Kim Ốc Tàng Phi

Chương 3

Tâm Sủng

10/08/2013

Vừa mới dâng trà đến cửa phòng Đông viện đã nghe được trận cười sang sảng.

- Đình Phong, không ngờ tiểu tử nhà ngươi cũng có ngày hôm nay, chuyến đi lần này đúng là không tồi, có trò hay để xem rồi. Một nam tử sung sướng nói.

- Mục Triển, chàng đừng vui khi thấy người gặp họa, xem Đình Phong giờ không hoảng hốt, còn có thể nhàn nhã vẽ tranh thì chắc chắn là hắn đã có đối sách. Một nữ tử nói dịu dàng như sương khói

- Giờ hắn ném chuột sợ vỡ đồ, bị đối phương trói tay trói chân, cho dù có cách chỉ sợ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ thôi.

- Vậy sao? Hay chúng ta đánh cược đi…

Nữ tử nói chưa xong bỗng phát hiện Kiều Tâm đứng ở cửa thì không khỏi giật mình

Nam tử khi nãy đang cười cũng nhất thời cứng đờ, hai mắt nhìn nàng, không khí bên trong thoáng chốc trở nên quỷ dị, ngượng ngùng.

Hoa Đình Phong đang vẽ tranh, đang vẽ tranh mỹ nữ, dung nhan ái thê hắn giờ đã có chút mặt mày, thanh tú vô cùng.

Hắn thấy bốn phía yên lặng thì nghi ngờ xoay người, thoáng nhìn thấy Kiều Tâm thì có chút kinh hoảng.

- Tham kiến Vương gia

Ba người này vô cùng khó hiểu còn Kiều Tâm vẫn thản nhiên tiến vào:

- Nô tỳ dâng trà

- Nàng… Đầu bút Hoa Đình Phong run lên: – Ai bảo nàng làm chuyện này?

- Hồi bẩm Vương gia, trong phủ có khách quý, mọi người đều bận rộn, Kiều Tâm nhàn rỗi nên giúp mọi người chút việc thôi

Lời nói dối đã chuẩn bị sẵn giờ nói ra vô cùng lưu loát.

- Đình Phong, đây là nha hoàn ngươi mới nạp sao? Trước kia sao chưa từng gặp?

Nam tử khi nãy hơi giật mình rồi lại thoải mái cười, hỏi đầy ẩn ý

Kiều Tâm lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn hẳn là đương kim tiên tử Nam Chu quốc Mục Triển? Khuôn mặt tuấn tú vẫn còn rất trẻ. Trong tưởng tượng của nàng, hoàng đế đều già như trong kịch vậy, râu dài phất phơ, không ngờ lại anh tuấn, trẻ tuổi như thế…

Đứng bên Nam Chu đế hẳn là Hoàng hậu Thanh Toàn?

Theo Lam tỷ tỷ miêu tả, đây là một nữ nhân ngang bướng, kiêu căng, ghen tuông nhưng nhìn nữ tử tú lệ, mặc quần lụa mỏng màu xanh chẳng có chút nào là người kiêu ngạo.

Không giống… cảnh trước mắt hoàn toàn không giống dự đoán của nàng.

- Đúng là một nữ hài tử lanh lợi

Tô Thanh Toàn không nề hà, tự tay nâng Kiều Tâm đứng dậy, nhìn nàng như đánh giá hồi lâu, trong mắt là ý cười thân thiết, dịu dàng hỏi:

- Ngươi dùng gì pha trà cho chúng ta vậy

- Là… là trà táo đỏ. Kiều Tâm nghi hoặc, nhỏ giọng đáp

- Trà táo đỏ có tác dụng dưỡng nhan, ta rất thích. Mang lại đây, để ta uống thử xem.

Nàng bưng một chung trà, đưa tới bên miệng, vừa định uống thì hơi dừng lại, nhíu mày.

Không ổn rồi! CHẳng lẽ nàng phát hiện điều gì? Kiều Tâm cả kinh

May mà chỉ là sợ bóng sợ gió, Tô Thanh Toàn chỉ hơi do dự rồi nháy mắt đã uống cạn chung trà.

- Ai da, đã lâu rồi không được uống trà táo đỏ ngon như vậy, còn ngon hơn trong kinh thành

Lấy khăn lau miệng, Tô Thanh Toàn tán thưởng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Kiều Tâm:

- Cô nương, trà này là ngươi pha?

- Không, là đầu bếp pha, ta chỉ giúp đưa tới thôi.

Có tật giật mình, nàng lo lắng đáp

- Vừa khéo, thời gian ta uống thuốc cũng đến, nơi này còn một chung trà, để đó để ta uống thuốc đi

Thanh Toàn nói càng khiến Kiều Tâm kinh hãi.

- Đừng đừng…

Trời ạ, uống liền hai chén trà đầy thuốc xổ chẳng phải là chết người sao? Nàng vốn chỉ là định giáo huấn Hoa Đình Phong chứ không muốn mưu sát! Kiều Tâm liên tục xua tay, nhưng lại không biết nên ngăn cản thế nào.

- Sao thế? Thanh Toàn nhìn nàng cười: – Tiếc ta sao?

- Vị khách kia còn chưa uống…

Kiều Tâm bất an nhìn về phía Mục Triển.

- A Di, nàng không thoải mái sao?

Vừa nghe nói, Mục Triển biến sắc, nhất thời gọi tên cũ của thê tử:

- Uống thuốc gì? Sao chưa từng nghe nàng nói qua?

- Không có chuyện gì? Chỉ là hôm qua hơi nhiễm phong hàn, uống thuốc là tốt rồi, biết chàng lo lắng nên không dám nói cho chàng

Nàng nói có lệ với phu quân hai câu rồi xoay người nói với Kiều Tâm:

- Tướng công ta không thích uống trà táo đỏ, kêu phòng bếp pha trà long tỉnh cho chàng

- Nàng thật sự không sao chứ? Mục Triển vẫn không yên lòng

- Không sao mà!

Thanh Toàn hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, sau đó lấy ra một viên thuốc màu hồng trong túi gấm ra, uống thêm một chung trà toàn thuốc xổ, sau đó nhìn Kiều Tâm đang hoảng hốt.

- Nô tỳ đến phòng bếp bảo bọn họ pha trà Long Tỉnh.

Chân run run, nàng thực sự sợ hãi

- Chờ đã. Một giọng nói đột nhiên vang lên

- A! Nàng thiếu chút nữa té ngã

Hoa Đình Phong gác bút vẽ, xoay người nhìn nàng, yên lặng một lát rồi nói với nàng:

- Nếu nàng thích bưng trà đưa cơm như vậy thì không bằng ngày mai đưa cơm đến Tây giao đi?

- Đưa cơm? Nàng thấy đầu ong ong: – Đưa… cho ai?

- Ta. Hắn nói rõ ràng

- A!

Hắn có ý gì? Để từ nay về sau nàng phụ trách đưa cơm cho hắn sao? Vì sao đột nhiên quyết định như thế, chẳng lẽ vừa rồi phát hiện nàng có lòng bất chính mà muốn đích thân theo dõi nàng sao?

Huống hồ chẳng lẽ từ mai hắn sẽ đến Tây giao ở sao? Sao có thể bỏ qua khách nhân tôn quý này không tiếp đón mà một mình chạy đến Tây giao? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Những câu hỏi không có lời đáp liên tiếp đặt ra trong lòng nàng, đành khúm núm gật đầu. Bàn cờ này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi

Nhưng khiến nàng ngạc nhiên hơn là chuyện sau đó. Vốn tưởng Hoàng hậu uống hai chén trà pha thuốc xổ đó tối nay chắc chắn sẽ khiến vương phủ gà bay chó sủa nhưng chờ rồi đợi, đến nữa đêm Đông sương vẫn không chút động tĩnh.

Thanh Toàn khỏe mạnh, chẳng hề có triệu chứng đi tả

Nàng cau mày đi đi lại lại trong phòng. Không đúng, rõ ràng thấy nàng uống toàn bộ nước trà sao lại bình yên vô sự? Chẳng lẽ…… Là bao thuốc xổ có vấn đề?

Chẳng lẽ mua phải thuốc giả

Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, nếu không thì không thể giải thích được.

Nàng không khỏi đấm ngực, dậm chân, hối hận mình tham rẻ mà tùy tiện mua đồ trên đường

Lần sau làm chuyện này nhất định phải bảo Lam tỷ tỷ chuẩn bị thuốc cho nàng, không được tự tiện làm, giờ người bán đồ giả rất nhiều, hừ, phí mất hai lượng bạc của nàng (made in China ^^)

Kiều Tâm chưa bao giờ đến Tây Giao, chỉ nghe mọi người nói Tây Giao chẳng có gì đẹp. Nhưng khi nàng tới đây mới phát hiện mọi người nói không đúng. Nơi này có núi non, chim chóc, cây hoa, lại có ruộng lua xanh mướt trải rộng, còn có dòng suối trong lành vắt ngang khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.

Kiều Tâm mang theo cặp lồng đựng đồ ăn, đi dọc theo bờ ruộng, phấn khích đi vào biệt viện ở Tây Giao

Nàng vốn tưởng ở đây có một tòa biệt viện hoa mỹ, không ngờ vừa nhìn đã há hốc mồm ngạc nhiên.

Nơi này cũng chỉ có một gian nhà tranh năm gian, giống một nhà nông tầm thường.

Trước nhà tranh, bên ruộng nước có một người mặc áo tơi đang tất bận làm gì đó. Nàng tiến lên, có chút do dự hỏi:

- Này! Xin hỏi Tây Thành Vương gia ở đây sao?

Không phải nàng đi nhầm chứ?

- Cuối cùng nàng cũng đến, ta sắp chết đói rồi. Người nọ xoay người cười.

- Vương…Vương gia. Kiều Tâm thiếu chút nữa té ngửa



Người trước mặt mặc áo tơi, trông như nông dân chính là Hoa Đình Phong phong độ, nho nhã thường ngày sao?

- Thất thần làm gì? Trông ta rất kì quái sao?

Kéo ống quần, Hoa Đình Phong nhếch môi người

- Ưm… Vương gia như thế này trông rất… bình dị, gần gũi

Nghĩ nửa ngày nàng mới phun ra được mấy từ này.

- Nàng tới vừa khéo, xem xem phát minh của ta này.

Hắn cao hứng chỉ vào cỗ máy quái lạ ở bên cạnh.

- đây là cái gì? Kiều Tâm hiếu kì hỏi

Nhìn như đồ chơi trẻ em, có một chiếc thùng gỗ to, trên đó còn gắn một cây gỗ dài không biết để làm gì, đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng

- Đây là guồng nước. Hoa Đình Phong giải thích

- Guồng nước? Nàng mở to mắt: – Vương gia, ngài đừng gạt ta, guồng nước có bánh xe, nhưng cái này lại chẳng có gì cả.

- Nó có tác dụng tương tự guồng nước, đều là để đưa nước từ thấp lên cao, để tưới nước cho đồng ruộng

- Nếu đã có guồng nước thì cần gì cái này?

- Nhưng khi thời tiết khô hạn, nước sông không đủ, guồng nước hoàn toàn không thể hoạt động, không có tác dụng.

- Vậy dùng máy xay gió, máy xay gió giúp guồng nước hoạt động

- Vạn nhất lúc đó không có gì

- Thì… có thể dùng trâu bò kéo, trước kia ta từng thấy chỗ không có gió mà thiếu nước, không ít dân chúng dùng trâu bò kéo là được.

- Sức trâu bò có hạn, huống hồ không phải nhà nào cũng có trâu bò khỏe mạnh

Hoa Đình Phong lắc đầu phản đối:

- Ta muốn tạo được một thứ vừa tiện mà công dụng tốt, không phải sợ thiếu nước hay dùng sức trâu, sức gió, làm cho dân chúng quanh năm không phải lo lắng chuyện tưới nước cho đồng ruộng.

- Vậy cái thùng gỗ này dùng như thế nào?

Kiều Tâm cảm thấy kì lạ

- Rất đơn giản, chỉ cần kéo cái cần gỗ này lên thì nước sẽ tự động dâng lên, đây là bởi vì trong thùng có khí, sức của không khí không thể coi thường, có thể bơm nước, đến lúc đó chúng ta đưa máy bơm này để cung cấp nước cho đồng ruộng. Cái này còn có thể dùng để lấy nước giếng nữa! Vạn nhất đại hạn, có thể bơm được cả nước ngầm, không phải là rất tốt sao? (Cái bơm nước dùng cần bật lên bật xuống ngày xưa ấy)

Hắn rất tự hào vì phát minh của mình.

- Khí? Tức cái gì? (một là không khí, hai là tức giận, cùng âm khác nghĩa), đang tốt lành thùng gỗ sao lại tức giận?

- Thế gian này có loại khí mà chúng ta không sờ, không thấy được, ở xung quanh chúng ta, chỉ cần biết lợi dụng thì sẽ tạo được những kết quả không ngờ.

- Đây hình như là vấn đề phức tạp, tiểu nha đầu ta chỉ chốc lát không thể hiểu được.

Nàng cau mày, lúc hiểu lúc không:

- Ta chỉ muốn biết, Vương gia đang yên đang lành chạy đến Tây giao nghiên cứu “tức giận” cái gì?

- Bởi vì ta là phản đồ của Bắc Lương quốc

Hắn cười đáp nhưng nụ cười có sự chua xót

- Hả! Chuyện này…. Chuyện này liên quan gì đến phản đồ Bắc Lương quốc?

Người này cũng thật lạ, làm gì có ai tự nhận mình là phản đồ? Người khác làm chuyện này che dấu còn chẳng kịp, hắn thì lại thản nhiên nhận tội, nhưng lại nhận tội trước mặt tiểu nha đầu chẳng quá quen thân gì như nàng.

- Nàng hẳn nghe nói chuyện ta là phản đồ Bắc Lương quốc chứ? Hắn lại nói

- A? Ta…

Trong chốc lát, nàng cũng không biết nói thế nào:

- Quả thực ta từng nghe nói Vương gia là người Bắc Lương ..!

- Ta không chỉ là người Bắc Lương mà còn là cháu của Hoàng hậu, danh Tây Thành Vương gia vốn là phong hào của ta khi ở Bắc Lương, sau này ta theo Nam Chu, Nam Chu đế ban tặng phong hào đó cho ta, coi như là một cách đồng cảm với ta

Hoa Đình Phong cởi áo tơi, ngồi bên mép ruộng, nhìn xa xăm:

- Nàng không hỏi vì sao ta phản bội tổ quốc mình sao?

- Ơ!… Kiều Tâm cắn cắn môi: – Chắc Bắc Lương quốc không tốt nên Vương gia bỏ tà theo chính?

- Quốc gia mình không tốt thì hẳn là nghĩ cách thay đổi chứ không phải phản bội nó, huống chi Bắc Lương quốc cũng không tồi tệ như thế

- Vậy… chắc không phải vì vinh hoa phú quý chứ? Nàng le lưỡi

- Ta vì một nữ nhân. Hắn buồn bã nói ra đáp án

- Vì Vương phi? Nàng bật ra

- Còn ai vào đây nữa? Hắn nhìn nàng thật sâu, gật dầu

Nếu vì Lam tỷ tỷ mà phản bội tổ quốc thì sao còn phải giết cả nhà tỷ tỷ

Nam nhân này rốt cuộc là nói thật hay đùa? Vì sao trong lời nói lại có nhiều mâu thuẫn như thế?

Nhưng ánh mắt, lời nói của hắn lại không giống nói dối…

- Ta tuy phản bội Bắc Lương về phía Nam Chu nhưng không góp sức cho triều đình Nam Chu, đây coi như là lời xin lỗi với cố quốc. Nam Chu đế thông cảm tâm tình của ta, ban thưởng Nhạc Dương cho ta, cho ta rời xa kinh thành. Nhưng ta dù thế cũng không thể cả đời làm kẻ nhu nhược, cũng phải nghĩ cách gì đó để giúp dân chúng

- Cho nên Vương gia phát minh ra máy bơm nước này? Kiều Tâm chợt hiểu ra, vỗ tay nói

- Đúng.

Thấy nàng hiểu ý mình, hắn mỉm cười đáp:

- Kế sách trị quốc sẽ có lợi với một nước nhưng lại hại nước khác. Nhưng công cụ tưới nước, bất luận là cho nước nào cũng đều có lợi. Thứ ta muốn làm là lợi cho dân chúng khắp thiên hạ, bất luận là Bắc Lương hay Nam Chu.

Trong phút chốc, Kiều Tâm không nói nên lời, trong lòng cảm động.

Nàng không hiểu đạo lý lớn gì đó, cũng hoàn toàn không biết gì về chính trị, nhưng nàng biết, nam tử trước mặt này nói những lời tâm huyết của hắn, đáng để nàng khâm phục.

Kì lạ, Hoa Đình Phong trong miệng Lam tỷ tỷ không phải là một kẻ hung ác, nham hiểm, ngoan độc, giết người, phản quốc, không việc ác nào không làm sao?

Vì sao những gì nàng thấy lại chỉ là một quân tử trí tuệ, hào phóng, khí độ bất phàm?

Rốt cuộc là sai ở đâu?

- Qua hai ngày nữa, bằng hữu ở kinh thành của ta sẽ đến xem máy bơm nước này

Hoa Đình Phong lại nói:

- Hi vọng lúc đó không có gì sai sót?

- Sao thế, vị bằng hữu đó cũng biết ngươi phát minh ra cái này?

- Đúng rồi, thật ra cái này là nhờ sự giúp đỡ của hắn mà hoàn thành, trước đó hắn cho ta không ít nông cụ, còn giúp ta nhiều tiền bạc để nghiên cứu nó

Thì ra là thế.

Nàng rốt cục đã hiểu vì sao Hoa Đình Phong bỏ mặc khách quý mà chạy đến Tây Giao. Hắn là để trưng bày thành quả cho Nam Chu đế nên đến đây làm thí nghiệm cuối cùng để đảm báo không có gì sai sót. Như vậy, sau đó Nam Chu đế sẽ đưa loại máy này ra thiên hạ, lợi nước lợi dân.

Nhưng nếu thất bại? Nam Chu đế sẽ trách hắn sao?

Trên bầu trời mây đen vần vũ dường như có thể mưa lớn bất cứ khi nào, khiến người bức bối. Kiều Tâm đẩy cửa sổ nhìn về phía Tây Giao, nàng vốn dĩ phải vui vẻ nhưng không vui nổi, trong mắt đầy lo lắng.

Tuy rằng vẫn tự nói với chính mình, chuyện nàng làm đều là thiên kinh địa nghĩa, Hoa Đình Phong phụ lòng Lam tỷ tỷ nên nàng báo thù cho tỷ tỷ, bất luận làm gì cũng không quá đáng. Nhưng giờ, lần đầu tiên nàng nghi ngờ quyết định của bản thân…

Nam Chu đế hôm nay muốn cùng Hoàng hậu đến Tây Giao để xem xét máy bơm nước kia, nhưng nàng biết họ sẽ không xem được gì vì cỗ máy đó nàng đã lén phá hủy

Hoa Đình Phong từng nói cho nàng, máy đó muốn vận hành phải có khí, hôm qua, nhân lúc hắn không để ý, nàng lén làm vài động tác khiến máy có vấn đề.

Lần này Nam Chu đế vì cỗ máy này mà bỏ tiền bỏ sức, bỏ cả quốc gia đại sự, ngàn dặm xa xôi đến Nhạc Dương. Nếu cuối cùng phát hiện nó hoàn toàn vô dụng thì sẽ thế nào

Nhẹ thì long nhan giận dữ, trách cứ Hoa Đình Phong một phen, nặng thì… nói không cừng sẽ không tin tưởng Hoa Đình Phong nữa.

Làm hắn bị nhục vốn là kế hoạch của nàng và Lam tỷ tỷ, giờ kế hoạch thành công nàng vốn phải vui vẻ nhưng sao nàng lại thấy lo lắng, hổ thẹn?

Nàng không hỏi cũng biết, nếu chiếc máy bơm nước nó thành công thì sẽ là chuyện lợi cho nước cho dân, bởi vậy nàng và Lam tỷ tỷ không nên vì bản thân mà không để ý đến dân chúng trong thiên hạ mà gây tội nghiệt này

Nhưng việc đã đến nước này thì còn cách gì?

Đêm qua nàng thức trắng đêm, sáng nay bồi hồi ở trong phòng, lòng rối loạn, khó chịu vô cùng

- Kiều cô nương! Kiều cô nương

Bỗng nhiên ngoài cửa, Dư ma ma gọi nàng

- Ma ma, có chuyện gì sao? Đẩy cửa ra đã thấy Dư ma ma lo lắng bồn chồn, nàng biết nhất định xảy ra chuyện lớn.



Chẳng lẽ Nam Chu đế đã đi xem máy móc kia, Hoa Đình Phong đã bị trách phạt?

- Kiều cô nương, ngươi mau đến rừng ở Đông Giao xem sao, Vương gia đang ở đó. Dư ma ma khó nói

- Đông Giao? Vương gia chẳng phải đang ở Tây Giao sao?

- Ai! Việc này nói ra thật đau đầu, hôm nay vị bằng hữu của Vương gia nói muốn tới nhìn thứ Vương gia đã chế tạo ở Tây Giao. Đợi ở đó nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Vương gia, sai người đi tìm mới biết Vương gia đang ở Đông Giao

- Đang tốt lành đến Đông Giao làm gì? Kiều Tâm kinh ngạc.

- Nghe nói là có người tìm thấy con bọ hiếm gặp ở Đông Giao, Vương gia vừa nghe đã vội đến đó tìm

- Bọ? Nàng suýt thì ngã ngửa.

Hoa Đình Phong này bị nước vào não sao? Chuyện đại sự bỏ qua để đi tìm một con bọ?

- Kiều cô nương, mau đến khuyên Vương gia về đi, nếu không vị bằng hữu kia chờ lâu mất hứng.

- Được. Ta đi ngay! Mau bảo người dẫn đường

Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

Trên trời sấm nổ ầm ầm, lúc Kiều Tâm lên kiệu đã mang theo chiếc dù, vừa đến bìa rừng, chiếc ô phát huy tác dụng vì mưa bắt đầu xối xả.

Đang lúc giao mùa giữa xuân hè, trời không lạnh nhưng trong rừng cây, gió thổi lại thêm mưa lớn khiến Kiều Tâm rùng mình mấy lần.

Cuối cùng nàng đã tìm được Hoa Đình Phong.

Lúc này nhìn hắn khiến nàng sửng sốt, so với ngày đó thấy hắn bên bờ ruộng còn đáng ngạc nhiên gấp bội

Chỉ thấy hắn ngồi xổm trên bùn, hai mắt chăm chú nhìn một điểm, để mặc mưa gió cũng không nhúc nhích.

Mưa làm ướt mặt hắn, thấm ướt áo hắn, nước bùn dính đầy trên giầy hắn… trong ấn tượng của Kiều Tâm, hắn là một Vương gia luôn thong dong mỉm cười, lúc này chỉ thấy hắn thật nản lòng, dường như cơn mưa mài mòn ý chỉ của hắn vậy

Nhưng nàng biết, không phải vì mưa gió

- Vương gia…

Nàng đi tới phía sau hắn, che ô cho hắn, khẽ gọi.

- Nàng đến rồi…

Dường như hắn biết là nàng, khẽ cười nhưng ý cười đầy sự chua xót.

- Lại đây, giúp ta đếm xem trên lưng con bọ rùa này có mấy chấm, ta đếm đi đếm lại có hơi hoa mắt

Rốt cuộc là con bọ gì mà làm hắn si mê đến thế?

Kiều Tâm cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn con bọ kia.

Tuy rằng có mưa nhưng con bọ vẫn bình thản nấp trong khe đá, không bị sấm chớp làm hoảng sợ

Đó cũng chỉ là một con bọ rùa bình thường, lưng có mấy chấm đỏ xinh đẹp.

- Chín chấm. Không cần đến nàng đáp: – là bọ rùa chín chấm?

- Thật sự là chín chấm sao? Hoa Đình Phong lẩm bẩm: – Nàng xem cho kỹ, không phải là tám chấm sao?

- A! Nàng bật cười: – Vương gia, ngươi có thể chế tạo ra cỗ máy phức tạp như thế nhưng sao lại chẳng biết gì những chuyện đơn giản này thế?

- Sao ta lại không biết?

- Thế gian không có bọ rùa tám chấm, có chín chấm, mười chấm, mười ba, thậm chí mười bốn nhưng không có tám chấm.

- Thật sự không có sao? Hoa Đình Phong khổ sở lặp lại: – thực sự không có sao?

- Có lẽ… kiến thức của nô tỳ thiển cận chưa được thấy

Không đành lòng nhìn hắn đau lòng, nàng không thể không an ủi.

Kỳ quái, nam nhân này sao lại để ý bọ rùa có mấy chấm?

- Trước kia có người nói với ta, nếu có thể tìm được bọ rùa tám chấm thì có thể thực hiện nguyện vọng trong lòng.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hơi ướt nhìn nàng.

Thì ra là thế…… Hắn bỏ mặc quốc gia đại sự, mạo hiểm thất hẹn đi tìm một con bọ là vì ái thê của hắn

Nếu chấp nhận tra tấn này thì sao trước kia mắc lỗi?

- Vương gia có tâm nguyện gì muốn hoàn thành sao?

Đôi mắt hắn khiến lòng nàng chấn động

- Nàng đoán xem? Hắn không đáp, chỉ yên lặng nhìn nàng

- Là… là mong Vương phi sớm về sao? Nàng khẽ hỏi

- Xem ra nguyện vọng này của ta không thực hiện được… hắn hơi cười tự giễu: – như nàng nói đó, trên đời này không có bọ rùa tám chấm.

Đúng thế, nguyện vọng này của hắn quả thực khó mà thực hiện… giết cả nhà Lam tỷ tỷ còn mong được tha thứ sao?

Cho dù Lam tỷ tỷ có yêu thương hắn cũng không dễ dàng bỏ qua thù giết cha mẹ?

Hơn nữa cho dù Lam tỷ tỷ có thể tha thứ hắn, lại ở bên hắn nhưng đoạn kí ức đó có lẽ vĩnh viễn không thể nào biến mất? Hai người có chướng ngại cản giữa thì sao có thể thoải mái vui vẻ.

- Kiều Tâm, nếu thật sự có thể tìm được bọ rùa tám chấm, nàng có tâm nguyện gì không. Bỗng nhiên hắn hỏi lại nàng.

- Ta?

Nàng ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ rồi hồn nhiên cười:

- Nguyện vọng của ta ngươi nghe rồi nhất định sẽ chê cười.

- Ta thề sẽ không cười, nàng nói ta nghe xem

- Ta… ta muốn ăn đại đỗ ba

- Cái gì? Hoa Đình Phong ngạc nhiên: – đó là cái gì?

- Đó là một loại điểm tâm rất ngon, hình tròn tròn, gạo nếp bọc ngoài, trong đó nhồi nhân làm bằng rau thơm, thịt băm, mộc nhĩ, đậu phộng (củ lạc)… bởi vì hình dáng nên tên ngày xưa gọi là “đại đỗ ba” , lúc ăn dùng nước dùng bằng xương hầm, thật đúng là mỹ vị nhân gian.

Nàng liếm liếm môi:

- Trước kia ở nhà, tỷ tỷ thường mua điểm tâm này cho ta ăn, một ngày không ăn ta không thiết cơm nước, đêm không thể ngủ…

- Nàng là quỷ ham ăn. Hắn dở khóc dở cười: – ta hỏi lý tưởng sống thì nàng lại nói cái gì điểm tâm cái gì… đúng là không có tiền đồ.

- Lý tưởng sống của ta là ngày nào cũng được ăn đại đỗ ba

Nàng nhún vai:

- Ta sinh ra đã là tiểu nha đầu không có tiền đồ.

- Như thế cũng tốt…

Hắn chợt lặng xuống, sau đó khẽ thở dài một hơi:

- Đơn giản một chút cũng thoải mái hơn một chút. Ta cũng mong nàng luôn như thế

- Mong ta mãi mãi không có tiền đồ? Kiều Tâm làm mặt quỷ với hắn

- Hy vọng nàng có thể luôn vô tư lự như thế này…

Không hiểu sao vẻ mặt hắn lại trở nên khổ sợ, tựa như sợ nàng phát hiện, hắn hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt của nàng

- Vương gia! Vương gia!

Gã sai vặt canh giữ ở ngoài bìa rừng chạy vào cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Kiều Tâm cũng thấy may mắn khi hắn xông vào, không hiểu sao nàng không muốn thấy vẻ mặt đau khổ này của Hoa Đình Phong, tựa như vẻ mặt đó có khả năng lây truyền, khiến nàng cũng đau lòng

Lạ thật, hắn không vui vẻ chẳng phải là thứ nàng mong muốn sao? Vì sao phải mềm lòng với kẻ thù của tỷ tỷ như thế? Đúng là chẳng có tiền đồ.

- Chuyện gì?

Hoa Đình Phong hắng giọng hỏi gã sai vặt.

- Vương gia, mưa càng lúc càng lớn, trời cũng sắp tối, sợ bùn đất ở núi khó đi, chúng ta về phủ sớm thì hơn. Vừa rồi quản gia báo lại, bằng hữu ở kinh thành của người đã hồi phủ…

Trời sắp tối rồi sao? Kiều Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, vì rừng cây che đi chỉ thấy sắc trời u ám tối đen, chẳng chút ánh sáng

- Vương gia, đúng là nên về sớm đi, con bọ rùa tám chấm nếu ở trong này thì hôm khác đến tìm cũng không muộn. Nàng cũng khuyên.

Nói thật, hôm nay nàng thật sự muốn cảm ơn con bọ không tồn tại đó, nếu không nhờ nó, Hoa Đình Phong sẽ không chạy qua Đông Dao, nếu không Nam Chu đế chắc đã sớm phát hiện máy bơm nước bị nàng phá hoại rồi.

Giờ Hoa Đình Phong không đến theo hẹn, máy móc không người sử dụng thì Nam Chu đế chỉ trách hắn tội thất hạn chứ không trách hắn vô năng lực. Huống chi, nhìn biểu hiện hắn si tình với biểu muội mình, có lẽ Hoàng thượng sẽ tha thứ cho hắn tội thất hẹn. Ngực hơi nhói lên, nàng cười tự giễu mình, còn khó coi hơn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Ốc Tàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook