Chương 30:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Cô không thích hợp trong việc thi đấu tập thể, còn bắt cô phải chiếu cố, chú ý đến cảm xúc của đồng đội nữa chứ. Thế nhưng lại không có biện pháp nào khác, ai kêu cái cuộc thi chết tiệt này phải có bốn người chứ.
Quý Huyền Tinh đè nặng tâm tình của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi không có thích cậu ta, nhưng mà do cậu ta không nói rõ nên tôi cũng không có cách nào cự tuyệt, cậu hiểu chưa?"
Đôi mắt của Nguyễn Vi Vi đột nhiên di chuyển: "Thật vậy sao?"
Quý Huyền Tinh phục cô ta rồi, bình thường cô ta là một cô gái mạnh mẽ mà sao bây giờ ở trước mặt cô lại trở nên yếu đuối như vậy? Ai cũng biết cô thích mềm không thích cứng. Vì vậy cô không khách khí nói: "Thật đó, tôi đã có người mình thích rồi."
"!!!" Trong mắt Nguyễn Vi Vi lóe lên tia tò mò, nỗi buồn và sự tự trách mới vừa nãy bây giờ đã biến đi đâu mất: "Chuyện xảy ra khi nào vậy? Vậy là tất cả nam sinh độc thân ở Giang Đại đều thất tình rồi?! Cậu dự định khi nào thì công bố ra ngoài, để cho bọn họ kịp thời xóa bỏ ý nghĩ đó trong đầu?"
". . ." Quý Huyền Tinh cảm thấy mình đã không còn nóng nảy nữa: "Vẫn chưa thoát kiếp FA, còn chưa ở chung một chỗ, không có công bố, cậu còn cái gì muốn hỏi nữa không? Hỏi xong thì mau tranh thủ làm việc đi!"
Nếu có bát quái ở trước mặt thì Nguyễn Vi Vi sẽ không còn sợ cô nữa, nếu trước đây nghe thấy giọng điệu này của Quý Huyền Tinh thì cô ta cái gì cũng không dám nói, nhưng bây giờ lại chu cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để yên cho cô: "A, cậu vẫn còn đang hưởng thụ cảm giác bị theo đuổi ha, giải thích xem nào."
Cậu lại muốn giải thích cái gì nữa vậy?
Đối mặt với vẻ mặt im lặng của Quý Huyền Tinh, Nguyễn Vi Vi há hốc miệng, một giây, hai giây. . . Cô ta bỗng nhiên thông minh ra và hiểu ra điều gì đó.
Cô ta có chút không dám tin mà hỏi: "Sẽ không phải là cậu thích người ta nhưng mà người ta không có để tâm đấy chứ?"
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, bầu không khí bây giờ tản ra từng tia xấu hổ lúng túng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên hô lớn: "Đùa gì thế?!"
Trong ký túc xá có khá nhiều người học cùng hệ cùng khoa, loáng thoáng biết được hai người này có chút không hợp nhau, Nguyễn Vi Vi đột nhiên cứ thế mà hô to lên, mọi người đều nhìn qua chỉ sợ hai người họ đánh nhau.
Quý Huyền Tinh thực sự cảm thấy rằng dạo gần đây tính tình của mình đã thay đổi khá nhiều, quả thực là vạn sự tùy duyên, nếu đổi lại là trước đây thì cô đã đem người này ném ra ngoài cửa sổ rồi.
Mà lúc này, cô ta vẫn còn ngồi được ở chỗ này, cùng cô ngồi chồm hổm ở chỗ này mà còn nhìn được.
Tống Chính Sơ thấy ồn ào trực tiếp chạy tới, khẩn trương chạy đến giữa hai người bọn họ do dự thăm dò hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Nguyễn Vi Vi lúc này nhìn cậu ta đều không thấy thuận mắt, liếc cậu ta một cái nói: "Con gái người ta nói chuyện phiếm, cậu tránh xa ra một chút."
Sau khi chờ đến lúc không có ai chú ý ở chỗ của bọn họ nữa thì Nguyễn Vi Vi mới hoảng sợ lên tiếng: "Không phải chứ, cậu xinh đẹp như vậy, không có giống đực nào có thể cự tuyệt cậu? Anh ấy bị mù sao?"
". . ."
Quý Huyền Tinh không biết rốt cuộc chính mình là vì cái gì, lại ở đây cùng cô ta thảo luận về vấn đề này, loại chuyện này cô chưa từng nói qua với người khác.
Nguyễn Vi Vi đột nhiên có cái loại bức xúc mạnh mẽ: "Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà tớ và cậu đều không có tình yêu, chúng ta đều là khoa khôi của trường thì đương nhiên vừa nhìn liền sẽ có cảm tình." Quả thực so với chính mình không có tình yêu thì để cho Quý Huyền Tinh cũng bị như vậy thì khiến cô ta có chút không được thoải mái, nói: "Tớ nghiêm túc đó, chỉ cần mắt anh ta không mù, thì không thể nào chống lại được sắc đẹp của cậu."
Quý Huyền Tinh vô thức hỏi "Cái gì?"
"Giá trị câu dẫn. . .à, không, là hấp dẫn." Nguyễn Vi Vi đột ngột thay đổi từ và mắt không tự chủ được mà bất giác nhìn cô: "Hay là cậu cứ chọn đại một cái váy nào đó mặc trước mặt anh ta là được rồi, cậu hãy tin tớ đi."
Nói đùa chứ Quý Huyền Tinh chỉ mặc quần bình thường thôi thì đám con trai đã nhìn đến mức không chớp mắt rồi. Làn da trắng nõn không tì vết, đôi chân thon dài và săn chắc, vòng eo thon thả, cô cứ bước đi như vậy vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đây đơn giản là khung cảnh độc nhất vô nhị trong khuôn viên trường vào mùa hè.
Không ai có thể rời mắt khỏi cô, kể cả nam và nữ đều như vậy.
Ánh mắt Quý Huyền Tinh có chút ngưng lại, qua một lát sau, đuôi mắt của cô bất giác nhếch lên, ánh mắt lộ ra tia xảo quyệt, giống như là tiên nữ muốn làm chuyện xấu.
Quý Huyền Tinh đè nặng tâm tình của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi không có thích cậu ta, nhưng mà do cậu ta không nói rõ nên tôi cũng không có cách nào cự tuyệt, cậu hiểu chưa?"
Đôi mắt của Nguyễn Vi Vi đột nhiên di chuyển: "Thật vậy sao?"
Quý Huyền Tinh phục cô ta rồi, bình thường cô ta là một cô gái mạnh mẽ mà sao bây giờ ở trước mặt cô lại trở nên yếu đuối như vậy? Ai cũng biết cô thích mềm không thích cứng. Vì vậy cô không khách khí nói: "Thật đó, tôi đã có người mình thích rồi."
"!!!" Trong mắt Nguyễn Vi Vi lóe lên tia tò mò, nỗi buồn và sự tự trách mới vừa nãy bây giờ đã biến đi đâu mất: "Chuyện xảy ra khi nào vậy? Vậy là tất cả nam sinh độc thân ở Giang Đại đều thất tình rồi?! Cậu dự định khi nào thì công bố ra ngoài, để cho bọn họ kịp thời xóa bỏ ý nghĩ đó trong đầu?"
". . ." Quý Huyền Tinh cảm thấy mình đã không còn nóng nảy nữa: "Vẫn chưa thoát kiếp FA, còn chưa ở chung một chỗ, không có công bố, cậu còn cái gì muốn hỏi nữa không? Hỏi xong thì mau tranh thủ làm việc đi!"
Nếu có bát quái ở trước mặt thì Nguyễn Vi Vi sẽ không còn sợ cô nữa, nếu trước đây nghe thấy giọng điệu này của Quý Huyền Tinh thì cô ta cái gì cũng không dám nói, nhưng bây giờ lại chu cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để yên cho cô: "A, cậu vẫn còn đang hưởng thụ cảm giác bị theo đuổi ha, giải thích xem nào."
Cậu lại muốn giải thích cái gì nữa vậy?
Đối mặt với vẻ mặt im lặng của Quý Huyền Tinh, Nguyễn Vi Vi há hốc miệng, một giây, hai giây. . . Cô ta bỗng nhiên thông minh ra và hiểu ra điều gì đó.
Cô ta có chút không dám tin mà hỏi: "Sẽ không phải là cậu thích người ta nhưng mà người ta không có để tâm đấy chứ?"
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, bầu không khí bây giờ tản ra từng tia xấu hổ lúng túng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên hô lớn: "Đùa gì thế?!"
Trong ký túc xá có khá nhiều người học cùng hệ cùng khoa, loáng thoáng biết được hai người này có chút không hợp nhau, Nguyễn Vi Vi đột nhiên cứ thế mà hô to lên, mọi người đều nhìn qua chỉ sợ hai người họ đánh nhau.
Quý Huyền Tinh thực sự cảm thấy rằng dạo gần đây tính tình của mình đã thay đổi khá nhiều, quả thực là vạn sự tùy duyên, nếu đổi lại là trước đây thì cô đã đem người này ném ra ngoài cửa sổ rồi.
Mà lúc này, cô ta vẫn còn ngồi được ở chỗ này, cùng cô ngồi chồm hổm ở chỗ này mà còn nhìn được.
Tống Chính Sơ thấy ồn ào trực tiếp chạy tới, khẩn trương chạy đến giữa hai người bọn họ do dự thăm dò hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Nguyễn Vi Vi lúc này nhìn cậu ta đều không thấy thuận mắt, liếc cậu ta một cái nói: "Con gái người ta nói chuyện phiếm, cậu tránh xa ra một chút."
Sau khi chờ đến lúc không có ai chú ý ở chỗ của bọn họ nữa thì Nguyễn Vi Vi mới hoảng sợ lên tiếng: "Không phải chứ, cậu xinh đẹp như vậy, không có giống đực nào có thể cự tuyệt cậu? Anh ấy bị mù sao?"
". . ."
Quý Huyền Tinh không biết rốt cuộc chính mình là vì cái gì, lại ở đây cùng cô ta thảo luận về vấn đề này, loại chuyện này cô chưa từng nói qua với người khác.
Nguyễn Vi Vi đột nhiên có cái loại bức xúc mạnh mẽ: "Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà tớ và cậu đều không có tình yêu, chúng ta đều là khoa khôi của trường thì đương nhiên vừa nhìn liền sẽ có cảm tình." Quả thực so với chính mình không có tình yêu thì để cho Quý Huyền Tinh cũng bị như vậy thì khiến cô ta có chút không được thoải mái, nói: "Tớ nghiêm túc đó, chỉ cần mắt anh ta không mù, thì không thể nào chống lại được sắc đẹp của cậu."
Quý Huyền Tinh vô thức hỏi "Cái gì?"
"Giá trị câu dẫn. . .à, không, là hấp dẫn." Nguyễn Vi Vi đột ngột thay đổi từ và mắt không tự chủ được mà bất giác nhìn cô: "Hay là cậu cứ chọn đại một cái váy nào đó mặc trước mặt anh ta là được rồi, cậu hãy tin tớ đi."
Nói đùa chứ Quý Huyền Tinh chỉ mặc quần bình thường thôi thì đám con trai đã nhìn đến mức không chớp mắt rồi. Làn da trắng nõn không tì vết, đôi chân thon dài và săn chắc, vòng eo thon thả, cô cứ bước đi như vậy vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đây đơn giản là khung cảnh độc nhất vô nhị trong khuôn viên trường vào mùa hè.
Không ai có thể rời mắt khỏi cô, kể cả nam và nữ đều như vậy.
Ánh mắt Quý Huyền Tinh có chút ngưng lại, qua một lát sau, đuôi mắt của cô bất giác nhếch lên, ánh mắt lộ ra tia xảo quyệt, giống như là tiên nữ muốn làm chuyện xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.