Chương 80: Mùi dấm quá chua
Lục Tiểu Lam
10/09/2014
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:yunafr
Nhâm Thần Phong ở trong một biệt thự nhỏ, tinh xảo mà sang trọng , lầu một trong trừ ra phòng khách ở ngoài, chỉ có một phòng vẽ tranh, còn có phòng đánh đàn. Trong phòng vẽ tranh tất cả đều là tranh vẻ Mặc Thiên Trần, chân dung , phong cảnh , trời vào lúc chiều tà vô cùng đẹp, có một bức ngày hôm qua vẻ, Mặc Thiên Trần nghĩ, hẳn là anh tối hôm qua mới vừa vẽ .
cô gái trong tranh vẻ, có mấy phần nữ nhân quyến rũ, nhưng là quyến rũ trong chân mày lại mơ hồ có thể thấy được nhàn nhạt đau thương. thì ra là, Nhâm Thần Phong đã sớm nhìn ra, cho nên anh mới thương tâm rời đi như vậy. Mặc Thiên Trần ngưng mắt nhìn bức họa kia, vì ở cái thế giới này hiểu rỏ cô duy nhất chỉ có một người, mà cảm nhận này làm cho long cô them ấm áp nhưng cũng làm cô thật đau lòng.
Có một người hiểu rõ cô như vậy, rồi lại yên lặng bảo vệ cô, đây là trời cao ban cho cô người đàn ông tốt này đi! Nhưng là, cô không thể cho anh cơ hội. Một người tốt như vậy, gần trong gang tấc, rồi lại xa tận chân trời.
Mặc Thiên Trần không biết vì sao mình lại tới đây? cô không biết mình vì sao còn lại cầm bức họa thời niên thiếu của hắn? cô không hiểu cô vì sao đi ra khỏi phòng vẽ tranh lại lệ rơi đầy mặt? cô càng không biết tại sao mình lại lên phòng ngủ của Nhâm Thần Phong ở lầu hai?
Người đàn ông lúc nào cũng sạch sẽ, yêu chỉnh tề chính, anh bộ dạng giờ như kẻ lang thang ngã nghiên ngủ bên tường, chai bia bên cạnh cùng lon bia, cố gắng đứng lên , té , đứng .Vách tường trắng vốn sạch sẽ giờ bốn phía đều là in dấu chân và tay của anh, cả căn phòng cũng ngập mùi rượu. . . . . .
cô cúi thấp người, vô cùng gần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của anh, Nhâm Thần Phong từ từ khẻ động,cô nghe bờ môi của anh khẻ động đậy: “Thiên Thiên. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Mặc Thiên Trần trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa, cô nức nở bụm miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, trong lòng của anh chứa cô, cô làm sao từng quên mất anh?
Nhâm Thần Phong tựa vào vách tường men say làm cho đầu anh mơ hồ, tựa hồ cảm thấy hương vị của người bên cạnh , không khỏi làm anh nhớ lại quá khứ: “Thiên Thiên. . . . . . Tại sao không đợi anh trở lại cưới em?”
“Thần Phong. . . . . .” Mặc Thiên Trần ức chế không kìm nổi nước mắt của mình nữa, cô khóc nhào vào trong ngực của anh, giống như một đứa bé bất lực khóc đến thương tâm muốn chết ruột gan đứt từng khúc, cô nhiều năm như vậy uất ức cùng đau đớn, giờ phút này biến thành nước mắt, ôm chặt Nhâm Thần Phong.
Nhâm Thần Phong từ từ mở mắt,nhìn trong ngực của anh có một nữ nhân, thân thể nho nhỏ ôm anh đang không ngừng run rẩy, anh chậm rãi tỉnh lại, sau đó đưa tay kéo cô ra: “Thiên Thiên. . . . . .”
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, “Thần Phong, là em. . . . . .”
“Sao em lại tới đây?” Nhâm Thần Phong mở mắt liền nhìn thấy cô.
“Dương Phàm gọi điện thoại cho em, nói anh uống say, Thần Phong, thật xin lỗi. . . . . . em thực sự xin lỗi anh, Thần Phong. . . . . .” Mặc Thiên Trần ngã xuống tại trên đất, cô nhìn anh vừa khóc vừa nói.
Nhâm Thần Phong đôi tay che mặt, xấu hổ không dứt: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, đừng nói. . . . . . em đi đi!”
Mặc Thiên Trần không nghĩ tới Nhâm Thần Phong sẽ đuổi mình đi, cô tối nay thật ra thì cũng không còn chổ nào để đi, cô muốn cùng anh, nữa muốn vẻ tranh, nữa muốn viết thơ, nghe anh đánh đàn, cùng anh ngắm Trăng. . . . . .
“Thần Phong. . . . . .” Chẳng lẽ cô nói cho anh biết, cuộc sống hôn nhân của cô cũng không hạnh phúc sao? Chẳng lẽ muốn cô nói, cô bị Cúc Như Khanh vững vàng khống chế tay? Chẳng lẽ muốn cô nói, cô cùng người khác đã sanh đứa bé sao?
không!
Những đau khổ này của anh là do cô gây ra , là cô cứ đeo bám không chịu buông tay. Nhâm Thần Phong là một người đàn ông tốt,ôn nhu nho nhã,là một người luôn bình tĩnh.cô không muốn anh vì cô mà thay đổi.
Chỉ là, cô tối nay không muốn về nhà!
“Thiên Thiên, em đi đi!” Nhâm Thần Phong không muốn cô nhìn thấy bộ dạng mất mặt hiện tại của mình, anh đứng trước mặt cô, vĩnh viễn yêu cô, nhưng anh không muốn cô lo lắng cho anh, anh hi vọng cô hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Nhâm Thần Phong tưởng cô muốn vào phòng, sau đó”Phanh” một tiếng khóa cửa lại, anh đang bên trong cửa cố gắng giữ chốt cửa, chán nản khóc như một đứa trẻ (con trai kiểu gì vậy …), còn Mặc Thiên Trần cũng đang ngoài cửa ra sức đập cửa:
“Thần Phong, mở cửa. . . . . . Thần Phong. . . . . .”
cô không muốn đi!
cô gõ cửa thật lâu, nhưng người bên trong cũng không chịu mở cửa, Mặc Thiên Trần chỉ đành phải chán nản rời đi, hoàng hôn ánh đèn làm cho bóng dáng cô kéo đến thật dài thật dài, bước chân của cô thật nặng thật nặng, lòng cô đau thật là đau, nước mắt của cô cũng rơi rất nhiều rất nhiều. . . . . .
“Thần Phong, em đi, anh hãy bảo trọng!” Mặc Thiên Trần sau khi nói xong xoay người rời đi, Thần Phong, không còn muốn cô, cũng không còn yêu cô, lại càng không muốn tìm cô!
Giữa anh và cô, cứ như vậy, gặp lại coi như không quen biết đi! Cứ như vậy, sẽ tốt cho hai người
Mặc Thiên Trần vịn vào tay vin cầu thang bạch ngọc , từ từ đi xuống lầu, cô đứng ở cửa lớn, ngước lại nhìn lên tầng hai, ánh đèn vẫn như cũ, chỉ là người bị đả thương
cô đứng đấy một hồi, mới cô đơn xoay người rời đi, cô đi ra cửả lớn thì tựa hồ thấy một chiếc xe vội vã chạy ngang qua, mà chiếc xe kia rất quen thuộc, rất giống. . xe. . . . Người người đàn ông kia!
không đúng? Làm sao có thể chứ? Anh ta kiêu ngạo, làm sao có thể tìm đến mình? Mặc Thiên Trần lắc đầu một cái, cho là mình ở trong bóng đêm bị hoa mắt thôi.
Cúc Như Khanh nhìn Mặc Thiên Trần đi vào phòng, lại nhìn cô khóc rời đi, nghe được cô một tiếng một tiếng gọi tên của người đàn ông kia, anh ngồi trên xe, đem tất cả thu hết vào mắt. thì ra là người đàn ông của cô đã xuất hiện! Cho nên, rời nhà đi cũng không nguyện ý trở về!
Anh cực kỳ tức giận lái xe rời đi, trở về nhà tự giam mình trong phòng, anh chủ động đi tìm cô, đã nói lên trong lòng của anh có cô, cho dù cô có lừa dối anh, anh vẫn muốn cô trở về nhà.
Nhưng là, anh không có nghĩ tới, cô tự nhiên đi tìm người yêu cũ rồi ! sự phát hiện này cùng nhận thức, khiến Cúc Như Khanh hỏa khí so với bị cô bán đứng càng thêm tức giận.
Anh ngồi nhìn cô ngủ trên ghế sô pha, đốt một điếu thuốc, trong đêm tĩnh mịch cuối cùng cô đã trở về.
Mà Mặc Thiên Trần từ trong biệt thự Nhâm Thần Phong đi ra, cô cũng không biết đi nơi nào, sau đó liền lung tung chuyển chuyển, cuối cùng mới lái xe trở lại nhà.
cô đẩy cửa phòng ra, chỉ ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc lá.”Khụ khụ khụ. . . . . .” cô ho khan không ngừng, ho một hồi, cô mở cửa cho không khí trong sạch đi vào, sau đó mới bật đèn.
Căn phòng lập tức sáng lên, cô nhất thời liền cứng ngắc đứng ở bên cạnh cửa, Cúc Như Khanh đang ngồi trên ghế sô fa nhìn cô, đưa lưng về phía cửa, trên tay còn có một điếu thuốc đã đốt , khói xanh đang lã lướt lượn lờ lên cao.
cô không biết anh sớm như vậy về nhà? Hơn nữa anh luôn luôn không hút thuốc trong phòng này, thấy căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, cô nghĩ hẳn anh đã hút hết một hộp rồi.
cô từ từ đi vào, sau đó buông túi xách trong tay mình xuống, đưa lưng về phía anh mà đứng, đây lần đầu anh tới sau đêm kia, lần đầu tiên hai người ở cùng nhau đơn độc như vậy sau nhiều ngày.
Beta:yunafr
Nhâm Thần Phong ở trong một biệt thự nhỏ, tinh xảo mà sang trọng , lầu một trong trừ ra phòng khách ở ngoài, chỉ có một phòng vẽ tranh, còn có phòng đánh đàn. Trong phòng vẽ tranh tất cả đều là tranh vẻ Mặc Thiên Trần, chân dung , phong cảnh , trời vào lúc chiều tà vô cùng đẹp, có một bức ngày hôm qua vẻ, Mặc Thiên Trần nghĩ, hẳn là anh tối hôm qua mới vừa vẽ .
cô gái trong tranh vẻ, có mấy phần nữ nhân quyến rũ, nhưng là quyến rũ trong chân mày lại mơ hồ có thể thấy được nhàn nhạt đau thương. thì ra là, Nhâm Thần Phong đã sớm nhìn ra, cho nên anh mới thương tâm rời đi như vậy. Mặc Thiên Trần ngưng mắt nhìn bức họa kia, vì ở cái thế giới này hiểu rỏ cô duy nhất chỉ có một người, mà cảm nhận này làm cho long cô them ấm áp nhưng cũng làm cô thật đau lòng.
Có một người hiểu rõ cô như vậy, rồi lại yên lặng bảo vệ cô, đây là trời cao ban cho cô người đàn ông tốt này đi! Nhưng là, cô không thể cho anh cơ hội. Một người tốt như vậy, gần trong gang tấc, rồi lại xa tận chân trời.
Mặc Thiên Trần không biết vì sao mình lại tới đây? cô không biết mình vì sao còn lại cầm bức họa thời niên thiếu của hắn? cô không hiểu cô vì sao đi ra khỏi phòng vẽ tranh lại lệ rơi đầy mặt? cô càng không biết tại sao mình lại lên phòng ngủ của Nhâm Thần Phong ở lầu hai?
Người đàn ông lúc nào cũng sạch sẽ, yêu chỉnh tề chính, anh bộ dạng giờ như kẻ lang thang ngã nghiên ngủ bên tường, chai bia bên cạnh cùng lon bia, cố gắng đứng lên , té , đứng .Vách tường trắng vốn sạch sẽ giờ bốn phía đều là in dấu chân và tay của anh, cả căn phòng cũng ngập mùi rượu. . . . . .
cô cúi thấp người, vô cùng gần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của anh, Nhâm Thần Phong từ từ khẻ động,cô nghe bờ môi của anh khẻ động đậy: “Thiên Thiên. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Mặc Thiên Trần trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa, cô nức nở bụm miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, trong lòng của anh chứa cô, cô làm sao từng quên mất anh?
Nhâm Thần Phong tựa vào vách tường men say làm cho đầu anh mơ hồ, tựa hồ cảm thấy hương vị của người bên cạnh , không khỏi làm anh nhớ lại quá khứ: “Thiên Thiên. . . . . . Tại sao không đợi anh trở lại cưới em?”
“Thần Phong. . . . . .” Mặc Thiên Trần ức chế không kìm nổi nước mắt của mình nữa, cô khóc nhào vào trong ngực của anh, giống như một đứa bé bất lực khóc đến thương tâm muốn chết ruột gan đứt từng khúc, cô nhiều năm như vậy uất ức cùng đau đớn, giờ phút này biến thành nước mắt, ôm chặt Nhâm Thần Phong.
Nhâm Thần Phong từ từ mở mắt,nhìn trong ngực của anh có một nữ nhân, thân thể nho nhỏ ôm anh đang không ngừng run rẩy, anh chậm rãi tỉnh lại, sau đó đưa tay kéo cô ra: “Thiên Thiên. . . . . .”
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, “Thần Phong, là em. . . . . .”
“Sao em lại tới đây?” Nhâm Thần Phong mở mắt liền nhìn thấy cô.
“Dương Phàm gọi điện thoại cho em, nói anh uống say, Thần Phong, thật xin lỗi. . . . . . em thực sự xin lỗi anh, Thần Phong. . . . . .” Mặc Thiên Trần ngã xuống tại trên đất, cô nhìn anh vừa khóc vừa nói.
Nhâm Thần Phong đôi tay che mặt, xấu hổ không dứt: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, đừng nói. . . . . . em đi đi!”
Mặc Thiên Trần không nghĩ tới Nhâm Thần Phong sẽ đuổi mình đi, cô tối nay thật ra thì cũng không còn chổ nào để đi, cô muốn cùng anh, nữa muốn vẻ tranh, nữa muốn viết thơ, nghe anh đánh đàn, cùng anh ngắm Trăng. . . . . .
“Thần Phong. . . . . .” Chẳng lẽ cô nói cho anh biết, cuộc sống hôn nhân của cô cũng không hạnh phúc sao? Chẳng lẽ muốn cô nói, cô bị Cúc Như Khanh vững vàng khống chế tay? Chẳng lẽ muốn cô nói, cô cùng người khác đã sanh đứa bé sao?
không!
Những đau khổ này của anh là do cô gây ra , là cô cứ đeo bám không chịu buông tay. Nhâm Thần Phong là một người đàn ông tốt,ôn nhu nho nhã,là một người luôn bình tĩnh.cô không muốn anh vì cô mà thay đổi.
Chỉ là, cô tối nay không muốn về nhà!
“Thiên Thiên, em đi đi!” Nhâm Thần Phong không muốn cô nhìn thấy bộ dạng mất mặt hiện tại của mình, anh đứng trước mặt cô, vĩnh viễn yêu cô, nhưng anh không muốn cô lo lắng cho anh, anh hi vọng cô hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Nhâm Thần Phong tưởng cô muốn vào phòng, sau đó”Phanh” một tiếng khóa cửa lại, anh đang bên trong cửa cố gắng giữ chốt cửa, chán nản khóc như một đứa trẻ (con trai kiểu gì vậy …), còn Mặc Thiên Trần cũng đang ngoài cửa ra sức đập cửa:
“Thần Phong, mở cửa. . . . . . Thần Phong. . . . . .”
cô không muốn đi!
cô gõ cửa thật lâu, nhưng người bên trong cũng không chịu mở cửa, Mặc Thiên Trần chỉ đành phải chán nản rời đi, hoàng hôn ánh đèn làm cho bóng dáng cô kéo đến thật dài thật dài, bước chân của cô thật nặng thật nặng, lòng cô đau thật là đau, nước mắt của cô cũng rơi rất nhiều rất nhiều. . . . . .
“Thần Phong, em đi, anh hãy bảo trọng!” Mặc Thiên Trần sau khi nói xong xoay người rời đi, Thần Phong, không còn muốn cô, cũng không còn yêu cô, lại càng không muốn tìm cô!
Giữa anh và cô, cứ như vậy, gặp lại coi như không quen biết đi! Cứ như vậy, sẽ tốt cho hai người
Mặc Thiên Trần vịn vào tay vin cầu thang bạch ngọc , từ từ đi xuống lầu, cô đứng ở cửa lớn, ngước lại nhìn lên tầng hai, ánh đèn vẫn như cũ, chỉ là người bị đả thương
cô đứng đấy một hồi, mới cô đơn xoay người rời đi, cô đi ra cửả lớn thì tựa hồ thấy một chiếc xe vội vã chạy ngang qua, mà chiếc xe kia rất quen thuộc, rất giống. . xe. . . . Người người đàn ông kia!
không đúng? Làm sao có thể chứ? Anh ta kiêu ngạo, làm sao có thể tìm đến mình? Mặc Thiên Trần lắc đầu một cái, cho là mình ở trong bóng đêm bị hoa mắt thôi.
Cúc Như Khanh nhìn Mặc Thiên Trần đi vào phòng, lại nhìn cô khóc rời đi, nghe được cô một tiếng một tiếng gọi tên của người đàn ông kia, anh ngồi trên xe, đem tất cả thu hết vào mắt. thì ra là người đàn ông của cô đã xuất hiện! Cho nên, rời nhà đi cũng không nguyện ý trở về!
Anh cực kỳ tức giận lái xe rời đi, trở về nhà tự giam mình trong phòng, anh chủ động đi tìm cô, đã nói lên trong lòng của anh có cô, cho dù cô có lừa dối anh, anh vẫn muốn cô trở về nhà.
Nhưng là, anh không có nghĩ tới, cô tự nhiên đi tìm người yêu cũ rồi ! sự phát hiện này cùng nhận thức, khiến Cúc Như Khanh hỏa khí so với bị cô bán đứng càng thêm tức giận.
Anh ngồi nhìn cô ngủ trên ghế sô pha, đốt một điếu thuốc, trong đêm tĩnh mịch cuối cùng cô đã trở về.
Mà Mặc Thiên Trần từ trong biệt thự Nhâm Thần Phong đi ra, cô cũng không biết đi nơi nào, sau đó liền lung tung chuyển chuyển, cuối cùng mới lái xe trở lại nhà.
cô đẩy cửa phòng ra, chỉ ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc lá.”Khụ khụ khụ. . . . . .” cô ho khan không ngừng, ho một hồi, cô mở cửa cho không khí trong sạch đi vào, sau đó mới bật đèn.
Căn phòng lập tức sáng lên, cô nhất thời liền cứng ngắc đứng ở bên cạnh cửa, Cúc Như Khanh đang ngồi trên ghế sô fa nhìn cô, đưa lưng về phía cửa, trên tay còn có một điếu thuốc đã đốt , khói xanh đang lã lướt lượn lờ lên cao.
cô không biết anh sớm như vậy về nhà? Hơn nữa anh luôn luôn không hút thuốc trong phòng này, thấy căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, cô nghĩ hẳn anh đã hút hết một hộp rồi.
cô từ từ đi vào, sau đó buông túi xách trong tay mình xuống, đưa lưng về phía anh mà đứng, đây lần đầu anh tới sau đêm kia, lần đầu tiên hai người ở cùng nhau đơn độc như vậy sau nhiều ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.