Chương 313: Yêu: đồ tắm
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Beta: N.P
“Nhưng anh không bỏ mồi vào lưỡi câu, cá làm sao mắc câu?” Mặc Thiên Trần vẫn không hiểu được.
Cúc Như Khanh cười đáp: “Em không nhìn thấy anh mắc mồi, đâu có nghĩa là anh không có mồi?”
“A…” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.
Cúc Như Khanh chỉ chỉ mặt nước biển còn lưu lại những vật lơ lửng, “Mấy cái đó là mồi câu cá anh không mắc vào lưỡi câu, anh đã thả chúng ở đây trước lúc anh thả cần câu, khiến cá nó ăn trước, sau đó chúng sẽ mắc câu.”
“Nhưng mấy con cá đã ăn no, sao còn cắn vào lưỡi câu của anh?” Mặc Thiên Trần gãi gãi đầu.
Cúc Như Khanh nhẹ giọng cười đáp: “Mấy con cá kia cũng có tư tưởng như người, huống chi động vật cũng rất tham lam, giống hệt con người, nếu ăn vào trong miệng rồi thì sao có đạo lý buông tha dễ dàng.”
“Anh rất lợi hại nha!” Mặc Thiên Trần sùng bái nhìn anh, triết lý câu cá đã sớm áp dụng trong cuộc sống, khó trách Phí Cường Liệt lần nào cũng mắc câu.
cô mở trừng hai mắt, chợt nói: “Em cũng hiểu được một đạo lý.”
“A, đạo lý gì đó?” Cúc Như Khanh nhìn cô phơi nắng, gương mặt thoáng hồng hồng.
Mặc Thiên Trần bộ mặt phớt tỉnh đáp: “Là Khương Thái Công câu cá, cái gọi là cá tự cắn câu cũng chỉ là gạt người, ông ta nhất định là trước đó đã thả mồi câu vào nước, cho nên những con cá kia mới mắc câu.”
“Cũng có chút đạo lý.” Cúc Như Khanh dụ dỗ cô.
“Mau mau, lại có cá mắc câu…”
Mặc Thiên Trần hoan hô, tối nay lại có canh cá ngon để uống.
Mặt trời chiều ngã về Tây, bờ biển cảnh sắc cực kỳ tuyệt vời.
Mặc Thiên Trần tựa vào bả vai của Cúc Như Khanh, hưởng thụ ngày nghỉ không dễ có của bọn họ.
Lúc này bọn họ đã lại gần bờ, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đang dùng chân nghịch cát trên bờ, có ý tưởng vẽ tranh cát.
“Mẹ, con muốn đi bơi…”
Cúc Hoài Cẩn chạy tới, chui vào ngực Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, “Ba, mẹ, chúng ta đi bơi, được không?”
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, sau đó nói với Cúc Hoài Cẩn: “Ba con đang bị thương, vào nước biển sẽ đau, mẹ với con cùng bơi, có chịu không?”
“Được!” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ.
Hai mẹ con cùng đi thay đồ tắm, Cúc Hoài Cẩn mặc đồ bơi trẻ con, nắm tay Mặc Thiên Trần đi ra.
“Mẹ, xem kìa, bên cạnh ba có rất nhiều phụ nữ vây quanh, mấy người đó còn ăn mặc ít vải.” Cúc Hoài Cẩn vừa chạy vừa nói.
Mặc Thiên Trần nhìn sang, quả nhiên bên cạnh Cúc Như Khanh có rất nhiều phụ nữ, người đàn ông này thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cô kéo Cúc Hoài Cẩn, “Được, chúng ta không tắm ở đây, qua bên kia ít người hơn.”
“Á á, mẹ ghen!” Cúc Hoài Cẩn kêu lên vui mừng nhào vào nước biển.
“Cẩn thận.” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo lại, từ từ dẫn cô nhóc hòa vào làn nước.
Chạng vạng tối, trên bờ biển có mặt trời lặn, hải âu bay lượn, có đàn ông mặc quần bơi, có phụ nữ với đủ loại áo tắm, các loại màu da, các loại vóc người bên bờ biển tạo thành một phong cảnh mặt trời lặn, không khí cực kỳ vui vẻ.
Cúc Như Khanh vốn nhắm mắt nằm trên bờ cát tắm nắng, mấy phụ nữ kia lại vây quanh anh, tầm mắt của anh tập trung vào phía có Mặc Thiên Trần, không nhìn thì được, còn vừa nhìn, cô mặc đồ bơi hai mảnh, vốn có màu da óng ánh trong suốt, giờ chỉ mặc bộ đồ tắm hai mảnh buộc dây màu đen, vóc người hoàn mỹ liền hiện ra trong mắt người khác.
Anh nhất thời vươn người, xô đám phụ nữ xung quanh ra, để Trần Tiêu chăm sóc Cúc Cầm Du, mắt nhìn thấy bà xã và con gái bị đám đàn ông vây vào giữa, anh liền trực tiếp nhảy vào biển, nước biển mằn mặn thấm ướt cánh tay bị thương của anh, anh thở ra một hơi, sau đó bơi đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn.
Lúc này, Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao bơi nho nhỏ, Mặc Thiên Trần đứng thẳng trong nước, cô dẫn theo đứa bé không dám ra chỗ sâu, chỉ ở chỗ nước cạn, cho nên từ hông trở lên, vóc người đều lộ ra ngoài, tận hưởng ánh mặt trời đang lặn về phía Tây.
“Mẹ, rất nhiều anh và chú ở đây đều nhìn mẹ đấy! Vậy là hòa nhau rồi, mẹ xem, bọn họ vây xung quanh chúng ta tạo thành một vòng bảo vệ rồi…”
Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao hình con vịt vô cùng đáng yêu, bơi vòng vòng, vui vẻ vỗ tay, Mặc Thiên Trần đứng trong nước nhìn sang chỗ Cúc Như Khanh, mấy người nữ đã tản đi, mà anh cũng không thấy đâu.
Chẳng lẽ đi cùng mấy người nữ đó rồi?
Mặc Thiên Trần cảm thấy buồn cười vì suy đoán của mình, cô thu hồi tầm mắt, dùng hai tay vịn con vịt của Cúc Hoài Cẩn bơi một vòng, nhìn con gái cười vui vẻ, cô cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt con gái.
Đây là kết quả lần đầu tiên giao dịch tạo thành, cuối cùng còn có thể tu thành chính quả, đối với Mặc Thiên Trần, thật vô cùng cảm tạ.
đang lúc cô cùng con gái chơi đùa, hai chân cô chợt bị người ôm lấy, cô sợ hết hồn, cúi đầu xem xét, trong nước biển trong suốt chính là Cúc Như Khanh, anh bơi tới bên người cô, không nói lời nào liền ôm chân cô bơi ra chỗ sâu.
“Như Khanh, buông tay…” Mặc Thiên Trần giãy dụa không thoát, cô nóng nảy, “Hoài Cẩn còn nhỏ, không thể ra chỗ xa hơn…”
Cúc Như Khanh căn bản không nghe, lôi cô ra đến chỗ cô không với chân tới, mới thả cô ra, Mặc Thiên Trần chân chạm đất, thì nước sẽ qua khỏi đầu, cô liền thấy con vịt của Cúc Hoài Cần ngồi.
Cúc Như Khanh một tay nắm hông của cô, nâng cô đứng lên một chút, anh cũng nổi lên mặt nước, Mặc Thiên Trần chỉ có thể dính vào người anh, lý do của anh vô cùng đầy đủ, “Bây giờ đã là chạng vạng tối, nhưng nếu phóng xạ chiếu trực tiếp vào da, ngày mai em sẽ bị lột da, sẽ tổn hại đến da.”
Mặc Thiên Trần nhìn thân mình trắng noãn và màu da cổ đồng của anh tạo thành tiên minh đối bỉ, cũng cảm thấy có chút căng thẳng, thân thể của cô có chút nóng lên, cô nhìn chung quanh phát hiện có rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ.
“Thả em xuống….” cô nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh không những không thả, ngược lại dùng một tay đỡ mông trắng của cô, để cô quấn đôi chân thon dài xung quanh hông anh, “Ai cho em ăn mặc như vậy dụ dỗ người khác?”
Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, người đàn ông này thật đúng là bá đạo, chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn, “Em cũng thấy có rất nhiều phụ nữ ăn mặc ít vải hơn em, vây quanh bên cạnh anh!”
“Cho dù các cô ấy cởi hết đứng trước mặt anh, anh cũng không quan tâm.” Cúc Như Khanh hừ một tiếng.
Mặc Thiên Trần cong môi khẽ mỉm cười, một tay ôm lấy cổ anh, một tay khác đỡ con vịt bơi của Cúc Hoài Cẩn, cô nói nhỏ bên tai anh: “Em mặc cái này nhìn đẹp lắm sao?”
“Đẹp hơn nữa cũng chỉ để cho mình anh xem.” Cúc Như Khanh kéo thân thể cô xuống, cô chỉ có thể lộ đầu ra khỏi mặt nước, toàn bộ thân thể đều chìm trong biển.
“Nhưng anh không bỏ mồi vào lưỡi câu, cá làm sao mắc câu?” Mặc Thiên Trần vẫn không hiểu được.
Cúc Như Khanh cười đáp: “Em không nhìn thấy anh mắc mồi, đâu có nghĩa là anh không có mồi?”
“A…” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.
Cúc Như Khanh chỉ chỉ mặt nước biển còn lưu lại những vật lơ lửng, “Mấy cái đó là mồi câu cá anh không mắc vào lưỡi câu, anh đã thả chúng ở đây trước lúc anh thả cần câu, khiến cá nó ăn trước, sau đó chúng sẽ mắc câu.”
“Nhưng mấy con cá đã ăn no, sao còn cắn vào lưỡi câu của anh?” Mặc Thiên Trần gãi gãi đầu.
Cúc Như Khanh nhẹ giọng cười đáp: “Mấy con cá kia cũng có tư tưởng như người, huống chi động vật cũng rất tham lam, giống hệt con người, nếu ăn vào trong miệng rồi thì sao có đạo lý buông tha dễ dàng.”
“Anh rất lợi hại nha!” Mặc Thiên Trần sùng bái nhìn anh, triết lý câu cá đã sớm áp dụng trong cuộc sống, khó trách Phí Cường Liệt lần nào cũng mắc câu.
cô mở trừng hai mắt, chợt nói: “Em cũng hiểu được một đạo lý.”
“A, đạo lý gì đó?” Cúc Như Khanh nhìn cô phơi nắng, gương mặt thoáng hồng hồng.
Mặc Thiên Trần bộ mặt phớt tỉnh đáp: “Là Khương Thái Công câu cá, cái gọi là cá tự cắn câu cũng chỉ là gạt người, ông ta nhất định là trước đó đã thả mồi câu vào nước, cho nên những con cá kia mới mắc câu.”
“Cũng có chút đạo lý.” Cúc Như Khanh dụ dỗ cô.
“Mau mau, lại có cá mắc câu…”
Mặc Thiên Trần hoan hô, tối nay lại có canh cá ngon để uống.
Mặt trời chiều ngã về Tây, bờ biển cảnh sắc cực kỳ tuyệt vời.
Mặc Thiên Trần tựa vào bả vai của Cúc Như Khanh, hưởng thụ ngày nghỉ không dễ có của bọn họ.
Lúc này bọn họ đã lại gần bờ, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đang dùng chân nghịch cát trên bờ, có ý tưởng vẽ tranh cát.
“Mẹ, con muốn đi bơi…”
Cúc Hoài Cẩn chạy tới, chui vào ngực Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, “Ba, mẹ, chúng ta đi bơi, được không?”
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, sau đó nói với Cúc Hoài Cẩn: “Ba con đang bị thương, vào nước biển sẽ đau, mẹ với con cùng bơi, có chịu không?”
“Được!” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ.
Hai mẹ con cùng đi thay đồ tắm, Cúc Hoài Cẩn mặc đồ bơi trẻ con, nắm tay Mặc Thiên Trần đi ra.
“Mẹ, xem kìa, bên cạnh ba có rất nhiều phụ nữ vây quanh, mấy người đó còn ăn mặc ít vải.” Cúc Hoài Cẩn vừa chạy vừa nói.
Mặc Thiên Trần nhìn sang, quả nhiên bên cạnh Cúc Như Khanh có rất nhiều phụ nữ, người đàn ông này thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cô kéo Cúc Hoài Cẩn, “Được, chúng ta không tắm ở đây, qua bên kia ít người hơn.”
“Á á, mẹ ghen!” Cúc Hoài Cẩn kêu lên vui mừng nhào vào nước biển.
“Cẩn thận.” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo lại, từ từ dẫn cô nhóc hòa vào làn nước.
Chạng vạng tối, trên bờ biển có mặt trời lặn, hải âu bay lượn, có đàn ông mặc quần bơi, có phụ nữ với đủ loại áo tắm, các loại màu da, các loại vóc người bên bờ biển tạo thành một phong cảnh mặt trời lặn, không khí cực kỳ vui vẻ.
Cúc Như Khanh vốn nhắm mắt nằm trên bờ cát tắm nắng, mấy phụ nữ kia lại vây quanh anh, tầm mắt của anh tập trung vào phía có Mặc Thiên Trần, không nhìn thì được, còn vừa nhìn, cô mặc đồ bơi hai mảnh, vốn có màu da óng ánh trong suốt, giờ chỉ mặc bộ đồ tắm hai mảnh buộc dây màu đen, vóc người hoàn mỹ liền hiện ra trong mắt người khác.
Anh nhất thời vươn người, xô đám phụ nữ xung quanh ra, để Trần Tiêu chăm sóc Cúc Cầm Du, mắt nhìn thấy bà xã và con gái bị đám đàn ông vây vào giữa, anh liền trực tiếp nhảy vào biển, nước biển mằn mặn thấm ướt cánh tay bị thương của anh, anh thở ra một hơi, sau đó bơi đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn.
Lúc này, Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao bơi nho nhỏ, Mặc Thiên Trần đứng thẳng trong nước, cô dẫn theo đứa bé không dám ra chỗ sâu, chỉ ở chỗ nước cạn, cho nên từ hông trở lên, vóc người đều lộ ra ngoài, tận hưởng ánh mặt trời đang lặn về phía Tây.
“Mẹ, rất nhiều anh và chú ở đây đều nhìn mẹ đấy! Vậy là hòa nhau rồi, mẹ xem, bọn họ vây xung quanh chúng ta tạo thành một vòng bảo vệ rồi…”
Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao hình con vịt vô cùng đáng yêu, bơi vòng vòng, vui vẻ vỗ tay, Mặc Thiên Trần đứng trong nước nhìn sang chỗ Cúc Như Khanh, mấy người nữ đã tản đi, mà anh cũng không thấy đâu.
Chẳng lẽ đi cùng mấy người nữ đó rồi?
Mặc Thiên Trần cảm thấy buồn cười vì suy đoán của mình, cô thu hồi tầm mắt, dùng hai tay vịn con vịt của Cúc Hoài Cẩn bơi một vòng, nhìn con gái cười vui vẻ, cô cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt con gái.
Đây là kết quả lần đầu tiên giao dịch tạo thành, cuối cùng còn có thể tu thành chính quả, đối với Mặc Thiên Trần, thật vô cùng cảm tạ.
đang lúc cô cùng con gái chơi đùa, hai chân cô chợt bị người ôm lấy, cô sợ hết hồn, cúi đầu xem xét, trong nước biển trong suốt chính là Cúc Như Khanh, anh bơi tới bên người cô, không nói lời nào liền ôm chân cô bơi ra chỗ sâu.
“Như Khanh, buông tay…” Mặc Thiên Trần giãy dụa không thoát, cô nóng nảy, “Hoài Cẩn còn nhỏ, không thể ra chỗ xa hơn…”
Cúc Như Khanh căn bản không nghe, lôi cô ra đến chỗ cô không với chân tới, mới thả cô ra, Mặc Thiên Trần chân chạm đất, thì nước sẽ qua khỏi đầu, cô liền thấy con vịt của Cúc Hoài Cần ngồi.
Cúc Như Khanh một tay nắm hông của cô, nâng cô đứng lên một chút, anh cũng nổi lên mặt nước, Mặc Thiên Trần chỉ có thể dính vào người anh, lý do của anh vô cùng đầy đủ, “Bây giờ đã là chạng vạng tối, nhưng nếu phóng xạ chiếu trực tiếp vào da, ngày mai em sẽ bị lột da, sẽ tổn hại đến da.”
Mặc Thiên Trần nhìn thân mình trắng noãn và màu da cổ đồng của anh tạo thành tiên minh đối bỉ, cũng cảm thấy có chút căng thẳng, thân thể của cô có chút nóng lên, cô nhìn chung quanh phát hiện có rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ.
“Thả em xuống….” cô nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh không những không thả, ngược lại dùng một tay đỡ mông trắng của cô, để cô quấn đôi chân thon dài xung quanh hông anh, “Ai cho em ăn mặc như vậy dụ dỗ người khác?”
Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, người đàn ông này thật đúng là bá đạo, chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn, “Em cũng thấy có rất nhiều phụ nữ ăn mặc ít vải hơn em, vây quanh bên cạnh anh!”
“Cho dù các cô ấy cởi hết đứng trước mặt anh, anh cũng không quan tâm.” Cúc Như Khanh hừ một tiếng.
Mặc Thiên Trần cong môi khẽ mỉm cười, một tay ôm lấy cổ anh, một tay khác đỡ con vịt bơi của Cúc Hoài Cẩn, cô nói nhỏ bên tai anh: “Em mặc cái này nhìn đẹp lắm sao?”
“Đẹp hơn nữa cũng chỉ để cho mình anh xem.” Cúc Như Khanh kéo thân thể cô xuống, cô chỉ có thể lộ đầu ra khỏi mặt nước, toàn bộ thân thể đều chìm trong biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.