Chương 287:
Samson
19/01/2024
Đinh Nhị Cẩu đem một ly rượu đưa cho người phụ nữ .
Cô ta do dự một chút, rồi liếc nhìn chung quanh, tất cả mọi người tựa hồ không có ai chú ý tới tình huống ở bàn bên này, người phụ nữ mới rụt rè nhận lấy ly rượu .
– Thằng nhóc này thật đúng là có một ít năng lực, Thành Công, ông xem kìa, cô đó bắt đầu uống rượu, mẹ kiếp, hắn cũng có chút tài năng đấy chứ.
Thành Công đốt một điếu thuốc, cùng nhìn trên máy tính theo dõi, đúng lúc này thì người phụ nữ đã bắt đầu cầm cái túi xách trên bàn, chuẩn bị đứng dậy rồi.
– Phái một người đi theo bọn họ, nhớ đừng để bị phát hiện, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Đinh Nhị Cẩu, nếu như hắn ta bị người ta dụ kéo đến trong chỗ hoang vắng giở trò đen tối, thì mặt mũi của chúng ta tại nơi đây chẳng khác nào những thằng hề.
Thành Công cười cười nói với Kha Tử Hoa.
Đinh Nhị Cẩu rất lịch sự cầm lấy cái áo khoác của người phụ nữ đang treo ở trên cái ghế dựa, phủ lên đôi vai cô, ngay lập tức người phụ nữ nữ kéo cánh tay của hắn rồi đi ra khỏi cửa …
…
– Ở đây là nhà của chị sao?
Ở trước cổng chính của một cư xá nhỏ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đúng vậy, vào nhà thôi!
– Chị à, tôi có thể hỏi chị một vấn đề được không, vì điều gì mà cần phải đến nhà của chị vậy?
– Đây chẳng phải là việc mà đàn ông các cậu thích nhất ấy ư, đàn ông các người ai cũng đều thích đến trong nhà của một người đàn bà để làm chuyện “ ấy “ mà phải không?
Người phụ nữ nói, cô ta tên gọi Phó Phẩm Ngàn, là giáo sư dạy lớp 10 của trường Bạch Sơn, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ không hiểu tới người giáo sư này ban ngày thì cao quý đạo mạo trên bục giảng dạy dỗ học sinh, tại sao vào buổi tối lại đi ra ngoài làm cái nghề hạ lưu này.
Thật ra đêm nay là lần đầu tiên Phó Phẩm Ngàn đi đến quán bar để làm chuyện này, đây cũng là một quyết định vô cùng khó khăn cho cô, nhưng Phó Phẩm Ngàn không làm như thế này thì không được, bởi vì ngày mai chồng của cô phải lên bàn mổ, số tiền để làm ca mổ kia cô không thể kiếm ra được, những nơi có thể mượn thì đã mượn hết rồi, lúc mới bắt đầu bạn bè, thân thích còn đưa tiền cho mượn, nhưng đến lúc kéo dài về sau, mọi người đều biết chồng cô mắc phải cơn bệnh hư thận mãn tính, ai cũng cự tuyệt không cho mượn nữa, bởi vì căn bệnh này giống như là một cái hang động tiêu tiền không đáy, ngoại trừ thay thận, không còn có biện pháp nào khác nữa .
Vì thế cho nên, Phó Phẩm Ngàn đành lựa chọn bán đứng chính mình .
– Vào đi, đây chính là nhà của tôi !
Phó Phẩm Ngàn mở cửa ra, đổi dép, sau đó lấy ra một đôi dép đàn ông đặt ở dưới chân Đinh Nhị Cẩu.
– Cái này là nhà của chị sao? Chị lau dọn sạch sẻ quá.
– Cậu ngồi chờ một chút nhé, tôi cho chồng tôi uống thuốc xong, rồi lập tức đến ngay.
Phó Phẩm Ngàn nói .
Đinh Nhị Cẩu giật mình, trong căn nhà này còn có những người khác sao?
Chỉ thấy Phó Phẩm Ngàn bưng lên chén thuốc ở trên bàn, hâm nóng lại, sau đó bưng đi vào trong phòng ngủ, Đinh Nhị Cẩu âm thầm đi theo đằng sau lưng cô, đứng xa xa nhìn, thấy bên trong phòng ngủ, nằm trên giường bệnh là một người đàn ông chưa già lắm, dưới ánh đèn điện với sắc mặt tái nhợt xanh xao.
– Nhất định em phải làm như vậy sao?
Sau khi Phó Phẩm Ngàn đưa cho chén thuốc, người đàn ông uống một hớp nuốt xuống hết chén thuốc rồi hỏi.
– Ngày mai anh phải đi mổ, trong nhà không còn tiền, vì em muốn anh phải sống, có vật gì thì cũng đã bán sạch, tiền lương của em thì cũng ứng trước nguyên năm tới rồi, em thật sự là không có cách nào khác nữa.
– Anh biết rõ những chuyện này, anh bây giờ ngay cả tự mình muốn chết, khí lực cũng không có, sao em không thể giúp anh, để anh chết đi?
– Không, em chỉ cần anh còn sống, em sẽ làm bất cứ điều gì có thể được, anh không cần phải để ý đến em, ngủ đi, ngày mai em sẽ cùng anh đi mổ, nghe lời em, ngủ đi.
Phó Phẩm Ngàn đem chén thuốc đặt ở trong hộc tủ đầu giường, sau đó tắt đèn.Thấy trước mắt hoàn cảnh bi đát như vậy, Đinh Nhị Cẩu thấy mình đến đây thật là đần độn vô vị, mới vừa rồi hắn cho rằng đây là một lần may mắn diễm ngộ, hoặc là giống như là Kha Tử Hoa đã nói, đây là hành trình săn được một “ bò lạc “, nhưng bây giờ xem ra chuyện này không chỉ có mất tiền, mà hiện tại Đinh Nhị Cẩu đã không còn có nổi bất kỳ hứng thú gì nữa.
– Cậu uống tạm ly nước đi, trà không có.
Phó Phẩm Ngàn đem một ly nước sôi đặt ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu, chính mình thì ngồi đối diện với hắn, ánh mắt của cô như lảng tránh hắn, dù sao đây là một chuyện sĩ nhục mà cô lần đầu tiên trong đời phải làm như vậy.
– Anh ta là chồng của chị ?
– Ừ.
– Bệnh gì?
– Thận hư, giai đoạn cuối!
– Còn có thể trị liệu cách nào khác nữa được không?
Phó Phẩm Ngàn cắn môi lắc đầu, không nói gì, nhưng tâm trạng tương đối ổn định như là chấp nhận sự thật, trong lúc này Đinh Nhị Cẩu không biết nên an ủi người đàn bà này như thế nào.
Nhưng cũng thấy được tinh thần của Phó Phẩm Ngàn rất kiên cường, nhưng giữa hai lông mày của cô thì in đậm nét mệt mỏi, chứng tỏ người đàn bà này đã đi đến giữa lằn ranh chuẩn bị sụp đổ .
Đinh Nhị Cẩu vừa định an ủi nói điều gì đí, thì cánh cửa phòng ngủ ở gian kế bật mở, một cô bé ôm cái gối in hình con gấu Koala mắt nhắm mắt mở đi ra.
– Mẹ đã trở về nhà rồi à, có mượn được tiền không? Con ngày mai có cũng phải cùng đi với ba đến bệnh viện không?
Vừa lúc này cô bé cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, trong ánh mắt cô bé có chút khó hiểu, đã trễ như vậy, tại sao có một người đàn ông trong nhà, vì vậy liền xoay mặt nhìn về phía Phó Phẩm Ngàn tỏ ý ngầm hỏi.
– Miêu Miêu con đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi bệnh viện với ba của con, nghe lời mẹ, nhanh đi ngủ mau.
Miêu Miêu nhìn Đinh Nhị Cẩu, có chút lo lắng e ngại, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của mẹ, cô bé không dám trái lời, nên quay về phòng của mình, nhưng nếu để ý kỹ, cánh cửa phòng không khép chặt, cô bé trốn ở phía sau cánh cửa, rình nhìn xem tình hình ở trong phòng khách, Miêu Miêu muốn biết lý do gì, đêm đã trễ thế như vậy, người đàn ông này, ở trong nhà mình để làm gì.
– Con gái của chị rất đáng yêu.
Đinh Nhị Cẩu miễn cưỡng cười gượng nói.
– Chúng ta đi mướn nhà nghỉ hay là ở ngay tại đây?
Phó Phẩm Ngàn hình như là hạ quyết tâm, không muốn kéo dài thời gian nữa, dứt khoát ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cái gì?
– Cậu đi theo tôi không phải là vì muốn làm “ chuyện đó “ sao? Giờ thì bắt đầu đi, hôm nay là lần đầu tiên tôi vừa đi ra ngoài thì gặp cậu, bớt cho cậu hai chục phần trăm đấy, được chưa?
– Chị coi tôi là thú vật hay sao vậy? Gặp chị đang trong hoàn cảnh như vậy, nếu như tôi còn có hứng thú để làm “ chuyện đó “, thì so với súc vật tôi còn thua xa đấy.
– Thế nhưng tôi cũng đang rất cần tiền, hiện tại ngoại trừ bán cơ thể của mình, ở trong nhà này không còn đồ vật gì có thể bán để mà chữa bệnh cho chồng rồi.
Phó Phẩm Ngàn nhỏ giọng nói, hai tay bụm mặt lại, nước mắt theo giữa những kẽ ngón tay ở bên trong chảy ra nhỏ giọt trên sàn nhà.
– Còn thời gian bao lâu?
– Bác sĩ nói tối đa hai tháng, tôi không có cách nào, chỉ cố chống chọi với bệnh tật của chồng được một ngày là hay một ngày, nếu một ngày nào đó anh ấy thật sự phải rời đi khỏi thế gian này, tôi sẽ không có điều gì mà hối hận, đến ngay cả tự bản thân của mình, cũng không tiếc rẻ mà lưu lại cho chính mình, tất cả đều dành cho anh ấy rồi.
– Ở đời có đôi khi sẽ bị dồn vào bước đường cùng buộc phải chọn lựa lối đi khác cho mình, nhưng có những ngã rẻ con đường thì không thể bước đi, một khi bước vào con đường này, sẽ thấy trước không bao giờ quay về được, tôi không biết là chị đang làm công việc gì, nhưng hãy cố làm tốt công tác của chị đi, đây là năm vạn đồng tiền, có thể giúp chị chống chọi thêm một thời gian, nếu vẫn không đủ, chị cứ gọi đến số điện thoại này.
Đinh Nhị Cẩu lấy từ trong túi xách ra năm vạn đồng tiền đặt ở trên mặt bàn, ở phía trên tờ giấy viết lên số điện thoại của mình, sau đó đứng dậy rời khỏi cửa nhà của Phó Phẩm Ngàn.
” Bộp ” tiếng đóng cửa đánh thức Phó Phẩm Ngàn đang ngơ ngẩn như mất hồn, cô vội vàng cầm lấy tiền trên bàn đuổi theo trả lại cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng trong hành lang trống trải đã không còn bóng dáng của hắn, cô vội vàng chạy vào trong nhà đến bên cửa sổ, vừa lúc thấy người đàn ông trẻ tuổi kia, đứng ở trên mặt đường vẫy tay đón xe taxi .
– Mẹ, chúng ta đã có tiền cho ba ba xem bệnh rồi.
Miêu Miêu 13 tuổi ôm cái gối gấu Koala lại xuất hiện ở sau lưng Phó Phẩm Ngàn hưng phấn nói .
– Miêu Miêu, còn hãy chú ý thật rõ ràng, nhớ kỹ chú ấy, đó là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta, mau ra nhìn xem.
Phó Phẩm Ngàn đem Miêu Miêu ôm vào trong ngực chỉ vào cửa sổ nói, Miêu Miêu cũng kịp nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vừa mới chui vào xe taxi, đóng cửa xe rời đi.
– Mẹ, chú ấy là ai? Tại sao lại cho chúng ta nhiều tiền như vậy hả mẹ?
– Chú ấy là người tốt, đi vào phòng của ba con, chúng ta nói cho ba con biết, ngày mai có tiền đi mổ thận, vẫn còn dư tiền mua thêm thuốc uống.
Phó Phẩm Ngàn một tay cầm tiền một tay ôm lấy Miêu Miêu đi về hướng phòng ngủ chồng mình.
Đêm lạnh như cắt, Đinh Nhị Cẩu kéo cửa sổ xe ra, mặc kệ gió thổi lạnh như băng bay vào trên mặt của mình, cả người đã tỉnh táo lại không ít.
Vốn là Trương Cường đã đưa cho Đinh Nhị Cẩu cầm năm vạn đồng tiền là muốn tặng cho Thành Công, nhưng Thành Công nhất quyết không nhận lấy, số tiền giờ đã đưacho người nhận, nhưng đáng tiếc là đưa không đúng người nên đưa.
…
– Anh Trương Cường, đang nằm ổ ở đâu vậy?
Cô ta do dự một chút, rồi liếc nhìn chung quanh, tất cả mọi người tựa hồ không có ai chú ý tới tình huống ở bàn bên này, người phụ nữ mới rụt rè nhận lấy ly rượu .
– Thằng nhóc này thật đúng là có một ít năng lực, Thành Công, ông xem kìa, cô đó bắt đầu uống rượu, mẹ kiếp, hắn cũng có chút tài năng đấy chứ.
Thành Công đốt một điếu thuốc, cùng nhìn trên máy tính theo dõi, đúng lúc này thì người phụ nữ đã bắt đầu cầm cái túi xách trên bàn, chuẩn bị đứng dậy rồi.
– Phái một người đi theo bọn họ, nhớ đừng để bị phát hiện, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Đinh Nhị Cẩu, nếu như hắn ta bị người ta dụ kéo đến trong chỗ hoang vắng giở trò đen tối, thì mặt mũi của chúng ta tại nơi đây chẳng khác nào những thằng hề.
Thành Công cười cười nói với Kha Tử Hoa.
Đinh Nhị Cẩu rất lịch sự cầm lấy cái áo khoác của người phụ nữ đang treo ở trên cái ghế dựa, phủ lên đôi vai cô, ngay lập tức người phụ nữ nữ kéo cánh tay của hắn rồi đi ra khỏi cửa …
…
– Ở đây là nhà của chị sao?
Ở trước cổng chính của một cư xá nhỏ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đúng vậy, vào nhà thôi!
– Chị à, tôi có thể hỏi chị một vấn đề được không, vì điều gì mà cần phải đến nhà của chị vậy?
– Đây chẳng phải là việc mà đàn ông các cậu thích nhất ấy ư, đàn ông các người ai cũng đều thích đến trong nhà của một người đàn bà để làm chuyện “ ấy “ mà phải không?
Người phụ nữ nói, cô ta tên gọi Phó Phẩm Ngàn, là giáo sư dạy lớp 10 của trường Bạch Sơn, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ không hiểu tới người giáo sư này ban ngày thì cao quý đạo mạo trên bục giảng dạy dỗ học sinh, tại sao vào buổi tối lại đi ra ngoài làm cái nghề hạ lưu này.
Thật ra đêm nay là lần đầu tiên Phó Phẩm Ngàn đi đến quán bar để làm chuyện này, đây cũng là một quyết định vô cùng khó khăn cho cô, nhưng Phó Phẩm Ngàn không làm như thế này thì không được, bởi vì ngày mai chồng của cô phải lên bàn mổ, số tiền để làm ca mổ kia cô không thể kiếm ra được, những nơi có thể mượn thì đã mượn hết rồi, lúc mới bắt đầu bạn bè, thân thích còn đưa tiền cho mượn, nhưng đến lúc kéo dài về sau, mọi người đều biết chồng cô mắc phải cơn bệnh hư thận mãn tính, ai cũng cự tuyệt không cho mượn nữa, bởi vì căn bệnh này giống như là một cái hang động tiêu tiền không đáy, ngoại trừ thay thận, không còn có biện pháp nào khác nữa .
Vì thế cho nên, Phó Phẩm Ngàn đành lựa chọn bán đứng chính mình .
– Vào đi, đây chính là nhà của tôi !
Phó Phẩm Ngàn mở cửa ra, đổi dép, sau đó lấy ra một đôi dép đàn ông đặt ở dưới chân Đinh Nhị Cẩu.
– Cái này là nhà của chị sao? Chị lau dọn sạch sẻ quá.
– Cậu ngồi chờ một chút nhé, tôi cho chồng tôi uống thuốc xong, rồi lập tức đến ngay.
Phó Phẩm Ngàn nói .
Đinh Nhị Cẩu giật mình, trong căn nhà này còn có những người khác sao?
Chỉ thấy Phó Phẩm Ngàn bưng lên chén thuốc ở trên bàn, hâm nóng lại, sau đó bưng đi vào trong phòng ngủ, Đinh Nhị Cẩu âm thầm đi theo đằng sau lưng cô, đứng xa xa nhìn, thấy bên trong phòng ngủ, nằm trên giường bệnh là một người đàn ông chưa già lắm, dưới ánh đèn điện với sắc mặt tái nhợt xanh xao.
– Nhất định em phải làm như vậy sao?
Sau khi Phó Phẩm Ngàn đưa cho chén thuốc, người đàn ông uống một hớp nuốt xuống hết chén thuốc rồi hỏi.
– Ngày mai anh phải đi mổ, trong nhà không còn tiền, vì em muốn anh phải sống, có vật gì thì cũng đã bán sạch, tiền lương của em thì cũng ứng trước nguyên năm tới rồi, em thật sự là không có cách nào khác nữa.
– Anh biết rõ những chuyện này, anh bây giờ ngay cả tự mình muốn chết, khí lực cũng không có, sao em không thể giúp anh, để anh chết đi?
– Không, em chỉ cần anh còn sống, em sẽ làm bất cứ điều gì có thể được, anh không cần phải để ý đến em, ngủ đi, ngày mai em sẽ cùng anh đi mổ, nghe lời em, ngủ đi.
Phó Phẩm Ngàn đem chén thuốc đặt ở trong hộc tủ đầu giường, sau đó tắt đèn.Thấy trước mắt hoàn cảnh bi đát như vậy, Đinh Nhị Cẩu thấy mình đến đây thật là đần độn vô vị, mới vừa rồi hắn cho rằng đây là một lần may mắn diễm ngộ, hoặc là giống như là Kha Tử Hoa đã nói, đây là hành trình săn được một “ bò lạc “, nhưng bây giờ xem ra chuyện này không chỉ có mất tiền, mà hiện tại Đinh Nhị Cẩu đã không còn có nổi bất kỳ hứng thú gì nữa.
– Cậu uống tạm ly nước đi, trà không có.
Phó Phẩm Ngàn đem một ly nước sôi đặt ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu, chính mình thì ngồi đối diện với hắn, ánh mắt của cô như lảng tránh hắn, dù sao đây là một chuyện sĩ nhục mà cô lần đầu tiên trong đời phải làm như vậy.
– Anh ta là chồng của chị ?
– Ừ.
– Bệnh gì?
– Thận hư, giai đoạn cuối!
– Còn có thể trị liệu cách nào khác nữa được không?
Phó Phẩm Ngàn cắn môi lắc đầu, không nói gì, nhưng tâm trạng tương đối ổn định như là chấp nhận sự thật, trong lúc này Đinh Nhị Cẩu không biết nên an ủi người đàn bà này như thế nào.
Nhưng cũng thấy được tinh thần của Phó Phẩm Ngàn rất kiên cường, nhưng giữa hai lông mày của cô thì in đậm nét mệt mỏi, chứng tỏ người đàn bà này đã đi đến giữa lằn ranh chuẩn bị sụp đổ .
Đinh Nhị Cẩu vừa định an ủi nói điều gì đí, thì cánh cửa phòng ngủ ở gian kế bật mở, một cô bé ôm cái gối in hình con gấu Koala mắt nhắm mắt mở đi ra.
– Mẹ đã trở về nhà rồi à, có mượn được tiền không? Con ngày mai có cũng phải cùng đi với ba đến bệnh viện không?
Vừa lúc này cô bé cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, trong ánh mắt cô bé có chút khó hiểu, đã trễ như vậy, tại sao có một người đàn ông trong nhà, vì vậy liền xoay mặt nhìn về phía Phó Phẩm Ngàn tỏ ý ngầm hỏi.
– Miêu Miêu con đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi bệnh viện với ba của con, nghe lời mẹ, nhanh đi ngủ mau.
Miêu Miêu nhìn Đinh Nhị Cẩu, có chút lo lắng e ngại, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của mẹ, cô bé không dám trái lời, nên quay về phòng của mình, nhưng nếu để ý kỹ, cánh cửa phòng không khép chặt, cô bé trốn ở phía sau cánh cửa, rình nhìn xem tình hình ở trong phòng khách, Miêu Miêu muốn biết lý do gì, đêm đã trễ thế như vậy, người đàn ông này, ở trong nhà mình để làm gì.
– Con gái của chị rất đáng yêu.
Đinh Nhị Cẩu miễn cưỡng cười gượng nói.
– Chúng ta đi mướn nhà nghỉ hay là ở ngay tại đây?
Phó Phẩm Ngàn hình như là hạ quyết tâm, không muốn kéo dài thời gian nữa, dứt khoát ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cái gì?
– Cậu đi theo tôi không phải là vì muốn làm “ chuyện đó “ sao? Giờ thì bắt đầu đi, hôm nay là lần đầu tiên tôi vừa đi ra ngoài thì gặp cậu, bớt cho cậu hai chục phần trăm đấy, được chưa?
– Chị coi tôi là thú vật hay sao vậy? Gặp chị đang trong hoàn cảnh như vậy, nếu như tôi còn có hứng thú để làm “ chuyện đó “, thì so với súc vật tôi còn thua xa đấy.
– Thế nhưng tôi cũng đang rất cần tiền, hiện tại ngoại trừ bán cơ thể của mình, ở trong nhà này không còn đồ vật gì có thể bán để mà chữa bệnh cho chồng rồi.
Phó Phẩm Ngàn nhỏ giọng nói, hai tay bụm mặt lại, nước mắt theo giữa những kẽ ngón tay ở bên trong chảy ra nhỏ giọt trên sàn nhà.
– Còn thời gian bao lâu?
– Bác sĩ nói tối đa hai tháng, tôi không có cách nào, chỉ cố chống chọi với bệnh tật của chồng được một ngày là hay một ngày, nếu một ngày nào đó anh ấy thật sự phải rời đi khỏi thế gian này, tôi sẽ không có điều gì mà hối hận, đến ngay cả tự bản thân của mình, cũng không tiếc rẻ mà lưu lại cho chính mình, tất cả đều dành cho anh ấy rồi.
– Ở đời có đôi khi sẽ bị dồn vào bước đường cùng buộc phải chọn lựa lối đi khác cho mình, nhưng có những ngã rẻ con đường thì không thể bước đi, một khi bước vào con đường này, sẽ thấy trước không bao giờ quay về được, tôi không biết là chị đang làm công việc gì, nhưng hãy cố làm tốt công tác của chị đi, đây là năm vạn đồng tiền, có thể giúp chị chống chọi thêm một thời gian, nếu vẫn không đủ, chị cứ gọi đến số điện thoại này.
Đinh Nhị Cẩu lấy từ trong túi xách ra năm vạn đồng tiền đặt ở trên mặt bàn, ở phía trên tờ giấy viết lên số điện thoại của mình, sau đó đứng dậy rời khỏi cửa nhà của Phó Phẩm Ngàn.
” Bộp ” tiếng đóng cửa đánh thức Phó Phẩm Ngàn đang ngơ ngẩn như mất hồn, cô vội vàng cầm lấy tiền trên bàn đuổi theo trả lại cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng trong hành lang trống trải đã không còn bóng dáng của hắn, cô vội vàng chạy vào trong nhà đến bên cửa sổ, vừa lúc thấy người đàn ông trẻ tuổi kia, đứng ở trên mặt đường vẫy tay đón xe taxi .
– Mẹ, chúng ta đã có tiền cho ba ba xem bệnh rồi.
Miêu Miêu 13 tuổi ôm cái gối gấu Koala lại xuất hiện ở sau lưng Phó Phẩm Ngàn hưng phấn nói .
– Miêu Miêu, còn hãy chú ý thật rõ ràng, nhớ kỹ chú ấy, đó là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta, mau ra nhìn xem.
Phó Phẩm Ngàn đem Miêu Miêu ôm vào trong ngực chỉ vào cửa sổ nói, Miêu Miêu cũng kịp nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vừa mới chui vào xe taxi, đóng cửa xe rời đi.
– Mẹ, chú ấy là ai? Tại sao lại cho chúng ta nhiều tiền như vậy hả mẹ?
– Chú ấy là người tốt, đi vào phòng của ba con, chúng ta nói cho ba con biết, ngày mai có tiền đi mổ thận, vẫn còn dư tiền mua thêm thuốc uống.
Phó Phẩm Ngàn một tay cầm tiền một tay ôm lấy Miêu Miêu đi về hướng phòng ngủ chồng mình.
Đêm lạnh như cắt, Đinh Nhị Cẩu kéo cửa sổ xe ra, mặc kệ gió thổi lạnh như băng bay vào trên mặt của mình, cả người đã tỉnh táo lại không ít.
Vốn là Trương Cường đã đưa cho Đinh Nhị Cẩu cầm năm vạn đồng tiền là muốn tặng cho Thành Công, nhưng Thành Công nhất quyết không nhận lấy, số tiền giờ đã đưacho người nhận, nhưng đáng tiếc là đưa không đúng người nên đưa.
…
– Anh Trương Cường, đang nằm ổ ở đâu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.