Kiều

Chương 213:

Samson

19/01/2024

Đinh Nhị Cẩu thấy đây là một cơ hội, cho dù không thể đạt được sự ủng hộ trên huyện về vật chất, nhưng là cũng có thể tranh thủ sự đồng tình của lãnh đạo huyện!

Trịnh Minh Đường nhìn chằm chằm trên tấm sơ đồ không nói một lời, Khấu Đại Bằng trừng mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, đây chính là ngoài kế hoạch của cuộc gặp lần này, thằng này cũng không nói trước cho mình biết về tấm sơ đồ, khi trở về phải cho hắn một trận mới được, hừ dung dưỡng cho hắn được đằng chân, thì lấn đằng đầu!

– Con đường này có thể sửa đượclà chuyện tốt, nhưng sẽ tốn không ít tiền, cháu có tính đến điều này chưa qua?

– Dạ chưa có! Nhưng cháu hiện có như vậy một ý tưởng, muốn huyện Hải Dương phát triển có thể trực tiếp không cần nhờ đến thành phố Bạch Sơn, mà chúng ta sẽ dựa vào sự ưu việt trực tiếp từ trên tỉnh, nghe nói trên tỉnh hiện nay đất đai sử dụng làm công ty, xí nghiệp rất là khan hiếm và đắt đỏ, vì thế các công ty, xí nghiệp đều lựa chọn về các trấn, thôn thuận tiện đường giao thông đặt làm công ty, nhà máy sản xuất, nếu như thôn chúng ta có thể kết nối cùng quốc lộ 220, thì tại huyện Hải Dương khi đón đầu kêu gọi đầu tư xây dựng thì sẽ thành công!

Nếu như nói về chuyện thiếu tiền làm đường, thì dù có nói khả năng con đường thuận lợi bao nhiêu cũng không ăn thua, nhưng một câu nói cuối cùng này, đúng là tuyên truyền giác ngộ đấy, từ khi bí thư Trịnh Minh Đường nhận chức ở huyện Hải Dương, kêu gọi đầu từ vẫn là tâm bệnh của ông ta, vì huyện Hải Dương là khu vực vùng núi và gò đất, phía đông là núi lớn ngăn cách, không có đường giao thông, phía nam là thành phố Bạch Sơn cũng có nhiều núi cách trở, việc kêu gọi các công ty đến đầu tư là chuyện không tưởng, cho nên Trịnh Minh Đường vẫn là canh cánh trong lòng về chuyện này.

Nay nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, Trịnh Minh Đường ánh mắt lại nhìn xuống tấm sơ đồ, nhìn chòng chọc một hồi rồi nói:

– Xong rồi, bây giờ các người về trước đi, Đinh Trường Sinh, cháu lo việc sửa đường cho tốt, đồng chí Khấu, tại thị trấn Lâm Sơn kinh tế vẫn còn yếu kém, so với toàn huyện luôn bị đội sổ, đồng chí phải hao tốn tâm tư tính cách, thêm một chút nhé!

Nghe qua một câu nói lơ đãng của bí thư huyện, Khấu Đại Bằng dọc trên đường về biết rằng đấy là bí thư huyện biểu lộ ý tứ trong lời nói, đây là cái gì, đây là một loại ám chỉ, chỉ ra cho Khấu Đại Bằng cố gắng tìm cách lèo lái cho tốt hơn khi đã có hướng thoát ra, nói trắng ra là giao thêm cho mình trọng trách.



– Chú, cháu thấy hình như bí thư Trịnh đối với chuyện sửa đường có khả năng đã động tâm, nếu thật sự được như vậy, vài năm sắp tới, không chừng ở huyện sẽ đề nghị trên tỉnh đầu tư tài chính cho chúng ta, đến lúc đó, thị trấn mình là cái bánh ngọt lớn đó chú!

Đinh Nhị Cẩu nói với Khấu Đại Bằng.

– Vậy cháu có ý định gì không?

– Nếu là như vậy, thì chỗ béo bở không nên để người ngoài nhúng tay vào, khi ấy chú nói với thím đừng đi dạy học nữa, ra ngoài thành lập công tu kiến trúc, hay xây dựng gì đó… hoặc là loại gì tương tự cũng được, chúng ta tự làm chủ, vừa bảo đảm chất lượng, lại có khả năng kiếm được nhiều tiền!

– Hừ, bộ cháu tính toán được như vậy, thì người khác không biết tính à, không được đâu, nhà của chú cũng không có nhiều tài chính để thành lập công ty, nếu trên huyện muốn sửa thành đường lớn, giai đoạn đầu chắc chắn sẽ kêu gọi các công ty xây dựng đấu thầu, chúng ta làm sao có nhiều tiền để tính toán phương án này, thôi quên chuyện này đi!

Đinh Nhị Cẩu ngẫm nghĩ lại lời của Khấu Đại Bằng thấy cũng hợp lý, huyện Hải Dương cũng là huyện nghèo vang danh, làm gì mà có tiền, để ngay lập tức sửa thành con đường lớn, huống hồ chi con đường này cũng không phải là hạng mục quan trọng của huyện để tập trung đầu tư, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu đã vạch ra viễn cảnh tươi đẹp ngày mai với Trịnh Minh Đường, nhưng với tình hình tài chính thực tế của huyện, bí thư Trịnh Minh Đường cũng không cần thiết hạ quyết tâm để ưu tiên sửa con đường này.



– Tối nay theo chú về nhà ăn cơm đi!

Khấu Đại Bằng nói:

– Không được, cháu còn phải trở về, ngày hôm nay, cán bộ thôn cùng với dân chúng đi đến trong núi khởi công làm đường đấy, cháu đã vắng mặt hết cả ngày, chắc phải trở về nhìn xem tình trạng như thế rồi!

– Vậy cũng được, nhưng cháu chú ý điều này, không thể lúc nào cũng tập trung công việc ở một chỗ như là thôn Lê Viên, cháu còn trách nhiệm ở các thôn khác nữa, như là thôn Lô Gia Lĩnh, Bang Tử Dục, Điền Gia Trang, cũng phải để mắt đến đến, chú mới vừa nhận được phản ảnh nói là chủ nhiệm khu vực chỉ biết quan tâm đến thôn Lê Viên, còn các thôn khác thì không ngó ngàng tới, cháu cũng phải công bằng, không nên bên trọng bên khinh.

Khấu Đại Bằng nói.

– Ai phản ảnh vậy chú, cái con mẹ nó, cháu mới đến thôn Lê Viên một thời gian ngắn, làm sao đi được thôn nào khác, mà có thôn nào bị ứ đọng hơn trăm vạn cân lê chờ bán không, thằng nào nói vậy?

– Trưởng thôn Đinh Đại Khuê ở Bang Tử Dục nhà cháu nói, có bản lĩnh thì cháu đi tìm ông ta tính sổ đi.

Khấu Đại Bằng cười cười nói, nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện cũ bị Đinh Nhị Cẩu bắt quả tang với Điền Ngạc Như cũng tại thôn Bang Tử Dục, hừm, tốt nhất là giữ thằng này lại thị trấn thì tốt hơn!

Đinh Nhị Cẩu ngay trong ngày, từ ủy ban thị trấn chạy xe máy thẳng một đường đến thôn Lô Gia Lĩnh, từ khi Lý Phượng Ny mang Lý Kiến Thiết ở bệnh viện về, Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có thời gian đi thăm hỏi, hôm nay vừa lúc có dịp, vì thế lấy việc công làm việc tư chạy về thôn Lô Gia Lĩnh nhìn qua một chút

Khi hắn đi vào thôn Lô Gia Lĩnh, thì về ngay căn nhà lớn và quái lạ độc nhất vô nhị của thôn mà chính hắn bỏ tiền ra xây dựng, đúng lúc thấy một người đàn bà đang ở trước sân giặt quần áo, bóng dáng xinh xắn, dưới ánh mặt trời u ám của mùa đông hiện lên dáng dấp có vẻ ẻo lả, đưa lưng về hướng của Đinh Nhị Cẩu, khi cô đứng dậy khom lưng xuống, dùng hai đầu gối của mình kẹp vào một góc tấm chăn dày, hai cánh tay thì vươn ra trước cầm một góc chăn khác vặn tròn để vắt khô nước cái chăn, Đinh Nhị Cẩu lại bất chợt nổi hứng lên, biễu diễn động tác của tên ăn trộm, lặng lẽ lồm cồm bò nhẹ như con mèo đang rình rập vồ mồi, hắn bò sát đến gần phía sau mông đít của người đàn bà, từ phần eo người đàn bà do tư thế khom lưng nên vạt áo lộ ra một phần da trắng như tuyết, đường viền của cái quần lót ôm chặt trên cái mông đít đang cong vễnh lên trên cái quần dài màu đen, hai cạnh viền mé dưới quần lót kéo dài thẳng đến tập trung bợ đỡ ngay phía chính giữa bên dưới cái âm hộ.Cái đầu của Đinh Nhị Cẩu từ từ đưa sát vào..

Hai mươi phân…

Mười phân…

Năm phân..

Hai phân…



Lổ mũi của hắn sắp chạm vào mé dưới cái hậu môn của Lý phượng Ny…

Một mùi khai khai pha lẫn vị chua chua ẩm ướt của cái háng bị bó chặt hầm hơi vì ngồi một chỗ giặt đồ khá lâu của cô, từ cái âm hộ bay lên, xông vào lổ mũi chó của Đinh Nhị Cẩu, hắn ngửi lấy hít vào một hơi dài thật sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc của đoạn đường từ thị trấn chạy về đến thôn đã hoàn toàn tan biến, cái tên Cẩu có nghĩa là chó, có lẻ cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tâm tính của hắn, mỗi lần được ngửi trên cái âm hộ của đàn bà, mùi vị càng nặng thì hắn càng hưng phấn, đó cũng là một sở thích kỳ quặc của hắn, nhưng chết nỗi là những người đàn bà của hắn hiện tại và sau này, ai cũng lại… thích, khi thấy hắn không hề e ngại tiếp xúc với cái âm hộ của mình vào lúc bất ngờ chưa được sạch sẽ, họ cảm thấy thân thể mình được hắn trân trọng yêu quí tất cả mọi nơi, tâm lý trong lòng được một sự thõa mãn không ngừng.

Lý Phượng Ny bỗng thấy được trên đất một cái bóng đen, sợ tới mức la hoảng lên một tiếng “ a..a…a “liền quăng tấm chăn rơi xuống đất, vội vàng nhảy ra.

– Ui da.. làm sợ muốn chết, sao vào nhà mà không có tiếng!

Lý Phượng Ny vừa thấy là Đinh Nhị Cẩu, lập tức trách.

– Hìhì..em chẳng qua là muốn chị vui bất ngờ thôi!

– Vui bất ngờ cái con khỉ, đây là sợ muốn đứng tim luôn, bộ em muốn giết người hả?

Lý Phượng Ny dùng bàn tay ướt nhẹp vỗ vỗ lấy ngực của mình, cái áo cổ cao bó sát người tọa nên đường cong nhuần nhuyễn trên đôi bầu vú của Lý Phượng Ny, cảnh này khiến Đinh Nhị Cẩu không tự chủ nuốt nước bọt một miếng.

– Chú Lý đâu rồi?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Đang ở trong phòng nghỉ ngơi, em vào thăm một chút đi, giờ thì cha chị không thích nói chuyện nhiều, em chớ để ý!

– Em biết rồi, để em vào thăm.

– Nhị Cẩu, em cẩn thận một chút, không có gì mà sợ hãi.

– Nói gì mà kỳ vậy, bây giờ chú Lý là người một nhà với em, có gì nữa đâu mà em sợ hãi.

Đinh Nhị Cẩu nói xong, liền vào trong căn phòng của cha Lý Phượng Ny, thì thấy một người đang cúi đầu với dáng điệu buồn bả ngồi ở trên ghế sô pha, trên TV trước mặt ông ta thì lại đang có hài kịch, tiếng loa tivi phát ra rất thấp, nhưng khi nhìn thấy Lý Kiến Thiết dáng điệu như vậy, dù là Lý Phượng Ny đã nhắc nhở trước, lúc Lý Kiến Thiết ngẩng đầu lên, hắn vẫn giật mình hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook