Kiều

Chương 288:

Samson

19/01/2024

Đinh Nhị Cẩu muốn trở về lại nơi của Thành Công, nhưng lại sợ Kha Tử Hoa biết chuyện cười giễu cợt hắn, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng rất sợ cái miệng của Kha Tử Hoa tuyên dương khắp bốn phương về chuyện này, vì vậy nên hắn gọi điện thoại cho Trương Cường.

– Tôi đang ở tại khách sạn trên đường Hồng Tinh, rất dễ tìm, khách sạn Thanh Niên.

Trương Cường nói



Nghe tiếng kêu, Trương Cường bước đến mở cửa.

– Ủa, nghe cậu nói đêm nay không trở về mà? Tại sao giờ lại quay về, chuyện thương lượng nhờ giúp đỡ đã bất thành rồi sao?

Trương Cường hỏi.

– Đã xảy ra ít chuyện nên tôi quay về, còn chuyện nhờ giúp đỡ, anh yên tâm đi, hắn ta ở ngay trước mặt tôi gọi điện cho trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ, tôi thấy không phải là giả vờ đâu, nếu không có gì thay đổi qua mấy ngày nữa, có thể ông ta sẽ tìm anh trao đổi đấy .

– Thật vậy sao? Con mẹ nó, hôm nay thật là gõ cửa đúng người rồi, cám ơn người anh em rất nhiều.

– Nhờ vả người ta cũng xong rồi, tiền thì cũng đưa đến nơi, còn có được việc hay không thì cũng chưa biết chắc, nhưng anh Trương Cường này, nếu chuyện không có hoàn thành, tôi sẽ xuất tiền ra trả lại cho anh, chúng ta thống nhất như thế nhé.

– Nhị Cẩu, cậu đừng nói vậy, việc này có thể hoàn thành đấy, người ta đã nhận lời giúp đỡ, lại chịu thu tiền, như vậy việc sẽ xử lý tốt thôi .

Đinh Nhị Cẩu che giấu hướng đi đích thật của số tiền đó, hắn đã quyết định, một khi chuyện chạy chức cho Trương Cường xử lý không được, ngay lập tức hắn sẽ lấy tiền túi ra trả lại cho Trương Cường, nếu chuyện này thành công thì đương nhiên Trương Cường không có bận tâm đến số tiền đã bỏ ra, nhưng nếu làm không được việc thì sẽ trả đủ tiền lại cho Trương Cường, vậy thì mấu chốt vấn đề lương tâm của Đinh Nhị Cẩu cũng không có gì áy náy khi dùng số tiền sai mục đích.Rạng sáng ngày thứ hai, Đinh Nhị Cẩu gọi điện cho Kha Tử Hoa cùng Thành Công, nói là trong nhà có việc gấp nên cần trở về xử lý, vì thế không đến gặp mặt từ giã được, hôm nào có dịp ghé lại thành phố Bạch Sơn sẽ đến mời hai người ăn cơm.

Kha Tử Hoa hỏi hắn tối hôm qua cảm giác với “ bò lạc “ như thế nào, Đinh Nhị Cẩu nhìn Trương Cường nằm cạnh bên người, nghĩ thầm, nghe Trương Cường ngáy khò khè cả đêm, có thể hiểu được cảm giác gì, nhưng chuyện như vầy, tuyệt đối không thể để cho Kha Tử Hoa biết rõ, nếu không sẽ bị hắn giễu cợt cả đời .

Hắn đành nói xạo là cảm giác rất tuyệt vời, hôm nào lại đến hưởng thụ thêm một lần nữa. Kha Tử Hoa cười cười thầm nghỉ Đinh Nhị Cẩu khoác lác, thật ra Kha Tử Hoa đã phái một người đi theo nhằm bảo vệ an toàn cho Đinh Nhị Cẩu, hắn ta chỉ ngồi xổm chưa đến 20 phút, đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đi ra ngoài đón xe đi mất rồi, còn dám nói cảm giác là rất tốt, đương nhiên sự thật những lời này là không thể nói, rất dễ tổn thương tình cảm …

Đinh Nhị Cẩu chạy xe đến mé ngoài thị trấn thì để Trương Cường xuống xe, hắn tự một mình lái xe đi đến ủy ban thị trấn, bởi vì lúc ở trên đường đi, Khấu Đại Bằng có gọi điện thoại kêu hắn đến ủy ban thị trấn có việc cần gặp.

Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn để người ta biết đến hắn cùng đi chung với Trương Cường, tuy hắn và Trương Cường quan hệ rất tốt, nhưng mối quan hệ của hắn với chính trị viên Trần Binh cũng không tệ, trong thời gian Đinh Nhị Cẩu công tác ở đồn cảnh sát, Trần Binh cũng rất chiếu cố quan tâm đến hắn, chỉ có điều Trần Binh là chính trị viên, với lại hai người tuổi tác khá chênh lệch, cho nên Đinh Nhị Cẩu tiếp xúc cũng không nhiều với Trần Binh, đây cũng là nguyên nhân hắn giúp cho Trương Cường, mà không giúp cho Trần Binh.

– Chào chú, có chuyện gì à?

– Chuyện gì? Chuyện của cháu đấy, có người phản ánh, cháu mua một cái xe mới, nói đi, tiền từ đâu tới, nếu không phải là tham ô từ tiền sửa đường .



Khấu Đại Bằng vẻ mặt nghiêm túc nói .

– Con bà nó, tên khốn kiếp nào đã lén lút báo cáo bậy bạ, ông mua cái xe kia là tiền của mình, đồ thứ con hoang…

– Ha ha, cháu đang xưng “ ông “ với ai vậy?

Khấu Đại Bằng rót chén trà đầy ắp đây qua trên bàn cho hắn.

– Hắc hắc, cứ thử xem như là chú không hiểu cháu đi, nếu cháu muốn tham ô tiền thì cũng không có cơ hội đó đâu, chú cứ kiểm tra đi, tiền đều ở trong tài khoản của ủy ban thôn Lê Viên, mỗi một khoản tiền rút ra đều có mấy cán bộ thôn cùng ký tên, vì tránh hiềm nghi, cháu không có trong danh sách ký, đương nhiên, tiền cũng không phải là cháu chi, nếu chú vẫn không tin, ngày mai phái người đến thôn Lê Viên kiểm tra sổ sách, nếu tra ra vấn đề gì, chú ngay tại chỗ miễn chức cháu đi, như vậy được chưa?

Đinh Nhị Cẩu nói với dáng điệu như là bị hàm oan lắm vậy .

– Thật không có cầm một phân tiền sao?

Khấu Đại Bằng ngồi thẳng lên hỏi.

– Tuyệt đối không, cháu đã trải qua khôn cùng, biết rõ công việc bây giờ có được là không dễ dàng, cho nên cháu rất quý trọng, chú yên tâm, cháu sẽ dứt khoát không bao giờ phạm sai lầm đâu.

– Vậy là tốt rồi, nếu như cháu đã nói vậy, chú an tâm, chú cũng dễ ăn nói với người khác rồi.

– Rốt cuộc là người nào nói vậy chú ?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Chuyện này không liên quan tới cháu, bây giờ nói qua chuyện khác, cũng không biết từ khi nào thì thị trấn Lâm Sơn Trấn khỉ ho cò gáy này mới đó thoáng cái trở thành cái bánh thơm ngon rồi, từ khi chuyện thôn Lê Viên tiến hành cải tạo con đường tiếp giáp đến quốc lộ, hết lãnh đạo này khều một cái, đến lãnh đạo khác khều một cái, riết rồi chú cảm thấy giống như lúc nào cũng có lãnh đạo ở trên xuống đây vậy đó.

Khấu Đại Bằng thở dài nói một hơi .

– Trời đất, lại có ai muốn tới nữa à?

– Còn có thể là ai khác chứ, chủ tịch huyện mới tới nhậm chức đấy, chuyện đầu tiên là muốn thị sát các con đường tiến triển đến đâu rồi, cháu trở về chuẩn bị trước đi.

– Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị, mới lần trước bí thư đi đến, những món đồ mang ra tung hô còn chưa có kịp cất đi, giờ cứ mang lên là được, hừ… các lãnh đạo đi thị sát thì ai cũng giống nhau thôi, xem mọi người như thằng ngu, kéo đến địa phương xem một lần, phát biểu tâng bốc một trận, sau đó giả vờ cùng với cán bộ trong thôn nắm chặt tay dân lắc lắc, sau đó lên xe rời đi, ai về nhà nấy, tìm mẹ hoặc vợ của mình, mọi sự đều thắng lợi, thành công.

– Đinh Nhị Cẩu, cháu ngứa miệng hả, thái độ làm việc của cháu là như thế à, đây là chủ tịch huyện đến khảo sát, cháu dám nói như vậy sao, chú nói cho cháu biết, chủ tịch huyện này không phải là người ngu đần để mà đối phó, ngày đó đi nhậm chức chính đích thân trưởng ban tổ chức cán bộ tự mình tiễn đưa xuống, còn có nghe nói bí thư Trịnh phô trương đón tiếp long trọng liền bị phê bình một trận, một chút cũng không có cho lưu lại mặt mũi …



– Khục, bí thư Trịnh đúng là thích phô trương không nhỏ, đến xem phòng làm việc của ông ta thì đã biết rõ …

Đinh Nhị Cẩu ý muốn nhắc Khấu Đại Bằng cùng Trịnh Minh Đường nên giữ một khoảng cách nhất định cho an toàn, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khấu Đại Bằng cắt đứt.

– Câm miệng!

Khấu Đại Bằng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ như sợ có người nghe thấy, nhỏ giọng nói:

– Đinh Nhị Cẩu, về sau hãy giữ mồm giữ miệng, cái miệng của cháu hay nói bậy bạ kiểu này, sớm muộn gì thì cũng gây tai hoạ đấy, nói bậy gì vậy, lãnh đạo như thế nào đâu cần tới cháu quản, cháu là bí thư của Ban kỷ luật thanh tra à?

– Mấu chốt vấn đề là bí thư Ban kỷ luật thanh tra cũng không dám quản những chuyện này đâu…

Đinh Nhị Cẩu không phục tùng, nhỏ giọng thì thầm lại .

– Cháu nói cái gì, lặp lại lần nữa cho chú nghe coi!

Khấu Đại Bằng nghiêng người hỏi.

– Không có gì, cháu biết rồi, trở về bố trí công việc cho tốt, chuẩn bị nghênh đón ông lớn trên Huyện đến thị sát.

Đinh Nhị Cẩu không ngốc, chỉ khi nào trước mặt Khấu Đại Bằng mới lộ ra kiểu ăn nói bạt mạng như thế, sẽ làm cho Khấu Đại Bằng bực bội dạy dỗ cho hắn bài học, cứ một lần, hai lần… có lẽ không thấy ra điều gì, nhưng cứ nhiều lần như vậy, Khấu Đại Bằng sẽ tạo thành thói quen tự nhiên, mỗi lần gặp gỡ không nghe Đinh Nhị Cẩu nói vài câu bậy bạ để có lý do mắng hắn, chính Khấu Đại Bằng sẽ có cảm giác không được tự nhiên .

Đầu tư tình cảm thì có rất nhiều cách, nhưng là làm thế nào để cho cấp trên của mình, mỗi lần nhìn thấy là cũng muốn dạy dỗ vài câu, vậy thì chứng minh cho thấy trong mắt cấp trên, mình đã từ lâu rất được quan tâm đến, ngược lại nếu lãnh đạo thấy mình cũng không cần quan tâm mặc kệ đến phản ứng tình hình của mình thì nếu sau này, nếu có chuyện tốt thì làm sao nhớ tới mình được chứ.

Đinh Nhị Cẩu có mối quan hệ với Khấu Đại Bằng rất là lạ lùng, hắn biết rõ với vị trí hiện tại, nếu như hắn biểu hiện cung kính tận tụy, sẽ có tác dụng ngược làm cho Khấu Đại Bằng lo lắng ẩn giấu đằng sau sự cung kính tận tụy ấy tiềm tàng sự nguy hiểm, có thể thời gian không bao lâu sẽ đưa hắn sung quân đến một khu vực khỉ ho cò gáy không ai biết đến, ngày tháng trôi qua sẽ đem tầng quan hệ như thế này đóng băng lại, trong lúc bây giờ Khấu Đại Bằng cùng Điền Ngạc Như cũng không còn có quan hệ qua lại, mặc dù đến lúc đó Đinh Nhị Cẩu khai ra sự thật, nhưng sẽ có ai tin được lời nói của một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn, nếu không chừng còn có thể rơi vào thêm tội vu oan giá họa nữa.

Cho nên Đinh Nhị Cẩu đối với quan hệ Khấu Đại Bằng gắn bó vô cùng tốt, bởi vì đây là ông trời đã kê cho hắn một cái thang để leo lên cao.

– Nếu không còn việc gì, cháu đi trước nhé.

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Đợi một chút, hôm bữa chú bảo cháu ghé qua văn phòng đảng ủy gặp Tần Nga Hương cầm lấy tờ đơn xin vào Đảng đâu rồi? Ghi hay chưa?

Khấu Đại Bằng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook