sân bay bị kiểm tra an ninh vậy!
Đinh Nhị Cẩu nói khẽ với Khấu Đại Bằng.
– Phòng làm việc bí thư Trịnh ở trên lầu 5, chúng ta đi lên đi!
Khấu Đại Bằng nói.
– Đằng kia có thang máy kìa!
– Thang máy là dành cho lãnh đạo huyện đi, còn chúng ta thì phải đi cầu thang bộ, nhớ im miệng lại đấy!
Khấu Đại Bằng thấp giọng nói.
– Hừm.. cảm giác của cháu, giống như là vào tổng cục an ninh vậy, nghiêm khắc, khó khăn quá!
Đinh Nhị Cẩu không phục nói.
– Câm miệng lại đi!
Lần này Khấu Đại Bằng bực tức Đinh Nhị Cẩu thật tình.
Từ khi bí thư tiền nhiệm đi rồi, Khấu Đại Bằng đến giờ vẫn chưa có thể dựa dẫm vào vị bí thư lãnh đạo mới này, nguyên nhân thì có rất nhiều.
Đúng ra Khấu Đại Bằng nếu hợp tác với bí thư thị trấn Điền Gia Lượng là người của chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên thì cũng tốt, nhưng Khấu Đại Bằng lại không muốn đầu quân làm lính của chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên, bởi vì cục diện chính trị cũng chỉ có bí thư Huyện ủy là quyết định chính, nhưng Khấu Đại Bằng lại nghe lời đồn nói rằng bí thư Huyện ủy mới đến này không dễ cấu kết dựa dẫm, đó cũng là lý do mà Khấu Đại Bằng chần chừ không dám đến gần bí thư Trịnh, vô tình hiện tại lại có cơ hội tới, làm sao mà Khấu Đại Bằng không tỉ mỉ, chuẩn bị tinh thần tìm cách lấy lòng vị bí thư mới này.
– Thư ký Tương, lãnh đạo có rãnh chưa vậy?
Khấu Đại Bằng cung kính hỏi.
Tòa nhà của huyện ủy tổng cộng có năm tầng, phòng làm việc của bí thư Huyện ủy chiếm hết cả một tầng lầu năm, nếu không có hẹn trước, thì không thể tùy tiện đi lên được, đương nhiên là ngoại trừ các lãnh đạo khác trong huyện ủy, về phần nhân viên công tác bình thường, không có cơ hội đi lên tới lầu năm
Thư ký huyện ủyTương Minh Kiệt đang vùi đầu viết cái gì đó, nghe tiếng nói của Khấu Đại Bằng hỏi thăm nhẹ nhàng, gã thư ký giương mắt nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:
– Ngồi đây đợi một chút đi!
Nói xong lại cúi đầu múa bút thành chữ viết lên.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy bộ dạng của Tương Minh Kiệt, thấy quá khôi hài, thời đại bây giờ, còn ngồi viết từng chữ, trong khi ngồi đánh máy vi tính, trong một phút có thể phóng ra một trăm từ, còn ngồi viết chữ kiểu như thư ký Tương Minh Kiệt, viết được ba mươi chữ trong thời gian một phút là cũng giỏi rồi, xem ra người trong huyện ủy, giả bộ chăm chú làm việc cũng không ít người.
Thời buổi bây giờ không cần đánh chữ trong máy tính chỉ có hai loại người, một là không biết sử dụng máy vi tính, hai là vì biểu hiện sự ưa thích viết chữ bằng tay, thật bất hạnh cho Tương Minh Kiệt, vì chữ viết gã thư ký này khá đẹp, chắc lãnh đạo rất thích xem báo cáo viết tay củaTương Minh Kiệt, nên khiến cho Tương Minh Kiệt có máy tính cũng không thể dùng được, thật sự là khổ cho thằng này rồi, nhưng nếu ghi chép biên bản cuộc họp hoặc viết theo ý của lãnh đạo thì còn có thể viết ra, nhưng nếu có văn kiện rất dài, không thể phục chế, không thể copy, chỉ có thể là tăng thêm giờ làm việc, ngồi mòn đít cặm cụi viết mà thôi!
Phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Trịnh Minh Đường gồm có bốn gian phòng liền nhau, phòng làm việc của thư ký có cửa riêng nối thẳng đến phòng làm việc của bí thư một cách độc lập riêng rẽ.
Vào bên trong một gian là một gian phòng bếp kiêm nhà ăn, có một gã đầu bếp riêng cùng nhân viên phục vụ suốt hai mươi bốn giờ, đầu bếp cùng nhân viên ở ký túc xá dưới lầu cùng lái xe, lúc nào cần thì bí thư sẽ gọi đến.
Xuyên qua sau cùng là phòng ngủ hơn ba mươi thước vuông, đó là nơi bí thư huyện nghỉ trưa hoặc nghỉ ngơi vào ban đêm khibận họp trễ, nhưng về chuyện ở bên trong phòng ngủ, bí thư có ngủ hay là làm chút gì như là… gái gú thì không có ai biết được.
Bí thư Trịnh Minh Đường cũng có nhà ở ngay khu vực dành cho gia đình cán bộ, vợ con cũng ở nơi đây, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ở nhà ăn cơm, nếu không đi ra ngoài xã giao, bình thường cũng sẽ ở lại văn phòng huyện ủy ăn cơm.
Đại khái chờ hơn nửa giờ, thì nghe thấy trong phòng làm việc bí thư có tiếng chuông reo, Tương Minh Kiệt vừa nghe thấy, lật đật để bút xuống, trên mông đít như là có gắn lò xo, đứng bật dậy, nhanh chóng đi vào cánh cửa riêng của phòng làm việc bí thư.
– Thưa lãnh đạo, bọn họ đã đến!
– Đến đây hồi nào vậy?
– Dạ, hơn nửa giờ rồi!
– À..vậy hả, thế thì cho bọn họ chờ thêm nửa tiếng nữa đã, rồi hãy cho vào, đem mấy tờ báo mới hôm nay đưa cho tôi!
Trịnh Minh Đường nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tới sớm mới nửa giờ, hừ, chờ thêm nữa tiếng nữa đi!
Tương Minh Kiệt đi ra gặp Khấu Đại Bằng thông báo:
– Bí thư Trịnh có mấy văn kiện trọng yếu cần lập tức xem xét phê duyệt, các đồng chí lại chờ thêm một lát, cũng không lâu lắm đâu!
– Không sao… không sao, bí thư Trịnh đang bận, chúng tôi đợi thêm một chút đâu có gì!
Khấu Đại Bằng tuy rằng trong lòng cũng hơi khó chịu, nhưng là dù sao cũng là quan lớn hơn một cấp, cũng đủ đè chết người, với lại hôm nay tới là tìm kiếm mối quan hệ sẵn sàng hợp tác, chịu khó nhẫn nhịn chờ đợi một lát, mới có một chút mà không chịu được, thì đừng nói đến cái chó gì mà là thăng chức, cho nên Khấu Đại Bằng khuôn mặt vẫn như cũ, vui vẻ khúm núm ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn xuống ngực, giống như là vị sư ngồi thiền vậy.
Đinh Nhị Cẩu thì trong lòng quá bực bội, nhìn điện thoại di động, đã hơn chín giờ rưỡi rồi, không chừng chờ đợi tới trưa, đến giờ ăn cơm luôn quá! Con mẹ nó! Nếu bí thư bận rộn công việc như vậy, thì cứ hẹn trễ trễ đi, làm gì mà bắt tới sớm phải chờ đợi như thế này, không biết Lưu Hương Lê với Lưu Tam dẫn dắt dân chúng đi sửa đường như thế nào rồi.
…
Cuối cùng thì Khấu Đại Bằng và Đinh Nhị Cẩu cũng được theo thư ký Tương Minh Kiệt vào phòng làm việc của bí thư Huyện ủy Hải Dương Trịnh Minh Đường, nói như thế nào đây, Đinh Nhị Cẩu chờ đợi quá mỏi mệt nên khi được bước chân vào văn phòng, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có cảm giác mừng như được vào nhà nghỉ của khu du lịch sinh thái đanh thịnh hành bây giờ, là phải lòng vòng trãi qua một khu rừng rậm toát mồ hôi rồi mới tới vậy!
– Thưa lãnh đạo, làm phiền đến ông, đây là Đinh Trường Sinh, người mà lãnh đạo muốn gặp!
Khấu Đại Bằng khom lưng nói, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng đối với Đinh Nhị Cẩu, chỉ sợ thằng này ngứa miệng phun ra lung tung thì thật là hỏng bét.
– Xin chào lãnh đạo, cháu gọi Đinh Trường Sinh, chuyện bán lê vừa rồi lại gây cho lãnh đạo thêm phiền phức không đáng có!
Đinh Nhị Cẩu tư thế khác với Khấu Đại Bằng, hắn đứng thẳng người, chỉ hơi cúi đầu chào, rồi ngẩng mặt lên nói chuyện với bí thư, tuy rằng bí thư Huyện ủy không quản lý trực tiếp chức vụ chủ nhiệm các thôn, nhưng chỉ cần bí thư Huyện ủy khó chịu hắt hơi một cái, Đinh Nhị Cẩu lập tức sẽ về vườn đuổi gà ngay, nhưng hiện bây giờ Đinh Nhị Cẩu cũng muốn thể hiện bản thân mình, hắn suy nghĩ mình là một người trẻ tuổi, sẽ có dáng điệu khác biệt của người tuổi trẻ, lâu nay bí thư Huyện ủy cả ngày đều nhìn thấy toàn là những người cúi đầu khom lưng, còn mình thì sẽ làm bộ như không hiểu qui tắc trong quan trường, nói không chừng, may ra còn có thể chiếm được chút ít hảo cảm của bí thư, đây cũng là một cách, do hắn tối hôm qua nghĩ tới, ai nói Đinh Nhị Cẩu suốt ngày chỉ suy nghỉ đến đàn bà, vậy là từ bây giờ mọi người không cần lo lắng đến Đinh Nhị Cẩu đầu óc suốt ngày chỉ nghỉ đến chuyện dâm dục nhé.
– Phiền phức ư? Haha làm sao mà phiền phức chứ, sau này nếu xảy ra chuyện tương tự như vậy, cháu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho chú, tình huống vừa rồi chú cũng hiểu, không có trách nhiệm của cháu, sai xót là do phòng nông nghiệp huyện, bọn họ không làm việc sâu sát dưới các thôn cho đàng hoàng, cháu cũng vì giải quyết lê cho thôn Lê Viên mà bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng nhớ sau này có gì thì phải báo cáo cho lãnh đạo biết nhé!
– Thưa lãnh đạo, cháu nhớ kỹ rồi, về sau có chuyện như vậy, tuyệt đối không dám tự tiện làm, sẽ báo cáo qua chủ tịch Khấu với bí thư, kiên quyết dựa theo chỉ thị lãnh đạo mà làm!
– Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy, ngồi đi!
Trịnh Minh Đường dẫn bọn họ qua phòng tiếp khách, ngồi trước trên ghế sa lon, lúc này Đinh Nhị Cẩu, Khấu Đại Bằng cùng nhau ngồi phía đối diện, tư thế ngồi giống như là hai người lính trong quân đội, lưng thẳng tắp ngồi nghiêm.
– Đinh Trường Sinh, chú nghe nói cháu đã từng làm cảnh sát, có thành tích tay không bắt tên tội phạm có súng đang uy hiếp dân chúng, tại sao lại không tiếp tục làm cảnh sát vậy?
Trước khi gặp Đinh Nhị Cẩu, Trịnh Minh Đường đã cho điều tra tìm hiểu về Đinh Nhị Cẩu trước rồi, nhưng ông ta muốn xem Đinh Nhị Cẩu trả lời như thế nào đây.
– Chuyện này lại nói ra khá dài dòng phức tạp, xét đến cùng nguyên nhân chủ yếu là do cháu suy nghĩ, mọi nguyên nhân khác đều là thứ yếu, bởi vì cháu thấy tình hình an ninh huyện Hải Dương cũng đã khá tốt, nếu cháu còn ở trong đội ngũ cảnh sát, thì không thể tốt bằng cháu chuyển qua làm nhân viên chính phủ, trở về quê quán của cháu phục vụ trực tiếp cho dân chúng, nếu trật tự trị an ở huyện chúng ta đang ổn, chi bằng cháu đi ra bên ngoài làm chút chuyện gì đó thì hay hơn, như bây giờ đang cháu đang ở thôn Lê Viên sửa đường đấy!
– Ha ha, Trường Sinh, đầu óc của cháu suy nghĩ thật tốt, nói chuyện cũng khéo lắm! À, nghe chuyện sửa đường, chú cũng nghe nói, cháu làm cam kết với cả lãnh đạo thị trấn phải không?
– Dạ, đừng nói là đã làm cam kết, cho dù chỉ là một lời hứa miệng, cháu vẫn cho rằng con đường kia rất là quan trọng, là rất đáng phải được sửa đấy!
– Quan trọng? Nói nghe qua một chút thử xem!
Đinh Nhị Cẩu đưa tay đưa với về phía sau cái mông, thản nhiên lấy ra một tờ giấy lớn như tấm bản đồ, trải ra trên cái bàn trà, cảnh tượng này khiến Khấu Đại Bằng giật mình hoảng sợ, thằng này định làm gì, còn mang theo cả sơ đồ, đây là ý gì đây?
– Thưa bí thư, chủ tịch Khấu, các lãnh đạo xem đây, con đường này là chúng ta bây giờ dự định sẽ sửa mới, từ trong ngọn núi đi ra bên ngoài, trực tiếp giao nhau với hướng quốc lộ 220, cháu đã nghiên cứu quá, không phải là rất khó khăn đến nỗi không làm được, chủ nhiệm Hà Kiến Bình trước đây của thôn Lê Viên đã sửa sang được một nửa, con đường này sau khi sửa xong, từ thôn Lê Viên đến tỉnh thành khoảng cách sẽ ngắn lại hơn ba tiếng đồng hồ, trong khi con đường phía tây của thôn Lê Viên hiện nay, tiếp giáp đến thị trấn Lâm Sơn, con đường này chúng ta bây giờ không nên sửa lại toàn bộ, chỉ cần có thể là tu bổ lại nhưng khúc hẹp nguy hiểm, bởi vì con đường này từ thị trấnLâm Sơn, phải qua huyện Hải Dương đến tỉnh thành, khoảng cách lái xe phỏng chừng cũng có thể đến hơn năm tiếng đồng hồ, so sánh với con đường mới sẽ tiết kiệm được hai tiếng đồng hồ, lâu nay chúng ta không để ý tới, cho nên con đường thôn Lê Viên đi ra đến quốc lộ 220 chúng ta nhất định phải gấp rút sửa sớm!
Đinh Nhị Cẩu nói khẽ với Khấu Đại Bằng.
– Phòng làm việc bí thư Trịnh ở trên lầu 5, chúng ta đi lên đi!
Khấu Đại Bằng nói.
– Đằng kia có thang máy kìa!
– Thang máy là dành cho lãnh đạo huyện đi, còn chúng ta thì phải đi cầu thang bộ, nhớ im miệng lại đấy!
Khấu Đại Bằng thấp giọng nói.
– Hừm.. cảm giác của cháu, giống như là vào tổng cục an ninh vậy, nghiêm khắc, khó khăn quá!
Đinh Nhị Cẩu không phục nói.
– Câm miệng lại đi!
Lần này Khấu Đại Bằng bực tức Đinh Nhị Cẩu thật tình.
Từ khi bí thư tiền nhiệm đi rồi, Khấu Đại Bằng đến giờ vẫn chưa có thể dựa dẫm vào vị bí thư lãnh đạo mới này, nguyên nhân thì có rất nhiều.
Đúng ra Khấu Đại Bằng nếu hợp tác với bí thư thị trấn Điền Gia Lượng là người của chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên thì cũng tốt, nhưng Khấu Đại Bằng lại không muốn đầu quân làm lính của chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên, bởi vì cục diện chính trị cũng chỉ có bí thư Huyện ủy là quyết định chính, nhưng Khấu Đại Bằng lại nghe lời đồn nói rằng bí thư Huyện ủy mới đến này không dễ cấu kết dựa dẫm, đó cũng là lý do mà Khấu Đại Bằng chần chừ không dám đến gần bí thư Trịnh, vô tình hiện tại lại có cơ hội tới, làm sao mà Khấu Đại Bằng không tỉ mỉ, chuẩn bị tinh thần tìm cách lấy lòng vị bí thư mới này.
– Thư ký Tương, lãnh đạo có rãnh chưa vậy?
Khấu Đại Bằng cung kính hỏi.
Tòa nhà của huyện ủy tổng cộng có năm tầng, phòng làm việc của bí thư Huyện ủy chiếm hết cả một tầng lầu năm, nếu không có hẹn trước, thì không thể tùy tiện đi lên được, đương nhiên là ngoại trừ các lãnh đạo khác trong huyện ủy, về phần nhân viên công tác bình thường, không có cơ hội đi lên tới lầu năm
Thư ký huyện ủyTương Minh Kiệt đang vùi đầu viết cái gì đó, nghe tiếng nói của Khấu Đại Bằng hỏi thăm nhẹ nhàng, gã thư ký giương mắt nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:
– Ngồi đây đợi một chút đi!
Nói xong lại cúi đầu múa bút thành chữ viết lên.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy bộ dạng của Tương Minh Kiệt, thấy quá khôi hài, thời đại bây giờ, còn ngồi viết từng chữ, trong khi ngồi đánh máy vi tính, trong một phút có thể phóng ra một trăm từ, còn ngồi viết chữ kiểu như thư ký Tương Minh Kiệt, viết được ba mươi chữ trong thời gian một phút là cũng giỏi rồi, xem ra người trong huyện ủy, giả bộ chăm chú làm việc cũng không ít người.
Thời buổi bây giờ không cần đánh chữ trong máy tính chỉ có hai loại người, một là không biết sử dụng máy vi tính, hai là vì biểu hiện sự ưa thích viết chữ bằng tay, thật bất hạnh cho Tương Minh Kiệt, vì chữ viết gã thư ký này khá đẹp, chắc lãnh đạo rất thích xem báo cáo viết tay củaTương Minh Kiệt, nên khiến cho Tương Minh Kiệt có máy tính cũng không thể dùng được, thật sự là khổ cho thằng này rồi, nhưng nếu ghi chép biên bản cuộc họp hoặc viết theo ý của lãnh đạo thì còn có thể viết ra, nhưng nếu có văn kiện rất dài, không thể phục chế, không thể copy, chỉ có thể là tăng thêm giờ làm việc, ngồi mòn đít cặm cụi viết mà thôi!
Phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Trịnh Minh Đường gồm có bốn gian phòng liền nhau, phòng làm việc của thư ký có cửa riêng nối thẳng đến phòng làm việc của bí thư một cách độc lập riêng rẽ.
Vào bên trong một gian là một gian phòng bếp kiêm nhà ăn, có một gã đầu bếp riêng cùng nhân viên phục vụ suốt hai mươi bốn giờ, đầu bếp cùng nhân viên ở ký túc xá dưới lầu cùng lái xe, lúc nào cần thì bí thư sẽ gọi đến.
Xuyên qua sau cùng là phòng ngủ hơn ba mươi thước vuông, đó là nơi bí thư huyện nghỉ trưa hoặc nghỉ ngơi vào ban đêm khibận họp trễ, nhưng về chuyện ở bên trong phòng ngủ, bí thư có ngủ hay là làm chút gì như là… gái gú thì không có ai biết được.
Bí thư Trịnh Minh Đường cũng có nhà ở ngay khu vực dành cho gia đình cán bộ, vợ con cũng ở nơi đây, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ở nhà ăn cơm, nếu không đi ra ngoài xã giao, bình thường cũng sẽ ở lại văn phòng huyện ủy ăn cơm.
Đại khái chờ hơn nửa giờ, thì nghe thấy trong phòng làm việc bí thư có tiếng chuông reo, Tương Minh Kiệt vừa nghe thấy, lật đật để bút xuống, trên mông đít như là có gắn lò xo, đứng bật dậy, nhanh chóng đi vào cánh cửa riêng của phòng làm việc bí thư.
– Thưa lãnh đạo, bọn họ đã đến!
– Đến đây hồi nào vậy?
– Dạ, hơn nửa giờ rồi!
– À..vậy hả, thế thì cho bọn họ chờ thêm nửa tiếng nữa đã, rồi hãy cho vào, đem mấy tờ báo mới hôm nay đưa cho tôi!
Trịnh Minh Đường nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tới sớm mới nửa giờ, hừ, chờ thêm nữa tiếng nữa đi!
Tương Minh Kiệt đi ra gặp Khấu Đại Bằng thông báo:
– Bí thư Trịnh có mấy văn kiện trọng yếu cần lập tức xem xét phê duyệt, các đồng chí lại chờ thêm một lát, cũng không lâu lắm đâu!
– Không sao… không sao, bí thư Trịnh đang bận, chúng tôi đợi thêm một chút đâu có gì!
Khấu Đại Bằng tuy rằng trong lòng cũng hơi khó chịu, nhưng là dù sao cũng là quan lớn hơn một cấp, cũng đủ đè chết người, với lại hôm nay tới là tìm kiếm mối quan hệ sẵn sàng hợp tác, chịu khó nhẫn nhịn chờ đợi một lát, mới có một chút mà không chịu được, thì đừng nói đến cái chó gì mà là thăng chức, cho nên Khấu Đại Bằng khuôn mặt vẫn như cũ, vui vẻ khúm núm ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn xuống ngực, giống như là vị sư ngồi thiền vậy.
Đinh Nhị Cẩu thì trong lòng quá bực bội, nhìn điện thoại di động, đã hơn chín giờ rưỡi rồi, không chừng chờ đợi tới trưa, đến giờ ăn cơm luôn quá! Con mẹ nó! Nếu bí thư bận rộn công việc như vậy, thì cứ hẹn trễ trễ đi, làm gì mà bắt tới sớm phải chờ đợi như thế này, không biết Lưu Hương Lê với Lưu Tam dẫn dắt dân chúng đi sửa đường như thế nào rồi.
…
Cuối cùng thì Khấu Đại Bằng và Đinh Nhị Cẩu cũng được theo thư ký Tương Minh Kiệt vào phòng làm việc của bí thư Huyện ủy Hải Dương Trịnh Minh Đường, nói như thế nào đây, Đinh Nhị Cẩu chờ đợi quá mỏi mệt nên khi được bước chân vào văn phòng, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có cảm giác mừng như được vào nhà nghỉ của khu du lịch sinh thái đanh thịnh hành bây giờ, là phải lòng vòng trãi qua một khu rừng rậm toát mồ hôi rồi mới tới vậy!
– Thưa lãnh đạo, làm phiền đến ông, đây là Đinh Trường Sinh, người mà lãnh đạo muốn gặp!
Khấu Đại Bằng khom lưng nói, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng đối với Đinh Nhị Cẩu, chỉ sợ thằng này ngứa miệng phun ra lung tung thì thật là hỏng bét.
– Xin chào lãnh đạo, cháu gọi Đinh Trường Sinh, chuyện bán lê vừa rồi lại gây cho lãnh đạo thêm phiền phức không đáng có!
Đinh Nhị Cẩu tư thế khác với Khấu Đại Bằng, hắn đứng thẳng người, chỉ hơi cúi đầu chào, rồi ngẩng mặt lên nói chuyện với bí thư, tuy rằng bí thư Huyện ủy không quản lý trực tiếp chức vụ chủ nhiệm các thôn, nhưng chỉ cần bí thư Huyện ủy khó chịu hắt hơi một cái, Đinh Nhị Cẩu lập tức sẽ về vườn đuổi gà ngay, nhưng hiện bây giờ Đinh Nhị Cẩu cũng muốn thể hiện bản thân mình, hắn suy nghĩ mình là một người trẻ tuổi, sẽ có dáng điệu khác biệt của người tuổi trẻ, lâu nay bí thư Huyện ủy cả ngày đều nhìn thấy toàn là những người cúi đầu khom lưng, còn mình thì sẽ làm bộ như không hiểu qui tắc trong quan trường, nói không chừng, may ra còn có thể chiếm được chút ít hảo cảm của bí thư, đây cũng là một cách, do hắn tối hôm qua nghĩ tới, ai nói Đinh Nhị Cẩu suốt ngày chỉ suy nghỉ đến đàn bà, vậy là từ bây giờ mọi người không cần lo lắng đến Đinh Nhị Cẩu đầu óc suốt ngày chỉ nghỉ đến chuyện dâm dục nhé.
– Phiền phức ư? Haha làm sao mà phiền phức chứ, sau này nếu xảy ra chuyện tương tự như vậy, cháu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho chú, tình huống vừa rồi chú cũng hiểu, không có trách nhiệm của cháu, sai xót là do phòng nông nghiệp huyện, bọn họ không làm việc sâu sát dưới các thôn cho đàng hoàng, cháu cũng vì giải quyết lê cho thôn Lê Viên mà bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng nhớ sau này có gì thì phải báo cáo cho lãnh đạo biết nhé!
– Thưa lãnh đạo, cháu nhớ kỹ rồi, về sau có chuyện như vậy, tuyệt đối không dám tự tiện làm, sẽ báo cáo qua chủ tịch Khấu với bí thư, kiên quyết dựa theo chỉ thị lãnh đạo mà làm!
– Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy, ngồi đi!
Trịnh Minh Đường dẫn bọn họ qua phòng tiếp khách, ngồi trước trên ghế sa lon, lúc này Đinh Nhị Cẩu, Khấu Đại Bằng cùng nhau ngồi phía đối diện, tư thế ngồi giống như là hai người lính trong quân đội, lưng thẳng tắp ngồi nghiêm.
– Đinh Trường Sinh, chú nghe nói cháu đã từng làm cảnh sát, có thành tích tay không bắt tên tội phạm có súng đang uy hiếp dân chúng, tại sao lại không tiếp tục làm cảnh sát vậy?
Trước khi gặp Đinh Nhị Cẩu, Trịnh Minh Đường đã cho điều tra tìm hiểu về Đinh Nhị Cẩu trước rồi, nhưng ông ta muốn xem Đinh Nhị Cẩu trả lời như thế nào đây.
– Chuyện này lại nói ra khá dài dòng phức tạp, xét đến cùng nguyên nhân chủ yếu là do cháu suy nghĩ, mọi nguyên nhân khác đều là thứ yếu, bởi vì cháu thấy tình hình an ninh huyện Hải Dương cũng đã khá tốt, nếu cháu còn ở trong đội ngũ cảnh sát, thì không thể tốt bằng cháu chuyển qua làm nhân viên chính phủ, trở về quê quán của cháu phục vụ trực tiếp cho dân chúng, nếu trật tự trị an ở huyện chúng ta đang ổn, chi bằng cháu đi ra bên ngoài làm chút chuyện gì đó thì hay hơn, như bây giờ đang cháu đang ở thôn Lê Viên sửa đường đấy!
– Ha ha, Trường Sinh, đầu óc của cháu suy nghĩ thật tốt, nói chuyện cũng khéo lắm! À, nghe chuyện sửa đường, chú cũng nghe nói, cháu làm cam kết với cả lãnh đạo thị trấn phải không?
– Dạ, đừng nói là đã làm cam kết, cho dù chỉ là một lời hứa miệng, cháu vẫn cho rằng con đường kia rất là quan trọng, là rất đáng phải được sửa đấy!
– Quan trọng? Nói nghe qua một chút thử xem!
Đinh Nhị Cẩu đưa tay đưa với về phía sau cái mông, thản nhiên lấy ra một tờ giấy lớn như tấm bản đồ, trải ra trên cái bàn trà, cảnh tượng này khiến Khấu Đại Bằng giật mình hoảng sợ, thằng này định làm gì, còn mang theo cả sơ đồ, đây là ý gì đây?
– Thưa bí thư, chủ tịch Khấu, các lãnh đạo xem đây, con đường này là chúng ta bây giờ dự định sẽ sửa mới, từ trong ngọn núi đi ra bên ngoài, trực tiếp giao nhau với hướng quốc lộ 220, cháu đã nghiên cứu quá, không phải là rất khó khăn đến nỗi không làm được, chủ nhiệm Hà Kiến Bình trước đây của thôn Lê Viên đã sửa sang được một nửa, con đường này sau khi sửa xong, từ thôn Lê Viên đến tỉnh thành khoảng cách sẽ ngắn lại hơn ba tiếng đồng hồ, trong khi con đường phía tây của thôn Lê Viên hiện nay, tiếp giáp đến thị trấn Lâm Sơn, con đường này chúng ta bây giờ không nên sửa lại toàn bộ, chỉ cần có thể là tu bổ lại nhưng khúc hẹp nguy hiểm, bởi vì con đường này từ thị trấnLâm Sơn, phải qua huyện Hải Dương đến tỉnh thành, khoảng cách lái xe phỏng chừng cũng có thể đến hơn năm tiếng đồng hồ, so sánh với con đường mới sẽ tiết kiệm được hai tiếng đồng hồ, lâu nay chúng ta không để ý tới, cho nên con đường thôn Lê Viên đi ra đến quốc lộ 220 chúng ta nhất định phải gấp rút sửa sớm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.