Kim Bài Điềm Thê: Tổng Tài Sủng Hôn Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 21: Tình Cờ Gặp Trong Thang Máy
Vân Khởi Mặc Ly
28/02/2021
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Tô Bắc tỉnh dậy thì Lộ Nam đã không còn ở nhà nữa. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua trong lòng Tô Bắc có chút cảm giác kỳ lạ, chỉ là từ trước đến nay cô không bao giờ phí thời gian cho những chuyện mà mình nghĩ không thông.
Cô cử động bàn chân, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi, dường như chai thuốc kia cực kỳ có tác dụng.
Tô Bắc thu dọn các thứ xong nhưng không đi làm ngay mà đi sang khu chung cư đối diện thăm Tô Hàn trước.
Mặc dù hôm qua Tô Hàn đã nói không sao rồi nhưng cô vẫn không yên tâm.
Cô mở cửa ra lập tức ngửi thấy một mùi thơm giống như mùi cháo bay ra từ bếp, vừa ngửi đã thấy rất ngon rồi!
Một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi đang lau nhà trong phòng khách, dường như nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái lập tức quay đầu đối mặt với Tô Bắc.
Tô Bắc hơi sửng sốt, làn da cô gái trắng như tuyết, trên người mang theo một phong thái nhẹ nhàng linh hoạt, cho dù là đang cầm cây chổi lau nhà nhưng cũng không làm mất đi ánh sáng rực rỡ trên người.
Hàng lông mi dài khẽ động, cái cảm giác đôi mắt xinh đẹp ấy đang nhìn mình thoáng chốc khiến cho Tô Bắc hơi sợ hãi.
Đây là bảo mẫu lúc trước cô tìm ở trên mạng, lần đầu gặp mặt Tô Bắc cảm thấy cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Nhưng vì thời gian hơi gấp nên cũng không hỏi cô ấy tại sao lại làm bảo mẫu sở dĩ cô tin tưởng hoàn toàn là dựa vào độ tin cậy của trang web.
" Chị Bắc Bắc, chị đến ạ." Diệp Đình Lạc lên tiếng chào.
" Ừ, Tiểu Hàn không sao chứ?" Tô Bắc lấy lại tinh thần hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại đến vào giờ này? Mẹ không cần đi làm sao?" Tô Hàn vừa nghe thấy tiếng mẹ thì từ trong phòng đi ra.
"Không sao, lát mẹ đi cũng được." Tô Bắc thấy con trai khí sắc dồi dào nên cũng biết thằng bé không sao rồi.
"Đình Lạc, cảm ơn em hôm qua chăm sóc Tiểu Hàn." Tô Bắc bảo cô tạm thời không cần quét dọn mà ngồi xuống nói chuyện trước đã: "Thật ra em không cần đến sớm như vậy đâu, bình thường nhàn rỗi thì sang nấu cơm cho Tiểu Hàn, dọn dẹp nhà cửa một chút là được."
"Không sao đâu, đây là những chuyện em nên làm." Đình Lạc cười nhạt: "Chị Bắc Bắc, thật ra là như này, em bây giờ mới là sinh viên năm hai, bởi vì giữa buổi sáng có tiết học nên em qua sớm một chút làm cơm cho Tiểu Hàn, sau đó sẽ quay về đi học!"
Tô Bắc hiểu rõ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Em đang học ở đâu vậy?"
Diệp Đình Lạc hơi ngượng ngùng: "Em học ở Học viện Điện ảnh Nam Hi!"
Tô Bắc ngẩn người, Học viện Điện ảnh Nam Hi!
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của mình, điều Tô Bắc để ý nhất đó là: Người ta mượn danh nghĩa khác để tiếp cận mình, dùng mưu kế để giành được cơ hội trở nên nổi tiếng.
Cho nên Tô Bắc phản ứng theo bản năng cảm thấy Diệp Đình Lạc đã biết được thân phận của mình!
“Đình Lạc, trước đây em có quen biết chị không?” Ánh mắt cô sắc bén.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
Tô Bắc nhìn nét mặt của cô ấy cũng không giống như đang giả vờ, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi dò: "Em đang học chuyên ngành gì?"
"Em học khoa biểu diễn ạ!" Diệp Đình Lạc trả lời không chút đắn đo.
Tô Bắc hơi sững người.
Xem ra Diệp Đình Lạc cũng không giống những cô gái có mưu tính sâu xa.
Lời cô ấy nói chắc là có thể tin tưởng được.
"Nếu là học biểu diễn, vậy sao em không đi chụp ảnh quảng cáo, cho dù là vai phụ cũng tốt hơn làm công việc này mà!"
Vẻ mất mát thoáng qua khuôn mặt Diệp Lạc Đình, sau đó cả người cô rơi vào trầm tư.
Nhìn vẻ trầm tư của Diệp Đình Lạc, nét mặt Tô Bắc cũng có chút nặng nề.
Nếu như tâm tư của đối phương không trong sáng thì cô tuyệt đối sẽ không để cô ấy chăm sóc Tô Hàn.
"Sao vậy Đình Lạc? Sao em không nói gì?"
Diệp Đình Lạc ngẩng đầu lên: “Chị Bắc Bắc thật ngại quá! Thật ra em rất thích biểu diễn nhưng khi em đi tìm công việc thì người ta đều không cần, cho nên em chỉ có thể đi làm bảo mẫu.”
“Không phải chứ, theo lý mà nói một cô gái xinh đẹp như em ở trong giới diễn nghệ, khoan nói đến việc có hot hay không, nếu chỉ để kiếm miếng cơm thì đâu có khó gì.” Tô Bắc nhíu mày.
Diệp Đình Lạc cười khổ: “Đâu có dễ dàng như chị Bắc Bắc nói, em xích mích với một bạn nữ cùng chuyên ngành, đối phương ghi hận trong lòng luôn phá hoại chuyện của em. Cho nên bất luận em tìm được công việc gì đều bị đuổi đi.”
Cô ấy dừng một chút rồi tiếp tục nói.
"Cô ta quấy rối em rất nhiều lần rồi, cuối cùng em cũng buông xuôi. Đợi tốt nghiệp xong em lại tìm cơ hội khác để vào giới giải trí, còn bây giờ vẫn phải kiếm tiền nuôi mình trước đã. Lúc trước em cố chấp đăng ký vào khoa biểu diễn cũng đã làm tăng thêm gánh nặng kinh tế cho gia đình rồi."
Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy, cô còn tưởng rằng cô gái này biết được thân phận của cô cho nên mới tiếp cận. Nhưng nếu cô ấy không có suy nghĩ đó, lại là người chân thành thì cô có thể quan sát thời gian, cho cô ấy một cơ hội.
"Nếu đã như vậy thì bây giờ em cứ ở đây làm thật tốt, chăm sóc tốt cho Tiểu Hàn, còn tiền lương chị sẽ không bạc đãi em đâu!"
"Cảm ơn chị Bắc Bắc, em nhất định làm việc chăm chỉ tuyệt đối không để Tiểu Hàn bị lạnh bị đói!" Diệp Đình Lạc liên tục gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch mà đáng yêu của cô ấy, Tô Bắc không được cười.
Đúng là một cô gái thành thật!
"Được rồi vậy em cứ dọn dẹp đi, dọn xong thì mau đi học, chị cũng đi làm đây!"
Diệp Đình Lạc gật gật đầu, đứng dậy đi lau sàn.
Tô Bắc cười yên tâm, cô gái này cũng không tệ lắm!
Lúc Tô Bắc đến Giải trí Tinh Không thì Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình đã ngồi ở đó đợi cô rồi. Cô nhướng mày: “Xem ra trạng thái hôm nay của mọi người có vẻ tốt đấy! Được rồi, bây giờ theo chị đến nơi huấn luyện!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình mau chóng đi theo.
Mới đi được hai bước, dường như Tô Bắc nhớ ra điều gì.
Cô đột nhiên xoay người lại bổ sung: "Nhớ kỹ, đây là huấn luyện hoàn toàn khép kín, trong lúc huấn luyện không được phép ra ngoài, thỉnh thoảng chị đến xem hai em, nhớ thể hiện cho tốt, đừng làm chị mất mặt!"
Nghiêm Nghệ Đình gật đầu.
Đôi mắt của Cố Thiến Doanh lấp lánh như sao, cô phấn khích như một đứa trẻ: "Chị Bắc Bắc, em chắc chắn cố gắng gấp nhiều lần, nhất định không phụ sự kỳ vọng của chị!"
Tô Bắc cười cười, thật là cô bé ngốc.
Ba người đi xuống
Thang máy vừa đến.
Tô Bắc liền cúi đầu đi đầu vào trước.
Khi đi vào, trong đầu cô vẫn còn nghĩ về Diệp Đình Lạc, dù sao cô ấy cũng khá được, hơn nữa còn xinh đẹp, là người có thể bồi dưỡng.
Lúc cô xoay người lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Nghiêm Nghệ Đình và Cố Thiến Doanh vẫn còn đứng ngây người ở bên ngoài.
"Đi vào đi, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì?" Tô Bắc hơi khó hiểu.
Nghiêm Nghệ Đình khó xử nhìn Tô Bắc, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiến Doanh lại đỏ lên.
Tô Bắc có chút buồn bực, biểu cảm của hai người bọn họ rốt cuộc là phản ứng gì vậy?
Cô đang muốn mở miệng thì nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Khụ khụ...Cô Tô, có phải ba người các cô đi cùng nhau không? Vậy tôi và tổng giám đốc Lộ đi chuyến sau vậy!"
Nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Lộ, Tô Bắc xoay người theo bản năng, cô thật sự không thể tưởng tượng tổng giám đốc Lộ trong miệng Vân Phàm ngoài Lộ Nam ra còn có thể là thần thánh phương nào nữa!
Cô nhìn lên, quả nhiên là khuôn mặt đẹp trai đến nỗi thần linh cũng phải căm phẫn của Lộ Nam.
Thảo nào mà Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình không dám đi vào, hóa ra là như vậy!
Lúc Tô Bắc tỉnh dậy thì Lộ Nam đã không còn ở nhà nữa. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua trong lòng Tô Bắc có chút cảm giác kỳ lạ, chỉ là từ trước đến nay cô không bao giờ phí thời gian cho những chuyện mà mình nghĩ không thông.
Cô cử động bàn chân, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi, dường như chai thuốc kia cực kỳ có tác dụng.
Tô Bắc thu dọn các thứ xong nhưng không đi làm ngay mà đi sang khu chung cư đối diện thăm Tô Hàn trước.
Mặc dù hôm qua Tô Hàn đã nói không sao rồi nhưng cô vẫn không yên tâm.
Cô mở cửa ra lập tức ngửi thấy một mùi thơm giống như mùi cháo bay ra từ bếp, vừa ngửi đã thấy rất ngon rồi!
Một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi đang lau nhà trong phòng khách, dường như nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái lập tức quay đầu đối mặt với Tô Bắc.
Tô Bắc hơi sửng sốt, làn da cô gái trắng như tuyết, trên người mang theo một phong thái nhẹ nhàng linh hoạt, cho dù là đang cầm cây chổi lau nhà nhưng cũng không làm mất đi ánh sáng rực rỡ trên người.
Hàng lông mi dài khẽ động, cái cảm giác đôi mắt xinh đẹp ấy đang nhìn mình thoáng chốc khiến cho Tô Bắc hơi sợ hãi.
Đây là bảo mẫu lúc trước cô tìm ở trên mạng, lần đầu gặp mặt Tô Bắc cảm thấy cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Nhưng vì thời gian hơi gấp nên cũng không hỏi cô ấy tại sao lại làm bảo mẫu sở dĩ cô tin tưởng hoàn toàn là dựa vào độ tin cậy của trang web.
" Chị Bắc Bắc, chị đến ạ." Diệp Đình Lạc lên tiếng chào.
" Ừ, Tiểu Hàn không sao chứ?" Tô Bắc lấy lại tinh thần hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại đến vào giờ này? Mẹ không cần đi làm sao?" Tô Hàn vừa nghe thấy tiếng mẹ thì từ trong phòng đi ra.
"Không sao, lát mẹ đi cũng được." Tô Bắc thấy con trai khí sắc dồi dào nên cũng biết thằng bé không sao rồi.
"Đình Lạc, cảm ơn em hôm qua chăm sóc Tiểu Hàn." Tô Bắc bảo cô tạm thời không cần quét dọn mà ngồi xuống nói chuyện trước đã: "Thật ra em không cần đến sớm như vậy đâu, bình thường nhàn rỗi thì sang nấu cơm cho Tiểu Hàn, dọn dẹp nhà cửa một chút là được."
"Không sao đâu, đây là những chuyện em nên làm." Đình Lạc cười nhạt: "Chị Bắc Bắc, thật ra là như này, em bây giờ mới là sinh viên năm hai, bởi vì giữa buổi sáng có tiết học nên em qua sớm một chút làm cơm cho Tiểu Hàn, sau đó sẽ quay về đi học!"
Tô Bắc hiểu rõ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Em đang học ở đâu vậy?"
Diệp Đình Lạc hơi ngượng ngùng: "Em học ở Học viện Điện ảnh Nam Hi!"
Tô Bắc ngẩn người, Học viện Điện ảnh Nam Hi!
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của mình, điều Tô Bắc để ý nhất đó là: Người ta mượn danh nghĩa khác để tiếp cận mình, dùng mưu kế để giành được cơ hội trở nên nổi tiếng.
Cho nên Tô Bắc phản ứng theo bản năng cảm thấy Diệp Đình Lạc đã biết được thân phận của mình!
“Đình Lạc, trước đây em có quen biết chị không?” Ánh mắt cô sắc bén.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
Tô Bắc nhìn nét mặt của cô ấy cũng không giống như đang giả vờ, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi dò: "Em đang học chuyên ngành gì?"
"Em học khoa biểu diễn ạ!" Diệp Đình Lạc trả lời không chút đắn đo.
Tô Bắc hơi sững người.
Xem ra Diệp Đình Lạc cũng không giống những cô gái có mưu tính sâu xa.
Lời cô ấy nói chắc là có thể tin tưởng được.
"Nếu là học biểu diễn, vậy sao em không đi chụp ảnh quảng cáo, cho dù là vai phụ cũng tốt hơn làm công việc này mà!"
Vẻ mất mát thoáng qua khuôn mặt Diệp Lạc Đình, sau đó cả người cô rơi vào trầm tư.
Nhìn vẻ trầm tư của Diệp Đình Lạc, nét mặt Tô Bắc cũng có chút nặng nề.
Nếu như tâm tư của đối phương không trong sáng thì cô tuyệt đối sẽ không để cô ấy chăm sóc Tô Hàn.
"Sao vậy Đình Lạc? Sao em không nói gì?"
Diệp Đình Lạc ngẩng đầu lên: “Chị Bắc Bắc thật ngại quá! Thật ra em rất thích biểu diễn nhưng khi em đi tìm công việc thì người ta đều không cần, cho nên em chỉ có thể đi làm bảo mẫu.”
“Không phải chứ, theo lý mà nói một cô gái xinh đẹp như em ở trong giới diễn nghệ, khoan nói đến việc có hot hay không, nếu chỉ để kiếm miếng cơm thì đâu có khó gì.” Tô Bắc nhíu mày.
Diệp Đình Lạc cười khổ: “Đâu có dễ dàng như chị Bắc Bắc nói, em xích mích với một bạn nữ cùng chuyên ngành, đối phương ghi hận trong lòng luôn phá hoại chuyện của em. Cho nên bất luận em tìm được công việc gì đều bị đuổi đi.”
Cô ấy dừng một chút rồi tiếp tục nói.
"Cô ta quấy rối em rất nhiều lần rồi, cuối cùng em cũng buông xuôi. Đợi tốt nghiệp xong em lại tìm cơ hội khác để vào giới giải trí, còn bây giờ vẫn phải kiếm tiền nuôi mình trước đã. Lúc trước em cố chấp đăng ký vào khoa biểu diễn cũng đã làm tăng thêm gánh nặng kinh tế cho gia đình rồi."
Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy, cô còn tưởng rằng cô gái này biết được thân phận của cô cho nên mới tiếp cận. Nhưng nếu cô ấy không có suy nghĩ đó, lại là người chân thành thì cô có thể quan sát thời gian, cho cô ấy một cơ hội.
"Nếu đã như vậy thì bây giờ em cứ ở đây làm thật tốt, chăm sóc tốt cho Tiểu Hàn, còn tiền lương chị sẽ không bạc đãi em đâu!"
"Cảm ơn chị Bắc Bắc, em nhất định làm việc chăm chỉ tuyệt đối không để Tiểu Hàn bị lạnh bị đói!" Diệp Đình Lạc liên tục gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch mà đáng yêu của cô ấy, Tô Bắc không được cười.
Đúng là một cô gái thành thật!
"Được rồi vậy em cứ dọn dẹp đi, dọn xong thì mau đi học, chị cũng đi làm đây!"
Diệp Đình Lạc gật gật đầu, đứng dậy đi lau sàn.
Tô Bắc cười yên tâm, cô gái này cũng không tệ lắm!
Lúc Tô Bắc đến Giải trí Tinh Không thì Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình đã ngồi ở đó đợi cô rồi. Cô nhướng mày: “Xem ra trạng thái hôm nay của mọi người có vẻ tốt đấy! Được rồi, bây giờ theo chị đến nơi huấn luyện!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình mau chóng đi theo.
Mới đi được hai bước, dường như Tô Bắc nhớ ra điều gì.
Cô đột nhiên xoay người lại bổ sung: "Nhớ kỹ, đây là huấn luyện hoàn toàn khép kín, trong lúc huấn luyện không được phép ra ngoài, thỉnh thoảng chị đến xem hai em, nhớ thể hiện cho tốt, đừng làm chị mất mặt!"
Nghiêm Nghệ Đình gật đầu.
Đôi mắt của Cố Thiến Doanh lấp lánh như sao, cô phấn khích như một đứa trẻ: "Chị Bắc Bắc, em chắc chắn cố gắng gấp nhiều lần, nhất định không phụ sự kỳ vọng của chị!"
Tô Bắc cười cười, thật là cô bé ngốc.
Ba người đi xuống
Thang máy vừa đến.
Tô Bắc liền cúi đầu đi đầu vào trước.
Khi đi vào, trong đầu cô vẫn còn nghĩ về Diệp Đình Lạc, dù sao cô ấy cũng khá được, hơn nữa còn xinh đẹp, là người có thể bồi dưỡng.
Lúc cô xoay người lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Nghiêm Nghệ Đình và Cố Thiến Doanh vẫn còn đứng ngây người ở bên ngoài.
"Đi vào đi, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì?" Tô Bắc hơi khó hiểu.
Nghiêm Nghệ Đình khó xử nhìn Tô Bắc, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiến Doanh lại đỏ lên.
Tô Bắc có chút buồn bực, biểu cảm của hai người bọn họ rốt cuộc là phản ứng gì vậy?
Cô đang muốn mở miệng thì nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Khụ khụ...Cô Tô, có phải ba người các cô đi cùng nhau không? Vậy tôi và tổng giám đốc Lộ đi chuyến sau vậy!"
Nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Lộ, Tô Bắc xoay người theo bản năng, cô thật sự không thể tưởng tượng tổng giám đốc Lộ trong miệng Vân Phàm ngoài Lộ Nam ra còn có thể là thần thánh phương nào nữa!
Cô nhìn lên, quả nhiên là khuôn mặt đẹp trai đến nỗi thần linh cũng phải căm phẫn của Lộ Nam.
Thảo nào mà Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình không dám đi vào, hóa ra là như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.