Chương 16
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Ngân sững lại. Cô ta đã nghe lỏm được mẩu đối thoại của Ngân với trung tâm thám tử ban nãy. Bực thật! Ngân cau mặt hỏi:
– Cô muốn gì? Tôi cũng vì hoàn cảnh mà thôi, tôi chẳng có ý đồ quyến rũ ai cả.
Huệ bĩu môi không thèm nhìn Ngân mà nói:
– Ai tin? Người như chị… chồng ngoại tình cũng đáng!
– Cô!
Ngân tức điên lên, mặt mũi đỏ gay nhưng cô cố gắng trấn tĩnh mà gắt lên:
– Tôi vì thế nên mới phải nói dối mà có được một công việc đấy! Cô không ở hoàn cảnh của tôi thì đừng có nói!
Huệ nhếch miệng.
– Được rồi, dù sao chị làm ở đây cũng chẳng liên quan gì tôi, tuy nhiên chị đang tranh giờ làm việc của tôi. Thế nên, nếu chị muốn làm ở đây thì làm ca tối đi! Tôi như vậy là rất thông cảm cho hoàn cảnh của chị rồi đấy!
Ngân im lặng, đúng là giờ có muốn làm ca ngày cũng là không thể được với Huệ. Ai cũng có lý do để cần ca làm ban ngày, thế nên có nói gì cũng là không thể thuyết phục. Rõ ràng Ngân vào đây cũng là cướp ca làm của Huệ, cô ta bực mình hoàn toàn là điều dễ hiểu. Hơn thế nữa Ngân cũng phải nói dối mới vào được đây. Có lẽ… nơi này không phù hợp với Ngân thật rồi. Không làm ở đây không có nghĩa là không thể có nơi nào khác, quan trọng là phải tìm được một công việc ổn định càng sớm càng tốt.
Ngân bặm môi, gật đầu cam chịu:
– Tôi biết rồi, cô cứ ra làm việc đi, tôi sẽ không tranh giờ làm của cô.
Huệ nhướng nhẹ đôi lông mày điêu khắc quay ngoắt đi. Ngân đành bấm máy gọi cho Lan nói:
– Lan à, chắc tao không làm đây được rồi mày ạ.
– Sao thế?
– Cái Huệ nó biết tao có chồng, nó muốn làm ca ngày nên không để yên cho tao làm ca ngày, cái Giang nó cũng không làm ca tối được, hôm qua tao hỏi rồi nó bảo nó xin mày từ trước…
Ngân giải thích rồi thở dài một hơi. Lan nghe chuyện cũng thở dài nói:
– Sao lại lộ ra thế, con đấy gớm lắm, lộ thế đúng là mày cũng chẳng làm yên ở đây với nó được đâu. Thôi có gì tao giới thiệu chỗ khác cho mày, giờ mày cứ ra sảnh ngồi đợi tao chốc tao đến.
Ngân thay đồ rồi ngồi chờ Lan ở tiền sảnh một hồi, bỗng thấy Long từ cửa bước vào, đi sau anh ta là Quang.
Vẻ bề ngoài của Trịnh Tuấn Long đúng là hấp dẫn thật, cơ thể cường tráng với chiều cao trên mét tám, đường nét trên khuôn mặt anh ta hoàn hảo như tượng tạc, tiếc là tính cách anh ta thật trái ngược với vẻ đẹp mà ông trời hậu hĩnh ban cho. Đúng là trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, con người anh ta thậm chí còn cách xa vẻ ngoài hoàn hảo của anh ta cả nghìn dặm. Ngân thầm đánh giá một hồi rồi coi như không trông thấy.
Có điều, Ngân có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc như dao của Long. Vừa bước vào sảnh, ngay lập tức Long đã nhìn ra cô gái bị cắm sừng kia đang ngồi chờ ai đó ở bộ sofa màu trắng sang trọng mà không phải vị trí lễ tân như cô ta nên vậy, thế nên Long tiến lại hất nhẹ hàm hỏi:
– Cô không làm việc đi à? Đồng phục đâu rồi?
– Ồ tôi quên mất cái hẹn trưa nay với anh. Tiếc là tôi đã xin nghỉ việc rồi, thế nên mong anh thông cảm.
Ngân ngẩng lên trả lời rồi lại cúi xuống, không muốn tiếp chuyện với con người cô rất ghét trước mặt.
Long nhướng nhẹ đôi mày rậm. Nghỉ việc? Có chuyện gì xảy ra sao? Hôm qua cô ta có vẻ cần công việc này lắm kia mà. Hai từ “nghỉ việc” từ miệng cô ta nghe chẳng dễ chịu với Long chút nào, thế nên sắc mặt Long chuyển vẻ khó coi. Long quay lại nhìn Quang, Quang hiểu ý sếp liền hỏi Ngân:
– Tại sao cô lại xin nghỉ thế? Công việc ở khách sạn chúng tôi không thoải mái sao?
– À… không, anh đừng nghĩ thế. Vấn đề ở tôi mà thôi… mong anh thông cảm việc tôi xin nghỉ ngang như vậy…
Ngân đỏ mặt giải thích, quả thực cô không có gì chê trách môi trường ở khách sạn này… cô cũng chẳng thể nói rõ về vấn đề thời gian. Cô không cần bất cứ sự ưu ái nào từ Long, bởi cô cảm nhận được anh ta sẽ ưu ái cho cô, đơn giản mục đích của anh ta đối với cô rất rõ ràng. Chắc chắn Huệ sẽ không để cô được yên, việc lộ ra cô nói dối không hay chút nào, vậy thì thà Ngân từ bỏ vậy.
Long bỗng dưng bực bội trước lời giải thích mập mờ này từ Ngân. Long chẳng thể ngăn lại một khi cô ta đã quyết. Thế nên Long quay người bỏ đi. Quang vội bước theo Long, không quan tâm đến cô gái khó hiểu kia thêm nữa.
Một lát sau Lan bước vào tiền sảnh, thấy Ngân thì ngồi xuống bên cạnh nói nhỏ:
– Đây tao cho mày số điện thoại của một bà chị, mày sang cửa hàng bà ấy làm thu ngân cũng được. Hợp chuyên môn của mày. Lương thì hơi thấp, có bốn triệu thôi, chắc giờ mày cần công việc là chính chứ tiền thì cần gì đúng không?
– Ừm… cảm ơn mày. Thôi tao đi đây. Hợp đồng kia mày hủy đi giúp tao.
– Được rồi, quan trọng gì. Thế nhé!
Ngân cầm mẩu giấy có số điện thoại trong tay, đứng lên từ biệt cô bạn tốt. Cô chẳng muốn chia sẻ chuyện đau lòng về Bảo với bất cứ ai, ít nhất lúc này cô muốn được yên tĩnh. Nếu như lúc trước việc cô đi làm không cần quan trọng nhiều đến lương thì hiện tại, đồng lương lại là điều cực kỳ quan trọng. Chỉ là, trước mắt công việc vẫn là quan trọng nhất, bốn triệu một tháng cũng là được rồi. Khi trước hàng tháng Bảo có trích ra ba triệu để gửi về hỗ trợ gia đình Ngân ở quê, Ngân vẫn được Bảo gửi vào tài khoản riêng, có tháng bố mẹ cô không nhận nên tạm thời cô vẫn còn một ít tiền để xoay xở trong đó. Còn thì tiền đi chợ hàng ngày, Ngân cũng chẳng tính toán lại chút gì cho mình, cô cần bao nhiêu thì nói chồng đưa bấy nhiêu, nào có nghĩ gì xa xôi, chỉ mong tiết kiệm được chút nào hay chút ấy cho gia đình nhỏ của mình mà thôi. Đến cái quần, cái áo, thỏi son, đôi giày cô cũng còn chẳng dám tiêu pha, nghĩ rồi cô lại tự cười mình, cười đấy mà nước mắt lại rơi… Có lẽ nào vì cô không biết yêu thương bản thân mình nên chẳng ai có thể yêu thương cô?
Ngân bước vào cửa hàng vật liệu xây dựng khá lớn trên một con phố vắng theo địa chỉ mà Lan đưa. Lan quen biết rộng, mồm mép xởi lởi nên cô bạn dễ dàng giới thiệu việc làm cho Ngân. Ngân thầm cảm thấy may mắn vì gặp được Lan lúc cô cần nhất.
– Chị Hằng phải không ạ, em nghe nói chị đang cần tuyển thu ngân có phải không chị?
Người phụ nữ đẫy đà tầm tuổi trên dưới bốn mươi ngẩng lên thấy Ngân thì tươi cười trả lời:
– Đúng rồi, em là bạn cái Lan à, con bé tập aerobic cùng chị. Nó bảo em cẩn thận lại còn có bằng kế toán, cơ mà việc ở đây cũng không nhiều lắm, đa số khách buôn là chính… chắc cái Lan nói với em rồi nhỉ?
– Vâng… em biết rồi chị. Chị cho em làm đi ạ.
– Ừ, thế vào đây chị bảo.
Nói rồi Hằng giải thích sơ qua về công việc cho Ngân nghe, nhìn chung không có gì phức tạp với cô, chỉ là mức lương có hơi thấp mà thôi.
Long vẫn chưa nguôi khó chịu từ lúc cô gái xinh đẹp kia dứt áo ra đi. Cứ tưởng có một buổi ăn trưa thú vị với cô ta, đương nhiên đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long này sẽ mời cô ta ăn ở nhà hàng lớn nhất thành phố rồi, ai ngờ… Long nheo nheo mắt nhìn màn hình camera nơi Huệ đang đứng tiếp khách. Con Huệ ghê gớm này… chiều qua Long hứa với nó rồi ưu tiên em Ngân nên quên khuấy mất, có khi nào nó ép buộc gì em Ngân không? Làm mất cả việc tốt của đại thiếu gia! Hừ!
Long ngoắc tay Quang đang ngồi gõ laptop bên cạnh:
– Mày điều tra cho anh về em Ngân đi, bồ nó cắm sừng là thời của anh mày đó!
– Cô muốn gì? Tôi cũng vì hoàn cảnh mà thôi, tôi chẳng có ý đồ quyến rũ ai cả.
Huệ bĩu môi không thèm nhìn Ngân mà nói:
– Ai tin? Người như chị… chồng ngoại tình cũng đáng!
– Cô!
Ngân tức điên lên, mặt mũi đỏ gay nhưng cô cố gắng trấn tĩnh mà gắt lên:
– Tôi vì thế nên mới phải nói dối mà có được một công việc đấy! Cô không ở hoàn cảnh của tôi thì đừng có nói!
Huệ nhếch miệng.
– Được rồi, dù sao chị làm ở đây cũng chẳng liên quan gì tôi, tuy nhiên chị đang tranh giờ làm việc của tôi. Thế nên, nếu chị muốn làm ở đây thì làm ca tối đi! Tôi như vậy là rất thông cảm cho hoàn cảnh của chị rồi đấy!
Ngân im lặng, đúng là giờ có muốn làm ca ngày cũng là không thể được với Huệ. Ai cũng có lý do để cần ca làm ban ngày, thế nên có nói gì cũng là không thể thuyết phục. Rõ ràng Ngân vào đây cũng là cướp ca làm của Huệ, cô ta bực mình hoàn toàn là điều dễ hiểu. Hơn thế nữa Ngân cũng phải nói dối mới vào được đây. Có lẽ… nơi này không phù hợp với Ngân thật rồi. Không làm ở đây không có nghĩa là không thể có nơi nào khác, quan trọng là phải tìm được một công việc ổn định càng sớm càng tốt.
Ngân bặm môi, gật đầu cam chịu:
– Tôi biết rồi, cô cứ ra làm việc đi, tôi sẽ không tranh giờ làm của cô.
Huệ nhướng nhẹ đôi lông mày điêu khắc quay ngoắt đi. Ngân đành bấm máy gọi cho Lan nói:
– Lan à, chắc tao không làm đây được rồi mày ạ.
– Sao thế?
– Cái Huệ nó biết tao có chồng, nó muốn làm ca ngày nên không để yên cho tao làm ca ngày, cái Giang nó cũng không làm ca tối được, hôm qua tao hỏi rồi nó bảo nó xin mày từ trước…
Ngân giải thích rồi thở dài một hơi. Lan nghe chuyện cũng thở dài nói:
– Sao lại lộ ra thế, con đấy gớm lắm, lộ thế đúng là mày cũng chẳng làm yên ở đây với nó được đâu. Thôi có gì tao giới thiệu chỗ khác cho mày, giờ mày cứ ra sảnh ngồi đợi tao chốc tao đến.
Ngân thay đồ rồi ngồi chờ Lan ở tiền sảnh một hồi, bỗng thấy Long từ cửa bước vào, đi sau anh ta là Quang.
Vẻ bề ngoài của Trịnh Tuấn Long đúng là hấp dẫn thật, cơ thể cường tráng với chiều cao trên mét tám, đường nét trên khuôn mặt anh ta hoàn hảo như tượng tạc, tiếc là tính cách anh ta thật trái ngược với vẻ đẹp mà ông trời hậu hĩnh ban cho. Đúng là trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, con người anh ta thậm chí còn cách xa vẻ ngoài hoàn hảo của anh ta cả nghìn dặm. Ngân thầm đánh giá một hồi rồi coi như không trông thấy.
Có điều, Ngân có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc như dao của Long. Vừa bước vào sảnh, ngay lập tức Long đã nhìn ra cô gái bị cắm sừng kia đang ngồi chờ ai đó ở bộ sofa màu trắng sang trọng mà không phải vị trí lễ tân như cô ta nên vậy, thế nên Long tiến lại hất nhẹ hàm hỏi:
– Cô không làm việc đi à? Đồng phục đâu rồi?
– Ồ tôi quên mất cái hẹn trưa nay với anh. Tiếc là tôi đã xin nghỉ việc rồi, thế nên mong anh thông cảm.
Ngân ngẩng lên trả lời rồi lại cúi xuống, không muốn tiếp chuyện với con người cô rất ghét trước mặt.
Long nhướng nhẹ đôi mày rậm. Nghỉ việc? Có chuyện gì xảy ra sao? Hôm qua cô ta có vẻ cần công việc này lắm kia mà. Hai từ “nghỉ việc” từ miệng cô ta nghe chẳng dễ chịu với Long chút nào, thế nên sắc mặt Long chuyển vẻ khó coi. Long quay lại nhìn Quang, Quang hiểu ý sếp liền hỏi Ngân:
– Tại sao cô lại xin nghỉ thế? Công việc ở khách sạn chúng tôi không thoải mái sao?
– À… không, anh đừng nghĩ thế. Vấn đề ở tôi mà thôi… mong anh thông cảm việc tôi xin nghỉ ngang như vậy…
Ngân đỏ mặt giải thích, quả thực cô không có gì chê trách môi trường ở khách sạn này… cô cũng chẳng thể nói rõ về vấn đề thời gian. Cô không cần bất cứ sự ưu ái nào từ Long, bởi cô cảm nhận được anh ta sẽ ưu ái cho cô, đơn giản mục đích của anh ta đối với cô rất rõ ràng. Chắc chắn Huệ sẽ không để cô được yên, việc lộ ra cô nói dối không hay chút nào, vậy thì thà Ngân từ bỏ vậy.
Long bỗng dưng bực bội trước lời giải thích mập mờ này từ Ngân. Long chẳng thể ngăn lại một khi cô ta đã quyết. Thế nên Long quay người bỏ đi. Quang vội bước theo Long, không quan tâm đến cô gái khó hiểu kia thêm nữa.
Một lát sau Lan bước vào tiền sảnh, thấy Ngân thì ngồi xuống bên cạnh nói nhỏ:
– Đây tao cho mày số điện thoại của một bà chị, mày sang cửa hàng bà ấy làm thu ngân cũng được. Hợp chuyên môn của mày. Lương thì hơi thấp, có bốn triệu thôi, chắc giờ mày cần công việc là chính chứ tiền thì cần gì đúng không?
– Ừm… cảm ơn mày. Thôi tao đi đây. Hợp đồng kia mày hủy đi giúp tao.
– Được rồi, quan trọng gì. Thế nhé!
Ngân cầm mẩu giấy có số điện thoại trong tay, đứng lên từ biệt cô bạn tốt. Cô chẳng muốn chia sẻ chuyện đau lòng về Bảo với bất cứ ai, ít nhất lúc này cô muốn được yên tĩnh. Nếu như lúc trước việc cô đi làm không cần quan trọng nhiều đến lương thì hiện tại, đồng lương lại là điều cực kỳ quan trọng. Chỉ là, trước mắt công việc vẫn là quan trọng nhất, bốn triệu một tháng cũng là được rồi. Khi trước hàng tháng Bảo có trích ra ba triệu để gửi về hỗ trợ gia đình Ngân ở quê, Ngân vẫn được Bảo gửi vào tài khoản riêng, có tháng bố mẹ cô không nhận nên tạm thời cô vẫn còn một ít tiền để xoay xở trong đó. Còn thì tiền đi chợ hàng ngày, Ngân cũng chẳng tính toán lại chút gì cho mình, cô cần bao nhiêu thì nói chồng đưa bấy nhiêu, nào có nghĩ gì xa xôi, chỉ mong tiết kiệm được chút nào hay chút ấy cho gia đình nhỏ của mình mà thôi. Đến cái quần, cái áo, thỏi son, đôi giày cô cũng còn chẳng dám tiêu pha, nghĩ rồi cô lại tự cười mình, cười đấy mà nước mắt lại rơi… Có lẽ nào vì cô không biết yêu thương bản thân mình nên chẳng ai có thể yêu thương cô?
Ngân bước vào cửa hàng vật liệu xây dựng khá lớn trên một con phố vắng theo địa chỉ mà Lan đưa. Lan quen biết rộng, mồm mép xởi lởi nên cô bạn dễ dàng giới thiệu việc làm cho Ngân. Ngân thầm cảm thấy may mắn vì gặp được Lan lúc cô cần nhất.
– Chị Hằng phải không ạ, em nghe nói chị đang cần tuyển thu ngân có phải không chị?
Người phụ nữ đẫy đà tầm tuổi trên dưới bốn mươi ngẩng lên thấy Ngân thì tươi cười trả lời:
– Đúng rồi, em là bạn cái Lan à, con bé tập aerobic cùng chị. Nó bảo em cẩn thận lại còn có bằng kế toán, cơ mà việc ở đây cũng không nhiều lắm, đa số khách buôn là chính… chắc cái Lan nói với em rồi nhỉ?
– Vâng… em biết rồi chị. Chị cho em làm đi ạ.
– Ừ, thế vào đây chị bảo.
Nói rồi Hằng giải thích sơ qua về công việc cho Ngân nghe, nhìn chung không có gì phức tạp với cô, chỉ là mức lương có hơi thấp mà thôi.
Long vẫn chưa nguôi khó chịu từ lúc cô gái xinh đẹp kia dứt áo ra đi. Cứ tưởng có một buổi ăn trưa thú vị với cô ta, đương nhiên đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long này sẽ mời cô ta ăn ở nhà hàng lớn nhất thành phố rồi, ai ngờ… Long nheo nheo mắt nhìn màn hình camera nơi Huệ đang đứng tiếp khách. Con Huệ ghê gớm này… chiều qua Long hứa với nó rồi ưu tiên em Ngân nên quên khuấy mất, có khi nào nó ép buộc gì em Ngân không? Làm mất cả việc tốt của đại thiếu gia! Hừ!
Long ngoắc tay Quang đang ngồi gõ laptop bên cạnh:
– Mày điều tra cho anh về em Ngân đi, bồ nó cắm sừng là thời của anh mày đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.