Chương 31:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Trước kia Quý Huyền Tinh cảm thấy rất tâm đắc đối với việc quản lý thời gian của bản thân, nếu không thì làm sao có thể sau khi nghịch ngợm, gây rối cùng một đám phú nhị đại vô công rỗi nghề thì còn có thể không bị mẹ phát hiện mà nhiều lần có thành tích đứng đầu.
Cô cảm thấy rằng bản thân nên có một tiếng nói, nhưng gần đây sự tự hào về quản lý thời gian đã cho cô rất nhiều đả kích.
Nó gần như làm đảo lộn nhận thức của cô về bản thân, khiến cô bắt đầu có chút nghi ngờ rốt cuộc là năm đó cô quản lý thời gian tốt hay là thứ lúc đó quá đơn giản và không đáng để cô nỗ lực.
Nếu không thì tại sao bây giờ việc cân bằng giữa học tập, cuộc thi và Chung Dập lại khiến cô căng thẳng như vậy?
Nhưng Quý Huyền Tinh lại nghĩ, muốn học tập thi đấu cũng không khó, loại cảm giác thất bại này vẫn là xuất phát từ sự không hợp tác của Chung Dập.
Cô không thể nắm bắt được anh, cũng không thể nói thẳng: “Chung Dập, em đến quyến rũ anh đây.”
Mặc dù đã quen với việc cô vô pháp vô thiên, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái. Cô có thể chủ động làm một số việc, nhưng không thể chủ động nói một số việc.
Tuy nhiên, Chung Dập vẫn tỏ ra thờ ơ.
Nếu bây giờ cô mặc một chiếc váy ngắn và đung đưa trước mặt Chung Dập vào mùa đông thì cô sẽ phát bệnh mất.
Thật khó chịu!
Chung Dập chắc chắn là vấn đề khó nhằn nhất mà cô từng gặp phải trong đời.
Đột nhiên điện thoại di động rung lên, có tin nhắn mới.
[ Chung Dập]: Nghỉ nửa ngày vào cuối tuần, anh đưa em đi chơi?
“Đinh” một tiếng, tựa như ánh sáng ban ngày chợt hiện ra, đề tài khó nhằn bỗng nhiên lộ ra một bước đột phá, làm cho cô trong nháy mắt có động lực và sự tự tin.
[ Quý Huyền Tinh]: Được, đi đâu?
Quý Huyền Tinh nghĩ, tùy thời mà động đi, ngoại trừ đi leo núi, làm gì có chỗ nào mà cô không thể mặc đẹp, chọc mù mắt anh.
[ Chung Dập]: Một bữa tiệc bình thường, cuối tuần anh đến đón em.
! ! ! !
Đọc tin nhắn, đôi mắt của Quý Huyền Tinh sáng lên, có lẽ ông trời cũng nghe được lời cầu nguyện của thiếu nữ, tạo cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Quả thực là mở ngón tay vàng cho cô a!
Một bữa tiệc được Chung Dập tham dự thì không phải là mặc tây trang, váy vóc thơm ngát và những khu biệt thự xa hoa sao?
Mặc gì đây? Hình như cô không có nhiều quần áo có thể mặc vào dịp này, cô sẽ dành thời gian để đi mua.
Đang nghĩ ngợi, Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên ở phía sau vỗ nhẹ cô một cái, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều tôi muốn xin nghỉ hai tiếng.”
Cuộc thi của bọn họ diễn ra trong 20 ngày, nếu có chuyện gì xảy ra thì các thành viên trong đội phải phối hợp với nhau.
Bởi vì Quý Huyền Tinh mang theo bọn họ vững vàng đánh qua vòng thứ nhất, hai ngày trước lại không tốn sức vượt qua vòng loại thứ hai, mấy vạn người dự thi lúc này chỉ còn lại 25 đội. Tuy rằng lúc đầu cũng nói để cho Quý Huyền Tinh dẫn dắt, nhưng đến bây giờ không chỉ là bởi vì ước định, cũng bởi vì tất cả mọi người đều bội phục Quý Huyền Tinh từ tận đáy lòng.
Khi có việc, vô thức sẽ tìm cô.
Quý Huyền Tinh gật đầu, bây giờ bọn họ xếp thứ năm. Tất cả các bố cục đã được thiết lập ngay từ đầu, cách ổn định này, trong lòng cô nắm rất rõ.
Ngay cả khi bây giờ các đội khác đang mệt mỏi nửa chết nửa sống, hận không thể theo dõi máy tính 24 giờ một ngày,thì đội của bọn họ vẫn rất nhẹ nhàng.
Mỗi ngày vẫn có thể để cho một người nghỉ ngơi nửa ngày, làm cho các đội khác ghen tị không thôi.
Cô suy nghĩ một chút, cũng nói với các thành viên trong nhóm: “Vậy chủ nhật tôi sẽ đi ra ngoài nửa ngày. Tống Chính Sơ cậu điều hành một chút, nếu có vấn đề không thể giải quyết thì liên lạc với tôi.”
Tống Chính Sơ gật gật đầu, khẽ cười nói: “Yên tâm đi.”
Nguyễn Vi Vi nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến cô muốn làm gì, trong mắt mang theo một chút nụ cười mờ ám.
Quý Huyền Tinh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt “Đúng vậy, chính là những gì cậu đang nghĩ đó, thế nào?” biểu cảm phô trương kỳ cục.
Chu Toàn Di tình cờ nhìn thấy màn này, nghi ngờ nhìn hai người, khẽ cắn môi có chút không vui: “Các cậu thân thiết từ khi nào vậy, lại có thể có bí mật không thể nói cho tớ biết.”
Quý Huyền Tinh xoa xoa đầu cô ấy cho có lệ: “Ngoan a, cậu vẫn là tiểu khả ái của tớ.”
Tống Chính Sơ: “?”
Tại sao cậu ta lại cảm thấy như cậu ta và họ không phải là người trong cùng một thế giới, họ đang nói về cái gì vậy?
Thời gian gấp gáp, Quý Huyền Tinh không thể ra ngoài mua sắm, liền tranh thủ thời gian rảnh rỗi tìm kiếm các sản phẩm mới trên mạng.
Vào ngày chủ nhật, cô đi thẳng đến một số cửa hàng được xem trước, mục tiêu vào cửa hàng chính xác là trực tiếp thử đồ, cuối cùng chỉ mất bốn mươi phút để hoàn thành một thân quần áo và phụ kiện.
Cô trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa. Sau đó nhặt máy uốn tóc lên, mái tóc đen dài thẳng ban đầu được cô cuộn lên một vài uốn cong nhỏ, nhu thuận thanh thuần trong nháy mắt trở nên quyến rũ và phô trương không ít.
Cô cảm thấy rằng bản thân nên có một tiếng nói, nhưng gần đây sự tự hào về quản lý thời gian đã cho cô rất nhiều đả kích.
Nó gần như làm đảo lộn nhận thức của cô về bản thân, khiến cô bắt đầu có chút nghi ngờ rốt cuộc là năm đó cô quản lý thời gian tốt hay là thứ lúc đó quá đơn giản và không đáng để cô nỗ lực.
Nếu không thì tại sao bây giờ việc cân bằng giữa học tập, cuộc thi và Chung Dập lại khiến cô căng thẳng như vậy?
Nhưng Quý Huyền Tinh lại nghĩ, muốn học tập thi đấu cũng không khó, loại cảm giác thất bại này vẫn là xuất phát từ sự không hợp tác của Chung Dập.
Cô không thể nắm bắt được anh, cũng không thể nói thẳng: “Chung Dập, em đến quyến rũ anh đây.”
Mặc dù đã quen với việc cô vô pháp vô thiên, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái. Cô có thể chủ động làm một số việc, nhưng không thể chủ động nói một số việc.
Tuy nhiên, Chung Dập vẫn tỏ ra thờ ơ.
Nếu bây giờ cô mặc một chiếc váy ngắn và đung đưa trước mặt Chung Dập vào mùa đông thì cô sẽ phát bệnh mất.
Thật khó chịu!
Chung Dập chắc chắn là vấn đề khó nhằn nhất mà cô từng gặp phải trong đời.
Đột nhiên điện thoại di động rung lên, có tin nhắn mới.
[ Chung Dập]: Nghỉ nửa ngày vào cuối tuần, anh đưa em đi chơi?
“Đinh” một tiếng, tựa như ánh sáng ban ngày chợt hiện ra, đề tài khó nhằn bỗng nhiên lộ ra một bước đột phá, làm cho cô trong nháy mắt có động lực và sự tự tin.
[ Quý Huyền Tinh]: Được, đi đâu?
Quý Huyền Tinh nghĩ, tùy thời mà động đi, ngoại trừ đi leo núi, làm gì có chỗ nào mà cô không thể mặc đẹp, chọc mù mắt anh.
[ Chung Dập]: Một bữa tiệc bình thường, cuối tuần anh đến đón em.
! ! ! !
Đọc tin nhắn, đôi mắt của Quý Huyền Tinh sáng lên, có lẽ ông trời cũng nghe được lời cầu nguyện của thiếu nữ, tạo cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Quả thực là mở ngón tay vàng cho cô a!
Một bữa tiệc được Chung Dập tham dự thì không phải là mặc tây trang, váy vóc thơm ngát và những khu biệt thự xa hoa sao?
Mặc gì đây? Hình như cô không có nhiều quần áo có thể mặc vào dịp này, cô sẽ dành thời gian để đi mua.
Đang nghĩ ngợi, Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên ở phía sau vỗ nhẹ cô một cái, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều tôi muốn xin nghỉ hai tiếng.”
Cuộc thi của bọn họ diễn ra trong 20 ngày, nếu có chuyện gì xảy ra thì các thành viên trong đội phải phối hợp với nhau.
Bởi vì Quý Huyền Tinh mang theo bọn họ vững vàng đánh qua vòng thứ nhất, hai ngày trước lại không tốn sức vượt qua vòng loại thứ hai, mấy vạn người dự thi lúc này chỉ còn lại 25 đội. Tuy rằng lúc đầu cũng nói để cho Quý Huyền Tinh dẫn dắt, nhưng đến bây giờ không chỉ là bởi vì ước định, cũng bởi vì tất cả mọi người đều bội phục Quý Huyền Tinh từ tận đáy lòng.
Khi có việc, vô thức sẽ tìm cô.
Quý Huyền Tinh gật đầu, bây giờ bọn họ xếp thứ năm. Tất cả các bố cục đã được thiết lập ngay từ đầu, cách ổn định này, trong lòng cô nắm rất rõ.
Ngay cả khi bây giờ các đội khác đang mệt mỏi nửa chết nửa sống, hận không thể theo dõi máy tính 24 giờ một ngày,thì đội của bọn họ vẫn rất nhẹ nhàng.
Mỗi ngày vẫn có thể để cho một người nghỉ ngơi nửa ngày, làm cho các đội khác ghen tị không thôi.
Cô suy nghĩ một chút, cũng nói với các thành viên trong nhóm: “Vậy chủ nhật tôi sẽ đi ra ngoài nửa ngày. Tống Chính Sơ cậu điều hành một chút, nếu có vấn đề không thể giải quyết thì liên lạc với tôi.”
Tống Chính Sơ gật gật đầu, khẽ cười nói: “Yên tâm đi.”
Nguyễn Vi Vi nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến cô muốn làm gì, trong mắt mang theo một chút nụ cười mờ ám.
Quý Huyền Tinh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt “Đúng vậy, chính là những gì cậu đang nghĩ đó, thế nào?” biểu cảm phô trương kỳ cục.
Chu Toàn Di tình cờ nhìn thấy màn này, nghi ngờ nhìn hai người, khẽ cắn môi có chút không vui: “Các cậu thân thiết từ khi nào vậy, lại có thể có bí mật không thể nói cho tớ biết.”
Quý Huyền Tinh xoa xoa đầu cô ấy cho có lệ: “Ngoan a, cậu vẫn là tiểu khả ái của tớ.”
Tống Chính Sơ: “?”
Tại sao cậu ta lại cảm thấy như cậu ta và họ không phải là người trong cùng một thế giới, họ đang nói về cái gì vậy?
Thời gian gấp gáp, Quý Huyền Tinh không thể ra ngoài mua sắm, liền tranh thủ thời gian rảnh rỗi tìm kiếm các sản phẩm mới trên mạng.
Vào ngày chủ nhật, cô đi thẳng đến một số cửa hàng được xem trước, mục tiêu vào cửa hàng chính xác là trực tiếp thử đồ, cuối cùng chỉ mất bốn mươi phút để hoàn thành một thân quần áo và phụ kiện.
Cô trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa. Sau đó nhặt máy uốn tóc lên, mái tóc đen dài thẳng ban đầu được cô cuộn lên một vài uốn cong nhỏ, nhu thuận thanh thuần trong nháy mắt trở nên quyến rũ và phô trương không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.