Chương 5
Tâm Sủng
10/08/2013
Nàng đang phát sốt sao?
Vì sao cả người nóng bừng, hai mắt mơ hồ?
Đêm qua rõ ràng đã đóng cửa sổ sao lại còn nhiễm phong hàn? Không, dường như không phải phong hàn, ngoài những triệu chứng tương tự phong hàn, ngực nàng còn đau đớn, tim đập dồn, dạ dày quay cuồng, co rút…
Nàng mệt mỏi đứng lên, định chải đầu, rửa mặt như bình thường nhưng hai chân lại nhũn ra, ngã gục xuống đất, hồi lâu vẫn không thể đứng dậy
Có cái gì đó ngưa ngứa, chậm rãi chảy từ chóp mũi nàng, lấy tay sờ thử lại nhìn thấy vệt máu tươi đỏ chói
Máu? Sao nàng lại bị chảy máu cam?
Trong lòng có sự buồn phiền dường như không thể nào phát tiết làm cho nàng rất muốn đập phá mọi thứ trong căn phòng này, muốn hét thật lớn.
- Kiều cô nương, Kiều cô nương, ngươi làm sao vậy?!
Nghe được tiếng động khác lạ trong phòng, Dư ma ma đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kiều Tâm ngã trên đất thì vô cùng ngạc nhiên, vội tiến lên đỡ nàng
- Kiều cô nương, cô nương bị bệnh sao? Ta lập tức đi gọi đại phu đến xem
- Đừng… nàng yếu ớt nắm lấy tay Dư ma ma: – ta … không sao… có lẽ hơi bị sốt
- Thật không? Dư ma ma hồ nghi nhìn nàng, sờ trán nàng, lắc đầu: – có vẻ như bị sốt nhưng không giống lắm
- Phiền ma ma giúp ta mua thuốc phong hàn, đừng làm kinh động người khác
Kiều Tâm hơi yên lặng, dường như có điều khó nói:
- Còn chuyện này, phiền ma ma…
- Cô nương có việc gì cứ nói.
- Phiền ma ma đến khách điếm Phong Kì một chuyến giùm ta
- Khách điếm Phong Kì? Dư ma ma ngẩn ra:- Làm gì?
- Tỷ tỷ ta ở đó, phiền ngươi đến phòng chữ Thiên ở lầu hai tìm nàng, nói… ta muốn ăn đại đỗ ba, bảo nàng làm cho ta một bát.
- A! Bà càng thêm kinh ngạc. Kiều cô nương, giờ ngươi sinh bệnh phải uống thuốc mới đúng, sao lại muốn ăn thứ đó?
- Ta thật sự rất muốn ăn, không ăn còn khó chịu hơn chết… ma ma, van xin ngươi giúp ta.
Đôi môi tái nhợt của nàng run run, không ngừng cầu xin.
- Được được, để ta đi. Không lay chuyển được nàng, Dư ma ma đành phải gật đầu.
Nhìn bóng bà vội vàng rời đi, Kiều Tâm thở hổn hển, cố gắng khắc chế sự phiền muộn trong lòng, bức bách bản thân trấn tĩnh lại, nằm lên giường…
Qua nửa canh giờ, Dư ma ma đã quay lại nhưng bà không lập tức tới gặp Kiều Tâm mà lại bưng bát đại đỗ ba đến hoa viên
Trong lương đình ở hoa viên, Hoa Đình Phong và Mục Triển đang chơi cờ, Mục Triển thắng được một ván, tâm tình vô cùng thoải mái.
- Đình Phong, còn nhớ nhiều năm trước kia, ngươi và ta có chơi một ván cờ không? Mục Triển hỏi
- Ván cờ gì?
- Chính là ngày Thanh Toàn bị bắt cóc đó, ngươi và ta có chơi một ván cờ.
- Ha ha, đương nhiên là nhớ. Hoa Đình Phong cười khổ
- Lúc ấy, ngươi thừa lúc ta tâm phiền ý loạn mà ăn quân của ta, hôm nay ta cũng báo được thù rồi!
- Kĩ thuật chơi cờ của các ngươi cũng sàn sàn nhau, thua thua thắng thắng chỉ phụ thuộc vào tâm tình mà thôi.
Thanh Toàn ở một bên vừa ngắm hoa vừa cười nói
- Thần hôm nay quả thực… trong lòng bất an. Hoa Đình Phong thừa nhận
- Ta thấy mấy ngày nay ngươi đều rất bất an!
Mục Triển cười mắng:
- Không phải nói rất muốn cho ra xem phát minh của ngươi sao? Ngày đó vô cớ mất tích cũng coi như thôi nhưng sao không thấy nhắc tới chuyện này nữa?
- Cỗ máy đó không biết ai đã phá hoại, thần đang sửa chữa, xin Hoàng thượng ở lại thêm mấy ngày
- Ngươi giữ ta lại đây thật sự chỉ vì cỗ máy đó? Mục Triển cười
- Hẳn là để xem trò hay đi! Thanh Toàn hiểu ý phu quân tiếp lời
Dư ma ma đứng ngoài lương đình, không dám phá vỡ cuộc trò chuyện, đợi bọn họ hơi ngừng lại mời chần chờ khẽ gọi một tiếng:
- Vương gia.
Lúc này Hoa Đình Phong mới phát hiện có hạ nhân đứng đó, bất an hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Kiều cô nương… bị bệnh
- Bị bệnh?! Hắn lập tức khẩn trương, vội đứng dậy, tay áo dài phất qua làm cả bàn cờ rơi xuống: – Bệnh gì? Đã mời đại phu chưa? Uống thuốc chưa
- Nhìn qua thì như là nhiễm phong hàn, lão nô đã kêu phòng bếp sắc thuốc… nhưng bệnh này lại rất kì quái.
- Kì quái thế nào?
- Tâm tình Kiều cô nương vô cùng mệt mỏi, còn nhờ lão nô làm một việc
- Việc gì?
Hắn vội bước xuống bậc thang, lo lắng hỏi:
- Vương gia, ngươi xem đây là cái gì? Dư ma ma dâng bát Đại đỗ ba ra
- Sao? Ngươi nhờ đầu bếp làm cho nàng ăn?
- Không, là Kiều cô nương nói muốn ăn, hơn nữa cũng không phải phòng bếp làm
- Mua ở ngoài?
- Thực ra là một vị cô nương ở khách điếm Phong Kì làm, Kiều cô nương nói đó là tỷ tỷ của nàng
- Tỷ tỷ?
Hoa Đình Phong nghe được thì hoảng hốt, ngay cả Mục Triển, Thanh Toàn nghe được hai chữ “tỷ tỷ” cũng lập tức quay lại, ngẩn người nhìn nhau
- Vương gia, người nói chuyện này có lạ không, Kiều cô nương kia như đứa bé mồ côi nhà nghèo, tỷ tỷ nàng lại cả người mặc đồ sang trọng, đẹp đẽ vô cùng, ở lại khách sạn tốt nhất, ở phòng tốt nhất! Đại đỗ ba này cũng chẳng phải là tỷ tỷ kia tự làm mà sai tỳ nữ khác đến phòng bếp của khách điếm làm, thực là thần bí
Dư ma ma kể rất hưng phấn, lần này, Hoa Đình Phong yên lặng lắng nghe, tựa như mọi thứ hắn đều đã đoán trước được, không chút ngạc nhiên.
- Vương gia, ngươi có thấy mùi của đại đỗ ba này khác với bình thường không?
- Để ta xem xem
Hoa Đình Phong nhíu mày định ngửi thì Thanh Toàn ở phía sau đột nhiên nói, chỉ thấy nàng bước lên trước, bưng bát lên, cẩn thận nhìn nước dùng, sau đó lấy thìa thử một ngụm
- Cái này vạn vạn lần không được để Kiều cô nương ăn. Nàng khẽ thở dài.
- Vì sao? Hoa Đình Phong nhíu mày
- Có độc
- Có độc?!
Một lời vừa nói ra, ai nấy đều kinh ngạc
- Ai da, Vương gia, lão nô dù có 100 lá gan cũng không dám hạ độc với Kiều cô nương. Dư ma ma vội quỳ xuống kêu oan
- Ma ma mau đứng lên, ta không nói ngươi hạ độc. Thanh Toàn mỉm cười: – Độc này không phải loại bình thường, ngươi cũng chẳng thể tìm được nó đâu.
- Rốt cuộc là độc gì? Thanh Toàn, nàng mau giải thích đi, đừng làm Đình Phong sốt ruột. Mục Triển nói
- Thật ra loại độc dược này thiếp chưa từng gặp, chỉ đọc trong sách, kết hợp với bệnh trạng của Kiều cô nương, với cả mùi lạ này thì có thể khẳng định Kiều cô nương dính độc thuốc phiện
- Thuốc phiện? Là cái gì?
Ai nấy đều khó hiểu
- Là một loại thực vật sinh trưởng ở nơi nóng bức, mùa xuân nở hoa, hoa này vô cùng diễm lệ, đỏ, hồng, tím, trắng, rất nhiều màu sắc. Đầu mùa hạ, thuốc phiện bắt đầu kết quả, nửa tháng sau quả sẽ chín. Dùng dao cắt vỏ hoặc thân cây sẽ thấy có chất nhựa trắng như sữa chảy ra. Nhựa này có thể làm thuốc, chữa thổ tả, giảm đau vốn là thứ có ích nhưng nếu thường xuyên dùng thì sẽ thành nghiện… Ta xem thì chắc nước dùng này là từ thuốc phiện nấu ra
- Nghiện? Hoa Đình Phong vội hỏi: – vậy người nghiện sẽ thế nào?
- Nhẹ thì tim đập nhanh, co rút, lo lắng, tức giận, chảy máu cam… nặng thì gầy yếu, nông nóng bất an, sinh ảo giác, thở khó khăn… thậm chí là chết
- Vậy Kiều Tâm… Hoa Đình Phong cảm giác trước mắt như hoa lên: – Nàng sẽ thế nào?
- Theo Dư ma ma nói, Kiều cô nương đại khái chưa nghiện nặng, nhưng bệnh cũng không nhẹ. Thanh Toàn đoán
- Nương nương, ngươi có cách chữa cho nàng không? Hoa Đình Phong run rẩy cầu xin: – Thần cầu xin nương nương nhất định phải cứu cho nàng
- Xin Tây Thành vương yên tâm, chỉ cần từ nay về sau nàng không ăn cái này nữa thì sẽ tốt dần lên, nhưng trong quá trình sẽ phải chịu tra tấn.
Nàng an ủi:
- Ta biết lúc thuốc phiện tái phát thì có thể châm cứu giảm bớt đau đớn, ta có thể giúp nàng.
- Thật sao?
Hắn lẩm bẩm, giờ phút này, đôi mắt khôn ngoan trở nên mơ hồ, mờ mịt.
Ầm !
Lại một tiếng bình hoa rơi xuống đất, bình hoa gốm men xanh thượng hảo lập tức vỡ tan tành.
Đứng ngoài phòng Kiều Tâm, nghe tiếng đổ vỡ liên tiếp, Hoa Đình Phong đau lòng.
Đau lòng không phải vì đồ sứ kia mà là vì người đập vỡ đồ
- Vương gia…
Kẻ hầu cận đứng sau sợ hãi hỏi:
- Đây là bình hoa cuối cùng trong Vương phủ, có cần đưa vào phòng Kiều cô nương không?
- Ta vừa nói thế nào? Hắn gầm lên: – Bình hoa vỡ rồi không biết mua tiếp sao? Bảo quản gia đưa ngân lượng cho ngươi, mua một trăm bình khác về.
- Vâng vâng. Người hầu run rẩy, hoang mang rời đi
- Tây Thành Vương gia thật hào phóng
Mục Triển ở bên mỉm cười:
- Đó toàn là những bình hoa cổ quý giá, giá trị liên thành, bao nhiêu đó bị đập vỡ mà Vương gia cũng không thèm chau mày, nhăn mặt.
- Mục Triển, Đình Phong đang lo lắng cho Kiều Tâm, chàng đừng đùa hắn nữa. Thanh Toàn kéo áo, nháy mắt với hắn.
- Nương nương.
Nghe được giọng nàng, Hoa Đình Phong xoay người cầu xin:
- Nương nương, ngươi lại châm cứu đi, nàng đau đớn như vậy ta thật sự không đành lòng…
- Ta đã châm cứu cho nàng rồi, chỉ sợ nàng quá mức ỷ lại vào việc châm cứu này thì sẽ không tốt
Thanh Toàn cũng khó xử:
- Chúng ta phải kiên nhẫn chờ, để nàng tự mình vượt qua cửa ải này
- Nhưng giờ nàng rất đau đớn…
Bên trong lại truyền đến tiếng bình hoa vỡ, Hoa Đình Phong cảm giác tim mình như cũng vỡ vụn.
Mười ngày qua, hắn cố nhịn không gặp Kiều Tâm nhưng ngày nào cũng đứng bên ngoài cửa chờ, chờ tin nàng khỏe lại nhưng dường như sự đau đớn của nàng không hề giảm bớt. Ngày đêm chỉ nghe tiếng nàng quát lớn, đập phá đồ đạc, thậm chí xé rách màn trướng, đến độ tay chảy máu…
- Nương nương, ngoài châm cứu còn có cách gì giúp Kiều Tâm bớt đau không?
Hắn cảm giác như mình sắp ngã gục
- Có thì có nhưng không thể dùng.
- Có cách gì? Mau nói cho ta biết… nương nương van xin ngươi nói cho ta biết đi…
- Để nàng lại dùng thuốc phiện
- Cái gì? Hoa Đình Phong giật mình
- Đó là một cách mạo hiểm, tuy rằng dùng thuốc phiện có thể giúp Kiều Tâm bớt đau đớn nhưng có lẽ khiến mấy ngày qua chỉ là công cốc. Đình Phong, ngươi thực sự muốn thử sao? Thanh Toàn lắc đầu: – Ta khuyên ngươi bỏ đi, hơn nữa giờ chúng ta cũng không có thuốc phiện
- Chúng ta không có nhưng có người sẽ có. Hắn lẩm bẩm
- Đình Phong, ngươi đừng làm chuyện điên rồ! Mục Triển hiểu ý hắn, vội ngăn cản: – Đừng nói là ngươi sẽ đi tìm nàng ta chứ?
- Nhưng nàng có thuốc phiện, không phải sao? Nàng cố ý lộ ra nơi ở là khách điếm Phong Kì chẳng phải là muốn ta đến tìm sao? Hắn cười chua xót
- Đình Phong, ngươi đoán ra nàng từ khi nào?
- Từ đầu ta đã biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Kiều Tâm…
Khuôn mặt tuấn tú dù cười nhưng lại đau khổ vô cùng:
- Nàng cố ý để Kiều Tâm đến bên ta là để tra tấn ta, trả thù ta..
- Vạn nhất nàng làm chuyện bất lợi với ngươi thì sao?
- Kệ nàng đi. Hoa Đình Phong lạnh nhạt: – nàng muốn chém muốn giết tùy nàng, dù sao ta cũng phụ tình nàng
- Nếu nàng muốn ngươi lấy nàng thì sao? Thanh Toàn đột nhiên hỏi
Nghe câu này, Hoa Đình Phong cứng đờ người, không biết nói gì.
- Nếu nàng muốn ngươi lấy nàng thì ngươi sẽ lấy sao?
- Chỉ cần giúp Kiều Tâm không phải chịu khổ, ta đồng ý… Hắn khàn khàn đáp.
- Ngươi điên rồi!
Mục Triển trách mắng:
- Như vậy không chỉ không giúp Kiều Tâm bớt đau mà sau này nó biết chân tướng sẽ càng đau đớn hơn. Đình Phong, sao ngươi hồ đồ như vậy? Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Kiều Tâm thì ngươi thành kẻ đại ngu ngốc là sao? Ngươi quá chiều chuộng Kiều Tâm rồi? Để nó phá sạch phòng này thì cũng thôi nhưng sao ngay cả độc dược cũng để nó ăn! Ngươi đang làm hại nó đó. Trẫm lấy thân phận là vua một nước ra lệnh cho ngươi không được đến khách điếm Phong Kì, nếu không chém cả nhà không tha.
- Hoàng thượng…
Hắn cảm giác yết hầu tắc nghẹn, không biết phải làm sao.
- Mục Triển, chàng đừng dọa hắn. Thanh Toàn cười: – Giờ hắn đã đủ choáng váng sao chịu nổi chàng đe dọa như thế? Đình Phong, vừa rồi ta quên nói, thực ra vẫn còn một cách
- Cách gì? Mắt hắn sáng bừng
Thanh Toàn ghé vào tai hắn nói bốn chữ.
Nghe xong bốn chữ này, Hoa Đình Phong ngây ngốc hồi lâu, mãi đến khi Mục Triển đẩy hắn, hối thúc “mau đi đi” thì hắn mới bước vào căn phòng đó.
Ôm nàng một cái
Vừa rồi Hoàng hậu nói bốn chữ này
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng nha hoàn hầu hạ Kiều Tâm đang không biết làm như thế nào, thấy hắn bước thì như thấy cứu tinh, mắt sáng bừng, đồng loạt gọi:
- Vương gia.
- Các ngươi tạm thời lui xuống nghỉ đi, nơi này để ta là được.
Hoa Đình Phong sai bảo
Mấy nha hoàn thức trắng mấy đêm nay đều mừng rỡ cảm ơn, trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ còn lại hắn và người đang lui vào góc kia.
- Kiều Tâm…
Hắn đau lòng khẽ gọi nhưng nàng còn đang mơ hồ, không đáp lời hắn
Trời ạ, mới qua mấy ngày hắn đã không nhận ra nàng nữa
Kiều Tâm luôn đáng yêu, tươi cười lúc này cuộn tròn như con mèo, thu mình trong góc. Ngày thường tươi sáng mà lúc này ảm đảm, khuôn mặt vốn hồng hào, xinh đẹp giờ xám ngắt, tóc dài rối tung bết mồ hôi như tơ nhện.
- Kiều Tâm, là ta…
Nhìn nàng như vậy, hắn cảm giác sống mũi cay cay, có cái gì đó khiến mắt hắn ươn ướt. Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, khẽ vuôt mái tóc rối tung của nàng:
- Nhìn ta này, Kiều Tâm… còn nhận ra ta không?
Ánh mắt ngây ngốc giờ cũng có chút phản ứng, nàng thoáng nhìn hắn
- Kiều Tâm, ta là Đình Phong, nàng nhận ra ta không?
Hắn mừng rỡ, bất giác nắm hai vai nàng.
Ánh mắt vốn ngây dại đột nhiên lóe sáng, nàng hô lớn một tiếng, nhào tới cắn vào cổ hắn
Trong người nàng như có đống lửa âm ỉ, khi ngọn lửa cháy bừng lên cũng là lúc nàng cố gắng phát tiết
Hoa Đình Phong không đẩy nàng ra, để mặc nàng cắn mình, để mặc nàng cào cấu mình hắn cũng không kêu một tiếng, chỉ mong có thể giúp nàng bớt đau khổ.
Nhưng nàng càng lúc càng điên cuồng, đôi môi đỏ mọng hung hăng cắn hắn
Hắn cảm nhận được mùi máu tươi từ cổ mình, sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cả người hắn như ngã quỵ
- Kiều Tâm…
Hắn khẽ nói, vươn tay ôm nàng
Chỉ cần nàng mau khỏe lại, cho dù có cạn khô máu, ăn thịt hắn hắn cũng cam tâm tình nguyện. Hoa Đình Phong đau lòng ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng. Nàng vốn yếu đuối, giờ bị độc dược phát tác mà như mãnh thú muốn cắn xé hắn. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác tử thần càng lúc càng tới gần.
Bỗng nhiên, khi tử thần sắp buông lưỡi hái, nàng ngừng cắn hắn
Giống như là hết sức, Kiều Tâm mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
- Đỡ hơn chưa?
Hắn thản nhiên cười, nâng khuôn mặt nàng, không chút trách cứ, yêu thương hỏi:
- Cảm thấy khá hơn không?
Đôi mắt sắc bén của nàng lại mơ hồ, tựa như đã từng quen biết hắn, thần sắc hồn nhiên của một thiếu nữ. Thần sắc này hắn vô cùng quen thuộc, khi mới gặp nàng hắn đã bị thần sắc đó hấp dẫn mà tạo nên đoạn nghiệt duyên này…
- Kiều Tâm…
Hắn nghẹn ngào:
- Nàng đã trở lại rồi… cuối cùng đã trở lại bên ta… nàng có biết, khi không có nàng, ta đau khổ thế nào không…
Bên miệng nàng vốn còn vết máu tươi của hắn khiến đôi môi vốn tái nhợt như trái anh đào chín mọng.
Hắn nhìn chăm chú đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong nàng, Hoa Đình Phong không nhịn được lòng thương nhớ, hắn hôn sâu nàng.
Đã ba năm, trong giấc mơ của hắn là nàng, nàng nói chuyện, nàng tươi cười, cả những lúc triền miên trong khuê phòng…
Đầu lưỡi vừa tiến vào miệng nàng trời đất như xoay chuyển, thiên hôn địa ám.
Nàng chạy vội trong hoa viên, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở bên hàng tường vi. Hắn nhíu mày như đang trầm tư, ánh nắng khiến quần áo trắng của hắn càng thêm trắng sáng cùng với màu trắng tường vi càng khiến bóng dáng hắn như trong ảo giác vậy.
- Ngày mai chàng sẽ về kinh thành?
Còn chưa nghỉ ngơi lấy sức nàng vội vã hỏi.
Mấy ngày nay, nàng và hắn đều bên nhau, từ cách xưng hô khách khí “công tử” nay đã biến thành “chàng” đầy ái muội.
- Ừm. Hắn khẽ gật đầu: – Ở lại quý phủ nhiều ngày như thế cũng nên trở về
- Chàng… nàng tức đến giậm chân: – Chàng cứ thế mà đi
- Cô nương còn gì muốn dặn dò? Có gì muốn ta chuyển lời đến biểu ca nàng sao? Hắn cười.
- Chàng rõ ràng biết, rõ ràng biết… Nàng gấp đến độ suýt khóc: – Ta tới tìm chàng không liên quan gì đến biểu ca
- Vậy cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì? Quả thực hắn biết nhưng cố ý giả ngu.
- Chàng không định cầu hôn với phụ mẫu ta sao?
Lời nói lớn mật không chút e lệ khiến nàng cũng giật mình.
Hắn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng.
- Đừng có nói rằng chàng không thích ta. Nàng giơ tay ra: – Nơi này có chứng cứ
Hắn chớp mắt:
- Chứng cứ? Chứng cứ gì?
- Chàng tự xem đi. Nàng tới gần, khí thế bức người.
- Đây chỉ là con bọ rùa bình thường thôi
- Đây là một con bọ rùa từng bị người vẽ thêm chấm. Nàng hét lớn: – Đừng nói chàng không biết
- Thiên hạ rộng lớn, tại hạ sao mà biết được từng con bọ?
- Đây vốn là con bọ rùa bảy chấm nhưng có người vẽ thêm chấm cho nó, biến nó thành con bọ rùa tám chấm vốn không có thật trên đời. Chàng biết người đó là ai chứ?
Hắn yên lặng hồi lâu rồi thở dài một hơi, vô cùng bất đắc dĩ:
- Nàng phát hiện từ khi nào?
- Thật ra ngay từ đầu ta đã biết trên đời vốn không có bọ rùa tám chấm nhưng hôm đó trong rừng cây, vừa tỉnh lại váy đã bám đầy bọ rùa tám chấm, là ai bắt chúng đến bên ta? Đáp án chỉ có một… đương nhiên là chàng
Hắn không còn gì để nói, ánh mắt tránh khỏi ánh mắt của nàng.
- Ta vẫn tự hỏi bản thân vì sao chàng phải làm như vậy? Vì sao phải nhọc lòng làm cho ta mỉm cười? Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án cũng chỉ có một – một nam tử đối với một nữ tử như thế nhất định là đã thích nàng đúng không?
Hắn xoay người, không dám trả lời vấn đề này
- Vì sao? Vì sao chàng làm nhiều chuyện cho ta như thế cũng không dám thừa nhận tình cảm của mình
Nàng chủ động tiến lên, kéo hắn nhìn về mình.
- Bởi vì ta là bằng hữu với biểu ca nàng… sau một hồi hắn mới đáp qua loa
- Nói dối! Giờ hôn ước của chúng ta đã hủy, gả cho ai là quyền của ta. Biểu ca đã tìm được ý trung nhân, sẽ không để ý việc chàng lấy ta.
- Nàng thực sự không nhớ trước kia đã từng gặp ta ở đâu sao?
Bị nàng bức bách như vậy, hắn đành quyết định nói thật:
- Chỉ cần nàng nhớ ra thì sẽ không còn muốn lấy ta nữa
- Hai năm trước, ở trước chùa Long Hoa. Nàng bỗng nhiên mỉm cười, bình tĩnh đáp
- Nàng…. Hắn ngạc nhiên: – nàng nhớ được?
- Đời nay ta chẳng mấy khi bị người bắt cóc, kỉ niệm khó quên như thế sao nói quên là quên được? Nàng nghịch ngợm lè lưỡi làm mặt quỷ.
- Vậy nàng còn muốn lấy một người thân phận khả nghi như ta sao? Hắn chần chừ
- Chàng là người làm việc giúp biểu ca, mà người trong cung ghét biểu ca cũng rất nhiều cho nên chàng bị Ngự lâm quân đuổi giết cũng không có gì là lạ. Ta biết. Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn nói.
Hắn hơi mấp máy môi, định nói nhưng không biết nên nói gì. Lúc này hắn còn có lý do gì để từ chối? Mà hắn cũng không muốn từ chối nàng.
- Đi theo ta, có lẽ sẽ có ngày nàng hối hận.
Hắn nhắc nhở nàng một câu, sợ sau này nàng oán hận mình.
- Ta đã cầu nguyện với con bọ rùa này, cầu nó cho ta tìm được ý trung nhân. Hai má nàng ửng đỏ, khẽ cười: – sau này ta biết con bọ này là giả nhưng cũng không sao cả, bởi vì ta đã thực hiện được nguyện vọng của ta, đã tìm được ý trung nhân, cho nên sao lại hối hận?
Hắn cảm động thở phào một hơi, vòng tay ôm chặt nàng vào lòng. Vuốt mái tóc dài của nàng, khẽ hôn lên trán nàng, tròng lòng dâng lên sự xúc động. Ở góc hoa viên vắng tanh này, hắn hôn dần xuống mũi nàng rồi đến đôi môi anh đào bé nhỏ của nàng
- Đình Phong, Đình Phong…
Kiều Tâm ở trong mơ khẽ gọi cái tên này. Ánh nắng dần lên, nàng cũng bừng tỉnh. Là mơ sao? Sao lại là giấc mộng kì lạ đó
Lại là giấc mơ về câu chuyện giữa cô gái tôn quý và nam tử thần bí đó, giống như cuốn tiểu thuyết chưa viết xong, từng chương từng chương hấp dẫn nàng nhưng mãi chưa thấy kết cục.
Nhưng cái hôn đó vì sao lại chân thật đến vậy? Giống như vừa mới xảy ra thôi, giống như vừa có người hôn nàng…
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, nàng hoảng hồn kinh ngạc
Có người nằm bên giường, đang ngủ say, vẻ mặt lo lắng và mệt mỏi khiến cho hơi thở trầm thấp – là Hoa Đình Phong.
Hắn vẫn trông chừng nàng ư? Vì sao cổ hắn lại có vết máu, còn có cả dấu răng đỏ tươi?
Si ngốc nhìn người ngủ say, Kiều Tâm không dám làm kinh động hắn.
Một tay hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, dù trong giấc mơ cũng không buông tay, nàng cũng không dám buông ra, cứ để hắn nắm, cảm thụ sự lo lắng của hắn truyền vào đáy lòng
Thật tò mò, hắn là kẻ bại hoại, hại cả nhà tỷ tỷ, nàng vốn phải hận hắn nhưng vì sao nàng lại… thích cảm giác lúc này?
Thích như thế này… yên lặng bầu bạn bên hắn
Vì sao cả người nóng bừng, hai mắt mơ hồ?
Đêm qua rõ ràng đã đóng cửa sổ sao lại còn nhiễm phong hàn? Không, dường như không phải phong hàn, ngoài những triệu chứng tương tự phong hàn, ngực nàng còn đau đớn, tim đập dồn, dạ dày quay cuồng, co rút…
Nàng mệt mỏi đứng lên, định chải đầu, rửa mặt như bình thường nhưng hai chân lại nhũn ra, ngã gục xuống đất, hồi lâu vẫn không thể đứng dậy
Có cái gì đó ngưa ngứa, chậm rãi chảy từ chóp mũi nàng, lấy tay sờ thử lại nhìn thấy vệt máu tươi đỏ chói
Máu? Sao nàng lại bị chảy máu cam?
Trong lòng có sự buồn phiền dường như không thể nào phát tiết làm cho nàng rất muốn đập phá mọi thứ trong căn phòng này, muốn hét thật lớn.
- Kiều cô nương, Kiều cô nương, ngươi làm sao vậy?!
Nghe được tiếng động khác lạ trong phòng, Dư ma ma đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kiều Tâm ngã trên đất thì vô cùng ngạc nhiên, vội tiến lên đỡ nàng
- Kiều cô nương, cô nương bị bệnh sao? Ta lập tức đi gọi đại phu đến xem
- Đừng… nàng yếu ớt nắm lấy tay Dư ma ma: – ta … không sao… có lẽ hơi bị sốt
- Thật không? Dư ma ma hồ nghi nhìn nàng, sờ trán nàng, lắc đầu: – có vẻ như bị sốt nhưng không giống lắm
- Phiền ma ma giúp ta mua thuốc phong hàn, đừng làm kinh động người khác
Kiều Tâm hơi yên lặng, dường như có điều khó nói:
- Còn chuyện này, phiền ma ma…
- Cô nương có việc gì cứ nói.
- Phiền ma ma đến khách điếm Phong Kì một chuyến giùm ta
- Khách điếm Phong Kì? Dư ma ma ngẩn ra:- Làm gì?
- Tỷ tỷ ta ở đó, phiền ngươi đến phòng chữ Thiên ở lầu hai tìm nàng, nói… ta muốn ăn đại đỗ ba, bảo nàng làm cho ta một bát.
- A! Bà càng thêm kinh ngạc. Kiều cô nương, giờ ngươi sinh bệnh phải uống thuốc mới đúng, sao lại muốn ăn thứ đó?
- Ta thật sự rất muốn ăn, không ăn còn khó chịu hơn chết… ma ma, van xin ngươi giúp ta.
Đôi môi tái nhợt của nàng run run, không ngừng cầu xin.
- Được được, để ta đi. Không lay chuyển được nàng, Dư ma ma đành phải gật đầu.
Nhìn bóng bà vội vàng rời đi, Kiều Tâm thở hổn hển, cố gắng khắc chế sự phiền muộn trong lòng, bức bách bản thân trấn tĩnh lại, nằm lên giường…
Qua nửa canh giờ, Dư ma ma đã quay lại nhưng bà không lập tức tới gặp Kiều Tâm mà lại bưng bát đại đỗ ba đến hoa viên
Trong lương đình ở hoa viên, Hoa Đình Phong và Mục Triển đang chơi cờ, Mục Triển thắng được một ván, tâm tình vô cùng thoải mái.
- Đình Phong, còn nhớ nhiều năm trước kia, ngươi và ta có chơi một ván cờ không? Mục Triển hỏi
- Ván cờ gì?
- Chính là ngày Thanh Toàn bị bắt cóc đó, ngươi và ta có chơi một ván cờ.
- Ha ha, đương nhiên là nhớ. Hoa Đình Phong cười khổ
- Lúc ấy, ngươi thừa lúc ta tâm phiền ý loạn mà ăn quân của ta, hôm nay ta cũng báo được thù rồi!
- Kĩ thuật chơi cờ của các ngươi cũng sàn sàn nhau, thua thua thắng thắng chỉ phụ thuộc vào tâm tình mà thôi.
Thanh Toàn ở một bên vừa ngắm hoa vừa cười nói
- Thần hôm nay quả thực… trong lòng bất an. Hoa Đình Phong thừa nhận
- Ta thấy mấy ngày nay ngươi đều rất bất an!
Mục Triển cười mắng:
- Không phải nói rất muốn cho ra xem phát minh của ngươi sao? Ngày đó vô cớ mất tích cũng coi như thôi nhưng sao không thấy nhắc tới chuyện này nữa?
- Cỗ máy đó không biết ai đã phá hoại, thần đang sửa chữa, xin Hoàng thượng ở lại thêm mấy ngày
- Ngươi giữ ta lại đây thật sự chỉ vì cỗ máy đó? Mục Triển cười
- Hẳn là để xem trò hay đi! Thanh Toàn hiểu ý phu quân tiếp lời
Dư ma ma đứng ngoài lương đình, không dám phá vỡ cuộc trò chuyện, đợi bọn họ hơi ngừng lại mời chần chờ khẽ gọi một tiếng:
- Vương gia.
Lúc này Hoa Đình Phong mới phát hiện có hạ nhân đứng đó, bất an hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Kiều cô nương… bị bệnh
- Bị bệnh?! Hắn lập tức khẩn trương, vội đứng dậy, tay áo dài phất qua làm cả bàn cờ rơi xuống: – Bệnh gì? Đã mời đại phu chưa? Uống thuốc chưa
- Nhìn qua thì như là nhiễm phong hàn, lão nô đã kêu phòng bếp sắc thuốc… nhưng bệnh này lại rất kì quái.
- Kì quái thế nào?
- Tâm tình Kiều cô nương vô cùng mệt mỏi, còn nhờ lão nô làm một việc
- Việc gì?
Hắn vội bước xuống bậc thang, lo lắng hỏi:
- Vương gia, ngươi xem đây là cái gì? Dư ma ma dâng bát Đại đỗ ba ra
- Sao? Ngươi nhờ đầu bếp làm cho nàng ăn?
- Không, là Kiều cô nương nói muốn ăn, hơn nữa cũng không phải phòng bếp làm
- Mua ở ngoài?
- Thực ra là một vị cô nương ở khách điếm Phong Kì làm, Kiều cô nương nói đó là tỷ tỷ của nàng
- Tỷ tỷ?
Hoa Đình Phong nghe được thì hoảng hốt, ngay cả Mục Triển, Thanh Toàn nghe được hai chữ “tỷ tỷ” cũng lập tức quay lại, ngẩn người nhìn nhau
- Vương gia, người nói chuyện này có lạ không, Kiều cô nương kia như đứa bé mồ côi nhà nghèo, tỷ tỷ nàng lại cả người mặc đồ sang trọng, đẹp đẽ vô cùng, ở lại khách sạn tốt nhất, ở phòng tốt nhất! Đại đỗ ba này cũng chẳng phải là tỷ tỷ kia tự làm mà sai tỳ nữ khác đến phòng bếp của khách điếm làm, thực là thần bí
Dư ma ma kể rất hưng phấn, lần này, Hoa Đình Phong yên lặng lắng nghe, tựa như mọi thứ hắn đều đã đoán trước được, không chút ngạc nhiên.
- Vương gia, ngươi có thấy mùi của đại đỗ ba này khác với bình thường không?
- Để ta xem xem
Hoa Đình Phong nhíu mày định ngửi thì Thanh Toàn ở phía sau đột nhiên nói, chỉ thấy nàng bước lên trước, bưng bát lên, cẩn thận nhìn nước dùng, sau đó lấy thìa thử một ngụm
- Cái này vạn vạn lần không được để Kiều cô nương ăn. Nàng khẽ thở dài.
- Vì sao? Hoa Đình Phong nhíu mày
- Có độc
- Có độc?!
Một lời vừa nói ra, ai nấy đều kinh ngạc
- Ai da, Vương gia, lão nô dù có 100 lá gan cũng không dám hạ độc với Kiều cô nương. Dư ma ma vội quỳ xuống kêu oan
- Ma ma mau đứng lên, ta không nói ngươi hạ độc. Thanh Toàn mỉm cười: – Độc này không phải loại bình thường, ngươi cũng chẳng thể tìm được nó đâu.
- Rốt cuộc là độc gì? Thanh Toàn, nàng mau giải thích đi, đừng làm Đình Phong sốt ruột. Mục Triển nói
- Thật ra loại độc dược này thiếp chưa từng gặp, chỉ đọc trong sách, kết hợp với bệnh trạng của Kiều cô nương, với cả mùi lạ này thì có thể khẳng định Kiều cô nương dính độc thuốc phiện
- Thuốc phiện? Là cái gì?
Ai nấy đều khó hiểu
- Là một loại thực vật sinh trưởng ở nơi nóng bức, mùa xuân nở hoa, hoa này vô cùng diễm lệ, đỏ, hồng, tím, trắng, rất nhiều màu sắc. Đầu mùa hạ, thuốc phiện bắt đầu kết quả, nửa tháng sau quả sẽ chín. Dùng dao cắt vỏ hoặc thân cây sẽ thấy có chất nhựa trắng như sữa chảy ra. Nhựa này có thể làm thuốc, chữa thổ tả, giảm đau vốn là thứ có ích nhưng nếu thường xuyên dùng thì sẽ thành nghiện… Ta xem thì chắc nước dùng này là từ thuốc phiện nấu ra
- Nghiện? Hoa Đình Phong vội hỏi: – vậy người nghiện sẽ thế nào?
- Nhẹ thì tim đập nhanh, co rút, lo lắng, tức giận, chảy máu cam… nặng thì gầy yếu, nông nóng bất an, sinh ảo giác, thở khó khăn… thậm chí là chết
- Vậy Kiều Tâm… Hoa Đình Phong cảm giác trước mắt như hoa lên: – Nàng sẽ thế nào?
- Theo Dư ma ma nói, Kiều cô nương đại khái chưa nghiện nặng, nhưng bệnh cũng không nhẹ. Thanh Toàn đoán
- Nương nương, ngươi có cách chữa cho nàng không? Hoa Đình Phong run rẩy cầu xin: – Thần cầu xin nương nương nhất định phải cứu cho nàng
- Xin Tây Thành vương yên tâm, chỉ cần từ nay về sau nàng không ăn cái này nữa thì sẽ tốt dần lên, nhưng trong quá trình sẽ phải chịu tra tấn.
Nàng an ủi:
- Ta biết lúc thuốc phiện tái phát thì có thể châm cứu giảm bớt đau đớn, ta có thể giúp nàng.
- Thật sao?
Hắn lẩm bẩm, giờ phút này, đôi mắt khôn ngoan trở nên mơ hồ, mờ mịt.
Ầm !
Lại một tiếng bình hoa rơi xuống đất, bình hoa gốm men xanh thượng hảo lập tức vỡ tan tành.
Đứng ngoài phòng Kiều Tâm, nghe tiếng đổ vỡ liên tiếp, Hoa Đình Phong đau lòng.
Đau lòng không phải vì đồ sứ kia mà là vì người đập vỡ đồ
- Vương gia…
Kẻ hầu cận đứng sau sợ hãi hỏi:
- Đây là bình hoa cuối cùng trong Vương phủ, có cần đưa vào phòng Kiều cô nương không?
- Ta vừa nói thế nào? Hắn gầm lên: – Bình hoa vỡ rồi không biết mua tiếp sao? Bảo quản gia đưa ngân lượng cho ngươi, mua một trăm bình khác về.
- Vâng vâng. Người hầu run rẩy, hoang mang rời đi
- Tây Thành Vương gia thật hào phóng
Mục Triển ở bên mỉm cười:
- Đó toàn là những bình hoa cổ quý giá, giá trị liên thành, bao nhiêu đó bị đập vỡ mà Vương gia cũng không thèm chau mày, nhăn mặt.
- Mục Triển, Đình Phong đang lo lắng cho Kiều Tâm, chàng đừng đùa hắn nữa. Thanh Toàn kéo áo, nháy mắt với hắn.
- Nương nương.
Nghe được giọng nàng, Hoa Đình Phong xoay người cầu xin:
- Nương nương, ngươi lại châm cứu đi, nàng đau đớn như vậy ta thật sự không đành lòng…
- Ta đã châm cứu cho nàng rồi, chỉ sợ nàng quá mức ỷ lại vào việc châm cứu này thì sẽ không tốt
Thanh Toàn cũng khó xử:
- Chúng ta phải kiên nhẫn chờ, để nàng tự mình vượt qua cửa ải này
- Nhưng giờ nàng rất đau đớn…
Bên trong lại truyền đến tiếng bình hoa vỡ, Hoa Đình Phong cảm giác tim mình như cũng vỡ vụn.
Mười ngày qua, hắn cố nhịn không gặp Kiều Tâm nhưng ngày nào cũng đứng bên ngoài cửa chờ, chờ tin nàng khỏe lại nhưng dường như sự đau đớn của nàng không hề giảm bớt. Ngày đêm chỉ nghe tiếng nàng quát lớn, đập phá đồ đạc, thậm chí xé rách màn trướng, đến độ tay chảy máu…
- Nương nương, ngoài châm cứu còn có cách gì giúp Kiều Tâm bớt đau không?
Hắn cảm giác như mình sắp ngã gục
- Có thì có nhưng không thể dùng.
- Có cách gì? Mau nói cho ta biết… nương nương van xin ngươi nói cho ta biết đi…
- Để nàng lại dùng thuốc phiện
- Cái gì? Hoa Đình Phong giật mình
- Đó là một cách mạo hiểm, tuy rằng dùng thuốc phiện có thể giúp Kiều Tâm bớt đau đớn nhưng có lẽ khiến mấy ngày qua chỉ là công cốc. Đình Phong, ngươi thực sự muốn thử sao? Thanh Toàn lắc đầu: – Ta khuyên ngươi bỏ đi, hơn nữa giờ chúng ta cũng không có thuốc phiện
- Chúng ta không có nhưng có người sẽ có. Hắn lẩm bẩm
- Đình Phong, ngươi đừng làm chuyện điên rồ! Mục Triển hiểu ý hắn, vội ngăn cản: – Đừng nói là ngươi sẽ đi tìm nàng ta chứ?
- Nhưng nàng có thuốc phiện, không phải sao? Nàng cố ý lộ ra nơi ở là khách điếm Phong Kì chẳng phải là muốn ta đến tìm sao? Hắn cười chua xót
- Đình Phong, ngươi đoán ra nàng từ khi nào?
- Từ đầu ta đã biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Kiều Tâm…
Khuôn mặt tuấn tú dù cười nhưng lại đau khổ vô cùng:
- Nàng cố ý để Kiều Tâm đến bên ta là để tra tấn ta, trả thù ta..
- Vạn nhất nàng làm chuyện bất lợi với ngươi thì sao?
- Kệ nàng đi. Hoa Đình Phong lạnh nhạt: – nàng muốn chém muốn giết tùy nàng, dù sao ta cũng phụ tình nàng
- Nếu nàng muốn ngươi lấy nàng thì sao? Thanh Toàn đột nhiên hỏi
Nghe câu này, Hoa Đình Phong cứng đờ người, không biết nói gì.
- Nếu nàng muốn ngươi lấy nàng thì ngươi sẽ lấy sao?
- Chỉ cần giúp Kiều Tâm không phải chịu khổ, ta đồng ý… Hắn khàn khàn đáp.
- Ngươi điên rồi!
Mục Triển trách mắng:
- Như vậy không chỉ không giúp Kiều Tâm bớt đau mà sau này nó biết chân tướng sẽ càng đau đớn hơn. Đình Phong, sao ngươi hồ đồ như vậy? Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Kiều Tâm thì ngươi thành kẻ đại ngu ngốc là sao? Ngươi quá chiều chuộng Kiều Tâm rồi? Để nó phá sạch phòng này thì cũng thôi nhưng sao ngay cả độc dược cũng để nó ăn! Ngươi đang làm hại nó đó. Trẫm lấy thân phận là vua một nước ra lệnh cho ngươi không được đến khách điếm Phong Kì, nếu không chém cả nhà không tha.
- Hoàng thượng…
Hắn cảm giác yết hầu tắc nghẹn, không biết phải làm sao.
- Mục Triển, chàng đừng dọa hắn. Thanh Toàn cười: – Giờ hắn đã đủ choáng váng sao chịu nổi chàng đe dọa như thế? Đình Phong, vừa rồi ta quên nói, thực ra vẫn còn một cách
- Cách gì? Mắt hắn sáng bừng
Thanh Toàn ghé vào tai hắn nói bốn chữ.
Nghe xong bốn chữ này, Hoa Đình Phong ngây ngốc hồi lâu, mãi đến khi Mục Triển đẩy hắn, hối thúc “mau đi đi” thì hắn mới bước vào căn phòng đó.
Ôm nàng một cái
Vừa rồi Hoàng hậu nói bốn chữ này
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng nha hoàn hầu hạ Kiều Tâm đang không biết làm như thế nào, thấy hắn bước thì như thấy cứu tinh, mắt sáng bừng, đồng loạt gọi:
- Vương gia.
- Các ngươi tạm thời lui xuống nghỉ đi, nơi này để ta là được.
Hoa Đình Phong sai bảo
Mấy nha hoàn thức trắng mấy đêm nay đều mừng rỡ cảm ơn, trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ còn lại hắn và người đang lui vào góc kia.
- Kiều Tâm…
Hắn đau lòng khẽ gọi nhưng nàng còn đang mơ hồ, không đáp lời hắn
Trời ạ, mới qua mấy ngày hắn đã không nhận ra nàng nữa
Kiều Tâm luôn đáng yêu, tươi cười lúc này cuộn tròn như con mèo, thu mình trong góc. Ngày thường tươi sáng mà lúc này ảm đảm, khuôn mặt vốn hồng hào, xinh đẹp giờ xám ngắt, tóc dài rối tung bết mồ hôi như tơ nhện.
- Kiều Tâm, là ta…
Nhìn nàng như vậy, hắn cảm giác sống mũi cay cay, có cái gì đó khiến mắt hắn ươn ướt. Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, khẽ vuôt mái tóc rối tung của nàng:
- Nhìn ta này, Kiều Tâm… còn nhận ra ta không?
Ánh mắt ngây ngốc giờ cũng có chút phản ứng, nàng thoáng nhìn hắn
- Kiều Tâm, ta là Đình Phong, nàng nhận ra ta không?
Hắn mừng rỡ, bất giác nắm hai vai nàng.
Ánh mắt vốn ngây dại đột nhiên lóe sáng, nàng hô lớn một tiếng, nhào tới cắn vào cổ hắn
Trong người nàng như có đống lửa âm ỉ, khi ngọn lửa cháy bừng lên cũng là lúc nàng cố gắng phát tiết
Hoa Đình Phong không đẩy nàng ra, để mặc nàng cắn mình, để mặc nàng cào cấu mình hắn cũng không kêu một tiếng, chỉ mong có thể giúp nàng bớt đau khổ.
Nhưng nàng càng lúc càng điên cuồng, đôi môi đỏ mọng hung hăng cắn hắn
Hắn cảm nhận được mùi máu tươi từ cổ mình, sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cả người hắn như ngã quỵ
- Kiều Tâm…
Hắn khẽ nói, vươn tay ôm nàng
Chỉ cần nàng mau khỏe lại, cho dù có cạn khô máu, ăn thịt hắn hắn cũng cam tâm tình nguyện. Hoa Đình Phong đau lòng ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng. Nàng vốn yếu đuối, giờ bị độc dược phát tác mà như mãnh thú muốn cắn xé hắn. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác tử thần càng lúc càng tới gần.
Bỗng nhiên, khi tử thần sắp buông lưỡi hái, nàng ngừng cắn hắn
Giống như là hết sức, Kiều Tâm mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
- Đỡ hơn chưa?
Hắn thản nhiên cười, nâng khuôn mặt nàng, không chút trách cứ, yêu thương hỏi:
- Cảm thấy khá hơn không?
Đôi mắt sắc bén của nàng lại mơ hồ, tựa như đã từng quen biết hắn, thần sắc hồn nhiên của một thiếu nữ. Thần sắc này hắn vô cùng quen thuộc, khi mới gặp nàng hắn đã bị thần sắc đó hấp dẫn mà tạo nên đoạn nghiệt duyên này…
- Kiều Tâm…
Hắn nghẹn ngào:
- Nàng đã trở lại rồi… cuối cùng đã trở lại bên ta… nàng có biết, khi không có nàng, ta đau khổ thế nào không…
Bên miệng nàng vốn còn vết máu tươi của hắn khiến đôi môi vốn tái nhợt như trái anh đào chín mọng.
Hắn nhìn chăm chú đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong nàng, Hoa Đình Phong không nhịn được lòng thương nhớ, hắn hôn sâu nàng.
Đã ba năm, trong giấc mơ của hắn là nàng, nàng nói chuyện, nàng tươi cười, cả những lúc triền miên trong khuê phòng…
Đầu lưỡi vừa tiến vào miệng nàng trời đất như xoay chuyển, thiên hôn địa ám.
Nàng chạy vội trong hoa viên, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở bên hàng tường vi. Hắn nhíu mày như đang trầm tư, ánh nắng khiến quần áo trắng của hắn càng thêm trắng sáng cùng với màu trắng tường vi càng khiến bóng dáng hắn như trong ảo giác vậy.
- Ngày mai chàng sẽ về kinh thành?
Còn chưa nghỉ ngơi lấy sức nàng vội vã hỏi.
Mấy ngày nay, nàng và hắn đều bên nhau, từ cách xưng hô khách khí “công tử” nay đã biến thành “chàng” đầy ái muội.
- Ừm. Hắn khẽ gật đầu: – Ở lại quý phủ nhiều ngày như thế cũng nên trở về
- Chàng… nàng tức đến giậm chân: – Chàng cứ thế mà đi
- Cô nương còn gì muốn dặn dò? Có gì muốn ta chuyển lời đến biểu ca nàng sao? Hắn cười.
- Chàng rõ ràng biết, rõ ràng biết… Nàng gấp đến độ suýt khóc: – Ta tới tìm chàng không liên quan gì đến biểu ca
- Vậy cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì? Quả thực hắn biết nhưng cố ý giả ngu.
- Chàng không định cầu hôn với phụ mẫu ta sao?
Lời nói lớn mật không chút e lệ khiến nàng cũng giật mình.
Hắn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng.
- Đừng có nói rằng chàng không thích ta. Nàng giơ tay ra: – Nơi này có chứng cứ
Hắn chớp mắt:
- Chứng cứ? Chứng cứ gì?
- Chàng tự xem đi. Nàng tới gần, khí thế bức người.
- Đây chỉ là con bọ rùa bình thường thôi
- Đây là một con bọ rùa từng bị người vẽ thêm chấm. Nàng hét lớn: – Đừng nói chàng không biết
- Thiên hạ rộng lớn, tại hạ sao mà biết được từng con bọ?
- Đây vốn là con bọ rùa bảy chấm nhưng có người vẽ thêm chấm cho nó, biến nó thành con bọ rùa tám chấm vốn không có thật trên đời. Chàng biết người đó là ai chứ?
Hắn yên lặng hồi lâu rồi thở dài một hơi, vô cùng bất đắc dĩ:
- Nàng phát hiện từ khi nào?
- Thật ra ngay từ đầu ta đã biết trên đời vốn không có bọ rùa tám chấm nhưng hôm đó trong rừng cây, vừa tỉnh lại váy đã bám đầy bọ rùa tám chấm, là ai bắt chúng đến bên ta? Đáp án chỉ có một… đương nhiên là chàng
Hắn không còn gì để nói, ánh mắt tránh khỏi ánh mắt của nàng.
- Ta vẫn tự hỏi bản thân vì sao chàng phải làm như vậy? Vì sao phải nhọc lòng làm cho ta mỉm cười? Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án cũng chỉ có một – một nam tử đối với một nữ tử như thế nhất định là đã thích nàng đúng không?
Hắn xoay người, không dám trả lời vấn đề này
- Vì sao? Vì sao chàng làm nhiều chuyện cho ta như thế cũng không dám thừa nhận tình cảm của mình
Nàng chủ động tiến lên, kéo hắn nhìn về mình.
- Bởi vì ta là bằng hữu với biểu ca nàng… sau một hồi hắn mới đáp qua loa
- Nói dối! Giờ hôn ước của chúng ta đã hủy, gả cho ai là quyền của ta. Biểu ca đã tìm được ý trung nhân, sẽ không để ý việc chàng lấy ta.
- Nàng thực sự không nhớ trước kia đã từng gặp ta ở đâu sao?
Bị nàng bức bách như vậy, hắn đành quyết định nói thật:
- Chỉ cần nàng nhớ ra thì sẽ không còn muốn lấy ta nữa
- Hai năm trước, ở trước chùa Long Hoa. Nàng bỗng nhiên mỉm cười, bình tĩnh đáp
- Nàng…. Hắn ngạc nhiên: – nàng nhớ được?
- Đời nay ta chẳng mấy khi bị người bắt cóc, kỉ niệm khó quên như thế sao nói quên là quên được? Nàng nghịch ngợm lè lưỡi làm mặt quỷ.
- Vậy nàng còn muốn lấy một người thân phận khả nghi như ta sao? Hắn chần chừ
- Chàng là người làm việc giúp biểu ca, mà người trong cung ghét biểu ca cũng rất nhiều cho nên chàng bị Ngự lâm quân đuổi giết cũng không có gì là lạ. Ta biết. Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn nói.
Hắn hơi mấp máy môi, định nói nhưng không biết nên nói gì. Lúc này hắn còn có lý do gì để từ chối? Mà hắn cũng không muốn từ chối nàng.
- Đi theo ta, có lẽ sẽ có ngày nàng hối hận.
Hắn nhắc nhở nàng một câu, sợ sau này nàng oán hận mình.
- Ta đã cầu nguyện với con bọ rùa này, cầu nó cho ta tìm được ý trung nhân. Hai má nàng ửng đỏ, khẽ cười: – sau này ta biết con bọ này là giả nhưng cũng không sao cả, bởi vì ta đã thực hiện được nguyện vọng của ta, đã tìm được ý trung nhân, cho nên sao lại hối hận?
Hắn cảm động thở phào một hơi, vòng tay ôm chặt nàng vào lòng. Vuốt mái tóc dài của nàng, khẽ hôn lên trán nàng, tròng lòng dâng lên sự xúc động. Ở góc hoa viên vắng tanh này, hắn hôn dần xuống mũi nàng rồi đến đôi môi anh đào bé nhỏ của nàng
- Đình Phong, Đình Phong…
Kiều Tâm ở trong mơ khẽ gọi cái tên này. Ánh nắng dần lên, nàng cũng bừng tỉnh. Là mơ sao? Sao lại là giấc mộng kì lạ đó
Lại là giấc mơ về câu chuyện giữa cô gái tôn quý và nam tử thần bí đó, giống như cuốn tiểu thuyết chưa viết xong, từng chương từng chương hấp dẫn nàng nhưng mãi chưa thấy kết cục.
Nhưng cái hôn đó vì sao lại chân thật đến vậy? Giống như vừa mới xảy ra thôi, giống như vừa có người hôn nàng…
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, nàng hoảng hồn kinh ngạc
Có người nằm bên giường, đang ngủ say, vẻ mặt lo lắng và mệt mỏi khiến cho hơi thở trầm thấp – là Hoa Đình Phong.
Hắn vẫn trông chừng nàng ư? Vì sao cổ hắn lại có vết máu, còn có cả dấu răng đỏ tươi?
Si ngốc nhìn người ngủ say, Kiều Tâm không dám làm kinh động hắn.
Một tay hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, dù trong giấc mơ cũng không buông tay, nàng cũng không dám buông ra, cứ để hắn nắm, cảm thụ sự lo lắng của hắn truyền vào đáy lòng
Thật tò mò, hắn là kẻ bại hoại, hại cả nhà tỷ tỷ, nàng vốn phải hận hắn nhưng vì sao nàng lại… thích cảm giác lúc này?
Thích như thế này… yên lặng bầu bạn bên hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.