Kim Cương Khế Ước

Chương 79: Hắn theo dõi cô

Lục Tiểu Lam

10/09/2014

Edit: Anh Lê (Băng Nguyệt)

Beta:yunafr

Lý Tình Y sáng sớm về đến trong nhà , liền phát hiện giầy của Mặc Thiên Trần, trong lòng bà cả kinh, nếu như bình thường thì cũng không sao, nhưng bây giờ Thần Phong xuất hiện, bà tự nhiên là biết Thần Phong đối với Mạc Thiên Trần trong lòng là có bao nhiêu phân lượng, chẳng lẽ Mạc Thiên Trần muốn mượn việc này muốn cùng Cúc Như Khanh tách ra sao?

Trong lòng bà một khi có cái ý nghĩ này sau, cũng không kịp nấu bữa ăn sáng, lập tức đi vào phòng ngủ Mạc thiên Trần, thấy con gái đang ngủ say, mà cổ áo ngủ bị thả ra , có thể thấy được vài dẫu đỏ, Lý Tình Y là người từng trải, bà tự nhiên hiểu vậy là cái gì.

“Thiên Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . .” Lý Tình Y đánh thức cô.

Mạc thiên Trần rất lâu không có ngủ được say như vậy rồi, cô đang trong mộng thì bị đánh thức, thấy được gương mặt của mẹ mình ở trước mặt, cô vốn tính toán là sáng sớm hôm nay sẽ rời đi sớm, như vậy mẹ sẽ không biết cô tối hôm qua ngủ ở nơi này. Nhưng là không nghĩ tới giường trong nhà thoải mái, cô liền ngủ quên không dậy nổi.

“Mẹ, mẹ không phải là ở bệnh viện với cha sao? Thế nào sớm như vậy đã trở lại rồi hả ?” Mạc thiên Trần vội vàng ngồi dậy.

“Mẹ còn muốn hỏi con đây? Làm sao con không trở về nhà? Sao lại ngủ ở đây?” Lý Tình Y ngưng mắt nhìn cô.

Mạc Thiên Trần dụi dụi mắt: “Đây cũng là nhà con a, con vì cái gì không thể ngủ nơi này? Mẹ nha,mẹ nhanh đi làm bữa ăn sáng, con đói bụng!”

“Chớ cố gắng lừa mẹ nói sang chuyện khác! Mẹ hỏi con, con có phải hay không đã gặp Thần Phong hồi tối, sau đó muốn cùng Như Khanh tách ra?” Lý Tình Y trực tiếp khi hỏi cô.

“Mẹ!” Mạc Thiên Trần sợ hết hồn, cô vội vàng từ trên giường nhảy lên, “Mẹ nói gì?”

“Tốt lắm, con nói, con tại sao không chịu về nhà?” Lý Tình Y đuổi sát không buông.

Kiếm – mai Khang tục tục bạch tục.

Mạc Thiên Trần cũng không thể nói với mẹ, mình và Cúc Như Khanh cãi nhau, bị hắn khi dễ . cô đi phía tủ quần áo tìm y phục: “Mẹ, con đi trước đây.”

“Thiên Thiên!” Lý Tình Y lôi kéo tay của cô: “Con không muốn nói, mẹ liền trực tiếp hỏi Như Khanh!”



“Mẹ!” Mạc Thiên Trần trợn to hai mắt, cô hiện tại ghét nhất nghe được ai đó nói mình và Cúc Như Khanh có liên quan, “Con vừa lúc về nhà lấy ít đồ, sau đó liền. . . . . .Quên đi, sau đó liền ngủ quên. . . . . . Mẹ nha, mẹ đừng suy nghĩ lung tung có được hay không?”

Lý Tình Y chỉa về phía dấu vết trên ngực cô : “không phải là Thần Phong làm?”

Mạc Thiên Trần cúi đầu mà xem xét, trước ngực lộ ra một mảnh, chính là Cúc Như Khanh ở trên người cô gieo xuống hậu quả xấu, trên mặt cô nhất thời đỏ: “Mẹ nha!Con ngày hôm qua cùng Thần Phong mới lần đầu tiên gặp lại nhau, làm sao có thể làm chuyện này? Hơn nữa con cùng anh ấy vẫn là hành lá phan đậu hũ rõ ràng, mẹ tư tưởng nghĩ như thế nào sai lệch đây?”

Lý Tình Y gật đầu một cái, nở nụ cười: “Đó chính là Như Khanh làm cho rồi, đứa nhỏ này cũng nhiệt tình nhỉ !”

“. . . . . .” Mạc Thiên Trần thấy Lý Tình Y còn khen Cúc Như Khanh, nhất thời đầu đầy hắc tuyến , chỉ đành phải vội vã lấy ra y phục thay, sẽ phải rời Mặc gia rồi.

Lý Tình Y cười đuổi tới: “Thiên Thiên, không ăn bữa ăn sáng mẹ làm ?”

“Con ăn không vô!” cô vừa nghe đến tên Cúc Như Khanh liền ăn không vô.

Lý Tình Y hướng về phía đang muốn tông cửa xông ra Mạc Thiên Trần cười nói: “Thiên Thiên, nam nhân lúc còn trẻ đều như vậy, tinh lực tràn đầy, tối nay trở về Cúc gia đi,đừng có dỗi mãi như vậy, người ta biết sẽ chê cười !”

Mạc Thiên Trần không có trả lời , mà là xuống lầu lái xe đến công ty. Nếu như cô thích hắn, hắn coi như tinh lực nữa tràn đầy đem cô giày vò đến trời sáng, cô cũng sẽ không tức giận. Nhưng là, Cúc Như Khanh một đêm kia, cô hoàn toàn lạnh thấu tâm, hắn xé rách là không chỉ là thân thể của cô, còn phá hủy lòng của cô.

cô đến công ty liền xử lý chuyện, Mạc Chấn Đông vừa bị bệnh cần nghỉ ngơi, tất cả mọi chuyện đều là Mạc Thiên Trần tới xử lý, cô còn chưa bắt tay vào làm gì, chợt trước cửa truyền đến thanh âm: “Đại Tiểu Thư, một người tên là Dương Phàm tiên sinh tìm cô, cô muốn nghe điện thoại không?”

Dương Phàm? không phải người bên cạnh Thần Phong sao, anh ta tìm mình chuyện gì, Mạc Thiên Trần mặc dù đang nghi ngờ, nhưng vẫn là tiếp điện thoại: “ mạnh khỏe! Dương tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?”

Dương Phàm thanh âm có chút nóng nảy: “Thiên Thiên, tôi cuối cùng tìm được cô rồi, cô ngày hôm qua cùng Thần Phong nói cái gì, hắn uống cả đêm rượu, cả đêm đánh đàn, vẽ cả đêm vẽ. . . . . .”

“Thần phong hiện tại như thế nào?” Mạc Thiên Trần biết khi đó hắn giả bộ không có gì, xoay người sau lại sẽ là thương tâm vô cùng.

Dương Phàm thở dài nói: “Vừa ngủ vừa gọi tên của cô, Thiên Thiên, cô qua đây một chuyến đi!”



Mạc Thiên Trần buông điện thoại xuống, chẳng biết lúc nào nước mắt đã tràn ra, cô muốn đi nhìn Thần Phong, nhưng là cuối cùng lý trí cũng là chiến thắng xung động, cô cùng hắn đã là vừa đi không thể quay lại những tháng năm đó,những thứ kia đã như, hát trôi qua ca, viết trôi qua thơ, miêu trôi qua vẽ, khắc hoa ở thời niên thiếu ấy, vĩnh viễn khắc hoa ở một khắc kia.

cô tự nói với mình, nhất định không thể đi, một khi đi, trái tim đó sẽ không thể chôn giấu. Cho nên, cô cả ngày lẫn đêm, đều ở đây hoảng hoảng hốt hốt xử lý chuyện của công ty, cho đến tan việc, cô mới giật mình có chuyện còn không có xử lý xong, vì vậy chỉ đành phải làm thêm giờ tiếp tục làm.

*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

Cúc Như Khanh tan việc sau, quyết định đi bệnh viện thăm Mạc Chấn Đông,hắn cũng là hôm nay thời điểm xử lý công sự, nghe người khác nhắc tới, nói Mạc Chấn Đông tức giận công tâm mà ngã bệnh nhập viện rồi.

hắn mua nước trái cây cùng thuốc bổ, đi tới bệnh viện, Lý Tình Y vừa thấy được hắn đến, vui vẻ tiếp đón.

“Như Khanh, mau vào!” Lý Tình Y nhận lấy trên tay hắn.

Cúc Như Khanh sau khi đi vào, cũng không có thấy thân ảnh của Mạc Thiên Trần , hắn hơi cong môi: “Cha, ngài thân thể không sao chứ!”

Mạc Chấn Đông cười nói: “không có sao, ngày mai là có thể xuất viện. Thiên Thiên vẫn còn ở công ty , ta vừa nhuốm bệnh, nó sẽ rất vất vả đây.”

“Con sẽ đi công ty tìm cô ấy.” Cúc Như Khanh gật đầu một cái.

Lý Tình Y vừa nghe, lại lập tức đuổi hắn: “Vậy con nhanh đi tìm Thiên Thiên đi! nói cho nó biết, chúng ta đều tốt, nói nó không cần đến bệnh viện.”

Cúc Như Khanh gật đầu một cái, sau đó xoay người ra cửa.

Khi hắn lái xe đi tới công ty dưới lầu dưới Mặc thị thì thấy Mạc Thiên Trần từ trong công ty đi ra ngoài, trên mặt của cô mang theo khuôn mặt u sầu, u buồn hạnh con mắt cũng viết đầy tâm sự, cô căn bản cũng không có thấy cúc như khanh xe đậu ở chỗ đó, mà là lên xe của mình, ngồi ở buồng lái thật lâu, cũng không có quyết định muốn đi đâu.

Mạc Thiên Trần không muốn trở về Cúc gia, cũng không thể đi bệnh viện nghe cha mẹ càu nhàu, cô lái xe ở trên đường , nhìn gió thu cuốn bay lên những chiếc lá rụng, sau đó bất tri bất giác liền đi tới chỗ ở Thần Phong ,địa chỉ mà Dương Phàm đưa cho cô.

cô nhìn chằm chằm khu tiểu biệt thự tinh xảo kia thật lâu , cô đang chần chờ có nên đi vào xem Thần Phong một chút hay không , cũng không biết hắn hiện tại như thế nào? cô biết tửu lượng của hắn luôn luôn không tốt, lòng của cô cảm thấy thật đau đớn.

Khi cô mở cửa xe ra quyết định đi vào thì nhưng không biết Cúc Như Khanh đã đem đây hết thảy thu ở trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Cương Khế Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook