Chương 261:
Samson
19/01/2024
Đỗ Sơn Khôi lại là cả kinh, cái thằng nhóc này có khi rất là hồ đồ, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu vừa nhắc tới ‘ bốn, năm chục vạn đồng ‘ việc này, Đỗ Sơn Khôi lập tức lại khẩn trương lo lắng tới số phận của quyển sách.
– Anh chưa hiểu ý em, điều em nói chính là coi như tính giá trị tiền của quyển sách, xem như là anh hùn cổ phần với em, chuyện là như thế này, tại thôn Lê Viên có một miếng đất bỏ hoang trong triền núi rất lớn, em đã đã tìm hiểu nói chuyện qua điện thoại với chuyên gia viện nông nghiệp ở Bắc Kinh rồi, chỗ đó rất thích hợp gieo trồng loại giống nho để làm rượu, diện tích đại khái có hơn 5000 hecta, nếu chúng ta đứng ra nhận thầu làm, miếng đất này là một vùng không nhỏ để gieo trồng thu hoạch, nhất định là có tương lai đấy, thân phận của em bây giờ là cán bộ nhà nước nên không thích hợp trực tiếp đứng ra làm, anh thì có thể được !
– Việc này có chắc không vậy?
Đỗ Sơn Khôi bán tín bán nghi nói.
– Dù sao giờ thì anh cũng chỉ là một tài xế lái xe thu nhập cũng không có bao nhiêu, vậy thế này đi, trước hết anh xin tạm nghỉ lái xe dài hạn, anh đầu tiên cứ đứng tên nhận thầu miếng đất làm trước, em sẽ trả cho anh tiền lương hàng tháng, anh lái xe mỗi tháng bao nhiêu tiền, em sẽ trả cho anh tiền gấp đôi, vậy được chưa?
– Ừm… việc này để cho anh được suy nghĩ thật kỹ một chút, để anh cùng với thầy thương lượng xem sao đã !
– Được, không có vấn đề gì, chờ em đi Bắc Kinh trở lại rồi tính !
…
Sáng sớm khi Đinh Nhị Cẩu đến văn phòng của Khấu Đại Bằng, thì trông thấy chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình Đàm Khánh Hổ đã ở đó, hắn không khỏi sững sờ, Điền Gia Lượng đã điều đi nơi khá, chỗ dựa của Đàm Khánh Hổ không còn nữa, đã ngoài tầm tay với rồi.
– Bí thư Khấu, cháu có mặt !
Đinh Nhị Cẩu căn bản không thèm ngó tới chủ nhiệm Đàm Khánh Hổ, trực tiếp ngồi vào đối diện với bí thư Khấu Đại Bằng nói.
– Ừ… đã đến rồi, đầy là chính là đồng chí chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình Đàm Khánh Hổ, chắc hẳn các người sớm nhận biết nhau rồi, lần này hai người sẽ đại diện cho ủy ban thị trấn đi lên văn phòng khiếu nại của huyện, rồi cùng với người ở văn phòng huyện cùng nhau đi Bắc Kinh giải quyết vấn đề !
– Uả…việc này cùng với chủ nhiệm Đàm có quan hệ gì mà ông ta cũng đi vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừm…thì bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình dẫn tới chuyện dân chúng đi khiếu oan, chủ nhiệm Đàm thì quá quen thuộc chính sách kế hoạch hoá gia đình, cho nên bắt buộc phải đi !
Khấu Đại Bằng không để cho Đàm Khánh Hổ có cơ hội nói chuyện, đúng ra là vừa rồi Đàm Khánh Hổ trước mặt Khấu Đại Bằng có biểu hiện là không muốn đi, nhưng Khấu Đại Bằng không có đáp ứng, vừa lúc Đinh Nhị Cẩu đến, liền trực tiếp ra lệnh cho Đàm Khánh Hổ, vì chuyện kế hoạch hoá gia đình đưa tới khiếu oan, hắn là chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hoá gia đình không đi thì ai sẽ đi thay đây?
Thấy ý của Khấu Đại Bằng đã quyết, Đàm Khánh Hổ không dám nói gì thêm nữa, hắn cũng biết Khấu Đại Bằng tất nhiên cũng sẽ có chuyện riêng nói cùng với Đinh Nhị Cẩu, cho nên đứng dậy cáo từ.
– Chú à, thật sự là chuyện gì đã xảy ra?
Đinh Nhị Cẩu đưa cho Khấu Đại Bằng một điếu thuốc châm lửa xong, rồi mới mồi đến điều thuốc của mình hỏi.
– Sắp đến cuối năm rồi, hầu như mọi người ở trong ủy ban rất bận, trước đây ở thị trấn Lâm Sơn không có hộ nào đi khiếu oan, nhưng bắt đầu năm trước, ông lão này lại đi đến Bắc Kinh khiếu oan, làm cho chúng ta rất bị động, thật ra chuyện này thì do bí thư Điền Gia Lượng phụ trách giải quyết, nhưng năm nay, mới vừa rồi thay đổi nhân sự, cái chuyện rối rắm khiếu oan này giờ lại giao cho chú, nói thật, để người khác đi, thì chú vẫn không an tâm, cho nên cháu mới để cháu đi xử lý chuyện này, nếu xảy ra chuyện gì khó khăn, nhất định phải cấp tốc gọi điện thoại báo ngay cho chú biết, nếu có gì sơ suất, gây ra chuyện nhiễu loạn lớn hơn thì rất phiền toái !
Khấu Đại Bằng rít một hơi thuốc dài, cả người nằm dựa ngửa trong chiếc ghế lớn, khuôn mặt mệt mỏi dị thường.
– Chú có biết câu chuyện vì sao lại có khiếu oan không ? Phá thai hay là thắt ống dẫn tinh?
– Không phải những chuyện đó, mà là chuyện có người chết nên mới khó !
Khấu Đại Bằng thở ra mịt mù khói thuốc nói.
– Hả ? Chết người ? Vậy chuyện này không dễ giải quyết đâu, cơ quan công an không có kết luận điều tra sao?
– Cũng may là cơ quan công an kết luận là tự sát, cho nên ủy ban trên thị trấn chúng ta không có liên đới trách nhiệm.
Khấu Đại Bằng bất đắc dĩ trả lời.
Đầu đuôi câu chuyện là thế này, ông lão đi khiếu oan tên là Vương Gia Sơn, có đứa con trai gọi là Vương Học Quân, họ là thôn dân ở thôn Hắc Thủy Loan, vào năm ngoái vợ của Vương Học Quân mang thai, nhưng trước đó đã sinh đôi ra hai đứa bé gái rồi, dựa theo chính sách kế hoạch hoá gia đình, đã sinh con một lần thì bất luận như thế nào cũng không cho phép sinh nữa, nhưng Vương Học Quân lại lén lút mang vợ mình đi đến bệnh viện tỉnh Giang Đô siêu âm, cái thai là con trai, vì vậy hai vợ chồng liền trốn tránh ở bên ngoài, dự định là sinh con sau một thời gian mới quay trở về.
Tết năm ngoái, khi cái thai đã được sáu tháng, vào lúc gần tết nên Vương Học Quân suy nghĩ : năm hết tết đến rồi, trở về có lẽ không có việc gì đâu, liền vụng trộm lén lut cùng vợ quay về nhà, nào ngờ bị phát hiện, bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình mang người xuống thôn Hắc Thủy Loan, đem vợ của Vương Học Quân mang đi, ngày hôm sau liền tiến hành giải phẫu phá thai, vì như thế nên Vương Học Quân uất ức, thừa dịp không có ai chú ý uống thốc rầy tự sát, người vợ cũng mang theo hai đứa con gái rời khỏi thôn Hắc Thủy Loan đi biệt xứ.
Ông lão Vương Gia Sơn vốn là một thầy lang, mặc dù không có giấy phép hành nghề y, nhưng chữa nhiều loại bệnh rất tốt, từ khi gia đình ly tán đến nay bỏ luôn việc xem bệnh, mà suốt ngày tìm cách đi khiếu oan, ông lão cho rằng tại vì bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình bắt con dâu mình mang đi phá thai, cho nên mới phát sinh ra chuyện con trai ông tự sát, vì vậy ông lão cứ đến từng cấp mà khiếu oan cho con mình, lần khiếu nại đầu tiên thượng cấp còn có trả lời và cho ngườì về điều tra hư thật như thế nào, nhưng các lần sau, thì không muốn tiếp đãi nữa vì mọi chuyện đã rỏ ràng, vì vậy ông lão liền đi Bắc Kinh, đến ngay quảng trường Thiên An Môn giơ cao cái bảng to ghi chữ khiếu oan, lúc ấy làm cho huyện ủy huyện Hải Dương rất bị động, đành tạm thời giải quyết bằng cách cho chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình thị trấn từ chức, do đó sau này mới tới lượt Đàm Khánh Hổ đám nhận chức vụ chủ nhiệm.
– Nếu cháu đi thì sẽ có bao nhiêu quyền lực?
– Cái gì quyền lực?
Khấu Đại Bằng không hiểu hỏi lại
– Ông lão hiện tại con trai đã không còn, con dâu thì đã ôm cháu nội bỏ đi, chỉ còn trơ trọi sống một mình, dù sao cũng phải tìm cách như thế nào để bù đắp an ủi cho người ta chứ, nếu không có gì cả, thì dựa vào cái gì mà ông lão nghe lời của chúng ta mà quay trở về nhà, còn điều này nữa, sau khi ông lão về nhà, qua tết cũng đừng nói là lại sợ ông lão tiếp tục khiếu oan, đi xuống bắt giam ông ta lại là không được.
– Giam lại? Ừ… đây cũng là một biện pháp tốt !
– Cái gì ? Bộ chú có ý định giam lại ông lão thật à, việc này là giam cầm phi pháp, chúng ta có quyền gì mà tự nhiên giam ông lão lại?
Ý thức pháp luật của Đinh Nhị Cẩu bỗng nhiên tăng vụt lên.
– Cháu nói gì đâu không à, ý của chú lúc này là thời điểm trên Bắc Kinh đang hội họp tổng kết cuối năm, cho nên hãy đem ông lão đưa đến vùng du lịch nào đó hoặc là một khách sạn giữ lại mười ngày, nửa tháng gì đó, chờ đợi khi trên Bắc Kinh hội họp xong đã, đến lúc đó thì thả ông ta ra.
– Chú tính thật là thật tài tình ghê, đây cũng là một cách giam giữ biến tướng, đến lúc đó sự tình gốc rễ không có giải quyết xong, lại tăng thêm một tội danh, chuyện này thôi đi, cháu không có khả năng xử lý đâu, chú tìm người khác vậy !
– Hừm..được rồi…được rồi… đừng nói thêm nữa, chỉ cần điều kiện quyền lực của cháu không quá đáng, cứ tùy theo tình hình mà làm, khi cần cứ gọi điện thoại cho chú !
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì nữa, hài lòng khi thấy điều kiện của mình đã được đáp ứng.
…
Cho dù giữa hai người trước đó đã có xích mích đụng độ với nhau, nhưng cuộc gặp lần này không giống như trước, vì hai người lập trường đều giống nhau đối với chuyện của Vương Gia Sơn, cho nên khi ngồi vào trên xe do Đỗ Sơn Khôi lái, Đàm Khánh Hổ cùng Đinh Nhị Cẩu trò chuyện với nhau cũng không tệ lắm, phảng phất như là trước đó vài ngày chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
– Chủ nhiệm Đàm, tôi đang đi làm công chùa, giải quyết chuyện rắc rối cho ủy ban kế hoạch hóa của ông đấy, đến Bắc Kinh đã cho tôi ăn một bữa mới được à !
– Hì..Đinh trợ lý, không có vấn đề, tại nhà hàng Bắc Kinh Toàn Tụ Đức, tôi mời khách !
– Ha ha, chủ nhiệm Đàm, hôm nay sao ông hào phóng như vậy, cho tôi đi ké lên Bắc Kinh với nhé !
Đỗ Sơn Khôi ăn theo cười nói.
– Ừ… tôi cảm thấy ý kiến của lão Đỗ này được đó Đinh trợ lý, hay là ông nói với bí thư Khấu một tiếng, để cho lão Đỗ đi theo cùng với chúng ta lên Bắc Kinh vậy !
Đàm Khánh Hổ đúng là một nhân vật đầy thủ đoạn không thể xem thường, hôm nay biểu hiện so với mấy ngày trước đó cách biệt một trời một vực, trong mắt của hắn, Đinh Nhị Cẩu tầm thường chẳng khác gì con bọ, nhưng hiện tại giờ đã rõ ràng biến thành Đinh trợ lý rồi, thậm chí Đinh Nhị Cẩu nghe hắn gọi còn sợ nổi da gà, nhưng thật sự đâu có ai có biết được trong lòng Đàm Khánh Hổ cũng có nhiều uẩn khúc.
Trước đây, Đàm Khánh Hổ ở trên thị trấn cũng là một nhân vật hét ra lửa, ỷ vào cùng Điền Gia Lượng có chút ngoắc nghéo quan hệ thân thích, bình thường cũng tạo cho Điền Gia Lượng rất nhiều điều kiện thuận lợi trong việc gần gủi với đàn bà dựa vào quyền hành của ủy ban kế hoạch hóa gia đình, cho nên được danh xưng là thuộc hạ thân tín tài giỏi của Điền Gia Lượng, mà bây giờ thì mất tất cả rồi, Điền Gia Lượng đã ra đi, chỗ dựa dẩm bị đổ, mà trước mắt hắn, hai người này đều là người tâm phúc của bí thư Khấu phúc, đương nhiên Đàm Khánh Hổ không dám làm phật lòng bọn họ, hắn hiện tại chỉ biết cầu nguyện bí thư Khấu Đại Bằng đừng đem cái chức chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa của mình đạp xuống, cái công việc của ủy ban kế hoạch hóa này là một công việc béo bở biết bao người thèm muốn.
Chỉ cần những việc liên quan đến sinh đẻ, ngày lễ ngày tết thì phải tặng lễ vật cho hắn, còn Điền Gia Lượng chọn trúng người vợ của nhà ai, hắn sẽ lợi dụng quyền hạn chức vụ tìm cách dụ dỗ cho người vợ ấy tự dâng hiến cái lổ âm đạo của mình cho Điền Gia Lượng, có thể nói chính hắn cũng hưởng thụ qua khá nhiều cái hang của vợ người : sâu, cạn, rộng, hẹp gì cũng đã biết qua, vì thế đây là công việc béo bở, ai biết mà không thèm đâu này?
Văn phòng giải quyết khiếu nại huyện Hải Dương lại phái tướng mạnh là chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn đích thân xuất mã, đi cùng một người tài xế, sử dụng chiếc xe loại sang Buick Enclave
Cũng dễ nhận ra được Đàm Khánh Hổ cùng chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn không phải là người xa lạ, bởi vì nhìn qua thì thấy hai người với dáng điệu rất là quen thuộc.
– Trợ lý Đinh, đây là chủ nhiệm văn phòng khiếu nại Ngô Đồng Sơn, là người có nhiều kinh nghiệm xử lý về các vụ khiếu nại, lần đi này chúng ta trông cậy rất nhiều vào bản lãnh của chủ nhiệm Ngô đấy !
Vừa gặp mặt, Đàm Khánh Hổ liền giới thiệu với Đinh Nhị Cẩu.
– Xin chào chủ nhiệm Ngô, tôi là trợ lý Đinh Trường Sinh của thị trấn Lâm Sơn, lần này làm phiền chủ nhiệm rồi.
– Không có việc gì…không có việc gì, đây là công việc của tôi mà, chúng ta lên xe, vừa đi vừa nói chuyện, sáng sớm ngày mai là sẽ đến Bắc Kinh !
Ngô Đồng Sơn cười ha hả nói.
Có một điều Đinh Nhị Cẩu không rõ lắm, bộ phận giải quyết khiếu nại nơi chuyên giải quyết những vấn đề phiền phức rắc rối của người dân kiện thưa, nhưng Ngô Đồng Sơn người đứng đầu trong văn phòng khiếu nại này lại béo tốt như là một con heo nung núc thịt, ông ta cao lắm tầm 1m 60 nhưng trọng lượng lại không dưới 150kg, nếu như cắt ngang thân người, có thể là một cm cũng được 1kg thịt a, trong đầu Đinh Nhị Cẩu xấu xa bậy bạ tưởng tượng ra.
– Chủ nhiệm Ngô, lần này trong huyện có dự định là vứt bỏ ở đâu chưa ?
Đàm Khánh Hổ thấp giọng hỏi.
– Để xem tình huống ra sao đã, lão già này giống như tên điên vậy, bị vậy mà vẫn không sợ, liên tục không ngừng khiếu oan…
– Anh chưa hiểu ý em, điều em nói chính là coi như tính giá trị tiền của quyển sách, xem như là anh hùn cổ phần với em, chuyện là như thế này, tại thôn Lê Viên có một miếng đất bỏ hoang trong triền núi rất lớn, em đã đã tìm hiểu nói chuyện qua điện thoại với chuyên gia viện nông nghiệp ở Bắc Kinh rồi, chỗ đó rất thích hợp gieo trồng loại giống nho để làm rượu, diện tích đại khái có hơn 5000 hecta, nếu chúng ta đứng ra nhận thầu làm, miếng đất này là một vùng không nhỏ để gieo trồng thu hoạch, nhất định là có tương lai đấy, thân phận của em bây giờ là cán bộ nhà nước nên không thích hợp trực tiếp đứng ra làm, anh thì có thể được !
– Việc này có chắc không vậy?
Đỗ Sơn Khôi bán tín bán nghi nói.
– Dù sao giờ thì anh cũng chỉ là một tài xế lái xe thu nhập cũng không có bao nhiêu, vậy thế này đi, trước hết anh xin tạm nghỉ lái xe dài hạn, anh đầu tiên cứ đứng tên nhận thầu miếng đất làm trước, em sẽ trả cho anh tiền lương hàng tháng, anh lái xe mỗi tháng bao nhiêu tiền, em sẽ trả cho anh tiền gấp đôi, vậy được chưa?
– Ừm… việc này để cho anh được suy nghĩ thật kỹ một chút, để anh cùng với thầy thương lượng xem sao đã !
– Được, không có vấn đề gì, chờ em đi Bắc Kinh trở lại rồi tính !
…
Sáng sớm khi Đinh Nhị Cẩu đến văn phòng của Khấu Đại Bằng, thì trông thấy chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình Đàm Khánh Hổ đã ở đó, hắn không khỏi sững sờ, Điền Gia Lượng đã điều đi nơi khá, chỗ dựa của Đàm Khánh Hổ không còn nữa, đã ngoài tầm tay với rồi.
– Bí thư Khấu, cháu có mặt !
Đinh Nhị Cẩu căn bản không thèm ngó tới chủ nhiệm Đàm Khánh Hổ, trực tiếp ngồi vào đối diện với bí thư Khấu Đại Bằng nói.
– Ừ… đã đến rồi, đầy là chính là đồng chí chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình Đàm Khánh Hổ, chắc hẳn các người sớm nhận biết nhau rồi, lần này hai người sẽ đại diện cho ủy ban thị trấn đi lên văn phòng khiếu nại của huyện, rồi cùng với người ở văn phòng huyện cùng nhau đi Bắc Kinh giải quyết vấn đề !
– Uả…việc này cùng với chủ nhiệm Đàm có quan hệ gì mà ông ta cũng đi vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừm…thì bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình dẫn tới chuyện dân chúng đi khiếu oan, chủ nhiệm Đàm thì quá quen thuộc chính sách kế hoạch hoá gia đình, cho nên bắt buộc phải đi !
Khấu Đại Bằng không để cho Đàm Khánh Hổ có cơ hội nói chuyện, đúng ra là vừa rồi Đàm Khánh Hổ trước mặt Khấu Đại Bằng có biểu hiện là không muốn đi, nhưng Khấu Đại Bằng không có đáp ứng, vừa lúc Đinh Nhị Cẩu đến, liền trực tiếp ra lệnh cho Đàm Khánh Hổ, vì chuyện kế hoạch hoá gia đình đưa tới khiếu oan, hắn là chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hoá gia đình không đi thì ai sẽ đi thay đây?
Thấy ý của Khấu Đại Bằng đã quyết, Đàm Khánh Hổ không dám nói gì thêm nữa, hắn cũng biết Khấu Đại Bằng tất nhiên cũng sẽ có chuyện riêng nói cùng với Đinh Nhị Cẩu, cho nên đứng dậy cáo từ.
– Chú à, thật sự là chuyện gì đã xảy ra?
Đinh Nhị Cẩu đưa cho Khấu Đại Bằng một điếu thuốc châm lửa xong, rồi mới mồi đến điều thuốc của mình hỏi.
– Sắp đến cuối năm rồi, hầu như mọi người ở trong ủy ban rất bận, trước đây ở thị trấn Lâm Sơn không có hộ nào đi khiếu oan, nhưng bắt đầu năm trước, ông lão này lại đi đến Bắc Kinh khiếu oan, làm cho chúng ta rất bị động, thật ra chuyện này thì do bí thư Điền Gia Lượng phụ trách giải quyết, nhưng năm nay, mới vừa rồi thay đổi nhân sự, cái chuyện rối rắm khiếu oan này giờ lại giao cho chú, nói thật, để người khác đi, thì chú vẫn không an tâm, cho nên cháu mới để cháu đi xử lý chuyện này, nếu xảy ra chuyện gì khó khăn, nhất định phải cấp tốc gọi điện thoại báo ngay cho chú biết, nếu có gì sơ suất, gây ra chuyện nhiễu loạn lớn hơn thì rất phiền toái !
Khấu Đại Bằng rít một hơi thuốc dài, cả người nằm dựa ngửa trong chiếc ghế lớn, khuôn mặt mệt mỏi dị thường.
– Chú có biết câu chuyện vì sao lại có khiếu oan không ? Phá thai hay là thắt ống dẫn tinh?
– Không phải những chuyện đó, mà là chuyện có người chết nên mới khó !
Khấu Đại Bằng thở ra mịt mù khói thuốc nói.
– Hả ? Chết người ? Vậy chuyện này không dễ giải quyết đâu, cơ quan công an không có kết luận điều tra sao?
– Cũng may là cơ quan công an kết luận là tự sát, cho nên ủy ban trên thị trấn chúng ta không có liên đới trách nhiệm.
Khấu Đại Bằng bất đắc dĩ trả lời.
Đầu đuôi câu chuyện là thế này, ông lão đi khiếu oan tên là Vương Gia Sơn, có đứa con trai gọi là Vương Học Quân, họ là thôn dân ở thôn Hắc Thủy Loan, vào năm ngoái vợ của Vương Học Quân mang thai, nhưng trước đó đã sinh đôi ra hai đứa bé gái rồi, dựa theo chính sách kế hoạch hoá gia đình, đã sinh con một lần thì bất luận như thế nào cũng không cho phép sinh nữa, nhưng Vương Học Quân lại lén lút mang vợ mình đi đến bệnh viện tỉnh Giang Đô siêu âm, cái thai là con trai, vì vậy hai vợ chồng liền trốn tránh ở bên ngoài, dự định là sinh con sau một thời gian mới quay trở về.
Tết năm ngoái, khi cái thai đã được sáu tháng, vào lúc gần tết nên Vương Học Quân suy nghĩ : năm hết tết đến rồi, trở về có lẽ không có việc gì đâu, liền vụng trộm lén lut cùng vợ quay về nhà, nào ngờ bị phát hiện, bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình mang người xuống thôn Hắc Thủy Loan, đem vợ của Vương Học Quân mang đi, ngày hôm sau liền tiến hành giải phẫu phá thai, vì như thế nên Vương Học Quân uất ức, thừa dịp không có ai chú ý uống thốc rầy tự sát, người vợ cũng mang theo hai đứa con gái rời khỏi thôn Hắc Thủy Loan đi biệt xứ.
Ông lão Vương Gia Sơn vốn là một thầy lang, mặc dù không có giấy phép hành nghề y, nhưng chữa nhiều loại bệnh rất tốt, từ khi gia đình ly tán đến nay bỏ luôn việc xem bệnh, mà suốt ngày tìm cách đi khiếu oan, ông lão cho rằng tại vì bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình bắt con dâu mình mang đi phá thai, cho nên mới phát sinh ra chuyện con trai ông tự sát, vì vậy ông lão cứ đến từng cấp mà khiếu oan cho con mình, lần khiếu nại đầu tiên thượng cấp còn có trả lời và cho ngườì về điều tra hư thật như thế nào, nhưng các lần sau, thì không muốn tiếp đãi nữa vì mọi chuyện đã rỏ ràng, vì vậy ông lão liền đi Bắc Kinh, đến ngay quảng trường Thiên An Môn giơ cao cái bảng to ghi chữ khiếu oan, lúc ấy làm cho huyện ủy huyện Hải Dương rất bị động, đành tạm thời giải quyết bằng cách cho chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình thị trấn từ chức, do đó sau này mới tới lượt Đàm Khánh Hổ đám nhận chức vụ chủ nhiệm.
– Nếu cháu đi thì sẽ có bao nhiêu quyền lực?
– Cái gì quyền lực?
Khấu Đại Bằng không hiểu hỏi lại
– Ông lão hiện tại con trai đã không còn, con dâu thì đã ôm cháu nội bỏ đi, chỉ còn trơ trọi sống một mình, dù sao cũng phải tìm cách như thế nào để bù đắp an ủi cho người ta chứ, nếu không có gì cả, thì dựa vào cái gì mà ông lão nghe lời của chúng ta mà quay trở về nhà, còn điều này nữa, sau khi ông lão về nhà, qua tết cũng đừng nói là lại sợ ông lão tiếp tục khiếu oan, đi xuống bắt giam ông ta lại là không được.
– Giam lại? Ừ… đây cũng là một biện pháp tốt !
– Cái gì ? Bộ chú có ý định giam lại ông lão thật à, việc này là giam cầm phi pháp, chúng ta có quyền gì mà tự nhiên giam ông lão lại?
Ý thức pháp luật của Đinh Nhị Cẩu bỗng nhiên tăng vụt lên.
– Cháu nói gì đâu không à, ý của chú lúc này là thời điểm trên Bắc Kinh đang hội họp tổng kết cuối năm, cho nên hãy đem ông lão đưa đến vùng du lịch nào đó hoặc là một khách sạn giữ lại mười ngày, nửa tháng gì đó, chờ đợi khi trên Bắc Kinh hội họp xong đã, đến lúc đó thì thả ông ta ra.
– Chú tính thật là thật tài tình ghê, đây cũng là một cách giam giữ biến tướng, đến lúc đó sự tình gốc rễ không có giải quyết xong, lại tăng thêm một tội danh, chuyện này thôi đi, cháu không có khả năng xử lý đâu, chú tìm người khác vậy !
– Hừm..được rồi…được rồi… đừng nói thêm nữa, chỉ cần điều kiện quyền lực của cháu không quá đáng, cứ tùy theo tình hình mà làm, khi cần cứ gọi điện thoại cho chú !
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì nữa, hài lòng khi thấy điều kiện của mình đã được đáp ứng.
…
Cho dù giữa hai người trước đó đã có xích mích đụng độ với nhau, nhưng cuộc gặp lần này không giống như trước, vì hai người lập trường đều giống nhau đối với chuyện của Vương Gia Sơn, cho nên khi ngồi vào trên xe do Đỗ Sơn Khôi lái, Đàm Khánh Hổ cùng Đinh Nhị Cẩu trò chuyện với nhau cũng không tệ lắm, phảng phất như là trước đó vài ngày chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
– Chủ nhiệm Đàm, tôi đang đi làm công chùa, giải quyết chuyện rắc rối cho ủy ban kế hoạch hóa của ông đấy, đến Bắc Kinh đã cho tôi ăn một bữa mới được à !
– Hì..Đinh trợ lý, không có vấn đề, tại nhà hàng Bắc Kinh Toàn Tụ Đức, tôi mời khách !
– Ha ha, chủ nhiệm Đàm, hôm nay sao ông hào phóng như vậy, cho tôi đi ké lên Bắc Kinh với nhé !
Đỗ Sơn Khôi ăn theo cười nói.
– Ừ… tôi cảm thấy ý kiến của lão Đỗ này được đó Đinh trợ lý, hay là ông nói với bí thư Khấu một tiếng, để cho lão Đỗ đi theo cùng với chúng ta lên Bắc Kinh vậy !
Đàm Khánh Hổ đúng là một nhân vật đầy thủ đoạn không thể xem thường, hôm nay biểu hiện so với mấy ngày trước đó cách biệt một trời một vực, trong mắt của hắn, Đinh Nhị Cẩu tầm thường chẳng khác gì con bọ, nhưng hiện tại giờ đã rõ ràng biến thành Đinh trợ lý rồi, thậm chí Đinh Nhị Cẩu nghe hắn gọi còn sợ nổi da gà, nhưng thật sự đâu có ai có biết được trong lòng Đàm Khánh Hổ cũng có nhiều uẩn khúc.
Trước đây, Đàm Khánh Hổ ở trên thị trấn cũng là một nhân vật hét ra lửa, ỷ vào cùng Điền Gia Lượng có chút ngoắc nghéo quan hệ thân thích, bình thường cũng tạo cho Điền Gia Lượng rất nhiều điều kiện thuận lợi trong việc gần gủi với đàn bà dựa vào quyền hành của ủy ban kế hoạch hóa gia đình, cho nên được danh xưng là thuộc hạ thân tín tài giỏi của Điền Gia Lượng, mà bây giờ thì mất tất cả rồi, Điền Gia Lượng đã ra đi, chỗ dựa dẩm bị đổ, mà trước mắt hắn, hai người này đều là người tâm phúc của bí thư Khấu phúc, đương nhiên Đàm Khánh Hổ không dám làm phật lòng bọn họ, hắn hiện tại chỉ biết cầu nguyện bí thư Khấu Đại Bằng đừng đem cái chức chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa của mình đạp xuống, cái công việc của ủy ban kế hoạch hóa này là một công việc béo bở biết bao người thèm muốn.
Chỉ cần những việc liên quan đến sinh đẻ, ngày lễ ngày tết thì phải tặng lễ vật cho hắn, còn Điền Gia Lượng chọn trúng người vợ của nhà ai, hắn sẽ lợi dụng quyền hạn chức vụ tìm cách dụ dỗ cho người vợ ấy tự dâng hiến cái lổ âm đạo của mình cho Điền Gia Lượng, có thể nói chính hắn cũng hưởng thụ qua khá nhiều cái hang của vợ người : sâu, cạn, rộng, hẹp gì cũng đã biết qua, vì thế đây là công việc béo bở, ai biết mà không thèm đâu này?
Văn phòng giải quyết khiếu nại huyện Hải Dương lại phái tướng mạnh là chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn đích thân xuất mã, đi cùng một người tài xế, sử dụng chiếc xe loại sang Buick Enclave
Cũng dễ nhận ra được Đàm Khánh Hổ cùng chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn không phải là người xa lạ, bởi vì nhìn qua thì thấy hai người với dáng điệu rất là quen thuộc.
– Trợ lý Đinh, đây là chủ nhiệm văn phòng khiếu nại Ngô Đồng Sơn, là người có nhiều kinh nghiệm xử lý về các vụ khiếu nại, lần đi này chúng ta trông cậy rất nhiều vào bản lãnh của chủ nhiệm Ngô đấy !
Vừa gặp mặt, Đàm Khánh Hổ liền giới thiệu với Đinh Nhị Cẩu.
– Xin chào chủ nhiệm Ngô, tôi là trợ lý Đinh Trường Sinh của thị trấn Lâm Sơn, lần này làm phiền chủ nhiệm rồi.
– Không có việc gì…không có việc gì, đây là công việc của tôi mà, chúng ta lên xe, vừa đi vừa nói chuyện, sáng sớm ngày mai là sẽ đến Bắc Kinh !
Ngô Đồng Sơn cười ha hả nói.
Có một điều Đinh Nhị Cẩu không rõ lắm, bộ phận giải quyết khiếu nại nơi chuyên giải quyết những vấn đề phiền phức rắc rối của người dân kiện thưa, nhưng Ngô Đồng Sơn người đứng đầu trong văn phòng khiếu nại này lại béo tốt như là một con heo nung núc thịt, ông ta cao lắm tầm 1m 60 nhưng trọng lượng lại không dưới 150kg, nếu như cắt ngang thân người, có thể là một cm cũng được 1kg thịt a, trong đầu Đinh Nhị Cẩu xấu xa bậy bạ tưởng tượng ra.
– Chủ nhiệm Ngô, lần này trong huyện có dự định là vứt bỏ ở đâu chưa ?
Đàm Khánh Hổ thấp giọng hỏi.
– Để xem tình huống ra sao đã, lão già này giống như tên điên vậy, bị vậy mà vẫn không sợ, liên tục không ngừng khiếu oan…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.