Chương 4
Tâm Sủng
10/08/2013
Tối hôm đó, Kiều Tâm lại nằm mơ, trong giấc mơ, nàng lại biến thành cô gái mặc quần áo hoa lệ kia.
Nàng đang khóc, trong rừng rậm tăm tối, nàng ngồi xổm trên bùn, nước mắt thấm ướt vạt áo.
Có người chậm rãi tới gần, lặng im đứng sau nàng, trong mắt vô cùng đau đớn.
Nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy một vị công tử mặc cẩm y, ngọc bào, khuôn mặt tuấn tú vô cùng
- Vừa rồi lúc ta nói với bá phụ, bá mẫu… nàng ở ngoài cửa nghe thấy rồi? Hắn khẽ hỏi
- Ta sớm đã nghĩ ra
Nàng chua xót mỉm cười:
- Sớm hay muộn biểu ca sẽ từ hôn, hắn chưa từng thích ta, chỉ coi ta là muội muội.
- Thật ra…
Hắn định an ủi nàng đôi câu nhưng lại không biết nên nói gì
Ngẩng đầu, nàng nhìn bầu trời xa xa, buồn bã nói:
- Có đôi lần ta đến kinh thành tìm hắn nhưng hắn luôn kiếm cớ tránh mặt… tuy rằng chúng ta có hôn ước nhưng ta luôn bất an, cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời đi…xem ra ta đoán quả không sai. Công tử, xin hãy nói thật cho ta, có phải biểu ca đã tìm được ý trung nhân?
Hắn vốn giỏi ăn nói nhưng giờ phút này lại không biết nên nói gì.
- Ta biết, nhất định là tìm được ý trung nhân rồi. Nàng thở dài: – Nếu không tìm được, có lẽ dưới áp lực của trưởng bối, biểu ca sẽ không vội từ hôn như thế… công tử, ngươi đã nhìn thấy nữ tử đó chưa? Nàng xinh đẹp hơn ta sao?
- Ta cũng chưa từng gặp… chỉ nghe nói… quả thực có một người vậy
Câu này của hắn là thật, tuy rằng biết sẽ làm nàng tổn thương nhưng đau một lần còn hơn tra tấn dai dẳng, hắn không đành lòng
- Công tử, ngươi đã từng thấy bọ rùa tám chấm chưa?
Đột nhiên, nàng đổi đề tài khiến hắn cũng bất ngờ.
- Cái gì? Hắn ngẩn ra.
- Trên đời này có bọ rùa bẩy chấm, chín chấm, mười ba chấm, thậm chí 14 chấm, có thể có tám chấm không?
Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn hắn:
- Công tử, ngươi biết không?
- Ta…
Trước giờ hắn gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ nhưng chỉ có đôi mắt đẹp này có thể khiến tim hắn đập rộn ràng, hai mả ửng đỏ như thiếu niên lần đầu yêu.
- Tại hạ kiến thức nông cạn, không biết cái đó, không biết sao đột nhiên cô nương hỏi cái này?
- Ta nghe nói nếu tìm được bọ rùa tám chấm thì có thể thực hiện được nguyện vọng. Nàng cười đến chua xót: – ta có một tâm nguyện
- Tâm nguyện? Hắn như hiểu ra cái gì, sắc mặt tái nhợt: – cô nương, cô thực sự yêu biểu ca thế sao?
- Ngươi nghĩ ta mong hợp lại với hắn? Nàng cười
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Nếu trên đời không có bọ rùa tám chấm, tâm nguyện này của ta chắc không thể hoàn thành.
Nói rồi nàng xoay người bước nhẹ nhàng đi ra, nàng không biết muốn đi đâu, chỉ phiền lòng sầu muộn mà bước đi.
- Cô nương, đợi đã. Bỗng nhiên hắn gọi giật nàng lại
- Công tử không cần đi cùng, nơi này rất an toàn, không có mãnh hổ, dã thú, ta muốn ở đây một lát… tạm thời chưa muốn về nhà. Nàng nhỏ giọng đáp.
- Cô nương, tại hạ có chuyện gấp, xin cô nương chờ ta, chút nữa ta quay lại đưa cô nương về phủ
- Công tử cứ tự nhiên
Nàng không hỏi hắn đi đâu bởi vì hắn là người ngoài, chẳng liên quan gì đến nàng.
Mà hắn, bước nhanh ra ngoài, bên ngoài, người hầu của hắn đang đợi
- Công tử, cuối cùng ngươi đã quay lại.
Người hầu thấy hắn vội tiến lên hỏi:
- Đã tìm thấy vị đại tiểu thư kia chưa?
- Đôn Nhi, ngươi đừng hỏi nhiều, đi làm một chuyện cho ta. Hắn vội nói
- Chuyện gì gấp như thế? Người hầu lo lắng nhìn sắc mặt lo âu của chủ nhân.
- Ngươi nhanh đi mua bột màu đến, là loại màu trắng mà diễn viên hát kinh kịch dùng đó, à nhớ mua cả chiếc bút lông đầu nhỏ
- A! Công tử cần những cái đó làm gì?
- Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, đừng hỏi gì, hạn cho ngươi trong nửa canh giờ quay lại, ta ở đây chờ ngươi
- Vâng… Người hầu nghi hoặc vội đánh xe ngựa đi.
Nam tử đó cũng không đứng một chỗ chờ mà đi tới những gốc cây tìm kiếm, thỉnh thoảng vung tay áo, chỉ chốc lát sau trên tay đã bắt được mấy con bọ rùa, hắn dùng khăn tay gói lại.
Làm xong việc cần làm, hắn trở vào trong rừng, cuối cùng tìm được đại tiểu thư kia dưới gốc cây đại thụ.
Có lẽ là vì quá đau lòng, có lẽ là vì quá mệt mỏi, nàng dựa vào gốc cây ngủ
Dù ngủ say nhưng hai bên má nàng vẫn còn vệt nước mắt, thân thể nhỏ bé trông vô cùng yếu đuối, giống như lá cây có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Hắn ngồi xổm xuống, đem từng con bọ rùa nhẹ nhàng thả lên váy nàng, rất cẩn thận không để nàng bị quấy nhiễu.
Một trận gió thổi tới, thổi tóc nàng quét qua khuôn mặt khiến nàng khó chịu, không khỏi nhíu mày
Hắn theo bản năng định vuốt tóc cho nàng nhưng lại do dự, dường như mọi việc làm đều là tiết mạn tới nàng.
Ở trong lòng hắn, nàng tựa như tiên nữ, không thể xâm phạm.
Nhưng thấy nàng nhíu mày càng chặt thì biết nàng khó chịu, hắn vẫn vươn tay khẽ vuốt tóc nàng
- Ai?
Không ngờ nàng vô cùng cảnh giác, mở bùng mắt khiến hắn luống cuống
- Cô nương, ta…
Giống như làm việc gian bị bắt tại trận, mặt hắn đỏ bừng
- Công tử, là ngươi sao? Nàng cười cười, nụ cười hồn nhiên khiến hắn khó xử: – ngươi đã quay lại sao?
- Sao lại ngủ ở đây? Hắn dịu dàng hỏi: – Cẩn thận bị cảm lạnh.
- Đừng lo, ta không yếu ớt như các ngươi nghĩ đâu
Nàng hơi động, vô ý thoáng nhìn thấy mấy con bọ rùa trên váy, không khỏi giật mình
- Cho dù không gặp lạnh cũng sẽ bị sâu bọ bò lên, nào, để ta bắt chúng đi cho nàng. Hắn cố ý nói.
- Đợi đã
Nàng gạt tay hắn ra, bắt một con bọ rùa lên, dưới ánh sáng nhàn nhạt nhìn chăm chú
- Sao thế? Hắn nhìn sự biến hóa của nàng
Vẻ mặt nàng, ban đầu là kinh ngạc, sau đó dần thoải mái, cuối cùng cười tươi thật xinh đẹp
- Là bọ rùa tám chấm
Nàng vỗ tay mừng:
- Công tử, ngươi đếm giúp ta xem, con bọ này có phải có tám chấm không?
- Đúng. Hắn cười trộm. Sao phải đếm, hắn tự vẽ chẳng lẽ không biết sao?
- Trời ạ, không chỉ một con
Nàng kinh ngạc reo lên:
- Sao lại có nhiều như thế, hơn nữa còn đều bám lên váy ta.
- Giờ nàng có thể ước rồi
Nhìn nàng, nụ cười của nàng, sự vui vẻ của nàng cũng thành sự vui vẻ của hắn.
- Đúng rồi, giờ ta có thể nói tâm nguyện của mình rồi
Hai tay nàng chắp lại, nhắm mắt lẩm bẩm
- Hi vọng nàng và biểu ca nối lại tình xưa?
- Không!
Nàng mở mắt, cười đến chói lòa, lắc lắc đầu:
- Ta hi vọng mình có thể giống như biểu ca, sớm tìm được ý trung nhân.
- ….
Hắn vạn vạn không ngờ đáp án là như vậy, nhất thời cứng đờ nơi đó
- Công tử, chúng ta từng gặp chưa? Nàng đột nhiên hỏi: – trước lần này ngươi đến nhà ta, chúng ta có gặp chưa? Vì sao ta cảm thấy ngươi quen như vậy?
- Hai năm trước, chúng ta từng gặp
Không ngờ nàng vẫn có trí nhớ mơ hồ về hắn, điều này khiến hắn vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng
- Ở đâu nhỉ?
Lúc này hắn cũng không đáp, chỉ thần bí mỉm cười nháy mắt:
- Cô nương thử nghĩ xem.
Nàng mơ hồ nhìn gương mặt tuấn tú này, nhớ về nam tử anh tuấn trẻ tuổi này, một lần lại một lần…
Ở đâu nhỉ? Chắc chắn nàng từng gặp hắn, hơn nữa lần gặp gỡ đó không bình thường, nhưng sao nàng nghĩ mãi không ra?
Là trong mơ nghĩ không ra hay là hiện thực không nghĩ ra?
Kiều Tâm chỉ cảm thấy mọi thứ này đều rất chân thật, không giống như mơ nhưng nếu không phải mơ thì sao nàng lại thành cô gái sang trọng, hơn nữa ở bên còn có một nam tử tuấn mỹ, si tình đến vậy?
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng nhớ, ngay khi sắp nhớ ra, một tiếng động ồn ào đánh thức nàng.
Bìa rừng kia biến mất, con bọ rùa xinh đẹp cũng biến mất, nam tử mỉm cười dịu dàng kia cũng biến mất, nàng lại trở lại thành Kiều Tâm, kinh ngạc nhìn căn phòng cho hạ nhân của Vương phủ.
Bên ngoài thật ồn ào, người tới kẻ đi, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó
Kiều Tâm khoác áo đứng dậy, mở cửa tìm xem có chuyện gì.
Chỉ thấy Dư ma ma dẫn hai nha hoàn, cầm chậu rửa mặt đi về phía nàng
- Ôi, Kiều cô nương, cô tỉnh rồi, vừa lúc Vương gia muốn gặp ngươi đó. BÀ tươi cười nói với cô.
- Bây giờ? Ta còn chưa rửa mặt, chải đầu… Kiều Tâm vẫn còn ngái ngủ.
- Ta cũng đưa người đến giúp ngươi rồi
Nói rồi, hai nha hoàn phía sau bưng nước đến trước mặt Kiều Tâm.
Chậu nước bốc hơi, nước vẫn còn ấm
Kiều Tâm có chút không quen, nàng là một nha hoàn nhưng mấy ngày nay vào phủ, mọi người hầu hạ nàng như một tiểu thư, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng không cần động tay, đúng là rất kì quái
Nhưng nàng vốn lười suy nghĩ, vẫn chỉ thay đổi xiêm y, đi theo Dư ma ma đến phòng khác. Từ xa đã ngửi thấy mùi hương thật thơm, khiến người thèm thuồng.
- Sao vậy? Vương gia còn chưa ăn sáng sao? Kiều Tâm kinh ngạc
Dư ma ma cười không đáp, đẩy nàng vào. Vừa bước vào, nàng đã bị giật mình.
Chỉ thấy giữa phòng khách là một chiếc bàn lớn, trên bàn sắp xếp cũng phải hơn 100 bát to bát nhỏ. Trên bát không rõ là đựng cái gì nhưng theo mùi hương có thể đoán là đồ ăn.
Hoa Đình Phong luôn giản dị, ngày ba bữa chỉ sai hạ nhân chuẩn bị ba món, một bát canh là được, sao hôm nay phô trương như vậy?
Chẳng lẽ là mở tiệc chiêu đãi Nam Chu đế?
Nàng không dám hỏi nhiều, đi đến bên Hoa Đình Phong, định hầu hạ hắn dùng bữa
Hôm nay hắn mặc áo trắng, trông vô cùng thoải mái, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười đến mê người.
Hoa Đình Phong nhìn nàng, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, nói ngắn gọn:
- Ngồi đi
- Ngồi? Kiều Tâm kinh hãi: – Vương gia… ngươi bảo ta cũng ngồi sao?
- Hôm nay những thứ này là chuẩn bị cho nàng, nàng không ngồi ăn thì làm thế nào?
- Chuẩn bị cho ta?
Nàng há hốc miệng, trong chốc lát không biết nên phản ứng ra sao?
- Vương gia… những cái này là cái gì?
- Là tâm nguyện của nàng đó. Hắn cười đầy sủng nịch.
- Tâm nguyện của ta? Nàng nhíu mi hồi lâu mới chợt hiểu: – Là đại đỗ ba sao?
- Thông minh!
Thời tiết dần nóng, trong tay hắn là một cây quạt trúc, giờ này hắn khẽ xoay quạt gõ lên đầu nàng.
Người hầu nghe hắn sai bảo, tiến lên mở từng cái bát ra, chỉ thấy trong những chén nhỏ có những chiếc bánh tròn xoe, nước dùng thơm ngát, vô cùng mê người
- Những cái này đều là cho ta ăn? Nàng tròn mắt
- Ở đây có hơn trăm bát đại đỗ ba, chắc chết nàng cũng ăn không hết?
Hắn cười:
- Để cho nàng nếm thử thôi, xem loại nàng hợp khẩu vị nàng.
Dư ma ma ở bên vội giải thích
- Vương gia nghe nói cô nương thích ăn đại đỗ ba này nên cho bố cáo, triệu đến vương phủ hơn trăm đầu bếp giỏi làm món nay, hạ lệnh cho bọn họ hôm nay làm món này. Vương gia nói ai làm món này mà cô nương thấy ngon thì giữ lại Vương phủ. Giờ đám đầu bếp đó đều ở sân sau, chỉ chờ cô nương ăn xong cho bọn họ đáp án thôi
Hơn một trăm đầu bếp? Khó trách hôm nay trong phủ náo loạn như thế, đột nhiên hơn 100 người đến không ầm ỹ mới là lạ
Trời ạ, hôm đó trong rừng nàng chỉ thuận miệng nói ra thôi, hắn lại để chuyện này trong lòng, còn tìm người để hoàn thành tâm nguyện cho nàng. Vì sao? Vì sao hắn lại tốt với nàng như thế
Nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ thậm chí còn là thê tử hắn phải tới để trả thù, hắn thật sự không nên như thế…
Kiều Tâm bất an, cảm giác lẫn lộn.
- Sao còn chưa động đũa? Nhìn nàng đỏ mặt lên, hắn trêu ghẹo: – xấu hổ sao?
- Vương gia…
Nàng cúi đầu, một lúc lâu không nói gì, trong giây lát sau quỳ xuống trước mặt Hoa Đình Phong.
- Sao thế? Hắn cười lớn: – chẳng qua chỉ làm cho nàng mấy bát đại đỗ ba mà phải cảm kích quỳ xuống thế sao
- Vương gia… xin thứ nô tỳ tội chết. Nàng quỳ rạp xuống
- Tội gì? Hắn ngạc nhiên
- Những bát đại đỗ ba này nô tỳ không muốn ăn
- Vì sao? Hắn càng ngạc nhiên: – đây không phải là món nàng thích ăn nhất sao?
- Đều do ngày ấy nô tỳ không nói rõ với Vương gia
Nàng ấp úng:
- Nô tỳ chỉ thích ăn đại đỗ ba do quán Vương Tưởng ở quê nhà thôi
- Vương Tưởng là cái gì? Hoa Đình Phong tò mò
- Là một nhà làm món nay, tên chủ quán là Vương Tưởng, ở Xương Châu
- Xương Châu
Hắn đặc biệt chú ý đến lời nói của nàng, hơi ngừng lại:
- Nàng nói là nhà họ Vương ở Xương Châu, nói vậy… mấy năm nay nàng vẫn ở Xương Châu?
- Vâng.
Nàng phát hiện mình lỡ lời, quanh co:
- Đúng rồi, nô tỳ là người Xương Châu… nô tỳ biết Vương phi cũng là người Xương Châu… khi nãy nhắc tới chuyện thương tâm của Vương gia?
- Không. Hắn cười kì lạ: – chỉ cần biết thê tử ta ở Xương Châu sống bình an là ta an tâm rồi…
Nói vậy hắn chưa biết Lam tỷ tỷ đã lên Nhạc Dương rồi? Kiều Tâm cắn môi, cúi đầu
- Vừa rồi nàng nói thích ăn đại đỗ ba do Vương Tưởng ở Xương Châu làm?
Hắn hơi hắng giọng:
- Đại đỗ ba của Vương Tưởng có gì ngon mà nàng thích ăn như thế?
- Thật ra món này cũng đại đồng tiểu dị với những người bày bán trên phố, chỉ khác ở nước dùng
Nàng mỉm cười nói:
- Mùi hương nước dùng ở quán đó rất độc đáo, khiến người ta mong nhớ, một ngày không ăn thì bất an, mười ngày không ăn thì thấy cuộc đời chẳng có gì vui vẻ, thà chết còn hơn.
- Khoa trương vậy sao? Hắn lắc đầu: – ta không tin
- Thật đó. Vẻ mặt nàng rất thành khẩn: – Nước dùng đó còn có thể chữa bệnh đó. Hai năm trước, nô tỳ bị mắc bệnh nặng, tỷ tỷ của nô tỳ mua đại đỗ ba của Vương Tường cho nô tỳ ăn, ăn một lần thôi mà nô tỳ khỏe lại rất nhiều
- Nàng mắc bệnh nặng? Bệnh gì? Hắn nhất thời lo lắng hỏi
- Cũng không có gì. Nàng thuận miệng đáp: – cũng chỉ là đau đầu mà thôi.
Hoa Đình Phong dường như cũng không tin là nàng nói thật nhưng cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi kĩ
- Được, ta sẽ cho người mời lão Vương kia đến làm đầu bếp trong phủ. Hắn nói
- Không được đâu. Kiều Tâm buồn bã: lão Vương… đã qua đời từ năm trước
- Đã chết? Hắn sửng sốt
- Đúng vậy, hắn vừa chết, quán ăn cũng đóng cửa, không ít người tiếc đó, dù sao đó cũng là quán ăn ngon nhất Xương Châu
- Nhưng hắn cũng có người nối dõi chứ? Con cháu hắn không biết thừa kế bí quyết của hắn mà tiếp tục kinh doanh sao?
- Nói cũng thấy lạ, khi lão Vương lâm chung bắt con mình quỳ gối trước giường mà thề, vĩnh viễn không được làm loại đại đỗ ba đó nữa, người trong nhà cũng không cho ăn
- Vì sao vậy? Hắn càng nghe càng thấy lạ
- Không biết. Di chúc này của lão Vương là điều bí ẩn với cả thành Xương Châu chúng ta, mọi người đều bàn tán nhưng không ai hiểu nổi.
- Không bằng ta phái người đi thăm dò, chưa biết chừng từ con cái lão Vương có thể tìm ra bí quyết. Hoa Đình Phong hơi nghĩ nghĩ
- Vương gia, thật sự không cần
Thịnh tình khó khước khiến nàng đành phải nói thật
- Bí quyết đó… tỷ tỷ ta đã lấy được từ con của lão Vương, nàng sẽ làm cho ta ăn, không dám phiền Vương gia.
- Tỷ tỷ nàng cũng ở Nhạc Dương sao? Hắn nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó.
- Vâng. Nàng vội lấp liếm: – tỷ tỷ cũng như ta, làm cho nhà người khác
- Nói như thế, hôm nay ta mời đầu bếp chỉ là chuyện thừa.
Hắn cười tự giễu, trong mắt có chút buồn nhưng vẫn cười lớn.
- Vương gia, trăm ngàn đừng nói như vậy!
Nhìn hắn cười mà lòng Kiều Tâm cảm giác có lỗi:
- Đều do nô tỳ không nói rõ ràng, hại Vương gia phí tâm, là nô tỳ có lỗi với Vương gia
- Ta có cái gì mà xin lỗi? Chỉ có thể nói mấy đầu bếp này không có duyên, vốn định mời một cao thủ đến nấu nướng trong phủ nhưng cũng đành để họ thất vọng ra về.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói chuyện nhiều với nàng, xoay người đi vào trong
Lần này, không cần hắn nói, bọn người hầu đều lặng lẽ tiến lên đem dọn hơn 100 bát vô dụng kia, nhanh chóng mà chỉnh tề
Gió mùa hạ thổi vào trong, vốn dĩ là tươi mát, sảng khoái mà lúc này lòng Kiều Tâm lại vô cùng phiền muộn
Vì sao lại phiền muộn? Nàng vốn nên thấy may mắn, may mà lần này nàng không nhận tình cảm của hắn, nếu không chẳng phải là mang nợ rồi sao
***
- Tỷ tỷ…
Nhìn nữ tử trùm đầu, Kiều Tâm đột nhiên có cảm giác chột dạ, tự thấy mình như phản đồ.
- Chuyện làm đến đâu rồi. Nữ tử áo đen cúi đầu hỏi
- Kiều Tâm vô dụng, chưa thế giúp tỷ trừng trị kẻ phụ tình kia. Nàng lo lắng nói
- Ngươi vào Tây Thành Vương phủ cũng khá lâu rồi, sao chỉ làm có hai chuyện đó
Một chuyện là bỏ thuốc xổ vào chén trà của Hoàng thượng và Hoàng hậu nhưng cả hai bình yên vô sự. Chuyện còn lại là phá hủy máy bơm nước của Hoa Đình Phong nhưng đáng tiếc lần đó cũng không khiến hắn xấu mặt.
Đúng vậy, nàng chỉ làm hai chuyện vô dụng, lãng phí thời gian dài, càng khiến nàng sợ hãi là dần dần, hảo cảm của nàng dành cho Hoa Đình Phong càng tăng
- Không phải ngươi thích hắn chứ?
Lam tỷ tỷ đột nhiên hỏi vậy khiến nàng té ngửa
- Tỷ tỷ… ta… ta sao lại như thế?
Nàng vội xua tay chống chế nhưng vẻ bối rối lại bán đứng nàng
- Cho dù là thế tỷ tỷ cũng không trách ngươi
Nữ tử áo đen tự tay đỡ nàng dậy:
- Hoa Đình Phong kia thông minh, anh tuấn, nữ tử trong thiên hạ đều động tâm với hắn, ngươi là nữ hài tử chưa hiểu chuyện đời, bị hắn lừa mà ý loạn tình mê cũng là chuyện thường.
- Tỷ tỷ, ta không thích hắn. Sao ta có thể là một kẻ vong ân phụ nghĩa, thích kẻ thù của tỷ tỷ? Huống chi, hắn còn là…
Cảm giác tội lỗi đang cào xé trong lòng nàng. Dường như nàng đã làm một việc không thể tha thứ, cảm giác như muốn chết.
- Giờ đừng nói chuyện này, ngươi như thân muội muộn của ta, cho dù ngươi không muốn báo thù cho tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng ngươi.
Nữ tử áo đen cười cười:
- Lại đây, hôm trước ta mua mấy món trang sức, nhìn hộ ta xem cái nào đẹp
Chỉ vân đạm phong khinh như thế, như bàn chuyện trong nhà, nữ tử áo đen dẫn Kiều Tâm vào trong phòng, trên bàn trang điểm đầy trang sức lấp lánh
Kiều Tâm tới gần, cẩn thận chọn trang sức cho nữ tử kia, một lúc lâu sau, nàng cầm lấy một cây trâm hoa tím đẹp đẽ.
- Tỷ tỷ, cái này có vẻ hợp với ngươi nhất, để ta cài cho tỷ
- Đừng
Đối phương như cố giấu điều gì đó, lui về phía sau
- Ngươi cứ chọn cho ta rồi để đó, chút nữa ta tự thử
- Ta giúp tỷ chẳng tiện hơn sao?
Kiều Tâm không hiểu ý, định lấy lòng nữ tử, tự ý tiến lên định cài hoa lên đầu nữ tử nhưng không ngờ lại chạm vào khăn trùm đầu.
Nàng nhớ, Lam tỷ tỷ vẫn luôn che đầu, trông vô cùng thần bí mà xinh đẹp, nàng vẫn nghĩ đó là để cho đẹp hơn mà thôi. Nhưng lúc này, nàng phát hiện ra câu trả lời, hoảng hốt đến ngây người.
Tóc bạc, đầu Lam tỷ tỷ rất nhiều tóc bạc.
Nếu cả một đầu toàn tóc bạc thì cũng không sao, đó là sự khác biệt, nhưng sợ nhất là tóc bạc, tóc đen cùng lẫn lộn khiến người ta có cảm giác đáng sợ
Lam tỷ tỷ còn trẻ sao lại như bà già, tóc trắng đầy đầu như thế?
Khó trách suốt ngày nàng phải lấy khăn trùm đầu, thì ra, dưới khăn trùm đầu là bí mật đáng sợ như thế
- Rất khó coi đúng không?
Nữ tử áo đen cười tự giễu thành tiếng, giọng nói đầy hận ý
- Người chưa già, tóc đã bạc, ai nhìn cũng đều thấy sợ.
- Tỷ tỷ… Kiều Tâm run sợ hỏi: – sao lại như thế?
- Một đêm tóc bạc trắng, còn có nguyên nhân gì? Đơn giản là đau lòng, u buồn mà thôi
- Vì… Hoa Đình Phong?
- Không. Là ta rất ngu ngốc
Nàng lại cười thê lương:
- Xem đi, yêu thương Hoa Đình Phong sẽ có kết cục đó, nếu ngươi thích hắn, có lẽ sau này cũng như ta mà thôi
- Tỷ tỷ…Nàng như nghẹn lời, không biết nói sao
Nàng không lừa được chính mình, quả thực, qua mấy ngày ở chung, nếu nói không có tình cảm với Hoa Đình Phong là nói dối, nhưng giờ nhìn thấy Lam tỷ tỷ tóc bạc trắng, đau lòng như thế thì nhất thời như thanh tỉnh lại.
- Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi báo thù, nhất định…
Kiều Tâm đột nhiên thấy hai má ướt đẫm, nàng khóc từ bao giờ? Sao nàng không tự hay biết?
- Muội muội ngốc, báo thù không được cũng chẳng sao, tỷ tỷ chỉ sợ ngươi bị lừa thôi
Nữ tử áo đen nắm tay nàng, ôn nhu nói:
- Đói chưa? Tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị đại đỗ ba cho ngươi ăn rồi
- Cảm ơn tỷ tỷ
Lúc này, những khổ sở trong lòng khiến nàng chẳng có cảm giác gì thèm ăn.
- Tỷ tỷ biết ngươi không bỏ được đại đỗ ba này, một ngày không ăn sẽ không vui. Ngươi ở trong Vương phủ, tỷ tỷ không ở bên cạnh ngươi, không thể mỗi ngày làm cho ngươi… thế này đi, lúc nào ngươi muốn ăn thì nhờ ngươi đến khách sạn này báo, tỷ tỷ làm rồi giúp ngươi mang vào phủ
- Vâng.
Nàng hai mắt đẫm lệ, không thấy sự thù địch, điên cuồng trong mắt nữ tử kia.
Nàng đang khóc, trong rừng rậm tăm tối, nàng ngồi xổm trên bùn, nước mắt thấm ướt vạt áo.
Có người chậm rãi tới gần, lặng im đứng sau nàng, trong mắt vô cùng đau đớn.
Nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy một vị công tử mặc cẩm y, ngọc bào, khuôn mặt tuấn tú vô cùng
- Vừa rồi lúc ta nói với bá phụ, bá mẫu… nàng ở ngoài cửa nghe thấy rồi? Hắn khẽ hỏi
- Ta sớm đã nghĩ ra
Nàng chua xót mỉm cười:
- Sớm hay muộn biểu ca sẽ từ hôn, hắn chưa từng thích ta, chỉ coi ta là muội muội.
- Thật ra…
Hắn định an ủi nàng đôi câu nhưng lại không biết nên nói gì
Ngẩng đầu, nàng nhìn bầu trời xa xa, buồn bã nói:
- Có đôi lần ta đến kinh thành tìm hắn nhưng hắn luôn kiếm cớ tránh mặt… tuy rằng chúng ta có hôn ước nhưng ta luôn bất an, cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời đi…xem ra ta đoán quả không sai. Công tử, xin hãy nói thật cho ta, có phải biểu ca đã tìm được ý trung nhân?
Hắn vốn giỏi ăn nói nhưng giờ phút này lại không biết nên nói gì.
- Ta biết, nhất định là tìm được ý trung nhân rồi. Nàng thở dài: – Nếu không tìm được, có lẽ dưới áp lực của trưởng bối, biểu ca sẽ không vội từ hôn như thế… công tử, ngươi đã nhìn thấy nữ tử đó chưa? Nàng xinh đẹp hơn ta sao?
- Ta cũng chưa từng gặp… chỉ nghe nói… quả thực có một người vậy
Câu này của hắn là thật, tuy rằng biết sẽ làm nàng tổn thương nhưng đau một lần còn hơn tra tấn dai dẳng, hắn không đành lòng
- Công tử, ngươi đã từng thấy bọ rùa tám chấm chưa?
Đột nhiên, nàng đổi đề tài khiến hắn cũng bất ngờ.
- Cái gì? Hắn ngẩn ra.
- Trên đời này có bọ rùa bẩy chấm, chín chấm, mười ba chấm, thậm chí 14 chấm, có thể có tám chấm không?
Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn hắn:
- Công tử, ngươi biết không?
- Ta…
Trước giờ hắn gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ nhưng chỉ có đôi mắt đẹp này có thể khiến tim hắn đập rộn ràng, hai mả ửng đỏ như thiếu niên lần đầu yêu.
- Tại hạ kiến thức nông cạn, không biết cái đó, không biết sao đột nhiên cô nương hỏi cái này?
- Ta nghe nói nếu tìm được bọ rùa tám chấm thì có thể thực hiện được nguyện vọng. Nàng cười đến chua xót: – ta có một tâm nguyện
- Tâm nguyện? Hắn như hiểu ra cái gì, sắc mặt tái nhợt: – cô nương, cô thực sự yêu biểu ca thế sao?
- Ngươi nghĩ ta mong hợp lại với hắn? Nàng cười
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Nếu trên đời không có bọ rùa tám chấm, tâm nguyện này của ta chắc không thể hoàn thành.
Nói rồi nàng xoay người bước nhẹ nhàng đi ra, nàng không biết muốn đi đâu, chỉ phiền lòng sầu muộn mà bước đi.
- Cô nương, đợi đã. Bỗng nhiên hắn gọi giật nàng lại
- Công tử không cần đi cùng, nơi này rất an toàn, không có mãnh hổ, dã thú, ta muốn ở đây một lát… tạm thời chưa muốn về nhà. Nàng nhỏ giọng đáp.
- Cô nương, tại hạ có chuyện gấp, xin cô nương chờ ta, chút nữa ta quay lại đưa cô nương về phủ
- Công tử cứ tự nhiên
Nàng không hỏi hắn đi đâu bởi vì hắn là người ngoài, chẳng liên quan gì đến nàng.
Mà hắn, bước nhanh ra ngoài, bên ngoài, người hầu của hắn đang đợi
- Công tử, cuối cùng ngươi đã quay lại.
Người hầu thấy hắn vội tiến lên hỏi:
- Đã tìm thấy vị đại tiểu thư kia chưa?
- Đôn Nhi, ngươi đừng hỏi nhiều, đi làm một chuyện cho ta. Hắn vội nói
- Chuyện gì gấp như thế? Người hầu lo lắng nhìn sắc mặt lo âu của chủ nhân.
- Ngươi nhanh đi mua bột màu đến, là loại màu trắng mà diễn viên hát kinh kịch dùng đó, à nhớ mua cả chiếc bút lông đầu nhỏ
- A! Công tử cần những cái đó làm gì?
- Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, đừng hỏi gì, hạn cho ngươi trong nửa canh giờ quay lại, ta ở đây chờ ngươi
- Vâng… Người hầu nghi hoặc vội đánh xe ngựa đi.
Nam tử đó cũng không đứng một chỗ chờ mà đi tới những gốc cây tìm kiếm, thỉnh thoảng vung tay áo, chỉ chốc lát sau trên tay đã bắt được mấy con bọ rùa, hắn dùng khăn tay gói lại.
Làm xong việc cần làm, hắn trở vào trong rừng, cuối cùng tìm được đại tiểu thư kia dưới gốc cây đại thụ.
Có lẽ là vì quá đau lòng, có lẽ là vì quá mệt mỏi, nàng dựa vào gốc cây ngủ
Dù ngủ say nhưng hai bên má nàng vẫn còn vệt nước mắt, thân thể nhỏ bé trông vô cùng yếu đuối, giống như lá cây có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Hắn ngồi xổm xuống, đem từng con bọ rùa nhẹ nhàng thả lên váy nàng, rất cẩn thận không để nàng bị quấy nhiễu.
Một trận gió thổi tới, thổi tóc nàng quét qua khuôn mặt khiến nàng khó chịu, không khỏi nhíu mày
Hắn theo bản năng định vuốt tóc cho nàng nhưng lại do dự, dường như mọi việc làm đều là tiết mạn tới nàng.
Ở trong lòng hắn, nàng tựa như tiên nữ, không thể xâm phạm.
Nhưng thấy nàng nhíu mày càng chặt thì biết nàng khó chịu, hắn vẫn vươn tay khẽ vuốt tóc nàng
- Ai?
Không ngờ nàng vô cùng cảnh giác, mở bùng mắt khiến hắn luống cuống
- Cô nương, ta…
Giống như làm việc gian bị bắt tại trận, mặt hắn đỏ bừng
- Công tử, là ngươi sao? Nàng cười cười, nụ cười hồn nhiên khiến hắn khó xử: – ngươi đã quay lại sao?
- Sao lại ngủ ở đây? Hắn dịu dàng hỏi: – Cẩn thận bị cảm lạnh.
- Đừng lo, ta không yếu ớt như các ngươi nghĩ đâu
Nàng hơi động, vô ý thoáng nhìn thấy mấy con bọ rùa trên váy, không khỏi giật mình
- Cho dù không gặp lạnh cũng sẽ bị sâu bọ bò lên, nào, để ta bắt chúng đi cho nàng. Hắn cố ý nói.
- Đợi đã
Nàng gạt tay hắn ra, bắt một con bọ rùa lên, dưới ánh sáng nhàn nhạt nhìn chăm chú
- Sao thế? Hắn nhìn sự biến hóa của nàng
Vẻ mặt nàng, ban đầu là kinh ngạc, sau đó dần thoải mái, cuối cùng cười tươi thật xinh đẹp
- Là bọ rùa tám chấm
Nàng vỗ tay mừng:
- Công tử, ngươi đếm giúp ta xem, con bọ này có phải có tám chấm không?
- Đúng. Hắn cười trộm. Sao phải đếm, hắn tự vẽ chẳng lẽ không biết sao?
- Trời ạ, không chỉ một con
Nàng kinh ngạc reo lên:
- Sao lại có nhiều như thế, hơn nữa còn đều bám lên váy ta.
- Giờ nàng có thể ước rồi
Nhìn nàng, nụ cười của nàng, sự vui vẻ của nàng cũng thành sự vui vẻ của hắn.
- Đúng rồi, giờ ta có thể nói tâm nguyện của mình rồi
Hai tay nàng chắp lại, nhắm mắt lẩm bẩm
- Hi vọng nàng và biểu ca nối lại tình xưa?
- Không!
Nàng mở mắt, cười đến chói lòa, lắc lắc đầu:
- Ta hi vọng mình có thể giống như biểu ca, sớm tìm được ý trung nhân.
- ….
Hắn vạn vạn không ngờ đáp án là như vậy, nhất thời cứng đờ nơi đó
- Công tử, chúng ta từng gặp chưa? Nàng đột nhiên hỏi: – trước lần này ngươi đến nhà ta, chúng ta có gặp chưa? Vì sao ta cảm thấy ngươi quen như vậy?
- Hai năm trước, chúng ta từng gặp
Không ngờ nàng vẫn có trí nhớ mơ hồ về hắn, điều này khiến hắn vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng
- Ở đâu nhỉ?
Lúc này hắn cũng không đáp, chỉ thần bí mỉm cười nháy mắt:
- Cô nương thử nghĩ xem.
Nàng mơ hồ nhìn gương mặt tuấn tú này, nhớ về nam tử anh tuấn trẻ tuổi này, một lần lại một lần…
Ở đâu nhỉ? Chắc chắn nàng từng gặp hắn, hơn nữa lần gặp gỡ đó không bình thường, nhưng sao nàng nghĩ mãi không ra?
Là trong mơ nghĩ không ra hay là hiện thực không nghĩ ra?
Kiều Tâm chỉ cảm thấy mọi thứ này đều rất chân thật, không giống như mơ nhưng nếu không phải mơ thì sao nàng lại thành cô gái sang trọng, hơn nữa ở bên còn có một nam tử tuấn mỹ, si tình đến vậy?
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng nhớ, ngay khi sắp nhớ ra, một tiếng động ồn ào đánh thức nàng.
Bìa rừng kia biến mất, con bọ rùa xinh đẹp cũng biến mất, nam tử mỉm cười dịu dàng kia cũng biến mất, nàng lại trở lại thành Kiều Tâm, kinh ngạc nhìn căn phòng cho hạ nhân của Vương phủ.
Bên ngoài thật ồn ào, người tới kẻ đi, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó
Kiều Tâm khoác áo đứng dậy, mở cửa tìm xem có chuyện gì.
Chỉ thấy Dư ma ma dẫn hai nha hoàn, cầm chậu rửa mặt đi về phía nàng
- Ôi, Kiều cô nương, cô tỉnh rồi, vừa lúc Vương gia muốn gặp ngươi đó. BÀ tươi cười nói với cô.
- Bây giờ? Ta còn chưa rửa mặt, chải đầu… Kiều Tâm vẫn còn ngái ngủ.
- Ta cũng đưa người đến giúp ngươi rồi
Nói rồi, hai nha hoàn phía sau bưng nước đến trước mặt Kiều Tâm.
Chậu nước bốc hơi, nước vẫn còn ấm
Kiều Tâm có chút không quen, nàng là một nha hoàn nhưng mấy ngày nay vào phủ, mọi người hầu hạ nàng như một tiểu thư, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng không cần động tay, đúng là rất kì quái
Nhưng nàng vốn lười suy nghĩ, vẫn chỉ thay đổi xiêm y, đi theo Dư ma ma đến phòng khác. Từ xa đã ngửi thấy mùi hương thật thơm, khiến người thèm thuồng.
- Sao vậy? Vương gia còn chưa ăn sáng sao? Kiều Tâm kinh ngạc
Dư ma ma cười không đáp, đẩy nàng vào. Vừa bước vào, nàng đã bị giật mình.
Chỉ thấy giữa phòng khách là một chiếc bàn lớn, trên bàn sắp xếp cũng phải hơn 100 bát to bát nhỏ. Trên bát không rõ là đựng cái gì nhưng theo mùi hương có thể đoán là đồ ăn.
Hoa Đình Phong luôn giản dị, ngày ba bữa chỉ sai hạ nhân chuẩn bị ba món, một bát canh là được, sao hôm nay phô trương như vậy?
Chẳng lẽ là mở tiệc chiêu đãi Nam Chu đế?
Nàng không dám hỏi nhiều, đi đến bên Hoa Đình Phong, định hầu hạ hắn dùng bữa
Hôm nay hắn mặc áo trắng, trông vô cùng thoải mái, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười đến mê người.
Hoa Đình Phong nhìn nàng, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, nói ngắn gọn:
- Ngồi đi
- Ngồi? Kiều Tâm kinh hãi: – Vương gia… ngươi bảo ta cũng ngồi sao?
- Hôm nay những thứ này là chuẩn bị cho nàng, nàng không ngồi ăn thì làm thế nào?
- Chuẩn bị cho ta?
Nàng há hốc miệng, trong chốc lát không biết nên phản ứng ra sao?
- Vương gia… những cái này là cái gì?
- Là tâm nguyện của nàng đó. Hắn cười đầy sủng nịch.
- Tâm nguyện của ta? Nàng nhíu mi hồi lâu mới chợt hiểu: – Là đại đỗ ba sao?
- Thông minh!
Thời tiết dần nóng, trong tay hắn là một cây quạt trúc, giờ này hắn khẽ xoay quạt gõ lên đầu nàng.
Người hầu nghe hắn sai bảo, tiến lên mở từng cái bát ra, chỉ thấy trong những chén nhỏ có những chiếc bánh tròn xoe, nước dùng thơm ngát, vô cùng mê người
- Những cái này đều là cho ta ăn? Nàng tròn mắt
- Ở đây có hơn trăm bát đại đỗ ba, chắc chết nàng cũng ăn không hết?
Hắn cười:
- Để cho nàng nếm thử thôi, xem loại nàng hợp khẩu vị nàng.
Dư ma ma ở bên vội giải thích
- Vương gia nghe nói cô nương thích ăn đại đỗ ba này nên cho bố cáo, triệu đến vương phủ hơn trăm đầu bếp giỏi làm món nay, hạ lệnh cho bọn họ hôm nay làm món này. Vương gia nói ai làm món này mà cô nương thấy ngon thì giữ lại Vương phủ. Giờ đám đầu bếp đó đều ở sân sau, chỉ chờ cô nương ăn xong cho bọn họ đáp án thôi
Hơn một trăm đầu bếp? Khó trách hôm nay trong phủ náo loạn như thế, đột nhiên hơn 100 người đến không ầm ỹ mới là lạ
Trời ạ, hôm đó trong rừng nàng chỉ thuận miệng nói ra thôi, hắn lại để chuyện này trong lòng, còn tìm người để hoàn thành tâm nguyện cho nàng. Vì sao? Vì sao hắn lại tốt với nàng như thế
Nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ thậm chí còn là thê tử hắn phải tới để trả thù, hắn thật sự không nên như thế…
Kiều Tâm bất an, cảm giác lẫn lộn.
- Sao còn chưa động đũa? Nhìn nàng đỏ mặt lên, hắn trêu ghẹo: – xấu hổ sao?
- Vương gia…
Nàng cúi đầu, một lúc lâu không nói gì, trong giây lát sau quỳ xuống trước mặt Hoa Đình Phong.
- Sao thế? Hắn cười lớn: – chẳng qua chỉ làm cho nàng mấy bát đại đỗ ba mà phải cảm kích quỳ xuống thế sao
- Vương gia… xin thứ nô tỳ tội chết. Nàng quỳ rạp xuống
- Tội gì? Hắn ngạc nhiên
- Những bát đại đỗ ba này nô tỳ không muốn ăn
- Vì sao? Hắn càng ngạc nhiên: – đây không phải là món nàng thích ăn nhất sao?
- Đều do ngày ấy nô tỳ không nói rõ với Vương gia
Nàng ấp úng:
- Nô tỳ chỉ thích ăn đại đỗ ba do quán Vương Tưởng ở quê nhà thôi
- Vương Tưởng là cái gì? Hoa Đình Phong tò mò
- Là một nhà làm món nay, tên chủ quán là Vương Tưởng, ở Xương Châu
- Xương Châu
Hắn đặc biệt chú ý đến lời nói của nàng, hơi ngừng lại:
- Nàng nói là nhà họ Vương ở Xương Châu, nói vậy… mấy năm nay nàng vẫn ở Xương Châu?
- Vâng.
Nàng phát hiện mình lỡ lời, quanh co:
- Đúng rồi, nô tỳ là người Xương Châu… nô tỳ biết Vương phi cũng là người Xương Châu… khi nãy nhắc tới chuyện thương tâm của Vương gia?
- Không. Hắn cười kì lạ: – chỉ cần biết thê tử ta ở Xương Châu sống bình an là ta an tâm rồi…
Nói vậy hắn chưa biết Lam tỷ tỷ đã lên Nhạc Dương rồi? Kiều Tâm cắn môi, cúi đầu
- Vừa rồi nàng nói thích ăn đại đỗ ba do Vương Tưởng ở Xương Châu làm?
Hắn hơi hắng giọng:
- Đại đỗ ba của Vương Tưởng có gì ngon mà nàng thích ăn như thế?
- Thật ra món này cũng đại đồng tiểu dị với những người bày bán trên phố, chỉ khác ở nước dùng
Nàng mỉm cười nói:
- Mùi hương nước dùng ở quán đó rất độc đáo, khiến người ta mong nhớ, một ngày không ăn thì bất an, mười ngày không ăn thì thấy cuộc đời chẳng có gì vui vẻ, thà chết còn hơn.
- Khoa trương vậy sao? Hắn lắc đầu: – ta không tin
- Thật đó. Vẻ mặt nàng rất thành khẩn: – Nước dùng đó còn có thể chữa bệnh đó. Hai năm trước, nô tỳ bị mắc bệnh nặng, tỷ tỷ của nô tỳ mua đại đỗ ba của Vương Tường cho nô tỳ ăn, ăn một lần thôi mà nô tỳ khỏe lại rất nhiều
- Nàng mắc bệnh nặng? Bệnh gì? Hắn nhất thời lo lắng hỏi
- Cũng không có gì. Nàng thuận miệng đáp: – cũng chỉ là đau đầu mà thôi.
Hoa Đình Phong dường như cũng không tin là nàng nói thật nhưng cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi kĩ
- Được, ta sẽ cho người mời lão Vương kia đến làm đầu bếp trong phủ. Hắn nói
- Không được đâu. Kiều Tâm buồn bã: lão Vương… đã qua đời từ năm trước
- Đã chết? Hắn sửng sốt
- Đúng vậy, hắn vừa chết, quán ăn cũng đóng cửa, không ít người tiếc đó, dù sao đó cũng là quán ăn ngon nhất Xương Châu
- Nhưng hắn cũng có người nối dõi chứ? Con cháu hắn không biết thừa kế bí quyết của hắn mà tiếp tục kinh doanh sao?
- Nói cũng thấy lạ, khi lão Vương lâm chung bắt con mình quỳ gối trước giường mà thề, vĩnh viễn không được làm loại đại đỗ ba đó nữa, người trong nhà cũng không cho ăn
- Vì sao vậy? Hắn càng nghe càng thấy lạ
- Không biết. Di chúc này của lão Vương là điều bí ẩn với cả thành Xương Châu chúng ta, mọi người đều bàn tán nhưng không ai hiểu nổi.
- Không bằng ta phái người đi thăm dò, chưa biết chừng từ con cái lão Vương có thể tìm ra bí quyết. Hoa Đình Phong hơi nghĩ nghĩ
- Vương gia, thật sự không cần
Thịnh tình khó khước khiến nàng đành phải nói thật
- Bí quyết đó… tỷ tỷ ta đã lấy được từ con của lão Vương, nàng sẽ làm cho ta ăn, không dám phiền Vương gia.
- Tỷ tỷ nàng cũng ở Nhạc Dương sao? Hắn nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó.
- Vâng. Nàng vội lấp liếm: – tỷ tỷ cũng như ta, làm cho nhà người khác
- Nói như thế, hôm nay ta mời đầu bếp chỉ là chuyện thừa.
Hắn cười tự giễu, trong mắt có chút buồn nhưng vẫn cười lớn.
- Vương gia, trăm ngàn đừng nói như vậy!
Nhìn hắn cười mà lòng Kiều Tâm cảm giác có lỗi:
- Đều do nô tỳ không nói rõ ràng, hại Vương gia phí tâm, là nô tỳ có lỗi với Vương gia
- Ta có cái gì mà xin lỗi? Chỉ có thể nói mấy đầu bếp này không có duyên, vốn định mời một cao thủ đến nấu nướng trong phủ nhưng cũng đành để họ thất vọng ra về.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói chuyện nhiều với nàng, xoay người đi vào trong
Lần này, không cần hắn nói, bọn người hầu đều lặng lẽ tiến lên đem dọn hơn 100 bát vô dụng kia, nhanh chóng mà chỉnh tề
Gió mùa hạ thổi vào trong, vốn dĩ là tươi mát, sảng khoái mà lúc này lòng Kiều Tâm lại vô cùng phiền muộn
Vì sao lại phiền muộn? Nàng vốn nên thấy may mắn, may mà lần này nàng không nhận tình cảm của hắn, nếu không chẳng phải là mang nợ rồi sao
***
- Tỷ tỷ…
Nhìn nữ tử trùm đầu, Kiều Tâm đột nhiên có cảm giác chột dạ, tự thấy mình như phản đồ.
- Chuyện làm đến đâu rồi. Nữ tử áo đen cúi đầu hỏi
- Kiều Tâm vô dụng, chưa thế giúp tỷ trừng trị kẻ phụ tình kia. Nàng lo lắng nói
- Ngươi vào Tây Thành Vương phủ cũng khá lâu rồi, sao chỉ làm có hai chuyện đó
Một chuyện là bỏ thuốc xổ vào chén trà của Hoàng thượng và Hoàng hậu nhưng cả hai bình yên vô sự. Chuyện còn lại là phá hủy máy bơm nước của Hoa Đình Phong nhưng đáng tiếc lần đó cũng không khiến hắn xấu mặt.
Đúng vậy, nàng chỉ làm hai chuyện vô dụng, lãng phí thời gian dài, càng khiến nàng sợ hãi là dần dần, hảo cảm của nàng dành cho Hoa Đình Phong càng tăng
- Không phải ngươi thích hắn chứ?
Lam tỷ tỷ đột nhiên hỏi vậy khiến nàng té ngửa
- Tỷ tỷ… ta… ta sao lại như thế?
Nàng vội xua tay chống chế nhưng vẻ bối rối lại bán đứng nàng
- Cho dù là thế tỷ tỷ cũng không trách ngươi
Nữ tử áo đen tự tay đỡ nàng dậy:
- Hoa Đình Phong kia thông minh, anh tuấn, nữ tử trong thiên hạ đều động tâm với hắn, ngươi là nữ hài tử chưa hiểu chuyện đời, bị hắn lừa mà ý loạn tình mê cũng là chuyện thường.
- Tỷ tỷ, ta không thích hắn. Sao ta có thể là một kẻ vong ân phụ nghĩa, thích kẻ thù của tỷ tỷ? Huống chi, hắn còn là…
Cảm giác tội lỗi đang cào xé trong lòng nàng. Dường như nàng đã làm một việc không thể tha thứ, cảm giác như muốn chết.
- Giờ đừng nói chuyện này, ngươi như thân muội muộn của ta, cho dù ngươi không muốn báo thù cho tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng ngươi.
Nữ tử áo đen cười cười:
- Lại đây, hôm trước ta mua mấy món trang sức, nhìn hộ ta xem cái nào đẹp
Chỉ vân đạm phong khinh như thế, như bàn chuyện trong nhà, nữ tử áo đen dẫn Kiều Tâm vào trong phòng, trên bàn trang điểm đầy trang sức lấp lánh
Kiều Tâm tới gần, cẩn thận chọn trang sức cho nữ tử kia, một lúc lâu sau, nàng cầm lấy một cây trâm hoa tím đẹp đẽ.
- Tỷ tỷ, cái này có vẻ hợp với ngươi nhất, để ta cài cho tỷ
- Đừng
Đối phương như cố giấu điều gì đó, lui về phía sau
- Ngươi cứ chọn cho ta rồi để đó, chút nữa ta tự thử
- Ta giúp tỷ chẳng tiện hơn sao?
Kiều Tâm không hiểu ý, định lấy lòng nữ tử, tự ý tiến lên định cài hoa lên đầu nữ tử nhưng không ngờ lại chạm vào khăn trùm đầu.
Nàng nhớ, Lam tỷ tỷ vẫn luôn che đầu, trông vô cùng thần bí mà xinh đẹp, nàng vẫn nghĩ đó là để cho đẹp hơn mà thôi. Nhưng lúc này, nàng phát hiện ra câu trả lời, hoảng hốt đến ngây người.
Tóc bạc, đầu Lam tỷ tỷ rất nhiều tóc bạc.
Nếu cả một đầu toàn tóc bạc thì cũng không sao, đó là sự khác biệt, nhưng sợ nhất là tóc bạc, tóc đen cùng lẫn lộn khiến người ta có cảm giác đáng sợ
Lam tỷ tỷ còn trẻ sao lại như bà già, tóc trắng đầy đầu như thế?
Khó trách suốt ngày nàng phải lấy khăn trùm đầu, thì ra, dưới khăn trùm đầu là bí mật đáng sợ như thế
- Rất khó coi đúng không?
Nữ tử áo đen cười tự giễu thành tiếng, giọng nói đầy hận ý
- Người chưa già, tóc đã bạc, ai nhìn cũng đều thấy sợ.
- Tỷ tỷ… Kiều Tâm run sợ hỏi: – sao lại như thế?
- Một đêm tóc bạc trắng, còn có nguyên nhân gì? Đơn giản là đau lòng, u buồn mà thôi
- Vì… Hoa Đình Phong?
- Không. Là ta rất ngu ngốc
Nàng lại cười thê lương:
- Xem đi, yêu thương Hoa Đình Phong sẽ có kết cục đó, nếu ngươi thích hắn, có lẽ sau này cũng như ta mà thôi
- Tỷ tỷ…Nàng như nghẹn lời, không biết nói sao
Nàng không lừa được chính mình, quả thực, qua mấy ngày ở chung, nếu nói không có tình cảm với Hoa Đình Phong là nói dối, nhưng giờ nhìn thấy Lam tỷ tỷ tóc bạc trắng, đau lòng như thế thì nhất thời như thanh tỉnh lại.
- Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi báo thù, nhất định…
Kiều Tâm đột nhiên thấy hai má ướt đẫm, nàng khóc từ bao giờ? Sao nàng không tự hay biết?
- Muội muội ngốc, báo thù không được cũng chẳng sao, tỷ tỷ chỉ sợ ngươi bị lừa thôi
Nữ tử áo đen nắm tay nàng, ôn nhu nói:
- Đói chưa? Tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị đại đỗ ba cho ngươi ăn rồi
- Cảm ơn tỷ tỷ
Lúc này, những khổ sở trong lòng khiến nàng chẳng có cảm giác gì thèm ăn.
- Tỷ tỷ biết ngươi không bỏ được đại đỗ ba này, một ngày không ăn sẽ không vui. Ngươi ở trong Vương phủ, tỷ tỷ không ở bên cạnh ngươi, không thể mỗi ngày làm cho ngươi… thế này đi, lúc nào ngươi muốn ăn thì nhờ ngươi đến khách sạn này báo, tỷ tỷ làm rồi giúp ngươi mang vào phủ
- Vâng.
Nàng hai mắt đẫm lệ, không thấy sự thù địch, điên cuồng trong mắt nữ tử kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.