Kiều

Chương 260:

Samson

19/01/2024

Vương Bạch Lệ phát ra từng tiếng rên rỉ, cái mông lớn lay động như là không chịu nỗi cơn sướng khoái nên phải nhỏm đít lên cao, cái âm hộ sung huyết trở nên quá đầy đặn u phồng dưới cái quần lót mỏng manh như muốn xông bật ra dưới tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, miếng thịt lồi hạt le nhu nhú săn cứng trở nên cực kỳ mẫn cảm, lú đầu thành một chấm tròn nhỏ nổi lên trên cái quần lót màu hồng.

Đinh Nhị Cẩu cũng bị chòng ghẹo dục hỏa đốt người, đang lúc khẩn yếu quan đầu, chuẩn bị phá thành công trại, thì từ trong túi quần của hắn truyền đến từng hồi chuông reo điện thoại di động:

– Trường Sinh, điện thoại di động của cháu kêu!

Vương Bạch Lệ lúc này cũng bị tiếng chuông làm cho giựt mình tỉnh lại, nhanh chóng sửa sang kéo cái lại cái váy ngồi dậy, khuôn mặt hơi ngượng ngùng nhìn Đinh Nhị Cẩu Nhất, phương tâm loạn nhịp như là hươu chạy.

Vương Bạch Lệ với tay cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một hớp, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường như chưa có việc gì xảy ra, quả thật đây là một người đàn bà thành thục thừa có kinh nghiệm ứng phó bất cứ chuyện gì xảy ra, một khi tinh thần tỉnh táo.

Đinh Nhị Cẩu miễn cưỡng đè nén tà niệm trong lòng, vội vàng lập tức cầm lấy điện thoại lên nghe, khi đã nhìn thấy số là của Khấu Đại Bằng gọi đến.

– Chủ tịch Khấu, ý quên phải gọi là bí thư Khấu mới đúng, có chỉ thị gì sao?

– Bớt miệng lưỡi trơn tru cho chú nhờ tí, thế nào, có thấy gì chưa?

– Có….có…thấy chú lên chức!

– Không phải là chú, mà là cháu, chủ tịch Vương Bach Lệ tự mình gọi điện thoại cho chú nói, đang giữ quyết định trợ lý chủ tịch thị trấn Lâm Sơn của cháu, cháu có thể nói là thăng chức nhanh như hỏa tiễn bay, trong lịch sử của thị trấn Lâm Sơn chưa từng có cán bộ cấp phó khoa tuổi trẻ như vậy, cháu phải biết là điều nên làm trước tiên là cống hiến cho thị trấn Lâm Sơn thật nhiều đấy!

– Thật sự là cho cháu làm trợ lý, nhưng có khi nào bọn họ gạt cháu không đây vậy!

– Hừ…đương nhiên đây là chuyện thật, bộ cháu nghĩ rằng thường vụ đảng ủy của chúng ta nói chuyện đều là đùa giỡn hay sao? Ờ đúng rồi, nếu có thời gian thì làm lá đơn xin vào Đảng, chú và chủ tịch Vương Bạch Lệ đã trao đổi qua, sẽ làm những người tiến cử cho cháu, ở trong quan trường lăn lộn, không phải là đảng viên, thì cháu chỉ là cái rắm mà thôi chứ đừng nói gì là lên chức cao hơn!

– Vâng…vâng cháu nghe theo lời bí thư Khấu sắp xếp, chú à, chú có nghe tin tức bao giờ trên huyện có quyết định định tu sửa con đường từ thị trấn Lâm Sơn đến quốc lộ 220 chưa?

– Cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này đây cũng không cần cháu quan tâm đến, chú gọi điện thoại tìm cháu là có một chuyện quan trọng khác để cho cháu xử lý, sáng sớm mai lập tức có mặt ở ủy ban gặp chú!

– Có chuyện gì mà vội vả gấp rút như vậy?

– Vừa rồi từ văn phòng khiếu nại trên huyện gọi điện thoại tới, nói là từ trên Bắc Kinh điện thoại xuống, ở thôn Hắc Thủy Loan của thị trấn chúng ta, có một ông già đòi đi Bắc Kinh khiếu oan, chuyện này họ để cho chúng ta tự tìm hiểu giải quyết, hiện giờ cũng tới cuối năm rồi, trên thị trấn còn nhiều việc mà thiếu người, chỉ có công việc của cháu bây giờ không phải là bề bộn lắm, cho nên cháu đi lên văn phòng khiếu nại huyện xem như thế nào, rồi tranh thủ đi Bắc Kinh thuyết phục mang ông già trở về, sao có được không?

– Thôn Hắc Thủy Loan à? Đó không phải là khu vực của cháu quản lý, dựa vào cái gì lại bắt cháu đi?

Đinh Nhị Cẩu vừa nghe qua liền có chút bực mình, hừ…lại là đi chùi đít giúp cho người khác, cho nên hắn không muốn đi.

– Đinh Nhị Cẩu, cháu chẳng những là chủ nhiệm liên thôn, mà giờ còn là trợ lý chủ tịch thị trấn cũng như là trợ lý cho chú, coi như là cán bộ của thị trấn, đi công tác thì không thể kén cá chọn canh đấy, nghe rõ không vậy, chú sẽ lập tức thông báo cho chủ tịch Vương Bạch Lệ biết tình hình, để cho cháu phải đi ngay!

– Hừ…hừ đúng là quan lớn hơn một cấp đè chết người, thôi chú nói cái gì thì chính là cái đó, vậy lúc nào xuất phát?

Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nhận lời.



– Đêm nay cháu ghé nơi ở của Đỗ Sơn Khôi nghỉ ngơi, rồi sáng sớm mai gặp chú xong, thì đi ngay.

Khấu Đại Bằng mặt sắc mặt mỉm cười nói.

– Chú à, chúng ta giờ có thể coi là người một nhà, chú cháu mình cùng chung trên một chiếc xuồng, chú về sau đừng có làm khó cháu nữa nhé !

– Yên tâm đi, lần này đi Bắc Kinh cũng như là đi du lịch một chuyến, cháu bây giờ chỉ có khuyết điểm lớn nhất là tuổi còn rất trẻ, chưa có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc, các phương diện công tác đều nên thử qua một chút, đối với cháu về sau thì mới có lợi !

Khấu Đại Bằng nói những lời này thật tâm là có chút dạy dỗ cho hắn thấm thía.

Đinh Nhị Cẩu không dám trì hoãn, đem mọi chuyện kể lại cho chủ tịch Vương Bạch Lệ nghe qua, vừa ngay lúc đó thù chủ tịch Khấu gọi điện đến cho chủ tịch thông báo tình hình cho Vương Bạch Lệ biết.

Dục hỏa của cả hai người nhanh chóng tự tan biến mất từ lúc chuông điện thoại reo vang, trước khi Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nhà, chủ tịch Vương Bạch Lệ nhẹ nhàng nói cho hắn nghe một câu.

– Cháu nên nhớ rằng, làm một trợ lý, điều đầu tiên phải thuộc nằm lòng là mắt thấy tai nghe và kín đáo là những điều tiên quyết cho cái ghế của mình đấy nhé !

Nữ chủ tịch ám chỉ điều gì, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu quá hiểu rỏ.

– Vâng cháu hiểu rồi dì !

– Ừ…vậy đi đi, cám ơn cháu về tối hôm nay !Một lúc sau, Nhị Cẩu cùng với Đỗ Sơn Khôi ở cùng một chỗ trong thị trấn.

– Anh Sơn Khôi, ông thầy của anh đưa cho em quyển Âm Dương chó chết gì đó, em xem chẳng hiểu gì cả, anh nếu có trở về gặp ông ấy, thì thay mặt em cầu xin, nói với thầy dạy cho em một ít thế võ lợi hại, mẹ kiếp, lần trước tại tỉnh thành thiếu chút nữa bị mấy tên côn đồ đánh chết, rồi tại viện kiểm sát, thằng khốn nạn Viên Phương kia nữa, em thề sớm muộn gì cũng phải trừng trị hắn ta một trận !

Đinh Nhị Cẩu hằn học nói với Đỗ Sơn Khôi.

Đỗ Sơn Khôi vừa cười, vừa nhìn ra phía ngoài đường nói :

– Hì.. với tư tưởng này của em, thầy anh chắc chắn sẽ không dạy võ cho em đâu, người khác học võ là vì cho thân thể tráng kiện khỏe mạnh, còn em muốn học võ là vì muốn tranh đấu tàn nhẫn, đây là điều tối kỵ của người học võ, cho nên nếu em muốn học võ thì phải khiêm tốn lại, khi nào thấy em trầm ổn, có thể thầy anh nhất định sẽ dạy cho em !

– Thật không ? Vậy hôm bữa thầy của anh đã nói em với độ tuổi như bây giờ, không thích hợp để luyện võ, vậy phải làm sao?

– Nói về Đạo gia có đôi khi là rất là huyền ảo đấy, để thử xem sau này nên chọn lựa như thế nào để phù hợp với thân thể em, niên kỷ dù lớn hơn nữa cũng có hi vọng, cùng lắm thì em trực tiếp luyện tập dưỡng sinh thì cũng được rồi !

– Ha ha, võ dưỡng sinh ? Thứ võ đồ chơi đó có làm được cái gì, em thì tuổi còn quá trẻ, không cần phải luyện dưỡng sinh làm gì cho mệt !

Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói.

– Ấy, em hiểu lầm rồi, thầy của anh võ công giỏi như vậy, đó là nhờ mỗi ngày luyện tập dưỡng sinh đấy, đó là căn cơ nội công, hic… có nói em cũng không hiểu, còn có chuyện này, anh nhìn thấy sắc mặt của em dạo này thay đổi, có phải là thời gian gần đây gấn gũi phụ nữ hơi nhiều đúng không ?

Đỗ Sơn Khôi cười đến rất là quỷ dị.



– Anh Sơn Khôi, anh trở thành thầy tướng số khi nào vậy, em bây giờ vẫn là một người độc thân, làm gì có phụ nữ mà gần gủi, em thấy anh đang nói mò…

– Hừ…hừ…khóe mắt của em không còn tinh anh, đi đứng thấy không ổn định, ấn đường mờ đi nhìn không thấy rõ, đây là biểu hiện trên thân thể của em không giả được, em tuổi còn trẻ, dương khí đang lúc thịnh vượng, vậy mà xuất hiện những triệu chứng như vậy, điều giải thích duy nhất chỉ là dâm dục quá độ, thật ra thầy của anh, đưa cho em quyển sách Âm Dương cũng không đơn thuần chỉ là những hình vẽ, chữ viết ở bên trong, chắc chắn em không có suy gẫm kỹ, nói cách khác là em căn bản là không có xem qua quyển sách đó ! Mà này, quyển sách kia nếu em không thích, hay là cho anh đi.

– Không còn nữa !

Đinh Nhị Cẩu quạu quọ nói.

– Không còn nữa? Em đã vứt cuốn sách rồi à?

– Vứt thì không có vứt, chỉ có điều có vài lần mắc cầu không có giấy, em có xé vài tờ chùi..đít !

– Cái gì?

Đỗ Sơn Khôi đang ngồi nhâm nhi cùng với hắn ly rượu, giật mình thảng thốt một cái, làm ly rượu suýt rơi xuống đất.

– Trời đất em xé nó chùi đít thật sự sao?

– Hì hì…em chỉ đùa với anh một chút thôi !

– Anh đã nói rồi, em đừng xem thường quyển sách đó, ít nhất nó là quyển sách cổ ngoài 100 năm rồi, nếu bán đi ít nhất cũng được giá tầm bốn, năm chục vạn đồng đấy, ngoài hình vẽ, còn có chữ viết trên đó, đây chính là bảo bối !

– Cái gì, thầy của anh thấy vậy mà tốt dữ nha, dám bỏ ra cho em quyển sách giá trị như vậy?

Đinh Nhị Cẩu lần này có chút kinh ngạc.

– Hừm.. thầy của anh cũng là dụng tâm lương khổ bất đắc dĩ mới đưa cho em mà thôi, vì anh có nói với thầy em là người nhà thân thích của lãnh đạo anh, từ nhỏ anh đã được thầy dạy qua đạo lý làm người, cho tới tận bây giờ, anh vẫn coi ông ấy như là cha ruột của anh vậy.

Đỗ Sơn Khôi trong lời nói có chút cảm xúc.

– Em hiểu rồi, anh Sơn Khôi, bộ anh định cả đời lái xe sống như vậy à?

– Chứ anh đâu còn có cách nào nữa, nghề nghiệp khác thì anh không có biết, hiện trong tay cũng không có tiền bạc dư dã gì, nếu không lái xe kiếm cơm thì biết làm gì đây ?

– Em có một chủ ý như thế này, suy nghĩ đã kỹ càng, trong tay của em có chút tiền, đang muốn tìm kiếm một người cùng nhau hợp tác làm việc, nếu không thì anh về làm chung với em đi.

– Nhưng mà anh đâu có tiền, hùn với nhau thì cũng phải có tiền vậy !

– Haha… chúng ta có một quyển sách của thầy anh đưa, theo lời nói của anh, giá trị hơn bốn, năm chục vạn đồng mà…

– Cái gì nữa vậy ? Em có ý định bán nó đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook