Chương 36:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Phùng Diệu Diệu cả người cứng đờ vì kinh ngạc, trong đầu toàn là ánh mắt cuối cùng người đàn ông kia nhìn cô ta, mang theo một cảm giác xơ xác tiêu điều và uy hiếp không nói nên lời, làm cô ta không khỏi rùng mình.
Nhưng khi nói chuyện với Quý Huyền Tinh, lại có thể ôn nhu như vậy. Ai dám tin rằng những lời ấm áp như vậy lại được nói ra trong ánh mắt khủng khiếp đó chứ.
Thật là khủng khiếp.
Người đàn ông này và Quý Huyền Tinh đều đáng sợ.
Phùng Diệu Diệu ôm người, trong lòng tự nói. Nhưng đồng thời cô ta lại nghĩ, người đàn ông kia thật sự là kim chủ của Quý Huyền Tinh sao? Tại sao anh có thể ấm áp dịu dàng như vậy với cô?
Cô ta tự hỏi, đều là được bao nuôi, tại sao cô ta gặp phải một người ghê tởm như vậy?
Cô ta không thể không khóc.
Trịnh Minh Khải không khỏi bổ não, vừa định điều tra đây là người do ai mang đến, thì liền nghe tiếng có người chạy tới.
Thiếu gia của nhà họ Triệu nhìn tình huống này liền thầm kêu không tốt, gật đầu khom lưng xin lỗi: “Trịnh tổng, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài đừng mất hứng. Còn không mau tới xin lỗi Trịnh tổng!”
Anh ta nói tiếp, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Diệu Diệu trên mặt đất.
Không đợi cô ta mở miệng, Trịnh Minh Khải liền phiền não giơ tay lên, anh ta và thiếu gia nhà họ Triệu này vốn là quan hệ qua loa, giờ đây lại gây ra cho anh ta một chuyện lớn như vậy. Anh Dập thật vất vả mới tới đây chơi một chuyến, thật là con mẹ nó.
“Thôi khỏi.” Trịnh Minh Khải lạnh lùng nói: “Chọc đến tôi thì cũng được đi, lại đi đắc tội với anh Dập, mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt.
Thiếu gia nhà họ Triệu vừa nghe thấy cái tên kia thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, ai dám đắc tội Chung Dập chứ, ai cũng biết hiện tại tập đoàn Hoa Dật lớn mạnh như thế nào.
Anh ta kéo Phùng Diệu Diệu rời đi, cô ta bị kéo lảo đảo, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ.
Trịnh Minh Khải nhìn thấy không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm người này thật là rác rưởi, sau này nhanh chóng tránh xa một chút.
-
Rốt cuộc không thể trực tiếp về nhà, Chung Dập đưa cô đến phòng khách sạn. Anh ôm cô, trên đường đi không ngừng có người nhìn lại, lặng lẽ đánh giá muốn biết người có thể khiến Chung Dập để ý như vậy là ai, có người bừng tỉnh đại ngộ, có người mờ mịt suy tư.
Quý Huyền Tinh nằm trong lòng Chung Dập, không để ý tới những ánh mắt lặng lẽ quan sát này. Cô ngửa đầu lên, trong mắt mỉm cười, trong mắt cô chỉ có Chung Dập.
Hai người một đường đi thang máy lên trên, cho dù trong không gian khép kín, Quý Huyền Tinh vẫn cảm thấy lạnh, người bất giác dựa vào trong ngực Chung Dập càng chặt hơn một chút.
Chung Dập nhận ra được, ngón tay ôm cô hơi chặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn con số trước mặt, khóe miệng khẽ mím.
Không gian kín như vậy, tư thế của hai người, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến nỗi sợ là Chung Dập cũng có thể nghe thấy âm thanh trái tim cô đập dữ dội vì anh.
Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng nuốt xuống một chút, tùy tiện kéo một đề tài để che đậy: “Anh không muốn hỏi em vì sao lại đánh người à?”
Cô vốn định nói đánh nhau, nhưng suy nghĩ một chút giống như Phùng Diệu Diệu ngay cả một sợi tóc của cô cũng không động đến được, nhiều nhất chỉ là đụng phải quần áo của cô.
“Cô ta đã làm gì?” Anh có chút thờ ơ, rũ mắt nhìn về phía cô, khí thế kinh người trước đó đã sớm biến mất.
Ngay cả khi cô không nói, anh cũng sẽ tìm hiểu.
Quý Huyền Tinh chịu không nổi bộ dáng ôn nhu của anh, đồng thời tim cũng run lên, đè nén cảm xúc sắp trào ra hỏi: “Vậy anh.........Sao anh không hỏi em đã làm gì, lỡ như là do em không có việc gì tìm cô ta gây chuyện thì sao?”
Cô không muốn Chung Dập cảm thấy bản thân là người không nói đạo lý chỉ biết gây chuyện đánh nhau, nhưng khi anh tin tưởng cô vô điều kiện, ngoại trừ trái tim rung động và phấn khích, cô không thể không hỏi tại sao.
Chung Dập nhướng mày, trong mắt giống như đã sáng tỏ, lười biếng hỏi: “Em có biết tại sao không?”
Trong lòng Quý Huyền Tinh rung động, trái tim đập mãnh liệt hơn trước, cô vô thức dùng tay đè lại.
Anh sẽ không chất vấn nghi ngờ, thời điểm xảy ra chuyện sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.
Anh quá tốt, làm cho cô muốn rơi nước mắt.
“Sẽ không.” Quý Huyền Tinh tựa vào trong ngực anh, thấp giọng đáp. Sau đó, kể lại: “Cô ta muốn chụp lén em rồi đăng lên diễn đàn trường.”
Dù sao thì cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nói hết với Chung Dập, cô ta là muốn chụp ảnh khỏa thân của cô. Nhưng Chung Dập lại nghe hiểu, khí thế trên người trở nên lạnh lẽo, Quý Huyền Tinh không nhận ra, có chút đắc ý nói: “Nhưng em không để cho cô ta thành công, cô ta chỉ đơn giản là bị điên rồi mới như vậy.”
Nhưng khi nói chuyện với Quý Huyền Tinh, lại có thể ôn nhu như vậy. Ai dám tin rằng những lời ấm áp như vậy lại được nói ra trong ánh mắt khủng khiếp đó chứ.
Thật là khủng khiếp.
Người đàn ông này và Quý Huyền Tinh đều đáng sợ.
Phùng Diệu Diệu ôm người, trong lòng tự nói. Nhưng đồng thời cô ta lại nghĩ, người đàn ông kia thật sự là kim chủ của Quý Huyền Tinh sao? Tại sao anh có thể ấm áp dịu dàng như vậy với cô?
Cô ta tự hỏi, đều là được bao nuôi, tại sao cô ta gặp phải một người ghê tởm như vậy?
Cô ta không thể không khóc.
Trịnh Minh Khải không khỏi bổ não, vừa định điều tra đây là người do ai mang đến, thì liền nghe tiếng có người chạy tới.
Thiếu gia của nhà họ Triệu nhìn tình huống này liền thầm kêu không tốt, gật đầu khom lưng xin lỗi: “Trịnh tổng, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài đừng mất hứng. Còn không mau tới xin lỗi Trịnh tổng!”
Anh ta nói tiếp, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Diệu Diệu trên mặt đất.
Không đợi cô ta mở miệng, Trịnh Minh Khải liền phiền não giơ tay lên, anh ta và thiếu gia nhà họ Triệu này vốn là quan hệ qua loa, giờ đây lại gây ra cho anh ta một chuyện lớn như vậy. Anh Dập thật vất vả mới tới đây chơi một chuyến, thật là con mẹ nó.
“Thôi khỏi.” Trịnh Minh Khải lạnh lùng nói: “Chọc đến tôi thì cũng được đi, lại đi đắc tội với anh Dập, mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt.
Thiếu gia nhà họ Triệu vừa nghe thấy cái tên kia thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, ai dám đắc tội Chung Dập chứ, ai cũng biết hiện tại tập đoàn Hoa Dật lớn mạnh như thế nào.
Anh ta kéo Phùng Diệu Diệu rời đi, cô ta bị kéo lảo đảo, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ.
Trịnh Minh Khải nhìn thấy không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm người này thật là rác rưởi, sau này nhanh chóng tránh xa một chút.
-
Rốt cuộc không thể trực tiếp về nhà, Chung Dập đưa cô đến phòng khách sạn. Anh ôm cô, trên đường đi không ngừng có người nhìn lại, lặng lẽ đánh giá muốn biết người có thể khiến Chung Dập để ý như vậy là ai, có người bừng tỉnh đại ngộ, có người mờ mịt suy tư.
Quý Huyền Tinh nằm trong lòng Chung Dập, không để ý tới những ánh mắt lặng lẽ quan sát này. Cô ngửa đầu lên, trong mắt mỉm cười, trong mắt cô chỉ có Chung Dập.
Hai người một đường đi thang máy lên trên, cho dù trong không gian khép kín, Quý Huyền Tinh vẫn cảm thấy lạnh, người bất giác dựa vào trong ngực Chung Dập càng chặt hơn một chút.
Chung Dập nhận ra được, ngón tay ôm cô hơi chặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn con số trước mặt, khóe miệng khẽ mím.
Không gian kín như vậy, tư thế của hai người, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến nỗi sợ là Chung Dập cũng có thể nghe thấy âm thanh trái tim cô đập dữ dội vì anh.
Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng nuốt xuống một chút, tùy tiện kéo một đề tài để che đậy: “Anh không muốn hỏi em vì sao lại đánh người à?”
Cô vốn định nói đánh nhau, nhưng suy nghĩ một chút giống như Phùng Diệu Diệu ngay cả một sợi tóc của cô cũng không động đến được, nhiều nhất chỉ là đụng phải quần áo của cô.
“Cô ta đã làm gì?” Anh có chút thờ ơ, rũ mắt nhìn về phía cô, khí thế kinh người trước đó đã sớm biến mất.
Ngay cả khi cô không nói, anh cũng sẽ tìm hiểu.
Quý Huyền Tinh chịu không nổi bộ dáng ôn nhu của anh, đồng thời tim cũng run lên, đè nén cảm xúc sắp trào ra hỏi: “Vậy anh.........Sao anh không hỏi em đã làm gì, lỡ như là do em không có việc gì tìm cô ta gây chuyện thì sao?”
Cô không muốn Chung Dập cảm thấy bản thân là người không nói đạo lý chỉ biết gây chuyện đánh nhau, nhưng khi anh tin tưởng cô vô điều kiện, ngoại trừ trái tim rung động và phấn khích, cô không thể không hỏi tại sao.
Chung Dập nhướng mày, trong mắt giống như đã sáng tỏ, lười biếng hỏi: “Em có biết tại sao không?”
Trong lòng Quý Huyền Tinh rung động, trái tim đập mãnh liệt hơn trước, cô vô thức dùng tay đè lại.
Anh sẽ không chất vấn nghi ngờ, thời điểm xảy ra chuyện sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.
Anh quá tốt, làm cho cô muốn rơi nước mắt.
“Sẽ không.” Quý Huyền Tinh tựa vào trong ngực anh, thấp giọng đáp. Sau đó, kể lại: “Cô ta muốn chụp lén em rồi đăng lên diễn đàn trường.”
Dù sao thì cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nói hết với Chung Dập, cô ta là muốn chụp ảnh khỏa thân của cô. Nhưng Chung Dập lại nghe hiểu, khí thế trên người trở nên lạnh lẽo, Quý Huyền Tinh không nhận ra, có chút đắc ý nói: “Nhưng em không để cho cô ta thành công, cô ta chỉ đơn giản là bị điên rồi mới như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.