Chương 17
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Uống nhầm một ánh mắt mà cơn say làm Long chếnh choáng… Xưa nay gái theo Long nhiều vô kể, quờ tay thôi đã có ngay một em chân dài nõn nà sẵn sàng chiều chuộng, thế nhưng tại sao em Ngân khó tính lại luẩn quẩn trong đầu óc Long như vậy, chính Long cũng chẳng thể hiểu nổi. Thứ gì càng khó có được càng gây hứng thú, Trịnh Tuấn Long còn ưa lắm ánh mắt đượm buồn cùng nụ cười duyên dáng của cô gái có cái tên Kim Ngân rồi thì làm sao có thể thoát khỏi việc nóng lòng chờ đợi tin tức từ cậu trợ lý Quang?
—–
Tại cửa hàng vật liệu xây dựng Long Thành.
Ngân như chết lặng trước những tấm ảnh được thám tử chụp gửi về. Bữa trưa của chồng cô… cũng là ở bên cô ta. Bảo yêu cô ta đến nỗi không rời mắt, bức nào chụp cũng thấy ánh mắt Bảo dành cho cô ta si mê say đắm. Còn nỗi đau nào lớn hơn cho người vợ của anh ta lúc này?
Điều làm Ngân sốc hơn, đó là khuôn mặt cô ta. Ngân khóc nấc lên khi nhận ra nét mặt cô ta tại sao giống cô đến như vậy? Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi thanh thanh, đôi mắt nai ngây thơ tươi trẻ nổi bật trên nền da trắng tự nhiên không son phấn, thậm chí cô ta trông còn trẻ hơn cả cô nữa. Bạn của Bảo ngày cấp ba đây sao? Thông tin trang cá nhân của cô ta cũng được thám tử gửi cho cô. Sự thật đúng là như vậy. Phạm Kiều Trinh. Cô ta là bạn cùng lớp cấp ba của Bảo, lớp chuyên Toán tài giỏi ngày nào.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để Ngân nhận ra, bao năm qua cô chỉ là cái bóng đằng sau nàng thơ trong mộng của Phan Ngọc Bảo. Chắc chắn cô gái xinh đẹp tài giỏi kia khi ấy là ước mơ của tất cả phái mạnh trong lớp Bảo. Bảo từng nói lớp anh có bốn mươi sáu thành viên mà chỉ có sáu bạn nữ đó sao? Lúc đó anh ta không quên chêm một câu là toàn các bà ma chê quỷ hờn, nhưng không, ngay từ thời điểm đó anh ta đã cố tình che giấu một con người ưu tú như vậy trước Ngân. Trinh tốt nghiệp đại học, cô ta được giữ lại trường làm giảng viên, sau đó cô ta lựa chọn đi du học ở Nhật Bản. Bốn năm trước, thời điểm cô ta đi học chính là thời điểm Bảo gặp Ngân. Có gì trùng hợp ở đây không? Thái độ nhiệt tình theo đuổi của Bảo ngay từ lần đầu tiên gặp Ngân, những nỗi niềm suy tư của Bảo khi anh ta ở một mình, cả sự thiếu lửa tình dục với Ngân khi anh ta hoàn toàn mạnh khỏe không có vấn đề gì cả… Tất cả đều tố cáo anh ta chỉ coi Ngân là kẻ thế thân, là kẻ sinh con cho anh ta mà thôi!
Thật tàn nhẫn, quá ư là tàn nhẫn!
Ngân cảm thấy không sao thở nổi, cô phải vỗ vỗ vào ngực mình trong cơn sốc nghẹn ngào. Chồng cô, người đàn ông mà cô cứ ngỡ gần gũi hơn bất cứ ai, hóa ra anh ta lại là kẻ xa lạ với cô hơn bất cứ ai! Bao nhiêu năm qua hồn phách anh ta ở nơi nào? Có lẽ vì Phạm Kiều Trinh không chấp nhận lấy anh ta, không chấp nhận sinh con cho anh ta để nối dõi tông đường khi anh ta là cháu đích tôn của cả dòng họ, thế nên hai kẻ họ mỗi người một ngả. Đã là vậy rồi, tại sao mọi chuyện không thể yên đi, tại sao cô ta lại thay đổi, lại đang tâm cướp chồng của người khác, cướp cha của một đứa trẻ còn hơi sữa? Thật đáng ghê tởm, đáng khinh bỉ! Nhưng… sự thật vẫn là sự thật, chỉ tại Ngân quá ngu ngốc không sớm nhận ra thứ “tình yêu” của người mà cô gọi là chồng đó mà thôi!
Ngân cất hết những tấm ảnh vào trong túi, cố gắng trấn tĩnh lại để tiếp tục làm việc. Làm ở đây mới hai ngày nhưng Ngân đã cảm thấy quen thuộc, công việc đơn giản nhẹ nhàng, có phần nhàn hạ vì lượng khách ít ỏi. Có điều, hợp đồng lao động của cô vẫn còn phải chờ đợi sau thời gian thử việc.
—–
Tại khách sạn Elise.
Trịnh Tuấn Long tái mặt, sững sờ trước thông tin anh vừa nhận từ trợ lý Quang.
– Mày nói gì, em Ngân đã có chồng, có con trai ba tuổi rồi sao?
– Gần ba tuổi thôi anh.
Long đập bàn đứng dậy. Thảo nào cô ta quyết tâm xin nghỉ việc, chắc hẳn cô ta đã biết không thể tiếp tục làm việc ở khách sạn này. Hơn nữa, cú sốc chồng cắm sừng nó cũng lớn hơn hẳn việc bồ cắm sừng mới khiến cô ta ngất đi như vậy.
Bà Hoài mẹ Long nhất quyết không nhận phụ nữ đã có chồng vào làm việc, nguyên nhân chắc hẳn phần nhiều cũng là ở cậu con trai duy nhất của bà. Bà sợ cái tính bay bướm của Long một ngày dẫn về nhà gái một đời chồng, chắc chắn là bà không bao giờ chấp nhận. Hơn nữa phụ nữ có chồng khó có thể chu toàn cho công việc được, quyền là ở bà nên bà cứ quyết thế thôi. Bà nhất định phải tìm cho con trai yêu quý một cô vợ môn đăng hộ đối, nó còn trẻ cứ việc bay nhảy nhưng khi cần là phải đưa vào quy củ, không vớ vẩn linh tinh được. Bố Long mất sớm, một tay bà gây dựng cơ nghiệp, làm sao bà có thể giao tất cả vào tay một kẻ không xứng đáng?
Long biết tính mẹ, anh cũng không muốn chống đối, chơi bời thì chơi bời, vợ thì cứ từ từ, không lấy cũng chẳng chết ai. Thế nên nghe những thông tin làm anh bất ngờ, cảm giác muốn chơi bời cũng tan biến với người phụ nữ bị chồng phụ bạc có con trai nhỏ. Đời còn dài, gái còn nhiều!
—–
Ngân vẫn cố gắng để mọi chuyện không có gì thay đổi, cô muốn chờ hợp đồng lao động được ký kết để đủ điều kiện xin ly hôn và giành quyền nuôi con. Hơn nữa Bảo cũng đi “công tác” liên miên nên thời gian cô gặp chồng không nhiều. Chẳng thể làm gì khi trái tim kẻ chung tình kia bao năm qua toàn tâm toàn ý hướng về người đàn bà khác, chưa một lần thay đổi. Đó mới là điều tàn nhẫn nhất chồng cô dành cho cô, không phải vì sự thay lòng như cô đã đau đớn cho là như vậy. Làm sao có chuyện thay lòng chỉ sau một buổi gặp mặt, làm sao hai kẻ xa lạ có thể nhanh chóng quấn lấy nhau chẳng rời như vậy, tất cả chỉ có thể là tình cũ sâu nặng giữa họ mà thôi. Đau là thế nhưng không chấp nhận cũng chẳng có con đường nào khác.
Sáng chủ nhật được ôm con nằm ngắm mưa rả rích bên khung cửa, nước mắt Ngân lại khẽ lăn. Từng giọt mưa như rơi thẳng vào lòng Ngân buốt giá. Đã một tuần nay Bảo không về nhà. Anh ta vẫn dùng âm giọng nhẹ nhàng như chẳng có gì gọi điện cho Ngân hỏi han về con, đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường mà anh ta khao khát.
Bất chợt có tiếng tin nhắn điện thoại, là “Hải Minh” trả lời tin nhắn của Ngân. Tim Ngân như chùng lại khi đọc được dòng chữ trên màn hình: “Chị đang ở quán cà phê X gần nhà anh Bảo, em ra với chị một lát.”
Vậy là cô ta đã thẳng thắn đối diện với Ngân. Linh cảm của phụ nữ chưa bao giờ là sai. “Nhà anh Bảo”, cô ta thật biết dùng đúng từ. Cô ta học cao hiểu rộng lắm mà, vậy mà cái đức cô ta lại không có! Ngân bĩu môi khinh bỉ, không sao tránh được cảm giác lờm lợm trong cổ họng. Cô đành bế con xuống nhà, thấy bà Dư ngồi xem TV ở sofa thì nói:
– Mẹ trông cu Mầm giúp con một lát, con ra ngoài có chút việc.
– Tao trông nó thế nào được, một chốc nó chạy lung tung ai theo nó được?
Ngân không nói không rằng, cô đặt con vào ghế ăn để giữ yên con rồi bước ra ngoài trong vẻ mặt khó chịu của bà Dư. Từ ngày đi lớp cu Mầm ngoan hơn, chịu tách mẹ được nên Ngân mới dám nhờ mẹ chồng trông giúp, bà có khó chịu thì vẫn không thể mặc kệ thằng bé được.
—–
Tại cửa hàng vật liệu xây dựng Long Thành.
Ngân như chết lặng trước những tấm ảnh được thám tử chụp gửi về. Bữa trưa của chồng cô… cũng là ở bên cô ta. Bảo yêu cô ta đến nỗi không rời mắt, bức nào chụp cũng thấy ánh mắt Bảo dành cho cô ta si mê say đắm. Còn nỗi đau nào lớn hơn cho người vợ của anh ta lúc này?
Điều làm Ngân sốc hơn, đó là khuôn mặt cô ta. Ngân khóc nấc lên khi nhận ra nét mặt cô ta tại sao giống cô đến như vậy? Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi thanh thanh, đôi mắt nai ngây thơ tươi trẻ nổi bật trên nền da trắng tự nhiên không son phấn, thậm chí cô ta trông còn trẻ hơn cả cô nữa. Bạn của Bảo ngày cấp ba đây sao? Thông tin trang cá nhân của cô ta cũng được thám tử gửi cho cô. Sự thật đúng là như vậy. Phạm Kiều Trinh. Cô ta là bạn cùng lớp cấp ba của Bảo, lớp chuyên Toán tài giỏi ngày nào.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để Ngân nhận ra, bao năm qua cô chỉ là cái bóng đằng sau nàng thơ trong mộng của Phan Ngọc Bảo. Chắc chắn cô gái xinh đẹp tài giỏi kia khi ấy là ước mơ của tất cả phái mạnh trong lớp Bảo. Bảo từng nói lớp anh có bốn mươi sáu thành viên mà chỉ có sáu bạn nữ đó sao? Lúc đó anh ta không quên chêm một câu là toàn các bà ma chê quỷ hờn, nhưng không, ngay từ thời điểm đó anh ta đã cố tình che giấu một con người ưu tú như vậy trước Ngân. Trinh tốt nghiệp đại học, cô ta được giữ lại trường làm giảng viên, sau đó cô ta lựa chọn đi du học ở Nhật Bản. Bốn năm trước, thời điểm cô ta đi học chính là thời điểm Bảo gặp Ngân. Có gì trùng hợp ở đây không? Thái độ nhiệt tình theo đuổi của Bảo ngay từ lần đầu tiên gặp Ngân, những nỗi niềm suy tư của Bảo khi anh ta ở một mình, cả sự thiếu lửa tình dục với Ngân khi anh ta hoàn toàn mạnh khỏe không có vấn đề gì cả… Tất cả đều tố cáo anh ta chỉ coi Ngân là kẻ thế thân, là kẻ sinh con cho anh ta mà thôi!
Thật tàn nhẫn, quá ư là tàn nhẫn!
Ngân cảm thấy không sao thở nổi, cô phải vỗ vỗ vào ngực mình trong cơn sốc nghẹn ngào. Chồng cô, người đàn ông mà cô cứ ngỡ gần gũi hơn bất cứ ai, hóa ra anh ta lại là kẻ xa lạ với cô hơn bất cứ ai! Bao nhiêu năm qua hồn phách anh ta ở nơi nào? Có lẽ vì Phạm Kiều Trinh không chấp nhận lấy anh ta, không chấp nhận sinh con cho anh ta để nối dõi tông đường khi anh ta là cháu đích tôn của cả dòng họ, thế nên hai kẻ họ mỗi người một ngả. Đã là vậy rồi, tại sao mọi chuyện không thể yên đi, tại sao cô ta lại thay đổi, lại đang tâm cướp chồng của người khác, cướp cha của một đứa trẻ còn hơi sữa? Thật đáng ghê tởm, đáng khinh bỉ! Nhưng… sự thật vẫn là sự thật, chỉ tại Ngân quá ngu ngốc không sớm nhận ra thứ “tình yêu” của người mà cô gọi là chồng đó mà thôi!
Ngân cất hết những tấm ảnh vào trong túi, cố gắng trấn tĩnh lại để tiếp tục làm việc. Làm ở đây mới hai ngày nhưng Ngân đã cảm thấy quen thuộc, công việc đơn giản nhẹ nhàng, có phần nhàn hạ vì lượng khách ít ỏi. Có điều, hợp đồng lao động của cô vẫn còn phải chờ đợi sau thời gian thử việc.
—–
Tại khách sạn Elise.
Trịnh Tuấn Long tái mặt, sững sờ trước thông tin anh vừa nhận từ trợ lý Quang.
– Mày nói gì, em Ngân đã có chồng, có con trai ba tuổi rồi sao?
– Gần ba tuổi thôi anh.
Long đập bàn đứng dậy. Thảo nào cô ta quyết tâm xin nghỉ việc, chắc hẳn cô ta đã biết không thể tiếp tục làm việc ở khách sạn này. Hơn nữa, cú sốc chồng cắm sừng nó cũng lớn hơn hẳn việc bồ cắm sừng mới khiến cô ta ngất đi như vậy.
Bà Hoài mẹ Long nhất quyết không nhận phụ nữ đã có chồng vào làm việc, nguyên nhân chắc hẳn phần nhiều cũng là ở cậu con trai duy nhất của bà. Bà sợ cái tính bay bướm của Long một ngày dẫn về nhà gái một đời chồng, chắc chắn là bà không bao giờ chấp nhận. Hơn nữa phụ nữ có chồng khó có thể chu toàn cho công việc được, quyền là ở bà nên bà cứ quyết thế thôi. Bà nhất định phải tìm cho con trai yêu quý một cô vợ môn đăng hộ đối, nó còn trẻ cứ việc bay nhảy nhưng khi cần là phải đưa vào quy củ, không vớ vẩn linh tinh được. Bố Long mất sớm, một tay bà gây dựng cơ nghiệp, làm sao bà có thể giao tất cả vào tay một kẻ không xứng đáng?
Long biết tính mẹ, anh cũng không muốn chống đối, chơi bời thì chơi bời, vợ thì cứ từ từ, không lấy cũng chẳng chết ai. Thế nên nghe những thông tin làm anh bất ngờ, cảm giác muốn chơi bời cũng tan biến với người phụ nữ bị chồng phụ bạc có con trai nhỏ. Đời còn dài, gái còn nhiều!
—–
Ngân vẫn cố gắng để mọi chuyện không có gì thay đổi, cô muốn chờ hợp đồng lao động được ký kết để đủ điều kiện xin ly hôn và giành quyền nuôi con. Hơn nữa Bảo cũng đi “công tác” liên miên nên thời gian cô gặp chồng không nhiều. Chẳng thể làm gì khi trái tim kẻ chung tình kia bao năm qua toàn tâm toàn ý hướng về người đàn bà khác, chưa một lần thay đổi. Đó mới là điều tàn nhẫn nhất chồng cô dành cho cô, không phải vì sự thay lòng như cô đã đau đớn cho là như vậy. Làm sao có chuyện thay lòng chỉ sau một buổi gặp mặt, làm sao hai kẻ xa lạ có thể nhanh chóng quấn lấy nhau chẳng rời như vậy, tất cả chỉ có thể là tình cũ sâu nặng giữa họ mà thôi. Đau là thế nhưng không chấp nhận cũng chẳng có con đường nào khác.
Sáng chủ nhật được ôm con nằm ngắm mưa rả rích bên khung cửa, nước mắt Ngân lại khẽ lăn. Từng giọt mưa như rơi thẳng vào lòng Ngân buốt giá. Đã một tuần nay Bảo không về nhà. Anh ta vẫn dùng âm giọng nhẹ nhàng như chẳng có gì gọi điện cho Ngân hỏi han về con, đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường mà anh ta khao khát.
Bất chợt có tiếng tin nhắn điện thoại, là “Hải Minh” trả lời tin nhắn của Ngân. Tim Ngân như chùng lại khi đọc được dòng chữ trên màn hình: “Chị đang ở quán cà phê X gần nhà anh Bảo, em ra với chị một lát.”
Vậy là cô ta đã thẳng thắn đối diện với Ngân. Linh cảm của phụ nữ chưa bao giờ là sai. “Nhà anh Bảo”, cô ta thật biết dùng đúng từ. Cô ta học cao hiểu rộng lắm mà, vậy mà cái đức cô ta lại không có! Ngân bĩu môi khinh bỉ, không sao tránh được cảm giác lờm lợm trong cổ họng. Cô đành bế con xuống nhà, thấy bà Dư ngồi xem TV ở sofa thì nói:
– Mẹ trông cu Mầm giúp con một lát, con ra ngoài có chút việc.
– Tao trông nó thế nào được, một chốc nó chạy lung tung ai theo nó được?
Ngân không nói không rằng, cô đặt con vào ghế ăn để giữ yên con rồi bước ra ngoài trong vẻ mặt khó chịu của bà Dư. Từ ngày đi lớp cu Mầm ngoan hơn, chịu tách mẹ được nên Ngân mới dám nhờ mẹ chồng trông giúp, bà có khó chịu thì vẫn không thể mặc kệ thằng bé được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.